Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 196

Anh nhíu mày: “Ngày mai em về xử lý chuyện gì?”


Cô lạnh nhạt cong môi: “Chút việc gia đình.”



Sáu giờ chiều hôm sau, sau khi tan làm, Tang Ninh lái xe thẳng về nhà họ Nam.


Khi xe vừa vào sân, má Trần đã đứng sẵn trước cửa, vội vàng tiến lên đón: “Đại tiểu thư, Hạ Tam thiếu…”


Cửa xe được mở ra, Tang Ninh bước xuống.


Má Trần ngẩn người: “Đại tiểu thư về một mình sao? Lão gia còn đang chờ Hạ Tam thiếu…”


Ánh mắt Tang Ninh lướt qua má Trần, khiến bà ta sợ hãi lập tức im bặt.


Cô bước vào nhà.


Phòng khách lúc này rất náo nhiệt, tất cả người nhà họ Nam đều đã tụ họp, ngay cả Nam Tư Nhã và Trần Tranh cũng đã về.


Ông cụ Nam thấy Tang Ninh bước vào thì mừng rỡ vỗ mạnh tay vịn ghế sofa: “Tang Ninh về rồi à? Còn Hạ Tam thiếu…”


Ông quay đầu nhìn sau lưng cô nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng Hạ Tư Tự.


Sắc mặt ông trầm xuống: “Hạ Tam thiếu đâu? Không phải bảo cháu dẫn cậu ta về sao?”


Tang Ninh bước vào, ngồi xuống ghế sofa bên phải, giọng thản nhiên: “Hôm nay anh ấy không đến.”


Câu nói vừa dứt, sắc mặt mọi người trong nhà họ Nam đều thay đổi.


Ôn Mỹ Linh lập tức trách móc: “Con bé này, Hạ Tam thiếu không đến mà con cũng không báo trước một tiếng? Không phải để mọi người chờ suốt cả buổi à? Cha con còn đặc biệt xuất viện để về nhà hôm nay đấy!”


Nam Chấn Minh cũng mắng: “Chuyện hôn sự của con và Nhà họ Hạ đã lan truyền khắp nơi, con còn không mau giục Nhà họ Hạ đến dạm hỏi! Con không biết xấu hổ thì nhà họ Nam còn biết nữa chứ!”


Trần Tranh hừ lạnh: “Biết Hạ Tam thiếu không đến thì tôi cũng chẳng về làm gì, công ty còn nhiều việc phải lo.”


Tiếng trách móc dồn dập vang lên khắp phòng khách, ánh mắt thất vọng và chỉ trích từ bốn phía đổ dồn về phía cô.


Tang Ninh ngồi thẳng lưng trên ghế sofa, đưa tay ra. Má Trần vội vàng đưa một tách trà đến tay cô.


Mọi người chợt nhận ra sự im lặng của Tang Ninh, rồi dần dần im bặt.


Cô nhận lấy tách trà, nhẹ nhàng mở nắp, khẽ gạt lớp bọt trà trên mặt, rồi đưa lên môi nhấp một ngụm.


Động tác ung dung mà tự nhiên, rõ ràng là đúng mực nhưng lại vô hình mang theo khí thế áp đảo.


Cô đặt tách trà xuống bàn trà bằng một tay, phát ra tiếng “đinh” vang giòn, cả phòng khách lập tức im phăng phắc, mọi ánh mắt đều nhìn về phía cô.


Tang Ninh ngẩng đầu, ánh mắt tĩnh lặng nhưng lạnh lùng lướt qua từng khuôn mặt: “Gần đây con bận việc công ty, không thường về nhà. Hôm nay con nghĩ nên trở về một chuyến, nhân lúc mọi người có mặt đông đủ, có vài quy củ cần phải nói trước.”


Lời nói vừa dứt, cả căn phòng rơi vào một khoảng lặng c.h.ế.t chóc.


Nam Tư Nhã trợn tròn mắt kinh ngạc — cô ta đang nói gì vậy?! Cô ta định lập quy củ với ai?!


Nam Chấn Minh là người phản ứng đầu tiên, bật dậy mắng lớn: “Con thật to gan! Con nói ra những lời bất kính như vậy mà không thấy xấu hổ à! Có tin là ba đuổi con ra khỏi nhà họ Nam không?!”


Tang Ninh ngẩng mắt nhìn ông, ánh mắt lạnh lùng: “Vậy ba hãy suy nghĩ kỹ, nếu con bước ra khỏi cửa này, thì Nam thị cũng không còn chỗ cho ba nữa đâu.”


Sắc mặt Nam Chấn Minh tái xanh, gương mặt tức giận lập tức chuyển sang tím bầm: “Con…!”


Ông cụ Nam quát lớn: “Tang Ninh! Cháu có ý gì vậy? Muốn chống đối ông nội à?!”


Tang Ninh nhìn ông, giọng điềm tĩnh: “Ông nội, ông là trưởng bối, cháu đương nhiên phải hiếu kính với ông. Nhưng ông cũng nên hiểu, hiện tại Nam thị do cháu nắm quyền, nhà họ Nam, tự nhiên cũng nên do cháu làm chủ. Nếu không thì trong gia tộc, chức quyền lộn xộn, chủ nhà không rõ, sao có thể phát triển vững mạnh được?”

 

“Cháu…!” Ông cụ Nam bị chặn họng không nói nên lời.


Tang Ninh bình thản: “Tháng qua, cháu đã dốc toàn lực mới có thể cứu Nam thị thoát khỏi nguy cơ sụp đổ. Giờ khó khăn mới tạm qua, ông nội, cháu nghĩ dù không có công, cháu cũng nên được công nhận là có khổ.”


“Cháu còn dám nói! Nếu không phải cháu giấu chuyện đã hòa hợp với Hạ Tam thiếu, công ty đâu đến mức đó…”


Tang Ninh nhìn thẳng vào đôi mắt đục ngầu của ông cụ Nam: “Nhưng ông cũng nên hiểu, nếu cháu vô tâm thêm chút nữa, hoàn toàn mặc kệ Nam thị, cứ để mặc nhà họ Nam phá sản, thì sao? Dù sao cháu cũng đã bám được vào Nhà họ Hạ rồi.”


Sắc mặt ông cụ Nam thay đổi, trong mắt thoáng qua vẻ hoảng loạn.


Nếu Nam Tang Ninh thật sự mặc kệ đống hỗn loạn này, nhà họ Nam đúng là tiêu đời!


Ông nghiến răng: “Được, được lắm! Giờ cháu đã leo lên được Nhà họ Hạ, liền bắt đầu làm giá với chúng tôi, đúng không?!”


Ôn Mỹ Linh vội vàng nói: “Tang Ninh, sao con lại nói chuyện với ông nội như vậy? Dù con có gả vào Nhà họ Hạ, nhà họ Nam vẫn là nhà mẹ đẻ của con! Sao con có thể không kính trọng trưởng bối chứ!”


Giọng của Tang Ninh vẫn bình thản: “Vậy nên mẹ nghĩ, con nên hiếu kính với mọi người như thế nào?”


Ánh mắt Ôn Mỹ Linh lóe lên, rồi lại ra vẻ chân thành nói: “Con và Hạ Tam thiếu đã sắp định hôn sự rồi, con gả vào Nhà họ Hạ làm thiếu phu nhân, sẽ có bao nhiêu là vinh hoa phú quý, cớ gì còn phải cố chấp với chút cổ phần ở nhà?”


Tang Ninh khẽ cong môi cười: “Vậy ý của mẹ là, con nên giao nó cho ai?”


Ôn Mỹ Linh không hiểu rõ cảm xúc của cô, tưởng rằng cô đã mềm lòng, vội vàng nói: “A Thần sắp tốt nghiệp cấp ba rồi, sự nghiệp của gia đình sau này chẳng phải cũng sẽ giao cho nó sao?”


Tang Ninh hơi nhướng mày: “A Thần?”


Nam Mục Thần lập tức ngồi thẳng dậy, đầy tự tin.


Ôn Mỹ Linh kéo tay Tang Ninh, tiếp tục khuyên nhủ: “Mẹ biết trước đây con giận gia đình nên mới cố giành lấy cổ phần công ty, nhưng giữa nhà họ Nam và nhà họ Hạ, bên nào nặng nhẹ hơn con hẳn cũng hiểu rõ. Nếu Hạ Tam thiếu biết con đối xử với nhà mình khắt khe như thế, cũng không hay đâu.”


Lời này của Ôn Mỹ Linh mang theo sự đe dọa ngầm.


Không người đàn ông nào thích một người phụ nữ cay nghiệt và tính toán. Tang Ninh cứ mãi ép buộc nhà họ Nam như vậy, bọn họ chẳng làm gì được cô, nhưng nếu chuyện này lọt tai nhà họ Hạ, e là bên đó sẽ không còn muốn cô nữa.


“Tang Ninh à, chuyện trước kia đúng là nhà mình có chút sai với con. Mẹ xin lỗi con. Con giao công ty ra đi, nhà họ Nam mãi mãi là chỗ dựa cho con. Dù con gả sang nhà họ Hạ, thì nhà họ Nam cũng sẽ luôn đứng sau lưng con!”


Tang Ninh rút tay khỏi tay của Ôn Mỹ Linh, ánh mắt điềm tĩnh nhìn về phía Nam Mục Thần: “A Thần, em muốn thừa kế công ty sao?”


Nam Mục Thần lập tức nói: “Đó vốn dĩ là của em!”


Tang Ninh khẽ cười: “Tốt lắm.”


Khí thế mà Nam Mục Thần vừa mới thể hiện bỗng chốc trở nên yếu ớt, ánh mắt d.a.o động, nhìn về phía cha mẹ.


Tang Ninh bình tĩnh nói: “Em cũng sắp tốt nghiệp cấp ba rồi, suýt nữa chị quên. Anh, Mỹ, Pháp — chọn một nước, ngày mai đi luôn.”


Sắc mặt Nam Mục Thần lập tức thay đổi, bật dậy khỏi ghế sofa: “Cái gì?!”


Tang Ninh nhìn cậu ta, ánh mắt lạnh đi: “Không có sự cho phép của chị, không được quay về nước.”


“Chị dựa vào cái gì?!”


Nam Chấn Minh cũng giận dữ: “Nam Tang Ninh, con dám đày đọa em trai ruột của mình à?!”


“Nếu ba không nỡ, thì có thể đi cùng em ấy.”


“Con, con đúng là to gan!” Nam Chấn Minh tức đến mức suýt ngất xỉu.


Trần Tranh thì choáng váng, chửi thẳng: “Nam Tang Ninh, cô điên rồi à?!”


Tang Ninh lạnh lùng nhìn anh ta: “Tập đoàn Trần thị giờ đã thuộc về nhà họ Nam, tôi vì nể mặt anh là con rể nhà họ Nam nên mới để anh tiếp tục quản lý công ty con. Nếu anh không biết điều, tôi có thể để anh cút ra ngoài bất cứ lúc nào.”


Trần Tranh nghẹn một hơi nơi cổ họng, suýt không thở nổi.


Ông cụ Nam tức đến mức không ngừng vỗ mạnh tay ghế sofa: “Cháu đúng là đồ hỗn xược!”

Bình Luận (0)
Comment