Thật Thiếu Gia Áo Choàng Lại Lại Lại Bạo

Chương 67

Dưới sự dây dưa không ngừng của Đỗ Nhược Hiên, Tống Ngọc cuối cùng vẫn phải dùng tài khoản game của đối phương, miễn cưỡng chơi hai ván với hắn ta.

Không thể không nói, vì để che giấu thân phận, những nỗ lực kìm nén phản ứng bản năng cùng thực lực của mình thật sự quá khó khăn.

Tống Ngọc gần như đã sắp đưa mạng của mình vào tay đối phương, vội vàng tự mình tìm cái chết, nhưng cố tình lại luôn bị đối phương dễ như trở bàn tay bỏ qua, buộc phải kéo dài thời gian trận đấu.

Điều này khiến cậu tức giận đến mức đầu óc như muốn bốc khói. Còn Đỗ Nhược Hiên ở bên cạnh, lại càng chơi càng hưng phấn.

Người ngoài nghề thì không nhìn ra, nhưng người trong nghề thì vừa nhìn là biết ngay.

Mặc dù Tống Ngọc nhiều lần toàn thua, nhưng như đội trưởng đã nói, cậu thực sự có thiên phú! Dù là phản xạ cá nhân hay là né tránh theo bản năng, tất cả đều khiến người ta phải kinh ngạc, quan trọng nhất là, đối phương không phải đang chơi một cách ngẫu nhiên! Dù có cố tình thua, nhưng vẫn có thể thấy, đối phương không phải đang thua một cách ngẫu nhiên mà là có kế hoạch, có chiến lược rõ ràng để thua, thời gian và cách thức đều là nhanh nhất trong tất cả các phương án!

Cái suy nghĩ và cách phân tích chính xác này...

Quả thật chẳng khác gì trí tuệ nhân tạo.

Nếu đúng như lời Tống Ngọc đã nói, cậu chưa bao giờ chơi game, vậy thì người này thật sự là một thiên tài không còn gì để bàn cãi!

Càng thử thách, nội tâm của Đỗ Nhược Hiên lại càng trở nên kích động, mồ hôi lạnh trên lưng cũng càng thêm chảy ra.

Bên cạnh, Từ Tinh Huy không phục khẽ bĩu môi, cậu ta ngồi ở một bên khó chịu nghịch điện thoại, kìm nén sự bất mãn và căm phẫn ở trong lòng.

Rõ ràng đối tượng hẹn hò là cậu ta cùng Đỗ Nhược Hiên, nhưng Tống Ngọc lại cố tình chiếm hết mọi sự chú ý, liên tục thu hút ánh mắt của người khác.

Thật là đê tiện!

Cậu ta không hiểu, chỉ là một trò chơi đơn giản thì có gì thú vị?

Tống Ngọc là một người mới, dù có chơi giỏi đến đâu, liệu có thể tốt hơn chính Đỗ Nhược Hiên không? Để mặc cho cậu ta là đối tượng hẹn hò của mình vào ngày mai ở chỗ này mà không quan tâm, đột nhiên lại đi dắt một tay mới bắt đầu chơi đi chơi game, không lẽ Đỗ Nhược Hiên lại thích kiểu kịch bản này? Giả vờ ngốc nghếch, bán sự ngây thơ để cho anh ta phát huy lợi thế công việc chính của bản thân sao?

Nghĩ đến đây, Từ Tinh Huy ra vẻ vô tình đứng dậy đi tới, một tay đặt lên lưng ghế sau lưng Đỗ Nhược Hiên, cúi người xuống tò mò liếc mắt nhìn một cái.

"Ôi, thật là lợi hại, em cũng thích chơi game, nhưng không hiểu sao mãi không chơi tốt lên được, đây là lần đầu tiên gặp một tuyển thủ eSports ngoài đời thật, không hổ là nhà vô địch, khác biệt so với người khác đấy nha."

Đỗ Nhược Hiên bị thu hút sự chú ý, lần đầu tiên được người mình thích khen ngợi như vậy, không khỏi ngại ngùng, bẽn lẽn sờ sờ đầu.

"Thực ra cũng không chơi nghiêm túc lắm, chỉ thử thử thôi, nếu cậu muốn chơi thì tôi có thể dẫn cậu chơi."

Vừa lúc Tống Ngọc chơi xong, không muốn tiếp tục "tự tìm khổ", liền nhường chỗ, Từ Tinh Huy ngay lập tức chiếm lấy một cách tự nhiên. Đỗ Nhược Hiên trong lòng rất mong đợi, bởi vì đã thành công tìm ra một hạt giống esports tốt trong các khách mời của chương trình hẹn hò, điều này khiến hắn tăng thêm tự tin, không khỏi tưởng tượng liệu có phải những người khác cũng có thể có tài năng như vậy không.

Tống Ngọc nói mình chơi không giỏi, chưa từng chơi game mà đã có thể chơi được như vậy, đổi lại là Tinh Huy, người thường xuyên chơi game, thỉnh thoảng còn thắng trong vai trò người chơi "nửa chuyên nghiệp", chẳng phải là càng lợi hại hơn sao?

Mang theo một sự mong đợi vô hình, cả hai bắt đầu chơi.

Từ Tinh Huy cũng cố tình muốn thể hiện sở thích "đa năng" của mình trước Đỗ Nhược Hiên và khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp, không thua kém gì Tống Ngọc, vì vậy lần này, cậu ta hoàn toàn nghiêm túc, trực tiếp lấy ra 120% sự tập trung.

Tuy nhiên...

Sau khi chơi xong hai ván, không chỉ khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp mà ngay cả Đỗ Nhược Hiên cũng đều im lặng.

Tuy nhiên, Từ Tinh Huy vẫn đang phá vỡ hàng phòng ngự, cậu ta kìm nén cơn tức giận, chửi bới trên mic, "Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, ngươi chơi không tốt, chẳng lẽ không biết nhường toàn bộ tài nguyên của mình cho tôi sao? Nếu không phải các người hành động quá chậm, chúng ta đã không thua thảm hại đến như vậy!"

Nghe thấy những lời này, Đỗ Nhược Hiên không khỏi khẽ co rút khóe miệng.

Để toàn bộ tài nguyên nhường cho cậu?

Chính là bởi vì cậu, chúng ta mới thua đấy!

Cậu không nhận ra sao? Nhìn cậu tự tin đến vậy, còn tưởng rằng rất lợi hại, nếu cậu nói sớm từ đầu là cậu chơi kém, có lẽ tôi còn có thể giúp mang cậu chơi. Giờ thì hay rồi, bị đồng đội mắng cho tơi tả, mà tôi còn không dám phản bác, thật sự là quá mất mặt.

Hắn muốn nói gì đó, nhưng vì thích Từ Tinh Huy, đành phải tạm thời kìm nén tất cả lại, không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của đối phương.

Toàn bộ quá trình, Tống Ngọc đều theo dõi hết mọi thứ suýt chút nữa thì bật cười, nhưng cậu cố gắng nhịn lại, lúc này mới nhận cuộc gọi đang liên tục reo vang từ chiếc điện thoại.

Ống nghe điện thoại và microphone thu âm ở cổ áo gần nhau, cho nên ngay khi đối phương tiếp nhận cuộc gọi, khán giả đã nhanh chóng phân biệt được người gọi đến thông qua giọng nói.

- -- Chính là người cha sinh học của Tống Ngọc, Từ Hữu Tài.

"Tiểu Ngọc à, con đứa nhỏ này, ta nghe Tinh Huy nói, chương trình của các con đã quay lại thành phố S để ghi hình rồi, sao không biết về thăm nhà một chút? Mấy ngày nay, mẹ con ốm, suốt ngày nhắc đến con, nghe nói ngày mai con sẽ hẹn hò với con cái của nhà họ Tạ? Trưa mai về nhà ăn cơm đi, ta sẽ bảo dì Vương nấu món ngon cho các con, dù sao cũng không phải người ngoài, rảnh thì về thăm nhà, qua lại thăm hỏi nhau cũng là chuyện tốt mà."

Tống Ngọc nghe xong, sắc mặt lạnh đi, cậu lặng lẽ di chuyển ống nghe ra xa, mắt nhìn vào dãy số điện thoại.

Quả nhiên, là một số điện thoại mới.

Kể từ lần trước, khi Từ gia lo lắng cậu sẽ cướp mất sự chú ý của Từ Tinh Huy trong chương trình, bọn họ đã nhiều lần muốn gọi cậu về nhà với lý do không hiếu thảo, vừa dỗ dành vừa đe dọa, liên tục làm phiền bằng các cuộc gọi. Sau đó, Tống Ngọc đã cho toàn bộ số điện thoại của hầu hết mọi người trong Từ gia vào danh sách đen.

Không ngờ, đối phương lại có da mặt dày đến như vậy, mới chỉ sau vài ngày, giống như đã hoàn toàn quên đi mọi chuyện, lại đổi một số mới gọi đến.

Chậc, trong lòng cậu không kiên nhẫn mím môi, liếc nhìn Tạ Nhuận cách đó không xa, cũng không trả lời.

Bên kia vẫn tiếp tục thuyết phục không ngừng, với giọng điệu ấy, nếu không biết, có người còn cho rằng đó là một người cha yêu thương đang cúi đầu nói chuyện với đứa con trai không hiểu chuyện, thành công lừa gạt được không ít khán giả ngây thơ.

Tống Ngọc không muốn nghe ông ta nói vòng vo, cho nên cậu dứt khoát cắt ngang lời ông ta, thúc giục nói, "Ông muốn làm gì, nói thẳng đi, không cần quanh co lòng vòng."

Vô sự bất đăng tam bảo điện*, đối với người nhà họ Từ mà nói, đây là một cách mô tả tóm lược thành công.

(*)Vô sự bất đăng tam bảo điện: đại loại không có việc thì không đến gõ cửa.

Cậu đâu có muốn lãng phí thời gian vào việc đấu khẩu với cái loại người này.

Cha Từ bị phản bác đến mức hơi ngừng lại, trong lòng cảm thấy không vui. Nếu không phải vì ông ta nghe được từ Tinh Huy về khối tài sản lớn mà Tống Ngọc mới nhận được sau khi ly hôn, ông ta chắc chắn sẽ chẳng quan tâm đến con sói mắt trắng nhỏ vô ơn này. Quả nhiên, không lớn lên cùng gia đình, chẳng có giáo dưỡng gì cả, tiền nhiều lên thì lại kiêu căng.

Ông ta cố gắng kiềm chế cơn tức giận ở trong lòng, làm dịu lại thái độ của mình.

"Không có chuyện gì đâu, chỉ là ba mẹ nhớ con thôi, thật mà, chắc con cũng đã nghe nói về chuyện hôn ước từ nhỏ của Tạ gia từ phía Tinh Huy rồi đúng không? Đó là hôn ước mà chúng ta đã định ra khi con còn trong bụng mẹ, chúng ta đã chỉ phúc vi hôn (1), nhân vô tín bất lập (2). Mấy ngày nay, ta cũng đang bàn chuyện này với Tạ lão gia tử nhà bọn họ, tuy rằng vòng đi vòng lại, con bị bỏ rơi ở bên ngoài nhiều năm như vậy, nhưng cuối cùng vẫn là con cháu của Từ gia chúng ta, làm sao có thể lẫn lộn với những người không rõ ràng được? Tạ gia thì khác, chúng ta đều là người quen biết rõ, hơn nữa Tạ Nhuận cũng là một người tuổi trẻ tài cao, còn rất thích con. Con xem khi nào có thời gian, trở về hai nhà chúng ta gặp mặt, chúng ta sẽ bàn về ngày cưới, sính lễ và của hồi môn..."

(1)Chỉ phúc vi hôn: Tục cưới gả thời xưa. Hai gia đình có bà có thai, chỉ bụng hứa gả con trai hay gái cho nhau.

(2)Nhân vô tín bất lập:Ý nói người mà không biết giữ chữ tín, thì không thể thành người được.

Ha ha, sính lễ, của hồi môn?

Khi nghe được một nửa, Tống Ngọc không nhịn được mà cười nhạo một tiếng.

Cậu từ lúc nào đã đồng ý bị Từ gia mang ra làm vật thế chấp, bán theo cân đo đếm được rồi sao?

Nhà họ Từ này thật là dám nghĩ, lại dám làm chủ được cậu.

Chắc là nghe nói Tần Quyền phân cho cậu một khoản tiền lớn, cho nên không thể ngồi yên rồi.

Tống Ngọc che giấu đi sự lạnh lẽo trong mắt, khẽ nhếch môi, "Được thôi, ngày mai tôi sẽ dẫn Tạ Nhuận về cùng, nếu có gì muốn nói, chúng ta có thể để hai nhà gặp nhau, chậm rãi bàn bạc."

Khi nghe được câu trả lời khẳng định, cha Từ vui mừng khôn xiết, vội vàng đồng ý, trái tim lo lắng cũng hoàn toàn nhẹ nhõm hơn một nửa.

Đúng vậy, thằng nhóc này dù đã sống bên ngoài lâu như vậy, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn chắc hẳn vẫn khao khát tình yêu thương của cha mẹ, nếu không thì cũng không thể ở ngay trước mặt bao nhiêu người mà hỏi những câu hỏi đáng xấu hổ như liệu Tần Như Ngọc có coi cậu ta là con ruột hay không. Một số tiền lớn như vậy, dù sao cũng để trong tay đối phương, cậu ta cũng không thể dùng, cũng không quản lý được, còn không bằng giao cho ông ta giữ giúp còn hơn, tránh để bị lãng phí. Ông ta vốn là cha, việc quản lý tiền cho con trai chẳng có gì là lạ.

Số tiền đó cứ để không chỉ khiến nó dần dần trở nên vô giá trị, chỉ có khiến tiền sinh lời mới có thể thu được nhiều tài nguyên hơn, giúp Từ gia vững vàng đứng ở vị trí đỉnh cao của thành phố S.

Chỉ cần cho ông ta thời gian, cho ông ta tài nguyên, sau một thời gian, dù có vượt qua Tần gia cũng không phải là không thể.

Từ Hữu Tài càng nghĩ càng cảm thấy tươi sáng, như thể đã nhìn thấy chính mình đang chỉ huy thiên hạ, nắm trong tay quyền lực, khiến mọi người phải cúi đầu kính lễ. Trong lòng ông ta không khỏi tự hào về sự sáng suốt khi đổi con ngày xưa, phải bỏ con ra thì mới có thể giữ được con sói. Nếu không phải vì sự thông minh và tầm nhìn rộng lớn của ông ta, Từ gia hiện giờ, sao có thể ngồi vững vàng như vậy?

Bây giờ thì tốt rồi, Tinh Huy đã đứng vững trong Tần gia, Tống Ngọc lại mang về một khoản tài sản lớn, đợi sau khi kết hôn với Tạ gia, cục diện chính trị cũng ổn định rồi, Từ gia của ông ta, ở toàn bộ C quốc không phải muốn đi đâu cũng được sao?

Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Tống Ngọc vẫn không thể xua tan cảm giác ghê tởm khó chịu. Ở trong phòng phát sóng trực tiếp, không ít khán giả không hiểu tại sao Tống Ngọc lại có thái độ lạnh nhạt như vậy, rõ ràng là hôm trước Từ Tinh Huy trở về Từ gia, còn thân thiết như một gia đình, sao bây giờ lại đối xử với thiếu gia thật như vậy, dường như chẳng có chút thân thiết nào.

Một số fan cũ không chịu nổi, lên tiếng giải thích một chút về mối quan hệ giữa những người này và các gia tộc, gần như khiến những người qua đường không hiểu gì cả.

Cái gì là thiếu gia thật thiếu gia giả, cái gì là Tần gia Từ gia, cái gì là hôn ước từ nhỏ của Tạ gia, rồi kết hôn ly hôn gì đó, tóm lại, một câu tổng kết, loạn vô cùng.

Đây chính là gia tộc quyền quý sao? Quả thật rất cẩu huyết.

Nhiều người mới không hiểu nhưng lại cảm thấy rất thú vị, lặng lẽ gia nhập vào đội ngũ hóng hớt, có người thì thờ ơ lạnh nhạt quan sát, chuẩn bị đợi Tống Ngọc chọn được người làm mình rung động, rồi lúc sau mới tham gia.

Kể từ khi《Sự Kết Hợp Hoàn Hảo》được chuyển thành chương trình phát sóng trực tiếp toàn thời gian, chủ đề của nó gần như không bao giờ giảm nhiệt. Số lượng khán giả trong các phòng phát sóng của các khách mời ngày càng tăng lên theo từng ngày nhờ vào những buổi phát sóng ổn định gần đây. Số lượng người hâm mộ trực tuyến của Tống Ngọc đã đạt tới hơn ba mươi triệu, trở thành người được chú ý nhất trong tất cả các khách mời, trong khi lượng người xem thấp nhất là của Hứa Nặc Khiêm. Tuy nhiên, dù vậy, số lượng người xem trong phòng phát sóng của hắn mỗi ngày vẫn có thể đạt hơn năm triệu, vẫn luôn duy trì sự sôi động.

Không thể nói là không mạnh.

Tập ba và tập bốn của chương trình chính đã được cắt ghép và đang trong quá trình chỉnh sửa. Tiến trình của chương trình đã gần đi qua một nửa, nhưng vẫn chưa xác định được cặp đôi nào rõ ràng, điều này khiến hai vị đạo diễn không khỏi lo lắng. Vì vậy, bọn họ quyết định thêm một phần phỏng vấn tạm thời giữa chương trình, định thẳng thắn hỏi các khách mời về suy nghĩ của bọn họ, sau đó sẽ chỉnh sửa theo xu hướng của từng người.

Thời gian được sắp xếp vào buổi tối sau khi ăn xong, thay thế cho phần bỏ phiếu rung động, tiến hành phỏng vấn riêng từng người.

Đương nhiên, quá trình phỏng vấn này vẫn sẽ được phát sóng trực tiếp toàn bộ.

Nhưng để tránh các khách mời bị ảnh hưởng bởi mối quan hệ cá nhân và lời nói của những người khác, cho nên tất cả điện thoại đã tạm thời bị thu lại, nhằm đảm bảo tính công bằng cá nhân, không bị "xắp xếp" trước.

Người đầu tiên tiến vào vẫn là Từ Tinh Huy.

Các chị gái phỏng vấn đã được thay đổi, bọn họ cầm những bảng khảo sát mà các khách mời đã điền vào khi mới tham gia chương trình hẹn hò, lần lượt hỏi từng câu.

Lần này, Từ Tinh Huy lại tiếp tục thể hiện vẻ ngoài ngây thơ và mềm yếu, chẳng qua bởi vì thân phận Tần gia, cho nên không ai còn dám coi cậu ta là một idol tân binh dễ bị lừa nữa.

Nhân viên công tác thật cẩn thận mở miệng hỏi.

"Thầy Từ, hiện tại quy trình quay của chương trình đã đi được một nửa chặng đường, lúc đầu cậu đã nói là vì được mời tham gia chương trình nên mới đến, giờ cậu vẫn nghĩ như vậy sao? Trong số bảy khách mời còn lại, hiện tại có ai khiến cậu cảm thấy rất có cảm tình không?"

Từ Tinh Huy chớp chớp mắt, một lát sau, tai cậu ta liền đỏ ửng, có vẻ ngượng ngùng, cúi đầu xuống, ngập ngừng gật gật đầu nói.

"Đúng vậy, bây giờ tôi rất vui vì chương trình đã mời tôi tham gia, không chỉ giúp tôi tìm lại được thân phận thực sự, trở về Tần gia, mà còn gặp được rất nhiều người bạn tốt như vậy, thành công tìm thấy mẫu bạn trai lý tưởng của mình. Nếu lúc đầu tôi không vô tình tham gia chương trình này, có lẽ tôi cũng không thể tin được rằng cuộc sống của mình lại bị một chương trình hẹn hò ảnh hưởng đến như vậy."

Nhìn thấy tổ chương trình của bọn họ được khen ngợi như vậy, không ít nhân viên công tác có mặt ở đó cũng cảm thấy tự hào lây.

Chị gái phỏng vấn nhanh chóng nắm bắt được điểm quan trọng, tò mò hỏi, "Cho nên là, cậu đã gặp người khiến mình rung động rồi sao? Có thể cho chúng tôi biết là ai không?"

Từ Tinh Huy nghịch ngợm lè lưỡi, "Chuyện đó thì không được, tôi đúng là đã có mẫu người lý tưởng khiến mình rung động, nhưng cụ thể là ai, tôi phải giữ bí mật một chút, nếu không cuối cùng người ta không thích tôi, chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?"

"Cho nên, là khách mời mà cậu đã dũng cảm bày tỏ cảm tình sao?" Nhân viên công tác tò mò hỏi thêm.

Từ Tinh Huy ngượng ngùng gật gật đầu, "Ừ, anh ấy đã bỏ phiếu rung động cho tôi, tôi cũng... đã bỏ phiếu cho anh ấy."

Lần này, phạm vi lựa chọn đã thu hẹp nhanh chóng, rất nhiều khán giả vui vẻ lục lại những phần bỏ phiếu rung động trước đó, hai vị đạo diễn cũng vui mừng gật gật đầu, cảm thán tốt xấu gì cũng có một cặp đôi, ít nhất cũng giữ được, rõ ràng đã nổi lên trên mặt nước.

Tiếp theo là đến lượt Đỗ Nhược Hiên, khác với lần tham gia phỏng vấn đầu tiên, khi còn vẻ ngoài lơ là và có chút kiêu ngạo, lần này, Đỗ Nhược Hiên phải kiềm chế nhiều hơn.

Khi được hỏi, "Bây giờ cậu còn cảm thấy mình bị ép phải bán thân không?" Câu hỏi này, ngay lập tức khiến bầu không khí trong và ngoài hội trường tràn ngập sự vui vẻ.

Đỗ Nhược Hiên ngượng ngùng sờ sờ đầu, "Là lỗi của tôi, lỗi của tôi, quả thật là không nên nói quá mạnh miệng, không chừng sau này lại phải hối hận bị vả mặt, bây giờ không phải bị ép bán thân nữa, mà là tôi tự nguyện muốn bán, chỉ là không biết đối phương có muốn hay không."

Mọi người bật cười ha ha, bị chọc cười đến nỗi ngửa tới ngửa lui.

Buổi phỏng vấn lần này có thể nói là quá trình mọi lời nói trước đó của mọi người đều bị vả mặt và kiểm chứng một cách rõ ràng.

So với sự thú vị này, không ít người thích vui đã cắt ghép lại và đăng tải lên các nền tảng mạng quốc tế, dễ dàng nhận được nhiều tiếng cười và lời khen ngợi từ các ngôn ngữ khác nhau. Mỗi câu trả lời của các khách mời cũng được nhiều người lan truyền và phân tích, trở thành những ví dụ điển hình, giúp minh họa sự khác biệt trong phản ứng của những người có tính cách khác nhau khi bị vả mặt.

Giống như Thẩm Dung Thời, người đang ngồi trên xích đu trong khu vườn, đã không còn vẻ lạnh lùng sắc bén như ban đầu, chỉ còn lại sự dịu dàng và lý trí.

"Tôi thừa nhận, chương trình này thực sự rất hay, giúp tôi kết giao được rất nhiều bạn, thực hiện được nhiều điều tiếc nuối. Người khiến tôi rung động thì đương nhiên là có, chỉ là kết quả cuối cùng vẫn phải phụ thuộc vào sự lựa chọn của đối phương, tôi hoàn toàn tôn trọng ý kiến của cậu ấy, dù là làm bạn hay là làm người yêu, tôi đều có thể chấp nhận."

Cũng có những người như Chu Tử Lực, buông bỏ tất cả kiêu ngạo, chỉ còn lại sự nhiệt tình, vui vẻ và thẳng thắn.

"Còn cần phải hỏi sao? Người khiến tôi rung động chỉ có một người thôi, là Tống Ngọc, ngoài cậu ấy, thì còn ai khác nữa? Mọi người giúp tôi với, hãy tích cực bình chọn và thúc đẩy một chút nhé, tôi nói thật đấy, tuần sau là buổi hòa nhạc cá nhân của tôi, tôi muốn đưa cậu ấy đi cùng, mọi người hãy động tay động chân, giúp tôi thực hiện ước mơ này nhé, một phiếu của bạn, một phiếu của tôi, ngày mai tôi sẽ thành công trong việc đu idol, nếu tỏ tình thành công, tôi sẽ phát lì xì cho mọi người..."

Mỗi một vị khách mời, hầu hết đều trong buổi phỏng vấn này, đã thành công lật ngược lại những lời bọn họ nói khi mới tham gia chương trình, nhưng phản ứng của bọn họ lại hoàn toàn khác nhau. Có người cảm nhận được sự chân thành, có người cảm nhận được sự thận trọng, tóm lại, người xem đều cảm thấy hài lòng.

Khi đến lượt Tần Quyền và Tống Ngọc, số người trong phòng phát sóng trực tiếp đột ngột tăng lên một bậc lớn.

Bởi vì không tham gia phỏng vấn trước khi chương trình phát sóng, cho nên Tần Quyền cũng không có phần nào bị vả mặt, mà anh đang trả lời nghiêm túc các câu hỏi từ chương trình.

"Anh có muốn tái hôn không?"

Không ngờ hai vị đạo diễn lại trực tiếp như vậy, anh im lặng một chút, không đưa ra câu trả lời rõ ràng mà chỉ liếc nhìn vào phòng phát sóng trực tiếp, rồi nhỏ giọng dò hỏi, "Câu hỏi này, tôi có thể trả lời trong phần sau của chương trình được không? Bây giờ có vài chuyện tôi vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng, chờ khi nào tôi nghĩ thông suốt rồi, tôi sẽ chủ động tìm tổ chương trình để công khai câu trả lời."

Anh nói rất nghiêm túc, không hề có sự qua loa.

Hai vị đạo diễn ngẩn người một chút, nhìn nhau rồi gật gật đầu.

"Đương nhiên là được."

Tuy nhiên, cùng một câu hỏi, khi đến lượt Tống Ngọc, cậu lại hoàn toàn không có một chút do dự nào.

"Tái hôn? Đương nhiên không được, đã ly hôn rồi, sao tôi còn phải tái hôn?"

Tống Ngọc trả lời mà không cần suy nghĩ, với vẻ mặt như thể đang nói, "Các người đang nói chuyện quái quỷ gì vậy?", thái độ khinh thường đến mức khiến không ít fan cảm thấy thương thay cho Tần Quyền ở phía trước, không khỏi rơi lệ thay anh.

Hồ Lam ngượng ngùng ngừng một chút, sau đó thay đổi cách hỏi, tiếp tục thắc mắc, "Vậy ngoài Tần tiên sinh, thầy Tống nghĩ sao về các khách mời khác? Đến giờ, trong quá trình tham gia chương trình, có ai khiến thầy Tống cảm thấy rung động không?"

Tống Ngọc suy tư sờ sờ cằm, dùng cổ tay đỡ lấy khuôn mặt trắng mịn của mình rồi khó xử nói, "Người khiến tôi rung động à, thế nào mới gọi là rung động? Các khách mời trong chương trình tôi đều khá thích, mỗi người đều có nét đặc sắc riêng. Nhưng nếu phải nói đến chuyện tim đập nhanh, thì hình như tôi chỉ có cảm giác đó với Hứa Nặc Khiêm thôi. Nhưng đó là khi chúng tôi đua xe, dopamine tăng vọt, đừng nói là ai, chỉ sợ ai cũng phải cảm thấy nhịp tim tăng lên vài lần rồi!"

Cả đám nhân viên công tác nghe xong, vừa phấn khích lại vừa thất vọng, bả vai rũ xuống, thở một hơi thật dài, vừa không thể phun ra vừa không thể nuốt vào.

Chưa kịp tiếp tục truy vấn, Tống Ngọc đột ngột vỗ tay, tỏ ra như thể cuối cùng đã hiểu ý của tổ chương trình, đột nhiên thở dài một hơi thật mạnh.

"À, đúng rồi, trước khi tham gia chương trình này, tôi thực ra khá thích một người vì ngoại hình của cậu ta, kiểu dáng mặt mũi đó, đúng là kiểu tôi thích. Nhưng tính cách thì thôi, quá khác biệt rồi."

Hai vị đạo diễn và đám khán giả lại một lần nữa căng thẳng, tò mò hỏi, "Ồ, là ai vậy?"

"Chính là Từ Tinh Huy á," cậu không chút che giấu, mặt mày vô tội nói, "Thật lòng mà nói, tôi chỉ thích cái vẻ ngoan ngoãn của cậu ta, cái ngoại hình không có một chút tính công kích gì, không có bất kỳ cảm giác ngụy trang phản cảm nào. Nếu không phải vì thân phận của chúng tôi có chút nhạy cảm, lại còn có bầu không khí khó tả giữa anh em, thì tôi có khả năng sẽ thật sự đi theo đuổi cậu ta."

Mọi người lại một lần nữa không nói nên lời, chỉ cảm thấy tam quan của mình bị nổ tung trong khoảnh khắc.

Khán giả tưởng rằng sẽ tìm được chút đường cho cặp đôi yêu thích của mình, tìm được chứng cứ tham khảo cho CP của bọn họ:???

Đây là cặp đôi tà giáo gì vậy?

Cẩn thận thử nhấp một ngụm... thôi thôi, từ bỏ, xin tha thứ cho kẻ bất tài này.

Sau buổi phỏng vấn này, không ít khán giả đã phải chịu một cú sốc lớn nhưng vẫn không chịu thua, bọn họ lập tức mở một cuộc cá cược trên diễn đàn, đoán xem cuối cùng trong chương trình《Sự Kết Hợp Hoàn Hảo》sẽ có bao nhiêu cặp thành công nắm tay nhau.

Nhiều người gần như đều đặt cược vào một cặp, hoặc là không có cặp nào.

Những người được cho là có khả năng thành đôi, chủ yếu là cặp Từ Tinh Huy cùng Đỗ Nhược Hiên, đây là cặp đôi rõ ràng nhất. Tất nhiên, cũng có người đặt cược vào Từ Tinh Huy cùng Thẩm Dung Thời, nhưng ứng cử viên hot nhất, Tống Ngọc, lại rất ít người nhắc tới.

Không còn cách nào, đại đa số mọi người đều cho rằng Tống Ngọc vẫn chưa tỉnh ngộ, không thể nào nắm tay thành công được.

Bọn họ ngoài miệng nói là ship cặp đôi, bảo rằng Tống Ngọc với ai cũng được, nhưng đến cuối cùng, bọn họ lại cảm thấy đối phương có lẽ vẫn nên đi theo con đường độc thân thì tốt hơn. Dù sao, cậu thực sự quá xuất sắc, căn bản không thiếu người theo đuổi, mà những người cạnh tranh lại quá nhiều, đầy rẫy sự bất định. Cả nửa tháng trôi qua, nếu cậu thật sự quan tâm, lẽ ra đã có phản hồi rồi, nhưng đến giờ vẫn không có bất kỳ cảm giác nào, vậy thì khả năng lớn nhất chính là, cậu chẳng thèm để ý đến ai cả.

Dù thật phũ phàng, nhưng đó lại là sự thật.

Từ Tinh Huy thậm chí mong sao Tống Ngọc không chọn bất kỳ ai trong số những người đó, chương trình hẹn hò vẫn là chương trình hẹn hò, suy cho cùng, những người kết thúc có hậu mới là người được chú ý nhất. Cậu ta đã chắc chắn phải giành được Đỗ Nhược Hiên cùng Thẩm Dung Thời, không lý do gì để Tống Ngọc cướp mất sự chú ý của mình.

Điều cậu ta mong muốn nhất, vẫn là Tống Ngọc bị mắc kẹt trong cuộc hôn nhân với Tạ gia, nhưng kết quả cuối cùng, lại không thể trèo lên được Tạ gia, như vậy mới càng tốt.

Một mình chiến đấu, mới dễ đối phó.

Nếu muốn thân phận của mình không bao giờ bị nghi ngờ, thì một phương pháp tốt là ngăn chặn từ gốc rễ khả năng đối phương có sự giúp đỡ.

Cậu ta nghĩ vậy, lặng lẽ tránh qua camera, đi vào nhà vệ sinh, gửi một tin nhắn cho anh họ Từ Châu, kể lại chuyện Tống Ngọc được chia một khoản lớn tài sản ly hôn, đồng thời cũng thông báo cho hắn ta ngày mai đối phương sẽ bàn chuyện liên hôn với Tạ gia.

Từ Châu vẫn luôn đối xử với cậu ta rất tốt, điều hắn ghét nhất là thấy Tống Ngọc thay thế thân phận của cậu ta, làm mưa làm gió, trong âm thầm, hắn cũng đã sớm coi Tạ Nhuận như là em rể tương lai của mình. Nếu biết được hôn ước từ nhỏ của cậu ta đã bị Tống Ngọc chiếm mất, chắc chắn hắn sẽ ra tay giúp đỡ, đến lúc đó gây ầm ĩ một phen, không chỉ Tống Ngọc cảm thấy khó xử, mà ngay cả Tạ lão gia tử cũng sẽ phải nghiêm túc suy nghĩ lại về việc có nên tiếp tục cuộc hôn nhân này hay không.

Cậu ta nhìn vào tin nhắn trong tay, nở một nụ cười đầy tự mãn, như thể đang chờ đợi một cuộc náo nhiệt, trong lòng cũng dần dần cảm thấy thả lỏng hơn một chút.
Bình Luận (0)
Comment