Sắc trời dần dần tối lại, sóng biển trên mặt biển mỗi lúc một trở nên dữ dội và cuộn lên, trong nhóm sản xuất chương trình《Sự Kết Hợp Hoàn Hảo》đang tạm dừng quay, tất cả các nhân viên chia thành hai phe, mỗi người thở dài bàn bạc về kế hoạch tương lai.
Sự xuất hiện của Tần Như Ngọc giống như một người lính bước vào đội ngũ chỉnh tề, đi lệch nhịp, ngay lập tức làm rối loạn toàn bộ cục diện.
Bà ta nói xong liền trực tiếp bỏ đi, để lại một đống hỗn độn không thể giải thích.
Phía mẹ Tần bên kia tức giận vì việc Phùng Mạc Mạc cùng Hồ Lam thế nhưng lại không có bất kỳ sự ngăn cản nào, cứ thế mắt nhắm mắt mở nhìn đối phương làm trò trước hàng triệu khán giả ép buộc gia chủ Tần gia phải thừa nhận địa vị của Từ Tinh Huy, hơn nữa lại còn là trên chính chương trình giải trí mà bà đã đầu tư! Càng tức giận hơn khi Tần Như Ngọc lại dám chống đối mệnh lệnh của bà, thoát ra khỏi Tần gia, kéo theo các trưởng lão trong Tần gia để tìm cách phân chia quyền lực. Chính vì vậy, trong cơn giận dữ, bà đã cắt đứt toàn bộ khoản đầu tư vào《Sự Kết Hợp Hoàn Hảo》.
"Tôi bảo các người thành lập chương trình giải trí này rốt cuộc là vì cái gì? Là để các người có thể phá hủy tất cả danh tiếng và quyền phát ngôn của Tống Ngọc mà không để lộ mối quan hệ giữa Tống Ngọc và Tần gia tôi! Vậy mà các người thì sao? Không những không ngăn cản được việc Tống Ngọc nổi danh, ngược lại còn làm củng cố thêm mối quan hệ giữa cậu ta và Tần gia? Này thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn dám để một con đàn bà hoang đường không biết từ đâu chui ra, làm trò ở ngay trước mặt con trai tôi, làm nhục Tần gia tôi như thế này!"
Ở đầu dây bên kia mẹ Tần tức giận đến mức cực độ, cố gắng kìm nén cơn phẫn nộ gằn từng câu từng chữ nói ra.
"Tôi chỉ hỏi các người một câu, những máy móc mà các người đang sử dụng để quay phim này, là ai cho tiền? Những khách mời các người mời đến, là ai bỏ tiền ra? Cái gì mà Từ Tinh Huy, Tần Như Ngọc? Cô ta bảo cô ta là người Tần gia, các người liền nghe lời cô ta, sao không đi đòi tiền của cô ta luôn đi? Cô ta chẳng qua cũng chỉ là một đứa con hoang lang thang bên ngoài, ngay cả để trước mặt Tống Ngọc cũng không đáng nhắc đến, vậy mà lại dám nghênh ngang bước vào nhà? Các người thực sự điên rồi!"
Nói xong, bà giận dữ "phịch" một tiếng, ngay lập tức cắt đứt cuộc gọi.
Lúc sau, hai vị đạo diễn gọi lại, nhưng điện thoại hoàn toàn không thể kết nối được.
Những khoản đầu tư đã hứa hẹn, giờ liền trở thành bọt biển. Không chỉ có như vậy, dưới sức ép từ mẹ Tần, các nhà đầu tư trong nước không dám quảng cáo tự do, huống chi là rót vốn.
Một đêm tất cả đều mất việc, ngay cả lương bổng cũng chẳng còn.
Hơn một trăm người trong đoàn làm chương trình hai mặt nhìn nhau ngơ ngác, ngồi trong căn phòng nhỏ của biệt thự, không biết nên làm thế nào cho phải.
Mà Tạ Nhuận cùng Chu Tử Lực đám người, nhờ vào thiết bị mà Tần Như Ngọc mang tới, cuối cùng cũng liên lạc được với thế giới bên ngoài. Sau khi thông báo về tình hình ở đây, những vị trưởng bối trong gia đình đều khuyên can tất cả đều là: Đừng can thiệp, đừng dính líu vào.
Chuyện Tần gia cùng chúng ta có liên quan gì đâu?
Con rết trăm chân chết cũng không ngã xuống, huống chi là nội bộ tranh giành? Trước khi chưa phân thắng bại, bất kỳ hành động nào đều có thể trở thành mồi cho kẻ địch, chỉ có thiệt thân thôi.
Vì vậy, mặc dù Từ Tinh Huy đã được Tần Quyền công nhận là người Tần gia, nhưng địa vị của cậu ta vẫn rất xấu hổ.
Tạ lão gia tử là người thông minh và sắc sảo, cầm tách trà, chậm rãi suy nghĩ lại về những hình ảnh trong buổi phát sóng trực tiếp chiều nay. Dựa trên thông tin từ miệng cháu trai, ông ta tiếp tục liên kết cùng suy diễn, ngồi càng lúc càng vững vàng.
So với loại người ngu xuẩn như Tần Như Ngọc, ông ta tất nhiên vẫn tin vào thủ đoạn của mẹ con Tần gia nhiều hơn.
"Con phải hiểu, ở năm đó dưới tình huống như vậy, Tần gia suýt nữa bị các gia tộc quý tộc ở châu Âu xâu xé hết. Bọn họ chỉ là một bà mẹ góa con côi mà còn có thể chiến thắng, huống hồ gì hôm nay đã vững vàng giữ vị trí suốt mười mấy năm? Theo ta thấy, Tần Như Ngọc và những trưởng lão gia tộc ấy chẳng đáng lo ngại đâu. Tần Quyền công nhận Từ Tinh Huy, phía sau đó chắc chắn còn có mục đích khác."
Nghe thấy giọng nói kiên quyết của Tạ lão gia tử, Tạ Nhuận không khỏi cảm thấy có một chút khó chịu trong lòng.
"Ông nội, ông thật sự tin tưởng Tần Quyền như vậy sao?"
Chiều nay, khi nghe Tần Như Ngọc nói còn có một người kế thừa khác, hắn ta vốn rất vui mừng.
Bởi vì khi Tần gia xảy ra biến loạn, điều đó có nghĩa là Tần Quyền sẽ không thể lo liệu hết mọi việc, như vậy đối với một chương trình giải trí hẹn hò như này, đối phương chắc chắn sẽ rút lui.
Khi đó, cơ hội để hắn và Tống Ngọc ở bên nhau sẽ nhiều lên.
Tuy nhiên, hắn không ngờ rằng tối nay khi đề cập chuyện này với ông nội, lại nhận được sự tán thưởng và khen ngợi Tần Quyền từ phía ông, khiến niềm vui ban đầu của hắn tan biến hết. Những hy vọng nhỏ nhoi còn lại giờ đây chỉ còn là ảo tưởng.
"Gấp cái gì?" Tạ lão gia tử cười một tiếng, hiếm khi thấy cháu trai mình quan tâm đến điều gì đó như vậy. Ông ta từ tốn cầm tách trà, không nhanh không chậm mở miệng nói, "Đây đối với con chưa chắc đã không phải là cơ hội. Khi Từ Tinh Huy có địa vị cao lên, điều đó đồng nghĩa với việc ảnh hưởng của cậu ta sẽ tăng. Để tranh quyền, Tần Như Ngọc chắc chắn sẽ để cậu ta kết hôn với những gia tộc hào môn có giá trị hơn. Tạ gia chúng ta, mặc dù có nền tảng mạnh mẽ, nhưng cuối cùng vẫn chỉ giỏi về chính trị, chỉ có ảnh hưởng trong C quốc mà thôi. Tần Như Ngọc sẽ không để Từ Tinh Huy kết hôn cùng với con đâu."
Tạ Nhuận nghe vậy, suy nghĩ một chút, lập tức ánh mắt sáng lên.
"Ý của ông là... "
Tạ lão gia tử đắc ý nở một nụ cười xảo quyệt, nhìn như thể đang xem trò vui, nói: "Bạo Tuyết Sơn Trang, Đỗ gia, hai gia tộc này mới là những gia tộc quyền quý thực sự. Việc bà ta không đưa Từ Tinh Huy đi, có nghĩa là bà ta muốn các bên vui vẻ hòa hợp với nhau. Còn Tạ gia nhà chúng ta, đã có hôn ước trong tay, đâu cần phải vội vàng? Không có Từ Tinh Huy, chẳng phải vẫn còn Tống Ngọc sao? Cậu ấy mới là người duy nhất có thể gọi là người Từ gia."
Tạ Nhuận lập tức cảm thấy an tâm, với sự hậu thuẫn của gia đình, ánh mắt hắn ta càng trở nên sắc bén và quyết đoán hơn.
Trong căn phòng rượu tối tăm, bên này việc say xỉn vẫn đang tiếp diễn.
Tuy nhiên, Tống Ngọc đã uống hết ly này đến ly khác, tinh thần mơ hồ, nhưng vẫn không thể nào ngủ được.
Chủ quán rượu đã sớm bị Tần Quyền dùng năng lực đồng tiền của mình để "khuyên" nghỉ việc sớm. Bởi vì số tiền cho quá hào phóng, ông ta thậm chí đã để lại chìa khóa cửa cho hai người, dặn dò rằng trên tầng hai có phòng nghỉ, nếu uống say rồi có thể ngủ qua đêm rồi đi. Sau đó ông ta không còn ở lại chỗ này cho vướng mắt, vui vẻ đi về nhà.
Vì vậy, hiện tại trong quán chỉ còn lại Tần Quyền một mình lặng lẽ ngồi bên cạnh, làm bạn với Tống Ngọc.
"Không ai muốn tôi cả, Tần Như Ngọc không, Từ gia cũng không, ngay cả anh cũng không! Các người đều là những kẻ xấu, các người làm vậy cố ý... "
Tống Ngọc cúi đầu, lăn qua lộn lại, lầm bẩm lầm bầm nói một mình, không có một chút phòng vệ nào, lộ ra sự yếu đuối hiếm hoi.
"Tôi sẽ báo thù, các người đợi đó! Các người không muốn tôi, tôi tự mình muốn. Tôi sẽ đi lang thang khắp nơi, tôi lớn lên xinh đẹp như thế này, chắc chắn sẽ có người thích... "
"Chắc chắn các người sẽ hối hận, chờ đến khi tôi trở thành người ai cũng thích, chờ một ngày tôi chết đi, xem các người sẽ thế nào... Ưm!"
Lời nói của Tống Ngọc bị một cánh tay bên cạnh đột ngột đưa ra, bịt kín môi cậu, không cho cậu nói tiếp.
"Đừng có nói linh tinh."
Tần Quyền nhàn nhạt ngắt lời, thấy Tống Ngọc có vẻ đã tỉnh táo hơn chút ít, lúc này anh mới chậm rãi buông tay ra.
Cảm giác ấm áp và ẩm ướt trong lòng bàn tay khiến yết hầu Tần Quyền khẽ động, như thể bị bỏng rát.
Nhưng chưa kịp rút tay lại, lại bị Tống Ngọc nắm chặt lấy.
"Đừng có giả vờ nữa!" Tống Ngọc khó chịu nói, đứng dậy nhảy xuống khỏi ghế quầy bar, kéo mạnh cổ áo của Tần Quyền.
"Anh mới là hải vương ấy, đúng không? Nói cái gì mà không kết hôn thì không được ngủ chung phòng, không yêu nhau thì không lên giường, anh con mẹ nó chắc chắn là thấy tôi có chút tình cảm với anh, cho nên cố tình câu kéo tôi có đúng không?"
Gương mặt của Tống Ngọc vốn đã đỏ ửng vì rượu, gần như dính sát vào Tần Quyền, khiến anh không khỏi hơi hơi ngả người về phía sau, phải đưa tay ra giữ lấy cánh tay của Tống Ngọc, người đang loạng choạng không đứng vững.
"Đứng yên, Tống Ngọc, đừng quậy nữa."
Giọng nói cố gắng kiềm chế của Tần Quyền lạnh lùng như một tảng băng, nhưng cũng không giấu được sự mạnh mẽ ẩn sâu ở bên trong.
"Tôi càng quậy đấy!" Tống Ngọc tiếp tục càn quấy, "Tôi không tin anh không có chút cảm giác gì với tôi! Như thế nào, Từ gia không cần tôi, Tần Như Ngọc cũng không cần tôi, giờ anh cũng ghét bỏ tôi sao? Anh dựa vào cái gì mà dám ghét bỏ tôi hả? Hả?"
Tần Quyền bị đẩy lùi toàn bộ cơ thể ngã về phía sau, chỉ kịp giữ vững cơ thể bằng cách bám vào quầy bar bên cạnh. Nhưng Tống Ngọc vẫn không buông tha, tiếp tục lao về phía anh.
"Hôn tôi!"
Hả?
Tần Quyền bị lời nói này làm cho trái tim nhảy thót một cái, thân hình cao lớn của anh có chút cứng đờ.
"Đừng có quậy nữa."
Anh cố gắng ôm lấy eo của Tống Ngọc, cẩn thận giữ vững bước chân không ổn định của đối phương.
"Tôi không quan tâm, anh có hôn hay không? Nếu anh không hôn, tôi sẽ... tôi sẽ... anh đợi đó, hôm nay tôi nhất định sẽ làm anh cho xong!"
Cơn say càng nặng, càng bị cấm đoán điều gì, Tống Ngọc lại càng muốn làm điều đó. Cậu gần như nhào hết cả người lên Tần Quyền, như một con gấu bông bị treo lơ lửng giữa không trung, không hề có kết cấu, hoàn toàn không kiêng dè, hôn lên Tần Quyền một cách vô tội vạ.
Những nụ hôn như mưa, không có chút tình cảm, chỉ như sự giận dỗi không ngừng rơi trên mặt, cổ, và xương quai xanh của Tần Quyền, khiến anh không khỏi căng thẳng, phải cố gắng kiềm chế bản thân.
Cuối cùng, Tần Quyền dù đã cố gắng chịu đựng, vẫn không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.
"A Ngọc, nếu em còn tiếp tục quậy như vậy, tôi sẽ không khách sáo nữa."
Anh nghiến răng, kiên quyết nói ra lời cảnh cáo cuối cùng.
Tống Ngọc vẫn nhắm mắt, như một cơn say bất tận, không có chút quy tắc nào trong từng nụ hôn.
Tần Quyền một tay đem cậu ôm ở trong ngực, nắm lấy cằm của đối phương, hôn mạnh xuống.
So với những nụ hôn hỗn loạn như chó nhỏ xin hôn đầy đau đớn kia, nụ hôn này có nhiều thêm vài phần trân trọng và triền miên.
Cẩn thận và uyển chuyển, liên tục mài giũa, nhưng không thể tự chủ mà dần dần gia tăng lực đạo.
"Ưm..."
Giữa lúc trời đất quay cuồng, Tống Ngọc bị đổi vị trí, cũng thay đổi vai trò tấn công và phòng thủ.
Cậu dựa lưng vào quầy bar lạnh lẽo, cổ tay trắng trẻo yếu ớt chống lên vai Tần Quyền, mơ màng bị chiếm đoạt tất cả, cảm giác như toàn bộ con người cùng với linh hồn đều bị kéo lê.
Có vẻ như đây không phải là sự bắt nạt mà bản thân mình tưởng tượng ban đầu?
Hình như người bị bắt nạt đã đổi thành chính mình?
Cái đầu say xỉn cố gắng suy nghĩ về tình huống hiện tại, nhưng bàn tay rộng lớn tựa vào phía sau đầu cậu, gần như bao trùm toàn bộ thân hình cậu trong đó, không thể vùng vẫy.
Nhiệt độ trước mặt, cùng với sự tấn công ngày càng mãnh liệt, trở thành những điều kiện mà cậu không thể tránh né, chỉ có thể mở to mắt nhìn chằm chằm người đàn ông như gấu đang bao trùm lên mình.
Tùy ý chiếm đoạt.
Dưới chân loạng choạng, không biết từ lúc nào, dường như đã đổi thành một chiến địa khác.
Tần Quyền mang theo cậu lên phòng ở tầng hai, vừa hôn vừa mở cửa, tình cảm bị kiềm nén nhiều năm nay trong khoảnh khắc này như ngọn lửa bùng phát đốt cháy thảo nguyên, không thể kiểm soát.
Cho đến khi --- đối phương nhìn thấy chiếc giường trắng tinh ở chính giữa, cùng với ô cửa sổ hơi nhỏ, lúc này anh mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Hử?
Vẫn đang tận hưởng nụ hôn, Tống Ngọc mơ màng mở mắt ra, ngây ngốc nhìn người sắp nuốt chửng mình vào bụng, nhưng lại đột ngột phanh lại vào phút chót, vẻ mặt đầy khó hiểu.
"Không thể ở đây, nơi này không xứng với em."
Tần Quyền xoa xoa đầu, cưỡng ép mình phải bình tĩnh lại.
Ở trong lòng anh, dù có bị tổn thương thế nào, cũng không nên làm như vậy, không nên trong một căn phòng chật chội hẹp hòi này mà vô liêm sỉ nhân lúc hỗn loạn để cướp đoạt.
Hơn nữa, lúc này Tống Ngọc đang trong trạng thái không tỉnh táo.
Không có tình yêu thì thôi, chẳng lẽ ngay cả sự tôn trọng cũng không có sao?
Tần Quyền mạnh mẽ kiềm chế phản ứng của mình, nén lại tất cả sự thôi thúc, anh nhìn Tống Ngọc đang ngồi dựa vào giường, vẻ mặt tủi thân cọ cọ vào ga trải giường, đôi mắt rưng rưng như sắp khóc, lần đầu tiên cảm thấy đau đầu.
"Anh thật sự ghét bỏ tôi... "
Tống Ngọc lẩm bẩm nói, mặc dù bây giờ cậu không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng bản năng vẫn có thể cảm nhận được sự thất vọng sâu sắc.
Người đàn ông này vẫn như vậy, dù đã đến mức này, hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, nhưng vẫn không muốn động vào cậu.
"Lừa đảo, đại lừa đảo, tôi không muốn tái hôn với anh. Đưa tôi trở về, tôi muốn đi tìm bác sĩ Thẩm, tôi muốn tìm Chu Tử Lực!"
Ít nhất những người đó chắc chắn sẽ không quá vô liêm sỉ, đã đến lúc này rồi mà vẫn cứ giữ cái vẻ mặt lạnh lùng từ chối.
Cái gì mà cổ điển thuần khiết, rõ ràng chính là ghét bỏ, chẳng qua là không có tình cảm đối với cậu mà thôi.
Tốt tốt tốt, không cho cậu động vào, vậy cậu sẽ đi động vào người khác!
Tống Ngọc nói những lời này chỉ là tức giận, tìm người khác có lẽ chỉ là nói cho vui miệng, nhưng câu nói này lại khiến Tần Quyền cảm thấy trong lòng chợt tối sầm, không khỏi nhớ lại vài lần bình chọn tình cảm, hành động của đối phương đều là chọn Thẩm Dung Thời.
"Em còn muốn đi tìm ai nữa?"
Tần Quyền bất đắc dĩ đẩy cậu ngã xuống giường, nửa quỳ bên giường, sau khi nhìn thật lâu vào vẻ mặt đáng thương của cậu, cuối cùng vẫn không nhịn được, từ từ cúi đầu xuống.
Đây là lần đầu tiên của anh.
Không, có lẽ đây là lần duy nhất trong cuộc đời này.
Không thành thạo.
Nhưng lại cố gắng hết sức.
***
Cuối cùng khi mọi cảm xúc đã lắng xuống, Tống Ngọc nằm ở giữa giường lớn, hoàn toàn thoải mái, vui vẻ chép chép miệng, thành công chìm vào giấc ngủ.
Vô tri vô giác.
Khi Tần Quyền từ phòng tắm đi ra, chỉnh đốn lại bản thân thành dáng vẻ nghiêm nghị như thường lệ, anh nhẹ nhàng lắc lắc đầu, thật cẩn thận đắp chăn lên bụng cho Tống Ngọc, cúi xuống mà không nói lời nào, hôn nhẹ lên trán của đối phương một cái.
Thanh âm nhẹ nhàng lẩm bẩm, nhưng lại vô cùng kiên định.
"Yên tâm, không ai muốn em, tôi muốn. Dù em có bị ném ra ngoài bao nhiêu lần, tôi cũng sẽ một lần nữa, tự tay mang em trở lại."
Trong góc tối không ai nhìn thấy này, cuối cùng anh không cần phải giả vờ nữa, kiềm chế tất cả cảm xúc của mình. Bởi vậy, anh cũng hiếm khi thể hiện mặt mạnh mẽ, giống như một kẻ cướp tàn nhẫn.
Anh cao cao tại thượng, nhìn xuống gương mặt an tĩnh đang ngủ say của Tống Ngọc, siết chặt tay cầm ly, khuôn mặt đầy vẻ giận dữ và lạnh lùng.
Bất luận là ai, những kẻ cố tình có ý đồ làm tổn thương bảo bối của mình, khiến anh đau lòng, anh sẽ nhất định sẽ không tha thứ.
Sớm hay muộn, từng kẻ một, anh sẽ dẫm bọn chúng xuống bùn.
Khoảng hơn chín giờ tối, cửa phòng ba người trong biệt thự bị gõ vang.
Chu Tử Lực lo lắng đứng ngoài cửa, cầm một chiếc bánh kem vừa mới làm xong, thò đầu vào trong hỏi.
"Thầy Tống đâu rồi? Vẫn chưa về sao?"
Tạ Nhuận đeo kính ngồi trong phòng khách, nhìn qua đồng hồ, rồi lắc lắc đầu.
"Vẫn chưa, tôi đã gọi điện cho cậu ấy, nhưng không ai bắt máy."
"Ồ, ồ."
Chu Tử Lực buồn bã rời đi, chẳng bao lâu sau, lại quay lại cùng với Hứa Nặc Khiêm cùng Đỗ Nhược Hiên gõ cửa một lần nữa, tò mò hỏi.
"Tần Quyền đâu? Anh ấy cũng chưa về sao?"
Tạ Nhuận ánh mắt lạnh lùng, gật gật đầu, "Ừ, anh ta cũng không thể liên lạc được qua điện thoại."
"Chẳng lẽ hai người này đi cùng nhau rồi sao? Hòn đảo này nhỏ như vậy, hai người bọn họ đi đâu rồi nhỉ?"
Đỗ Nhược Hiên lầm bầm phàn nàn, nhưng cũng không che giấu được vẻ lo lắng trong ánh mắt.
Trong nhà, chỉ cách một bức tường, Thẩm Dung Thời nghe thấy, cũng đang cúi đầu suy nghĩ.
Không còn cách nào khác, hôm nay mọi người đều đã chịu đựng quá nhiều cú sốc, ban đầu định để cho mọi thứ lắng xuống rồi mới đi an ủi Tống Ngọc, đồng thời cũng để cậu ấy được yên tĩnh một chút. Dù sao thì trước mặt nhiều người như vậy, bọn họ đã chứng kiến một Tống Ngọc ít khi lộ ra mặt yếu đuối và bất lực, chắc hẳn cậu ấy cũng cảm thấy xấu hổ, khó xử.
Nhưng không ngờ, chờ đến khi mọi người nhận ra sự việc, vài giờ đã trôi qua, trời cũng đã tối, con đường cũng đã đóng lại, mà cả hai người vẫn chưa quay trở về.
Sẽ không có chuyện gì chứ...?
Nhiều người trong lòng lo lắng, còn Từ Tinh Huy thì ngồi trong phòng, áp tai vào khe cửa nghe ngóng những lời bàn tán của mọi người, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác đắc ý.
Từ nay về sau, cậu ta không cần phải cúi đầu trước Tống Ngọc nữa, bởi vì cậu ta chính là người của Tần gia, một nhà họ Từ thì tính là gì?
Còn dám kiêu căng?
Đợi Tống Ngọc trở lại đi, khi anh ta trở lại, đó mới chính là thời điểm cậu ta thật sự tỏa sáng, vinh quang vô cùng.