Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 68

Ánh mắt của Hạ Tư Tự khựng lại, các đốt ngón tay đang nắm tay nắm cửa trắng bệch.


Bỗng nhiên, dì Triệu xuất hiện phía sau: “Tam thiếu gia về rồi à?”


Người bên trong bị tiếng động làm kinh ngạc, Tang Ninh và bà nội Hạ đồng loạt quay lại nhìn.


Hạ Tư Tự đẩy cửa bước vào, sắc mặt không mấy vui vẻ.


Bà nội Hạ đã lười hỏi cậu quay về làm gì, liền nói thẳng: “Con về đúng lúc lắm, bà đã bảo người chuẩn bị bữa trưa rồi, con giúp bà dọn mấy tấm thiệp chúc này đi.”


“Vâng.”


Bà nội Hạ nói xong thì rời đi.


Tang Ninh vẫn đứng sau bàn viết, lịch sự chào hỏi: “Hạ tiên sinh.”


Hạ Tư Tự liếc lạnh một cái: “Em đang bận gì đấy?”


“Bà nội Hạ nhờ em giúp viết thiệp chúc Trung Thu.” Tang Ninh ngồi xuống, lấy một tấm thiệp mới bắt đầu viết tiếp.


Hạ Tư Tự tiện tay cầm một tấm thiệp cô vừa viết xong, nét chữ tiểu khải tinh tế và ngay ngắn, bút lực vững vàng.


“Em còn học thư pháp? Cũng là tên hòa thượng đó dạy sao?” Ánh mắt anh liếc cô đầy soi mói.

Cô gật đầu, qua loa như mọi khi: “Ừ.”


Sắc mặt Hạ Tư Tự lại càng khó coi hơn, như có cục nghẹn trong ngực, lên không nổi mà xuống cũng không xong.


Rõ ràng biết lý do này rất gượng gạo, nhưng cô vẫn dùng nó để ứng phó anh.


Cô vốn dĩ chẳng để anh vào mắt.


Câu “không có người thích” mà anh nghe được ngoài cửa khi nãy vẫn còn nghẹn trong lòng, càng nghĩ càng thấy bực bội.


Tang Ninh cảm nhận được khí thế của anh dần trở nên âm u, cô dừng bút, ngẩng đầu hỏi: “Anh sao thế?”


Đôi mắt lưu ly điềm tĩnh và thản nhiên, như không hề thấy có lỗi với ai, cũng không để tâm đến vẻ mặt khó chịu của anh.


Giọng Hạ Tư Tự lạnh lẽo: “Không thích ai sao?”


Tang Ninh chớp mắt, cứ tưởng anh sẽ không hỏi nữa.


Cô gật đầu: “Ừ.”


“Vậy à? Không thích Bùi Tùng Hàn sao?”


Tang Ninh: …


Anh còn chưa chịu thôi đi!


Cứ phải nhắc lại chuyện xấu hổ đó hoài!


Ánh mắt Tang Ninh bắt đầu lộ vẻ kìm nén, tay cầm bút cũng siết chặt đến trắng bệch, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Hạ Tư Tự, từng chữ từng chữ nhấn mạnh: “Không thích.”


Hạ Tư Tự đột nhiên đối diện với ánh mắt đó, ánh mắt anh khựng lại.


Tang Ninh thu lại ánh nhìn, cầm bút lông tiếp tục bình tĩnh chép thiệp chúc.


Viết chữ giúp tĩnh tâm, mỗi khi tâm trạng không tốt cô đều viết để trấn tĩnh bản thân.


Căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng.

 

Hạ Tư Tự sững người một lúc, sau đó mới chợt nhận ra—vừa rồi, cô ấy đang trưng sắc mặt với anh sao?


Đây là lần đầu tiên anh thấy cô nổi giận.


Phản ứng mạnh mẽ như vậy, chắc hẳn thật sự không thích Bùi Tùng Hàn.


Nhưng cô luôn tỏ ra nhã nhặn dịu dàng với mọi người, vậy mà lại tức giận với anh?


Ánh mắt anh lóe lên, rõ ràng anh là “người đặc biệt”.


Tâm trạng u ám ban nãy bỗng chốc bừng sáng.


Anh cúi đầu nhìn kỹ tấm thiệp cô viết, môi hơi cong lên, chữ viết thật sự rất đẹp.


Tang Ninh viết liên tiếp ba tấm thiệp, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên liền thấy Hạ Tư Tự đang giúp cô sắp xếp đống thiệp.


Người vừa bước vào còn mặt mày u ám, giờ lại trông điềm nhiên thư thái.


Tang Ninh phát hiện, có vẻ Hạ Tư Tự còn giỏi khống chế cảm xúc hơn cô.


“Ừm? Viết xong rồi à?” Anh nhận thấy ánh mắt cô, ngẩng đầu hỏi.


“Chưa, bà nội bảo viết mười hai tấm.”


“Ừ, vậy em cứ từ từ viết.” Anh tiện tay cầm lấy thỏi mực, giúp cô mài mực.


Phòng lại trở nên yên tĩnh và an hòa.


Trong phòng ăn, bà nội Hạ đang bày bát đũa, thấy dì Triệu bước vào mới hạ giọng hỏi: “Sao rồi sao rồi?”


Dì Triệu thì thầm: “Không sao cả, Nam tiểu thư vẫn đang viết thiệp, tam thiếu gia thì ngồi bên mài mực giúp cô ấy. Tôi không dám lại gần, không nghe được họ nói gì.”


“Có thể khiến thằng nhóc đó yên tĩnh ngồi yên một chỗ đã là hiếm lắm rồi.”


Bà nội Hạ hừ một tiếng: “Tôi đã nói mà, nó nhất định là thích Tang Ninh.”


Dì Triệu lại nói: “Nhưng xem ra Nam tiểu thư không có ý định kết hôn.”


Bà nội Hạ nghe vậy cũng hơi lo, thở dài: “Chuyện nhân duyên là thứ không thể cưỡng cầu, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.”


Nếu không, gượng ép mà thành một cặp oan gia thì lại phản tác dụng.


“Tang Ninh là một đứa trẻ ngoan như vậy, tôi lo con bé sẽ không chịu nổi cái tính bất cần đời của Hạ Tư Tự.” Trong mắt bà nội Hạ ánh lên vẻ lo lắng.


Dì Triệu lại nói: “Tam thiếu gia năng lực xuất chúng, lại đẹp trai, từ nhỏ đã được các cô gái yêu thích.”


Bà nội Hạ nhíu mày: “Tang Ninh không phải kiểu con gái nông cạn như vậy.”


Nửa tiếng sau, Tang Ninh đã viết xong các tấm thiệp chúc.


Vừa khéo dì Triệu cũng gọi mọi người ra ăn cơm.


“Tang Ninh, con đưa mấy tấm thiệp này để bà xem thử nào?” Tang Ninh đưa những tấm thiệp đã viết và để khô cho bà nội Hạ.


Bà nội lật xem một lượt, gật đầu hài lòng: “Rất tốt, chữ con viết còn đẹp hơn cả bà, lại đây ăn cơm đi.”


“Vâng ạ.”


Tang Ninh ngồi vào bàn ăn, Hạ Tư Tự vẫn ngồi đối diện cô như cũ.


Trong lúc ăn, bà nội Hạ bỗng nói: “Trung thu này không biết ba con có về nhà không nữa.”


Hạ Tư Tự lười nhác đáp: “Không biết.”


“Không biết thì gọi điện hỏi một câu chứ.” Bà nhẹ trách.


“Con mà gọi thì chắc ông ấy sợ phát khiếp.”


“…”


Bà nội Hạ liếc nhìn Tang Ninh, thấy cô vẫn đang lặng lẽ ăn cơm, rồi quay sang trừng mắt nhìn Hạ Tư Tự.


Bỗng bà như nhớ ra chuyện gì: “Sắp trung thu rồi, bà cũng muốn tặng Tang Ninh một món quà. Bà nhớ hình như có để một nghiên mực tốt ở chỗ con, lấy mang tặng Tang Ninh đi.”


Hạ Tư Tự thật không nhớ trong nhà mình có món đó, khi nào thì bà để đồ ở chỗ anh cơ chứ?


Nhưng anh cũng chẳng hỏi, chỉ tiện miệng đáp: “Con đi lấy ngay đây.”


Bà nội quay sang Tang Ninh: “Để nó tiện đường đưa con về luôn, tiện thể mang đồ theo. Đây là chút lòng thành của bà, con nhất định phải nhận nhé.”


Tang Ninh gật đầu: “Con cảm ơn bà nội.”


“Đi đi.”


Tang Ninh liền cùng Hạ Tư Tự rời đi.


Bà nội đứng bên cửa sổ, nhìn hai người lái xe rời đi, mãn nguyện thu lại ánh mắt.


“Lão phu nhận không định hỏi thử ý của tam thiếu gia, dặn dò đôi câu à?” Dì Triệu không nhịn được hỏi.

Bà nội Hạ hừ lạnh: “Có hỏi thì nó cũng chẳng chịu nhận đâu. Cô không biết tính nó giống y như ba nó à, cứ bướng bỉnh không chịu nói thật lòng.”


Dì Triệu bật cười: “Vẫn là lão phu nhân hiểu rõ nhất.”


“Chẳng phải do tôi nuôi nó lớn sao? Không hiểu mới lạ đấy.”


Nói rồi bà cầm mấy tấm thiệp Tang Ninh viết ra đếm lại, đột nhiên phát hiện chỉ có mười một tấm.


Thiếu mất một tấm.



Hạ Tư Tự lái xe rời khỏi con hẻm Tử Đằng, hỏi Tang Ninh: “Anh đưa em về nhà nhé?”


Tang Ninh lắc đầu: “Em đến Thái Cổ Lý, em có hẹn với Kỷ Nghiên.”


Anh liếc cô: “Em bận rộn còn hơn cả tổng thống.”

Tang Ninh như chẳng để tâm đến giọng mỉa mai của anh, còn vui vẻ cong môi cười: “Tuần sau em bắt đầu thực tập ở Tập đoàn Nam thị rồi, Kỷ Nghiên nói phải ăn mừng một bữa.”


Nụ cười rạng rỡ trong mắt cô bỗng trở nên chói lóa.


Anh siết c.h.ặ.t t.a.y lái, quay lại nhìn phía trước, giọng có phần gượng gạo: “Chuyện đó có gì đáng để ăn mừng chứ?”


Cô vẫn vui vẻ: “Anh không hiểu đâu.”


Anh quay sang nhìn cô, khóe môi cô khẽ cong, lúm đồng tiền thấp thoáng bên má, đôi mắt sáng long lanh, ngập tràn mong đợi.


Không gian trong xe yên ắng, đến mức anh chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh mẽ.

Bình Luận (0)
Comment