Bởi vì sự thay đổi thành viên trong đội ngũ của chiến đội FOX, vào ngày hôm sau, bọn họ không thể tập hợp đủ năm thành viên để tham gia thi đấu.
Không còn cách nào khác, đành phải làm theo cách truyền thống trong giới eSports --- huấn luyện viên vào thay thế.
Vì vậy, Tống Ngọc đã được xem hai trận E&S lên sân thi đấu.
Nói như thế nào đây, có thể nhìn ra được, đối phương trước đây chắc chắn chính là một bậc vương giả. Kinh nghiệm dày dặn, chiến thuật ổn định, khả năng phán đoán cùng phản ứng trong những khoảnh khắc quan trọng thậm chí còn chính xác hơn cả một số tuyển thủ chuyên nghiệp!
Tuy nhiên, điều không thể tránh khỏi là, khi tuổi tác lớn dần, tố chất thân thể đã không còn như trước, thậm chí khả năng phản ứng cũng chậm lại khá nhiều, vì thế rất dễ bị đối phương bắt bài, một khi bị bắt, sẽ rất khó thoát thân được.
Trước trận chung kết chính thức, chiến đội FOX vẫn cần phải thi đấu thêm hai trận nữa, chỉ khi thắng cả hai trận tiến vào top 16 đội mạnh nhất mới có thể cùng với Illichem quyết định xem ai sẽ là nhà vô địch cuối cùng.
May mắn là, E&S vẫn giữ được nền tảng sức mạnh, tuy rằng trải qua trận đấu khốc liệt đầy máu lửa, nhưng cuối cùng vẫn giành được chiến thắng sát sao, phối hợp tốt với các đồng đội, tiến vào vòng chung kết cuối cùng!
Chỉ có điều, mặc dù đã vào được vòng chung kết, tinh thần của chiến đội FOX vẫn khá thấp.
Mọi người đều rõ ràng trong lòng, năm nay có lẽ sẽ không thể giành được chức vô địch. Ban đầu, bọn họ còn định tiễn đội trưởng nghỉ hưu trong vinh quang, giành được cú ăn năm vô địch liên tiếp, nhưng tiếc là năm nay đội hình không đủ người, đối đầu với đội á quân đã là một bất lợi, huống chi lại còn có một thiên tài mới nổi như Little baby đang trấn giữ, cho nên yêu cầu của đội trưởng đối với mọi người cũng cứ giảm dần, đến cuối cùng, thậm chí chỉ hy vọng không cần thua quá thảm hại là được.
Ít nhất, phải thắng được một ván chứ?
Nếu không, những người hâm mộ từ C quốc đến ủng hộ bọn họ sẽ phải làm sao đây?
Nhìn thấy Tống Ngọc đứng ở bên cạnh từ đầu đến cuối chỉ xem trận đấu mà không đưa ra bất kỳ nhận xét nào, đội trưởng FOX cùng Đỗ Nhược Hiên chợt lóe lên một tia áy náy trong mắt.
Bọn họ vốn dĩ đưa đối phương đến là để trải nghiệm giải đấu eSports thế giới, mục đích là để cho cậu thiếu niên này tự mắt chứng kiến niềm vui chiến thắng cùng nhiệt huyết, hi vọng sau này sẽ lôi kéo được tài năng trẻ này vào chiến đội FOX. Nhưng không ngờ lại xảy ra quá nhiều sự cố bất ngờ, khiến đối phương chứng kiến quá nhiều trò cười, chỉ mong rằng sau này đối phương không có bất kỳ ám ảnh tâm lý nào, nếu không thì bọn họ thực sự sẽ trở thành tội đồ của làng eSports mất!
"Thầy Tống, buổi chiều còn trận chung kết cuối cùng, chúng tôi đánh xong sẽ trở về nước, nếu cậu cảm thấy không thú vị, không muốn xem nữa thì có thể đi dạo xung quanh trước, khi chúng tôi kết thúc xong, chúng ta lại cùng nhau đi."
Dù sao thì trận thi đấu này thực sự chẳng có gì đáng xem, đi cũng chỉ là thấy bọn họ bị Illichem tàn sát, còn không bằng không đi.
Đỗ Nhược Hiên xấu hổ cúi đầu, lời nói ra vô cùng khó khăn.
Nhưng trên thực tế, Tống Ngọc thật sự không để những chuyện này ở trong lòng.
Thể thao điện tử có thắng có thua, chuyện đó là rất bình thường.
Giải vô địch không phải lúc nào cũng thuộc về một chiến đội mãi mãi. Nếu năm nay thi đấu không tốt, thì năm sau tiếp tục cũng được. Chứ ngay đến cả cậu, thời điểm khi mới bắt đầu chơi game, cũng không phải lúc nào cũng thắng, nhưng sau này, cậu không phải đã trở thành "anh Đơn Phòng" chuyên đi dạy dỗ các tuyển thủ chuyên nghiệp đấy sao?
"Không sao đâu, xung quanh chỗ này cũng chẳng có gì thú vị," Tống Ngọc an ủi đội trưởng, vươn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai hắn ta, cố gắng tìm lời để an ủi, "Không cần nản lòng, cuộc đời luôn có những lúc thăng trầm, năm nay không được thì năm sau lại tiếp tục, đối thủ càng mạnh thì càng có niềm vui trong việc trưởng thành."
Nhưng mà chúng ta đâu phải vì đối thủ mà thế này...
Các thành viên của FOX mở to mắt nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc bằng ánh mắt trống rỗng, không nói lời nào. Khiến cậu càng nói thì càng cảm thấy ngại không dám tiếp tục nữa.
Không còn cách nào, là người ngoài cuộc, nói thế này thì chắc chắn sẽ có cảm giác đứng nói chuyện không đau eo (*), vì dù sao thì gậy không đánh vào người mình, cho nên không thể hiểu được đau đớn.
(*)Đứng nói chuyện không đau eo: Là một câu tục ngữ tiếng Trung, ý chỉ người không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà chỉ biết ba hoa khoác loác, cũng có ý nói người được lợi mà còn khoe mẽ; ví von người không hiểu thực tế, chỉ biết nói đạo lý, xa rời thực tế, hay đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng.Nhưng thật ra quản lý chiến đội ở bên cạnh đang đầy vẻ lo lắng, nhìn về phía huấn luyện viên đang ở một bên chuẩn bị, không nhịn được mà mở miệng khuyên nhủ.
"Lão Trần, nếu không, buổi chiều trận chung kết cậu đừng ra sân nữa, đến đây là đủ rồi, Holman vốn đã có ý kiến với cậu, nếu thấy cậu lại ra sân, có thể lại nói những lời không hay, còn không bằng..."
Huấn luyện viên Trần bỗng dừng tay lại, các thành viên khác cũng nhìn về phía bên này, trên khuôn mặt là sự phức tạp cùng áy náy.
Bọn họ hiểu ý của quản lý.
Nếu đã định thua, thà buông tay một cách dứt khoát còn hơn bị sỉ nhục thậm tệ.
Khác với đội trưởng và các thành viên của FOX, quản lý chiến đội gần như đã đồng hành cùng với huấn luyện viên Trần từ trước, vì vậy hắn cũng phần nào hiểu về sự kiện bài xích của Illichem vài năm trước. Khi đó, người chủ yếu gây khó khăn cho E&S chính là Holman. Đối phương ghen tị vì cậu ta được gọi là thiên tài, đã liên kết với các đồng đội cùng quản lý của chiến đội để đuổi cậu ta ra khỏi server Bắc Mỹ. Sau nhiều lần thay đổi, E&S mới có thể trở lại FOX với tư cách là huấn luyện viên. Đối với Holman, FOX gần như là kẻ thù!
Thường ngày, huấn luyện viên Trần sẽ không ra sân, đối phương đã buông lời ác ý, mỉa mai và nhục mạ đủ kiểu. Nếu hôm nay bọn họ lại thấy cậu ta làm tuyển thủ dự bị, làm sao có thể bỏ qua? Chỉ cần có chỗ nào phát huy không tốt, đối phương chắc chắn sẽ phải nhắc đến chuyện này suốt vài năm!
Đội trưởng của FOX do dự một lúc, không cam lòng liền đi theo phụ họa nói, "Đúng vậy, hay là huấn luyện viên không ra sân nữa, tùy tiện tìm người khác... thay thế cho xong."
Hắn ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng, lại vẫn không thể không khinh thường chính bản thân mình.
Thay? Tìm ai thay thế đây?
Ở nơi mà không có ai có năng lực, làm sao còn có thể tìm được một tuyển thủ dự bị chơi game giỏi?
Nếu chưa đánh đã nhận thua, tin tức này mà truyền ra ngoài, mặt mũi của FOX sẽ mất sạch!
Nhưng nếu cứ để bọn họ trơ mắt nhìn huấn luyện viên bị đối phương tấn công ác ý như một con chó điên mà không làm gì, bọn họ cũng không thể làm ngơ được.
Tình huống trong lúc nhất thời rơi vào cục diện bế tắc.
"Hay là... để thầy Tống làm khách mời một chút?"
Vừa lúc là người thừa ra, lại biết chơi game, trẻ tuổi còn có tiềm năng, lặn lội đường xa đi theo bọn họ đến Mỹ mà chẳng có việc gì làm, ngoài Tống Ngọc, còn ai có thể phù hợp hơn nữa?
Hơn nữa, đối phương cũng không phải người trong giới esports, cho dù thua cũng sẽ không ảnh hưởng đến danh tiếng hay thành tích.
Các fan cũng không thể nói gì đến nơi này...
Ngay lập tức hiểu được suy nghĩ của các thành viên, tất cả mọi người trong FOX đồng loạt chuyển ánh mắt về phía Tống Ngọc.
Tống Ngọc:???
Tại sao chủ đề đột nhiên lại chuyển lên trên người mình vậy?
"Tôi không được, tôi không ra sân, tôi không làm đâu!"
Cậu vội vàng vung tay từ chối.
Trời ạ, làm sao mà đồng ý được? Nếu đồng ý, chẳng phải chiếc áo choàng zombie của cậu sẽ không giữ được nữa sao!
Hơn nữa, tất cả đều là mất mặt, tại sao lại phải để cậu chịu đựng điều đó?
Cậu đâu phải là thành viên của FOX hay liên quan gì đến bọn họ, không cần phải chịu trách nhiệm cho bất kỳ kẻ nào!
Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là --- cậu là người cực kỳ coi trọng sĩ diện, muốn thắng thì không khó, nhưng nếu để cậu thua, thì quả thật rất khó khăn!
Huấn luyện viên Trần biết mọi người đang lo lắng cho hắn ta, nhưng những ý tốt này, hắn ta chắc chắn khó mà chấp nhận được.
"Đừng làm khó thầy Tống, đây là chuyện của chúng ta, không cần phải hy sinh danh tiếng của một người mới để làm vật tế thần cho tôi. Thể thao điện tử vốn chính là oan gia ngõ hẹp, chỉ có chiến đấu đến chết, không có đường lui. Tôi không muốn nhận thua, cũng không hy vọng các cậu nhận thua. Cho đến lúc cuối cùng, không ai có thể đoán được kết quả sẽ như thế nào. Cứ đánh thật tốt, miễn là chúng ta làm hết sức mình, cho dù có thua, cũng không phải hổ thẹn với lương tâm." Hắn nói với giọng điệu kiên định, đôi mắt sáng lấp lánh như chứa đựng toàn bộ sao trời, tỏa ra một quyết tâm chiến đấu mãnh liệt.
Nghe được những lời này khiến các đồng đội không khỏi rơi lệ, đồng thời cũng làm Tống Ngọc ngạc nhiên quay đầu nhìn.
Chỉ có thể nói, các tuyển thủ esports chân chính là những người khác biệt với những người khác, bọn họ có vinh quang và kiêu ngạo của riêng mình, không cần bất kỳ kẻ nào can thiệp hay thương hại.
Vào buổi chiều, trận chung kết cuối cùng chính thức bắt đầu.
Vẫn là trận đấu giữa Illichem và FOX.
Bọn họ đã thi đấu với nhau trong suốt hơn ba năm, mỗi trận thi đấu, khán giả đều có thể mua hết vé chỉ trong vài giây! Bọn họ cũng được tất cả những người trong giới esports công nhận là những khoảnh khắc đáng xem nhất trong giải đấu thế giới.
Trận đấu còn chưa bắt đầu, nhưng toàn bộ sân thi đấu đã được lấp đầy với các loại biểu ngữ và sự cổ vũ, hai màu đỏ và xanh được phân chia ranh giới rõ ràng, tạo nên một cảnh tượng vô cùng hùng vĩ!
Ngay cả các nhân viên quay phim của chương trình《Sự Kết Hợp Hoàn Hảo》đang quay phim cũng đặc biệt đi một vòng quanh sân, ghi lại cảnh tượng hùng vĩ này, chuẩn bị cắt vào trong video chính để làm tăng không khí.
Các đội viên của hai đội bắt đầu tiến vào theo sự giới thiệu của đạo diễn, tuyển thủ mới Little baby đặc biệt từ trong đội lộ đầu ra, quan sát đối thủ một chút, khi thấy thành viên cuối cùng của FOX thực sự là vị huấn luyện viên trung niên của bọn họ, cậu ta lập tức bật cười như đang xem xiếc khỉ, không nhịn được mà kéo đồng đội thì thầm to nhỏ, vừa nhìn là biết ngay đang nói những điều không hay.
Đỗ Nhược Hiên cùng các thành viên khác của FOX lập tức mặt mày u ám, nhưng huấn luyện viên Trần lại vẫn rất bình tĩnh, dường như chẳng để tâm đến những chuyện này ở trong lòng.
Tống Ngọc theo sự dẫn dắt của quản lý chiến đội, cùng với các nhân viên quay phim ngồi ở hàng ghế đầu, phía sau lưng cậu, không ít fan quốc tế cũng đang thấp giọng bàn tán.
"Chuyện gì vậy, tại sao người lên sân lại là huấn luyện viên của FOX?"
"Cậu không nghe nói à? Tân binh vì vấn đề visa bị kẹt lại, không thể đến được, còn người thay thế thì bị ngộ độc thực phẩm, tiêu chảy đến mức kiệt sức, không thể ra sân..."
"Vậy cũng không cần phải để huấn luyện viên Trần ra sân chứ, anh ta đã lớn tuổi như vậy, liệu có ổn không?"
"Dù sao thì hai trận trước đã thảm hại lắm rồi, trận này, cũng không biết thế nào..."
"Hy vọng đừng làm lỡ mất trận, tôi còn mong đội trưởng giành năm danh hiệu liên tiếp rồi giải nghệ cơ!"
......
Tiếng động xào xạc phía sau khiến Tống Ngọc và quản lý chiến đội không khỏi lo lắng, nhíu chặt mày. Trong lòng bọn họ đều hy vọng, ít nhất mọi người có thể phối hợp ăn ý hơn, ít nhất đừng để huấn luyện viên Trần bị đối phương bắt thóp, nếu không... chỉ sợ tiếng chỉ trích từ fan cũng sẽ không dễ nghe chút nào.
Nhưng số phận dường như không mỉm cười với lời cầu nguyện của bọn họ, trận đấu thứ nhất vừa mới bắt đầu, còn chưa tới hai phút, đối thủ Little baby đã thành công giành được mạng đầu tiên, mà người bị mất mạng không ai khác chính là huấn luyện viên của bọn họ, E&S.
Sau đó, Illichem như thể đã mở ra một cái lỗ thủng, liên tục tấn công huấn luyện viên Trần.
Đặc biệt là Little baby, gần như là đang coi đó như một sự sỉ nhục, luôn nhắm vào huấn luyện viên Trần để giết.
Dù hắn ta trốn ở đâu, cho dù cố gắng tránh né thế nào, cuối cùng vẫn bị tóm gọn.
Vì vậy, Đỗ Nhược Hiên cùng đội trưởng dù có liều lĩnh cứu giúp mấy lần, nhưng kết quả tạo thành, lại thường là mua một tặng một, hoặc mua một tặng hai.
Holman đứng ở khu ghế huấn luyện bên cạnh, trên mặt đầy vẻ đắc ý.
Trong khi đó, huấn luyện viên Trần trên sân càng đánh càng thấy mặt mày tái mét.
Mà cố tình Little baby lại còn vô cùng miệng tiện, vừa đánh vừa mở mic ra chế giễu nói.
"Không phải chứ, đây là tân binh của FOX à? Trình độ đúng là cùi bắp."
"Rốt cuộc có làm được không? Nếu là ông già thì nên rời sân sớm một chút đi, tốc độ này chậm quá."
"OK, lại lấy thêm một mạng nữa! Cảm ơn đội địch đã tặng quà ha ha ha."
......
Các thành viên của FOX nghe thấy những lời này, trong lòng bực tức, tốc độ của bọn họ cũng trở nên không còn kiểm soát được nữa.
Rối loạn, hoàn toàn rối loạn.
Cả trận đấu thực sự hỗn loạn, đương nhiên, kết quả là thua rất thảm hại.
Cuối cùng, huấn luyện viên Trần kết thúc ván đầu tiên với tỉ số 2:25! Ngay khi kết thúc, quản lý lập tức hét lên yêu cầu tạm dừng lại!
Phía sau, khán giả không ngừng xả giận.
"Mẹ nó, đánh cái gì vậy? Nếu không biết đánh thì đừng có đánh, thả con chó ra so với anh ta còn giỏi hơn! Cứ liên tục tặng đầu như thế, chắc chắn không phải là nội gián đấy chứ?"
"Đệt, trận đấu đáng xấu hổ nhất của FOX, tìm ở đâu ra người thay thế này vậy? Trông như quỷ thế này mà cũng dám lên sân?"
"Hoàn vé! Ông đây chạy xa như vậy, đến đây là để xem các người làm mất mặt à?"
"Cút đi, đổi người đi! Để cái tên huấn luyện viên gì đó đổi đi!"
Hầu hết khán giả trên khán đài không thể kìm nén được nữa, không nhịn được mà lớn tiếng mắng chửi. Bọn họ đã thắng quá nhiều, cũng thắng quá lâu, vì vậy khi lần đầu tiên bị áp đảo, bọn họ tự nhiên đổ hết mọi thất bại lên trên người huấn luyện viên Trần.
Còn bản thân huấn luyện viên Trần thì sao?
Sau khi rời sân, hắn ta không còn mở miệng nói thêm một lời nào nữa. Hy vọng trong mắt hắn ta cũng dần dần biến mất, cảm giác tội lỗi mạnh mẽ từng chút một kéo hắn ta xuống, khoảng cách bị áp đảo gần như nghiền nát khiến hắn ta bắt đầu nghi ngờ chính bản thân mình.
"Tôi đi vệ sinh một lát."
Hắn nói xong, liền vội vã rời đi, khiến các thành viên FOX không khỏi cảm thấy xót xa.
Tống Ngọc cảm thấy hơi không vui, cậu biết, đối thủ rõ ràng là đang cố tình làm loạn tâm lý của bọn họ, nhưng với vị trí của mình, cậu lại không thể đưa ra phán xét.
Thể thao điện tử, kém cỏi là tội lỗi, bất kể đối phương có nhắm vào mình hay không, thua chính là thua, không ai có thể làm gì được.
Cậu thở dài một tiếng, cầm điện thoại lên kiểm tra những hot search ở trong nước, quả nhiên, trang chủ đã đầy rẫy những lời mắng chửi điên cuồng.
Mà những lời chửi mắng càng ngày càng ác liệt hơn.
Thật là, đây chính là lý do vì sao cậu không muốn trở thành tuyển thủ esports, mặc kệ như thế nào, áp lực cũng quá lớn, chỉ là một trận thi đấu mà thôi, nhưng lại làm như mình đang phạm phải một tội ác nghiêm trọng nào đó vậy!
Đội trưởng FOX nghiêm túc dẫn dắt các thành viên còn lại bắt đầu phân tích lại trận đấu. Tống Ngọc không chịu nổi bầu không khí nặng nề này, liền quay người bước ra khỏi phòng nghỉ.
Tuy nhiên, khi vừa mới ra khỏi cửa, cậu lại nhìn thấy huấn luyện viên Horman từ phòng bên cạnh cũng đang đi về phía nhà vệ sinh, đôi mắt cậu hơi lóe, liền đi thẳng theo sau.
Mới vừa đi đến cửa, cậu đã nghe thấy tiếng chế giễu từ trong nhà vệ sinh nam.
"Chậc chậc chậc, đây là ai vậy? Không phải là thiên tài esports E&S hồi xưa đấy sao? Sao giờ lại rơi vào tình trạng không đánh thắng được một đứa nhóc vậy?"
Tống Ngọc bước chân cứng lại, cuối cùng vẫn kiêng nể thể diện của huấn luyện viên Trần, liếc mắt nhìn vào camera, cậu quyết định không bước vào nữa.
Cậu đứng ở cửa, trầm mặc nghe, còn các nhiếp ảnh gia cũng dừng lại ở bên ngoài, lặng lẽ quay phim.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, bởi vì vấn đề thu âm, khán giả không thể nghe rõ ràng những gì đang được nói ở trong nhà vệ sinh, chỉ thấy Tống Ngọc nghiêm túc đứng ở cửa, sau một lúc, cậu như nổi giận, nắm chặt tay lại, rồi lặng lẽ không một tiếng động xoay người rời đi. Ngay sau đó, người tự xưng là "khách mời chương trình hẹn hò chưa từng chơi game" của bọn họ đẩy cửa bước vào, sau khi tiến vào phòng nghỉ, liền yêu cầu với quản lý chiến đội và đội trưởng rằng muốn ra sân thay huấn luyện viên Trần.
Khán giả:!!!
Bọn họ đã bỏ lỡ cái gì sao?
Tại sao lại muốn thay người để nhận chỉ trích vậy?
Đại ca, không phải anh không biết chơi game sao? Sao lại chen vào xem náo nhiệt lúc này vậy? Nếu mà thua thì thật sự sẽ bị ném đá đấy!
Đỗ Nhược Hiên cùng các thành viên của FOX đều ngây ngẩn cả người, quản lý chiến đội thì đã xác nhận lại mấy lần, "Cậu chắc chắn chứ? Thật sự muốn ra sân sao?"
Với tình hình dư luận hiện tại, rõ ràng ai nhận trách nhiệm sẽ bị mắng chửi!
Sáng nay không phải còn nói là không đồng ý, sao bây giờ lại đột nhiên...
Tống Ngọc nghiêm túc gật gật đầu, cầm lấy chiếc gậy tiếp sức, "Ừ, tôi chắc chắn, tôi muốn lên sân."
Với sự khẳng định của cậu, toàn bộ phòng nghỉ yên tĩnh không một tiếng động, nhưng đội trưởng và quản lý của FOX lại không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tuy rằng bọn họ cũng biết rằng hành động này có thể hơi hèn hạ, nhưng so với một người ngoài cuộc, thì hiện tại huấn luyện viên Trần đã không còn phù hợp để lên sân nữa. Bọn họ không muốn thay huấn luyện viên mới, càng không muốn chứng kiến người bạn, người thầy của mình bị sỉ nhục như vậy.
Việc để Tống Ngọc ra sân để kết thúc trận đấu quả thực là sự lựa chọn tốt nhất.
Khi huấn luyện viên Trần trở lại từ nhà vệ sinh, tóc và quần áo của hắn ta rõ ràng có một chút lộn xộn, mọi người đều ăn ý không hỏi gì thêm, mà chỉ thông báo yêu cầu của Tống Ngọc. Huấn luyện viên Trần trầm mặc trong chốc lát, rồi gật đầu đồng ý.
"Cảm ơn."
Ngay trước khi trận đấu thứ hai bắt đầu, Đỗ Nhược Hiên yên lặng quay đầu lại, thấp giọng nói với Tống Ngọc.
Tống Ngọc bất ngờ liếc mắt nhìn hắn ta, nhưng không nói gì cả.
Đỗ Nhược Hiên trong lòng cảm thấy cay đắng, mãi cho đến ngày hôm nay, hắn mới nhận ra mình đã sai lầm đến mức nào. Thực ra hắn chưa bao giờ thực sự có hiểu biết về Tống Ngọc, có rất nhiều chuyện, hắn đã hiểu sai. Ngay từ đầu, vì một số dư luận và đánh giá của người khác, hắn đã có cái nhìn sai lệch, cho nên sau này mỗi lần nhìn vào Tống Ngọc, liền mang lên các loại thành kiến, cái nhìn thiếu khách quan và kiêu ngạo đã che mờ mắt hắn, cũng khiến hắn thật sự bỏ lỡ một người đáng lẽ phải được trân trọng và ngưỡng mộ.
Nếu ngay từ đầu hắn ta không có những thành kiến đó...
Hắn nhớ lại những lần mình đã từng thô lỗ và kiêu ngạo trong quá khứ, im lặng nuốt xuống những cảm xúc đang cuồn cuộn ở trong lòng.
Không, không được nghĩ, dù chỉ là nghĩ thôi, cũng giống như đang xúc phạm lòng tốt và tấm lòng của đối phương vậy.
Khi trận đấu thứ hai bắt đầu, các thành viên của Illichem nhanh chóng nhận ra sự thay đổi nhân sự ở bên đối phương.
Little baby lại một lần nữa mở miệng chế giễu nói, "Ôi chao, cậy già lên mặt không được, lại dùng chiêu mỹ nhân kế à? Tiếc quá, tôi không ăn đàn ông, nếu tôi đổi tính cách từ trước, có lẽ tôi còn có thể cân nhắc."
Trong kênh công cộng, vang lên những tiếng cười đùa chế giễu đầy ác ý của những người đàn ông.
Đỗ Nhược Hiên cùng các thành viên của FOX lo lắng nhìn về phía Tống Ngọc.
Đối phương lại không bị ảnh hưởng một chút nào, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, như một vị tiên nhân cao cao tại thượng, vững vàng ngồi ở vị trí của mình.
Chẳng bao lâu sau, đối diện liền cảm thấy không thú vị, không nói chuyện nữa.
Khi đồng hồ bắt đầu đếm ngược, tất cả các thành viên nhanh chóng ngồi vào vị trí.
Hai bên chính thức đối đầu, sắp xếp đội hình xong xuôi, chưa kịp để Little baby nhìn rõ đối thủ, thì Tống Ngọc đã nhanh chóng vượt qua từng lớp phòng thủ, giành được một mạng!
Trên khán đài, huấn luyện viên Trần cùng quản lý chiến đội đều ngẩn ngơ.
Tại vị trí bình luận, hai vị MC cũng bị sốc, hai người bọn họ còn chưa kịp giới thiệu thông tin về tân binh mới đâu, sao lại nhanh như vậy?
Dường như là để mọi người có thời gian phản ứng, sau khi giành được mạng, Tống Ngọc lập tức rút lui về phía sau.
Little baby bị giết thì tức giận vô cùng, vừa hồi sinh xong liền lao thẳng về phía Tống Ngọc.
"Không cần bận tâm đến tôi, các cậu đánh như thế nào, thì cứ đánh như thế ấy."
Tống Ngọc đã nhắc nhở các thành viên của FOX qua tai nghe, sau đó nhanh chóng phản công, trực tiếp hạ gục Little baby thêm một lần nữa!
Lần này, Holman đã nghiêm túc hơn.
"Không cần hoảng, bình tĩnh đi."
Ông ta đứng trên ghế huấn luyện hét lên.
Các thành viên của Illichem mới bắt đầu phản ứng lại, vội vàng đi hỗ trợ, bảo vệ Little baby, không để cậu ta tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Còn Tống Ngọc thì dường như không bộc lộ bất kỳ ý định "thù hằn" nào, chỉ là sau khi hạ gục hai mạng của đối phương, cậu không còn bận tâm nữa, mà tiếp tục chơi trận đấu như bình thường. Cậu không cố ý đi lựa chọn thành viên, nhưng bất cứ ai đụng vào, thì đối thủ bên kia hầu như không còn một ai có thể sống sót.
Tốc độ thu hoạch nhanh chóng đến nỗi ngay cả các bình luận viên cũng phải trợn mắt há hốc mồm.
Trong trận thứ hai, với sự phối hợp đỉnh cao của Tống Ngọc, FOX chỉ mất chưa đến hai mươi lăm phút đã thành công giành chiến thắng.
Trực tiếp san bằng tỉ số!
Trên khán đài màu đỏ vang lên tiếng hoan hô, mọi người đều sôi nổi đứng dậy, đầy phấn khích.
Đỗ Nhược Hiên mặt mày đỏ bừng, dường như chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác thỏa mãn từ lối chơi "tốc biến" như vậy, chỉ không ngừng lẩm bẩm ở trong miệng, "Ổn định, ổn định!"
Huấn luyện viên Trần và quản lý cũng không có ý định ngăn cản, liếc mắt nhìn nhau một cái, im lặng để bọn họ tiếp tục.
Ngược lại, Little baby bị Holman gọi xuống để thì thầm vài câu, nhưng không cần phải suy nghĩ cũng biết nội dung của cuộc trò chuyện này là gì, chẳng qua chỉ là yêu cầu giữ bình tĩnh, cẩn thận hơn, tìm cách đối phó với người mới bên kia, đại loại như vậy, blabla...
Bởi vì đã thắng một trận, áp lực của FOX đột nhiên giảm bớt, Tống Ngọc sau khi khởi động đơn giản một chút, liền bắt đầu phản công.
Theo lý thuyết, hai trận thắng là đủ để giành chiến thắng, bọn họ chỉ cần thắng thêm một ván nữa là được.
Cứ tiếp tục duy trì như vậy, là có thể.
Nhưng như vậy, thật khó để thỏa mãn cơn tức, vì vậy, ngay từ đầu, Tống Ngọc một lần nữa nhấn mạnh rằng không cần phải để ý đến cậu, sau đó đã bắt đầu một loạt các cuộc vây bắt và tấn công có mục tiêu.
Little baby phải không? Thiên tài eSports phải không? Cậu không phải cố ý chặn đường huấn luyện viên Trần để tàn sát sao?
Vậy thì hãy tự mình trải nghiệm một chút đi.
Sau khi có first kill, Tống Ngọc gần như đã treo mình trên người Little baby.
Mục tiêu rất rõ ràng.
Đối phương đi đến đâu, cậu giết đến chỗ đó.
Hơn nữa chỉ giết Little baby!
Những người khác chỉ cần không đến cứu viện, cậu cũng chẳng thèm để ý đến.
Một bên giết, một bên còn không quên chế giễu.
"Ôi giời, đây chính là thiên tài eSport nổi tiếng đấy sao? Không phải chứ, kỹ năng kém như vậy à?"
"Xác định chỉ mới mười mấy tuổi, không phải đã tám, chín mươi tuổi sao? Chậm quá, hay là cậu quay trở về rèn luyện lại một chút đi."
"Chán quá, chán quá đi, giết mà tôi cũng thấy phiền rồi, cậu có thể cho tôi một chút phản ứng không, giãy giụa làm sao nhìn cho đẹp một chút chứ. Yếu ớt như vậy, giống như một chú gà con..."
Đỗ Nhược Hiên vừa nghe, vừa khẽ nhếch khóe miệng.
Hắn không thể không nhớ lại những lần đầu tiên tham gia chương trình hẹn hò, mỗi lần bị Tống Ngọc châm chọc, khiến cho hắn không biết phải nói gì, trong lòng cảm thấy thoải mái lạ thường, xem ra không phải chỉ có mình hắn bị mắng khó nghe, nhìn xem, chỗ này còn mắng càng "bẩn" hơn mà.
Mặt khác các thành viên của FOX, cũng nhịn không được co rúm bả vai lại.
May thay, bọn họ đã không chọc giận Tống Ngọc, nếu không với cái miệng của đối phương, chỉ sợ sẽ bắt nạt người đến khóc mất.
Quả thật, sau khi kết thúc trận thứ ba, Little baby đã bị đánh cho tan tác, nước mắt nước mũi chảy thành hàng, tâm trạng hoàn toàn sụp đổ!
Mà Tống Ngọc cũng đã vượt qua thành tích của huấn luyện viên Trần, thuận lợi giành chiến thắng với chiến tích 27:1.
Mặc dù tính trên toàn đội vẫn là thua, nhưng đã thành công xóa bỏ được quan niệm rằng thực lực của đội tuyển điện tử nhất định phải hoàn toàn tương đồng với kết quả thi đấu.
Đó là một chút danh dự dành cho huấn luyện viên Trần.
Đỗ Nhược Hiên cùng các thành viên của FOX cảm thấy đáy lòng ấm áp, ánh mắt nhìn Tống Ngọc cũng trở nên dịu dàng hơn.
Trận thi đấu đã đến ván thứ tư.
Little baby của Illichem đã bị đánh đến mức tâm lý hoàn toàn mất cân bằng, khi nhìn thấy Tống Ngọc, cậu ta theo bản năng lập tức lùi lại trốn, các thành viên khác cũng tỏ ra hết sức sợ hãi, chỉ có thể tránh xa.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải kiểu chơi "tốc biến" như vậy, không hề có sự lề mề nào, giết xong là rút lui, ở vị trí nào cũng có thể hỗ trợ, hoàn toàn không có chút quy tắc nào, càng không thể nào nghiên cứu được.
Điều quan trọng hơn chính là, bên bọn họ dường như hoàn toàn không có hiểu biết gì về Tống Ngọc, nhưng trái lại, Tống Ngọc lại như rất quen thuộc đối với từng người trong bọn họ.
Những điểm yếu và nhược điểm bị nắm bắt một cách chính xác, hơn hai mươi phút trôi qua, tất cả những người bị giết đều không khỏi hoài nghi về cuộc đời mình.
Trong trận thứ tư, FOX không nghi ngờ gì nữa, đã thành công giành được chiến thắng!
Đội trưởng cùng với Đỗ Nhược Hiên và các thành viên khác càng chơi càng thuận lợi, tinh thần đi lên cao!
Còn nhìn về phía Illichem, cái khí thế kiêu ngạo, cái giọng điệu ngông cuồng như thiếu niên nổi loạn, giờ còn đâu nữa?
Mỗi người giống như những cây cải trắng trong ruộng bị sương giá, rũ rượi, mềm oặt.
Cuối cùng, FOX đã hoàn toàn đánh bại Illichem với tỉ số 3:2, thành công giành được chức vô địch.
Khi tiếng hô reo vang lên khắp sân thi đấu, những dải lụa rực rỡ tung bay, Tống Ngọc được tất cả các thành viên của FOX ôm chầm vào lòng.
Bả vai của cậu ướt đẫm nước mắt của đội trưởng, khiến cả huấn luyện viên Trần cùng quản lý chiến đội cũng không kìm nổi phải lau nước mắt.
Tống Ngọc đứng bất động tại chỗ, do dự giơ tay lên, nhìn vào những khán giả đang phấn khích hò reo trong hội trường, dù không hiểu rõ nhưng lại vô cùng bất ngờ cảm nhận được niềm vui và sự an ủi.
Cậu bị xô đẩy và kéo đi, cùng nhau nhận lấy chiếc cúp vô địch lớn, đội trưởng nghẹn ngào cầm lấy microphone, cảm ơn sự ủng hộ của các fan, đồng thời thông báo về việc hắn sẽ giải nghệ sau năm liên tiếp giành chiến thắng, thành công thu hoạch được nước mắt ở xung quanh.
Cũng không biết ai là người đầu tiên giơ tay ra, ôm đội trưởng lên, nâng đỡ rồi ném lên không trung, sau đó lại mạnh mẽ tiếp nhận. Tống Ngọc đứng bên cạnh cười, cũng bị Đỗ Nhược Hiên bắt lấy, liên hợp với huấn luyện viên Trần cùng nhau nâng lên.
Dưới những ánh pháo hoa rực rỡ, cậu được đám đông bảo vệ ném về phía trước, mấy vòng đi qua như một chiếc tàu lượn siêu tốc, nhưng trong lòng lại cảm thấy tràn đầy an toàn.
Đây là lần đầu tiên cậu tham gia giải vô địch thế giới, ước chừng cũng là lần cuối cùng, nhưng lần này, lại so với bất cứ lần nào, sẽ là ký ức được khắc sâu nhất.
Khi giải đấu kết thúc, các chiến đội tập hợp tại sân bay, mỗi đội trở về đất nước của mình.
Đội trưởng và vài thành viên của FOX vây quanh Tống Ngọc, vẻ mặt đầy phức tạp.
"Có chuyện gì vậy?"
Cậu ngơ ngác ôm lấy chiếc cúp, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đỗ Nhược Hiên ấp úng vài lần, do dự mở miệng nói, "Thầy Tống, cậu... có phải chính là người trong truyền thuyết kia, anh Đơn Phòng có phải không?"
Tống Ngọc:!!!
Ai nói vậy, tôi không có, tôi không phải!
Cậu vừa định phủ nhận thì nghe thấy huấn luyện viên Trần đứng ở bên cạnh thở dài nói.
"Không cần giấu giếm, lối chơi của cậu, ngoài zombie ra thì không ai có thể chơi được, không quan tâm gì cả, chỉ dựa vào tốc độ và phản ứng để vượt qua, chỉ là yêu cầu có tài năng cực lớn để duy trì, những người khác cho dù muốn học cũng không thể học được. Còn nói chưa chơi game bao giờ sao? Cậu đúng là khéo nói, đến cả tôi còn thiếu chút nữa bị cậu lừa rồi."
Các thành viên còn lại của FOX cũng đều là vẻ mặt ai oán, gật gật đầu phụ họa.
Không còn cách nào, Tống Ngọc thực sự diễn quá tuyệt vời, còn nói mình không có kinh nghiệm? Nếu không phải trận đấu thứ ba khi cậu đang ngược đãi Little baby, nhìn quen đến nỗi giống hệt lúc bọn họ bị anh Đơn Phòng hành hạ, đến cả bọn họ cũng không dám nhận ra!
Hóa ra, người đã đắc tội với gần như toàn bộ tuyển thủ eSports, lại chính là tên nhóc nhà cậu?
Lớn lên xinh đẹp như vậy, sao lại ra tay ác độc thế? Giơ tay chém xuống, một người cũng không buông tha, đúng là quá tàn nhẫn!
Nhìn thấy không thể giấu được nữa, Tống Ngọc chỉ biết cười ngượng ngùng, xấu hổ ngậm miệng lại.
Đỗ Nhược Hiên thấy dáng vẻ này của cậu, còn cần phải nghĩ thêm gì nữa sao? Lập tức bị sốc, như bị tia chớp đánh thẳng vào người.
Hóa ra người mình luôn theo đuổi lại đang ở ngay bên cạnh? Khổ cho hắn, suốt nửa tháng qua đã gần như quay chương trình hẹn hò với đối phương, thế mà một lần cũng không hề phát hiện ra?
Ô ô ô, vậy là, hắn cứ như thế mà nhắm vào thần tượng của mình suốt nửa tháng qua sao?
Hãy để hắn chết một lần trước đi...
Lúc này, hắn cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác phức tạp và hối hận mà Chu Tử Lực đã trải qua khi biết Tống Ngọc chính là Zling, nhưng tất cả đã quá muộn rồi, cho dù có muốn sửa lại, thì hình tượng và nhân cách của hắn cũng đã sớm được định hình trong lòng đại ca rồi.
Đỗ Nhược Hiên như bị rút hết linh hồn, bị đội trưởng kéo đi, còn huấn luyện viên Trần cuối cùng cũng có thời gian hỏi câu hỏi mà hắn ta vẫn luôn băn khoăn.
"Cái kia... cho nên cậu vì cái gì lại đồng ý thay tôi ra sân vào lúc cuối vậy?"
Sắc mặt Tống Ngọc hơi tối lại, nhìn người đàn ông đối diện với vẻ mặt phức tạp, người đã dành cả cuộc đời cống hiến cho thể thao điện tử, không nhịn được cắn chặt răng, tức giận nói.
"Bởi vì tôi nghe thấy ông ta nói trong nhà vệ sinh, rằng tuyển thủ eSports của C quốc đã chết hết rồi. Mẹ kiếp, ông ta có thể xúc phạm mấy người, nhưng không thể xúc phạm cả C quốc được? Tôi vô tội nằm không cũng trúng đạn, không dạy ông ta cách làm người thì sao được?"
Huấn luyện viên Trần ngẩn người một lúc, dường như không thể tin được, "Chỉ có vậy thôi à?"
Tống Ngọc nghi hoặc chớp chớp mắt, khuôn mặt đầy vẻ tinh quái, giọng điệu nhẹ nhàng, "Còn sao nữa?"
Huấn luyện viên Trần ngẩn ra một lúc rồi bật cười, vui vẻ vỗ vỗ bả vai Tống Ngọc, "Tốt, rất tốt, nếu là vì lý do này, thì tôi rất vui. Cảm ơn cậu lần này đã ra tay giúp đỡ, lần sau nếu có cơ hội nhớ đến thăm căn cứ nhé, dù không làm tuyển thủ chuyên nghiệp thì cũng có thể đơn giản trao đổi kỹ thuật mà, cánh cửa của FOX luôn rộng mở với cậu."
Tống Ngọc cười gật gật đầu, đáp lại.
Trên thực tế, lúc đó cậu không chỉ nghe được mỗi câu nói này.
Cùng với những lời lẽ xúc phạm, còn có rất nhiều từ ngữ cay nghiệt khó nói thành lời, mà điều thực sự khiến cậu tức giận chính là, huấn luyện viên Trần vì không muốn làm tổn hại đến đội, đã cúi đầu trước kẻ thù ngày xưa, cầu xin đối phương đừng để chuyện riêng của bọn họ lan truyền ra ngoài đội của hai bên, nhưng nhận lại chỉ là sự chế giễu, cùng với lời phàn nàn rằng năm xưa hắn ta không đồng ý với sự theo đuổi của đối phương, hiện giờ cho dù có quỳ xuống cầu xin cũng không xứng đáng nữa, kiểu kiểu như thế.
Đương nhiên, những lời này thì không cần phải nói với huấn luyện viên Trần.
Tống Ngọc quay người lại, đối mặt với ánh mắt sáng lấp lánh đầy vẻ ngưỡng mộ của người quay phim duy nhất biết chuyện, cậu hơi ngập ngừng một giây, rồi vội vàng giải thích với vẻ có chút hối lỗi.
"Ý tôi không phải vậy, tôi chỉ là..."
"Xin cậu cứ yên tâm, thầy Tống, tôi hiểu hết mà!"
Đối phương vô cùng cảm động đáp lại.
Anh thì hiểu cái gì cơ chứ?
Tống Ngọc cảm thấy xấu hổ đến mức da đầu tê dại, cậu như đã thấy được cảnh hậu kỳ chỉnh sửa khi hai vị đạo diễn sẽ thêm vào đoạn nhạc oai hùng, chính nghĩa để làm nổi bật hình tượng "vừa đỏ vừa chuyên" của mình. Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi, cậu đã không nhịn được mà co rúm cả ngón chân lại, cuối cùng, chẳng còn cách nào khác, cậu cũng chỉ có thể cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, quay người theo đoàn làm chương trình lên máy bay về nước.
Vừa hạ cánh, Hồ Lam cùng Phùng Mạc Mạc liền tự mình ra đón.
"Cuối cùng cũng về rồi! Thầy Tống, cậu không biết đâu, hai ngày cậu không có ở đây, chúng tôi nhớ cậu đến mức nào đâu!"
Giống như nhìn thấy chúa cứu thế, hai vị đạo diễn nhiệt tình lao tới, đầu tiên thay cho Tống Ngọc một bộ thu âm mới kiểu kim, rồi nhanh chóng thông báo về những sự việc đã xảy ra trong chương trình trong hai ngày qua.
Tống Ngọc nhìn chiếc thu âm mới kiểu kim trên cổ áo, cảm thấy hơi thắc mắc.
"Sao lại đột nhiên thay thành cái này?"
Hồ Lam mặt đầy vui mừng, "Vì chương trình của chúng ta cuối cùng cũng nhận được tài trợ rồi! Đây là chiếc thu âm kiểu kim mới do công ty tài trợ phát triển, bọn họ đặc biệt yêu cầu cậu phải đeo cái này. Nếu cậu cảm thấy tốt, bọn họ hy vọng có thể thay toàn bộ thiết bị thu âm của các khách mời của chúng ta, tài trợ miễn phí đấy!"
Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Tống Ngọc chớp chớp mắt, cảm thấy có chút vui mừng.
Phùng Mạc Mạc đứng ở một bên chột dạ cúi đầu, không nói gì.
Thực ra, chủ tịch công ty thu âm này là con gái của một gia đình giàu có, cũng là fan của chương trình《Sự Kết Hợp Hoàn Hảo》, cũng là fan của cặp đôi Quyền Dục. Do không hài lòng về việc lần trước Tống Ngọc cùng Tần Quyền mất tích hơn ba tiếng đồng hồ mà không có bất kỳ cảnh quay hay thu âm nào, cô nàng đã đặc biệt nhờ cha của mình xin tài trợ.
Nguyên văn lời cô nàng nói chính là, "Tôi không tin là chiếc thu âm kiểu kim này lại không thu được âm thanh nào! Làm sao có thể chờ chính chủ đưa đường đế tận miệng, mà phải tự mình nắm bắt cơ hội, chủ động giành lấy chứ!"
Tất nhiên, hai vị đạo diễn không dám nói với Tống Ngọc những lời này, sợ rằng nếu nói ra, đối phương sẽ không muốn trang bị cái này nữa.
Dù sao cũng là chuyện tốt, tài trợ miễn phí, có được thì đừng bỏ qua.
Tống Ngọc không nhận thấy điều gì bất thường, vì vậy cũng không phản đối hay suy nghĩ gì nhiều, cứ để đoàn làm chương trình thay thế tất cả các thiết bị thu âm. Dù sao, chiếc thu âm mới này có thời gian sử dụng lâu hơn một chút, cũng tiết kiệm được khá nhiều rắc rối.