Thật Thiếu Gia Áo Choàng Lại Lại Lại Bạo

Chương 3

Ăn no uống đủ, Tống Ngọc vừa trở về phòng liền lập tức nằm ngay ngắn trên giường, nhắm mắt lại để tận hưởng cảm giác buồn ngủ.

Có lẽ do sự thay đổi môi trường, chỉ chưa đầy 2 giờ sau, cậu thật sự cảm thấy hơi mơ mơ màng màng, bắt đầu có chút buồn ngủ.

Nhưng chưa kịp ngủ được một lúc, cậu lại bừng tỉnh dậy.

Sau đó, lại là một đêm dài không thể nào ngủ được.

Cảm giác này giống hệt như khi cậu còn ở quê, làm những thí nghiệm không thành công.

Xem ra, nơi này cũng không được.

Mấy ngày trôi qua, Tống Ngọc dần dần mài mòn hết tất cả sự kiên nhẫn của mình, hoàn toàn thất vọng.

Còn cha Từ và mẹ Từ thì lại luôn muốn trò chuyện thêm với cậu, hy vọng có thể thay đổi suy nghĩ của cậu.

Bọn họ muốn cậu gia nhập công ty.

Cuối cùng, vào một đêm mất ngủ đầy tuyệt vọng, khi cơn đau đầu gần như phát nổ, Tống Ngọc không thể chịu đựng thêm được nữa, liền quyết định rời khỏi Từ gia.

Cậu trực tiếp bắt taxi đến trung tâm thành phố, từ két sắt của trung tâm mua sắm lấy ra chìa khóa xe mà người ta đã chuyển đến đây, sau đó đeo khẩu trang, đi thẳng đến bãi đỗ xe dưới lòng đất.

"Đinh đinh" hai tiếng.

Từ trong góc, một chiếc xe thể thao màu đen không mấy nổi bật bỗng lóe lên.

Tống Ngọc trực tiếp mở cửa xe, khuôn mặt đầy vẻ tức giận ngồi vào bên trong.

Cậu thay một bộ đồ khác, xác nhận không ai có thể nhận ra gương mặt ban đầu của mình, lúc này mới nhấn chân ga, từ từ lái xe ra bên ngoài.

"Rầm rầm... rầm rầm"

"Vù vù..."

Đến cổng trạm thu phí của cao tốc thành phố H.

Hơn chục chiếc xe thể thao tụ tập dưới một gầm cầu gần khu vực vòng hai, tiếng động cơ gầm rú vang dội khắp cả khu vực.

Một người đàn ông mặc bộ đồ xe máy màu đỏ tươi đang dựa vào một chiếc siêu xe màu đỏ, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn chờ đợi. Khuôn mặt hắn ta nổi bật với những nét rất sắc sảo, đôi tai đeo một chiếc khuyên tai thánh giá dài, nhìn qua gần như không thể phân biệt được là nam hay nữ.

Tuy nhiên, hình xăm con rắn cắn đuôi trên cổ hắn lại khiến người ta không dám trêu chọc.

Nếu có ai yêu thích ngành đua xe ở đây, khi nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ phải thốt lên kinh ngạc.

Bởi vì người đàn ông đầy vẻ tự tin và nổi bật này không ai khác chính là Hứa Nặc Khiêm, người đã liên tiếp giành chức vô địch giải đua xe công thức 1 thế giới trong ba năm liên tiếp.

Hắn ta nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, vẻ mặt lo lắng, dưới chân đã có mười mấy đầu thuốc lá đã tàn, rõ ràng là đang chờ ai đó.

Nhiều fan hâm mộ đang ngồi trong xe, không dám lại gần, nhỏ giọng bàn tán.

"Khiêm thần lại đang chờ 7388 sao? Ôi trời, đã chờ tận 2 tháng rồi, đối phương chắc chắn không có mặt ở thành phố H, nếu không sao lâu như vậy mà vẫn không xuất hiện?"

"Biết đâu được? 7388 lúc nào cũng bí ẩn khó lường, chưa bao giờ xuất hiện cố định, hai tháng thì đã tính là gì, trước đây có người hẹn đua với anh ta, phải đợi hơn một năm mới gặp được đó!"

"Thật là người có quyền lực lớn!"

"Không phải tự nhiên mà anh ta trở thành nỗi ám ảnh mà rất nhiều tay đua chuyên nghiệp không thể tránh khỏi."

Mọi người thì thầm bàn tán, rõ ràng là không quá kỳ vọng vào việc chờ đợi ngày hôm nay.

Nói về 7388.

Đó không phải là biệt danh, cũng không phải là tên một nhãn hiệu.

Chỉ đơn giản là một biển số xe bất ngờ được lan truyền trong cộng đồng chạy đêm vài năm trước.

Người này không lộ diện, không tham gia giao lưu.

Thỉnh thoảng vài lần xuất hiện, chỉ thấy anh ta đeo khẩu trang đen, đôi mắt và lông mày sắc lạnh.

Có vẻ như tuổi tác cũng không quá lớn.

Nhưng nhờ vào kỹ năng lái xe đua hiếm có, anh ta đã nổi danh trong cộng đồng chạy xe đêm.

Thậm chí, không ít tay đua chuyên nghiệp đã đến đây, muốn thi đấu với anh ta hai vòng.

Thật sự là một nhân vật huyền thoại.

Vì vậy, mọi người sau này đồng loạt gọi anh ta là 7388!

Vị quán quân giải đua Hứa Nặc Khiêm này, đương nhiên cũng là một trong những người bị thu hút mà đến đây.

Tại đầu cầu, không ít người đến xem náo nhiệt đã bắt đầu đặt cược, đang đoán xem Hứa Nặc Khiêm rốt cuộc sẽ phải đợi đến khi nào mới gặp được 7388.

Những người đã chờ đợi suốt nửa năm, gần như chiếm một nửa cộng đồng chạy xe đêm.

Ai có thể ngờ được, người luôn tự cao tự đại, không thèm nhìn những tay đua nghiệp dư như bọn họ, lại cũng có một ngày phải rơi vào hoàn cảnh hèn mọn như vậy?

7388 quả thật đã khiến cả cộng đồng chạy xe đêm được xả một trận!

Mọi người trong lòng đều đang cười thầm, đầy vẻ đắc ý.

Đột nhiên, một tiếng gầm gừ đặc biệt của động cơ vang lên, khiến tất cả mọi người đều giật mình, đồng loạt nhìn về phía cổng thu phí.

Hứa Nặc Khiêm đột ngột đứng thẳng người, chăm chú nhìn chiếc xe thể thao màu đen đang từ từ lái vào cổng cao tốc.

Ánh đèn pha chói mắt khiến hắn phải nheo mắt lại, mãi cho đến khi nhìn rõ được biển số xe phía trước, hắn mới lộ ra một nụ cười đầy vẻ ác ý.

Thượng Hải K·F7388!

Cuối cùng cũng đợi được rồi!

Những lời đồn quả thật không sai, người kia thật sự thỉnh thoảng sẽ đến đây để đua đêm!

Ngay khi chiếc xe này xuất hiện, không ít người lập tức trở nên kích động.

Hứa Nặc Khiêm nhanh chóng nhảy vào chiếc xe thể thao, trực tiếp đạp chân ga lao vút đi, đuổi theo chiếc xe đó.

Sau đó, không ít tay đua nghiệp dư cũng theo sát ở phía sau.

Những chiếc xe thể thao bên đường thấy cảnh tượng này, lúc đầu còn nghi ngờ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi nhìn thấy biển số của chiếc xe đang dẫn đầu, tất cả đều lập tức tinh thần phấn chấn.

Cổng cao tốc này là một đoạn đường vắng vẻ đặc biệt được chính quyền thành phố dành riêng.

Vì vào ban đêm, lượng xe rất ít, phí sử dụng lại rất thấp, chỉ khoảng mười đồng là có thể chạy cả đêm.

Chính vì thế, nó rất được yêu thích trong cộng đồng chạy xe đêm.

Không ít tay đua nghiệp dư thường xuyên tụ tập ở đây để tổ chức các hoạt động.

Do đó, khi thông tin về cuộc đua được chia sẻ trong nhóm đua xe, nó nhanh chóng lan rộng ra.

"Đại thần 7388 xuất hiện tại cổng cao tốc vòng hai!"

Nhiều tay đua gần đó nhanh chóng quay đầu xe, tăng tốc chạy về phía cổng cao tốc vòng hai.

Tống Ngọc bình tĩnh ngồi trong xe, tận hưởng cảm giác tốc độ đạt đến cực hạn, máu trong cơ thể dâng lên, mọi sự bực bội trong cơ thể cũng dần dần tan biến theo làn gió.

Cơn đau nhức trong đầu dần giảm bớt, cậu nhìn thấy rất nhiều người tụ tập ở đây, không khỏi có chút ngạc nhiên.

Năm ấy, chỉ là vì muốn chữa chứng mất ngủ, cậu tình cờ bắt đầu với sở thích này.

Không ai ngờ lại có thể phát triển đến mức nổi tiếng như vậy.

Với danh tiếng đó, những phiền toái cũng càng ngày càng nhiều.

Giờ đây, gần như cả cộng đồng đua xe và chạy xe đêm đều đã nghe qua biển số xe của cậu, đến nỗi cậu gần như không dám lái chiếc xe này ra đường mỗi khi muốn ra ngoài!

Cậu sợ bị người khác nhận ra, sẽ bị bọn họ chặn đường lại.

Tối nay, cậu chỉ muốn đơn giản là chạy một chút, giúp dễ ngủ hơn, không ngờ lại một lần nữa bị vướng vào chuyện này.

Chậc.

Có lẽ đã đến lúc phải đổi biển số xe rồi.

Tối nay, cứ để các người chơi một chút vậy.

Trong ánh mắt thiếu kiên nhẫn của Tống Ngọc, thoáng hiện lên một tia thú vị xấu xa, cậu nhìn vào gương chiếu hậu thấy cả đám xe thể thao đang nhanh chóng bám theo, không hề do dự, trực tiếp đạp mạnh chân ga, lao vút đi.

Chưa đầy một phút, cậu đã khiến vô số chiếc xe bị bỏ lại phía sau.

Chỉ có một chiếc siêu xe màu đỏ, giống như một kẻ bám đuôi không rời, lặng lẽ tiến gần lại, rõ ràng đang có ý định đuổi kịp.

Thú vị đấy.

Tống Ngọc nhắm thẳng vào một khúc cua phía trước, lập tức drift* một vòng, chuyển sang làn đường khác, mà tốc độ vẫn không hề giảm đi chút nào.

(*) lái xe trượt

Hứa Nặc Khiêm vội vã đạp phanh, cắn chặt răng, ngay lập tức bám theo sau.

Hai chiếc xe cứ thế lao nhanh trên làn đường thứ hai, đua tranh quyết liệt, chẳng ai chịu nhường ai.

Nhiều tay đua nghiệp dư từ từ dừng lại, đứng nhìn cuộc đua căng thẳng này, chờ đợi kết quả cuối cùng.

Vì đây là đua năm vòng, nên đến vòng ba, Hứa Nặc Khiêm đã bắt đầu tăng tốc lần thứ hai, chân ga gần như đạp sát sàn, cuối cùng cũng đã đuổi kịp chạy song song với xe của Tống Ngọc.

Hắn ta nhìn thẳng qua cửa sổ xe, chăm chú quan sát Tống Ngọc, muốn nhìn rõ mặt của đối phương, nhưng những gì hắn ta thấy chỉ là một nửa gương mặt mờ ảo bị khẩu trang che khuất.

Tống Ngọc quay đầu, ánh mắt đối diện với Hứa Nặc Khiêm một lúc, đôi mày nhướng lên, như thể khiêu khích, cậu lại tăng tốc một lần nữa, vượt qua hắn ta. Đến khúc cua ở vòng thứ tư, cậu không dừng lại mà thực hiện một cú drift, lao vút qua vạch đích.

Lốp xe ma sát mạnh với mặt đường, tạo ra những tia lửa rực sáng.

Đám đông khán giả nghiệp dư đứng xem bỗng chốc im lặng hai giây, sau đó lập tức bùng lên một tràng hoan hô.

Âm thanh vang dội như tiếng sấm.

Thắng rồi!

7388 thậm chí còn vượt qua cả Hứa Nặc Khiêm!

Quá đỉnh!

Trong chiếc siêu xe màu đỏ, Hứa Nặc Khiêm vì một sai lầm ở khúc cua mà bị mất vài giây, dẫn đến thất bại. Hắn ta tức giận đấm mạnh vào vô lăng, nhưng trong đôi mắt chỉ còn lại một ý chí chiến đấu mãnh liệt.

Tốt lắm, làm lại lần nữa!

Hắn ta lại đạp chân ga, lần nữa vươn lên ngang hàng với Tống Ngọc.

Nhưng Tống Ngọc lại không có ý định tiếp tục thi đấu. Cậu chỉ đơn giản lái quanh hai vòng, không hề có ý định tăng tốc thêm.

Chạy được một đoạn, cậu liền rẽ vào một ngã rẽ, không hề dừng lại.

Còn tiếp tục sao?

Tạm biệt nhé!

Chờ đến khi Hứa Nặc Khiêm kịp phản ứng, Tống Ngọc đã rời khỏi cao tốc qua ngã rẽ, khi hắn ta muốn thay đổi phương hướng, rõ ràng là không còn kịp nữa.

Lại chạy rồi.

Lần nào cũng thế!

Sau khi thắng, như một con cá chình khuấy động cả ao nước trở nên đục ngầu, rồi nhân cơ hội đó mà trốn đi mất.

Rốt cuộc 7388 là ai? Sao lại khéo léo trốn thoát đi như thế!

Hứa Nặc Khiêm tức giận đến cực điểm.

Cảm giác như mình bị rơi vào một cái bẫy của tên đàn ông tồi nào đó, thật là mất mặt.

Nhìn thấy điện thoại của quản lý cứ liên tục gọi đến, hắn tức giận bực bội mà bắt máy.

"A lô, tôi đang ở vòng hai, ừm, đã gặp rồi, bảo người dưới đó nhanh chóng kiểm tra, 7388 rốt cuộc là ai, tìm ra rồi nhất định phải giữ chặt hắn, phải đua một trận với tôi!"

Chưa kể đến việc bên kia vừa đua xong đã bỏ chạy khiến Hứa Nặc Khiêm cảm thấy bực bội, Tống Ngọc sau khi thỏa mãn một trận đã lái xe về bãi đậu, rồi lén lút quay về nhà họ Từ, nằm xuống giường chìm vào giấc ngủ.

Giấc ngủ sâu sau khi tinh thần căng thẳng và kiệt sức, rõ ràng không thể so sánh với một giấc nghỉ ngơi bình thường.

Khi cậu tỉnh dậy, đầu óc choáng váng, toàn thân như thể vừa bị ai đó đánh đập một trận rồi lắp ráp lại từ đầu.

Tuy nhiên, dù vậy, đây vẫn là giấc ngủ chất lượng hiếm hoi của cậu trong khoảng thời gian gần đây.

Nhìn đồng hồ, cậu nhận ra mình đã ngủ được khoảng 4 tiếng, tâm trạng lập tức tốt hơn rất nhiều.

Nhưng khi cậu định xuống lầu ăn chút gì đó, cậu lại phát hiện ra quản gia Trương đang nghiêm mặt, nói chuyện gì đó với cha Từ và mẹ Từ.

"Tống Ngọc, tối qua cậu lén ra ngoài à?"

Bị gọi tên đột ngột, Tống Ngọc nhìn qua quản gia Trương, nhưng không phủ nhận.

"Ta nghe nói, con mãi đến tận lúc sáng sớm mới trở về, con đi đâu vậy?"

Cha Từ nghiêm mặt, có vẻ như đang chuẩn bị thẩm vấn.

"Chỉ là ra ngoài hít thở không khí thôi."

"Hít thở không khí gì mà lại ra ngoài từ đêm đến sáng?" Cha Từ có chút tức giận nói. "Con phải hiểu rõ, Từ gia chúng ta không phải là kiểu nơi có phong cách lộn xộn như vậy, đừng mang những trò hư hỏng mà con học được ở bên ngoài về đây! Nếu không... "

"Không thì sao?"

Tống Ngọc sau khi ngủ đủ giấc, lười biếng hỏi lại.

Cái giọng điệu gần như thẩm vấn của đối phương khiến cậu không khỏi nổi giận.

Cậu vốn dĩ không phải là người dễ tính, lại càng ghét bị người khác quản lý, nghe thấy câu nói này, cậu không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

"Ông biết tôi học cái gì ở bên ngoài sao? Cho dù tôi có làm bậy hay phá phách, thì có liên quan gì đến ông không?"

"Cái... cái gì?" Cha Từ trợn tròn mắt, không thể tin nổi.

Ngay cả mẹ Từ và quản gia Trương đứng ở bên cạnh cũng đều nhìn cậu với vẻ mặt như thể vừa gặp phải quái vật.

Tống Ngọc vốn đã cảm thấy phiền não vì Từ gia chẳng thể giúp gì được cho cậu trong việc chữa trị chứng mất ngủ của mình, những ngày gần đây, lại liên tục bị hai người này lải nhải chuyện vào công ty, chuyển ngành, đủ thứ chuyện khiến cậu càng thêm bực bội. Tất cả những cảm xúc đó dồn lại, không thể tránh khỏi bùng nổ.

"Ông thật sự nghĩ rằng, tôi tạm thời ở lại Từ gia này là vì đã chấp nhận ông rồi à? Có thể đối với người khác, Từ gia là nơi rất đặc biệt, nhưng đối với tôi, đây chỉ là một nơi miễn cưỡng có thể ngủ thôi. Ông nghĩ ông là ai? Cũng có tư cách quản lý chuyện của tôi sao?"

Sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi, trở nên u ám.

Cha Từ mặt đỏ bừng, gần như tức giận đến mức không thở nổi.

Tống Ngọc thấy vậy, khẽ xoa xoa giữa mày, không muốn nói thêm gì nữa.

"Thôi, Từ gia này thật sự không phù hợp với tôi, dù sao cũng sắp khai giảng rồi, tôi vẫn nên dọn đi thôi."

Nói xong, cậu lập tức quay người đi lên lầu, mang theo ít hành lý của mình, định rời đi.

Làm cho mẹ Từ hoảng sợ vội vàng ngăn lại.

"Đứa nhỏ này, sao tính khí lại lớn như vậy? Cha con chỉ đùa với con thôi, chỉ là một câu đùa thôi mà! Sao lại nói thế rồi đòi chuyển đi? Thôi thôi, từ giờ mẹ sẽ không can thiệp nữa, không can thiệp nữa được chưa?"

Ở dưới lầu, cha Từ vẫn đang mắng chửi, như thể đã đánh rơi hết mọi lớp mặt nạ, vạch trần cái lòng tự trọng rẻ tiền của chính mình.

"Cái quái gì vậy, chẳng lẽ Từ gia chúng ta là cầu xin nó quay trở về sao? Nếu không muốn về thì thôi, ai cần chứ, bây giờ về rồi lại làm ra cái bộ dạng này? Muốn cho ai xem? Cùng lắm thì, từ nay tôi coi như không có đứa con trai này nữa!"

Thật đáng thương cho mẹ Từ và quản gia Trương, chạy lên chạy xuống, khuyên bảo hai bên.

Cả hai cố gắng khuyên nhủ một lúc, cuối cùng mới miễn cưỡng thuyết phục được cậu, nhưng suốt một thời gian dài sau đó, trong nhà không ai dám nhắc lại chuyện cậu không về nhà vào ban đêm nữa.

Ở sau lưng, cha Từ vẫn còn tức giận không thôi, cảm thấy đứa con này đang dùng chuyện này để uy hiếp ông.

Thật sự là nuôi hư rồi, không thể sửa đổi được nữa.

Tuy nhiên, người không có gì để mất sẽ không sợ, Tống Ngọc mặc kệ ông ta có tức giận thế nào, vẫn cứ mỗi ngày đi ra ngoài rất muộn, rồi đến sáng sớm mới trở về.

Cậu vẫn tiếp tục điều chỉnh thời gian ngủ của mình.

Cho đến một ngày, không hiểu vì lý do gì, trên TV đột nhiên bắt đầu đưa tin ầm ĩ về chuyện "cậu thiếu gia thật giả" của nhà họ Từ bị ôm nhầm từ bé.

Thậm chí, bọn họ còn công khai hai bức ảnh nghiêng mờ mờ của Tống Ngọc.

Nhà họ Từ lại một lần nữa bị đám phóng viên vây kín, khiến Tống Ngọc đành phải trở lại làm một "Trạch nam".

(*)Trạch nam: Người không thích ra ngoài, chỉ thích ở nhà.

Cậu mở TV lên, các kênh lớn đều đưa tin với đầy đủ chi tiết, đặc biệt là về "cậu thiếu gia thật" xuất thân từ vùng nông thôn, bị coi là không xứng đáng, bọn họ không ngừng thêu dệt và làm giảm đi giá trị của cậu.

Lời nói của bọn họ đầy ẩn ý, đều ám chỉ rằng Tống Ngọc trở về nhận cha nhận mẹ chỉ vì tiền.

Đặc biệt là những thuyết âm mưu, mỗi cái đều một kiểu, nếu không phải Tống Ngọc rõ ràng biết mình không hề dính dáng gì đến chuyện này, có lẽ chính cậu cũng đã sắp tin vào những điều này rồi.

Ban đầu, cậu cũng không có ý định quan tâm, nhưng không hiểu sao số điện thoại của cậu lại bị rò rỉ ra ngoài, khiến cho không ít phóng viên và các phương tiện truyền thông nhận được thông tin, giống như cá mập ngửi thấy mùi máu, bọn họ liền đuổi theo cậu, suốt ngày gửi tin nhắn và gọi điện thoại làm phiền.

Cái gọi là một cuộc gọi nối tiếp một cuộc gọi.

Thật sự là phiền không chịu nổi.

Có lẽ vì thân phận nhà giàu số một của Từ gia, lại thêm việc "cậu thiếu gia giả" Từ Tinh Huy là thần tượng mới debut ở C vị, tương lai đầy triển vọng, nên sự việc này đã trở nên lớn hơn những gì cậu tưởng tượng.

Cả một thời gian dài.

Mọi chuyện chỉ tạm thời dừng lại khi trường đại học của Tống Ngọc khai giảng, khó khăn lắm mới có thể yên ổn.

Tống Ngọc cảm thấy bực bội đến mức trực tiếp chặn tất cả các phương tiện truyền thông muốn phỏng vấn mình, cho đến khi cậu tình cờ nhìn thấy một lời mời từ một đoàn làm chương trình hẹn hò, lúc đó cậu mới ngây người ra một lúc.

Cậu tự hỏi liệu bọn họ có gửi nhầm không.

Chương trình hẹn hò?

Cái quái gì vậy?

Cậu chỉ là một người bình thường, không phải là minh tinh, cũng chẳng có ý định gia nhập ngành giải trí, sao phải tham gia cái thứ đó chứ?

Sau khi xác nhận đối phương thật sự gửi thông tin với danh tính của Tống Ngọc chứ không phải người khác, Tống Ngọc nhìn lướt qua một chút, cuối cùng vẫn là trực tiếp xóa đi.

Mỗi năm khi các trường đại học khai giảng, theo lý thuyết thì đều có thời gian huấn luyện quân sự, Tống Ngọc cũng muốn thử trải nghiệm một lần.

Tuy nhiên, không biết ai đã tung tin đồn, nói rằng con trai thật sự của ông trùm giàu có ở thành phố H sẽ đến đây học, thế là ngay trong ngày đón tân sinh viên đầu tiên, cả khuôn viên trường lập tức tràn ngập một bầu không khí kỳ quái.

Những anh chị khóa trên gần như muốn dõi theo từng bước đi của lũ tân sinh viên này.

Chỉ cần là nam, bọn họ sẽ ngay lập tức hỏi tên.

Đặc biệt là những người họ Từ, họ Tống, càng khiến mọi người cảm thấy rất nhạy cảm.

Không còn cách nào khác, Tống Ngọc chỉ đành phải xin nghỉ, bỏ qua buổi huấn luyện quân sự.

"Nghe nói chưa? Cậu con trai ruột của nhà giàu nhất thành phố, Từ gia, đang học ở trường chúng ta đấy."

"Nghe bảo cậu ấy học ngành âm nhạc."

"Trường chúng ta có khoa âm nhạc sao? Cậu ấy không phải là dân quê đến từ làng sao? Liệu có phân biệt được nhạc cụ không?"

"Chắc chỉ là học cho có, bắt chước phong lưu thôi mà."

"Tôi cũng đoán vậy, dù là con ruột thì sao? Từ Tinh Huy bây giờ phát triển tốt như vậy, chậm mất 19 năm, đâu phải một sớm một chiều có thể bù đắp lại được?"

Nghe thấy các sinh viên xung quanh đang bàn tán về mình, Tống Ngọc vẫn không có bất kỳ biểu cảm nào.

Người ta sợ nổi tiếng, heo sợ béo.

Cậu đi xuyên qua đám đông, đeo khẩu trang, cầm theo món quà, tiến về tòa nhà chung cư của các giáo sư trong trường đại học, gõ cửa một cách kính cẩn.

Khi cánh cửa mở ra, hai vị giáo sư đều ngạc nhiên nhìn cậu.

"Tống Ngọc? Sao em lại đến đây?"

"Thưa thầy, thưa giáo sư Trần, em đã đỗ vào trường này, khoa âm nhạc, sau này sẽ là học trò chính thức của thầy ạ."

"Cái gì?"

Hai người ngay lập tức vui mừng, vội vàng mời cậu vào trong.

Trường Đại học H từ lâu nổi tiếng với ngành tài chính và thương mại, khoa âm nhạc là một chuyên ngành mới được thành lập từ năm nay.

Mặc dù điểm đầu vào không cao, nhưng yêu cầu về kỹ năng chuyên môn lại không hề thấp.

Chỉ có một số ít người biết đến điều này.

Giảng viên chính của khoa là hai nghệ sĩ lớn của quốc gia, ông Trần Chấn Khang và vợ ông, bà Trần Mĩ Linh. Cả hai người đã sáng tác vô số bài hát nổi tiếng trong các bộ phim, những bài hát chủ đề gắn liền với nhiều thế hệ, trở thành một phần ký ức của mọi người. Từ những người lớn tuổi cho đến những đứa trẻ mới biết đi, không ai là không thuộc lòng và có thể ngân nga vài câu khi nghe những giai điệu ấy.

Vì vậy, khi nhận được tin này, không ít công ty quản lý đã tìm cách lợi dụng cơ hội, muốn đưa nghệ sĩ của mình vào để tạo chút danh tiếng.

Dù sao thì, bất cứ ai có thể được hai vị đại sư này chú ý và nhận làm học trò, đều được xem như những ứng cử viên sáng giá cho tương lai của ngành sáng tác âm nhạc.

Mộ tổ bốc lên khói xanh*, tương lai vô cùng rộng mở.

(*)Mộ tổ bốc lên khói xanh: Chỉ người lập công lớn hoặc thành đạt, quyền cao chức trọng.

Biết đâu, lại có thể trở thành một "Zling" vĩ đại khác!

Chính vì thế, công ty quản lý Apple đã phải dùng không ít mối quan hệ, cuối cùng mới miễn cưỡng giành được một suất nghe giảng cho nghệ sĩ của mình.

Để cậu ta có thể "hút linh khí", lấy chút may mắn.

Người được chọn chính là ngôi sao đang rất hot gần đây, Từ Tinh Huy.

Khi nghe nói là khoa Âm nhạc của Đại học H, Từ Tinh Huy không khỏi giật mình, trong lòng có chút nghi hoặc.

"Tại sao hai vị giáo sư lão làng lại làm việc ở đây? Không phải là các học viện âm nhạc chuyên nghiệp tốt hơn sao?"

"À, nghe nói hiệu trưởng của Đại học H và giáo sư Trần có mối quan hệ cũ, đã bỏ ra một số tiền lớn để mời ông ấy đến đây, nếu không thì suýt nữa đã bị các trường quốc tế cướp mất rồi. Lần này, tôi phải khổ công lắm mới xin được một suất dự thính, Tinh Huy à, cậu phải biết quý trọng cơ hội này đấy." Ông chủ công ty quản lý của Từ Tinh Huy tận tình khuyên nhủ, dặn dò.

Từ Tinh Huy ngoan ngoãn gật đầu, đáp lại lời khuyên của ông chủ.

Cậu ta cố gắng nhớ lại lần trước Từ Châu có nhắc đến người "thiếu gia thật" kia, hình như người đó đã đậu vào ngành Âm nhạc của Đại học H...

Liệu có phải là chuyên ngành của giáo sư Trần hay không?

Chắc là sẽ không trùng hợp như vậy đâu nhỉ?

Nếu thật sự như vậy, thì vận may này phải nói là quá đỉnh.

Trong lòng cậu ta vẫn còn chút nghi ngờ, khi đi vào lớp học, cậu ta không khỏi mang theo một chút thắc mắc đó.

Cậu ta liếc mắt một vòng quanh lớp học, không thấy ai giống như mô tả của cha Từ và mẹ Từ, không khỏi tò mò vỗ nhẹ vào vai người bạn học ngồi bên cạnh.

"Tôi nghe nói trong chuyên ngành của các cậu có một người tên là Tống Ngọc? Sao tôi chưa thấy cậu ấy đâu nhỉ?"

"Tống Ngọc? Có à? Tôi chưa nghe qua tên này bao giờ." Cậu bạn học ngồi bên cạnh với vẻ mặt ngơ ngác đáp, như thể lần đầu tiên nghe thấy cái tên này.
Bình Luận (0)
Comment