Còn chưa biết chồng cũ sắp trở về nước, sau khi xem xong tivi, Tống Ngọc cảm thấy mãi không thể ngủ được.
Cậu nằm nghiêng trái rồi lại nghiêng phải, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Hiệu quả của châm cứu không kéo dài như trong tưởng tượng, chưa đầy ba tháng, lại xuất hiện tình trạng thời gian ngủ bị rút ngắn và hiệu quả giảm sút.
Thậm chí, trong quá trình đó, Tống Ngọc còn bị chảy máu mũi hai lần vì châm cứu quá nhiều, không cách nào cầm máu được.
Làm cho giáo sư Trần Mĩ Linh hoảng hốt vô cùng, bà lập tức không dám tiếp tục tăng cường hiệu quả châm cứu nữa.
Sau bao nhiêu đêm mất ngủ, cuối cùng Tống Ngọc không thể chịu đựng được nữa, nửa đêm tỉnh dậy, lại đi ra ngoài đua xe một lần nữa, nhưng sau khi trở về, cậu thậm chí còn không ngủ đủ được mười phút.
Âm nhạc kéo dài một lúc, nhưng vẫn không có tác dụng.
Những tiếng gõ tường từ người hàng xóm ở bên cạnh đã vang lên cả chục lần, nhưng cậu vẫn không có chút buồn ngủ nào.
Cậu đã thử tất cả các cách, cái đau đớn âm ỉ trong đầu khiến cậu gần như quỳ xuống cầu xin được nghỉ ngơi.
Đôi mắt đỏ ngầu, nhìn mọi thứ xung quanh tất cả đều tràn ngập tức giận.
Cậu sắp không chịu đựng nổi nữa.
Cậu cảm nhận được điều đó.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến người chồng cũ hào nhoáng, giờ vẫn còn thời gian tham gia các show diễn, sự bất bình trong lòng cậu càng lúc càng dâng lên.
Càng nghĩ càng tức giận.
Cuối cùng, cậu bò dậy lật mở chiếc hộp để dưới giường, lấy ra hai tờ giấy chúng nhận ly hôn.
Màu đỏ chói mắt nhấn chìm tất cả lý trí của bản thân, càng làm dấy lên quyết tâm "cá chết, lưới rách*" của cậu.
(*)Cá chết lưới rách; bên sứt càng bên gãy gọng; mất cả chì lẫn chài (hai bên đấu tranh cuối cùng đều bị tận diệt).Tại sao chuyện là của hai người, lại chỉ có cậu là phải chịu thiệt?!
Cậu bị chứng mất ngủ hành hạ đến thảm hại, trong khi người kia lại vẫn bình thản, có tâm trạng tận hưởng những thứ khác!
Tống Ngọc lập tức cảm thấy đầy oán hận.
Với suy nghĩ "mình không dễ chịu thì đừng mong ai khác được yên ổn", cậu lập tức xâm nhập vào hệ thống của tất cả các camera trong nhà cũ của Tần Quyền ở thành phố H. Sau khi xác định không có ai ở nhà, lúc này cậu mới yên tâm, tắt hết tất cả các chức năng ghi hình.
Lén lút lái xe đến tận cửa.
Đây là một khu biệt thự rất yên tĩnh, diện tích khoảng một nghìn mẫu, xung quanh được bao bọc bởi những cánh cổng sắt lớn, khắp nơi đều có điện bao quanh.
Không ai biết, toàn bộ khu vực rộng lớn này thực chất chỉ có một người sinh sống.
Đúng vậy, chính là tên chồng cũ đáng ghét của cậu!
Nghe nói hồi đó, chỉ riêng mảnh đất này, người kia đã chi gần bằng giá trị của hai trung tâm thương mại trong thành phố mới mua được.
Nhưng quanh năm suốt tháng, thời gian anh ta sống ở đây cộng lại cũng không vượt quá nổi hai tháng.
Hừ, thật là một tên đầy tội ác chủ nghĩa tư bản!
Tống Ngọc cẩn thận lấy thiết bị máy tính xách tay trong xe của mình ra, kết nối với lưới thép của cánh cổng, chưa đầy năm phút, cậu đã tắt hết mọi nguồn điện.
Sau đó rón ra rón rén, cậu nhẹ nhàng lén lút leo lên, men theo tường rào, nhanh nhẹn nhảy xuống.
Sau khi xác định trong nhà không có dấu hiệu của người nào, cậu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục đi vào trong dọc theo con đường cỏ.
Trong lòng không khỏi tự nhủ.
Chỉ ngủ một đêm thôi! Chỉ một đêm thôi!
Chỉ cần điều chỉnh lại trạng thái tốt, cậu sẽ lập tức rời đi!
Nhưng không ngờ, trời không chiều lòng người, vừa đi được nửa đường, khi cậu đi qua khu vực gần hồ trong sân, sau lưng, một loạt đèn flash khổng lồ đột ngột chiếu vào người, làm sáng rực cả khu vườn, không còn chỗ nào không nhìn thấy.
Tống Ngọc:......
Mẹ kiếp, hóa ra có người ở đây.
Âm thanh của chuông cảnh báo tít tít tít vang lên, chói tai vô cùng.
Một đám nhân viên an ninh nhanh chóng tiến lại gần, một người quản gia già cầm đèn đi vội vã đến, nhìn thấy là cậu, lập tức cúi người kính cẩn: "Phu nhân? Sao ngài không đi cổng lớn?"
Tống Ngọc lập tức nổi giận.
"Tôi đã bảo đừng gọi tôi là phu nhân rồi mà!"
Lần đầu tiên trèo tường bị bắt, lại còn ngay trước mặt người quen, Tống Ngọc mặt đầy xấu hổ, chỉ hận không thể lập tức đào một cái hố dưới đất để chui vào.
Cậu đang suy nghĩ xem liệu có thể không làm hay làm tiếp, trực tiếp đánh ngất mấy người trước mặt rồi xóa ký ức của bọn họ, thì người quản gia già bên cạnh đã vội vàng lên tiếng.
"Tiên sinh mới trở về nước, đang ở trong phòng ngủ, ngài có muốn gặp một lần không?"
Hả? Về nước rồi?
Ngày hôm qua xem tivi, chẳng phải anh ta còn đang ở nước ngoài tham gia show diễn sao?
Tống Ngọc chớp chớp mắt, vốn định từ chối ngay lập tức, nhưng nghĩ đến tình trạng những ngày qua, cuối cùng vẫn ngậm lại miệng, không vui không muốn, miễn cưỡng theo chân người quản gia già đi vào trong nhà.
Đối với khu biệt thự này, Tống Ngọc quen thuộc hơn nhiều so với không ít nhân viên an ninh vừa mới tới, rốt cuộc cậu đã sống ở đây một khoảng thời gian dài trước đó.
Mỗi một tấc cỏ cây, ngay cả khi nhắm mắt, cậu cũng có thể nhận ra đó là gì.
Cậu đi vòng qua phòng khách và hành lang dài, đến trước cửa phòng ngủ của Tần Quyền, người quản gia mới dừng lại, lịch sự ra hiệu mời cậu vào rồi quay người rời đi.
Bởi vì Tần Quyền từ nhỏ đã có chứng bệnh sạch sẽ, phòng của anh ta chỉ có một số ít người mới được phép đi vào.
Cho nên ngày thường, người hầu và quản gia sẽ không vào phòng của anh.
Còn Tống Ngọc, chính là một trong số ít người được phép.
Thời điểm khi còn sống ở đây, cậu cũng thường xuyên vào phòng này chơi, đôi khi vì vấn đề mất ngủ, thậm chí còn làm bộ không buông tha, bám riết ở lại trong phòng này qua đêm. Nhưng ngày hôm nay, trở lại đây sau khi đã ly hôn, lại một lần nữa đứng ở chỗ này, cậu không khỏi có cảm giác hơi kỳ lạ.
Cậu ngượng ngùng gõ gõ cửa phòng, nhưng không có ai trả lời.
Hít một hơi thật sâu, cuối cùng cậu không kìm được, từ từ đẩy cửa vào.
Trong phòng không có ai, chỉ có tiếng nước chảy từ trong phòng tắm, có lẽ là người đang tắm.
Cậu nhấc chân bước vào, nhìn xung quanh, mọi thứ đều được bày biện như trước, không có dấu hiệu thay đổi, ngay cả trong tủ quần áo, vẫn còn rất nhiều bộ quần áo mà cậu đã để lại, không hề được dọn đi.
Lén lút nằm lên giường, hít một hơi thật sâu, mùi hương quen thuộc khiến toàn bộ thần kinh của cậu từ từ thả lỏng.
Chính là mùi này!
Giáo sư Trần Mĩ Linh từng tò mò về lý do thực sự khiến cậu có thể điều chỉnh lại trạng thái vào năm đó!
Có trời mới biết tại sao lại như vậy. Có lẽ là bởi vì từ nhỏ đã quá gắn bó với Tần Quyền, hoặc có thể vì người kia đã từng cứu giúp mình, cho nên có một loại cảm giác yên tâm, chỉ cần ở trong không gian tràn ngập mùi hương quen thuộc này, cậu sẽ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Giống như giấc ngủ sâu của người bình thường!
Đây cũng chính là lý do thật sự khiến cậu đồng ý kết hôn lúc trước.
Chỉ tiếc, Tần Quyền lại là người cực kỳ bảo thủ và cứng nhắc, thậm chí còn phong kiến hơn không ít người đàn ông bình thường! Cắn chặt răng, cậu kiên quyết giữ vững ranh giới, phải kết hôn mới có thể chung sống dưới một mái nhà, phải yêu nhau mới được phép lên giường hôn hít. Chính vì thế, Tống Ngọc đành phải tiếc nuối từ bỏ, nếu không thì sao cậu lại phải ly hôn với người kia? Cứ khổ sở vì chứng mất ngủ, mỗi ngày lo lắng như vậy làm gì chứ?
Tần Quyền chết tiệt, đồ cổ lỗ sĩ!
Thật sự não không biết chuyển động!
Ngu ngốc chết đi được!
Mười mấy ngày không ngủ, chỉ cần ngửi thấy mùi hương quen thuộc này, cơn buồn ngủ đã dần dần chiếm lấy cậu.
Mí mắt cậu nặng trĩu, suýt nữa thì khép lại.
Lý trí nhắc nhở cậu, bây giờ vẫn chưa thể ngủ được, người kia còn đang tắm, một lát nữa ra ngoài, thấy cảnh này chẳng phải sẽ nghĩ cậu là kẻ biến thái, cuồng dâm hay sao? Hơn nữa, hai người đã ly hôn rồi, càng phải giữ khoảng cách!
Nhưng não bộ lại từ từ tắt máy, hơi thở tự nhiên chậm lại, không bao lâu sau, tiếng ngáy khe khẽ vang lên từ trên giường.
Chờ đến khi Tần Quyền tắm xong bước ra, nhìn thấy cái đầu lông xù xù xuất hiện ở giữa giường, anh ta ngây người một chút, rồi lập tức bật cười bất đắc dĩ.
Anh lấy chiếc áo sơ mi dự phòng đặt bên cạnh, mặc vào người, vừa ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say của đối phương, vừa cài từng cúc áo đến cái cúc cuối cùng. Đảm bảo không để lộ một chút da thịt nào, anh mới từ từ bước ra, ngồi xuống bên mép giường, cúi đầu nhìn người đang hoàn toàn không phòng bị.
Anh im lặng nhìn trong chốc lát, rồi cuối cùng vẫn giơ tay, nhẹ nhàng đẩy người đó dậy.
"Tỉnh dậy đi, đừng ngủ ở đây nữa, sang phòng bên cạnh."
Giọng nói lười biếng và trầm thấp, hơi khàn nhưng lại mang theo một chút lạnh lẽo.
Tống Ngọc giật mình tỉnh giấc, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng gọi.
Mở mắt ra, nhìn thấy Tần Quyền vừa mới tắm xong, tóc còn chưa khô, nhưng đã mặc quần áo chỉnh tề, Tống Ngọc lập tức không vui, lườm một cái.
Hừ, cần thiết đến vậy không? Lần nào gặp anh ta cũng làm như đang đề phòng sói.
Anh tưởng mình là gái chưa chồng à?
Ai thèm nhìn chứ?
Lười biếng trở mình, Tống Ngọc nằm ngửa ra giường, vươn người ra thành hình chữ đại (大).
"Không, tôi không đi đâu, tối nay tôi muốn ngủ ở đây."
Cậu kiên quyết ăn vạ tại chỗ không đi.
Chiếc áo T-shirt trên người cậu bị lật lên khi trở mình, lộ ra một đoạn eo trắng mịn, khiến người khác phải nhìn không chớp mắt.
Tần Quyền không nói gì, chỉ kéo một chiếc ghế, ngồi xuống bên cạnh giường, vừa lau tóc vừa nhìn cậu làm nũng, rồi hỏi:
"Cơn đau đầu của cậu thế nào rồi? Còn khó chịu không?"
Tống Ngọc hơi khựng lại, đương nhiên không thể nói là giờ tình trạng còn nghiêm trọng hơn, thế nên cố gắng giữ thể diện, trả lời:
"Sớm đã chữa khỏi rồi. Hừ, tôi không chỉ tìm được phương pháp điều trị mới mà còn dưỡng cơ thể càng tốt hơn nhiều!"
Tần Quyền lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cậu, không vạch trần lời nói dối, mà chỉ lấy một chiếc chăn khác, trải thẳng lên thảm.
"Nếu đã đến đây rồi thì ngủ một giấc rồi đi. Quy tắc cũ."
Anh chỉ tay vào sàn nhà, ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc nhìn Tống Ngọc.
"Tại sao phải thế?" Tống Ngọc vô cùng không phục, "Chúng ta giờ đã ly hôn rồi, tại sao tôi phải ngủ dưới đất? Hôm nay tôi nhất định phải ngủ trên giường!"
Tần Quyền đứng bên cạnh nhìn cậu vài giây, không tranh luận gì.
"Được, phòng bên còn để lại, tôi sang đó."
"Chờ đã!"
Tống Ngọc vội vàng túm lấy anh ta.
Mùi vị trong cùng một không gian đương nhiên không thể so với mùi còn vương trên ga giường, chăn đệm.
Cậu nghiến răng nhìn vào ánh mắt kiên định của đối phương một lúc, cuối cùng đành phải từ từ bò xuống khỏi giường, lại nằm lên chiếc đệm trải trên sàn.
Nhưng trong lòng cậu vẫn không ngừng mắng nhiếc, tức giận vô cùng.
Thằng nhóc này, được lắm, đợi khi nào tôi có cơ hội, đến khi anh cần tôi!
Xem tôi có đem anh @#¥&......
Càng nghĩ càng tức, cuối cùng Tống Ngọc không chịu nổi sự gọi mời đã lâu không nghe thấy của Chu Công, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Đến khi Tần Quyền lau khô tóc, tắt đèn lớn, nằm lên giường, tiếng ngáy bên cạnh đã ngày càng rõ ràng hơn.
Anh không nhịn được, cong cong khóe môi, lấy tài liệu ra, dưới ánh đèn bàn ở đầu giường tiếp tục xem.
Đến khi xử lý xong công việc trong công ty, đã gần ba giờ sáng, anh ta đặt máy tính xuống, xoa xoa mắt, cúi đầu nhìn Tống Ngọc, bởi vì cậu trở mình mà phần bụng bị lộ ra, anh lặng lẽ xuống giường, lấy chăn phủ lên người.
Sau đó anh ngồi xuống bên giường, im lặng nhìn một lúc.
Ánh đèn vàng nhạt trên đầu giường chiếu lên gương mặt quen thuộc đã lâu không gặp, như được bao phủ bởi một lớp sương mù mờ ảo, càng làm nổi bật những đường nét xinh đẹp của Tống Ngọc, khiến chúng trở nên mềm mại như ngọc.
Anh giơ tay ra, thật cẩn thận nhẹ nhàng vén mái tóc rủ xuống mặt của đối phương sang một bên.
Không biết nhớ ra điều gì, anh lại kìm chế thu tay về.
Cả đêm không mộng.
Đến sáng hôm sau khi Tống Ngọc tỉnh dậy, đã là khoảng tám, chín giờ sáng.
Cậu nhìn đồng hồ, ước chừng mình đã ngủ hơn chín tiếng, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Sau khi duỗi dài người một cách lười biếng, cậu bò dậy, thu dọn chăn đệm của mình rồi cất vào trong tủ, chỗ của Tần Quyền đã lạnh ngắt từ lâu.
Quản gia già ở ngoài cửa gõ nhẹ, cung kính hỏi:
"Phu nhân, tiên sinh đã đến công ty kiểm tra công việc, phòng bếp đã chuẩn bị xong bữa sáng, ngài có muốn dùng không ạ?"
Tống Ngọc bất đắc dĩ trợn tròn mắt, sao lại là phu nhân nữa?
Cái xưng hô này, rốt cuộc đến khi nào mới có thể sửa được hả!
Dù sao thì bữa sáng cũng miễn phí, không ăn thì uổng lắm.
Tống Ngọc quyết định theo đuổi triết lý ăn uống ngủ nghỉ một cách triệt để, ăn một bữa thật no say rồi mới thoải mái rời khỏi Tần gia.
Trên đường đi, cậu lại nhận được cuộc gọi mời tham gia chương trình hẹn hò. Có lẽ do ngủ được một giấc nên tâm trạng tốt hơn, cậu không tắt máy, mà khách khách khí khí tiếp điện thoại, hỏi xem lần này bọn họ có gì mới.
Không ngờ vừa nghe đối phương mở lời, cậu suýt nữa phanh gấp lại.
"Tôi có cách chữa khỏi chứng mất ngủ của ngài."
Giọng nói của tổng đạo diễn Hồ Lam vô cùng kiên định.
Tống Ngọc run tay, suýt nữa thì đỗ xe vào lề đường, vội vã hỏi lại mấy lần, cuối cùng mới xác định đối phương không phải đang đùa giỡn.
Cậu tắt điện thoại, trầm tư suy nghĩ một lúc, rồi gọi video quốc tế cho Phùng Sở Sở, sau đó mới trả lời đối phương, đồng ý tham gia chương trình hẹn hò.