Thâu Hương

Chương 70

Đơn Phi ngơ ngẩn.

Hắn nằm mơ cũngchưa nghĩ qua Tào Ninh Nhi lại đem khế ước bán thân của hắn xé đi.

Vậy có mấy ý đây?

Ngay tại trước đây không lâu, Tào Ninh Nhi còn buộc hắn dùng gấp trăm lần tiền chuộc để chuộc thân, nhưng trong nháy mắt, nàng lại tùy tay xé bỏ khế ước bán thân, nữ nhân này đến tột cùng đang suy nghĩ gì đây?

Tào Ninh Nhi sau khi xé bỏ khế ước bán thân, thấy Đơn Phi ngạc nhiên không nói, cũng không nói thêm gì cả, đứng dậy bước ra ngoài nhã gian...

-Đại tiểu thư.

Đơn Phi rốt cục không kìm nổi kêu lên, thấy Tào Ninh Nhi đứng ở trước người hắn một bước, lại không có ý quay đầu lại, Đơn Phi ho nhẹ một tiếng:

-Ta có chút không hiểu.

-Ngươi không phải vẫn luôn muốn lấy lại khế ước bán thân này sao? Bây giờ đạt được ước muốn, còn có cái gì không hiểu nữa?

Tào Ninh Nhi lạnh lùng nói.

Đơn Phi trầm ngâm nói:

-Chuyện này... đại tiểu thư có nói qua với Tam gia chưa?

-Không cần phải nói với bất cứ kẻ nào cả, chuyện này ngươi biết, ta biết là được rồi, làm gì phải nói cho người khác biết?

Tào Ninh Nhi lạnh như băng bỏ lại một câu, cũng không thèm để ý Đơn Phi, bước nhanh xuống tửu lâu.

Đơn Phi muốn nói lại thôi, cười khổ một tiếng, ngồi xổm xuống nhặt lên khế ước bán thân kia, hợp lại nhìn xuống, đích thật là khế ước bán thân của hắn, trên đó còn có dấu vân tay của hắn, tuy nhiên Đơn Phi cũng không có cảm thấy vui vẻ. Tào Ninh Nhi nói đơn giản, nhưng Đơn Phi biết rằng quan hệ này không phải nói không sẽ là không đấy, khế ước bán thân xé rồi, nhưng hắn là tôi tớ Tào phủ dấu vết này, không phải nói sửa là sửa được ngay. Bây giờ lên chiếc thuyền này, mặc dù không biết có phải là thuyền tặc không, nhưng muốn xuống cũng không phải đơn giản như xé bỏ khế ước bán thân vậy!

Tào Ninh Nhi bước nhanh đi xuống lầu, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của người bên ngoài, một hơi đi đến trước xe ngựa. Thúy Nhi chào đón muốn nói gì, Tào Ninh Nhi cũng không thèm để ý quan tâm đến, lên xe lập tức thả xuống rèm xe che lại, dặn dò nói:

-Về phủ!

Thúy Nhi gấp gáp vội vã lên xe, không dám tiến vào khoang xe, chỉ là ở ngoài màn xe hỏi:

-Đại tiểu thư, cuối cùng bị sao vậy? Có phải Đơn Phi làm việc gì bất kính với tiểu thư không?

-Ai cho ngươi lắm miệng!

Tào Ninh Nhi quát lớn một câu, cắn chặt môi dưới.

Thúy Nhi hiển nhiên cũng chưa từ bỏ ý định, im lặng một lát rốt cục lại nói:

-Chỉ cần cái đầu hắn không có bị bệnh, nên cảm tạ đại tiểu thư mới phải chứ? Đại tiểu thư nghe nói hắn bị thương, tự mình mua thuốc trị thương cho hắn, còn nói hắn làm tất cả cũng là vì Tào gia, không quan tâm đến Thúy Nhi phản đối, nói phải trả lại khế ước bán thân cho hắn...

Tào Ninh Nhi đôi mắt đỏ lên, nắm chặt chai thuốc nóng lên trong lòng ngực, đã nghe không được Thúy Nhi lải nhải.

Nàng cũng không hiểu nổi đến cuối cùng chỗ nào có vấn đề.

Vì sao sự việc hoàn toàn không phải như suy nghĩ của nàngvậy?

Chỉ có vài ngày không gặp nhau thôi, nàng lại có cảm giác như thời gian rất lâu, cổ nhân đều nói —— một ngày không thấy như tam thu, nhưng nàng và Đơn Phi mới quen biết nhau có mấy ngày?

Mới gặp Đơn Phi cái nhìn đầu tiên, nàng chỉ cảm thấy biểu hiện của Đơn Phi và các gia nô khác không giống nhau; tam thúc coi trọng, làm cho nàng trong khó hiểu lại mang theo trông mong; dược đường chữa bệnh, nàng nhìn thấy sự trấn định của Đơn Phi; một chuỗi tiền mua bán, nàng biết Đơn Phi có cách nhìn khi phán đoán về sự vật gì đó.

Nhưng đây tất cả chỉ là một chút thiện cảm của nữ nhân đối với nam nhân.

Không ghét, nhưng chưa nói là thích.

Đó là một nam nhân có chút khác biệt, không có cố ý lấy lòng, cũng không có cố ý ra vẻ thanh cao, hắn và nàng thảo luận qua giá trị của sự việc, có lẽ trong mắt hắn, giá trị tồn tại chỉ là duy trì sự tỉnh táo và siêu nhiên kia.

Cho đến giây phút môi hắn tiếp xúc với tay nàng, nàng giống như bị điện giật.

Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ có nam nhân nào có động tác vô cùng thân thiết như thế này với nàng, cảnh tượng dưới ánh nắng chiều này, ấm áp đến mức khiến nàng không biết làm sao.

Nàng rốt cục bắt đầu có phần tò mò đối với nam nhân khác biệt này, nói bóng nói gió từ trong miệng tam thúc biết rất nhiều chuyện có liên quan đến nam nhân này.

Hoá ra hắn bán thân làm nô đến nơi này là vì muốn báo thù, cũng là vì một nữ nhân tên là Chân Nhu.

Cụ thể thù hận gì, nàng cũng không biết rõ, nhưng giây phút nàng nghe được tam thúc nói ra, trong lòng chẳng biết tại sao, lại có chút mờ mịt, khi nàng nói đến Chân Nhu, vẫn luôn nhìn vào cặp mắt của Đơn Phi.

Nàng nhìn thấy chỉ là im lặng.

Là lòng như đã chết? Hay là tất cả thù hận tạo thành lửa giận ngập trời?

Nàng cẩn thận không muốn chạm tới sự nhạy cảm của hắn, có lẽ theo nàng, tình cảm nóng bỏngcuối cùng sẽ tiêu tan, nhưng tình cảm sâu đậm, sẽ không thay đổi theo thời gian.

Nhưng hắn vì sao lại ghen tuông với Tào Phức vì Như Tiên ở bên đường? Nàng rất bất mãn! Sau đó biết được chỉ là một sự hiểu lầm, nàng lại có chút xấu hổ.

Có điều mấy ngày qua, nàng bỗng dưng giật mình, hoá ra nam nhân này trong lòng nàng, đã không phải không tầm thường như khi mới gặp.

Nàng mượn cớ kêu phu xe nghỉ ngơi, kêu Thúy Nhi đi mua thuốc, sau khi điều hai người đó đi, mới có cơ hội ngồi chung xe ngựa với Đơn Phi, lúc hắn chuyên tâm đánh xe, lại không biết sau lưng có một đôi mắt thầm kín ẩn tình.

Khi từ trong miệng Ô Thanh biết được hắn bị thương, nàng lòng nóng như lửa đốt, tự mình đi dược đường bốc thuốc, truyền lời kêu hắn về, sau đó nàng lại để cho Thúy Nhi lấy khế ước bán thân của hắn ra. Khi biết được nàng quyết định đem khế ước bán thân trả lại cho Đơn Phi, không nghĩ cũng biết Thúy Nhi kinh ngạc thế nào, tuy nhiên Thúy Nhi cũng không có ngăn cản.

Nha hoàn này nhìn như điêu ngoa, trên thực tế đối với đại tiểu thư nàng này cho tới bây giờ đều là trung thành và tận tâm, không có oán giận.

Nàng không biết mình lo lắng đến cỡ nào khi tới trước tửu lâu, muốn nói rất nhiều lời, nàng muốn nói cho hắn biết —— nàng không muốn hắn chuộc thân, cũng không phải cố ý làm khó, chẳng qua không muốn hắn có nguy hiểm gì, thế lực Chân gia không kém, muốn lay động Chân gia cũng không phải một mình hắn là có thể làm được, nhưng hắn liều mạng như vậy là vì cái gì đây?

Lời nói sớm đã nghĩ ngàn lần vạn lần, nhưng sau khi xuống xe, kế hoạch của nàng liền không khỏi đã xảy ra thay đổi.

Cuộc sống nhiều khi chuyển biến chỉ trong một ý niệm.

Khi nàng nhìn thấy hắn và Liên Hoa vừa nói vừa cười, trong lòng có đau xót, nàng không thừa nhận mình ghen tị, nàng cũng không cho là mình nên ghen tị.

Liên Hoa còn nhỏ, chẳng qua vẫn còn là một hài tử, không thể so sánh cùng Tào Ninh Nhi nàng cũng được.

Nhưng nàng vì sao lại sầm mặt xuống? Là vì tình cảm cháy bỏng của hài tử Liên Hoa này làm cho nàng cũng cảm giác hoảng sợ? Hài tử kia rạng rỡ tựa như chỉ sáng lên vì một mình Đơn Phi.

Tức giận hắn vì sao đối với mọi người vừa nói vừa cười thản nhiên tự nhiên, nhưng duy chỉ đối với nàng vẫn duy trì một phần cung kính và xa cách? Ngoại trừ khi nàng gặp nguy hiểm, mới có phần thân thiết ấm áp như thế?

Xe ngựa dồn dập, liên tục, tâm tư rối loạn.

Tào Ninh Nhi ngồi trên xe, từ trong lòng lấy ra bình thuốc trị thương, trong phút chốc chỉ cảm thấy tầm mắt mơ hồ. Không biết thời gian bao lâu, xe ngựa ngừng lại, âm thanh của Thúy Nhi từ ngoài màn xe vang lên:

-Đại tiểu thư, đến nhà rồi.

Cuối cùng phục hồi lại tinh thần, Tào Ninh Nhi ngồi trên xe cũng không lập tức vén rèm xe lên, nàng chỉ là nhanh chóng dùng ống tay áo xoa xoa khóe mắt.

-Đại tiểu thư...

Thúy Nhi ở ngoài màn xe cố gắng nhìn vào bên trong xe, cũng không dám vén rèm xe lên:

-Đại tiểu thư, tiểu thư...Tiểu thư không sao chứ? Tiểu thư đừng dọa Thúy Nhi, đại tiểu thư!

Tào Ninh Nhi ho nhẹ một tiếng, sau khi cảm thấy âm điệu mình khôi phục lại bình thường, lúc này mới nói:

-Ta có chuyện gì? Chỉ là nghỉ ngơi nhắm mắt một lát thôi.

Nàng lại lau khóe mắt, lúc này mới vén rèm xe lên đi ra.

-Đại tiểu thư, đôi mắt tiểu thư sao đỏ quá vậy? Tiểu thư không phải đang nghỉ ngơi sao?

Thúy Nhi kinh ngạc nói:

-Tiểu thư không... không phải là...

Nàng không dám nói ra hai chữ "khóc rồi", chỉ vì đi theo đại tiểu thư từ nhỏ đến lớn, thật sự chưa nhìn thấy nàng chảy nước mắt được mấy lần.

-Ngươi nói bậy bạ gì đó.

Tào Ninh Nhi nghiêng đầu đi, quát lớn:

-Chỉ là bị gió cát làm mờ mắt thôi.

Nàng tự cảm thấy lấy cớ này thật sự gượng ép, cũng trông thấy ánh mắt Thúy Nhi nhìn thùng xe hoài nghi, hiển nhiên không cho rằng ở trong xe cũng có thể mờ mắt, nhưng không muốn giải thích gì thêm, nhảy xuống xe bước nhanh vào trong phủ.

-Đại tiểu thư.

Lần này gọi lại nàng là Đổng quản gia.

Tào Ninh Nhi bất đắc dĩ ngừng bước chân lại, thấy Đổng quản gia cũng có chút kỳ lạ nhìn nàng, không đợi Đổng quản gia đặt câu hỏi, đã giành nói:

-Lần này ta bàn bạc với Đơn Phi vô cùng tốt.

Ngừng lát, mặc kệ Thúy Nhi kinh ngạc, Tào Ninh Nhi bổ sung:

-Kế hoạch của hắn tốt lắm, nếu có yêu cầu gì, dựa theo yêu cầu của hắn đi làm là được rồi. Có chuyện gì không thể giải quyết, lập tức nói cho ta biết.

Không để ý tới Đổng quản gia ngạc nhiên nữa, Tào Ninh Nhi bước nhanh đi vào đình viện.

Lời nói quản gia và Thúy Nhi cũng theo gió bay tới.

—— Đại tiểu thư là bị sao vậy?

—— Không biết, buổi sáng còn rất vui vẻ, sau khi nhìn thấy Đơn Phi mới biến thành như vậy, ta đi hỏi Đơn Phi một chút.

—— Đừng, ngươi nha đầu kia, còn ngại đại tiểu thư chưa đủ phiền muộn sao?

—— Vậy làm sao bây giờ?

Âm thanh theo bước chân rời xa, suy nghĩ cũng theo bước chân mà chậm dần, mệt mỏi tựa vào cạnh một gốc cây liễu, trước mắt Tào Ninh Nhi lại hiện lên thần thái nói chuyện lúc nãy của Đơn Phi.

Đó là một loại hiểu rõ, nàng mặc dù không có nhìn thấu hắn, nhưng hắn dường như ngoại trừ tình cảm ra, cái gì cũng hiểu rõ —— bởi vì hiểu rõ mới bình thản như vậy.

—— Ta biết rằng đại tiểu thư không phải là người bởi vì chuyện khác mà không chú ý đến buôn bán của tửu lâu.

Khi nghĩ đến câu này, Tào Ninh Nhi ngẩng lên đầu lẩm bẩm nói:

-Đơn Phi, ngươi nói rất đúng, ta không phải là người chỉ vì ngươi mà không để ý tới Tào gia. Ngươi muốn đi Nghiệp Thành, ta sẽ không ngăn cản nữa.

Trời xanh xanh, mùa thu ấm áp, ánh sáng chiếu vào trong đình viện rộng rãi, nhưng khi xuyên qua tàng cây rậm rạp chiếu lên người nàng, ít nhiều có phần loang lổ lốm đốm.
Bình Luận (0)
Comment