Các người làm gì vậy?
Đơn Phi không hiểu sao hai người con gái này nói véo là véo luôn, không có báo trước gì cả. Chuyện lớn gì chứ, sao lại làm đến mức ‘giương cung bạt kiếm’ như vậy?
- Đại tiểu thư…
Đơn Phi lúc này mới chịu mở miệng, đột nhiên nghe thấy bên cạnh rầm một tiếng. Hắn quay đầu lại nhìn thì thấy Trì Hoặc ngã quỵ trên đất.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Hai người con gái cãi nhau, tiểu tử nhà ngươi quỳ làm gì chứ?
Đơn Phi hoang mang khó hiểu, Tào Ninh Nhi cũng có chút mơ hồ, chợt nghe Trì Hoặc ôm quyền nói:
- Đơn huynh! Xin huynh nhận Trì Hoặc ta làm đồ đệ được không?
Lần đầu Trì Hoặc gặp Đơn Phi chỉ nghĩ rằng đây là muốn đoạt thưởng thôi, nhưng khi nhìn thấy đao công thành thục của hắn, với nguyên liệu đơn giản mà làm ra hai loại bánh bằng bột mỳ mà y chưa từng nghĩ tới thì y không ngừng tán thưởng.
Lúc Tào Ninh Nhi chất vấn Đơn Phi thì Trì Hoặc ăn sủi cảo rồi ăn hết ba cái bánh bao, không chút do dự mà đưa ra quyết định không quá khó khăn đó.
Cơ hội khó kiếm, nhất định phải bái Đơn Phi làm thầy. Đây tuyệt đối là thiên tài trong giới đầu bếp.
Chớ thấy người ta tuổi còn trẻ nhưng học thức uyên thâm, tuổi trẻ tài cao. Hoàng đế vừa sinh ra đã biết nói, Cam La mười hai tuổi biết xem tướng, anh hùng không hỏi xuất xứ, thiên tài không hỏi tuổi tác. Đơn Phi tuổi trẻ nhưng quả nhiên đã đạt đến mức cao thủ.
Trì Hoặc nghĩ đến đây thì lập tức quyết định bái Đơn Phi làm thầy. Như vậy cứ coi như tửu lâu có bị Hạ Hầu gia đánh bại, thì chúng ta dựa vào mấy tuyệt chiêu này để kiếm miếng cơm ăn cũng không phải vấn đề gì.
Y ngã quỵ môt cái nên thu hút ánh nhìn của mọi người. Đơn Phi thấy vậy liền nói:
- Trì huynh! Huynh làm gì vậy, mọi người đều là giao lưu nói chuyện, đừng khách khí vậy.
Đơn Phi giơ tay kéo tay Trì Hoặc một cái rồi đẩy y đến trước mặt Tào Ninh Nhi, chặn đứt ánh mắt của Tào Ninh Nhi và Liên Hoa, nói:
- Có truyền dạy hay không là do đại tiểu thư quyết định.
Đơn Phi lập tức kéo chặt tay của Liên Hoa, thấp giọng nói:
- Liên Hoa! Cô xuống lầu bán màn thầu trước đi!
- Ta không đi!
Liên Hoa thấp giọng nói, nhưng không giãy dụa.
- Cô nghe ta một lần có được không?
Đơn Phi thầm nghĩ “Nha đầu này hôm nay ăn thuốc súng hay sao mà lại nóng tính như vậy”.
Vốn muốn khuyên một chút nhưng không ngờ Liên Hoa ngẩng đầu nhìn hắn một cái rồi cuối cùng cũng gật đầu, chậm rãi đi ra ngoài.
Đơn Phi cũng không ngờ nàng lại nghe lời đến vậy. Hắn vỗ bột mì trên người, nói:
- Được rồi! Hiện giờ nấu thêm mấy nồi bánh bao nữa mang ra chợ bán xem phản ứng thế nào.
Tào Ninh Nhi chỉ ngồi ở đó không nói gì, Trì Hoặc không nhịn được nói:
- Những lời Đơn huynh nói thật mới mẻ độc đáo, tại hạ rất thích!
Ngươi không cần nịnh nọt thì lão tử đây cũng nhất định phải dạy ngươi. Hiện giờ người có tầm nhìn làm kẻ thứ ba chen vào như ngươi không nhiều. Không có ngươi, lão tử đây thật sự không biết phải giải quyết chuyện ban nãy thế nào.
Đơn Phi là người có ơn tất báo nên cách làm bánh bao, sủi cảo đều giải thích một lượt cho Trì Hoặc.
Dù sao Trì Hoặc cũng là bếp trưởng nên Đơn Phi dạy một lần y đã nắm được bảy tám phần rồi. Dưới sự dặn dò của Đơn Phi, y đích thân xuống chỗ Liên Hoa lấy bột mì đã lên men rồi một mình làm. Rất nhanh y đã làm được mấy chục cái bánh bao rồi.
Y biết là thứ này rất đơn giản, thực tế, thậm chí còn có thể bớt được phụ liệu. Không những bữa điểm tâm mà cứ coi như bữa chính đều có thể thay thế được, vừa mới mang ra chợ chắc chắn sẽ dễ bán, y căn bản không ngừng lại mà làm tiếp đợt bánh thứ hai.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, có đầu bếp hưng phấn xông tới, nói:
- Đại tiểu thư! Bếp trưởng Trì, đợt bánh bao kia trong chốc lát mà bán hết rồi, người bên ngoài đều đang hỏi còn có nữa không?
Trì Hoặc cảm thấy hưng phấn, lập tức hô hào những đầu bếp khác đến làm nhân bánh còn mình thì đi điều phối. Trì Hoặc thầm nghĩ “Đại tiểu thư tin mình như vậy, kỹ thuật này không thể nói cho người bình thường được”.
Đơn Phi nhìn Tào Ninh Nhi, thấy nàng nhìn mình và Trì Hoặc bận mà chỉ ngồi ở trong phòng bếp không nói tiếng nào thì trong lòng hắn không khỏi sợ hãi. Hắn thầm nghĩ “Nữ nhân này không có việc gì là liền nổi cáu, bây giờ chẳng phải là đang tích góp từng tí một để đợi lúc nổi giận sao?”
Hắn đang mải suy nghĩ thì nghe thấy bên ngoài phòng bếp có tiếng đánh trống reo hò, nghe âm thanh này khá quen nên hắn lập tức chùi tay đi đến trước cửa thì nhìn thấy Ô Thanh ở bên ngoài cửa nói với các đầu bếp:
- Ta quen với Đơn đại ca, các người hãy để ta vào trong.
Nhìn thấy Đơn Phi, Ô Thanh mừng rỡ nói:
- Đơn đại ca, là ta đây!
Đơn Phi gật đầu, vỗ vỗ vai các đầu bếp khác, nói:
- Bằng hữu của ta!
Đám đầu bếp kia vốn nghĩ mình không thể vào được thì sao có thể để Ô Thanh này vào, vừa nghe thấy Đơn Phi nói câu này thì họ không nói hai lời mà để cho Ô Thanh vào.
Người mà đại tiểu thư mang tới, bếp trưởng cũng đều vô cùng cung kính, tất nhiên họ không dám đắc tội rồi.
Ô Thanh ở bên cạnh Đơn Phi nói hai câu, Đơn Phi gật đầu, thầm nghĩ “Muốn đánh bại tửu lâu của Hạ Hầu gia, chỉ dựa vào ba món như màn thầu, bánh bao, sủi cảo thì vẫn còn kém xa”. Hắn đi đến trước mặt Tào Ninh Nhi, nói:
- Đại tiểu thư! Ta phải đi ra ngoài vì chuyện của tửu lâu.
Tào Ninh Nhi cũng không ngẩng đầu lên, chỉ “Ừm” một tiếng, Đơn Phi cũng coi như nàng ta đã đồng ý nên lập tức cùng với Ô Thanh xuống lầu. Tào Ninh Nhi ngồi ở trong phòng bếp, thấy Trì Hoặc bận rộn nên đột nhiên nói:
- Trì Hoặc!
- Đại tiểu thư, có chuyện gì vậy ạ?
Trì Hoắc lập tức gác việc đang làm lại, cung kính quay đầu lại hỏi.
- Ngươi nói xem…
Tào Ninh Nhi nhớ lại chuyện ban nãy, một lúc lâu mới hỏi:
- Ta không hiểu Đơn Phi sao?
Trì Hoặc ngẩn người ra, ha hả cười lớn:
- Đại tiểu thư nói đùa rồi, trên đời này còn ai hiểu hắn hơn cô nữa. Nếu không phải là cô thì sao ta biết được người trẻ tuổi đó lại có bản lĩnh lớn đến vậy.
Thấy Tào Ninh Nhi có chút mê mẩn nên Trì Hoặc có chút hoang mang, thăm dò:
- Đại tiểu thư…Ta làm việc nhé?
Tào Ninh Nhi chỉ khẽ gật đầu, trước mặt chỉ hiện ra thần sắc khó hiểu rực lửa kia của Liên Hoa - Cô căn bản không hiểu Đơn đại ca!
…
Đơn Phi vừa xuống lầu thì chợt nghe thấy bên ngoài ồ lên. Hóa ra mọi người đang đợi bánh bao, thấy bộ dạng hắn như bánh quẩy nên mọi người khó tránh khỏi có chút thất vọng.
Nhìn về phía quán rượu của Hạ Hầu gia, cảm giác kinh doanh trong đó có tốt hay không thì cũng khó nói, nhưng so về bề mặt thì có hơi người hơn bên đó.
Đơn Phi thầm thấy đắc ý, nhìn thấy Liên Hoa làm việc có chút bất an, nhíu mày, để ý tới không ít chuyện, thấp giọng nói với Ô Thanh:
- Ngươi chắc chắn là có rất nhiều sao?
- Tất nhiên rồi! …Khắp núi đều có! Đơn lão đại! Huynh thật sự muốn hái về sao?
Ô Thanh cảm thấy hai chữ ‘thù du’ rõ ràng là không dễ nhớ bằng trư ngư, thấy Đơn Phi đang suy nghĩ điều gì nên y vỗ ngực nói:
- Đơn lão đại! Huynh cứ yên tâm, ta đã đi cùng Vương Tường xem một lượt rồi, vòng quanh sườn núi, khắp nơi đều là thù du, chẳng trách Vương Tường nói nó không đáng tiền, luôn nói huynh bỏ tiền ra nhiều quá.
Đơn Phi cảm thấy tên tiểu tử Ô Thanh này làm việc khá cẩn thận, âm thầm gật đầu:
- Nếu như thật sự như vậy thì tất nhiên phải hái về rồi.
Vương Tường cảm thấy không đáng tiền nhưng trong mắt Đơn Phi thì tất cả những gì ở trên núi này đều đáng tiền.
Nếu như không gặp được Vương Tường và thù du thì cuộc đánh cược giữa Đơn Phi và Hạ Hầu Hành thật sự không thấy được niềm tin lớn đến vậy rồi.
- Vậy thì phải tìm xe, hơn nữa phải chuyển mất mấy ngày.
Ô Thanh nói:
- Lúc ta quay về, tiện thể ta đã tìm hiểu rồi. Một xe đẩy tay một ngày mất hai mươi văn tiền, lão đại ở đó đã nói rồi, nếu như buôn bán lớn, dùng xe nhiều thì có thể thương lượng. Nơi tìm xe ở chợ tây, cách đây không xa lắm.
Đơn Phi càng cảm thấy tên tiểu tử này làm việc nhanh nhẹn, thầm nghĩ “Có được tiền của Tào Phức đưa cho, tiền xe nhất định sẽ đủ”.
Hắn vừa định cùng Ô Thanh đến nơi thuê xe thì nghe thấy phía không xa có đứa trẻ nói:
- Đại nương! Người xem, nơi bán màn thầu kia có món ăn mới kìa, nghe nói là bán bánh bao ngon lắm.
Đơn Phi quay đầu lại nhìn thì nhìn thấy một đứa trẻ buộc hai bím tóc, mặc dù mặc đồ vá nhưng đôi mắt vô cùng lém lỉnh nhanh nhẹn, khuôn mặt vô cùng đáng yêu đang nhìn bánh bao trong tửu lâu Tào gia và chảy nước miếng.
Đứng bên cạnh đứa trẻ là một người phụ nữ, khóe miệng đã có những vết nhăn nhẹ, xem ra tuổi thanh xuân đang dần hao mòn. Người phụ nữ mặc áo vải thô, nhìn sạp bánh bao, nhíu mày nói:
- Nhiều người như vậy, nếu mua được thì cũng phải đợi rất lâu, vậy thì chúng ta đi cũng muộn rồi, trước trời tối chỉ e sẽ không đến được.
Đứa bé bĩu môi với dáng vẻ không muốn nhưng vẫn gật đầu. Đơn Phi thấy vậy liền bước lớn lại cười:
- Hai người đợi ta một lát!
Người phụ nữ và đứa bé đều ngạc nhiên, không biết được ý của Đơn Phi.
Đơn Phi xoay người bước nhanh đi đến trước mặt Liên Hoa, thấp giọng nói:
- Liên Hoa! Lấy cho ta mấy cái bánh bao, nói với chủ bếp là ta cầm ăn trên đường.
Liên Hoa vốn với bộ dạng phờ phạc, thấy Đơn Phi bước lại lập tức có tinh thần hơn gấp trăm lần:
- Không vấn đề gì!
Cô nàng gác việc đang làm lại, đi vào tửu lâu, không lâu sau liền lấy ra một bọc bánh bao lớn đưa cho Đơn Phi.
Đơn Phi thấy đầu bếp trong tửu lâu cầm dao chạy ra theo, chỉ e Liên Hoa đoạt lấy nên hắn vội chào hỏi đầu bếp kia. Đầu bếp thấy Liên Hoa đưa bánh bao cho Đơn Phi thì ngượng ngùng cười, cuối cùng lại quay vào trong tửu lâu.
- Đơn đại ca! Huynh cứ yên tâm ăn đi, ta sẽ không ăn không của đại tiểu thư đâu, lát nữa ta sẽ trả tiền.
Liên Hoa nhìn ra sự do dự của Đơn Phi.
Đơn Phi cười khổ lắc đầu quay lại đi đến bên cạnh đứa bé kia, phân ra một nửa đưa cho đứa bé kia nói:
- Cầm lấy ăn trên đường đi nhé!
Đứa bé kia hoan hô vỗ tay, nhận lấy bánh bao, ăn vài miếng rồi liên tục gật đầu nói:
- Ngon quá! Ngon quá!
Người phụ nữ vốn đang cau mày, thấy đứa trẻ ăn ngon rồi mừng như vậy thì không khỏi mất hứng, chỉ nhìn Đơn Phi một cái, hỏi:
- Bao nhiêu tiền!
Đơn Phi thấy người đó lấy ra cái ví rách, thần sắc cứng nhắc, hắn biết ý của bà ta nên cười nói:
- Đây là đồ ăn quán rượu mới ra hôm nay, có giảm giá nên hai văn là được rồi.
Người phụ nữ không biết có nghe hiểu ý ‘giảm giá’ của Đơn Phi không, đếm mười hai văn tiền lại cầm năm cái bánh bao, nói tiếng cảm ơn rồi kéo đứa bé đi luôn.
Đứa bé ăn bánh bao nhưng vẫn không quên vẫy tay cảm ơn Đơn Phi, nói:
- Huynh tên là gì?
Đơn Phi mỉm cười nói tên, hỏi ngược lại:
- Thế còn đệ, tên là gì thế?
Thấy đứa trẻ quay đầu lại cười, nói có phần giảo hoạt:
- Gọi đệ là Thương Thúc là được!