Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 168

Trong đầu Hạ Tư Tự như vang lên một tiếng “đinh”, đứng hình ba giây.


Giây tiếp theo, anh không hề do dự, nâng mặt cô lên, hôn xuống.


Trong phòng nhỏ, Kỷ Nghiên đang sốt ruột:


“Xong rồi xong rồi, Tang Ninh lại bị chơi rồi, lần này tin tức còn khó nghe hơn, mấy kẻ tiểu nhân này sao cứ bám lấy cô ấy để bịa chuyện thế chứ!”


Cố Tinh Thần không nhịn được nghi ngờ: “Lần này có khi nào… không phải tin đồn?”


“Sao có thể chứ! Tang Ninh với Hạ Tư Tự còn chẳng nói chuyện với nhau bao nhiêu lần!” Kỷ Nghiên chắc nịch nói.


Nếu nói là Tang Ninh với Bùi Tùng Hàn thì còn có vẻ hợp lý hơn chút.


“Đám người đó đúng là lại muốn giở trò cũ! Muốn khiến Tang Ninh thân bại danh liệt!” Kỷ Nghiên tức giận nói.


Cố Tinh Thần tặc lưỡi, nghe cũng thấy có lý.

Anh ta cầm ly rượu uống một ngụm, an ủi: “Yên tâm đi, Hạ Tam đâu phải người dễ chọc, nếu là tin đồn, cậu ta chắc chắn sẽ không để yên…”


Lời còn chưa dứt, cả căn phòng nhỏ lập tức vang lên tiếng hít khí lạnh, Mạnh Lai bên cạnh còn hét lên: “Má ơi!”


Kỷ Nghiên ngẩng đầu lên, cũng kinh hãi đến mức che miệng: “Má ơi!”


“Gì thế? Làm gì mà rối lên vậy?”


Cố Tinh Thần quay đầu lại với vẻ uể oải, rồi bất chợt nhìn thấy hai người đang hôn nhau trên ban công hoa viên trống trải bên ngoài cửa kính.


Một ngụm rượu phun ra sạch, anh ta cúi gập người, ho sặc sụa.


Bùi Tùng Hàn nhìn ra ngoài, ánh mắt dần trở nên trống rỗng, cuối cùng thì cụp mắt xuống.


Trên ban công, bàn tay đang nắm lấy áo sơ mi của anh từ từ buông ra, Tang Ninh hơi nghiêng đầu, anh mở mắt ra vẫn còn lưu luyến, lại hôn lên khóe môi cô.


Đôi mắt sâu thẳm khóa chặt lấy cô, đôi mắt vốn luôn lãnh đạm lúc này hiếm hoi ánh lên tia sáng rực rỡ, tay anh từ mặt cô trượt xuống, ôm lấy eo cô, giọng nói trầm thấp không giấu được sự vui vẻ:


“Em không sợ bị người khác nhìn thấy à?”


Tang Ninh không quay đầu lại nhìn vào trong, tai đã hơi ửng đỏ: “Anh hôn xong rồi mới nhớ ra hỏi em à?”


Anh hơi nhếch khóe môi: “Ờ, quên mất.”


Anh nắm tay cô, kéo cửa kính, trực tiếp bước vào.


Cả căn phòng vẫn còn đang trong cơn sốc, thấy họ bước vào, mới như sực tỉnh, vội vã nép sang một bên nhường đường.


Đám người Cố Tinh Thần trố mắt, trông như đang xem phim kinh dị.


“Hạ Tam, cậu đây là…”


Hạ Tư Tự siết c.h.ặ.t t.a.y Tang Ninh, giọng điệu thoải mái: “Giới thiệu chút, bạn gái tôi.”


Ánh mắt anh lướt qua những gương mặt đang kinh ngạc, cuối cùng dừng lại ở Bùi Tùng Hàn, ánh nhìn hơi sắc.


Bùi Tùng Hàn mặt mày căng cứng, nhìn Tang Ninh thản nhiên để Hạ Tư Tự nắm tay, ngón tay cầm ly rượu siết chặt lại.


Mọi người: ???


Kỷ Nghiên cuối cùng cũng hoàn hồn, lại hét lên một tiếng: “Tang Ninh, bạn trai cậu là Hạ Tư Tự thật hả?!”


Cố Tinh Thần cũng như tỉnh lại: “Má ơi! Bạn gái cậu là Nam Tang Ninh?!”


“Các người… này cũng quá giấu kỹ rồi đó?! Hai người ở bên nhau mà chẳng ai biết?!” Mạnh Lai cũng phụ họa theo.


Hạ Tư Tự khẽ nhếch môi, giọng điệu nhàn nhạt: “Tôi yêu đương thì liên quan gì đến mấy người.”


Mạnh Lai không nhịn được tò mò, ghé sát lại:


“Lần trước bị đá cũng là do Tang Ninh à?”


“…”


Ánh mắt Hạ Tư Tự đang lười biếng lập tức trở nên lạnh lẽo, nụ cười nơi khóe môi cũng lộ ra vẻ u ám.


Cố Tinh Thần vội cười trừ: “Ngày vui mà, nói gì vậy chứ! Nào nào, nâng ly, chúc mừng cậu cây khô trổ hoa!”


Mạnh Lai bị sắc mặt Hạ Tư Tự dọa sợ, vội vàng đổi chủ đề: “Chúc mừng chúc mừng! Mong sớm được uống rượu mừng của hai người ha ha ha!”


Hai chữ “rượu mừng” lọt vào tai Hạ Tư Tự, anh hơi nhướng mày, ánh mắt càng thêm vui vẻ, tiện tay cầm một ly rượu, cụng ly với mọi người.


Kỷ Nghiên vội kéo Tang Ninh sang một bên.

“Sao lại thế này?! Cậu với Hạ Tư Tự đang yêu nhau thật á?! Hai người nói chuyện được mấy câu đâu?!”


Tang Ninh nắm lấy tay cô: “Xin lỗi nha, bọn tớ mới bên nhau chưa lâu, tớ định ổn định rồi mới công khai.”


Kỷ Nghiên quay lại nhìn, rồi hạ giọng: “Đỉnh thật đấy chị em, đến cả Hạ Tư Tự mà cậu cũng cưa đổ được, cậu thực sự từng đá anh ấy à?”


Tang Ninh: “…”


Cô nuốt nước bọt: “Chỉ là giận dỗi thôi.”


“Chậc chậc chậc, không thể tin nổi! Một lần nữa tớ phải nhìn cậu bằng con mắt khác rồi đó Tang Ninh!”


Sự phấn khích của Kỷ Nghiên đã hoàn toàn lấn át cơn tức giận, cô ấy kéo Tang Ninh ríu rít không ngừng:


“Tớ bảo sao, lần nào tụ tập hai cậu cũng đều có mặt! Tớ thật sự bái phục cái đầu của mình, thế mà lại không nhận ra!”


Điện thoại của Tang Ninh lại sáng lên, cô cúi đầu nhìn một cái, giữa chân mày khẽ nhíu.


Kỷ Nghiên cũng thấy được, vội hỏi:


“Sao rồi? Chắc nhà cậu lại náo loạn rồi chứ gì! Không biết ai đã tung tin ra nữa, lần trước là chuyện với Bùi Tùng Hàn, giờ lại tiếp diễn, mà lần này còn là sự thật nữa chứ. Giờ thì biết thu dọn thế nào đây?”


Ánh mắt Tang Ninh lạnh đi: “Dù sao cũng phải thu dọn.”


Cô quay đầu lại, thấy Hạ Tư Tự đã đi tới, anh rất tự nhiên nắm lấy tay cô:


“Chúng ta đi trước nhé.”


Tang Ninh gật đầu, nói với Kỷ Nghiên:


“Vậy tớ đi trước, mai gặp.”


Kỷ Nghiên ngơ ngác gật đầu, đứng nhìn hai người tay trong tay rời khỏi.


Cố Tinh Thần tặc lưỡi lắc đầu: “Tôi thật sự bái phục rồi, đến giờ vẫn chưa tiêu hóa nổi chuyện hai người họ ở bên nhau.”


Kỷ Nghiên hỏi: “Sao lại thế?”


Cố Tinh Thần nhíu mày suy nghĩ nửa phút mới nói:


“Cô cảm thấy hai người đó… giống một cặp không?”


“Không giống!” – Mọi người đồng thanh.


Tính cách ngỗ ngược, bất cần của Hạ Tư Tự, đám bạn từ nhỏ này ai mà chẳng rõ?


Tang Ninh bọn họ cũng quen biết một thời gian, đúng kiểu điển hình của “nữ sinh lễ nghĩa” – truyền thống, ngoan ngoãn, được bà cụ Hạ quý mến cũng chẳng lạ.


Nhưng lại còn lọt được vào mắt Hạ Tư Tự?


Cố Tinh Thần cảm khái:


“Hạ Tam – cái cây sắt ấy mà đ.â.m chồi nở hoa đúng là dọa người thật đấy, không thể tin nổi, không thể tin nổi.”


Bỗng anh ta quay đầu nhìn Bùi Tùng Hàn:

“Đúng không, Tùng Hàn?”


Bùi Tùng Hàn sắc mặt lạnh nhạt, cạn ly rượu trong tay, đặt ly xuống quầy bar, không nói một lời, xoay người rời đi.


Cố Tinh Thần ngẩn người – Sao thế?


Kỷ Nghiên xoa cằm trầm tư:


“Anh nói cũng đúng, thật ra tôi cảm thấy Tang Ninh với Bùi Tùng Hàn nhìn hợp nhau hơn.”


Cố Tinh Thần bất chợt rùng mình, trừng mắt kinh ngạc.



Tài xế dừng xe trước cửa câu lạc bộ, Hạ Tư Tự và Tang Ninh lên xe, ngồi ở ghế sau.


Tang Ninh nhìn cuộc gọi vẫn đang liên tục hiện trên màn hình, nói với anh:


“Em phải về nhà một chuyến.”


Anh dùng ngón tay cái vuốt nhẹ mu bàn tay cô:

“Anh đi với em.”


Tang Ninh cúi đầu, trực tiếp cúp máy, đôi mắt cụp xuống ánh lên vẻ lạnh lùng:


“Không cần, em tự về được.”


Anh hơi cau mày.


Cô ngẩng lên nhìn anh:


“Có vài chuyện, em phải tự mình giải quyết.”


Anh lại siết c.h.ặ.t t.a.y cô, cổ họng khẽ động:


“Vậy vài hôm nữa, cùng anh về thăm bà nội nhé?”


Cô suy nghĩ một chút rồi gật đầu:


“Được.”


Anh khẽ cong khóe môi, tâm trạng hiếm khi thoải mái như vậy.


Xe dừng trước cổng nhà họ Nam, Tang Ninh mở cửa xe chuẩn bị xuống.


Anh lại giữ lấy cổ tay cô:


“Em thật sự muốn tự về?”


“Ừ, nhà em cứ giục suốt.” – Tang Ninh xoay người định đi.


Anh vẫn chưa buông tay:


“Nếu có chuyện gì, gọi cho anh.”


“Em biết rồi.” – Cô gật đầu.


Lúc này anh mới buông tay.


Cô xuống xe, bước vào nhà họ Nam.


Anh nhìn theo bóng dáng cô rời đi, giữa chân mày khẽ nhíu lại, trầm ngâm một chút, rút điện thoại ra, bấm một cuộc gọi.


“Hạ tổng.” – Trợ lý Ngôn chào. “Tôi vừa định liên lạc với ngài, tin tức vừa mới đăng…”


“Tôi biết rồi.” – Hạ Tư Tự lạnh lùng nói. “Dùng tài khoản chính thức của Huy Diệu đăng thông báo.”

“Đính chính tin đồn ạ?”


Anh nhìn theo bóng lưng Tang Ninh dần khuất, khóe môi hơi cong lên:


“Công bố chính thức.”


Trợ lý Ngôn: ???


Anh thu lại ánh nhìn, ánh mắt lạnh lùng trở lại:


“Còn đám người tung tin kia, kiện hết cho tôi!”

Bình Luận (0)
Comment