ống thuốc là điều không có khả năng, ít nhất có Tần Quyền ở đây, anh tuyệt đối sẽ không cho phép Tống Ngọc bỏ qua phương pháp ngủ an toàn nhất mà lại chọn những phương pháp nguy hiểm.
Vì vậy, sự phản kháng của Tống Ngọc đã bị vô hiệu, ngay cả Thẩm Dung Thời cũng không thể không đồng tình với ý kiến của Tần Quyền, cố gắng thuyết phục cậu nói.
"A Ngọc, dù bằng cách nào thì sức khỏe vẫn là quan trọng nhất. Nếu hiện tại cậu có thể ngủ đủ giấc khi ở bên cạnh Tổng giám đốc Tần, vậy trước khi tìm ra phương thuốc mới, sao không tạm thời nghỉ ngơi ở nơi của anh ấy, nghỉ ngơi dưỡng sức, cũng để chuẩn bị cho việc thử thuốc sau này. Cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng tìm ra những phương pháp khác, chế tạo ra loại thuốc an thần phù hợp với thể trạng của cậu, giảm thiểu tác dụng phụ xuống mức thấp nhất, chỉ vài ngày thôi, cậu đợi thêm chút nữa."
Với sự cam kết của Thẩm Dung Thời, người đứng đầu về điều chế thuốc, Tống Ngọc chỉ biết ậm ừ vài câu rồi lui bước, ngoan ngoãn nghe lời.
Tần Quyền lạnh lùng nhìn, thấy cậu tin tưởng Thẩm Dung Thời như vậy, nhịn không được ánh mắt tối sầm lại.
Anh nôn nóng sờ sờ lên chiếc nhẫn trên ngón áp út, lặp đi lặp lại trong lòng những câu nói của Thẩm Dung Thời. Dù là cách xưng hô hay từ ngữ, anh đều cảm nhận được một sự ác ý và khiêu khích vô hình. Anh ngước mắt liếc nhìn camera một cái, mạnh mẽ kìm nén cơn chiếm hữu đáng sợ trong lòng, vô thức cắn chặt hàm răng, rồi đi theo bác sĩ ra ngoài để xử lý các công việc tiếp theo.
Từ Tinh Huy đến muộn một chút, nhưng mọi chuyện đều nhìn thấy rõ ở trong mắt. Khi thấy thái độ bảo vệ của Thẩm Dung Thời đối với Tống Ngọc lúc này, cậu ta không khỏi lạnh lùng hừ một tiếng.
Cậu ta nhớ lại những lời mà mẹ Từ đã nói, càng nghĩ càng cảm thấy ghê tởm.
Đừng nhìn bây giờ Thẩm Dung Thời và Tần Quyền tỏ ra ân cần lấy lòng với Tống Ngọc, đó chỉ là vì bọn họ chưa biết rõ thân phận của đối phương mà thôi.
Nếu thật sự như lời mẹ Từ đã nói, cậu ta không phải là con của Tần gia, mà Tống Ngọc người bị ngược đãi suốt nhiều năm qua, mới chính là con trai thật sự của Tần Như Ngọc. Như vậy, nói cách khác, Tần Quyền cùng Tống Ngọc đã vô tình phạm phải tội loạn luân suốt mười mấy năm mà không hề hay biết?
Ha ha, anh họ lại ra tay với chính người em họ của mình, nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, dư luận sẽ tạo thành chấn động lớn đến mức nào, hầu như không cần phải suy nghĩ cũng có thể đoán ra được.
Đến lúc đó, đừng nói gì đến Tần Quyền cùng Tống Ngọc, ngay cả Tần gia và Từ gia có lẽ cũng phải cùng nhau chôn vùi thôi?
Cậu ta không kìm được ác ý nhìn về phía camera, rất có cảm giác muốn phơi bày tất cả mọi chuyện trước mặt khán giả.
Tuy nhiên, cậu ta vẫn kiềm chế được.
Không còn cách nào, giờ vẫn chưa thể nói ra.
Nếu chuyện này bị nói ra, thì thân phận người thừa kế mới ở Tần gia của cậu ta sẽ giống như một trò cười, không chỉ không lấy được một xu, mà chỉ riêng cha Từ và Từ lão tam cùng những người khác cũng sẽ không tha cho cậu ta! Đến lúc đó, cậu ta chắc chắn sẽ không thể tiếp tục ở lại giới giải trí được, hai con thuyền lớn Từ gia và Tần gia cũng sẽ phải cùng nhau chìm xuống.
Cậu ta là một người rất lý trí, đã gây ra hiểu lầm thì phải tìm cách tận dụng nó, tạo ra lợi ích lớn hơn cho bản thân. Như vậy, mặc dù tương lai có phải nhảy thuyền, cậu ta cũng có sự chuẩn bị, không đến nỗi phải đi theo chết chung.
Từ Tinh Huy không cam lòng nâng mắt lên, tầm mắt tìm kiếm nhìn lướt qua những vị khách mời, cuối cùng vẫn dừng lại trên hai người là Đỗ Nhược Hiên cùng Thẩm Dung Thời.
Tuy Tần gia có tiền, nhưng ảnh hưởng và quyền lực tại C quốc rốt cuộc vẫn có hạn.
Hiện tại, chuyện hôn sự giữa cậu ta và Tạ gia xem ra đã không thể thành, nhưng cậu ta lại nhớ đến việc Tần Như Ngọc từng âm thầm dặn dò cậu ta, nếu muốn liên hôn, lựa chọn tốt nhất lúc này của cậu ta vẫn là hai nhà Đỗ gia và Bạo Tuyết Sơn Trang.
Một nhà là thế lực lẫu đời trong giới hào môn ở C quốc, mạng lưới quyền lực vững mạnh, thực lực kinh tế cũng không thể coi thường; một nhà khác là quý tộc ở M quốc, sở hữu khối tài sản khổng lồ cùng tầm ảnh hưởng trong các khu vực màu xám, bất kể là nhà nào, cũng có thể trở thành trợ lực cho cậu ta, dù sau này đối đầu với Tần gia, cậu ta vẫn có hy vọng tự bảo vệ mình.
Đáng tiếc, cả hai người này vốn dĩ đã là con cá trong rọ của cậu ta, vậy mà sau khi quay lại thành phố S, lại bị Tống Ngọc cạy nắp giật mất, thật sự đáng ghét.
Cậu ta trong thâm tâm suy nghĩ một lúc, không nhịn được tiến lên thêm vài bước, chen vào giữa Tống Ngọc cùng Thẩm Dung Thời, khẩn trương nắm chặt lấy cổ tay áo của Thẩm Dung Thời, lo lắng nói.
"Em vừa mới trở về, A Ngọc đây là làm sao vậy, sao đột nhiên lại ngất xỉu thế này? Thầy Thẩm, anh ấy không sao chứ? Anh nhất định phải giúp em chăm sóc anh ấy nhiều vào, A Ngọc mới có 19 tuổi, thật sự không thể có chuyện gì xảy ra được!"
Tống Ngọc tựa lưng vào giường, không nhịn được mà trợn mắt lườm một cái, giường hơi lắc, dứt khoát nằm xuống nghỉ ngơi.
Hứa Nặc Khiêm "Phụt" một tiếng bật cười, ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa hai người, suýt chút nữa đã muốn lấy hạt dưa ra ăn.
Cảm giác như đang xem kịch vui, thật rõ ràng.
Thẩm Dung Thời lặng lẽ rút cổ tay áo đang bị nắm chặt của mình ra, lùi về phía sau hai bước, thấy Tống Ngọc nằm xuống, liền kiên nhẫn quay đầu thấp giọng giải thích với Từ Tinh Huy về chuyện vừa xảy ra, một bên Đỗ Nhược Hiên đi theo cũng cùng bổ sung thêm, không khí có vẻ rất ấm áp.
Trong khi mấy người đang trò chuyện vui vẻ, tin tức về việc Tống Ngọc không có gì nghiêm trọng cũng nhanh chóng được phát sóng trực tiếp, cũng lan truyền ra bên ngoài.
Đương nhiên, thời gian dài cậu bị chứng mất ngủ hành hạ, đến mức chuyện tìm Thẩm Dung Thời xin thuốc cũng không thể giấu giếm, một khi được công khai, ngay lập tức nhận được rất nhiều sự thương cảm từ fan trong các giới khác nhau.
Đặc biệt là các fan hâm mộ của giới âm nhạc với đại diện là Zling, càng là gào khóc thảm thiết, cảm thấy như đã tìm ra lý do khiến Tống Ngọc phải rút lui khỏi giới.
Hóa ra thần tượng của chúng ta lại bi thảm như vậy!
Hóa ra thần tượng của chúng ta trước giờ luôn giấu kín nỗi thống khổ của chứng mất ngủ!
Ô ô ô, chúng ta thế nhưng lại chẳng biết gì cả, còn dám tự xưng là fan sao?
Trong lúc nhất thời, mọi người đều cảm thấy bị hành hạ tâm lý, các mặt báo và các tài khoản marketing tràn ngập các từ ngữ như【Trời hại nhân tài】,【Anh hùng không gặp thời】, khiến người ta có cảm giác giống như Tống Ngọc chỉ còn sống được vài ngày nữa vậy.
Tất nhiên, một số ít người đã xem hết toàn bộ buổi phát sóng trực tiếp lại không quá lo lắng, không chỉ có như vậy, bọn họ còn rất chính xác chú ý đến câu nói của Tần Quyền về việc "Tống Ngọc từ nhỏ chỉ có thể ngủ bên cạnh tôi mới có thể ngủ được", cảm thấy vô cùng tò mò.
Trên các diễn đàn công cộng, không ít người đang lặng lẽ không một tiếng động thảo luận.
"Nhân đây, lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện như thế này trong đời thực, thật sự có người chỉ có thể ngủ bên cạnh một người cụ thể nào đó sao? Có ai học y khoa chuyên nghiệp không, giải thích giúp tôi, liệu điều này có khoa học không?"
"Sinh viên y khoa ngoi đầu lên tiếng, nếu là mất ngủ tâm lý thì cũng không phải là không thể, thường thì những người này hồi nhỏ từng trải qua những bóng ma tâm lý quá cực đoan, khó mà giải thoát được. Nhưng chỉ nhận định một người như vậy, mà không chữa trị được bằng cách khác, thì cũng có phần vượt quá nhận thức."
"Nghe xong, sinh viên y khoa không nhịn được muốn nghiên cứu trường hợp đặc biệt này."
"Không nhịn được +1, không biết thầy Tống có thể cho lấy mẫu để quan sát không."
"Thần kinh, lấy mẫu quan sát cái gì, mấy người không thật sự tin vào cái lý thuyết này chứ? Tôi nhớ trước đây có người nói Tống Ngọc cùng Tần Quyền mới chỉ kết hôn có một năm không phải sao? Chuyện sống cùng nhau từ nhỏ nghe rõ ràng là giả mà, có thể là đang cố tình tạo hint cho cặp đôi này không?"
"Đúng vậy, không phải nói Tống Ngọc lớn lên một mình ở nông thôn sao? Nếu suốt thời thơ ấu sống với Tần Quyền mà nói, này trở thành con dâu nuôi từ bé sao? Hơn nữa, hồi nhỏ hai người cũng không có khả năng gặp nhau được."
"Nhưng mà với giá trị con người của Tần Quyền, có cần phải cố tình tạo hint không?"
......
Mọi người đang hứng thú bừng bừng thảo luận về chuyện này, càng nói càng thấy nhiều điểm nghi vấn.
Tuy nhiên, điều may mắn là không có quá nhiều người chỉ trích Tống Ngọc, ngược lại đại đa số đều nhìn từ góc độ thương cảm, điều này thật sự khiến người ta bất ngờ.
Tống Ngọc xem các bình luận dưới nền tảng mạng xã hội, lần đầu tiên cảm nhận được rất nhiều người đang gửi đến mình những lời thiện ý, không khỏi có chút cảm động.
Trước đó, cậu đã giấu kín chuyện mất ngủ của mình vì không muốn gây thêm phiền phức cho người khác, hoặc là phải giải thích về căn bệnh kỳ lạ của mình. Không ngờ lại không có ai thắc mắc, mọi người chỉ quan tâm đến vấn đề sức khỏe của cậu, nhiều cuộc thảo luận xoay quanh việc cậu một mình đơn độc bao nhiêu năm, thật sự là quá mức tội nghiệp và đau lòng.
Điều này khiến trong lòng cậu rất ấm áp, vì thế cậu lập tức đăng nhập vào nền tảng mạng xã hội, đăng một cái thông báo【Mình đã cảm thấy tốt hơn rồi, mọi người không cần lo lắng, chỉ là bệnh cũ mà thôi】.
Dự định sẽ an ủi mọi người một chút, không ngờ cái từ "bệnh cũ" này lại vô tình chạm vào nỗi lòng của không ít người, khiến phần bình luận toàn là những lời an ủi và những tiếng khóc, khiến Tống Ngọc không khỏi cảm thấy bất lực.
Sau khi truyền hai bình dịch, Tống Ngọc cảm thấy khỏe lên rất nhiều, ngay lập tức không muốn ở lại bệnh viện lâu hơn nữa, cậu liền làm thủ tục xuất viện rồi về lại căn chung cư của mình.
Các khách mời đã ở lại cả ngày, cũng không dám rời đi. Khi nhìn thấy sắc mặt của cậu đã bình thường, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi lo công việc riêng của mình.
Phòng của Tống Ngọc gần như đã bị dọn sạch, tất cả đồ đạc đều được chuyển vào phòng của Tần Quyền, hiệu suất thật sự rất nhanh chóng.
Chỉ tiếc là chuyện của Tần gia vẫn chưa giải quyết xong, cho nên hai người cũng không nói nhiều. Tần Quyền chỉ nói buổi tối trở về sẽ lại nói chuyện, sau đó liền mang theo Từ Tinh Huy vội vàng rời đi.
Trong căn hộ chung cư chỉ còn lại ba người Hứa Nặc Khiêm, Thẩm Dung Thời và Tống Ngọc, những kẻ nhàn rỗi.
Do đã xin phép nghỉ học ở trường, hơn nữa tối qua Tống Ngọc ngủ rất đủ giấc nên giờ cậu rất tỉnh táo, không cảm thấy mệt mỏi. Vì vậy, cậu liền đề nghị ba người cùng nhau ra ngoài ăn lẩu.
Nhóm sản xuất cũng tiếp tục theo sau đến nhà hàng lẩu để quay phim.
Bởi vì không có ý định dọn sạch hiện trường, ba người vừa vào cửa tiệm liền nhận được không ít tiếng kêu kinh ngạc, đặc biệt là các cô gái, lập tức nhận ra bọn họ đang quay chương trình hẹn hò, lén lút muốn xin vài chữ ký, mặt đỏ ửng rồi thì thầm nói "Chúc lâu dài" trước khi vội vàng rời đi, không dám làm phiền thêm. Không ít người qua đường và người xem cũng im lặng đứng bên cạnh, vừa phấn khích nhìn ngắm, vừa tiếp tục gọi thêm vài món, chậm rì rì kéo dài thời gian ăn uống.
Tống Ngọc không hề có chút ngại ngùng về hình tượng idol bị người khác lén nhìn, cậu tùy tiện gọi một vài món, toàn là những món mình thích, rồi đưa thực đơn cho hai người còn lại, đồng thời cũng gọi vài món cho nhóm quay phim, hỗ trợ mọi người cùng ăn.
Ăn được một lúc, Tống Ngọc bỗng nhiên cúi đầu nhìn điện thoại, khi nhìn thấy những dòng tin trên màn hình, đôi mắt của cậu lập tức sáng lên, hưng phấn nhìn về phía hai người ở bên cạnh.
"Làm sao vậy?" Hứa Nặc Khiêm cảnh giác lùi về phía sau một bước.
Thẩm Dung Thời chớp chớp mắt, nghĩ đến điều gì đó, lập tức kích động ngẩng đầu lên, nhìn cậu với ánh mắt đầy mong đợi.
Tống Ngọc khẽ gật đầu, khóe miệng hiện lên một nụ cười đầy ác ý, "Tin tức tốt, cá đã cắn câu."
Nói xong, cậu lập tức lấy ba lô leo núi mà bọn họ đã chuẩn bị khi ra ngoài, mở ra một đống thiết bị điện tử, ngón tay nhanh chóng thao tác.
Hứa Nặc Khiêm đây là lần đầu tiên thấy Tống Ngọc thành thạo xâm nhập vào các trang web của các nền tảng lớn, lập tức kinh ngạc đứng ngây ngốc tại chỗ.
Còn Thẩm Dung Thời thì nhận cuộc gọi từ Mark ở bên kia đại dương, giọng nói xa lạ bằng tiếng Anh lập tức vang lên trong phòng bao.
"Như các người đã nghĩ, tối qua tất cả các mạng tín hiệu trong phạm vi hàng chục dặm quanh nhà tôi đã bị hack, không chỉ có như vậy, Tổng cục Liên bang còn nhận được một món quà lớn, trong đó là tất cả thông tin cá nhân và địa chỉ gia đình của tôi. Suốt cả đêm qua tôi đã phải đối phó với bọn họ, cuối cùng mới đem được người tiễn đi."
"Nếu như thế, tín hiệu theo dõi kia..." Thẩm Dung Thời nhịn không được nắm chặt ngón tay, trái tim hắn cũng theo đó mà treo lên.
Mark thở dài một cách hung tợn, oán giận nói, "Như các người mong muốn. Đã hoàn toàn chuyển sang phía Daniel rồi."
Hắn ta vừa dứt lời, nguồn tín hiệu của Tống Ngọc đã trực tiếp truy vết đến vị trí cụ thể.
Ba chấm đỏ sáng rực trên bản đồ không phải là ba thành viên của tổ chức kế hoạch tự sát X đang bị truy nã, thì còn là ai nữa?
Hứa Nặc Khiêm há hốc mồm, lập tức giơ ngón tay cái lên, hô to một tiếng "Ngầu quá."
Tống Ngọc thì ngay lập tức kéo hắn ta lại, hai mắt sáng lấp lánh lên, cậu nhẹ giọng dò hỏi, "Thầy Hứa, bây giờ có một chuyện vừa vui vừa kích thích, anh có muốn làm không?"
Vừa vui vừa kích thích?
Câu nói này quả thực giống như một lời thì thầm của ác quỷ, khiến Hứa Nặc Khiêm không thể từ chối.
"Chuyện gì vậy?" Hắn ta lập tức thò nửa cái đầu tới gần, hưng phấn không thôi.
"Chắc anh có nhóm đua xe trong vòng chạy đêm ở thành phố S đúng không? Nếu không ngại thử đăng một tin trong nhóm, hỏi một chút xem có ai muốn chơi trò "mèo bắt chuột" hay không?"
Hứa Nặc Khiêm lập tức hiểu ý, trực tiếp từ trên chỗ ngồi nhảy bật khỏi ghế, toàn thân tràn đầy năng lượng, sẵn sàng xuất phát.
Nhân viên của bộ phận an ninh mạng đã nhận được địa chỉ định vị mà Tống Ngọc gửi đi, nhanh chóng di chuyển về phía mục tiêu, nhưng bọn họ không biết chính là, ba người này cảnh giác, thận trọng và thông minh hơn bất kỳ ai mà bọn họ từng bắt được trước đây.
Trong một khách sạn nhỏ hẹp, điện thoại của Mr. Ngô đột nhiên vang lên âm thanh báo động khẩn cấp.
Ông ta vội vàng lật người bật dậy, nhanh chóng đánh thức hai vị đồng đội còn lại đang ngủ say, chất vấn bọn họ.
"Các người tối hôm qua có ai đăng nhập vào mạng không?"
Daniel mặt đầy ngơ ngác, chột dạ khẽ di chuyển ánh mắt, còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Mr. Ngô trực tiếp xách lên, hắn ta vội vàng xin tha nói.
"Tôi không động vào DEAD đâu, tôi chỉ gửi một chút hình phạt nhỏ cho Mark mà thôi, cũng không có kinh động đến anh ta đâu!"
"Không có kinh động đến anh ta? Thằng khốn? Mày mang theo đuôi trở về mà còn không nhận ra à?"
Dionysos nhớ ra điều gì, sắc mặt hắn ta trắng bệch, lập tức mở máy tính mà Daniel đã sử dụng tối hôm qua ra, quả nhiên thấy có một chương trình theo dõi nhỏ. Hắn ta tức giận, một tay ném nó vào trong bồn cầu, rồi quay lại quát lớn.
"Daniel, sự ngu ngốc của mày đã thực sự hại chết chúng ta rồi!"
Daniel nhìn thấy cảnh tượng của hai người, hoảng loạn đến mức tay chân hơi run, không chắc chắn nói, "Không... không đến mức đó chứ?"
Không đến mức đó?
Ha, với khả năng của DEAD, nếu đã ra tay, thì sẽ không để bọn họ có khả năng dễ dàng chạy thoát được!
Mr. Ngô khó khăn xoa xoa huyệt thái dương, cố gắng kiềm chế tất cả sự tức giận, giữ bình tĩnh nói.
"Nghe đây, thu dọn đồ đạc, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, nơi này đã bị lộ rồi, chẳng mấy chốc sẽ có người tìm đến. Không mang theo thiết bị điện tử gì cả, nơi này là C quốc, bất kể các cậu dùng thiết bị gì để kết nối mạng, sẽ rất nhanh chóng bị định vị. Trước chúng ta rút lui, chạy về phía cảng ở gần đây."
Thực sự nếu không được, bọn họ có thể ngồi thuyền rời đi trước, cùng lắm đến nửa đường gặp thuyền của quốc gia khác, rồi lại chuyển sang.
Ba người ngay khi xác định được kế hoạch, lập tức hành động.
Mà giờ phút này, khi tín hiệu của ba người bị cắt đứt, Tống Ngọc ngay lập tức xâm nhập vào tất cả các camera trong phạm vi vài kilomet xung quanh khách sạn của bọn họ, trực tiếp định vị hướng chạy trốn của ba người. Cậu mang theo Hứa Nặc Khiêm, lập tức lao về hướng đó.
Các tay đua trong nhóm chạy xe đêm nghe tin ngay lập tức phản ứng, nhanh chóng bao vây toàn bộ khu vực phía Đông tỉnh S.
Tống Ngọc ngồi ở ghế phụ, thực hiện vài thao tác, nhanh chóng lên kế hoạch tuyến đường tốt nhất, trực tiếp xâm nhập vào hệ thống đèn giao thông của các ngã tư trên đường, đảm bảo toàn bộ hành trình đều có đèn xanh.
Đây là lần đầu tiên Hứa Nặc Khiêm lái xe với tốc độ mượt mà như vậy trong khu vực nội thành, không bị gián đoạn gì, cuối cùng cũng đã đến gần điểm đích.
Lúc này, ba người Mr. Ngô đã lên thuyền đánh cá, chỉ còn thiếu một bước nữa là ra khơi, nhưng ngay trước khi bọn họ có thể rời đi, lực lượng công an đã trực tiếp kéo bọn họ trở lại.
Daniel cả người giống như một đống bùn nhão ngã trên mặt đất, lúc này đâu còn chút khí phách nào?
Hắn ta chỉ run rẩy nhìn Tống Ngọc, giống như đang nhìn một con quái vật.