Tay của Tang Ninh nâng lên, ánh mắt chạm vào đôi mắt của anh, những đốm pháo sáng vụt lên rồi biến mất trên bầu trời đêm, cô không thể nhìn rõ cảm xúc trong đôi mắt anh.
Nhưng cô có thể cảm nhận được, anh đang nắm tay cô, hơi xiết chặt.
Cô cong môi, nhẹ nhàng nói: “Thích.”
Tim anh như lỡ một nhịp, đây là lần đầu tiên cô thổ lộ tình cảm với anh.
Anh nuốt khan một cái, hỏi tiếp: “Thích cái gì?”
Ánh mắt cô chuyển động, giọng nói mềm mại kéo dài: “Thích…”
Ánh mắt cô cuối cùng dừng lại trên môi anh, cô đưa tay, ôm lấy cổ anh, buộc anh cúi xuống.
Cô ngước lên, hôn lên môi anh: “Thích hôn anh.”
Cả người anh cứng đờ, trong đầu như bị cắt đứt, không còn cảm giác, chỉ có thể cảm nhận được nụ hôn mềm mại trên môi.
Tim anh đập nhanh đột ngột, ngay cả tiếng pháo đùng đùng cũng không nghe thấy, chỉ còn âm thanh tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Một giây sau, anh ôm lấy eo cô, cúi xuống hôn sâu.
Anh vốn luôn cẩn trọng, mọi thứ đều phải suy xét kỹ càng, xác nhận logic đúng đắn, nhân quả liên kết.
Nhưng lúc này, anh chỉ muốn tin rằng cô yêu anh.
Không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào.
Cuối tuần qua đi, Tang Ninh tiếp tục thực tập tại bộ phận kỹ thuật.
Vào thứ Tư, ông nội đặc biệt dặn cô về sớm, tối nay phải tham dự một bữa tiệc.
Đó là tiệc sinh nhật của ông cụ Trần.
Nhà họ Nam và nhà họ Trần hiện nay là thông gia, lễ cưới của Nam Tư Nhã và Trần Tranh cũng đã định, nhà họ Trần tổ chức sinh nhật, đương nhiên nhà họ Nam phải đến dự để thể hiện sự kính trọng.
Bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn Bạc Viên, xe nhà họ Nam dừng lại trước cửa khách sạn.
Tang Ninh bước ra, đi theo sau ông nội và ba mẹ vào trong.
Trần Tranh đứng ở cửa hội trường chào đón khách, thấy nhà họ Nam đến, bước nhanh hai bước lên trước chào hỏi lễ phép: “Ông nội Nam, chú dì.”
Ông cụ Nam cười gật đầu: “Hôm nay phải làm phiền cháu rồi.”
“Không dám.”
Trần Tranh nhìn Nam Tư Nhã, cô bước nhanh đến, khoác tay anh: “Anh Tranh.”
Nhà họ Nam vào dự tiệc, Tang Ninh lẳng lặng bước theo.
Mặc dù giữa nhà họ Trần và nhà họ Nam đã có hiểu lầm, sự việc không vui vẻ lắm, nhưng cuối cùng hai nhà đều vì lợi ích mà bỏ qua mọi hiềm khích, làm hòa.
Hơn nữa, nhà họ Trần cũng nghe nói nhà họ Nam giờ đã hợp tác với nhà họ Bùi, nên không dám lơ là.
Với lợi ích chồng chất, cuối cùng hai nhà vẫn cùng nhau xóa bỏ mâu thuẫn, trở lại hòa thuận như xưa.
Ông cụ Nam và ông cụ Trần vui vẻ bắt tay, trao đổi vài câu xã giao, không khí cực kỳ náo nhiệt.
Tang Ninh đứng nghiêm túc theo sau, nhìn họ tỏ ra thân thiết nhưng lại đầy tính toán.
“Nghe nói nhà họ Nam đã giành được hợp đồng lớn của Hưng Hoành, đó là ngành quan trọng của nhà họ Bùi, chúc mừng chúc mừng nhé.” Trần tổng cười nói.
Ông cụ Nam cười chỉ về phía Tang Ninh: “Cái hợp đồng này là do Tang Ninh đàm phán, con bé mới vào công ty không lâu, nhưng học hỏi rất nhanh.”
“Ôi, thế hệ trẻ quả là không thể coi thường, lão gia tử quả thật biết cách đào tạo.”
“Đâu có đâu có.” Ông nội cười càng vui vẻ hơn.
Trong khi đó, ở phía sau, sắc mặt Trần Chỉ Hàm gần như không thể che giấu sự khó chịu.
Nhà họ Nam và nhà họ Trần đã làm hòa, Tang Ninh hiện nay lại vui vẻ phấn chấn.
Gia đình cô ta thậm chí cũng không nghĩ đến việc báo thù cho cô ta! Họ chỉ gán cô ta cho Đỗ Nghiêu, bảo vệ danh tiếng gia tộc, và còn vụ hợp tác với nhà họ Đỗ nữa!
Mọi người đều vui vẻ, chỉ có cô ta là bị chôn vùi tương lai, phải lấy một người vô dụng Đỗ Nghiêu!
Cô ta tức giận quay đầu, nhưng lại phát hiện Đỗ Nghiêu bên cạnh cũng đang nhìn chằm chằm Tang Ninh.
Hiện tại cô ta và Đỗ Nghiêu đã đính hôn, ông cụ Trần tổ chức tiệc sinh nhật, đương nhiên Đỗ Nghiêu cũng phải có mặt.
Cô ta vốn đã khó chịu, thấy Đỗ Nghiêu nhìn Tang Ninh như vậy càng thêm tức giận: “Anh nhìn cái gì?”
Đỗ Nghiêu hoàn hồn, liếc mắt với cô ta: “Tôi nhìn cái gì đến lượt cô quản à?”
Mẹ hắn cũng không dám quản hắn.
Trần Chỉ Hàm bị chặn họng, sắc mặt càng khó coi hơn.
Cô ta có thể đoán trước rằng, cuộc hôn nhân này, cô tasẽ chẳng còn chút tôn nghiêm nào.
Cô ta nắm chặt tay, xuyên qua đám đông nhìn thoáng qua Tang Ninh, rồi lại nhìn Đỗ Nghiêu, hạ giọng nói: “Anh nhìn có ích gì? Anh dám ngủ với cô ta không?”
Đỗ Nghiêu ánh mắt lóe lên rồi lại tắt ngấm.
Nếu không phải vì chuyện lần trước, hắn đã ngủ với Nam Tang Ninh lâu rồi!
Hiện tại hắn và Trần Chỉ Hàm đã đính hôn, hắn còn có thể làm gì nữa?
Nam Tang Ninh là con gái nhà họ Nam, nhà họ Nam và nhà họ Đỗ còn có hợp tác, ba mẹ đã cảnh cáo hắn không được gây chuyện với bất kỳ người phụ nữ nào nữa, phải ngoan ngoãn đợi kết hôn, hắn đâu dám tùy tiện động tay với Nam Tang Ninh?
Trần Chỉ Hàm lạnh lùng cười: “Chẳng lẽ anh không dám?”
Đỗ Nghiêu lập tức nổi giận: “Ai nói tôi không dám?!”
Trần Chỉ Hàm cười đầy ác ý: “Vậy sao anh không thử xem? Anh biết không? Tang Ninh nổi tiếng là cô gái truyền thống, ngoan ngoãn, ở nhà thậm chí có thể thuộc lòng những bài học nữ đức, chỉ cần anh dám làm gì cô ta, cô ta chắc chắn sẽ chung thủy với anh suốt đời.”
Khuôn mặt Đỗ Nghiêu căng cứng, ham muốn và dũng khí trong lòng bắt đầu đấu tranh.
“Vậy nếu cô ta gây chuyện…”
“Cô ta dám gây chuyện gì? Cô ta rất biết giữ thể diện, nhà họ Nam đặc biệt coi trọng thể diện, tôi và nhà họ Nam quen biết bao nhiêu năm rồi, còn không biết sao? Chỉ cần anh dám làm, gia đình cô ta chắc chắn sẽ không dám công khai, thậm chí còn có thể vội vã gả con gái cho anh.”
Giọng Trần Chỉ Hàm đầy cám dỗ.
Dù nhà họ Nam có thể cứng rắn đối phó với chuyện này, không ép Nam Tang Ninh kết hôn, thì việc thấy Nam Tang Ninh bị tên vô dụng này làm tổn thương cũng đủ khiến cô ta trong lòng thoải mái lắm rồi!
“Thời cơ không thể bỏ lỡ, hôm nay chính là cơ hội tốt nhất.”
Đỗ Nghiêu l.i.ế.m môi, ánh mắt sáng lên đầy tham lam.
Tang Ninh cảm nhận được ánh mắt dơ bẩn, quay đầu lại, đối diện với đôi mắt ghê tởm của Đỗ Nghiêu.
Nụ cười nơi khóe môi cô nhạt đi vài phần, cô bỗng nhiên lên tiếng: “Đỗ tiên sinh.”
Đỗ Nghiêu có vẻ không ngờ Tang Ninh lại chủ động gọi hắn, giống như con chuột trong cống bị kéo ra ánh sáng.
Hắn hoảng hốt hồi thần: “À, Nam tiểu thư.”
Dưới ánh mắt của các bậc trưởng bối, Tang Ninh giọng nói lịch sự nhưng lạnh lùng: “Anh đang nhìn cái gì?”