Thật Thiếu Gia Áo Choàng Lại Lại Lại Bạo

Chương 78

Sau khi thoát chết trong tình huống nguy hiểm, điều tiếp theo đến chính là sự sụp đổ hoàn toàn của Từ gia cùng việc Tần Như Ngọc bị bắt.

Có lẽ chính bản thân bọn họ cũng không ngờ rằng mọi chuyện lại bị bại lộ nhanh chóng đến như vậy, chính vì thế mà bọn họ không hề phòng bị, liền bị cảnh sát đặc nhiệm bao vây ngay tại nhà, bắt gọn một mẻ.

Tần Như Ngọc dựa vào Tần gia, cho nên tình hình của bà ta có vẻ còn tốt hơn một chút, nhưng dù vậy, khi bà ta vừa chuẩn bị trốn ra nước ngoài để lẩn tránh một thời gian, sau khi máy bay tư nhân vừa mới cất cánh không bao lâu, bà ta đã bị can thiệp bởi Cơ quan An ninh mạng của quốc gia C, bắt buộc phải hạ cánh khẩn cấp.

Khi bị bắt, bà ta đang ở khu vực trung tâm thành phố, rất nhiều người qua đường đã quay lại được cảnh bắt giữ, chỉ riêng video bị bắt đã nhanh chóng lan truyền trên toàn mạng, trực tiếp bước lên vị trí hot search của ngày hôm đó.

Có thể nói, đã khiến người ta được xem đầy đủ những trò hề.

Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, nhưng Tống Ngọc, người đang ở trung tâm của cơn bão, lại hồn nhiên hoàn toàn không hay biết gì.

Sau khi đội ngũ của chương trình《Sự kết Hợp Hoàn Hảo》xác nhận với bác sĩ rằng người không có việc gì, lúc này bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, quyết định tạm thời ngừng phát sóng một ngày, để Tống Ngọc và các khách mời khác có thể nghỉ ngơi tốt một ngày, ngày hôm sau sẽ chính thức tiếp tục buổi hẹn hò và phát sóng trực tiếp trở lại.

Vì sự việc liên quan đến hai gia tộc Từ gia và Tần gia, Từ Tinh Huy cùng Tần Quyền đương nhiên phải ở lại.

Hai vị đạo diễn đã cố ý tạo cơ hội cho bọn họ giao tiếp, vì vậy tất cả các nhân viên công tác khác đều được cho nghỉ, không tiếp tục theo dõi nữa, ngay cả micro thu âm cũng được tháo ra.

Nhưng dù vậy, Từ Tinh Huy cũng khó mà cảm nhận được lòng tốt của bọn họ.

Bản thân cậu ta vốn đã cảm thấy chột dạ, giờ lại thêm việc Từ gia và Tần Như Ngọc đều lần lượt bị bắt, càng làm tăng thêm cảm giác lo lắng bất an trong lòng. Cậu ta không biết liệu những người kia có khai ra mình hay không, cũng không biết khi thân phận thực sự của mình bị phơi bày sẽ phải chịu đựng bao nhiêu hậu quả. Chỉ cần nghĩ đến những điều đó một chút thôi, cậu ta đã cảm thấy bất an, không thể ngồi yên được.

Mà cố tình lại còn có Tần Quyền ở đây, một sự im lặng quỷ dị, đến cả không khí xung quanh cũng có cảm giác như bị đè nén. Chẳng mấy chốc, cậu ta không thể chịu đựng nổi bầu không khí ngột ngạt này nữa, tìm đại một cái lý do rồi vội vã rời đi.

Trong phòng bệnh, nháy mắt chỉ còn lại hai người.

Tống Ngọc một bên gặm quả táo, một bên chột dạ lén lút nhìn về phía Tần Quyền đang ngồi ở bên cạnh, người đã im lặng hồi lâu.

Cậu đã nghe đạo diễn cùng các nhân viên công tác lén lút kể lại rằng, sau khi cậu rơi xuống, Tần Quyền đã ngay lập tức sụp đổ, suýt chút nữa đã dùng đến thân phận công tước của mình để phát động một lời đe dọa ngoại giao giữa các quốc gia, yêu cầu quốc gia C điều động một đội quân đến chân vách núi để tìm kiếm cậu. Theo lý thuyết, đối phương bây giờ hẳn là phải rất tức giận, nhưng giờ anh lại im lặng không nói gì, điềm tĩnh, lạnh lùng, lại khiến cậu cảm thấy như những tin đồn trước đó đều là giả.

Liệu anh ấy có phải đang nén giận, chờ đợi tìm một hình phạt đáng sợ hơn không?

Tống Ngọc thật cẩn thận nuốt nước bọt, yếu ớt mở miệng thử thăm dò.

"Cái kia... em muốn uống nước."

Cậu nhìn đối phương với ánh mắt đáng thương vô cùng, chủ động mở màn tấn công trước.

Nhưng Tần Quyền lại chẳng nhìn cậu lấy một lần, chỉ quay người đi rót một cốc nước, đưa cho cậu, sau đó đi kiểm tra lại điều hòa và nhiệt độ trong phòng, ngồi xuống một bên, bắt đầu trả lời tin nhắn.

Từ đầu đến cuối, anh cũng không nói bất kỳ một câu nào.

Xong rồi, có vẻ như anh đang thực sự tức giận.

Tống Ngọc trong lòng giật thót, cậu chưa bao giờ thấy Tần Quyền im lặng đến như vậy. Mặc dù trước đây cậu đã mắc không ít sai lầm, đối phương vẫn luôn xử lý một cách bình tĩnh, chưa bao giờ trách móc cậu, cũng không có lúc nào không trò chuyện như thế này. Có vẻ như lần này thật sự đã làm đối phương bị dọa sợ.

Cậu do dự một lúc lâu, lại lần nữa mở miệng.

"Cái kia, Tần Quyền, em muốn đi vệ sinh."

Lưng đối phương hơi khựng lại một giây, rồi đặt điện thoại xuống, đứng dậy nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay của cậu, dẫn cậu cùng đi đến nhà vệ sinh.

Tống Ngọc ngây ngốc nhìn Tần Quyền, người từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời nào với cậu, không biết phải làm gì cho phải.

Đột nhiên, không hiểu sao cậu lại nghĩ đến một câu nói gần đây rất phổ biến ở trên mạng, kiểu như cô vợ nhỏ "lạnh mặt giặt quần lót" gì đó, cảm thấy trạng thái hiện tại của mình thật giống như vậy, thế là cậu không nhịn được mà bật cười ra tiếng.

"Phì" một cái, tiếng cười đột ngột vang lên, vô cùng bất ngờ, khiến cho cánh tay đang đỡ cậu cũng khựng lại.

Khi thấy Tần Quyền ngước mắt lên nhìn về phía mình, ánh mắt lạnh lùng như dao khiến Tống Ngọc rụt cổ lại, lập tức không dám tiếp tục cười nữa.

"Anh đang giận à?"

Cậu không nhịn được mà hỏi.

"Không có."

Tần Quyền trả lời.

Giọng điệu cứng nhắc và xa lạ.

Nói xong, anh liền đưa Tống Ngọc trở lại giường, sau đó ngồi thụp xuống chiếc ghế sofa ở bên cạnh, thậm chí cũng không thèm nhìn điện thoại nữa, chỉ thuận thế nhắm mắt lại.

Thực ra anh cũng không hề tức giận, anh chỉ là, thiếu chút nữa đã bị dọa chết.

Khi tận mắt chứng kiến cảnh chiếc xe của Tống Ngọc bị lật rơi khỏi vách núi, ngay khoảnh khắc ấy, trong đầu anh đã hiện lên vô vàn suy nghĩ, cho đến bây giờ, anh vẫn cảm thấy như mình đang ở trong một giấc mơ.

Vẫn không thể bình tĩnh lại được.

Cú sốc khủng khiếp ấy khiến đầu óc anh hỗn loạn không ngừng, tất cả những ý nghĩ và cảm xúc cực đoan cứ liên tục xung đột với nhau, càng ngày càng mãnh liệt hơn.

Ngay cả bàn tay của anh vẫn còn đang run rẩy, không thể nào bình tĩnh lại được.

Vào khoảnh khắc ấy, anh thậm chí đã nghi ngờ rằng số phận đang trêu đùa mình, như thể không thể nhìn thấy anh có bất kỳ hạnh phúc nào trong cuộc đời này, nếu không liền phải tự tay phá hủy hết thảy.

Nếu thực sự là như vậy, thì tại sao tôi phải kiên nhẫn trong suốt nhiều năm qua? Tại sao phải cố gắng suốt ngần ấy năm?

Anh bắt đầu nghi ngờ tất cả.

Từ nhỏ đến lớn, anh gần như chưa bao giờ cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc. Mỗi lần vừa có chút vui vẻ nho nhỏ, thì ngay lập tức lại mất đi điều gì đó. Khi vừa mới biết mình trở thành người thừa kế của Tần gia, thì cha anh liền qua đời theo một cách hết sức nhục nhã. Khiến anh và mẹ trở thành trò cười cho tầng lớp thượng lưu, điều đó kéo dài cho đến tận khi anh trưởng thành. Mới vừa mang Tống Ngọc về Tần gia, tưởng chừng như đã có người thuộc về mình, nhưng chỉ đi một chuyến ra ngoài, rồi quay lại, những gì anh thấy chỉ là một cậu thiếu niên đang thở thoi thóp, người đầy viết thương, cho đến bây giờ vẫn khó có thể ngủ yên một mình... Anh đã dần quen với những điều đó.

Anh đã quen với việc khi cảm thấy hạnh phúc, ngay lập tức phải chuẩn bị tinh thần để mất đi tất cả.

Khi biết Tống Ngọc không phải là em họ ruột của mình, anh theo bản năng vui mừng như điên, nhưng chỉ trong chưa đầy nửa phút, nỗi sợ hãi về hạnh phúc lại từ sâu trong bản năng ập đến.

Anh thậm chí bắt đầu tự hỏi, hoài nghi làm sao có thể có chuyện ông trời đột nhiên đối xử tốt với mình như vậy, để lại một tia hy vọng sống sót. Khoảnh khắc khi nhìn thấy chiếc xe của Tống Ngọc bị lật rơi xuống vách núi, sự tuyệt vọng hòa cùng với cảm giác khó tin, như một cái tát trời giáng vào mặt anh, lạnh lẽo và tê tái, khiến anh không thể thở nổi.

Cho nên, liền một câu anh cũng không dám nói.

Càng không biết phải mở miệng nói như thế nào.

Anh sợ rằng chỉ cần mình vừa mở miệng, anh sẽ phát hiện ra tất cả chỉ là giả dối, mà sự thật là Tống Ngọc đã chết ở dưới vách núi kia rồi.

Nếu là như vậy, anh sẽ phát điên mất.

Hai người đồng thời rơi vào im lặng, khiến không khí yên tĩnh trong phòng bệnh lặng lẽ lan tỏa.

Tống Ngọc nhìn về phía bóng dáng của Tần Quyền, nhẹ nhàng nằm xuống, vốn định nhắm mắt lại theo, nhưng sự hưng phấn và căng thẳng sau khi trải qua cơn đại nạn mà không chết, khiến cậu giờ đây cảm thấy rất muốn nói chuyện với ai đó, cùng chia sẻ cảm giác kích thích này. Vì vậy, sau một lúc do dự, cậu lại ngóc cái đầu ra, nhẹ nhàng bò ra khỏi giường, lén lút đi về phía chiếc tủ trà đối diện, định lấy chiếc điện thoại mới bị tịch thu của mình.

Tiếng động sột soạt khe khẽ vang lên, giống như một con vật nhỏ run rẩy chui ra từ đêm đông lạnh lẽo, rõ ràng đến mức không thể không nhận ra.

Phía bên kia, Tần Quyền im lặng lắng nghe, không kìm được mà siết chặt các ngón tay của mình.

Làm sao anh có thể thực sự ngủ được chứ?

Trong hoàn cảnh này, với tâm trạng như vậy, tất cả cảm xúc bị kiềm chế như một ngọn núi lửa sắp sửa phun trào, lắc lư, dao động không ngừng.

Tống Ngọc còn chưa đi được nửa đường thì đã bị một đôi cánh tay vững chắc ôm chặt vào trong lòng, siết lấy thật chặt.

"Ưm!"

Tống Ngọc giật mình, cảm nhận được bàn tay đang vòng qua eo mình, làn da ấm áp ở phía sau, nhưng không phản kháng.

Tuy nhiên, lực siết chặt của đối phương càng lúc càng mạnh, càng lúc càng siết, mạnh đến mức khiến cậu suýt nữa bật ra tiếng kêu, mở miệng cầu xin.

Đúng lúc này, cậu đột nhiên cảm thấy có một giọt nước mắt rơi trên cổ của mình, ngay lập tức, tất cả các âm thanh đều im bặt.

Đây là...

Là nước mắt của Tần Quyền sao?

Anh khóc. Anh thực sự khóc?

Tống Ngọc hốt hoảng chớp chớp mắt, cảm thấy một sự ngạc nhiên khó tin, như thể mọi thứ thật quá phi lý.

Từ lần đầu tiên quen biết với Tần Quyền, cậu đã thấy Tần Quyền trong mọi trạng thái, có thể nói là quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, nhưng cậu chưa bao giờ thấy Tần Quyền khóc.

"Anh..."

Cậu vùng vẫy một chút, muốn xoay người để nhìn rõ, xác nhận xem có phải là nước mắt không, nhưng lại bị siết chặt ở trong ngực, không thể cử động được.

Đương nhiên, Tần Quyền không thể để Tống Ngọc nhìn thấy được sự yếu đuối của mình, càng không thể trong thời điểm này, lộ ra dù chỉ một chút tâm ý nào.

Vì vậy, anh chỉ có thể tiếp tục ôm chặt lấy người ở trong ngực, dùng cơ thể để một lần nữa xác nhận sự tồn tại của đối phương, cố gắng chữa lành trái tim gần như đã bị dọa đến chết kia của mình.

Hai người cứ thế im lặng mà ôm nhau, ai cũng không mở miệng nói thêm lời nào.

Chờ đến khi Tống Ngọc tỉnh dậy vào sáng hôm sau, trong phòng đã hoàn toàn trống rỗng, không một bóng người.

Đạo diễn Hồ Lam đẩy cửa bước vào, chuẩn bị cho việc bố trí trước khi quay phim.

Tống Ngọc gãi gãi đầu, hỏi một nhân viên PD đi theo ở bên cạnh, "Tần Quyền đâu rồi? Anh ấy đi từ lúc nào vậy?"

PD đi theo cũng vẻ mặt ngơ ngác, lắc đầu đáp lại.

"Không biết, nhưng khi chúng tôi đến thì anh ấy đã không còn ở đây nữa rồi. Đạo diễn Phùng dẫn người cùng đi theo rồi, tôi xem thử địa điểm... hình như bọn họ đã đi đến... trại tạm giam?"

Trại tạm giam?

Tống Ngọc vẻ mặt kinh ngạc, vò đầu bứt tai, muốn hỏi một chút Tần Quyền rốt cuộc đi trại tạm giam để làm gì, anh ấy đến để gặp ai, nhưng vì phòng phát sóng trực tiếp sắp đến thời gian mở rồi, cậu chỉ có thế tạm thời gạt chuyện này sang một bên, không nhắc đến vào lúc này.

Hôm nay là một buổi hẹn hò rất quan trọng.

Dù là đối với chương trình, các khách mời, hay là đối với khán giả.

Buổi hòa nhạc cá nhân của Chu Tử Lực sẽ bắt đầu vào lúc 6 giờ chiều, Tống Ngọc đã hứa sẽ đến tham gia trực tiếp. Mà sau vụ tai nạn xe hơi kia, Từ gia cùng Tần Như Ngọc đã bị bắt, Tần Quyền cùng Từ Tinh Huy với tư cách là người nhà, cũng yêu cầu cần phải đến thăm, hôm nay cũng được xếp cùng nhau để tiến hành.

Xem ra sự tò mò của khán giả không thể nào che giấu được, vừa mới bắt đầu phát sóng, số người theo dõi trên hai phòng phát sóng trực tiếp lập tức vượt qua kỷ lục.

Tống Ngọc đầu tiên là xin lỗi các khán giả, giải thích một chút về những gì đã xảy ra tối ngày hôm qua, quan tâm an ủi những fan đang lo lắng, sau đó đi theo bác sĩ tiến hành kiểm tra lần cuối. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, cậu hoàn tất thủ tục xuất viện, chuẩn bị đi đến buổi hòa nhạc của Chu Tử Lực trước.

Trong khi đó, phía bên Tần Quyền, sau hai giây gián đoạn, máy quay lập tức chuyển sang cảnh bên ngoài của trại tạm giam, không có thêm bất kỳ chuyển động nào.

"??? Lỗi kỹ thuật à? Tình huống gì thế này? Không phải nói là sẽ đến trại tạm giam sao, tôi đã đặc biệt đến đây vào sáng sớm, kết quả lại chỉ cho tôi xem cái này?"

"A a a, có cần phải vô nghĩa như vậy không, để chúng tôi cùng vào trong nghe thử một chút đi!"

"Đúng vậy, chúng tôi đều đã nhìn thấy hiện trường vụ tai nạn, tại sao chúng tôi không thể thấy hiện trường xử lý kẻ xấu!"

"Thật không công bằng, Tần gia có bối cảnh hùng mạnh, chẳng lẽ Tần Quyền vẫn nghĩ đến việc cứu người sao? Nếu đúng là như vậy, tôi thực sự sẽ biến thành anti-fan!"

"Không có khả năng, Tổng giám đốc Tần lại quan tâm đến A Ngọc như vậy, làm sao có thể buông tha cho kẻ đã làm tổn thương người của anh ấy!"

"Vậy bây giờ tình hình là như thế nào, có điều gì mà chúng ta không thể nghe được sao?"

......

Bởi vì đã hứa sẽ phát sóng trực tiếp toàn bộ hành trình, nhưng mỗi khi đến những thời điểm quan trọng lại dùng cách này để tránh "kiểm duyệt", điều này khiến không ít khán giả vô cùng tức giận. Những lời phàn nàn và nghi ngờ tràn ngập toàn bộ màn hình, thái độ đối với Tần Quyền cũng bắt đầu trở nên phòng bị, vô cùng thù địch.

Trên thực tế, Tần Quyền thật sự không có ý định cứu giúp Tần Như Ngọc hay bất kỳ người nào trong Từ gia.

Không chỉ có như thế, anh còn giống như một người đến xem náo nhiệt, cố tình đưa Từ Tinh Huy đi cùng, lấy lý do là hẹn hò.

Tần Như Ngọc đứng ở đối diện đằng sau tấm kính mặt đầy tức giận, ánh mắt lạnh lùng như rắn độc quét qua Từ Tinh Huy ở phía sau lưng anh, rồi lại một lần nữa tập trung ở trên người Tần Quyền.

"Thế nào, cậu muốn đến đây để xem trò cười của tôi à?"

Bà ta trong lòng hiểu rõ, ngay cả khi bà ta có thật sự tham gia vào chuyện của Tống Ngọc, nhưng với bối cảnh hiện tại của mình, cả C quốc hiện tại vẫn không dám dễ dàng bắt giữ bà ta.

Chỉ có một người có thể khiến C quốc công khai không coi trọng thân phận Tần gia của bà ta, mạnh mẽ xé rách mặt như vậy, đó chính là Tần Quyền.

Con sói con này, quả nhiên không thể coi thường được.

Thuộc tính của con sói mắt trắng này thật sự giống hệt như cha của nó, chơi trò này một cách nhuần nhuyễn, ba ta mới đưa chìa khóa kho vàng cho nó được có mấy ngày, vậy mà nó đã dám ra tay tàn nhẫn đến như vậy, chẳng lẽ nó nghĩ rằng bà ta không có bất kỳ kế hoạch nào sao?

"Cậu đừng có mà đắc ý, trưởng lão Tần gia sẽ không ngồi yên nhìn đâu, cậu tưởng rằng bắt được tôi rồi, liền có thể kê cao gối mà ngủ sao? Những cổ phần và vốn sở hữu trong tay tôi cũng không phải là miễn phí, tôi hoàn toàn có thể chuyển quyền thừa kế cho con trai mình, đến lúc đó, Tinh Huy có thể hưởng thụ sự đãi ngộ giống như cậu vậy, đến khi đó, cậu nghĩ rằng mình còn có thể giữ lại tài sản của Tần gia một cách trọn vẹn sao? Cậu cứ chờ mà xem, tôi sẽ dùng toàn bộ sức lực, cũng có thể từ Tần gia xé ra một miếng thịt lớn, đừng ép tôi, không thì tất cả chúng ta sẽ cùng nhau kết thúc."

Tần Quyền ngồi cao bên ngoài cửa sổ kính, thờ ơ vuốt nhẹ đầu ngón tay.

"Thế sao?" Anh nhìn về phía bên cạnh nơi có Từ Tinh Huy đang nơm nớp lo sợ, trạng thái đầy hoang mang, rồi nở một nụ cười lạnh lùng.

"Bà nói cũng có lý, nhưng nếu như, Từ Tinh Huy căn bản không phải là người của Tần gia thì sao, bà còn cảm thấy, các trưởng lão trong Tần gia sẽ để cho cậu ta chia chác tài sản của gia tộc à?"

Tần Quyền lạnh nhạt hỏi, một câu nói khiến hai người đối diện và bên cạnh lập tức mặt mày tái mét.

"Ý cậu là gì? Không phải người của Tần gia là sao? Cậu nói lời này là có ý gì?" Ánh mắt cảnh giác của Tần Như Ngọc nhìn lướt qua giữa Từ Tinh Huy và Tần Quyền, đầy sự đề phòng và không thể tin nổi.

Tần Quyền liếc mắt nhìn Từ Tinh Huy một cái, không quan tâm đến ánh mắt đang khẩn cầu của đối phương, thản nhiên lấy ra hai tờ giấy từ trong túi áo, dán lên trên cửa kính.

Bàn tay xanh mướt như ngọc nhẹ nhàng chạm vào lớp bảo vệ lạnh lẽo, những thứ được cầm trên tay, lại khiến cho Tần Như Ngọc trở nên điên cuồng.

Đó là hai bản kết quả xét nghiệm huyết thống, một trong những người làm xét nghiệm là Từ Tinh Huy, người còn lại là Tần Như Ngọc.

Tuy nhiên, kết quả di truyền cho thấy, bọn họ không có mối quan hệ mẹ con.

Dữ liệu chói mắt trực tiếp lật đổ mọi nhận thức của Tần Như Ngọc, cũng phá hủy hoàn toàn niềm tin còn lại của bà ta.

"Không có khả năng, chuyện này không có khả năng, cậu đang nói dối, cậu đang lừa tôi, Tinh Huy chính là con trai tôi, không có khả năng là người khác, cậu lừa tôi, cậu lừa tôi!"

Bà ta điên cuồng lao tới, muốn tấn công Tần Quyền, nhưng còn chưa kịp tiếp cận, thì đã bị lực lượng đặc nhiệm ở phía sau nhanh chóng khống chế.

Tần Quyền vẫn chưa động đậy, chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra, vẫy vẫy, ra hiệu cho những người đứng sau Tần Như Ngọc lùi lại thêm một chút.

Sau đó, như thể ban thưởng, anh tiến gần hơn đến tấm kính bẩn thỉu ở trước mặt, ánh mắt đầy thù hận, nói một câu.

Anh nói.

"Cô vẫn luôn bị người ta lừa, cô à. Có muốn biết con trai thật sự của cô là ai không? Vậy thì hãy nhớ lại xem."

Nếu không bị hoán đổi, nếu Từ Tinh Huy không phải là người của Tần gia, mà từ đầu đến cuối vẫn là con của Từ gia.

Vậy thì, người thật sự thuộc về Tần gia sẽ là ai?

Gần như không cần phải suy nghĩ nhiều, Tần Như Ngọc đã có thể nhanh chóng nhận ra, rốt cuộc là ai đã lừa dối bà ta.

Cả người bà ta mềm nhũn, trực tiếp ngã quỵ xuống đất, giống như vừa nghe thấy một tin tức kỳ quái, đôi mắt đỏ ngầu.

"Không, không thể nào, cậu đang lừa tôi, cậu chắc chắn là đang lừa tôi."

Bà ta không ngừng lẩm bẩm ở trong miệng, ôm chặt lấy tai mình, không muốn tin vào điều đó.

So với việc bị lừa dối, điều làm bà ta suýt nữa sụp đổ hơn chính là cái tên kia, bà ta ngay cả việc thốt ra, cũng không dám.

Bởi vì chính bà ta đã tự tay thuê người đẩy đối phương xuống vách núi.

Một lần, lại một lần, mỗi tiếng gào thét, bà ta đã hủy hoại đối phương đến mức không còn hình dạng con người.

Tiếng gào thét giận dữ, đầy tuyệt vọng và khàn khàn vang lên từ phía sau, nhưng Tần Quyền lại không muốn quan tâm nữa. Anh cười nhạt một tiếng, không hề đáp lại, rồi trực tiếp quay người rời khỏi nơi đó.

Từ Tinh Huy vội vàng đuổi theo sau, suốt cả quãng đường đều cúi đầu, run rẩy không ngừng.

Từ gia đã sụp đổ, hiện giờ Tần gia cũng đã biết rõ thân phận thật của cậu ta, chắc chắn cũng sẽ lấy lại toàn bộ mọi thứ.

Hơn nữa, hiện giờ cậu ta đang bị vướng phải hàng loạt tin tức xấu, tất cả các fan đều không tin chuyện cậu ta không hay biết gì về vụ việc của Tống Ngọc. Con đường sự nghiệp của cậu ta cũng coi như đã kết thúc hoàn toàn rồi.

Hôm nay, Tần Quyền dẫn theo cậu ta đến đây, rõ ràng đây chính là giết gà dọa khỉ, một lời cảnh cáo.

Như vậy, rốt cuộc cậu ta phải làm như thế nào, mới có thể khiến đối phương tha cho mình một lần này đây?

Ngay khi sắp ra khỏi cửa, Từ Tinh Huy vội vàng kéo vạt áo của Tần Quyền lại, vẻ mặt cầu xin đầy tội nghiệp nói.

"Tổng giám đốc Tần, tôi sai rồi, nhưng tôi thật sự không biết chuyện này... Tôi về sau sẽ không dám tranh với Tống Ngọc nữa, cũng...cũng sẽ không dám nói xấu về Tống Ngọc nữa. Anh có thể, tha cho tôi một lần có được không? Chỉ lần này thôi, chỉ cần anh tha cho tôi, sau này tôi làm gì cũng được, muốn tôi làm gì, tôi nhất định sẽ làm."

Cậu ta cố gắng dùng giá trị cuối cùng của mình để khơi dậy một chút do dự trong lòng Tần Quyền.

Nhưng điều khiến cậu ta thất vọng chính là, mặc dù Tần Quyền là một thương nhân, nhưng anh lại không phải là một thương nhân thuần túy, anh lại càng là một "kẻ si tình" đỉnh cao.

Sau khi lạnh lùng kéo lại quần áo của mình, anh trực tiếp cởi áo ném thẳng xuống đất, giống như thấy một đống rác rưởi, liếc nhìn Từ Tinh Huy, rồi nói.

"Tôi chỉ cho cậu thời gian một tuần, giải quyết xong mọi chuyện của Tần gia cùng Từ gia, đưa mọi chuyện trở lại đúng quỹ đạo, sau đó tự thú, nếu không..."

Anh chưa nói hết câu, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, anh sẽ không tha cho bất kỳ kẻ nào.

Chỉ cần đã từng làm tổn thương đến Tống Ngọc.

Vai của Từ Tinh Huy ngay lập tức sụp xuống, cậu ta không cam lòng hét lên, "Chẳng lẽ anh không sợ, sau khi mọi chuyện trở lại đúng quỹ đạo, Tống Ngọc sẽ không bao giờ chấp nhận anh nữa sao?"

Rốt cuộc, hai người bọn họ cũng là anh em họ! Nếu Tống Ngọc thật sự biết chuyện, nếu những người khác trên thế giới này biết, thì làm sao còn có thể chấp nhận anh ta được?

Ánh mắt và cái nhìn của người khác, không lẽ bọn họ hoàn toàn không để tâm hay sao?

Tần Quyền mỉm cười, đây là lần đầu tiên anh mỉm cười rực rỡ như vậy trước mặt Từ Tinh Huy. Anh quay người, không có bất kỳ lời giải thích nào cả.

Nhưng trong lòng, câu trả lời đã sớm rõ ràng từ lâu.

Khôi phục lại trật tự.

Nếu đã như thế, mọi thứ sẽ quay trở lại quỹ đạo chính đáng, như vậy, thì cái sự rối ren mà anh mắc phải, cũng sẽ không là ngoại lệ.

Chẳng phải chỉ là thân phận người thừa kế của Tần gia thôi sao?

Nếu Tần gia này có thể quay lại trong tay Tống Ngọc, vậy thì những năm tháng anh dốc sức phấn đấu, vất vả quản lý trong suốt mười mấy năm qua, cũng không tính là chịu thiệt thòi.

Chỉ cần có thể cùng cậu ở bên nhau, thì những lời đàm tiếu của những người khác trên thế giới này có đáng là gì?

Tần gia, thì có gì quan trọng?

Tất nhiên, đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của Tần Quyền, nếu là mẹ Tần, chắc chắn bà sẽ không nghĩ như vậy.

Vì vậy, sau chuyến thăm trại tạm giam, Tần Quyền trực tiếp dẫn đoàn làm chương trình đến nhà cũ của Tần gia.

Giống như con thiêu thân lao vào lửa, đây là lần đầu tiên anh không hề có bất kỳ lý trí nào.

Với sự nóng lòng, mang theo một loại khẩn trương và khao khát muốn lật ngược bàn cờ, phá hỏng tất cả.

Mà hai bản báo cáo kiểm tra DNA trong tay anh, dĩ nhiên cũng không có chút che giấu nào, anh thẳng thừng đặt chúng lên trên bàn của mẹ Tần.

Hai chiếc máy quay bên cạnh vẫn không ngừng phát sóng trực tiếp, đồng loạt hướng về phản ứng của bà.

Mẹ Tần chỉ liếc nhìn qua một cách hờ hững, còn chưa đợi ống kính của người quay phim quét đến, bà giống như bị cái gì đó làm cho bỏng tay, "bốp" một tiếng, nhanh chóng cuộn hai tờ giấy lại trong lòng bàn tay, siết chặt lấy chúng.

"Con điên rồi sao?"

Bà hạ thấp giọng, gần như không thể tin được, thứ mà bà từng phóng ra như một chiếc boomerang, bà cho rằng sẽ không có bất kỳ ai biết đến, lại có thể một lần nữa hiện ra trước mắt mình theo cách như vậy.

Hơn nữa, lại từ trong tay chính con trai mình!

Tần Quyền nhìn thấy mẹ đang hoảng hốt nhìn về phía sau lưng anh, tự nhiên biết đối phương đang tìm kiếm ai, anh cố gắng kìm nén sự run rẩy trong lòng, đứng chắn ngang trước ống kính của máy quay trực tiếp, giọng nói rõ ràng và rành mạch.

"Không phải là em ấy. Mẹ, con không phải huyết mạch của Tần gia, có đúng không? A Ngọc mới đúng. Con muốn trả lại tất cả những điều này cho em ấy, xin mẹ giúp con."

Chỉ với một câu ngắn ngủi, như một tiếng sấm rền vang, lập tức làm chấn động toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp.

Điều này cũng khiến toàn bộ Tần gia, tất cả các dòng chính và dòng phụ, ngay lập tức bị triệu hồi, lần đầu tiên bị ảnh hưởng bởi một sự kiện có tính chất thay đổi cục diện quốc tế!

*

Tại nhà thi đấu thành phố S, địa điểm tổ chức buổi hòa nhạc cá nhân của Chu Tử Lực.

Còn hơn hai tiếng trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, nhưng ngoài cửa đã xếp thành một hàng dài.

Nhiều fan vừa lướt điện thoại xem phát sóng trực tiếp, vừa vui vẻ trò chuyện.

"Ê, các cậu nói xem, A Ngọc có đến không?"

"Chắc chắn sẽ đến rồi, không phải mọi người đều nói hôm nay là ngày hẹn hò sao? Hơn nữa A Ngọc đã đồng ý sẽ đến tham gia buổi hòa nhạc cá nhân của Chu Tử Lực, để có được vé cho buổi biểu diễn này, tớ đã phải tốn biết bao công sức rồi đấy."

"Ai mà chẳng vậy? Nghe nói trên Mỗ Ngư (*), vé khu trong sân đã bị thổi giá lên đến mấy chục vạn một tấm rồi."

(*)Mỗ Ngư: một trang web thương mại điện tử

"Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên anh ấy xuất hiện trên sân khấu âm nhạc sau khi danh tính Zling bị lật xe, có thể sẽ là lần cuối cùng mọi người có cơ hội trải nghiệm trực tiếp, ai mà không muốn đến cơ chứ?"

"A a a, hai người thật sự rất xứng đôi, sao A Ngọc lại không thể gia nhập làng nhạc chứ? Nếu anh ấy làm vậy thì thực sự sẽ là một phước lành cho đôi tai của chúng ta."

"Cậu nghĩ chỉ có chúng ta mới muốn Tống Ngọc ở lại làng nhạc hay sao? Quan trọng là sự lựa chọn của anh ấy, nếu Chu Tử Lực còn không giữ được, thì thật sự chỉ có thể mong chờ anh ấy thỉnh thoảng phát hành một bài hát, để mọi người cùng được hưởng."

"Ai, tài năng đa dạng cũng là một loại gánh nặng mà, tại sao A Ngọc không thể chỉ là một đại thần trong giới của chúng ta thôi nhỉ?"

......

Các fan đều than vãn không thôi, nhưng đừng chỉ nói đến bọn họ, những fan ở các giới khác cũng đâu có nghĩ khác gì đâu?

Bọn họ chẳng hề cảm thấy fan của làng nhạc đáng thương, chỉ cảm thấy tiếng than vãn của bọn họ đầy vẻ khoe khoang!

Đặc biệt là fan trong giới chạy xe đêm và giới thêu Tô Châu, ôi, Tống Ngọc rõ ràng cũng là đại thần trong giới chúng tôi mà, thế mà trong giới của chúng tôi còn chưa từng thực sự xuất hiện lần nào đâu, các bạn thì sao, đã có concert để xem rồi, vậy còn muốn đòi hỏi gì nữa?

Tống Ngọc ngồi trên chiếc xe bảo mẫu riêng đang trên đường đến nhà thi đấu, nhìn những đám đông dày đặc bên ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc ngổn ngang.

Dường như tất cả mọi thứ đều bắt đầu từ Chu Tử Lực, cũng định sẵn sẽ kết thúc vì Chu Tử Lực.

Khi cậu tham gia chương trình hẹn hò thực tế này, cậu không có bầt kỳ ý nghĩ nào về việc công khai áo choàng và danh tính của mình, tất cả những gì cậu quan tâm chỉ là tập trung chữa trị chứng mất ngủ của mình. Nhưng chính vì Chu Tử Lực, mà cậu buộc phải ở lại, và cũng chính điều đó đã khiến cậu trong suốt một tháng qua nhận được vô số tình yêu và sự ủng hộ, đến tận bây giờ, tất cả vẫn như một giấc mơ. Nếu không ở lại, làm sao cậu có thể biết có bao nhiêu người thích mình, cần dựa vào bản thân mình để tìm thấy hy vọng trong cuộc sống? Làm sao cậu lại có thể có được nhiều người bạn chân thành từ đủ mọi lĩnh vực, nhưng lại cùng nhau tụ họp, giao tiếp hòa hợp vì sở thích và đam mê chung?

Nghĩ đến đây, cậu chỉ cảm thấy mình nên cảm ơn Chu Tử Lực vì sự vạch trần vô ý ấy.

Đúng là vì đã bị thúc ép một cách mạnh mẽ, giúp cậu từ trong bóng tối của bản thân bước ra một cách dũng cảm, để cuối cùng nhận ra rằng thế giới này vốn dĩ là sáng ngời, chỉ cần bước thêm một bước về phía trước.

Một buổi hòa nhạc, như thể đã làm rúng động cả thành phố, các ngành nghề ở thành phố S dường như đều bị cuốn vào trong đó.

Tại nhà thi đấu hoành tráng, mọi ngóc ngách bên trong và bên ngoài đều đã chật kín, hai bên các tấm băng rôn cổ vũ bay phấp phới trong gió, chào đón từng vị khán giả đến tham dự.

Tống Ngọc không đi đến hậu trường để quấy rầy Chu Tử Lực, mà chọn cách đơn giản là hòa vào cùng với các fan, cùng nhau bước vào từ cửa chính của khu khán đài.

Cậu cùng người quay phim che mặt, đội mũ, che giấu vị trí của mình, chỉ cố tình hướng ống kính vào sân khấu đã được trang trí vô cùng tỉ mỉ từ trước, khiến không ít người trong bình luận phàn nàn, bọn họ ồn ào nói rằng cậu đã học xấu theo Tần Quyền.

Sau hậu trường sân khấu, tại cửa phòng chuẩn bị.

Chu Tử Lực trang điểm đậm, lo lắng chờ đợi.

"Tống Ngọc đã đến chưa?"

Người phụ trách sân khấu liên tục xác nhận, tiếc nuối lắc đầu.

"Tôi thấy trong phòng phát sóng trực tiếp, cậu ấy cố tình không quay về phía mình, mà chỉ quay ống kính vào sân khấu, chắc là đi cùng fan vào khu khán đài rồi. Không sao đâu, cậu cứ hát cho tốt đi, khi buổi biểu diễn kết thúc, cậu ấy chắc chắn sẽ qua đây thôi."

Người quản lý đứng bên cạnh, kiên nhẫn an ủi, Chu Tử Lực buồn một giây, nhưng rất nhanh lại vui vẻ trở lại.

Đúng vậy, dù là trên sân khấu hay hậu trường, chỉ cần cậu ấy đến là được, đúng không?

Điều này chứng tỏ rằng mình cũng có một vị trí nhất định trong lòng Tống Ngọc! Ai là fan mà không từng mơ mộng về việc được gần gũi với thần tượng? Để thần tượng chứng kiến mỗi bước trưởng thành của mình?

Đây là buổi hòa nhạc cá nhân đầu tiên của hắn, có Zling đứng dưới sân khấu nhìn theo, hắn nhất định phải thể hiện thật tốt, phải nỗ lực hết mình! Cố gắng để đạt được những gì tốt nhất!

Nghĩ đến đây, Chu Tử Lực chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, quay người lại xác nhận lại từng bước một với đạo diễn sân khấu về các khâu chuẩn bị.

Tống Ngọc thì lại không coi mình là "thần tượng" gì cả, cậu ngoan ngoãn ngồi xuống hàng ghế thứ hai. Bởi vì là vé do chương trình tặng, cho nên vị trí xem cũng là tốt nhất, chỉ riêng những ghế bên cạnh thôi cũng đã có giá gần vài chục vạn một tấm. Vì vậy, cậu rất nhanh đã bị vây quanh bởi các phú bà, các phú ông giàu có. Có vài fan hâm mộ, liên tục nhìn về phía này, có lẽ là vì hiếm khi thấy một "fan nam" trẻ tuổi và điển trai như vậy, bọn họ hạ thấp giọng, thì thầm bàn tán, lấy điện thoại ra lén chụp vài tấm, mãi cho đến khi màn hình lớn từ từ mở ra, bọn họ mới miễn cưỡng rời mắt đi.

Có thể thấy, kinh nghiệm sân khấu của Chu Tử Lực rất phong phú, mặc dù đây là buổi hòa nhạc cá nhân đầu tiên, nhưng toàn bộ cách sắp xếp cấu trúc lại rất xuất sắc.

Hai bài hát có tiết tấu vui vẻ đã được trình bày, ngay lập tức bầu không khí trong khán phòng trở nên sôi động. Tiếp theo là một số bài hát nổi tiếng đủ để cả khán giả cùng hòa giọng, gần như mỗi bài đều là những tác phẩm trước đây do Tống Ngọc sáng tác cho hắn.

Tống Ngọc ngồi trên góc khán đài, nhìn mọi người xung quanh khẽ ngân nga theo nhịp, cậu mới chợt nhận ra rằng hóa ra mình đã viết nhiều bài hát như vậy.

Nhìn "ngôi sao hàng đầu" mà gần như cậu đã tự tay tạo ra, Tống Ngọc cảm thấy vô cùng tự hào, trong lòng tràn ngập niềm kiêu hãnh.

Thì ra, khi những bài hát cậu viết được mọi người hát lên ngay tại chỗ, cảm giác lại là như thế này.

Thì ra, có rất nhiều người yêu thích những bài hát này, giống như bọn họ đang nhẹ nhàng hòa cùng với linh hồn của cậu.

Đột nhiên sinh ra một cảm giác xúc động dâng trào trong lòng.

Nửa thời gian trôi qua, trên sân khấu bắt đầu có phần nghỉ giải lao, Chu Tử Lực tiện tay ôm đàn guitar, ngồi ở giữa sân khấu, vừa nghỉ ngơi vừa trò chuyện với khán giả.

"Tiếp theo, là bài hát tự sáng tác đầu tiên của tôi. Bài hát này tôi viết cho ai, chắc mọi người đều có thể đoán được. Đúng vậy, chính là dành tặng cho thần tượng của tôi, Zling, cũng chính là Tống Ngọc tiên sinh. Trong suốt chặng đường này, cậu ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều, không chỉ trong việc sáng tác mà còn trong việc ca hát, có thể nói nếu không có cậu ấy, sẽ không có tôi của ngày hôm nay. Cậu ấy là người dẫn đường của tôi trong mọi phương diện, tôi vô cùng kính trọng và ngưỡng mộ cậu ấy. Hôm nay, lần đầu tiên tôi hát bài hát này ở đây, hy vọng qua bài hát này, tôi có thể bày tỏ tình cảm của mình, nói rõ lòng mình, mong mọi người hãy lắng nghe thật kỹ."

Hắn nói rất chân thành, đối diện với hàng vạn khán giả, không hề giấu giếm.

Phía dưới sân khấu, các fan nhỏ giọng hô lên, nhưng trong giọng điệu không có bất kỳ sự tức giận nào, mà ngược lại đều là niềm vui và khích lệ.

Giọng của đối phương nhẹ nhàng vang lên, còn hơi non nớt nhưng lại chứa đựng một tình cảm mãnh liệt. Tống Ngọc ngồi trên khán đài, bất giác ngẩn người một lúc, lắng nghe một cách nghiêm túc.

Trong khi đó, không biết từ lúc nào, người quay phim đã lặng lẽ hướng ống kính về phía Tống Ngọc, ghi lại khoảnh khắc này của một cuộc đi về hai chiều đầy ý nghĩa.

Bài hát tự sáng tác, tự viết lời, tự hát này đã làm cảm động đến vô số người.

Cũng đã cảm động Tống Ngọc.

Trong phần sau, Chu Tử Lực tiếp tục trình bày bảy bài hát, ngoan ngoãn hoàn thành phần encore (*), với trái tim đầy mong đợi, sau đó mới đầy háo hức quay trở lại hậu trường, quả nhiên, thần tượng của hắn đã chờ sẵn ở đó.

(*)Encore: phần hát thêm sau khi kết thúc

"A Ngọc, cậu đến rồi à?"

Chu Tử Lực mướt mồ hôi, một tay ôm chầm lấy cậu, nồng nhiệt mà thẳng thắn.

Đoàn làm chương trình tinh tế lặng lẽ rút lui, để lại không gian trong phòng nghỉ dành riêng cho hai người.

"Cậu có nghe được không? Bài hát của tôi đấy?" Chu Tử Lực hỏi, ánh mắt tràn đầy kỳ vọng.

Tống Ngọc mỉm cười gật gật đầu, "Nghe rồi, chất lượng rất cao, nghe rất hay."

Khi nghe được lời khẳng định từ Tống Ngọc, Chu Tử Lực cười rạng rỡ, đôi mắt cong lại như hình trăng lưỡi liềm, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ xinh, trông như một chàng trai vui vẻ, ngây thơ và thuần khiết.

"Vậy câu trả lời của cậu là..."

Hắn lo lắng hỏi.

Tống Ngọc do dự một chút, ánh mắt đầy áy náy, vừa định lên tiếng, nhưng lại bị đối phương trực tiếp bịt kín miệng.

"Được rồi, tôi hiểu rồi, cậu không cần phải nói ra nữa."

Chu Tử Lực lập tức vội vàng nói. Thực ra câu hỏi này, hắn không cần phải hỏi, vì hắn đã sớm biết đáp án. Nhưng dù trong lòng đã có câu trả lời, hắn vẫn ôm một hy vọng mong manh "biết đâu lại có kết quả khác", tuy nhiên, ánh mắt của Tống Ngọc đã rõ ràng thông báo trước điều đó.

Tống Ngọc cứ để mặc đối phương che miệng mình, không hề phản kháng.

Thực ra, cậu cũng cảm thấy rất bất lực.

Cậu có thể cảm nhận được tấm lòng chân thành của Chu Tử Lực, cũng tin rằng đối phương không như những gì đã nói từ đầu, chỉ là chơi đùa, mà thật sự thích cậu. Nhưng cậu chỉ có một, không thể chia thành nhiều phần. Nếu là trước đây, có lẽ cậu vẫn có thể tự lừa dối mình, không từ chối cũng không chấp nhận, nhưng cho đến khoảnh khắc cận kề cái chết vào ngày hôm qua, cậu mới bừng tỉnh nhận ra mình đã ngu ngốc đến mức nào.

Khoảnh khắc ấy, trong đầu cậu chỉ xuất hiện hình bóng của một người.

Dù có che giấu thế nào đi nữa, cũng không thể tránh khỏi.

Có lẽ, đây chính là số phận.

Trốn cũng không thoát, mà tránh cũng không xong.

Đã định sẵn phải quấn lấy nhau trong sinh tử.

"Thật sự cảm ơn anh," Tống Ngọc nhẹ nhàng nói, "Mặc dù không thể chấp nhận phần tình cảm này của anh, nhưng tôi thật sự hy vọng, chúng ta vẫn có thể trở thành những người bạn tốt trong tương lai."

Cậu nói một cách chân thành.

Chu Tử Lực cười, rũ bả vai xuống, nhưng vẫn gật đầu một cách mạnh mẽ.

"Tôi hiểu sự lựa chọn của cậu, chỉ cần cậu hạnh phúc, tôi sẽ rất vui."

Chu Tử Lực nhẹ nhàng đưa tay ra, cuối cùng ôm lấy Tống Ngọc một cái, vẫn như cũ mỉm cười, như thể không có gì ảnh hưởng đến mình. Nhưng khi nhìn thấy Tống Ngọc quay lưng bước ra khỏi hậu trường, trong khoảnh khắc đó, hắn đột nhiên quay người lại, nhưng lại phát hiện mình đã rơi nước mắt từ lúc nào, khóc như một kẻ ngốc.
Bình Luận (0)
Comment