Thật Thiếu Gia Áo Choàng Lại Lại Lại Bạo

Chương 38

Nếu nói rằng khi các khách mời tụ họp trong tuần đầu tiên, lúc đó vẫn còn cảm giác xa lạ và ngượng ngùng, thì sau một khoảng thời gian ngắn làm quen trên du thuyền, lúc này đây, tám người trong lòng đã ít nhiều có những mục tiêu cảm mến riêng, cũng như những câu hỏi muốn thử dò xét.

Cho nên, thừa dịp lúc này, tổ chức một trò chơi "Thật lòng hay thử thách" không bị quay phim phát sóng chắc chắn đã chạm đến tận trái tim của mỗi người.

Chu Tử Lực cùng Hứa Nặc Khiêm thích nhất là tham gia vào những trò vui như thế này, lập tức gọi tất cả các khách mời đến cùng tham gia.

Tám người, có người đứng có người ngồi, tụ tập trong đại sảnh, nhìn những ly rượu đầy ắp trên bàn, cùng với chiếc bánh xe quay Nga được đặt ở chính giữa không biết tìm được từ đâu ra, trong lòng thầm mong đợi.

"Tới tới tới, chúng ta chơi theo quy tắc bình thường nhé, mỗi người rút một con số, từ 1 đến 8, bánh xe quay đến đâu, người đó làm vua, vua có quyền chỉ định bất kỳ ai tham gia trò chơi "Thật lòng hay thử thách", ai không muốn tham gia thì uống rượu. Được không? Rượu vang, bia, rượu trắng đều có thể chọn, nhưng rượu trắng dùng chén, rượu vang dùng ly, bia thì dùng cốc."

Hứa Nặc Khiêm vừa nói vừa ôm một đống cốc bia, ly rượu vang, chén rượu trắng đặt lên bàn, lần lượt bày ra.

"Tối nay, không say không về, ai bỏ cuộc trước, người đó không phải đàn ông! Thế nào?"

Câu nói "không phải đàn ông" rõ ràng đã kích thích sự chiến đấu trong lòng các khách mời, bọn họ lần lượt ngồi xuống, từng người chọn lựa đồ uống, ánh mắt đều tràn đầy sự hào hứng.

Đàn ông mà, luôn thích tranh đấu vì những đặt cược mạo hiểm kỳ quặc, đặc biệt là trước mặt người mình thích, càng không muốn thua cuộc, lòng tự trọng và tính kiêu ngạo càng được đẩy lên cao.

Tống Ngọc tối nay đã thắng trong cuộc thi, lúc này, cậu trở thành mục tiêu của không ít khách mời, vì vậy đương nhiên được ngồi ở vị trí trung tâm.

Đỗ Nhược Hiên ngồi đối diện với cậu, ánh mắt đầy chiến ý.

Tần Quyền dựa một bên lưng trên ghế sofa bên phải, nhìn xuống hoạt động trẻ con này với ánh mắt chế giễu, nhưng cũng không có từ chối. Ngay cả ảnh đế Tạ Nhuận và Thẩm Dung Thời – người luôn bình tĩnh, ít khi tham gia vào những trò vui thế này – cũng đã mang đến hai chiếc ghế, ngồi quây quanh bàn ở phía tay trái.

Chu Tử Lực rút được số 1, Đỗ Nhược Hiên là số 2, Tống Ngọc số 3, Thẩm Dung Thời số 4, Từ Tinh Huy số 5, Tần Quyền số 6, Hứa Nặc Khiêm số 7, cuối cùng là Tạ Nhuận số 8.

Vì vậy, Chu Tử Lực là người đầu tiên quay bánh xe, viên bi bạc không ngừng xoay, cuối cùng dừng lại vững chắc ở vị trí số 7.

Hứa Nặc Khiêm là người đầu tiên trở thành vua.

Hắn ta đắc ý cầm lấy tờ giấy số của mình, nở một nụ cười đầy ý đồ, ánh mắt liếc qua ba người Tạ Nhuận, Tần Quyền cùng Tống Ngọc, rồi mới lên tiếng nói.

"Tôi chọn số 3, cậu muốn chọn thật lòng hay thử thách?"

Tống Ngọc nhướng mày, hiển nhiên không bỏ qua ánh mắt muốn xem náo nhiệt của hắn, liền quyết đoán chọn, "Thật lòng."

Mọi người thất vọng thốt lên một tiếng "Ai", chế giễu lòng can đảm của cậu.

Nhưng Hứa Nặc Khiêm lại không hề thất vọng, ngược lại, câu hỏi đầu tiên mà hắn ta đưa ra là một câu hỏi "bom tấn" mà mọi người đã kìm nén từ lâu nhưng không dám mở miệng hỏi.

"Nếu phải chọn một người giữa Tần Quyền và Tạ Nhuận để nắm tay đến cuối cùng, cậu sẽ chọn ai? Tại sao?"

Mọi người không khỏi hít một hơi thật sâu, ngưỡng mộ sự thẳng thắn và dũng cảm của Hứa Nặc Khiêm, nhưng Tống Ngọc lại không hề do dự một chút nào trả lời.

"Tôi chọn Tạ Nhuận."

Cậu nói, thần thái thẳng thắn mà tự nhiên, không hề có một chút lưỡng lự.

Tần Quyền vẫn như cũ cúi đầu, thờ ơ nhìn vào bánh xe quay trên bàn, dường như không quan tâm đến cuộc trò chuyện của mọi người, nhưng lại là Tạ Nhuận ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Tống Ngọc, cảm xúc bị kìm nén lâu nay dường như lại bị một tia lửa nhỏ khơi dậy, chỉ chờ một làn gió để có thể bùng cháy đốt toàn bộ thảo nguyên.

Chu Tử Lực bất bình ngẩng đầu lên, đang phân vân về lỗ hổng trong câu hỏi của Hứa Nặc Khiêm, dựa vào cái gì chỉ có thể chọn giữa Tạ Nhuận và Tần Quyền, mà Tống Ngọc không thể chọn hắn làm người nắm tay cuối cùng sao? Chưa kịp suy nghĩ xong, hắn liền nghe thấy Tống Ngọc ngay lập tức đưa ra đáp án mà không chút do dự.

Mọi người đều rất ngạc nhiên.

Đỗ Nhược Hiên tức giận bất bình nhìn thoáng qua Từ Tinh Huy đang ngồi bên cạnh với vẻ mặt thất vọng, lớn tiếng nói: "Tại sao? Cậu chẳng lẽ không biết... "

"Đỗ Nhược Hiên." Từ Tinh Huy vội vàng ngăn lại, chỉ vừa kịp ngăn hắn ta không để lỡ lời trước mặt mọi người.

Tống Ngọc dễ dàng đoán ra từ ánh mắt của cả hai rằng Từ Tinh Huy có thể đã nói gì đó với Đỗ Nhược Hiên, nhưng cậu không quan tâm, ngược lại còn đáp lại một cách đầy khiêu khích.

"Anh quản tôi chọn thế nào à? Dù sao thì tôi chọn Tạ Nhuận, còn lý do sao, đó là câu hỏi thứ hai."

Tống Ngọc cười đầy nham hiểm, không để ý đến ánh mắt của những người khác, trực tiếp quay bánh xe. Viên bi bạc lại lăn đều, cuối cùng dừng lại ở vị trí số 6.

Đúng lúc là Tần Quyền.

Tần Quyền mân mê tờ giấy số trong tay, suy nghĩ một lúc, rồi như vô tình chọn một con số: "Tôi chọn số 8."

Tạ Nhuận đang cầm ly rượu, tay đột ngột dừng lại, chậm rãi đặt xuống.

"Tôi cũng chọn thật lòng."

"Ê, như vậy thì không thú vị rồi, sao ai cũng chọn thật lòng thế?" Hứa Nặc Khiêm ngồi bên ngoài xem náo nhiệt không chê chuyện lớn vui vẻ la lên, nhưng Tạ Nhuận vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào Tần Quyền, không có chút thay đổi nào trong ánh mắt, dường như rất cảnh giác và căng thẳng.

Tần Quyền cười một tiếng, liếc mắt một cái nhìn Từ Tinh Huy, rồi từ từ chuyển ánh mắt trở về đối phương.

"Được, vậy tôi hỏi, nếu thật sự trong chương trình hẹn hò này cậu nắm tay thành công với người mình thích, thì cậu sẽ đối diện như thế nào với hôn ước đã được gia đình định sẵn từ nhỏ?"

Câu hỏi này như một cú sấm vang, lập tức khiến tất cả các khách mời có mặt tại đó mở to mắt, ngạc nhiên.

"Cái gì? Ảnh đế đã đính hôn rồi sao?"

"Là ai vậy? Chuyện khi nào? Sao tôi không biết gì cả!"

"Không phải chứ, đã đính hôn rồi mà còn tham gia chương trình hẹn hò sao?"

......

Những khách mời không biết gì đều giống như vừa nghe được một tin sốc, vội vàng hỏi dồn dập.

Tuy nhiên, Tống Ngọc và Tần Quyền lại rất bình tĩnh, không hề có phản ứng gì.

Từ Tinh Huy mặt mày tái mét, ánh mắt đầy mong đợi nhìn về phía Tạ Nhuận, môi mím chặt. Đỗ Nhược Hiên thì bất ngờ nhìn một vòng qua Tần Quyền cùng Tống Ngọc, có chút nghi hoặc.

Chỉ có Tạ Nhuận, sau khi nghe câu hỏi này, cảm giác như một tảng đá lớn trong lòng từ từ rơi xuống, hắn ta thở phào nhẹ nhõm.

Hắn đã biết Tần Quyền sớm muộn gì cũng sẽ đưa chuyện này ra ánh sáng, chỉ không biết là khi nào và như thế nào. May mắn thay, lúc này lại là ở đây, trước mặt tất cả mọi người, hắn vẫn còn có không gian cùng thời gian để giải thích, chứ không phải đột ngột xuất hiện trong buổi phát sóng trực tiếp khiến khán giả chưa kịp phản ứng đã rơi vào tình huống khó xử.

Nhìn như vậy, Tần Quyền thực sự đã để lại chút thể diện cho Tạ gia.

Dù sao thì Tống Ngọc cũng là người của Từ gia, nếu chuyện này được công khai, nhắc lại lời hứa hôn từ nhỏ, khi kéo câu chuyện ra, cả hai gia đình sẽ đều khó xử.

Hắn không trả lời câu hỏi của các khách mời, mà cố tình lờ đi ánh mắt của Từ Tinh Huy, trực tiếp lấy ra một miếng ngọc bội từ trong áo.

"Thực ra, nói thật thì tôi tham gia chương trình này chính là vì cuộc hôn ước từ nhỏ của mình," Tạ Nhuận từ từ giải thích. "Không giấu gì mọi người, năm xưa, mẹ tôi và một người bạn thân của bà đã đính hôn cho hai đứa bé từ trong bụng mẹ, hứa hẹn hai mươi năm sau sẽ liên hôn, lấy ngọc bội làm tín vật, không phân biệt nam nữ, không phân biệt giàu nghèo. Bao nhiêu năm qua, tôi vẫn luôn sẵn sàng giữ lời hứa của mẹ, cố gắng duy trì hôn ước này, nhưng không ngờ, gần đây, gia đình kia bỗng nhiên công khai một tin tức, nói rằng đứa con trai năm đó bị ôm sai, cậu thiếu gia thật kia vẫn đang lưu lạc bên ngoài. Vì vậy, giờ tôi đang gặp phải tình huống khó xử, không biết làm sao để thực hiện hôn ước này... "

"Chờ đã... thiếu gia thật, thiếu gia giả? Chuyện này sao nghe có vẻ quen thế?" Hứa Nặc Khiêm nghi hoặc chớp chớp mắt, đột nhiên quay đầu nhìn sang Tống Ngọc cùng Từ Tinh Huy, mở to hai mắt nhìn, "ĐM, không lẽ là... "

Không ngờ, đối phương lại trực tiếp vạch trần chuyện này, sắc mặt Từ Tinh Huy ngay lập tức trở nên khó coi đến mức không thể tả.

Tống Ngọc cười khẽ xua xua tay, vẻ mặt khiêm tốn, "Này, kín tiếng, kín tiếng, tôi đâu có nhận là người Từ gia đâu? Vậy nên chuyện hôn ước gì đó, đừng có nhắc đến tôi nhé!"

Chu Tử Lực há hốc miệng, cố gắng giải mã mối quan hệ rối ren này. "Vậy có nghĩa là, người trước kia đã đính hôn với ảnh đế Tạ Nhuận chính là Từ Tinh Huy? Nhưng thực ra, phải là Tống Ngọc sao? Trời ơi, đây là tin sốc nhất tôi nghe được trong năm nay!"

Hứa Nặc Khiêm đưa tay ra, mờ mịt bắt tay với hắn, "Tôi cũng vậy."

Đỗ Nhược Hiên vừa nhìn thấy tình huống này, lập tức cuống cuồng, la lớn: "Nhưng anh cũng không thể ngay lập tức vứt bỏ Từ Tinh Huy được! Chỉ dựa vào huyết thống và thân phận mà quyết định có nên kết hôn hay không, như vậy thật là không công bằng!"

"Đúng vậy, cho nên tôi mới tham gia chương trình này, là để có thể thật sự kết bạn với hai vị thiếu gia mà không cần phải suy nghĩ về chuyện hôn nhân, sau đó mới quyết định xem có nên hủy bỏ hôn ước, thay đổi hôn ước mới hay không." Tạ Nhuận chân thành giải thích nói.

Lúc này, ngay cả Đỗ Nhược Hiên cũng không biết phải bình luận gì về việc có công bằng hay không.

Quả thật, như cách giải thích này, lại nghe có vẻ hợp lý hơn.

Dù sao, mục đích của cả hai người là giống nhau, tính ra, thời gian Từ Tinh Huy và Tạ Nhuận quen biết nhau còn lâu hơn nữa. Nếu thực sự có cảm tình, khả năng chọn Từ Tinh Huy có lẽ còn nhiều hơn một chút, nếu thật sự không có cảm giác gì, thì cũng không thể ép người ta đi theo một cuộc hôn nhân không có tình cảm.

Dù vậy, ở bên cạnh Thẩm Dung Thời lại không nhịn được mà bật cười, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Tạ Nhuận ánh mắt hơi hơi lóe, hỏi: "Anh cười gì vậy?"

Thẩm Dung Thời lắc đầu, ánh mắt sau mắt kính mang chút vẻ chế giễu và điên cuồng, "Không có gì, tôi chỉ cảm thấy, ảnh đế Tạ Nhuận đây có vẻ như đang chọn vợ vậy, dường như rất tự tin, dù chọn ai thì cuối cùng cũng có thể chiếm được người đó."

Câu nói này khiến Tạ Nhuận lập tức khựng lại, sắc mặt trở nên u ám.

Còn Tống Ngọc thì nhướng mày, nhìn Thẩm Dung Thời một cách đầy sự tán thưởng, rồi đưa tay ném viên bi bạc vào bánh xe quay lần nữa, vô hình thúc giục câu hỏi tiếp theo.

Tạ Nhuận đành phải nghẹn một hơi, chậm rãi quay bánh xe lần nữa.

Cuối cùng, nó dừng lại ở con số của Từ Tinh Huy.

Cậu ta gần như không thể chờ nổi mà đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc, hỏi: "Thật lòng hay thử thách?"

"Tôi chọn thật lòng." Tống Ngọc lười biếng trả lời.

"Được, vậy thì tôi hỏi, hiện tại trong chương trình này, có khách mời nào mà anh thực sự thích không?"

Từ Tinh Huy vừa nói dứt lời, tất cả khách mời có mặt trong phòng đều không kìm được mà ngồi thẳng người hơn, đặc biệt là Chu Tử Lực cùng Tạ Nhuận, cả hai không tự chủ mà siết chặt tay lại.

Tống Ngọc liếc nhìn qua từng vị khách mời, ánh mắt dừng lại một chút ở Tạ Nhuận cùng Chu Tử Lực, rồi tiếp tục chuyển qua Tần Quyền, cuối cùng, cậu cúi mắt, từ từ cầm ly rượu vang đỏ đã được rót đầy, ngẩng đầu uống một hơi.

"Tôi, không biết phải trả lời thế nào."

Không ngờ một câu hỏi đơn giản như vậy mà đối phương lại kết thúc bằng cách uống rượu phạt, khiến mọi người không khỏi thất vọng nhưng cũng dâng lên một chút hy vọng.

Từ Tinh Huy trào phúng cười nhạt, nhìn về phía Đỗ Nhược Hiên, như thể đang dùng sự thật để chứng minh phán đoán của mình.

Nhìn xem, Tống Ngọc này, quả thật không dám trả lời rõ ràng.

Đây đúng là đang câu cá mà, tuyệt đối là "hải vương" điển hình!

Nếu không, làm sao một câu hỏi đơn giản như vậy mà lại không thể trả lời rõ ràng? Anh ta rõ ràng muốn mọi người hiểu lầm, biến mình thành người mà ai cũng phải theo đuổi và phục tùng!

Hiểu được ánh mắt của Từ Tinh Huy, Đỗ Nhược Hiên trong lòng cũng rối bời không yên.

Sau đó, quay thêm bốn năm câu hỏi nữa, đều không liên quan đến Tống Ngọc. Chu Tử Lực bị phạt một ly rượu, Hứa Nặc Khiêm bị yêu cầu nhảy một điệu múa váy cỏ, dần dần không khí trong phòng trở nên vui nhộn hơn.

"Tới tới tới, lần này mặc kệ ai rút được số nào, đều phải chọn thử thách, không được thì uống! Thật lòng không thú vị gì cả, chúng ta chơi một chút lớn hơn đi!" Chu Tử Lực mới uống xong hai ly rượu, đầu óc bắt đầu hưng phấn, hô hào muốn tăng mức đặt cược.

Trong phòng đều là đàn ông, đương nhiên không từ chối, mọi người đều hô hào đồng ý.

Lúc này, con số lại quay về tay Hứa Nặc Khiêm, hắn ta tùy tiện chọn hai số: "Tôi chọn số 1 và số 3, động tác chống đẩy chắc được chứ? Một người nằm dưới, một người chống ở trên, phải làm đủ 20 cái đúng tiêu chuẩn, nếu không thì uống rượu!"

"Được được được, số 1 và số 3, ai là số 1, ai là số 3?" Chu Tử Lực ồn ào hò hét, trong trạng thái mơ màng, hắn nhìn xuống tờ giấy số của mình, thấy ghi số 1, ngay lập tức tỉnh rượu một nửa.

Tống Ngọc lười biếng giơ tay lên, "Tôi là số 3, anh nằm hay tôi nằm?"

Chu Tử Lực:!!!

Cảm nhận được câu hỏi này có phần mập mờ, Tống Ngọc hắng cổ họng một chút, nhìn thấy mặt Chu Tử Lực đỏ lên, liền vẫy vẫy tay, yêu cầu hắn nằm thẳng trên thảm, còn mình thì lập tức đưa tay chống lên, ngang qua ngay phía trên người của Chu Tử Lực.

Tần Quyền nhịn không được đứng lên.

Tạ Nhuận cũng tức khắc bước lên hai bước, nghiến chặt hàm răng.

Hai người ở giữa lại không hề có bất kỳ sự lãng mạn nào, mà thực sự bắt đầu làm động tác chống đẩy.

Chỉ thấy Tống Ngọc nhẹ nhàng làm liên tiếp 5 cái, không có chút khó khăn nào, người nằm dưới là Chu Tử Lực cũng không khỏi ngây ngẩn cả người, thầm nín thở, cứng ngắc như một con cá chết.

"Trời ạ, không ngờ Tống Ngọc lại là người công mạnh mẽ thế này, thể lực khá đấy." Hứa Nặc Khiêm rất có hứng thú khen ngợi, vừa vuốt cằm vừa quan sát cơ bắp ở bắp chân và tay của Tống Ngọc, cảm thán không ngừng.

Đỗ Nhược Hiên bị câu này làm sặc rượu ho khan lên, suýt chút nữa thì phun ra ngoài.

"Anh... thế nhưng lại là top sao?" Từ Tinh Huy ngạc nhiên mở to hai mắt hỏi.

"Đúng vậy, mấy người không biết à? Thông tin của Tống Ngọc trên chương trình hẹn hò ghi rõ là công mà." Thẩm Dung Thời ở bên cạnh bình tĩnh trả lời, thuận tay chỉnh lại mắt kính, nhìn mọi người đang dần há hốc mồm với vẻ mặt đầy hài hước.

Công... là cậu ấy á?

Mọi người trong phòng đều cảm thấy choáng váng.

Tần Quyền hạ mắt xuống, không thèm để ý đến ánh mắt phức tạp của những người xung quanh, cái gì cũng không giải thích.

Trong khi đó, Tống Ngọc vẫn không hề hay biết, tiếp tục hoàn thành 20 cái chống đẩy một cách dễ dàng, đúng tiêu chuẩn, suốt quá trình không hề thở dốc, cho thấy thể lực của cậu thực sự rất lợi hại.

Chu Tử Lực nằm bất động trên sàn, thẳng cho đến khi hoàn thành xong, hắn vẫn chưa lấy lại được tinh thần, mắt mở trừng trừng như thể linh hồn đã bay đi đâu mất. Chờ đến khi Hứa Nặc Khiêm phải đẩy hắn mới tỉnh lại, thì cổ, mặt và cả nửa thân trên của Chu Tử Lực đều đỏ ửng như quả cà chua, tay chân luống cuống đến mức hắn uống liền ba cốc bia, mới có thể từ từ đè xuống trái tim đang đập mạnh trong lồng ngực.

Hắn mơ màng vươn tay, quay một vòng trên bánh xe, con số chậm rãi một lần nữa dừng lại ở số 3.

Tống Ngọc lúc này mới lộ ra nụ cười thỏa mãn đầu tiên của tối nay, trực tiếp nhìn về phía Thẩm Dung Thời, hỏi.

"Tôi muốn hỏi, anh ngoại trừ làm bác sĩ ngoại khoa, còn có làm nghề gì khác không? Ví dụ như... dược sĩ?"

Câu hỏi này rõ ràng và trực diện đến mức khiến Tần Quyền cùng Đỗ Nhược Hiên đều lập tức ngẩng đầu lên.

Thẩm Dung Thời nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu trong ly, mặt không biến sắc.

Hắn đại khái đã đoán ra người mà tổ chương trình yêu cầu hắn điều trị là ai, nhưng không ngờ đó lại là Tống Ngọc.

Tống Ngọc, cậu ấy bị chứng mất ngủ?

Làm sao có thể?

Cậu ta không phải là một nhà soạn nhạc nổi tiếng sao? Dựa vào cuộc sống hàng ngày, cũng không nhận thấy cậu ta có những triệu chứng của một bệnh nhân mất ngủ thời gian dài.

Hơn nữa... liệu cậu ta có phải là người ẩn mình trong bóng tối, người gọi là DEAD kia không?

Nếu thật sự là như vậy, anh ta tuyệt đối sẽ không chữa trị cho cậu, thậm chí còn có thể âm thầm "ra tay" để tăng tốc quá trình chết của cậu. Nhưng nếu không phải, thì anh ta đã đồng ý yêu cầu của chương trình, tự nhiên sẽ yêu cầu bọn họ thực hiện vào lúc này.

Nhưng hiện tại, hắn vẫn chưa chắc chắn liệu Tống Ngọc có phải chính là người đó hay không, cho nên hắn tự nhiên không thể thừa nhận mình chính là Spencer được.

Nghĩ thông suốt điểm này, Thẩm Dung Thời bình tĩnh lắc lắc đầu, đáp lại: "Tôi không biết cậu đang hỏi gì, nếu chỉ là đơn giản về việc kê thuốc, tôi cũng có chút kiến thức."

A... không phải hắn sao?

Tống Ngọc nghi hoặc thất vọng vài giây, nhưng rất nhanh lại hướng ánh mắt về phía những vị khách còn lại, đáng tiếc là, cậu vẫn không thể tìm thấy thông tin gì đáng giá trên gương mặt của bất kỳ ai.

Cuối cùng, cậu đành từ bỏ.

Tuy nhiên, hành động của Thẩm Dung Thời cũng không hề dừng lại, hắn xoay tay một cái, không ngờ viên bi bạc lại một lần nữa dừng lại trước bảng số của chính mình.

Lần này, thân phận đã thay đổi, Thẩm Dung Thời thử thăm dò hỏi Tần Quyền.

"Nghe nói thời điểm một năm trước, anh cùng với Tống Ngọc đã đến Bạo Tuyết Sơn Trang, khi đó đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao các người mới ở đó có hai ngày đã vội vã trở về nước?"

Tống Ngọc ngạc nhiên chớp chớp mắt, không ngờ Thẩm Dung Thời lại biết chuyện này, càng làm cậu thêm nghi hoặc.

Tuy nhiên, Tần Quyền lại không có trả lời, chỉ nâng ly rượu vang đỏ trong tay lên uống cạn, nói một câu, "Xin lỗi, đây là chuyện riêng tư, không thể tiết lộ."

Riêng tư... sao?

Thẩm Dung Thời vuốt nhẹ vào đầu ngón tay, đôi mắt sau lớp kính càng trở nên sáng ngời.

Tiếp theo, trò "Thật lòng hay thử thách" đã nghiễm nhiên bước vào một giai đoạn mới.

Mọi người càng uống nhiều rượu, câu hỏi càng nhiều, những trò đùa cũng càng thêm sôi nổi, dần dần, những người tỉnh táo trên bàn rượu càng ít đi. Cuối cùng, chỉ còn lại ba người vẫn chưa ngã gục là Tống Ngọc, Tần Quyền và Đỗ Nhược Hiên.

Tuy nhiên, Tống Ngọc và Đỗ Nhược Hiên đã gần như say đến nửa tỉnh nửa mơ, lờ đờ, mỗi người ôm một ly rượu, lớn tiếng gọi.

"Đến đi, thêm nữa, thêm một ly nữa!"

"Ai sợ ai chứ, đến, tối nay, không say không về."

Trên thảm, mọi người đã ngã xuống một mảnh, Tần Quyền vẫn còn nửa thanh tỉnh ngồi trên ghế sofa, nhìn hai kẻ say xỉn đang quậy phá, khóe miệng nhếch lên một nụ cười hiếm thấy.

Anh mở cửa, gọi hai nhân viên công tác chưa ngủ, bảo họ giúp đỡ đưa các khách mời về. Khi quay lại để giúp Tống Ngọc cùng Đỗ Nhược Hiên, hai người đã bắt đầu trò chuyện, thân mật như thể không còn gì xa lạ, chỉ thiếu mỗi việc ôm nhau.

"Đừng có tự đắc, tôi, tôi sẽ không thích cậu đâu, tuyệt đối sẽ không! Dù mọi người đều thích cậu, tôi cũng... tôi cũng... " Đỗ Nhược Hiên vỗ ngực, nói một cách nghiêm túc.

Tống Ngọc tùy tiện vẫy tay, vẻ mặt đầy sự ngang ngược không sợ hãi, "Yên tâm đi, toàn là anh em cả mà, vợ bạn không thể động đến, anh em có biết không, tôi là công đấy! Chẳng có mỹ nhân nào xứng đáng với tôi... "

Hai người ông nói gà bà nói vịt, tay ôm nhau, như đang bàn luận chuyện  triều chính đại sự.

Tần Quyền đi đến, dùng thân mình ngăn cách giữa bọn họ, một tay xách Đỗ Nhược Hiên đặt lên sofa, đối phương liền thuận thế ngã xuống, há miệng, rồi lập tức ngủ thiếp đi.

Sau đó, anh nửa kéo Tống Ngọc, đi ra ngoài.

Tống Ngọc cố gắng mở mắt, nhìn thấy vẻ đẹp gần trong gang tấc, đầu óc không kìm được mà phấn khích, ôm lấy gương mặt của Tần Quyền, rồi bắt đầu xoa nắn.

"Ui, hóa ra thật sự có đại mỹ nhân! Cá lọt lưới, anh là ai, sao lại đến đây quyến rũ tôi vậy, dùng mỹ nam kế phải không? Hừ hừ, tôi không dễ bị lừa đâu!"

Tần Quyền cố gắng tránh những động tác của con ma men này, nửa ôm Tống Ngọc dẫn cậu về phòng của bọn họ, không hề có chút phiền chán.

Cảm giác như động tác này đã thực hiện rất nhiều lần rồi.

Tuy nhiên, khi đi đến giữa chừng, tới chỗ xích đu trong vườn, đối phương đột nhiên không chịu đi nữa, một tay đẩy anh ra rồi mắt sáng ngời ngồi lên xích đu, đôi mắt sáng lấp lánh trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào Tần Quyền đầy mong đợi, vội vã thúc giục nói.

"Nhanh lên, đẩy tôi đi, đẩy tôi đi!"

Tần Quyền thở dài, đành phải bước tới chấp nhận số phận, nhẹ nhàng đẩy xích đu.

Một lần lại một lần, hết sức cẩn thận.

Vừa một bên đẩy vừa một bên bảo vệ đối phương, sợ cậu không cẩn thận mà ngã xuống.

Gió đêm nhẹ nhàng, đặc biệt là trong những ngày hè oi ả, khi bầu trời đầy sao, cảm giác tươi mát, xua tan đi sự bực bội và mệt mỏi.

Tống Ngọc cứ thế tựa vào khung xích đu, mặc cho Tần Quyền chầm chậm đẩy đi.

Giống như lần cậu trốn học hồi lớp ba, trèo tường đến Tần gia để gặp anh, nhưng lại lạc ở hậu hoa viên, cuối cùng người hầu phải tìm suốt một lúc mới phát hiện cậu dưới khung xích đu.

Đáng tiếc là, qua vài năm, hiện tại Tống Ngọc rất ít khi trèo tường đến thăm anh nữa.

Mà hậu hoa viên của Tần gia cũng đã không còn chiếc xích đu đó.

Tần Quyền từ từ hồi tưởng lại những chuyện đã qua giữa hai người, ban đầu tưởng rằng ít lắm, nhưng không ngờ lại có rất nhiều kỷ niệm.

Tống Ngọc cúi đầu, hai cánh tay ôm chặt lấy dây xích đu, miệng lẩm bẩm không rõ điều gì, âm thanh càng ngày càng lớn.

Tần Quyền cố gắng lại gần, muốn nghe rõ hơn, nhưng phát hiện ra đối phương dường như đang thấp giọng khóc nức nở.

"A Ngọc? A Ngọc làm sao vậy?"

Tần Quyền nửa ngồi xổm ở trước mặt cậu, cố gắng nhìn rõ biểu cảm của Tống Ngọc, nhưng hai cánh tay của cậu chắn ngang không thể nhìn thấy gì.

"Đừng ngủ ở đây, chúng ta quay về phòng ngủ đi, có được không?"

Anh hạ thấp giọng, kiên nhẫn dỗ dành, nhưng mãi vẫn không nhận được bất kỳ phản hồi nào.

Nhìn thấy tay của Tống Ngọc nắm lấy dây xích đu ngày càng hạ thấp, không còn cách nào khác, anh đành nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay của cậu rồi bế Tống Ngọc lên, ôm chặt vào trong lòng, bước về phía phòng.

Tống Ngọc ngoan ngoãn dựa vào ngực Tần Quyền, nước mắt không ngừng rơi, như thể đã chịu một nỗi uất ức lớn, từng giọt từng giọt thấm ướt hết chiếc áo sơ mi của Tần Quyền.

Căn phòng mà bọn họ ở nằm ở tầng hai cuối cùng của khu biệt thự, gồm ba phòng ngủ, một phòng khách rộng lớn, giữa phòng là các loại TV, bàn ghế, bàn trà, sofa và các bộ đồ nội thất khác. Quẹo qua một góc là hai phòng tắm, bên trong có bồn cầu và đầy đủ thiết bị vệ sinh khác.

Có thể nói, ngoài nhà bếp, khu vực vệ sinh riêng, căn hộ này khá đầy đủ tiện nghi.

Ba phòng ngủ nằm cùng một hướng, phòng xa bên trái là của Tạ Nhuận, phòng bên phải là của Tần Quyền, còn ở giữa là phòng của Tống Ngọc.

Tạ Nhuận đã say khướt bị nhân viên công tác đưa vào phòng của mình, cho nên cửa phòng đóng chặt, có thể nghe thấy tiếng ngáy nhẹ, như thể hắn đã mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi.

Tần Quyền cẩn thận dùng chân đẩy cửa phòng Tống Ngọc, từ từ đem cậu đặt lên giường, sau đó mới có thời gian nhìn vào biểu cảm trên khuôn mặt của Tống Ngọc, phát hiện ra không biết từ lúc nào, cậu đã lệ rơi đầy mặt.

Cậu nắm chặt áo sơ mi của Tần Quyền, không chịu buông tay.

Lẩm bẩm nói.

"Đáng thương quá, anh thật đáng thương, ô ô ô, vì sao lại là anh, vì sao lại là tôi... Chúng ta chính là Romeo và Juliet, Romeo... Romeo."

Những lời nói lặp đi lặp lại, người nghe không thể hiểu được.

Tần Quyền nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Tống Ngọc, khi thấy thần kinh của cậu dần dần thả lỏng, chìm vào giấc ngủ, anh mới từ từ rút áo sơ mi của mình ra, đứng dậy bên mép giường, cúi xuống nhìn người đang say xỉn trước mặt.

Có lẽ là vì đã khóc, hoặc cũng có thể là do tác dụng của rượu, Tống Ngọc nằm trên giường, mũi, má và mí mắt đều trở nên hồng hào. Màu hồng nhạt này khiến cho khuôn mặt vốn thường rất quyến rũ, như một ác quỷ, trở nên mềm mại và dịu dàng hơn, lộ ra vẻ đáng yêu như một đứa trẻ.

Tần Quyền cúi người xuống, dùng ngón tay nhẹ nhàng vén những lọn tóc rơi trên má của Tống Ngọc, đặt một nụ hôn lên trên trán cậu.

Sau đó, anh quay người định trở về phòng của mình.

Nhưng không ngờ, còn chưa kịp động đậy, anh phát hiện ra phần vạt áo sơ mi của mình không biết từ khi nào lại bị Tống Ngọc nắm chặt ở trong tay.

Anh muốn kéo ra nhưng không thể.

Tần Quyền thở dài một hơi.

Hiện tại, để quay lại phòng của mình, Tần Quyền chỉ có hai lựa chọn. Một là trực tiếp gỡ tay của Tống Ngọc ra, nhưng làm vậy chắc chắn sẽ khiến cậu tỉnh dậy. Lựa chọn thứ hai là dứt khoát cởi áo sơ mi ra, để trần nửa thân trên mà quay trở về.

Anh suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn cảm thấy cả hai lựa chọn đều không tốt, đành phải thỏa hiệp ngồi lại bên giường, yên lặng nhìn Tống Ngọc đã ngủ say.

Máy điều hòa trên đầu không phát ra tiếng động, cả khu biệt thự đều yên tĩnh đến lạ.

Chưa được bao lâu, có lẽ vì cảm thấy lạnh, Tống Ngọc mơ mơ màng màng ôm lấy một nguồn nhiệt, không chút khách khí kéo đối phương xuống, ôm vào trong lòng. Khi cảm thấy nguồn nhiệt đó còn muốn vùng vẫy, cậu bất mãn "chậc" một tiếng, mắng "Yên tĩnh chút đi", sau đó lại ôm chặt hơn, chỉ lúc này mới cảm thấy động tĩnh trong lòng ngừng lại, cậu ngủ say.

Nửa thân người đã bị ôm chặt, không thể nào động đậy, Tần Quyền cứ thế nằm trong phòng của Tống Ngọc bị cậu ôm ngủ suốt vài giờ đồng hồ.

Bởi vì tác dụng của rượu, lý trí dần dần mờ đi, không biết đã đi đâu mất.

Khi bọn họ thức dậy lần nữa, đã là hơn một giờ chiều.

Cả đội ngũ quay phim của trại quay đã tỉnh dậy, người điều phối diễn viên lần lượt gõ cửa từng phòng, cố gắng nhắc nhở mọi người rằng vẫn còn chương trình phải quay.

Trong cơn mơ màng, Tống Ngọc mở mắt ra trước một cơ thể trắng trẻo, đầu đau nhức, cậu vô thức vươn tay sờ thử.

Lúc này, cậu mới nhận ra mình đã bị ôm trọn trong vòng tay của người kia.

Toàn thân cậu cứng lại, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của Tần Quyền đang nhắm chặt, rồi vội vàng cúi xuống nhìn lại trang phục của mình, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, lén lút chui ra khỏi vòng tay của đối phương, đi vào phòng tắm để rửa mặt.

Đau đầu quá, đêm qua thật sự uống say quá, sao lại ngủ chung với Tần Quyền nữa rồi?

A a a a, vừa mới từ chối tái hôn xong, giờ lại nằm chung giường, Tống Ngọc à Tống Ngọc, mày bị điên rồi sao?

Cậu bực bội đập đầu vào cửa kính của phòng tắm, khinh bỉ bản thân vì những hành động theo bản năng của cơ thể.

Trong khi rửa mặt, cậu vừa suy nghĩ xem một lát nữa phải giải thích thế nào về những gì đã xảy ra tối qua.

Nhưng khi cậu rửa mặt xong quay trở lại phòng của mình, lại phát hiện Tần Quyền không biết từ lúc nào đã rời đi, thậm chí cả bộ ga giường tối qua cũng đã được thay mới, không còn chút mùi gì dư lại.

Các khách mời không hề kể lại với hai vị đạo diễn về những câu hỏi trong trò chơi "Thật lòng hay thử thách" tối qua, mà vẫn tiếp tục theo lịch trình đã được tổ chương trình sắp xếp, cố gắng hợp tác với quá trình quay phim.

Ngay cả việc Tạ Nhuận đính hôn với  Từ Tinh Huy, nhưng thực tế là chuyện của Tống Ngọc, cũng không ai nhắc đến.

Vì vậy, hai vị đạo diễn vẫn bị lừa mà không hề hay biết, tiếp tục công bố nhiệm vụ hẹn hò hôm nay.

Phùng Mạc Mạc đã nhận được chỉ thị từ mẹ Tần, yêu cầu cố gắng tránh cắt ghép một cách rõ ràng gây hiểu lầm, mà thay vào đó, ông ta cố gắng tạo ra những tình huống trong quy tắc chương trình để khiến Tống Ngọc gặp khó khăn, khiến cậu thất bại hoặc làm vướng chân các khách mời khác, từ đó tạo ra tình huống khiến cậu trở thành gánh nặng cho bảy người còn lại, tạo ra bầu không khí khiến các khách mời khác cảm thấy khó chịu hoặc phải nhượng bộ.

Hồ Lam tự nhiên hiểu ý định của đối phương, nhưng dù ông ta đứng về phía Tống Ngọc, ông ta vẫn không có quyền quyết định hay ngăn cản các quyết định từ phía nhà tài trợ, chỉ có thể cố gắng phối hợp cùng đánh yểm trợ.

Vẫn phải cẩn thận, không thể quá rõ ràng.

"Nhóm chúng ta, cố gắng đặt máy quay vào Tống Ngọc, đừng để bỏ sót bất kỳ tình huống nào, hiểu chưa? Như vậy, khi bọn họ cắt ghép xấu, chúng ta cũng có thể chú ý và dùng video để giải thích, không để cậu ấy trông quá tệ." Hồ Lam thì thầm với những người phía dưới, chỉ riêng Tống Ngọc đã có ba máy quay theo sát, còn các khách mời khác thì mỗi người chỉ có một máy quay, làm qua loa cho xong.

Quả thực, Phùng Mạc Mạc đã đến với một thái độ quyết liệt.

Ông ta áp dụng các nhiệm vụ hẹn hò kiểu thi đấu, chia theo cặp đôi để thi đấu, đặc biệt chọn những hoạt động mà Tống Ngọc không giỏi nhưng các khách mời khác lại thành thạo.

Vòng thi đầu tiên chính là hoạt động thêu thùa mà bọn họ đã quảng cáo trước đó.

Ông ta cố tình chọn cặp Từ Tinh Huy cùng Đỗ Nhược Hiên đối đầu với Tống Ngọc cùng Thẩm Dung Thời, trong khi hai cặp còn lại sẽ thi đấu về kỹ năng nấu ăn?

Sự thiên vị rõ rệt.

Ban tổ chức chương trình cố ý đưa bốn người đến một tiệm thêu trên đảo, mời những thợ thêu nổi tiếng địa phương làm giám khảo. Sau khi giải thích đơn giản về các kỹ thuật thêu đặc trưng của địa phương, bọn họ thông báo cho hai nhóm thi thêu một chiếc đèn thêu lấy chủ đề "hoa lan". Nhóm nào thắng sẽ tiếp tục thi đấu với nhóm thắng bên cạnh, giành quyền thưởng thức bữa tối và quyền liên lạc.

Các thợ thêu ở trên liên tục giảng giải: "Kỹ thuật thêu của đảo này có lịch sử lâu đời, được truyền từ thời Đường và Tống từ Trung Quốc, dưới sự phát triển của văn hóa các dân tộc bản địa, đã dần dần phát triển thành một phong cách riêng... "

Từ Tinh Huy nhìn thấy các phương pháp thêu quen thuộc, trong lòng vui mừng.

Cậu ta lén lút chọc chọc Đỗ Nhược Hiên bên cạnh, nhẹ nhàng nói: "Tuyệt quá, lần này chúng ta chắc chắn thắng rồi, mấy kỹ thuật thêu mà thầy dạy, em đã học qua trong các chương trình trước đây."

"Thật sao?" Đỗ Nhược Hiên vui mừng thốt lên, trong lòng đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

Thật tốt, may mà có Từ Tinh Huy ở đây, có cậu ta, cơ bản là hắn có thể dựa vào đối phương mà không cần lo lắng gì.

Còn bên kia là Tống Ngọc và Thẩm Dung Thời, hai người đều là những gã đàn ông thô kệch, đừng nói là hiểu thêu thùa, có khi ngay cả cây kim cũng không cầm nổi.

Có thể so với bọn họ sao?

Vậy thì yên tâm rồi!

Đỗ Nhược Hiên tự mãn ngẩng đầu, nhìn sang đối diện, định sẽ khoe khoang với Tống Ngọc vài câu, nhưng không ngờ đối phương lại không đứng bên cạnh Thẩm Dung Thời mà quay lưng lại với bục giảng, tò mò tiến lại gần một chiếc đèn thêu mẫu, cẩn thận quan sát, hoàn toàn không nghe giảng giải từ thầy trên bục.

"Ê, cậu không nghe thầy giảng mà ngồi đây làm gì?"

Đỗ Nhược Hiên cẩn thận tiến lại gần, tò mò hỏi.

Hắn liếc nhìn chiếc đèn thêu mà Tống Ngọc đang quan sát, không phát hiện có gì đặc biệt. Không ngờ đối phương lại chỉ vào các mũi thêu trên đó, như thể phát hiện ra một lục địa mới, chắc chắn nói.

"Nhìn này, có vẻ như những người ở đây trước đây đã học thêu Tô Châu, nhưng tiếc là hình như bọn họ chưa học đủ. Mặc dù bọn họ dùng kỹ thuật thêu Tô Châu, nhưng mũi thêu không chặt, sợi thêu không đều, nếu nhìn gần sẽ thấy rõ sự không đều, nhưng nếu nhìn từ đây xuống, sửa lại vài chỗ này, thì sẽ dễ dàng che giấu được vấn đề này."

Đỗ Nhược Hiên:???

Cậu đang nói cái gì vậy?

Sao tôi cảm thấy như mình nghe không hiểu gì cả!

Chờ đã, cậu là một gã đàn ông, sao lại biết những thứ này vậy?

Vì vậy, mấy chiếc máy quay được đặt xung quanh, chục người nhân viên đứng vây tứ phía, tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn Tống Ngọc tháo chiếc đèn thêu xuống, từ từ sửa lại. Chưa đầy nửa giờ sau, đèn thêu thực sự đã được cải tiến thành một mẫu đẹp hơn, khiến mọi người như đang mơ vậy.

Phùng Mạc Mạc mạnh tay bóp một cái vào chính mình, "Áu" kêu lên một tiếng đau, ngơ ngác chớp chớp mắt nhìn sang phía bên cạnh hỏi người chịu trách nhiệm chính.

"Không phải bảo là Tống Ngọc chắc chắn sẽ không làm mấy thứ việc con gái vặt vãnh này sao? Vậy sao lại là thế này? Chuyện gì đây? Chuyện gì thế?"

Nhà sản xuất chính nhút nhát rụt rụt cổ lại, thử mở miệng nói: "Cái này... liệu có phải là, thêu Tô Châu thực ra không phải là mấy thứ việc con gái vặt vãnh, mà là di sản văn hóa phi vật thể, nên cậu ấy đã từng gặp ở đâu đó...?"

Phùng Mạc Mạc:?

Cậu có muốn nghe lại những gì mình vừa nói không?

Tuy nhiên, điều kỳ lạ hơn nữa là, sau khi Tống Ngọc sửa xong mũi thêu, mấy thầy dạy thêu bất ngờ đứng sững trước chiếc đèn, thì thầm, rồi quay lại suýt nữa thì quỳ xuống nhận Tống Ngọc làm thầy.

"Thêu của vị tiên sinh này thật sự quá xuất sắc, tuyệt đối không phải thứ có thể luyện được trong một hai ngày, rất chuyên nghiệp, thực sự là rất chuyên nghiệp, xin hỏi là thầy của nhà nào vậy? Có nhận học trò không?"

Những người có mặt ở đó:?

Tống Ngọc chỉ cần lộ tay một cái, lập tức khiến những người khác phải hoang mang, đặc biệt là Từ Tinh Huy, người càng thêm mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Không phải, việc sửa lại mũi thêu có tính là một phần cuộc thi của chúng ta không? Đạo diễn, chẳng phải đã nói là mỗi người phải làm một chiếc đèn thêu riêng sao? Sửa lại của người khác thì chắc không tính đâu nhỉ?"

Phùng Mạc Mạc chớp chớp mắt, vội vàng hồi phục lại tinh thần, "Đúng đúng đúng, không tính, không tính, phải thêu sản phẩm của mình mới đúng."

Tống Ngọc nhún nhún vai, cũng không để tâm nhiều, cậu trực tiếp cầm lấy kim chỉ mà chương trình cung cấp, từ từ thêu lên, kỹ thuật phải nói là rất ổn định, chuẩn xác và mạnh mẽ, như thể cậu đã tính toán trước mỗi điểm cần thêu, hết sức thành thạo.

Thẩm Dung Thời, người bị kéo theo cả quá trình, ngẩn người, nhẹ nhàng hỏi.

"Trước đây... cậu đã học qua rồi sao?"

Tống Ngọc lắc đầu, "Không, chỉ là có một đoạn thời gian tôi hứng thú yêu thích với cái này, đi theo người khác học thêu một vài đường."

Học... một vài đường?

Hai giờ sau, một chiếc đèn thêu hai mặt hình hoa trà được bày trước mọi người.

Xa hoa lộng lẫy, sống động như thật.

Khiến tất cả các khách mời và nhân viên công tác có mặt đều không khỏi nín thở, nghi ngờ về chính cuộc đời mình.
Bình Luận (0)
Comment