Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 95

“Tiểu Bùi tổng, hay là ngài ở lại dùng bữa trưa đi, tôi đã đặt phòng riêng ở Lâm Giang Các, chúng ta có thể bàn bạc thêm…” Nam Chấn Minh vẫn đang niềm nở mời chào.


Bùi Tùng Hàn thu lại ánh nhìn, giọng thản nhiên: “Nam tổng không cần phiền vậy, buổi trưa tôi còn có hẹn, xin phép không ở lại lâu.”


Nụ cười của Nam Chấn Minh hơi cứng lại, nhưng vẫn gượng gạo gật đầu: “Phải rồi phải rồi, Tiểu Bùi tổng bận rộn, lần sau có dịp tôi lại mời dùng cơm.”


Bùi Tùng Hàn khách sáo chào tạm biệt, một chiếc Rolls-Royce dừng lại trước cổng công ty, anh ta mở cửa xe phía sau rồi bước lên.


Chiếc Rolls-Royce lướt đi êm ái, Nam Chấn Minh đứng nguyên tại chỗ nhìn theo xe rời đi, nụ cười trên mặt dần dần sụp xuống.


Hiện tại Nam Tang Ninh đúng là thuận buồm xuôi gió, Ông cụ Nam trực tiếp để cô làm quản lý dự án, lại còn giao cho cô những dự án quan trọng, toàn là những hạng mục mà trước đây ông ta không thể giành được!


Những dự án mà ông ta không thể lấy, lại bị Nam Tang Ninh từng cái một giành được, vậy ông ta còn mặt mũi nào nữa?


Ông cụ Nam không coi ông ta ra gì cũng đành, đến cả Bùi Tùng Hàn cũng vậy! Còn đích danh yêu cầu Nam Tang Ninh giới thiệu dây chuyền sản xuất, trong khi ông ta mới là tổng giám đốc của Tinh Công Chế Tạo!


Nam Chấn Minh có phần uất ức, từ sau khi Nam Tang Ninh vào công ty, cảm giác nghẹn khuất này cứ ngày càng nghiêm trọng hơn.


Chiếc Rolls-Royce đi vào làn đường, lướt qua một chiếc Lange Rover màu đen, Bùi Tùng Hàn ngồi trong xe quay đầu nhìn ra ngoài, kính xe dán phim chống nhìn trộm nên không thể thấy rõ ai ở trong.


Ánh mắt anh ta dõi theo chiếc xe đó cho đến khi nó khuất khỏi tầm nhìn.


Cô từng nói, nghe nói anh ta sắp cưới vào tháng sau, chúc mừng.


Cô nói bằng giọng khách sáo mà xa cách, dứt khoát vạch ra ranh giới rõ ràng với anh ta.


Anh ta cúi đầu, bỗng cảm thấy n.g.ự.c trống rỗng, tâm trạng vốn luôn điềm đạm giờ lại trở nên bồn chồn phiền muộn.


Điện thoại rung lên, anh ta liếc nhìn, trên màn hình hiện lên “Ba”.


Anh ta nhíu mày, tiện tay ném điện thoại sang ghế bên cạnh.



Tang Ninh lại bắt đầu bận rộn với nhiệm vụ đấu thầu, đây là lần đầu tiên cô tự dẫn dắt đội ngũ thực hiện dự án đấu thầu, mang ý nghĩa vô cùng quan trọng.


Chuẩn bị suốt nửa tháng, cuối cùng cũng đến ngày thứ Tư tuần này ra trận, cô dẫn theo đội ngũ đến công ty công nghệ Cách Thuỵ tham gia đấu thầu.


Lần này Tang Ninh tự mình thuyết trình dự án, cô chọn đơn hàng của Hưng Hoành làm điểm nhấn quan trọng, đặc biệt nhấn mạnh dây chuyền sản xuất công nghệ cao mới mở của Tập đoàn Nam thị, đồng thời nắm bắt đúng nhu cầu cốt lõi của Cách Thuỵ, chuẩn bị phương án giải quyết toàn diện.


Không nằm ngoài dự đoán, Tập đoàn Nam thị vượt qua vòng sơ tuyển.


Cả đội của Tang Ninh vô cùng phấn khởi, tối đó cô đãi mọi người bữa tiệc mừng, chọn địa điểm là một quán nướng.


Tiệc xong đã gần mười giờ.


Tang Ninh tạm biệt mọi người bước ra ngoài, chiếc Lange Rover quen thuộc đang đậu bên đường đợi sẵn, cô mở cửa lên xe, nụ cười trên mặt vẫn chưa tắt.


Hạ Tư Tự liếc nhìn cô: “Vui đến thế sao?”


Tang Ninh kiêu ngạo hất cằm: “Đây là đơn hàng lớn đầu tiên mà em tự mình dẫn đội giành được đấy!”


Anh nhìn vào đôi mắt lấp lánh của cô, khóe môi khẽ cong: “Mới chỉ vượt qua sơ tuyển thôi, có chắc thắng vòng chung kết không?”


“Dĩ nhiên!”


Tang Ninh đầy tự tin: “Cách Thuỵ là một miếng xương khó gặm, nhưng chỉ cần em cắn được, thì em sẽ có cơ hội giành quyền quản lý toàn bộ Tinh Công Chế Tạo!”


Những dự án ông cụ Nam giao cho cô đều là các ca khó, nhưng càng sóng to gió lớn thì cá càng lớn, cô sẵn sàng đối mặt với thử thách, bởi nếu thành công, phần thưởng nhận lại sẽ gấp nhiều lần!


Chỉ cần cô thành công, ông cụ Nam sẽ nhận ra, Nam Chấn Minh đang quản lý Tinh Công Chế Tạo mà chẳng có thành tựu gì!


Lúc đó chỉ cần khéo léo đẩy thêm một cái, với bản tính coi trọng lợi ích như ông nội, thì ông ấy sẽ không có lý do gì để tiếp tục để Nam Chấn Minh ngồi không ăn lương.


Anh cong môi: “Vậy anh chờ tin tốt từ em.”


Hạ Tư Tự như thường lệ lái xe đưa Tang Ninh về đến đầu ngõ gần nhà họ Nam, anh nghiêng người ôm chặt cô vào lòng, hôn rất lâu.


Lưỡi Tang Ninh tê rần, cô hơi nghiêng đầu: “Em phải về nhà rồi.”


Anh lưu luyến hôn lên má cô, thì thầm: “Tang Ninh.”


“Ừ?”


Môi anh nhẹ nhàng lướt qua làm má cô ngứa ngáy, cô co cổ lại, đưa tay đẩy anh, nhưng lần này anh không hề nhúc nhích.


Cô nghi hoặc quay sang nhìn anh, chạm phải ánh mắt u tối của anh.


Anh khóa chặt ánh mắt cô: “Kết thúc lần đấu thầu này, anh có chuyện muốn nói với em.”


“Chuyện gì?”


Yết hầu anh khẽ động, rồi lại tham lam hôn lên tai cô: “Lúc đó rồi nói.”

 

Giờ đầu óc cô toàn là việc đấu thầu, nói ra cô chắc chắn sẽ không đồng ý.


Cô co cổ lại: “Đừng cắn tai em nữa!”


Anh hít sâu một hơi, kiềm chế buông cô ra: “Vậy em về nhà đi.”


“Ừm.” Cô gật đầu, mở cửa xe bước xuống, như thường lệ đứng ngoài cửa sổ xe vẫy tay chào anh, sau đó tung tăng bước về nhà.


Anh ngồi trong xe, nhìn cảnh cô tạm biệt mỗi ngày như một cái máy lặp đi lặp lại, khóe môi không kìm được cong lên.


Đợi đến khi cô vào trong biệt thự Nhà họ Nam, anh mới lái xe rời đi.


Lúc này, một chiếc xe khác đang đậu bên kia đường, Nam Tư Nhã ngồi trong xe, từ xa trông thấy Nam Tang Ninh bước xuống từ chiếc xe Lange Rover rồi đi về nhà.


Nam Tư Nhã nhíu mày đầy nghi hoặc, sao Nam Tang Ninh lại không để chú Trương đưa về?



Một tuần sau, đến vòng chung kết.


Sáng sớm Tang Ninh đã dậy, dẫn đội ngũ đến công ty công nghệ Cách Thuỵ trước giờ hẹn một tiếng.


Sau ba tiếng thuyết trình và tranh thầu, đến chiều, Cách Thuỵ gửi thông báo quyết định ký hợp đồng với Tập đoàn Nam thị.


Tang Ninh vui mừng báo tin này cho Hạ Tư Tự và Kỷ Nghiên.


Kỷ Nghiên lập tức gửi về một loạt 20 biểu tượng cảm xúc.


[Aaaa Ninh Ninh cậu thật sự quá giỏi! Tớ biết chắc cậu sẽ làm được mà! Cuối tuần này tụi mình gặp nhau nhé, tớ phải ăn mừng với cậu!]


Tin nhắn của Hạ Tư Tự cũng đến: [Chúc mừng]


Ba phút sau anh mới chậm rãi gửi thêm một tin: [Thứ Bảy, anh sẽ ăn mừng cùng em.]


Tang Ninh nhíu mày, người này đúng là chẳng có chút “giá trị cảm xúc” gì cả.


Cô vui vẻ trả lời tin nhắn của Kỷ Nghiên.


Lần này giành được dự án khó nhằn của Cách Thuỵ, cả đội vô cùng phấn khích, ai nấy đều hò reo vui mừng.


Dù mới là thứ Tư, nhưng đã có người bàn nhau khi nhận được thưởng sẽ đi chơi ở đâu.


Mọi người đã phải tăng ca liên tục gần một tháng vì dự án này, Tang Ninh cũng không quản chặt, để mọi người được thư giãn vài hôm.


Cô cũng sắp xếp hợp lý thời gian cuối tuần, quyết định thứ Bảy gặp Hạ Tư Tự, Chủ Nhật gặp Kỷ Nghiên.



Thứ Bảy.


Tang Ninh hiếm hoi được ngủ nướng một giấc, dạo gần đây cô quá mệt, hầu như chẳng có đêm nào ngủ đủ giấc, nay cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.


Mười giờ, cô đơn giản chỉnh trang, chuẩn bị ra ngoài.


Vừa mở cửa phòng bước ra thì đụng ngay má Trần.


“Tiểu thư,” má Trần có vẻ hoảng hốt, “Ông cụ Nam mời tiểu thư đến thư phòng.”


Tang Ninh hơi nheo mắt – giờ này ông nội tìm cô?


Cô đặt chiếc túi nhỏ xuống, bước ra ngoài: “Tôi đến ngay.”


Cô đi thẳng đến thư phòng của ông cụ Nam.


Vừa đẩy cửa bước vào, đã thấy Ông cụ Nam đang cau mày nhìn cô chằm chằm: “Dự án Cách Thuỵ, con giành được bằng cách nào?”


Ánh mắt Tang Ninh khựng lại, giọng vẫn bình tĩnh: “Theo quy trình đấu thầu thông thường. Suốt một tháng qua, cả nhóm con đã tăng ca làm việc, ông nội cũng thấy rồi mà.”


Nam Chấn Minh đứng bên cạnh đập mạnh tay lên bàn, quát lên: “Con còn dám nói dối! Rõ ràng là con đã lén bán bí mật kỹ thuật của Tinh Công Chế Tạo cho Cách Thuỵ, để họ nể mặt mà giao đơn hàng cho con!”


Tang Ninh ngước mắt nhìn Nam Chấn Minh, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng: “Những gì ba nói, con không hiểu.”


“Con còn giả vờ gì nữa? Ba đã điều tra rõ rồi! Cách Thuỵ đã lấy được kỹ thuật cơ mật của chúng ta, còn định bán lại với giá cao! May mà ba phát hiện kịp thời, âm thầm đàm phán với Cách Thuỵ và trả giá lớn để ngăn chặn!”


Giọng Tang Ninh lạnh đi rõ rệt: “Vậy nghĩa là có người trong công ty đã bán đứng kỹ thuật lõi của chúng ta. Nhưng người có thể tiếp cận công nghệ lõi đâu chỉ có mình con, đúng không ạ?”


Nam Chấn Minh nghẹn lời, rồi lại chỉ tay vào mặt cô mắng: “Không phải con thì còn ai vào đây nữa! Vì muốn giành hợp đồng của Cách Thuỵ mà không từ thủ đoạn, chỉ biết mưu cầu danh lợi! Không có năng lực, chỉ biết dùng trò bẩn! Nếu là đấu thầu bình thường, Cách Thuỵ đời nào chọn Nam thị? Con vì lòng tham, vì thăng tiến mà dám bán đứng cả Nhà họ Nam!”


Sắc mặt Ông cụ Nam ngày càng khó coi: “Tang Ninh, ông thật không ngờ, ông tin tưởng con như vậy mà con lại làm ra chuyện thế này!”


Nam Chấn Minh lạnh lùng cười: “Con đã nói từ lâu, con bé này dã tâm quá lớn, tâm tư quá sâu! Từ nhỏ lớn lên ở vùng núi, chẳng biết quy củ là gì. Vào công ty chỉ biết lo cho bản thân, vì lợi ích mà dám bán cả bí mật công ty. Nó còn có chuyện gì mà không dám làm nữa?”

 

Ông ta nhìn chằm chằm vào Tang Ninh, giọng đầy ác cảm: “Đáng lẽ phải đuổi nó khỏi công ty từ lâu, gả nó đi cho xong! Cũng tránh được bao nhiêu phiền toái!”


Lời vừa dứt, cửa thư phòng bị đẩy ra.


Nam Tư Nhã bước vào, giọng ngây thơ: “Con thấy chị chắc là đã sớm muốn gả rồi. Ông nội, ba, hai người biết không? Chị còn lén lút quen bạn trai sau lưng gia đình nữa đó.”

Bình Luận (0)
Comment