Cô bắt taxi quay về Palm Beach, mở khóa vân tay rồi đẩy cửa vào nhà, bật đèn phòng khách, cúi đầu liếc nhìn dưới kệ giày, đôi dép xám không có ở đó.
Lông mi cô khẽ rung, đá giày ra rồi thay dép của mình, nhẹ nhàng bước vào trong.
Cô mở cửa phòng ngủ chính, bên trong đã chìm trong bóng tối.
Cô không bật đèn, chỉ có một vệt sáng từ phòng khách hắt qua khe cửa, chiếu lờ mờ vào căn phòng. Trong ánh sáng nhàn nhạt ấy, cô thấy anh đang nằm nghiêng yên tĩnh trên giường, vùi mình trong chăn tơ tằm.
Đôi mắt sắc bén lúc này đã khép lại, tóc mái buông lơi trước trán, hàng mi rũ xuống, gương mặt góc cạnh giờ đây cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Cô đứng bên giường nhìn anh ba giây, sau đó nhẹ nhàng trèo lên giường.
Cô chỉ cởi áo khoác ngoài, bên trong là áo len màu kem mềm mại. Cô vén chăn chui vào, giống như một chú mèo nhỏ rúc vào lòng anh, đầu cọ cọ vào hõm vai anh, tìm được vị trí dễ chịu.
Hương bánh kem ngọt ngào quen thuộc bao phủ lấy cô, khiến cô mãn nguyện nhắm mắt lại.
Bỗng cô cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, không biết là ảo giác hay thật.
Cô mở mắt, ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt sâu thẳm như hồ đêm của anh.
Cô ngơ ngác: “Anh tỉnh rồi à?”
Hạ Tư Tự cụp mắt nhìn cô, giọng trầm thấp: “Sao em lại quay về?”
“Em xong việc thì về thôi.” Cô trả lời bâng quơ.
“Giờ gần hai giờ sáng rồi, em còn cố chạy về?” Anh giọng đầy ẩn ý.
Cô hơi khựng lại: “Em khó ngủ ở chỗ lạ.”
Anh nhướn mày: “Em ở nhà họ Nam nửa năm rồi mà vẫn khó ngủ? Là em nhớ giường hay nhớ anh?”
Tang Ninh: “…”
Anh vòng tay ôm lấy eo cô, ánh mắt khóa chặt cô, giọng chậm rãi: “Giữa đêm khuya quay về, đứng bên giường nhìn anh cả buổi, rồi lại lén chui vào lòng anh, vừa ôm vừa dụi… định giở trò gì với anh à?”
Anh vốn ngủ không sâu, cô đẩy cửa vào là anh đã tỉnh, bước chân của cô anh quen thuộc vô cùng, không cần mở mắt cũng biết là cô.
Ban đầu ở nhà một mình anh cũng không quen lắm, may mà chiếc giường này vẫn còn hương của cô, ngủ cũng tạm được.
Nhưng không ngờ cô lại đặc biệt quay về vì anh.
Tang Ninh: “…”
“Em đâu có…” – Cô làm gì có làm mấy chuyện mất mặt như anh nói!
Cô chạm vào ánh mắt đen thẳm đầy hàm ý của anh, bỗng nghẹn họng không nói nên lời.
Cô trừng mắt: “Đây là nhà của em!”
“Ồ.” Anh kéo dài giọng, “Cũng may tối nay anh ở nhà em, không thì chắc em lại chạy qua nhà anh tìm anh?”
Tang Ninh: “…”
Anh liếc cô, giọng mang theo chút vui vẻ không giấu nổi: “Mới xa nhau chưa đến mười bảy tiếng, em đã nhớ anh đến mức giữa đêm chạy về, còn thừa dịp anh ngủ giở trò với anh.”
Tang Ninh: ?
Khóe môi anh cong lên: “Em bám người thật đấy, đến mức không rời nổi anh à?”
Lông mày Tang Ninh giật giật, hơi thở mắc nghẹn trong cổ họng càng lúc càng khó chịu.
Biết vậy cô đã không thèm quay về!
Cuối cùng không chịu nổi nữa, cô nghiến răng: “Hạ Tư Tự.”
“Ừm?” Anh vui vẻ siết chặt vòng tay ôm cô, cúi đầu định hôn cô.
“Anh cút ra ngoài cho em!”
Anh nghiêng người hôn lên khóe môi cô: “Anh cũng nhớ em.”
Tang Ninh nghiến răng: “Ai mà nhớ anh chứ!”
Anh gật đầu qua loa: “Ừ, anh biết mà.”
“Anh biết cái gì?”
“Em ngại.” Anh cong môi cười.
Tang Ninh: “…”
Anh nói với vẻ thành khẩn mà bất đắc dĩ: “Lỗi của anh, sớm biết em sẽ giận, anh đã giả vờ ngủ rồi.”
“…”
Tức c.h.ế.t mất! Cô thật sự muốn nhấn đầu anh vào bồn cầu cho hả giận!
Anh cúi đầu hôn cô, giọng khẽ gọi: “Ương Ương.”
Cô lập tức đá anh một cú: “Không được chạm vào em!”
“…”
Anh lại ghé sát: “Ương Ương.”
Cô mặt lạnh tanh: “Hạ tiên sinh, nếu anh còn động tay động chân với em nữa thì ra ngoài ngủ đi.”
Hạ Tư Tự: “…”
Tang Ninh cuộn chăn, xoay người nằm nghiêng, đưa cả cái gáy về phía anh.
Anh nhíu mày, cô vừa gọi anh là gì?!
Hạ tiên sinh?!
Đã là nửa đêm, vốn dĩ Tang Ninh đang buồn ngủ muốn chết, giờ thì nghẹn một cục trong cổ họng, cứ nhắm mắt lại là lại hiện lên cái mặt đắc ý của Hạ Tư Tự.
Cô bất ngờ mở mắt, lần mò lấy điện thoại, mở màn hình.
Cô vào phần danh bạ, xóa cái biệt danh cũ của anh, rồi gõ từng chữ thật mạnh tay: [Bánh Ngọt Ba Phần Đường].
Tắt màn hình, cuối cùng cơn buồn ngủ cũng ập đến, cô nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nghe thấy nhịp thở đều đều của cô, người phía sau mới nhẹ nhàng lại gần, một tay ôm cô vào lòng, hài lòng dụi cằm vào mái tóc cô.
Giận dỗi làm gì chứ, rõ ràng là cô yêu anh đến thế.
Sáng hôm sau, tám giờ.
Tang Ninh bị chuông báo thức đánh thức.
Cô tắt chuông, dụi đầu vài cái cho tỉnh, mở mắt ra liền thấy gương mặt điển trai phóng đại của Hạ Tư Tự.
Khóe môi anh khẽ cong, giọng nhẹ nhàng: “Tỉnh rồi à?”
Cô ngẩn ra một chút.
Anh dịu dàng xoa đầu cô: “Dậy thôi.”
Cô nhìn anh đầy nghi hoặc. Tự nhiên hôm nay sao lại dịu dàng thế này? Anh bị trúng tà à?
Cô chống tay ngồi dậy: “Ừ.”
Cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, hôm nay còn nhiều việc phải lo. Cô xuống giường đi rửa mặt.
Tối qua chỉ ngủ chưa tới sáu tiếng, nhưng không hiểu sao hôm nay cô lại thấy tỉnh táo lạ thường, cả người như được sạc đầy năng lượng.
Anh nhìn bóng lưng vội vàng của cô, khóe môi cong lên nhẹ nhàng.
Sau khi rửa mặt xong, một tiếng sau, Tang Ninh ra ngoài. Hạ Tư Tự vẫn như thường lệ, lái xe đưa cô đến công ty.
Vừa lên xe, anh lại nhét cho cô một chai sữa nóng vào túi.
Tang Ninh cau mày: “Em không muốn uống sữa nữa.”
Uống liên tục mấy ngày rồi.
Chẳng qua là từ sau khi cô dọn ra ngoài, vẫn chưa kịp tìm giúp việc. Trước đây ở nhà họ Nam, má Trần mỗi sáng đều thay đổi món ăn cho cô.
Giờ sáng sớm chỉ có cậu thiếu gia này nấu sữa cho cô.
“Ừ? Vậy mai anh đổi món khác.” Anh dịu dàng nhìn cô, “Mai nấu hoành thánh cho em nhé? Em thích ăn mà.”
Tang Ninh ngây người, anh sao thế này?
“…Được.”
Anh hài lòng rút ánh mắt về, tiếp tục lái xe.
Tang Ninh cầm chai sữa uống từng ngụm nhỏ.
Ba phút sau, anh bỗng mở miệng: “Sắp Tết rồi.”
“Ừ.” Cô đáp qua loa.
“Ba anh với anh cả, anh hai cũng sắp về.”
Cô hơi nghi hoặc: “Rồi sao?”
Anh vẫn nhìn về phía trước, giọng thản nhiên: “Nhà họ Hạ mọi năm đều tổ chức tiệc đầu năm, mời khách khứa.”
Tang Ninh nhìn anh, nuốt ngụm sữa nóng trong miệng xuống.
Anh vẫn nhìn thẳng, tay nắm vô lăng siết nhẹ, giọng vẫn bình thản:
“Em có muốn đi không?”