Khê Bàn Hoạ Lang nằm ngay bên hồ Lan Khê, vừa mở cửa xe bước xuống, trước mắt là mặt hồ mênh m.ô.n.g không thấy điểm cuối. Dưới ánh nắng, mặt nước lấp lánh ánh bạc, hồ nước nhẹ nhàng lay động như dải lụa, đẹp đến mê hồn.
Gió nhẹ thoảng qua, Tang Ninh đưa tay vén lọn tóc bên má ra sau tai, rồi nhấc chân bước vào.
“Xin chào, xin hỏi quý danh của tiểu thư là gì?” Nhân viên phục vụ lễ phép chào hỏi.
“Tôi là Nam Tang Ninh.”
“Ồ, Nam tiểu thư. Hạ tiên sinh đã đặt chỗ trước, mời cô đi lối này.”
Nhân viên phục vụ làm động tác mời, đi trước dẫn Tang Ninh vào bên trong.
Sảnh ngoài của nhà hàng được trang trí rất mộng mơ, càng đi vào trong càng trở nên thoáng đãng, vì bàn ăn đều được bố trí bên bờ hồ, mỗi bàn lại là một không gian riêng biệt, tính riêng tư rất cao.
Nhân viên kéo mở một cánh cửa: “Mời Nam tiểu thư.”
Tang Ninh bước vào, đây là một phòng bao dạng nửa mở, bàn ăn được đặt ngay trên ban công bên ngoài, ngoài ban công là mặt hồ mênh m.ô.n.g không bờ bến.
Hạ Tư Tự đứng trên ban công, quay lưng về phía cô, một tay đút túi quần, đang ngắm nhìn mặt hồ lấp lánh ánh nắng, hôm nay hiếm khi anh mặc một bộ vest đen chỉn chu.
Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu lại, gió nhẹ trên mặt hồ khẽ thổi bay những lọn tóc trước trán anh.
Tang Ninh bước vào: “Xin lỗi, ở nhà có chút việc nên em đến muộn.”
Lúc chuẩn bị ra cửa, ông nội giữ cô lại hỏi mấy chi tiết về dự án đấu thầu lần này, nên đến tận sáu giờ cô mới đi, bây giờ đã là sáu rưỡi rồi.
Hiếm khi Hạ Tư Tự hòa nhã: “Ồ, không sao.”
Tang Ninh hơi sững lại, đột nhiên anh không châm chọc gì khiến cô cảm thấy hơi không quen.
Cô bước đến gần, mới thấy trong mắt anh hiện lên chút căng thẳng không thể che giấu.
Cô chớp chớp mắt, kéo ghế ngồi xuống.
Hạ Tư Tự cũng kéo ghế đối diện ngồi xuống, món ăn đã được dọn lên, nhân viên phục vụ bước vào, rót cho họ hai ly rượu vang đỏ.
“Chúc hai vị dùng bữa ngon miệng.” Rồi lặng lẽ rút lui.
Cánh cửa phòng bao khép lại, Hạ Tư Tự mới giả vờ hỏi: “Đã ký hợp đồng với Hưng Hoành rồi à, bên đó không có động thái gì sao?”
Tang Ninh gật đầu: “Tiểu Bùi Tổng đã mời bọn em ăn cơm.”
Hạ Tư Tự siết nhẹ ly rượu trong tay, mỉm cười: “Vậy à? Sau này em còn theo tiếp dự án này không?”
“Chắc là không, tuần sau em sẽ bắt đầu thực tập ở bộ phận kỹ thuật, chủ yếu để học hỏi.”
Mảng kỹ thuật thì Tang Ninh hoàn toàn mù tịt, nhưng muốn làm quản lý thì nhất định phải có hiểu biết.
Giọng Hạ Tư Tự nghe như bâng quơ: “Ồ, anh nghe nói nhà họ Bùi và nhà họ Chúc hôm qua còn tụ họp bàn chuyện hôn sự, bây giờ nhà họ Nam và nhà họ Bùi cũng hợp tác rồi, đến lúc cậu ta kết hôn, chắc em cũng nên đến xem chứ nhỉ?”
Tang Ninh không nhịn được ngẩng đầu liếc Hạ Tư Tự một cái, sao lại nói móc thế?
“Nếu nhà họ Bùi mời, đương nhiên em sẽ đi.” Tang Ninh mỉm cười, nhưng từng chữ lại mang chút cảnh cáo.
Nếu anh còn dám nhắc tới “Bùi Tùng Hàn”, cô thật sự sẽ dí đầu anh vào đĩa thức ăn mất.
Nghe cô đáp từng chữ dứt khoát, không chút tiếc nuối hay lưu luyến, tâm trạng Hạ Tư Tự bất giác vui lên đôi phần.
Quả nhiên cô không có hứng thú với Bùi Tùng Hàn.
Cũng đúng, một người nhàm chán như Bùi Tùng Hàn thì có gì mà thích?
Hạ Tư Tự khẽ ho hai tiếng, chuyển đề tài.
“Anh nghe nói nhà họ Nam muốn giành được dự án của Hưng Hoành từ lâu rồi, năm nào cũng đấu thầu, năm nào cũng trượt, năm nay em giúp nhà họ Nam giành được, nhà họ Nam không thưởng gì cho em à?”
Nghe đến đây mắt Tang Ninh sáng bừng, nở nụ cười: “Ông nội nói nếu em tiếp tục thực tập luân chuyển thêm một tháng nữa thì sẽ giao cho em đội riêng.”
Hạ Tư Tự hơi nhíu mày: “Đó mà là thưởng à?”
Chẳng phải thêm việc à?
Tang Ninh kiêu hãnh ngẩng cằm: “Đương nhiên là vậy!”
Một đơn hàng lớn đổi lấy cơ hội dẫn dắt một đội làm dự án độc lập, bước tiếp theo, cô sẽ giành quyền quản lý của bộ phận chế tạo tinh xảo!
Hiếm khi anh thấy cô kiêu hãnh như vậy, chiếc cằm hơi ngẩng, đôi mắt sáng ngời rực rỡ, khuôn mặt nhỏ rạng rỡ đầy sức sống, như thể không gì không làm được.
Khóe môi anh hơi cong lên: “Ừ.”
Tâm trạng Tang Ninh rất tốt, cầm nĩa xiên một miếng tôm cho vào miệng.
Hạ Tư Tự thì trong lòng có chuyện, không có khẩu vị, đưa tay cầm ly rượu vang, nhấp một ngụm.
Hạ Vân An từng nói: “Tỏ tình cần thiên thời địa lợi nhân hòa, Nam tiểu thư vừa thắng dự án lớn, tâm trạng đang rất tốt, xác suất thành công cũng cao nhất!”
“Nhà hàng tình nhân này có không khí tốt nhất, còn được cư dân mạng xếp vào top địa điểm tỏ tình lý tưởng nhất.”
“Trong bầu không khí lãng mạn, con người dễ hành động theo cảm tính nhất, phim truyền hình đều diễn như vậy mà!”
Hạ Tư Tự hơi nheo mắt, cảm thấy mấy lời vớ vẩn của nhóc con kia thật chẳng đáng tin.
“Nhà hàng này đồ ăn cũng ngon đấy, có mấy món em chưa từng thấy.” Tang Ninh tỏ ra khá hài lòng.
Chỉ là khẩu phần hơi ít, gần như chỉ vừa một miếng.
Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh khẽ lóe lên, giọng điệu có vẻ thờ ơ: “Vậy à? Anh tùy tiện chọn một chỗ thôi.”
Cô chớp mắt: “Ồ.”
Chợt ánh hoàng hôn rơi xuống, Tang Ninh quay đầu nhìn về phía mặt hồ, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trên trời đã phủ đầy mây hồng, mặt hồ lấp lánh như dải lụa được ánh chiều tà nhuộm lên sắc hồng cam mơ màng.
“Đẹp quá…”
Cô đứng dậy, bước đến lan can ban công, hai tay đặt lên thành lan can, người hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt bừng sáng.
Hạ Tư Tự bước tới gần, cô bất chợt quay đầu nhìn anh, đôi mắt rực rỡ ánh lên niềm vui: “Hoàng hôn ở đây đẹp thật! Lần đầu tiên em thấy hoàng hôn đẹp thế này! May mà không bỏ lỡ!”
Ánh mắt anh khựng lại một nhịp, tim như lỡ mất một nhịp đập.
Ánh nhìn anh dừng lại trên gương mặt rạng rỡ của cô, gió từ mặt hồ thổi qua, làm bay mái tóc dài buông xõa trên vai, khuôn mặt trắng mịn như sứ dường như cũng được ánh hoàng hôn nhuộm lên một tầng ánh sáng dịu dàng — đẹp đến kinh tâm động phách.
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh thêm phần trầm lặng, giọng nói khẽ trầm xuống: “Em thích không?”
Cô vui vẻ gật đầu: “Thích.”
“Vậy em định cảm ơn anh thế nào đây?”
Tang Ninh: Hả?
Mời cô ăn một bữa cơm mà cũng đòi được cảm ơn long trọng? Mặt dày vừa thôi chứ?
Cô mỉm cười: “Vậy cảm ơn anh.”
Môi Hạ Tư Tự khẽ mím lại: “Nam Tang Ninh, em quên mất quy tắc cảm ơn rồi à?”
Cô ngẩn người.
Anh đặt một tay lên lan can, cúi người áp sát cô, cô tưởng anh lại muốn giở trò ôm ấp gì đó, nhưng ngay giây sau, anh lại nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô.
Hàng mi cô khẽ run, ánh mắt sững sờ nhìn gương mặt anh đang ở rất gần, đôi mắt nhắm lại, lông mi đen nhánh rũ xuống, che đi đôi mắt vốn luôn kiêu ngạo bất kham.
Không biết có phải vì ánh hoàng hôn đang vẽ viền cho anh hay không, mà khoảnh khắc này anh trở nên thật dịu dàng.
Đây là lần đầu tiên họ ở gần nhau đến thế, cô dường như ngửi thấy mùi hương trên người anh — ngọt ngào như kem bơ.
Anh nuốt khan một cái, kiềm chế cảm giác muốn tiến xa hơn, rồi từ từ lùi lại.
Anh sợ cô sẽ giận, sẽ trở mặt với anh.
Anh đứng thẳng người, nhìn thẳng vào mắt cô, ánh nhìn trầm tĩnh, giọng khàn nhẹ: “Đây gọi là lễ hôn – cách cảm ơn chân thành nhất.”
Tang Ninh ngẩng đầu, đôi mắt trong vắt như pha lê nhìn anh: “Vậy à?”
Cô đưa tay kéo cà vạt anh, anh theo bản năng cúi xuống, cô ngẩng đầu lên – và hôn lên môi anh.