Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 70

Hạ Vân An cuối cùng cũng thấy được một tia hy vọng, lập tức nói:

“Thật đấy! Không tin chú hỏi cô ấy mà xem. Chú nhìn đi, con với chú cũng có chút giống nhau, cô ấy khen con như thế, biết đâu cũng thấy chú rất đẹp trai đấy.”


Không biết có phải vì Hạ Tư Tự dẫn dắt Hạ Vân An nhiều nhất không, mà đứa nhỏ này càng lớn lại càng giống anh, nhìn kỹ ngũ quan đúng là có vài phần tương tự.


Hạ Tư Tự hơi nhướng mày, cô ấy quả thực từng khen anh đẹp trai.


Hạ Vân An nhìn sắc mặt của anh, cảm thấy bầu không khí dịu đi nhiều, liền mạnh dạn chủ động đưa ra lời khuyên.


“Chú nhỏ, vừa rồi chú cũng nghe thấy rồi đấy, cô ấy nói sắp tới sẽ vào công ty của gia đình thực tập luân chuyển, sẽ rất bận, sau này không có thời gian gặp chú nữa đâu. Chẳng lẽ chú định cứ ngồi đó mà chờ? Nhỡ đâu sau này cô ấy quen một người đàn ông nào đó trong công ty rồi yêu luôn thì sao?”


Hạ Tư Tự hơi nhíu mày.


Hạ Vân An nói hùng hồn đầy lý lẽ:

“Cho nên không thể ngồi chờ c.h.ế.t được, phải tìm cơ hội chủ động tấn công! Nếu không cứ đợi mãi thì đến lúc người ta sinh con luôn rồi cũng chưa đến lượt chú.”


Trợ lý Ngôn suýt chút nữa ho sặc, vội vàng bịt miệng lại.


Hạ Tư Tự liếc nhìn Hạ Vân An lạnh lùng:

“Nhỏ tuổi mà lắm lý lẽ vớ vẩn.”


“Đương nhiên rồi! Tình yêu thì không phân biệt trước sau mà!”


Trong phim truyền hình toàn diễn thế cả!


Hạ Vân An nói ra những lời này một phần vì bản năng sinh tồn thôi thúc, nhưng cũng thật lòng muốn giúp chú nhỏ của mình. Dù sao đối với cậu, chú nhỏ là người thân thiết nhất.


Cậu không muốn chú nhỏ của mình biến thành nam phụ đáng thương trong mấy bộ phim tình cảm bi kịch.


Hạ Tư Tự nheo mắt lại, chìm vào suy nghĩ.


Hạ Vân An dè dặt hỏi:

“Chú nhỏ, mình về nhà nhé?”


Hạ Tư Tự liếc cậu một cái, trực tiếp mở cửa xe lên xe.


Hạ Vân An thấy anh không nhắc gì đến chuyện “đóng gói cậu về Úc” nữa, mừng như điên, vui vẻ mở cửa xe đi theo lên.


Sau khi lên xe, Hạ Vân An thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được nói một câu lắm mồm:

“Chú nhỏ, hai người quen nhau cũng được một thời gian rồi nhỉ, sao vẫn chưa đến với nhau? Có phải là cô ấy không thích chú không?”


Hạ Tư Tự giọng bình thản:

“Giờ vứt con lên máy bay vẫn còn kịp đấy.”


“Thì con lo cho chú thôi mà,” Hạ Vân An xích lại gần, “Lần trước con gặp cô ấy, cô ấy còn dạy dỗ con nữa đấy.”


Hạ Tư Tự liếc mắt nhìn cậu:

“Dạy dỗ con chuyện gì?”


“Cô ấy bảo con phải biết lễ phép, tuy là con đẹp trai thật, nhưng không thể ỷ vào đẹp trai mà làm loạn.”


“…”

Hạ Tư Tự bắt đầu hoài nghi độ tin cậy trong lời của thằng nhóc này.


Hạ Vân An rất nghiêm túc:

“Chú nhỏ, con cảm thấy, cô ấy chắc là thích kiểu đàn ông dịu dàng một chút.”



“Không thể nào!” Kỷ Nghiên gần như không thể tin nổi:

“Nếu không phải là con của Hạ Tư Tự, chẳng lẽ lại là con của anh cả hoặc anh hai sao?!”


Tang Ninh cắm ống hút uống một ngụm trà sữa trân châu:

“Chắc là vậy? Dù sao đứa nhỏ đó gọi anh ấy là chú nhỏ.”


Kỷ Nghiên gần như suy sụp:

“Trời ơi, tớ thật sự không thể tưởng tượng nổi anh cả hay anh hai nhà họ Hạ có thể làm ra chuyện động trời như thế!”


“Có thể là do không tiện công khai, nên mới giấu kín bên ngoài. Chuyện này cậu cũng đừng đem ra ngoài nói.”


Tang Ninh lại cắn ống hút hút một ngụm nữa, trân châu dai dai, mềm mềm, ngon thật.


“Đương nhiên rồi! Tớ còn muốn sống thêm vài năm nữa cơ mà.”


Kỷ Nghiên nheo mắt nghi ngờ:

“Vậy rốt cuộc là con của ai đây?”


Tang Ninh cũng không mấy hứng thú, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến cô ấy.



Thứ hai, Tang Ninh chính thức đến Tập đoàn Nam thị báo danh.


Theo ý ông cụ Nam, cô sẽ luân chuyển thực tập qua các bộ phận trong mảng sản xuất cơ khí tinh xảo trước, vị trí đầu tiên cô vào là phòng kinh doanh.


Cô vào công ty với cái tên “Tang Ninh”, giấu đi họ “Nam”. Chỉ có quản lý bộ phận biết thân phận thật của cô, các đồng nghiệp còn lại không biết gì, nên cứ sinh hoạt bình thường là được.


Quản lý Vương đích thân dẫn cô đi một vòng trong bộ phận, giới thiệu sơ qua tình hình.


“Bộ phận chúng ta chủ yếu tham gia đấu thầu các dự án. Mảng sản xuất cơ khí tinh xảo là ngành trụ cột của Tập đoàn Nam thị, sản phẩm là các linh kiện, thiết bị có thể áp dụng trong rất nhiều ngành nghề. Cho nên, khi bên ngoài có nhu cầu, chúng ta sẽ tham gia đấu thầu, cố gắng giành lấy đơn hàng.”


Tang Ninh nghiêm túc gật đầu:

 

“Có cần phải cạnh tranh với các công ty khác không ạ?”


“Đúng vậy. Tuy là phòng kinh doanh, nhưng vẫn phải hiểu rõ về sản phẩm của công ty mình. Nếu không thì không ai tin tưởng cả. Nên lần này tiểu thư vào thực tập, sẽ có một cái nhìn hệ thống hơn về ngành sản xuất cơ khí tinh xảo của chúng ta.”


Tang Ninh gật đầu:


“Vâng, làm phiền quản lý Vương rồi ạ.”


“Không có gì.” Quản lý Vương cười ha ha nói, “Tiểu thư có gì khó khăn cứ việc hỏi tôi.”


Ông cụ Nam đích thân căn dặn đưa cô vào công ty, Quản lý Vương tất nhiên phải xem cô như tổ tông mà cung phụng.

Dù không mong đợi cô sẽ làm được việc gì lớn, nhưng nhất định phải làm cô hài lòng, nếu không cô mà về méc lại, thì ông có mà lãnh đủ.


Tang Ninh lịch sự cười:

“Sau này quản lý cứ gọi tôi là Tang Ninh là được rồi ạ.”


“Được được được.”


Quản lý Vương thấy cô tính tình không tệ, trong lòng cũng nhẹ nhõm đôi chút.


“Đúng rồi, hôm nay có một nhóm phải ra ngoài dự thầu, hay là tiểu thư… à không, Tang Ninh đi theo xem thử nhé. Hôm nay không cần tham gia, nhưng đi theo một buổi như vậy cũng có thể hiểu được phần nào quy trình.”


Tang Ninh mắt sáng lên, gật đầu:

 

“Được ạ!”


Quản lý Vương lập tức sắp xếp cô vào nhóm hôm nay có lịch đi dự thầu. Nhóm này gồm sáu người, Quản lý Vương dặn dò sơ qua, mọi người cũng làm quen nhau, không khí khá hòa hợp.


Mười giờ sáng, mọi người cùng xuất phát.


“Tiểu Tang, hôm nay em chỉ đi theo học hỏi thôi, đến nơi rồi đừng nói lung tung, có gì không hiểu thì chờ xong rồi hỏi chị, hiểu chưa?” Tổ trưởng Lâm căn dặn.


Tang Ninh gật đầu:

“Em hiểu rồi ạ.”


Tang Ninh xuống xe, đi đến cổng công ty, ngẩng đầu nhìn — “Thương Mại Hưng Hoành”.


“Tiểu Tang, mau theo kịp.” Một cô gái tầm tuổi cô kéo tay cô vào trong.


Tang Ninh vội vàng theo kịp bước chân của mọi người. Vì hôm nay là dịp dự thầu trang trọng, nên ai cũng mặc vest. Đây là lần đầu tiên Tang Ninh mặc váy vest, cảm thấy không quen chút nào.


Vào phòng họp, đã có năm công ty đến trước.


Người của Tập đoàn Nam thị vào trong, ngồi ở hàng ghế bên trái, Tang Ninh ngồi ở phía sau, chăm chú quan sát quy trình.


Phía đầu phòng họp là bàn của các nhân viên đánh giá từ Thương Mại Hưng Hoành.


Các công ty lần lượt trình bày bài thuyết trình PPT, giới thiệu về sản phẩm và thế mạnh của công ty mình, nhằm cạnh tranh một dự án sản xuất của công ty này.


Đây là lần đầu Tang Ninh nhìn thấy hình thức này, cảm thấy vô cùng mới lạ. Ở triều Chu, thương nhân bị chèn ép, con đường buôn bán hạn chế, hầu hết các cơ hội làm ăn đều nằm trong tay các gia tộc thế lực, hiếm khi có cảnh cạnh tranh công bằng công khai quy mô như thế này.


Sau khi ba công ty đầu tiên trình bày xong, đến lượt Tập đoàn Nam thị.


Đột nhiên cửa phòng họp bị đẩy ra, người ở bàn đánh giá lập tức đứng dậy.


“Tiểu Bùi tổng, ngài đến rồi.”


Bùi Tùng Hàn khẽ giơ tay ra hiệu cho mọi người ngồi xuống:

“Tôi chỉ đến xem một chút.”


Mọi người mới yên tâm ngồi lại, quá trình dự thầu tiếp tục.


Tổ trưởng Lâm lập tức cau mày đầy khó xử:

“Sao hôm nay Tiểu Bùi tổng lại tình cờ có mặt thế này?”


Tang Ninh liếc nhìn Bùi Tùng Hàn, lúc này mới bừng tỉnh — thì ra Thương Mại Hưng Hoành là sản nghiệp của nhà họ Bùi?


“Không sao, cứ thuyết trình thôi.”


Tổ trưởng Lâm dẫn cả nhóm bước lên thuyết trình.

Vừa đứng lên, ánh mắt của Bùi Tùng Hàn cũng lướt đến, vừa vặn nhìn thấy Tang Ninh đang ngồi ở hàng ghế sau.


Anh ta hơi sững lại, cúi đầu liếc qua danh sách dự thầu — công ty này là Tập đoàn Nam thị.


Anh ta bật cười đầy ẩn ý.


Mười hai giờ trưa, cả bảy công ty đều đã trình bày xong.


“Buổi dự thầu hôm nay đến đây là kết thúc, kết quả sẽ được thông báo sớm cho quý vị.”


Mọi người bắt đầu thu dọn ra về.


“Tiểu Tang, đi thôi, mình về trước, tìm chỗ ăn trưa.” Tổ trưởng gọi.


Tang Ninh gật đầu. Đúng lúc đó, điện thoại rung lên. Cô mở ra xem — là tin nhắn của Bùi Tùng Hàn.


[Chờ chút]


Tang Ninh mím môi, nói với tổ trưởng:

“Trưa nay em hẹn gặp một người bạn ở đây, lát nữa em sẽ quay lại công ty.”


“Vậy cũng được, nhớ về trước hai giờ, đừng đến trễ.”


“Vâng ạ.”


Mọi người lục tục rời đi.


Tang Ninh đứng đợi ngoài phòng họp một lúc, Bùi Tùng Hàn cũng bước ra với tập tài liệu trong tay.


“Chào Bùi tiên sinh.” Tang Ninh lễ phép chào hỏi.


Bùi Tùng Hàn mỉm cười:

“Cô thực tập ở Tập đoàn Nam thị rồi à?”


“Vâng, ông nội bảo tôi nên rèn luyện thêm.”


Tang Ninh hỏi:

“Bùi tiên sinh đang làm việc ở Thương Mại Hưng Hoành ạ?”


“Cũng không hẳn, đây là một trong các sản nghiệp của nhà họ Bùi. Tôi mới về nước, nên phải đến các công ty kiểm tra một vòng, không ngờ lại tình cờ gặp cô.”


Bùi Tùng Hàn nghĩ một lúc rồi hỏi:

“Chuyện lần trước liên quan đến em gái cô, cô đã giải quyết xong chưa?”


Tang Ninh gật đầu:

“Giải quyết rồi ạ, cảm ơn Bùi tiên sinh đã nhắc nhở.”


Không biết có phải là ảo giác của anh không, mà dường như mỗi lần cô gọi “Bùi tiên sinh” đều cố tình phát âm rõ ràng, như sợ anh nghe nhầm vậy.


Bùi Tùng Hàn mỉm cười:

“Vậy thì tốt.”


Đột nhiên bên ngoài vang lên một trận ồn ào, Tang Ninh quay đầu nhìn ra — rất nhiều nhân viên đang xếp hàng nhận đồ, ai nhận rồi cũng vui vẻ hớn hở ôm một hộp quà và một chiếc đèn thỏ.


Chiếc đèn thỏ được làm sống động vô cùng, đáng yêu không chịu được.


“Gần Tết Trung Thu rồi, công ty đang phát quà đó.”

Bùi Tùng Hàn thấy cô đang nhìn chằm chằm chiếc đèn thỏ, liền hỏi:

“Nam Tiểu thư cũng thích đèn thỏ sao? Tôi bảo người mang cho cô một phần nhé.”


Tang Ninh nhìn chiếc đèn thỏ kia, bỗng nhiên nhớ lại một cái Tết Trung Thu năm nào — khi đó, Bùi Tùng Hàn cũng từng tặng cô một chiếc đèn thỏ.


Thực ra, cô và Bùi Tùng Hàn rất ít có cơ hội gặp mặt, thường chỉ vào dịp lễ Tết, lúc anh đích thân đến nhà đưa lễ.


Anh luôn chuẩn bị hai phần quà — một phần là quà đại diện Bùi gia tặng Tạ gia, đầy đủ lễ nghĩa và sang trọng. Phần còn lại, là món quà riêng anh chuẩn bị cho cô.


Tạ gia có quy tắc nghiêm ngặt, nhưng dù sao hai người đã đính hôn, nên mẹ cô vẫn cho phép vào các dịp lễ tết, dưới ánh mắt giám sát của gia nhân, họ có thể gặp nhau nói vài câu.


Trung Thu năm ngoái, anh hớn hở đến, như có trò ảo thuật, lấy ra một chiếc đèn thỏ tinh xảo, cười nói với cô:


“Ta tự tay làm đó, có đẹp không?”

Bình Luận (0)
Comment