Nhưng đúng lúc đó, yến tiệc bỗng chốc im lặng, một vị quan mặc quan bào màu xanh đen bước nhanh vào.
Tạ Thừa An vội vàng bước lên đón: “Sao Vương đại nhân lại đến? Chẳng phải nói công việc ở Đại Lý Tự bận rộn, hôm nay không thể đến được sao?”
Vương đại nhân khách khí chắp tay: “Quả thật công việc bận rộn, hạ quan phụng mệnh thánh thượng điều tra kỹ vụ việc tham ô của Tam hoàng tử, gần đây không có thời gian rảnh. Nhưng vừa rồi nhận được đơn tố cáo, nói rằng Tạ đại nhân cũng có dính líu.”
Lời này vừa dứt, cả yến tiệc lập tức lặng như tờ, ánh mắt Hạ Tư Tự khựng lại, đột nhiên nhớ đến việc Tạ gia từng liên can đến vụ án kia, trong lòng thầm kêu không ổn.
Nếu chuyện này thực sự được xác thực, e rằng nàng cũng sẽ bị liên lụy.
Sắc mặt Tạ Thừa An lập tức thay đổi: “Thật là hoang đường! Là ai tung tin đồn nhảm hại người!”
Bùi Tùng Hàn cũng định lên tiếng, nhưng bị Ninh Quốc Công kéo lại, trừng mắt nhìn hắn, hạ giọng: “Đừng gây chuyện!”
“Nhưng mà…”
Vương đại nhân giơ tay đặt lên cánh tay của Tạ Thừa An, thấp giọng nói: “Vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra, chỉ là hạ quan nhận được đơn tố cáo nên phải làm theo quy định, mong Tạ đại nhân phối hợp với Đại Lý Tự, trước tiên đến tiếp nhận điều tra, để chúng ta còn có lời với hoàng thượng.”
Sắc mặt Tạ Thừa An vô cùng khó coi, ở trong triều ông có chức vị cao hơn Vương Trung, nhưng đối phương mang danh thánh thượng, ông cũng chỉ đành cúi đầu.
“Được! Tạ gia chúng ta quang minh chính đại, đương nhiên không sợ bị điều tra!”
Tạ Thừa An bảo nhi tử ra trấn an khách khứa, còn mình thì theo Vương đại nhân rời đi.
Khách khứa đâu còn dám ở lại? Ai nấy đều vội cáo từ, sợ bị vạ lây.
Ninh Quốc Công cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi, Bùi Tùng Hàn vội vàng nói: “Phụ thân! Tạ gia nhất định là bị người khác vu oan, chúng ta nên…”
Quốc công trách mắng: “Sao con biết là họ bị vu oan?”
“Con… con tin Tạ gia! Hơn nữa hai nhà chúng ta đã kết thân, lẽ nào không nên đồng cam cộng khổ…”
Quốc công lạnh giọng: “Chưa thành thân thì lấy đâu ra mà gọi là kết thân.”
Sắc mặt Bùi Tùng Hàn khựng lại, rồi nghiến răng nói: “Tang Ninh là thê tử chưa qua cửa của con, việc Tạ gia, dù thế nào con cũng không thể khoanh tay đứng nhìn!”
“Con!” Quốc công chỉ thẳng vào hắn mắng: “Con cứng cỏi rồi hả? Muốn thế nào? Vào cung tố cáo à?!”
“Con…”
Quốc công lập tức phất tay áo bỏ đi: “Về phủ!”
Hạ Vạn Quân nhìn đoàn người Ninh Quốc Công rời đi ồ ạt, ánh mắt cũng thêm vài phần khinh bỉ.
“Đúng là lúc hoạn nạn mới biết lòng người. Vừa nãy còn mời ta đến dự hôn lễ, giờ thấy Tạ gia xảy ra chuyện, Bùi gia quay lưng còn nhanh hơn ai hết. Hôn sự này, tám chín phần là không còn rồi.”
Tuy Hạ Vạn Quân tức giận vì Tạ gia có thể thông đồng với Tam hoàng tử tham ô, nhưng cũng khinh thường thái độ bạc bẽo của Bùi gia.
Hạ Tư Tự chau mày: “Nếu Tạ gia thực sự cấu kết với Tam hoàng tử, chẳng phải sẽ bị liên lụy cả gia tộc sao?”
Hạ Vạn Quân hừ lạnh: “Đó là điều chắc chắn. Tam hoàng tử đã bị tống giam, nếu thật sự có bằng chứng Tạ gia thông đồng tham ô, thì trêm dưới Tạ gia, không ai thoát khỏi!”
Sắc mặt Hạ Tư Tự thay đổi rõ rệt.
Hạ Vạn Quân bất chợt quay đầu nhìn nàng, trầm giọng cảnh cáo: “Việc của Tạ gia, con đừng dính vào!”
“Con biết rồi.”
Hắn cụp mắt, giấu đi ánh mắt nặng nề.
Nếu Tạ gia thực sự xảy ra chuyện, thì phải nhanh chóng cưới nàng ấy về trước đã.
⸻
Tạ gia gia chủ đột nhiên bị mời đến Đại Lý Tự, trên dưới Tạ gia rúng động, khách khứa nhanh chóng được tiễn đi.
“Giờ phải làm sao đây? Nếu lão gia gặp chuyện, thiếp cũng không muốn sống nữa!” Triệu di nương khóc lóc thảm thiết.
“Phụ thân thật sự dính vào vụ tham ô với Tam hoàng tử sao? Đây là trọng tội tru di cả nhà đấy!” – người lên tiếng là Tam lang của Tạ gia, nhi tử của Trần di nương.
Nghe vậy, cả phòng người tái mặt.
“Câm miệng!” Đại phu nhân quát lớn, “Lão gia chỉ đang phối hợp điều tra, chưa có chứng cứ gì hết, hét toáng lên làm gì!”
Mọi người trong phòng sợ run, lập tức im bặt.
“Lão phu nhân đến rồi!” – Tiểu nha hoàn báo tin, mọi người vội vã tránh đường.
Tang Ninh dìu lão phu nhân của Tạ gia bước vào.
Lão phu nhân ngồi xuống ghế chính, khuôn mặt xưa nay hiền từ nay lại nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lẽo quét qua khắp phòng: “Tạ gia trải qua ba triều, đến nay đã mấy trăm năm, sóng gió gì chưa từng gặp? Có cần các người ở đây khóc tang trước không?!”
Mọi người rối rít nhận lỗi: “Lão phu nhân dạy phải, là chúng con hồ đồ.”
“Đều lui ra hết! Kẻ nào còn ăn nói bừa bãi, làm loạn gia môn bất an, ta nhất định trừng phạt nặng!”
“Vâng ạ.”
Mọi người lập tức lui ra.
Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
Tang Ninh nhẹ giọng an ủi: “Tổ mẫu cứ yên tâm, phụ thân chỉ là được Đại Lý Tự mời đi hỏi chuyện, có thể thấy bọn họ cũng chưa tra ra chứng cứ gì. Tam hoàng tử đã bị tống giam nửa tháng, nếu có gì cần khai, sớm đã khai rồi. Cháu tin rằng phụ thân tuyệt đối không làm chuyện đó.”
Lão phu nhân Tạ gia gật đầu: “Cháu nói đúng. Hơn nữa, tính khí nhi tử của ta, ta hiểu rất rõ. Cả đời này hắn tuy không làm nên đại nghiệp, nhưng vẫn luôn cẩn trọng. Loại chuyện thế này, hắn không dám làm đâu.”
Tang Ninh nắm lấy tay bà: “Tổ mẫu cũng không cần lo lắng quá, Tạ gia ta ở triều đình có căn cơ sâu dày, một nửa quan viên đều là học trò của tổ phụ, học trò đầy thiên hạ, sao có thể vì một vụ án không có chứng cứ rõ ràng mà bị liên lụy sụp đổ được?”
Dù cho hoàng đế muốn ra tay với Tạ gia, cũng phải cân nhắc thế lực của Tạ gia.
Cùng lắm, là ngấm ngầm tiếp tục làm suy yếu quyền lực Tạ gia, khiến Tạ gia bị gạt dần ra rìa.
Lão phu nhân nhìn nàng, đôi mắt già nua lại toát ra sự sáng suốt: “Đứa nhỏ này, ở trong khuê phòng mà lại nhìn thấu được mọi chuyện đến vậy.”
Tang Ninh mỉm cười: “Cháu cũng chỉ đoán bừa thôi ạ.”
Lão phu nhân thở dài: “Năm xưa khi tổ phụ cháu còn tại thế, Tạ gia chúng ta oai phong cỡ nào, đứng đầu thế gia, quyền cao chức trọng. Truyền đến đời phụ thân cháu, địa vị trong triều ngày một giảm sút.”
Tang Ninh gật đầu: “Cháu biết. Tổ phụ là bậc kỳ tài thiên phú, một mình giữ vững vinh quang trăm năm của Tạ gia. Khi người còn sống, quyền thế Tạ gia hưng thịnh nhất, trên triều dưới dã, không ai sánh bằng.”
Đến cả hoàng thượng cũng phải nể mặt Tạ gia vài phần.
Chỉ tiếc, nhân tài bậc ấy, Tạ gia trăm năm mới có một người.
Ánh mắt đục mờ của lão phu nhân ánh lên sự tiếc nuối: “Thế gia như chúng ta, sợ nhất là đời sau không còn nhân tài, không ai chống đỡ được cơ nghiệp. Tổ phụ cháu còn có thể giữ vững, dù không vượt qua được tổ tiên, nhưng cũng giúp Tạ gia đứng vững ở vị trí số một trong các thế gia. Nhưng phụ thân cháu…”
Đến đời nhi tử bà, dòng họ đã dần xuống dốc, ngay cả hàng cháu chắt cũng phần lớn tầm thường.
Tạ Thừa An kế thừa gia nghiệp, người ngoài không nhìn ra, nhưng bà biết rất rõ, Tạ gia đang ngày một suy yếu.
Tạ Thừa An vì muốn cược một ván, đưa muội muội vào cung, giữ được vẻ ngoài huy hoàng cho Tạ gia, nhưng cuối cùng lại bị Tam hoàng tử kéo theo, ngã một cú thê thảm hơn.
Lão phu nhân nhìn rõ tất cả, nhưng lại không thể phá được cục diện.
Tang Ninh nhẹ giọng nói: “Tổ mẫu sao phải lo? Thế gia nào chẳng trải qua trăm năm, ngàn năm thăng trầm? Ai dám đảm bảo mãi mãi hiển hách? Cây lớn rễ sâu như Tạ gia, nào sợ không chờ được đến ngày rực rỡ trở lại?”
Đôi mắt già nua của lão phu nhân run rẩy, liên tục gật đầu đầy cảm kích, bà vỗ vỗ tay Tang Ninh: “Nếu cháu là nam nhi, Tạ thị muốn vươn tới đỉnh cao, cần gì phải đợi tương lai?”
Trong đám con cháu đời sau, chỉ có Tang Ninh là thông tuệ nhất, tuổi còn nhỏ mà nhìn thấu mọi chuyện, còn hơn cha nàng rất nhiều. Nếu nàng có thể làm quan, Tạ gia hiện giờ đã chẳng đến mức bị động như thế.
Chỉ tiếc là…
⸻
Phủ Ninh Quốc công.
Quốc công đi qua đi lại trong sảnh, sắc mặt đầy lo lắng, phu nhân cũng nhíu chặt mày.
Cuối cùng, một tiểu đồng hớt hải chạy vào bẩm báo: “Bẩm Quốc công gia, tiểu nhân dò được tin, Tạ đại nhân đã rời khỏi Đại Lý Tự rồi ạ.”
Phu nhân Bùi gia thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “Vậy thì chắc là không tra ra gì rồi.”
Nhưng sắc mặt Quốc công vẫn trầm trọng: “Dù không tra ra gì, nhưng Tam hoàng tử đã vào ngục, Quý phi thất thế, Tạ gia là mẫu gia Quý phi, chắc chắn sẽ bị liên lụy và bị đàn áp.”
“Nhưng chẳng phải không có chứng cứ sao…”
Quốc công hừ lạnh: “Nữ nhân thiển cận! Dù không có chứng cứ, nhưng việc hoàng thượng hạ lệnh điều tra đã chứng tỏ ngài không còn hài lòng với Tạ gia! Một khi Tạ gia mất đi thánh tâm, làm gì còn tương lai nữa?”
Sắc mặt phu nhân biến đổi: “Vậy phải làm sao? Hai nhà đã định hôn sự, nếu sau này bị liên lụy thì…”
Quốc công trầm giọng: “Hôn sự này nên thôi đi! Tạ gia đang suy tàn, Tùng Hàn mà cưới nữ nhi Tạ gia, sau này chỉ tổ gây phiền toái cho nhà ta, chứ chẳng ích lợi gì.”
“Nhưng hôn sự đã định, sắp thành thân, giờ mà nói hủy, truyền ra ngoài thì chẳng phải khó nghe lắm sao?”
Người ta sẽ nghĩ nhà họ vì lợi mà quay lưng.
Quốc công trừng mắt: “Thanh danh có xấu một chút thì đã sao? Quan trọng là phải tách biệt với Tạ gia cho rõ ràng!”
Phu nhân do dự: “Nhưng ta lo Tùng Hàn không chịu, nó rất để tâm đến Tang Ninh.”
“Không cần nói với hắn. Chuyện hôn nhân vốn là do phụ mẫu quyết định, đâu đến lượt hắn đồng ý hay không?” Quốc công phất tay áo bỏ đi.
⸻
Tạ Thừa An bình an trở về nhà, cả Tạ phủ như trút được gánh nặng, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng niềm vui chưa kịp kéo dài, sáng sớm hôm sau, một tin như sét đánh giữa trời quang ập đến.
“Tiểu thư, tiểu thư, không xong rồi!” Hạ Trúc hớt hải chạy vào.
Tang Ninh vẫn đang dùng bữa sáng, thấy nàng thở hổn hển, liền nhíu mày: “Chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?”
Hạ Trúc lo lắng nói: “Phủ Ninh Quốc công phái người tới… nói là muốn hủy hôn ước rồi ạ!”