Thật Thiếu Gia Áo Choàng Lại Lại Lại Bạo

Chương 33

Một vài người nhanh chóng phân chia phòng, kéo vali đi tìm nơi ở của mình.

Cơ sở hạ tầng của hòn đảo này thực ra khá tốt, có những con đường sạch sẽ, bằng phẳng, siêu thị tự động bán đủ loại thực phẩm 24 giờ, cùng với các cửa hàng bán thiết bị cho các hoạt động như lặn, dù lượn... Thậm chí còn có một vài khách sạn và nhà hàng nhỏ, nhưng tất cả đều vắng vẻ, hầu như không có người.

Cảm giác như thể nơi này đã được cố tình dọn sạch vậy.

Thẩm Dung Thời cùng Tống Ngọc tự nhiên cảm thấy có chút không quen, nhưng những khách mời quen với việc quay chương trình, phim ảnh thì rõ ràng rất thích ứng.

Bọn họ được ba chiếc xe đưa đi, rời xa bãi biển, đi đến một ngôi biệt thự, lúc này mới được thả xuống một lần nữa.

Căn biệt thự này vừa nhìn là đã biết không phải là tổ chương trình có thể thuê được. Nó lộng lẫy, vàng son rực rỡ, khắp nơi đều toát lên mùi vị của những đại gia địa phương. Cả khuôn viên rộng đến mức có thể phi ngựa, đừng nói là bốn phòng, mà có đến mười mấy phòng cũng không hết.

Đỗ Nhược Hiên lập tức tức đến mức bật cười, chỉ vào hai dãy phòng ngủ ở tầng ba, hỏi lại.

"Đây là cái gọi là phạm vi quay phim hạn chế mà tổ chương trình nói à? Vậy mấy căn phòng còn lại ai ở, ma ở à?"

Phùng Mạc Mạc cười tươi đáp lại.

"Các vị đừng vội, bốn phòng trống đã được tổ chương trình tính toán kỹ lưỡng, phân cho các trợ lý quay phim, đạo diễn, trang điểm, âm thanh và các nhân viên khác. Dù sao thì hòn đảo này khác với trên du thuyền có thể kiểm soát được, âm thanh và hình ảnh đều không thể quay cố định được, nên từ hôm nay trở đi, mỗi khách mời sẽ có bốn đến năm nhân viên hỗ trợ, để quay phim bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Mọi người cứ yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ không như vị đạo diễn trước đó, tùy tiện cắt xén nội dung chương trình. Chúng tôi cam kết sẽ ghi lại tất cả chi tiết cuộc sống của các vị mà không bỏ sót một chút nào!"

Nghe vậy, sắc mặt của tất cả mọi người có mặt tại đó đều lập tức tối sầm lại.

Ai có thể chịu nổi việc đi đâu cũng có một đám người bám theo chứ? Không lẽ ngay cả khi bọn họ đi ngủ, cũng phải có bốn, năm người đứng bên cạnh ngày đêm theo dõi sao?

Tuy nhiên, chuyện này vẫn chưa kết thúc, cuối cùng, Hứa Nặc Khiêm duỗi dài cánh tay, gần như đã giơ chiếc điện thoại lên suốt hơn nửa giờ, thấy tín hiệu vẫn hiển thị là "không có", hắn ta cuối cùng không nhịn được, nghi hoặc lên tiếng hỏi.

"Đạo diễn, tín hiệu trên hòn đảo này có phải không được tốt lắm không? Sao lại yếu như vậy?"

Tổng đạo diễn Phùng Mạc Mạc vẫn mỉm cười, nói tiếp: "Không phải là không tốt lắm, mà tín hiệu trên hòn đảo này đã được các nhân viên công tác của tổ chương trình chủ động tắt đi từ trước. Bây giờ, cả hòn đảo đều không có mạng, điều này cũng giúp mọi người tập trung vào việc quay phim, giảm bớt những xung đột với thế giới bên ngoài."

Xung đột với thế giới bên ngoài?

Chu Tử Lực nghe xong lời này, khóe miệng co giật một cái.

Đây là đang ám chỉ cuộc đối đầu livestream giữa hắn ta và Liễu Ngô Xuân có đúng không? Chắc chắn là vậy!

"Không phải, nhưng nếu không có mạng, chúng tôi làm sao xử lý công việc được đây?" Bên cạnh, Từ Tinh Huy cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng.

Phùng Mạc Mạc vẫn như cũ mỉm cười dịu dàng như gió xuân, giọng điệu êm ái.

"Các vị yên tâm, về vấn đề này, tôi và giám chế đã bàn bạc trước rồi. Quyết định là sau khi quay xong hòn đảo này, chúng tôi sẽ đưa mọi người quay trở lại thành phố H. Đến lúc đó, các nội dung quay phim của tuần thứ ba và thứ tư sẽ được chuyển hết sang đó. Các vị khách mời có thể tự do hành động, tiếp tục công việc như bình thường, chỉ cần tối đến quay lại biệt thự để ở và hoàn thành nhiệm vụ là được."

Mọi người:... Chẳng phải là làm cùng lúc hai công việc sao? Vậy còn kỳ nghỉ đã hứa đâu?

Cho đến lúc này, thực ra Tống Ngọc cũng không quá tức giận, vì cậu nghĩ dù sao mình cũng không ở lâu, chỉ cần gặp được Spencer là xong, nên vẫn khá thoải mái. Cho đến khi tất cả các khách mời đều không có ý kiến gì, quay về phòng riêng của mình, Tống Ngọc mới không thèm quan tâm nữa, tiến lại gần, kéo Phùng Mạc Mạc ra một góc, rồi mở miệng hỏi.

"Cái kia... Hồ Lam chắc đã chuyển giao toàn bộ nội dung cho ông rồi chứ? Bây giờ chúng ta đã đến đảo rồi, nhanh chóng giới thiệu Spencer cho tôi đi."

Phùng Mạc Mạc trước sau vẫn giữ nụ cười tươi, nhưng lần này trên gương mặt ông ta, cuối cùng cũng lộ ra một biểu cảm khác.

Chỉ thấy ông ta ngẩn người một lúc, vẻ mặt đầy nghi hoặc hỏi lại.

"Spencer? Spencer gì cơ?"

Tống Ngọc cảm thấy trong lòng mình chùng xuống, niềm vui vừa nãy dần tan biến, bắt đầu cảm thấy không chắc chắn.

"Này, đừng đùa nữa, chẳng lẽ ông không biết gì sao?"

"Tôi thực sự không biết gì cả... " Phùng Mạc Mạc chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội, "À, chắc là ngài đã có thỏa thuận gì với đạo diễn cũ đúng không? Vậy sao không đi tìm đạo diễn cũ mà hỏi, sao lại hỏi tôi?"

Tống Ngọc:......

Tôi %¥#@^...... mmp*, ông đang chơi tôi đấy à!

(*)mmp = Đmm

Sắc mặt Tống Ngọc ngay lập tức trầm xuống, đừng nói gì đến việc phối hợp quay phim, cậu thậm chí trực tiếp đẩy một vài chiếc máy quay đang kề sát mặt mình ra, rồi một tay túm lấy cổ áo Phùng Mạc Mạc, gần như nhấc bổng ông ta lên, nghiến răng hỏi.

"Ông nói gì cơ? Nói lại cho tôi nghe lần nữa?"

"Ôi trời, thầy Tống bình tĩnh, bình tĩnh nào!"

Lúc này, những khách mời vốn đang quan sát trong phòng, chuẩn bị dọn dẹp hành lý và lau dọn vệ sinh, nghe thấy tiếng ồn ào cùng hỗn loạn từ sân ngoài, liền tò mò thò đầu ra, nhìn xem có chuyện gì đang xảy ra.

Thẩm Dung Thời vô tình bắt được một nhân viên công tác đang định chạy ra ngoài, liền hỏi.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Nhân viên công tác kia thở hổn hển, ôm thiết bị ghi âm, vẻ mặt hoảng sợ đáp.

"Thầy... thầy Tống đang đánh tổng đạo diễn ở ngoài sân đấy!"

"Cái gì?"

Đỗ Nhược Hiên cùng những người khác nghe xong liền cười phá lên, vội vã chạy xuống lầu tụ tập lại xem.

Lúc này, Tống Ngọc vừa bị mười mấy nhân viên công tác vất vả kéo ra, nhưng vẫn không chịu buông tha, thậm chí còn giơ chân dài đá về phía Phùng Mạc Mạc, người đang nằm trên đất giả chết. Nhìn lại tổng đạo diễn, cổ áo rối loạn, người đầy bụi bặm, không phải bị đánh tơi tả thì là gì?

"Bình tĩnh, bình tĩnh nào, sao lại đột nhiên đánh nhau như vậy?"

Một vài vị khách mời không thể không tham gia vào việc can ngăn, nhưng lại bị Tống Ngọc tặng cho một cú đá "chết người".

"Xuống xe, tôi muốn xuống xe, cái chương trình này thật sự là lừa đảo, tôi không quay nữa!"

Tống Ngọc nổi giận đùng đùng mắng, quay người đẩy những nhân viên công tác khác ra, kéo hành lý của mình định bỏ đi.

Từ Tinh Huy nhìn thấy cảnh tượng này, đương nhiên là vui mừng, nhưng những khách mời khác thì lại cau mày, không biết chuyện gì đang xảy ra, vội vàng tiến lên khuyên can.

"Chuyện gì vậy, sao lại không quay nữa? Đúng rồi, chúng ta đã ký hợp đồng rồi, nếu không quay sẽ phải bồi thường đó."

"Thần tượng, thần tượng, cậu phải bình tĩnh lại!"

"Đúng vậy, chúng ta từ từ nói chuyện."

......

Nhìn thấy mọi người đều vây quanh khuyên bảo Tống Ngọc, chỉ có mỗi Tần Quyền đứng ở xa, lạnh lùng nhìn đám người này, không nói lời nào.

Từ Tinh Huy không kìm được liếc nhìn Tần Quyền một cái, rồi thấp giọng hỏi.

"Tổng giám đốc Tần, chẳng lẽ anh không muốn Tống Ngọc ở lại sao?"

Tần Quyền liếc mắt nhìn cậu ta một cái, rồi lại cúi đầu, không thèm trả lời. Nhưng bên cạnh, Thẩm Dung Thời lại nhíu mày, đẩy cặp kính, lạnh lùng phơi bày sự thật.

"Tống Ngọc, dù cậu muốn đi ngay bây giờ, cũng không thể rời đi được đâu."

"Làm sao không thể đi?" Tống Ngọc căng thẳng, toàn thân tỏa ra sát khí, cầm chặt hành lý, tức giận quay lại hỏi.

"Bởi vì, trên hòn đảo này hiện tại không có bất kỳ tàu nào có thể rời đi," Tạ Nhuận bất đắc dĩ lên tiếng, quay người chỉ về phía tổng đạo diễn Phùng Mạc Mạc ở bên cạnh. "Bọn họ đã cắt đứt toàn bộ thiết bị liên lạc trên đảo này, thành phố gần nhất phải mất hai ngày đi tàu mới tới được. Cậu dù có muốn rời đi ngay bây giờ cũng không thể đâu."

Tống Ngọc:......

Mới vừa rồi bị cơn tức giận che mờ mắt, nhưng nhờ lời nhắc nhở của bọn họ, Tống Ngọc mới nhận ra rằng mình chẳng có bất cứ phương tiện nào để rời đi.

Lần này thua rồi, vật nhỏ này rõ ràng là cố ý mà!

Quả nhiên, Tống Ngọc quay đầu nhìn về phía tổng đạo diễn Phùng Mạc Mạc, thành công nhận ra trên gương mặt ông ta là một biểu cảm đầy tự mãn. Phùng Mạc Mạc phủi phủi bụi, đứng dậy với vẻ mặt thản nhiên như mọi khi, nở nụ cười quen thuộc, không chút ngượng ngùng.

"Xin hỏi, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được chưa? Thầy Tống."

Nếu là những khách mời khác, có lẽ vì tình thế ép buộc, bọn họ sẽ phải nhượng bộ, cho qua chuyện này.

Nhưng Phùng Mạc Mạc trăm triệu lần không nghĩ tới, sự hiểu biết của ông ta về Tống Ngọc còn quá ít. Ông ta vốn tưởng rằng kế hoạch đe dọa này đã được tính toán kỹ lưỡng, nhưng lại bị chính Tống Ngọc đánh bại ngay từ vòng đầu tiên.

Tống Ngọc chỉ nở một nụ cười không nói nên lời, trực tiếp giơ ngón giữa lên, không chút khách khí chửi một câu thô tục, rồi từ trong hành lý của mình, lấy ra một thiết bị thu tín hiệu vệ tinh nhỏ.

Mọi người:??? Tại sao trong hành lý của cậu lại có cái này?

"Ông nghĩ rằng tắt hết mọi tín hiệu là tôi không liên lạc được với ai à?" Tống Ngọc đắc ý nhướng mày, mở thiết bị thu tín hiệu dự phòng ngay trước mặt mọi người, rồi lấy ra một chiếc máy tính bảng. Cậu bắt đầu thao tác nhanh chóng, ngón tay lướt trên màn hình, chỉ trong chớp mắt, cuộc gọi với Hồ Lam đã được kết nối.

"Alô, ông đâu rồi? Còn không mau quay lại đây, nếu ông đi rồi, tôi cũng sẽ không tham gia cái chương trình vớ vẩn này nữa. Cái gì mà điều động thay đổi công tác, tôi không quan tâm ông làm sao thay đổi đâu. Tôi chỉ cho ông hai tiếng, mang đủ thức ăn và du thuyền quay về, nếu muộn một giây, tôi sẽ gọi ngay cho cảnh sát biển gần đây, báo cáo là tôi bị bắt cóc. Đến lúc đó thì chương trình này ai muốn quay thì cứ quay, ông nghĩ tôi sẽ quan tâm sao?"

Tống Ngọc nói xong, liền cúp máy một cách dứt khoát, chẳng khác gì một hành động đầy quyền lực.

Phùng Mạc Mạc bên kia tức giận đến mức mặt mày biến sắc, nói: "Cậu sao lại gọi Hồ Lam quay lại? Tôi mới là đạo diễn, thế này không đúng quy tắc!"

Tống Ngọc ngoắc ngoắc ngón tay, khiến Phùng Mạc Mạc tiến lên vài bước, rồi bất ngờ túm lấy cổ ông ta, giọng nói lạnh lùng, đầy kiên quyết vang lên như từ địa ngục, không chút kiên nhẫn.

"Quy tắc gì của ông? Tôi quan tâm à?"

Phùng Mạc Mạc bị siết đến mức ho sặc sụa, không dám lên tiếng nữa.

Tống Ngọc nâng lên mắt, nhìn về phía đám khách mời ở bên cạnh. Mọi người đều như vừa nhìn thấy một thứ kỳ quái, trên mặt đầy vẻ sợ hãi. Khi ánh mắt của cậu quét qua, bọn họ đều lùi lại hai bước, tự giác giữ khoảng cách.

"Không phải đâu, thầy Tống, xin hỏi một câu, vừa rồi cậu làm cái gì vậy?" Đỗ Nhược Hiên cẩn thận lên tiếng, giọng điệu không còn kiêu ngạo như lúc trước.

Tống Ngọc lúc này mới nhận ra mình vừa nãy quá nóng giận, đã làm một chuyện hơi quá mức trước mặt mọi người.

Cậu ngượng ngùng mở miệng, cố gắng giải thích: "À... cái đó... chỉ là một dụng cụ sinh tồn nhỏ thôi, các anh biết mà? Là một dụng cụ sinh tồn đấy, mấy chàng trai thích mạo hiểm chắc đều có mang theo đúng không?"

Mọi người đều có sao?

Ánh mắt đầy hoài nghi của các khách mời đổ dồn vào Tống Ngọc.

Tống Ngọc xoay chuyển tròng mắt, cảm thấy hơi chột dạ, vội vàng bỏ qua chủ đề này, nói.

"À, thôi, mọi người về nghỉ ngơi trước đi, đợi Hồ Lam quay lại rồi chúng ta bàn tiếp các chuyện khác. Ai không muốn quay chương trình, có thể cùng tôi trở về. Ai muốn tiếp tục tham gia thì ở lại cũng được. Dù sao thì tôi nghĩ mình cũng sẽ không tham gia chương trình này nữa đâu."

"Vì sao vậy?" Chu Tử Lực là người đầu tiên cầu xin nói, "Cậu không tham gia thì tôi cũng không tham gia nữa."

"Đừng có làm kiểu hành động theo nhóm thế chứ, tôi đến đây thật ra là để tìm một người, giờ Hồ Lam không có ở đây, người kia cũng không đến, cho nên tôi mới phải đi, tôi là có việc quan trọng đấy." Tống Ngọc ngay lập tức nghiêm túc nói.

"Vậy tôi cũng có việc quan trọng, mùa giải mới sắp bắt đầu rồi, nếu thật sự không có mạng thì tôi cũng phải đi. Nếu các cậu về thì nhớ cho tôi quá giang nhé." Đỗ Nhược Hiên theo sau giơ tay.

"Còn tôi nữa," Hứa Nặc Khiêm chen vào nói, "Dù sao tôi đến chương trình này chỉ để hoàn thành nhiệm vụ, mà bây giờ gặp được người biết lái xe, xuống chương trình rồi chúng ta thi đấu một phen trên đất liền đi."

Tống Ngọc: Không cần thiết.

Với sự "náo nhiệt" của Chu Tử Lực, Đỗ Nhược Hiên và Hứa Nặc Khiêm, một nửa số khách mời lập tức có ý định đình công, khiến Phùng Mạc Mạc hoảng hốt vội vàng kéo vài nhân viên công tác lén lút chạy ra cảng để liên hệ với người tài trợ.

Không ai để ý, từ đầu đến giờ đứng ở phía sau, Thẩm Dung Thời lúc này đôi mắt hơi chớp, bất ngờ bước lên một vài bước, ánh mắt rơi vào màn hình máy tính bảng của Tống Ngọc, nơi đang chạy một chương trình gì đó.

Có lẽ vì đối phương nghĩ rằng không ai có thể hiểu được, cho nên cậu đã hoàn toàn không đề phòng, để màn hình mở rộng mà không tắt.

Khách mời, hacker, hơn nữa cộng với thiết bị liên lạc vệ tinh có thể lấy ra bất kỳ lúc nào...

Thẩm Dung Thời trong lòng không khỏi nảy sinh một sự nghi ngờ không mấy chắc chắn.

Hắn ta lén lút lấy điện thoại ra, bật chức năng quay video ghi lại một đoạn, rồi nhanh chóng giấu điện thoại đi, lại hòa mình vào trong đám đông, im lặng như thể không hề có hành động nào.
Bình Luận (0)
Comment