Thất Tình Quá Lâu

Chương 47

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

❀ Vụn vặt 4 

“Trân Trân.”

em90

1. Tình yêu đẹp nhất

Khoảng thời gian vừa đổi việc Hướng Sơ luôn vô cớ có cảm giác thất bại, thường cảm thấy bản thân chẳng được tích sự gì, cũng chẳng thể cởi mở hoà đồng với đồng nghiệp mới.

Hiện tại cậu đã có dũng khí để tiến về phía trước, nhưng khởi đầu hoàn toàn mới thế này vẫn là giày vò đối với cậu. Cậu không muốn mang năng lượng tiêu cực ở công ti về nhà, tuy cậu biết nếu nói với Tạ Thời Quân thì nhất định sẽ nhận được chiếc ôm dịu êm nhất thế giới, nhưng cậu vẫn cố chấp không nói như thể đang cố chứng minh rằng mình đã đủ mạnh mẽ, đã có khả năng tự mình vượt qua, không còn chỉ biết trông chờ Tạ Thời Quân đến cứu mình như trước nữa.

Buổi tối hôm nọ tăng ca xong, cậu bỗng dưng không muốn về nhà, bèn ngồi một mình trên ghế ở công viên suy nghĩ về những việc cậu đã làm không tốt hôm nay, những việc đó rõ ràng rất đơn giản nhưng cậu lại không làm được, càng nghĩ càng cảm thấy mình thật thất bại. Rõ ràng cậu đã có được tình yêu của Tạ Thời Quân rồi, rõ ràng cậu mong muốn đạt được sự công nhận của Tạ Thời Quân, thế mà dường như cậu vẫn chẳng tiến bộ được chút nào cả.

Cậu rất ghét bản thân thế này.

Cậu không trả lời tin nhắn cũng không nghe điện thoại của Tạ Thời Quân. Thậm chí cậu còn chẳng hề nhận ra rằng mình đang bướng bỉnh, cậu chỉ đơn giản là muốn ngồi một mình một lát thôi.

Mười một giờ đêm, Tạ Thời Quân tìm được cậu.

Khi đó cậu đang ngồi co người trên ghế, gõ chữ vào ghi chú trong điện thoại, liệt kê từng công việc mà ngày mai bất kể thế nào cũng phải làm cho xong. Viết xong dòng cuối cùng, cậu cảm thấy tâm trạng mình đã ổn hơn, về nhà được rồi.

Sau đó cậu ngẩng đầu, trông thấy Tạ Thời Quân đang đứng dưới đèn đường.

Khoảnh khắc ấy cậu tưởng chừng như mình vẫn là đứa ngốc trên cầu đi bộ chờ một ai đó thu nhận, song điều khác biệt là, tình yêu của Tạ Thời Quân đã không còn là liều thuốc cứu mạng cậu nữa, mà là nguồn năng lượng cuồn cuộn không ngừng tiếp sức cho cậu. Cậu biết mình có thể mạnh dạn tiến về phía trước, mạnh dạn thử phương hướng mới và thay đổi bản thân; những phút chốc cậu sợ hãi, đi không nổi và sắp gục ngã sẽ luôn có một người kề bên chống đỡ cho cậu.

Đây là tình yêu đẹp nhất.

Thấy sắc mặt Tạ Thời Quân tràn đầy lo lắng, Hướng Sơ lập tức hối hận vì đã không liên lạc với anh sớm hơn, để anh lo lắng cho mình nhiều thế này.

Cậu nhào vào lòng Tạ Thời Quân, dụi dụi bả vai anh: “… Anh tìm thấy em rồi.”

Cậu hít hít mũi: “Em không sao, chỉ là… tăng ca áp lực quá thôi.”

“Khuya thế này rồi còn không biết đường về nhà.” Tạ Thời Quân phủ áo khoác lên người cậu, xoa khuôn mặt lạnh băng của cậu, nói bằng ngữ khí vừa nghiêm khắc vừa bao dung: “Cho dù có chuyện gì đi nữa thì về nhà cũng phải nói thật hết với anh.”

Hướng Sơ cười kéo tay anh, áp vào lòng bàn tay ấm áp của anh một cách lấy lòng: “Em biết lỗi rồi, thầy Tạ tha thứ em đi.”

Cậu thầm hứa đây thật sự là lần cuối cùng. Cậu phải tự tin về bản thân nhiều hơn, tin tưởng mọi thứ rồi sẽ dần tốt hơn. Cậu nhất định sẽ trở thành một Hướng Sơ xứng đáng để được Tạ Thời Quân yêu.

Tuy nhiên việc quan trọng nhất bây giờ là phải nhanh về nhà với Tạ Thời Quân thôi.

2. Kem

Trên đường Tạ Thời Quân lái xe về nhà nhận được điện thoại của Hướng Sơ, cậu bảo rằng đã đến nhà trẻ đón Tạ Di An rồi, định dẫn Tạ Di An đi công viên thiếu nhi chơi một lát chờ Tạ Thời Quân đi ngang qua đón cả hai người luôn.

Tạ Thời Quân cười đồng ý, tiện thể hỏi Hướng Sơ tối nay muốn ăn gì. Hướng Sơ hãy chưa trả lời thì Tạ Di An đã giật lấy điện thoại, hỏi bố ơi con ăn một cây kem được hông.

Hôm nay nhiệt độ tăng lên hơn hai mười độ, Tạ Thời Quân suy nghĩ giây lát bèn đồng ý cho nó ăn một cây kem que nhỏ, nhưng không được ăn quá nhiều kẻo viêm họng.

Hai mươi phút sau, Tạ Thời Quân đến công viên thiếu nhi thì thấy Hướng Sơ với Tạ Di An mỗi người cầm một cây kem ốc quế to tướng, cùng ngồi trên xích đu thảnh thơi đung đưa.

Anh xuống xe đi tới, ngồi xuống trước xích đu cầm khăn giấy lau kem dính trên mặt Tạ Di An. Sau đó có hơi bất lực nhìn sang Hướng Sơ bên cạnh: “Không phải anh nói chỉ được ăn một cây kem que nhỏ thôi à?”

Tạ Di An nghe vậy quýnh lên, ân cần giơ tay lên cho bố nếm thử cây kem này ngon cỡ nào.

Vì tránh cho con nhóc này ăn quá nhiều kem một lần, Tạ Thời Quân bèn cắn một miếng rõ to.

“Quanh đây thật sự không có bán kem que, chỉ có loại này…” Hướng Sơ liếm môi, đưa kem đến bên miệng Tạ Thời Quân, “Ừm… Em cũng cho anh ăn một miếng, đừng giận nha.”

Một miếng vừa rồi đã làm Tạ Thời Quân buốt hết cả răng, chẳng muốn ăn thêm nữa. Một tay anh bế Tạ Di An vẫn đang liếm kem lên, một tay kéo Hướng Sơ ngồi trên xích đu dậy, bảo: “Về nhà cả hai đứa đều phải bị phạt.”

Chiều tối thứ Sáu công viên thiếu nhi cực kì tấp nập, Tạ Di An ngả lên vai bố, lưu luyến vẫy tay chào tạm biệt các bạn, mới sơ ý một tí đã làm kem chảy lên áo Tạ Thời Quân.

Tạ Thời Quân đang nắm tay nói chuyện với Hướng Sơ nên không phát hiện. Tạ Di An bèn lặng lẽ đảo mắt, duỗi tay lén chùi chùi áo cho bố.

3. Quấn người

Phóng viên 8fb giữ chân anh Hướng vừa mới tan làm trên phố Bắc Kinh, anh Hướng khá hướng nội nên không thích xuất hiện trước camera, nhưng sau một phen cật lực nài nỉ của phóng viên 8fb, anh Hướng vẫn vui lòng chấp nhận phỏng vấn.

Phóng viên 8fb: Thật sự là tôi luôn rất tò mò, với kiểu người đàn ông trưởng thành như anh nhà anh thì sẽ có những lúc quấn người không ?

Hướng Sơ: Ờm… (suy nghĩ một lúc), tôi cũng không rõ đây có được xem như quấn người hay không, kiểu sẽ hơi khác với bình thường một tí…

Phóng viên 8fb: (hai mắt toả sáng, vểnh tai hóng hớt ) Kể nghe xem!

Hướng Sơ: (hơi đỏ mặt) Bình thường anh ấy rất biết cách chăm sóc người khác, cũng rất biết cách khuyên nhủ tôi, tôi nương tựa vào anh ấy rất nhiều, nhưng anh ấy không phải máy móc, đương nhiên cũng có lúc mỏi mệt. Lúc anh ấy mệt sẽ không than thở hay kể lể, mà chỉ sẽ hơi… giống với cái từ mà bạn nói, quấn người ấy.

Phóng viên 8fb: Kể rõ hơn chút đi được không, xin đó 

Hướng Sơ: Thì là… anh ấy sẽ muốn tôi ở cạnh anh ấy, nhưng mà anh ấy không nói thẳng, nên là… 

 Hồi tưởng:

Đầu năm, Tạ Thời Quân tăng ca ở phòng thí nghiệm suốt một tuần để chạy tài liệu khoa học và tổng kết dự án. Tối thứ Bảy lúc anh lê thân tàn về đến nhà, An An vừa được Hướng Sơ dỗ đi ngủ.

Hướng Sơ ra khỏi phòng của An An, chuẩn bị dọn dẹp đống đồ chơi bừa bộn trên thảm ở phòng khách. Vừa bật đèn lên thì thấy Tạ Thời Quân tháo kính ngồi ngả lưng trên xô pha, áo sơ mi trên người hơi nhăn, khuy áo đã bị cởi đi hai viên.

Hướng Sơ vừa mừng vừa giật mình, vội đi tới, nắm lấy bàn tay Tạ Thời Quân duỗi về phía mình một cách thật tự nhiên: “Về nhà sao không đánh trước tiếng nào vậy, em tưởng tối nay anh phải tăng ca suốt đêm chứ.”

“Anh có đói không?” Hướng Sơ đau lòng xoa mặt anh, “Em nấu chút gì cho anh nhé, mặc dù em nấu chắc sẽ không ngon cho lắm…”

Tạ Thời Quân lắc đầu, cười nhìn cậu, mắt anh vô thức hơi híp lại do không mang kính, ánh nhìn tựa bể trời dịu dàng: “Không cần, anh ăn rồi.”

“Vậy em đi rót nước cho anh, môi anh trông hơi khô.”

Hướng Sơ toan xoay người thì bị níu tay lại, Tạ Thời Quân gọi cậu: “Trân Trân.”

Hướng Sơ khựng bước, ngoảnh đầu trông anh: “… Vâng?”

Bình thường Tạ Thời Quân hay gọi cậu là “bảo bối” hơn. Mỗi khi nghe thấy cách gọi “Trân Trân” là trái tim Hướng Sơ lại không khỏi loạn nhịp, cảm tưởng như quay ngược về thời kì hai người họ mới yêu nhau ít lâu vậy.

Tạ Thời Quân giữ chặt cổ tay kéo cậu tiến lên vài bước, đứng yên trước xô pha. Hướng Sơ toan mở miệng nói gì đó thì Tạ Thời Quân bỗng ôm lấy eo cậu, úp mặt vào người cậu, thở một hơi thật dài rồi nói: “Để lát rồi anh uống.”

Hướng Sơ sững người, ngơ ngẩn đứng trước xô pha để Tạ Thời Quân ôm lấy mình. Cậu mặc đồ ngủ rất mỏng, lúc Tạ Thời Quân ôm cậu, hơi thở ấm áp dường như xuyên thấu qua lớp vải phả lên bụng dưới cậu.

Khoảnh khắc này Tạ Thời Quân dường như không còn là siêu nhân không gì không thể nữa. Anh chỉ là một đứa trẻ đuối sức cần người ở bên mà thôi. Tiếp sau đó, Hướng Sơ nhấc tay lên, luồn ngón tay vào tóc Tạ Thời Quân và nhẹ nhàng vuốt ve xoa bóp.

Đêm chưa khuya cho lắm, họ có đủ thời gian để trao ôm ấp và xoa dịu cho nhau.

Cuối cùng, giây phút kết thúc màn hồi tưởng, cả hai đã dùng cách khác để giải quyết vấn đề khô môi cho Tạ Thời Quân.

Hướng Sơ: (cười ngại ngùng) Tôi cũng không rõ đây có được xem là quấn người không nữa…

Phóng viên 8fb: Đượccc tất nhiên là đượccc! Dù có được hay không thì tôi cũng ngất xỉu luôn rồi … (mau gọi cấp cứu)

Bíp… Phiên phỏng vấn đã bị buộc dừng.

Bình Luận (0)
Comment