Với sự tham gia của Hồ Lam, tình huống bị động của các khách mời đã giảm đi đáng kể, tiến độ quay phim cũng có thể tiến hành suôn sẻ. Tuy nhiên, mạng trên đảo vẫn chưa được khôi phục.
Hồ Lam đã nhiều lần trao đổi với nhân viên công tác, gọi vô số cuộc điện thoại, cuối cùng ông ta cũng không thể không cười khổ giải thích với tất cả các khách mời.
"Thật sự xin lỗi, bởi vì chúng ta đang ở đảo ven biển, nên tất cả các tín hiệu mạng trên đảo đều phải thông qua cáp biển dưới lòng đất ở bên cạnh. Đài truyền hình đã nộp đơn xin trước một tháng với các cơ quan có thẩm quyền của quốc gia sở tại, yêu cầu ngừng tín hiệu trong một tuần. Phía bên kia nói rằng, nếu chúng ta muốn khôi phục lại, phải nộp đơn đăng ký lại trước, có lẽ phải mất nửa tháng mới có thể thông qua... "
Nửa tháng sau?
Vào thời điểm đó, nhiệm vụ quay phim của chương trình bọn họ đã sớm kết thúc.
Các khách mời im lặng nhìn Hồ Lam, ánh mắt đầy áp lực.
Lúc này, Phùng Mạc Mạc ánh mắt lấp lánh, khéo léo can thiệp vào.
"Cái này, nhóm chương trình chúng tôi đã có sự chuẩn bị từ trước, nên khi đến đây, chúng tôi đã mượn được một chiếc xe phát sóng vệ tinh nhỏ, có thể hỗ trợ tín hiệu khoảng một hoặc hai giờ, giúp mọi người liên lạc với bên ngoài, nhưng... "
"Nhưng cái gì?" Đỗ Nhược Hiên phối hợp tiếp lời hỏi.
Những khách mời có mặt ở đây, ai mà không kiêm nhiệm nhiều công việc? Công ty, gia đình, lịch trình... làm sao có thể cắt đứt hoàn toàn liên lạc trong một tuần được?
Đặc biệt là đối với những người như Tần Quyền, nếu một tuần không xử lý công việc bên ngoài, thì cả Tần gia chẳng phải sẽ hoàn toàn hỗn loạn sao?
Vì vậy, sự chú ý của mọi người đều tập trung hết vào trên người Phùng Mạc Mạc.
Ánh mắt ông ta thoáng chốc lóe lên, nhưng vẫn giữ nụ cười như thường, chậm rãi nói.
"Nhưng có thể sẽ không đủ để nhiều người cùng sử dụng một lúc, tối đa chỉ có thể chứa được hai người. Cho nên, chúng tôi nghĩ, hay là biến cơ hội này thành phần thưởng cho đội giành chiến thắng."
"Đội giành chiến thắng?" Mọi người đồng thanh hỏi lại, tỏ vẻ nghi hoặc.
"À, chắc các vị vẫn chưa được giới thiệu về quy trình mới của chương trình đúng không? Vì sau khi tập trước phát sóng, chương trình chúng ta đã bị chỉ trích khá nhiều trên các phương tiện truyền thông, nên để giúp mọi người dễ dàng hòa nhập và hiểu nhau hơn, quy tắc hẹn hò trên đảo này sẽ có một chút thay đổi. Chúng ta sẽ không tổ chức những cuộc hẹn ngắn truyền thống nữa, mà sẽ theo hình thức cặp đôi, thay đổi mỗi hai ngày. Bốn cặp đôi sẽ cùng tham gia các nhiệm vụ hẹn hò do chương trình quy định. Đội chiến thắng sẽ có cơ hội chọn món ăn trước tiên, đồng thời nhận được đặc quyền liên lạc với thế giới bên ngoài trong hai giờ mỗi ngày!"
"A? Vậy có phải là đội thua sẽ không được lên mạng, không được gọi điện thoại đúng không?" Đỗ Nhược Hiên lập tức phản đối.
Tuy nhiên, Phùng Mạc Mạc vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, đáp: "Đương nhiên rồi."
Các khách mời lập tức xôn xao, đặc biệt là Hứa Nặc Khiêm cùng Chu Tử Lực, bọn họ thì thầm thảo luận với nhau, rõ ràng không hài lòng.
"Vậy thì có những món ăn nào để chọn?" Thẩm Dung Thời, người bên cạnh có vẻ bình tĩnh, ngay lập tức hỏi vào điểm mấu chốt.
Phùng Mạc Mạc nhìn vào những chiếc máy quay xung quanh phòng khách, vỗ tay một cái, rồi ra lệnh cho các nhân viên trình lên những bức ảnh về các món ăn đã được chuẩn bị từ sáng sớm.
Chỉ thấy trong bốn bức ảnh, các loại món ăn hoàn toàn khác biệt, bức đầu tiên như một bữa tiệc thịnh soạn năm sao, bức thứ hai lại chỉ là một bữa ăn đặc trưng của hai người với món Tây bình thường, bức thứ ba, trên bàn chỉ còn lại hai hộp mì ăn liền và một quả trứng vịt muối, bức thứ tư thì là một bức ảnh toàn cảnh của chiếc bàn trống không.
"Bức ảnh thứ tư chỉ chụp bàn trống không có nghĩa gì vậy?" Từ Tinh Huy không thể tin được, mở to mắt hỏi, "Chẳng lẽ có nghĩa là người xếp cuối cùng sẽ không có đồ ăn sao?"
Phùng Mạc Mạc cảm thấy hài lòng gật gật đầu, một câu quyết định.
"Chính xác."
Tất cả khách mời:......
Quay cái gì nữa? Chưa ăn no mà còn quay chương trình tình yêu hẹn hò làm gì! Đây đâu phải chương trình thi đấu sinh tồn gì đâu!
Không quay nữa!
Lần này, không phải chỉ có mỗi Tống Ngọc muốn nghỉ việc, mà là các khách mời khác không chịu nổi cũng muốn bỏ cuộc.
Nhưng bọn họ không có quyền lực như Tống Ngọc ở trước mặt đoàn làm chương trình lên tiếng. Chỉ thấy Phùng Mạc Mạc cười tủm tỉm, gọi từng khách mời ra ngoài, khi bọn họ quay lại, vài vị khách mời mặt mày tái mét, nhưng không ai còn nhắc đến chuyện rời khỏi chương trình nữa.
Tống Ngọc tò mò chọt nhẹ vào người Chu Tử Lực bên cạnh, hỏi hắn ta đạo diễn đã nói gì với bọn họ.
Chu Tử Lực mặt mày tái mét đáp: "Ông nội của tôi cảnh cáo tôi, nếu tôi không nghe lời đoàn làm chương trình, ông ấy sẽ đuổi tôi ra khỏi Chu gia."
Tống Ngọc trong lòng hiểu ra, không trách được, Phùng Mạc Mạc lại tự tin đến như vậy.
Có vẻ như mẹ Tần đã âm thầm tăng cường sự kiểm soát, sự kiên nhẫn cũng dần dần cạn kiệt.
Cậu lạnh lùng khẽ kéo khóe miệng, liếc nhìn Tần Quyền cách đó không xa, cuối cùng không nói gì, chỉ hạ mắt xuống.
Sau khi hoàn tất việc sửa đổi quy trình chương trình, các khách mời ngoan ngoãn trở về phòng của mình, sắp xếp hành lý và chuẩn bị cho việc quay các nhiệm vụ hẹn hò vào buổi tối.
Còn Hồ Lam thì lặng lẽ kéo Tống Ngọc, cùng nhau đi đến một góc vắng vẻ.
Cả hai người cảnh giác nhìn xung quanh, thở phào nhẹ nhõm. Khi ánh mắt bọn họ chạm nhau, Hồ Lam lập tức quỳ một chân xuống, ánh mắt đầy biết ơn nói.
"Thầy Tống, tôi không nói nhiều, cảm ơn ngài đã gọi tôi quay lại, giữ lại vị trí đạo diễn của tôi. Trong những cảnh quay sắp tới, nếu có gì cần tôi giúp, cứ việc nói, tôi nhất định sẽ tận lực giúp ngài."
Một hành động này, khiến Tống Ngọc sợ tới mức vội tránh sang một bên, cậu hạ thấp giọng nói.
"Làm gì vậy? Cứ tưởng đang quay phim truyền hình à? Đứng dậy đi, ông biết rồi đấy, tôi gọi ông quay lại chỉ vì một lý do duy nhất."
"Hiểu rồi, tôi hiểu rồi!"
Hồ Lam vội vàng đứng dậy, từ trong túi lấy ra một mảnh giấy nhỏ, lén lút nhét vào tay cậu.
"Đây chính là thông tin liên lạc của ông Spencer mà Tần phu nhân trước đây giao cho tôi. Trước khi chương trình hẹn hò bắt đầu, tôi đã đặc biệt xác nhận với ông ta, quả thật là vị bác sĩ Spencer nổi tiếng kia. Lúc còn trên du thuyền, tôi cũng đã lén gọi điện cho ông ta, liên lạc và xác nhận ông ấy có mặt trong đội ngũ chương trình của chúng ta, chỉ là... không biết cụ thể là ai. Nếu ngài muốn gặp ông ta, cứ trực tiếp liên hệ là được."
Tống Ngọc nhìn dãy số trên mảnh giấy, lập tức vui mừng khôn xiết.
"Được, được, được, tôi sẽ liên lạc với ông ấy ngay.... "
Cuối cùng cũng có được số điện thoại của Spencer mà mình muốn, Tống Ngọc theo bản năng lấy điện thoại từ trong túi ra, ấn vài phím, nhưng rồi mới chợt nhớ ra rằng cả hòn đảo này đều không có tín hiệu, điện thoại của cậu cũng vậy.
Ngay lập tức, nụ cười của cậu cứng đờ trên mặt.
Mẹ kiếp, đột nhiên cậu mới hiểu tại sao Phùng Mạc Mạc lại cố tình nhấn mạnh rằng chỉ có người chiến thắng mới có quyền liên lạc với thế giới bên ngoài.
Cậu đúng là có một cái máy phát tín hiệu có thể giúp điện thoại của mình có chút tín hiệu, nhưng vấn đề là Spencer cũng đang ở trên hòn đảo này, điện thoại của đối phương lẽ ra cũng không có tín hiệu.
Vậy nên dù cậu có gọi đi, chắc chắn cũng không ai nhận máy.
Quả nhiên, Tống Ngọc lén lút dùng thiết bị tín hiệu tự chế để gọi dãy số trong tay, nhưng cho đến hơn nửa phút trôi qua, bên kia vẫn chỉ hiện lên tín hiệu bận.
Tống Ngọc:...... Thật sự hết nói nổi.
Cảm giác như đã bận rộn cả một vòng, nhưng vẫn quay lại chỗ cũ.
Cậu vội vàng kéo cổ áo của Hồ Lam, nghiến răng hỏi: "Ông đang chơi tôi à? Còn thông tin gì khác không? Ông nói Spencer ở trên đảo này, nhưng giờ đối phương không bắt máy, đưa cho tôi số này có tác dụng gì chứ?"
Hồ Lam hoảng loạn nhón chân lên, cố gắng giải thích.
"Cái này... tôi cũng không ngờ sẽ ra kết quả như thế này. Hay là... ngài nỗ lực tham gia vào các nhiệm vụ của chương trình hơn đi? Chỉ cần thắng, ngài sẽ có được phương thức liên lạc với thế giới bên ngoài, đến lúc đó ngài chỉ cần gọi cho người ngài nghi ngờ là được, không phải sao?"
"Tôi phải công nhận ông đúng là có tài, nhưng quy tắc nói là liên lạc với khách mời, không phải với nhân viên công tác khác! Chờ một chút..."
Tống Ngọc sửng sốt hai giây, lúc này bỗng nhiên nhớ ra, hình như đoàn làm chương trình cũng không có nói là khách mời không thể chuyển cơ hội liên lạc với thế giới bên ngoài cho các nhân viên công tác khác?
Dù sao cậu cũng có thiết bị tín hiệu, có thể nhận và gọi điện, không cần phải có cơ hội liên lạc của người chiến thắng. Nhưng nếu thắng, cậu có thể chuyển cả hai cơ hội liên lạc cho những nhân viên công tác mà mình nghi ngờ, như vậy chẳng phải sẽ giúp xác định Spencer là ai dễ dàng hơn sao?
Mẹ kiếp, tôi đúng là một thiên tài!
Tống Ngọc vui mừng ôm lấy cổ của Hồ Lan, hỏi.
"Nói như vậy, ông biết Spencer rất có thể là ai rồi đúng không?"
Hồ Lam khẽ ho nhẹ một tiếng, hơi nới lỏng cổ áo, hạ thấp giọng nói: "Dù sao tôi nghĩ, đối phương rất có thể là một trong bảy khách mời còn lại."
"Vì sao?"
Tống Ngọc vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng hỏi lý do.
Hồ Lan lúc này mới bắt đầu phân tích cho cậu, giải thích rằng khi ông ta gọi điện trên du thuyền, ông ta đã đặc biệt quan sát tất cả các nhân viên công tác dưới quyền, không có ai nhận điện thoại, nhưng khi Spencer bắt máy, âm thanh nền rõ ràng là từ trên du thuyền.
"Vào tối hôm đó, đúng lúc Chu Tử Lực cùng Liễu Ngô Xuân kết thúc buổi phát sóng trực tiếp đối đầu, các khách mời đều đang tìm bảng tên của mình, nên rất ồn ào. Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng của ngài và Hứa Nặc Khiêm cùng một số người khác."
"Thật sao?"
Tống Ngọc mở to mắt, cảm thấy khó mà tin nổi.
Cậu đã tìm kiếm Spencer suốt một thời gian dài, suýt nữa còn muốn bỏ chương trình chỉ để gặp ông ta một lần, vậy mà trong suốt thời gian qua, đối phương lại cứ ẩn nấp trong số các khách mời? Quả thật là trùng hợp quá!
Nhưng khi nghĩ đến phong cách hành sự của mẹ Tần, luôn kiểu "không làm thì thôi, làm là phải khiến người ta tức chết", cậu lại cảm thấy suy đoán của Hồ Lam cũng không phải là không có khả năng.
Vậy là vấn đề này bỗng chốc trở nên đơn giản hơn nhiều, chỉ cần dùng phương pháp loại trừ, cậu có thể dễ dàng thu hẹp phạm vi tìm kiếm.
Ít nhất, Tần Quyền chắc chắn không phải, Chu Tử Lực cũng tuyệt đối không phải, Từ Tinh Huy... cậu không chắc lắm, nhưng Từ gia chắc chắn sẽ không để một người đã đạt được thành tựu lớn trong lĩnh vực dược sĩ lại quay sang làm idol.
Vậy thì, còn lại chỉ có Tạ Nhuận, Hứa Nặc Khiêm, Đỗ Nhược Hiên cùng Thẩm Dung Thời bốn người.
Cậu chỉ cần lần lượt kiểm tra từng người là được.
Trước khi rời khỏi hòn đảo, chắc chắn sẽ tìm ra thân phận thật sự của Spencer.
Giải quyết được vấn đề lớn trong lòng, Tống Ngọc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngoan ngoãn kéo vali, theo yêu cầu của đoàn làm chương trình đi đến căn phòng ba người ở chung.
Chiều nay cậu còn vừa mới nói với Tần Quyền vài lời gay gắt, vậy mà tối nay lại phải cùng đối phương ở chung một phòng.
Tống Ngọc trên mặt có chút ngượng ngùng, cảm thấy hơi mất mặt.
Nhưng khi mở cửa ra, cậu nhanh chóng nhận ra mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Cái gọi là phòng ba người chật chội mà đoàn chương trình nói, thật ra chẳng qua chỉ là một phòng suite tiêu chuẩn của khách sạn mà thôi!
Cậu tự nói với mình, làm sao mà đoàn làm chương trình có thể táo bạo đến mức cho gia chủ Tần gia, người có tính cách sạch sẽ đến mức cực đoan, ở trong một căn phòng ba người chật hẹp được? Quả nhiên, chỉ là treo đầu dê bán thịt chó mà thôi.
Với thân phận của vị đại lão này, căn phòng ba người của bọn họ thậm chí còn "hoành tráng" hơn cả một căn phòng đơn bình thường.
Dù sao thì, nơi này không giống như trên du thuyền, nơi diện tích có hạn. Khu biệt thự này gần như chiếm trọn vị trí trung tâm của cả hòn đảo. Mỗi phòng đều được thiết kế rộng rãi, nói là ở chung, nhưng thực tế, nó giống như kiểu sống chung với bạn cùng phòng. Ba chiếc giường được đặt ở những phòng riêng biệt, nhưng cùng chia sẻ một phòng khách lớn và phòng thay đồ, ngoài ra còn có một ban công lớn và một phòng tắm rộng rãi.
Rõ ràng căn phòng này đã coi như là rất tốt rồi.
Tống Ngọc để hành lý xong, đặc biệt đi sang phòng đôi của Chu Tử Lực và những người khác nhìn thử, căn phòng đó trên cơ bản chỉ là một phòng đôi bình thường với giường đôi lớn.
Hai chiếc giường ghép lại với nhau, đẩy cũng không thể đẩy ra, đừng nói đến chuyện riêng tư, thật sự chẳng khác gì ngủ chung giường.
Lỡ ai đó nửa đêm chưa ngủ, quay người lại, trong bóng tối bỗng nhiên nhìn thấy một đôi mắt, chẳng phải sẽ bị dọa chết hay sao?
Nghĩ vậy, cậu cũng không còn quá phản cảm việc phải ở chung với Tần Quyền.
Dù sao thì cũng coi như là có chút lợi lộc từ người ta.
Tống Ngọc hài lòng nhìn quanh một lượt, rồi quay lại phòng của mình.
Tần Quyền cùng Tạ Nhuận đang đứng trong phòng khách, chỉnh sửa lại hành lý và các đồ vật đã sắp xếp. Thấy cậu, cả hai đều gật đầu chào hỏi. Tống Ngọc lễ phép đáp lại Tạ Nhuận một câu, nhưng khi nhìn đến Tần Quyền, cậu chỉ hừ lạnh một tiếng, đảo mắt lướt qua anh, không nói lời nào cố tình đi thẳng vào phòng.
"Các cậu đây là... cãi nhau rồi à?"
Tạ Nhuận thấy bầu không khí giữa hai người có chút khác thường, ánh mắt hơi lóe lên, liền lên tiếng hỏi.
tần Quyền nhàn nhạt liếc hắn ta một cái, rồi xách hành lý đi vào phòng mình, vẫn không nói một lời nào.
Khoảng bảy, tám giờ tối, đội ngũ sản xuất của chương trình thông báo tất cả các khách mời tập hợp lại ở phòng khách lớn.
Chính thức bắt đầu ghi hình cho trò chơi chọn khách mời cho buổi hẹn đầu tiên trên đảo.
Phùng Mạc Mạc lấy ra tám quả trứng bách thú, đặt trên bàn, ánh mắt sáng rực, đầy vẻ hứng khởi.
"Chào mừng mọi người đến với hòn đảo nhỏ này, hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu nhiệm vụ điểm danh địa điểm hẹn hò thứ hai của chương trình《Sự Kết Hợp Hoàn Hảo》. Trước khi bước vào buổi hẹn hò chính thức, chúng ta sẽ chơi một trò chơi nhỏ để phân nhóm trong hai ngày sắp tới. Người thắng sẽ được quyền lựa chọn đối tượng hẹn hò đầu tiên. Mời mọi người mỗi người chọn một quả trứng, trong đó sẽ có một mảnh giấy ghi từ khóa của các bạn."
Dưới sự giải thích của Phùng Mạc Mạc, tám vị khách mời lần lượt tiến lên, mỗi người rút một quả trứng.
Tống Ngọc theo đám đông cầm một quả, khi nhìn thấy biểu cảm Hồ Lam bên cạnh đang nháy mắt điên cuồng, cậu theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn. Không ngờ ngay sau đó lại nghe thấy Phùng Mạc Mạc giải thích đây là một trò chơi "Ai là nội gián".
"Trong quả trứng chỉ có hai loại từ khóa, mọi người sẽ được chia thành hai phe dựa trên từ khóa của mình, phe đỏ và phe xanh sẽ cùng thi đấu. Các bạn có thể cạnh tranh cũng có thể hợp tác, cả hai phe sẽ đi tìm những đồng xu vàng bị rơi trong khu biệt thự. Phe nào thu thập được nhiều đồng xu nhất sẽ là phe chiến thắng, sẽ có cơ hội ưu tiên chọn khách mời hợp tác cho ngày mai."
"Nhân tiện, việc lựa chọn khách mời hợp tác giỏi hay không có thể sẽ quyết định liệu các bạn có thể hoàn thành nhiệm vụ hẹn hò trong hai ngày tới hay không. Cùng với đó, còn liên quan đến việc cung cấp thực phẩm cho các bạn và quyền liên lạc quan trọng với thế giới bên ngoài. Mọi người hãy cẩn thận khi chọn khách mời nhé."
Phùng Mạc Mạc mỉm cười, vừa dứt lời, tất cả các khách mời đều lập tức nghiêm túc ngẩng đầu lên.
Bọn họ bắt đầu suy nghĩ và quan sát những người trong phòng, ánh mắt đầy suy tư.
Thẩm Dung Thời sờ sờ chiếc điện thoại trong túi, video quay vào buổi chiều vì không có tín hiệu mạng nên chưa kịp gửi đi. Hắn ta bây giờ rất cần quyền liên lạc với thế giới bên ngoài để xác nhận xem Tống Ngọc có phải là DEAD hay không. Vì vậy, hắn chỉ có thể chọn một khách mời hợp tác thật tốt, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ hẹn hò mà chương trình đã sắp xếp, để tranh giành chiến thắng.
Nhưng nhiệm vụ hẹn hò sẽ là gì nhỉ?
Nếu là sáng tác lời bài hát hay nhạc, thì đương nhiên chọn Tống Ngọc là tốt nhất, nhưng nếu là một buổi biểu diễn tài năng, thì chắc chắn phải nhờ đến Chu Tử Lực và Từ Tinh Huy rồi.
Chỉ hy vọng nhiệm vụ đừng quá kỳ quái là được.
Đang lúc hắn ta suy nghĩ, Phùng Mạc Mạc không có vẻ gì là muốn giấu giếm, lập tức công bố nhiệm vụ hẹn hò cho ngày hôm sau.
- -- Thêu thùa.
Từ này suýt chút nữa làm cả nhóm khách mời hoang mang.
"Cái gì cơ?" Chu Tử Lực như thể chưa nghe rõ, liền lấy tay ngoáy ngoáy lỗ tai, tiến lại gần thêm một chút.
Chắc chắn hắn không nghe nhầm chứ?
Thêu thùa?
Đây là việc mà một chương trình hẹn hò nam-nam nên làm sao? Mấy người đàn ông to lớn như vậy, ngay cả cây kim cũng không biết cầm, sao lại giao nhiệm vụ thêu thùa làm nhiệm vụ hẹn hò cơ chứ? Liệu có phải bọn họ cố tình tạo khó khăn, khiến bọn họ bẽ mặt đúng không!
Cũng giống như việc mặc đồ nữ vậy!
Ánh mắt của mọi người lập tức hướng về phía hai vị đạo diễn, đầy vẻ tố cáo.
Nhưng Từ Tinh Huy cùng Tạ Nhuận lại là những người đầu tiên ánh mắt sáng lên khi nghe đến nhiệm vụ này.
Bọn họ không dám nói gì về những thứ khác, nhưng thêu thùa, chẳng phải đây là đang cho bọn họ điểm sao?
Hóa ra, Từ Tinh Huy cùng Tạ Nhuận đã từng hợp tác trong một chương trình truyền hình quốc dân về di sản văn hóa phi vật thể, trong đó, bọn họ đã học qua các loại phương pháp thêu truyền thống, vì vậy thật ra cũng không phải là mù mờ gì! Còn Thẩm Dung Thời là bác sĩ ngoại khoa, ít nhiều cũng có liên quan đến việc dùng kim chỉ, chỉ có Hứa Nặc Khiêm, Tống Ngọc và Chu Tử Lực là tổ chương trình đã xác nhận không biết gì về thêu thùa.
Vì vậy, phần này nhằm vào ai, mục tiêu thật rõ ràng.
Tống Ngọc im lặng một lát, không biết nên đánh giá thế nào về phần này.
Nhưng khi mở quả trứng trong tay, từ khóa của cậu là 【Ly hôn】, điều này khiến cậu càng cảm nhận rõ ràng sự ác ý của tổ chương trình.
Các khách mời lần lượt đối chiếu với từ khóa của mình, xác nhận phe đỏ và phe xanh.
Đỗ Nhược Hiên nói từ khóa của mình là【Tình yêu】, Từ Tinh Huy là【Khát khao】, Tạ Nhuận là【Nắm tay】, Thẩm Dung Thời là【Chứng kiến】, rõ ràng đều không liên quan gì đến từ 【Ly hôn】.
Tuy nhiên, Tần Quyền nói từ【Chúc Phúc】, Chu Tử Lực nói【Hoa cưới】, Hứa Nặc Khiêm nói【Cả đời chỉ có một lần】. Những từ này dường như cũng không liên quan gì đến【Ly hôn】, khiến Tống Ngọc cảm thấy trong lòng có chút lo lắng.
Nếu cậu mở được "con mắt của Thượng đế", chắc chắn sẽ biết rằng, hiện tại tất cả các khách mời đều nhận được từ khóa【Kết hôn】, chỉ riêng cậu là【Ly hôn】, không có người thứ hai.
Chương trình nói là chia thành hai đội đỏ và xanh, nhưng rõ ràng, chương trình đã tận dụng sơ hở này. Ai nói rằng đội đỏ và xanh phải có số lượng người bằng nhau?
1v7 thì cũng là hai đội mà thôi.
Phùng Mạc Mạc cười tủm tỉm cong cong đôi mắt, kính cẩn gật gật đầu với Tống Ngọc, chính thức tuyên bố trò chơi bắt đầu.
Tống Ngọc lo lắng nuốt một ngụm nước bọt, lén lút giấu quả trứng trong tay, đồng thời thống nhất dùng【Hai người】làm ám hiệu hợp tác với các khách mời khác để tìm kiếm những đồng tiền vàng.
Trong khi đó, ngoài kia, đã có vô số cuộc gọi liên tục gọi đến Tống Ngọc và Từ Tinh Huy, nhưng không ai bắt máy. Giám đốc công ty quản lý của Chu Tử Lực, lo lắng đến mức gần như không thể chịu đựng nổi, cuối cùng không còn cách nào khác, đành phải vượt qua hai bên liên quan, liều một phen liên hệ với Từ gia.
"Xin lỗi, có một người tự xưng là mẹ nuôi của Tống Ngọc tìm đến đây, nói là có chuyện quan trọng muốn thông báo cho Tống Ngọc, không biết các người có thể liên lạc với cậu ấy không? Nếu có thể liên lạc được, xin vui lòng gọi lại cho tôi."
Lúc đó, gia chủ của Từ gia, Từ Hữu Tài, đang tổ chức một cuộc họp cổ đông trong công ty. Nghe thấy giọng nói từ đầu bên kia, cả tay ông ta không khỏi run rẩy, lập tức hoảng sợ đứng bật dậy, không thể tin được mà hỏi.
"Chờ một chút, anh nói là ai đang tìm Tống Ngọc?"
"Người kia tự xưng là mẹ nuôi của Tống Ngọc." Giám đốc công ty quản lý của Chu Tử Lực trả lời một cách cẩn thận, sợ rằng mình đang bị cuốn vào một bí mật nào đó của gia đình quyền quý.
Và thực tế chứng minh, thân phận của người phụ nữ này quả thật rất nguy hiểm.
Ít nhất, sau khi Từ Hữu Tài nghe được tin tức, ông ta lập tức từ bỏ cuộc họp cổ đông, vội vàng đi đến địa chỉ mà đối phương để lại.
Địa chỉ đó ghi là một bệnh viện.
Nhưng khi mở cửa theo số nhà, bên trong, người lẽ ra phải đang chờ đợi, lại không hề có mặt.
Tại tầng hầm của Tần gia, thư ký Tần gia cẩn thận đặt người phụ nữ vào giường trong tầng hầm, lùi lại hai bước một cách kính cẩn.
Còn mẹ Tần ngồi trên ghế đối diện, bình tĩnh quan sát người phụ nữ yếu ớt trên giường qua chiếc gương phía trước, người đang vô cùng yếu ớt, như thể sắp rời khỏi thế gian này. Bà nhẹ nhàng nở một nụ cười kỳ quái.
"Cuối cùng cũng bắt được cô, Tần Như Ngọc."
Giọng nói của bà nhẹ nhàng, đầy sự thỏa mãn khi ước nguyện bao năm của mình cuối cùng cũng được thực hiện. Phía sau bà, trên bức tường là những bức vẽ lạnh lẽo của trẻ em, vừa ngây thơ lại vừa tàn nhẫn.
Giống như nhiều năm trước.