CHƯƠNG 155: TUYỆT KỸ TRẢO NÃI LONG TRẢO THỦ.
Đông Phương Bất Bại vừa nghe như vậy, gương mặt liền ửng đỏ, bóng người loáng lên, Tú hoa châm bay nhanh về phía Lệnh Hồ Xung, Lệnh Hồ Xung nói những câu nói đó, là muốn chọc cho Đông Phương Bất Bại nổi giận, nên khi vừa nói xong thì nhắm ngay yết hầu đâm tới, chiêu kiếm này cực nhanh, người ở bên ngoài xem thấy Đông Phương Bất Bại dường như là đã bị mũi kiếm chạm vào, nhưng vào lúc này Lệnh Hồ Xung lại cảm cảm thấy bên má trái mình đau xót, cùng lúc thanh trường kiếm trong tay cũng bị đẩy qua bên trái.
Thì ra Đông Phương Bất Bại ra tay cực nhanh khó mà tin nổi, trong nháy mắt, Tú hoa châm đã phóng trúng trên mặt Lệnh Hồ Xung, nhưng bởi vì trong người vẫn còn bị trọng thương, thân pháp so với trong bình thường vẫn chậm hơn một phần, trong đầu biết một khi Tú hoa châm phóng trúng thì Lệnh Hồ Xung chết chắc, nhưng chính mình cũng bị trọng thương với mũi kiếm của hắn, đành thu hồi cánh tay, dùng Tú hoa châm ngăn cản lại chiêu kiếm này của Lệnh Hồ Xung.
-Đây là chiêu thức Độc Cô Cửu Kiếm... ngươi cùng với Phong Thanh Dương có quan hệ gì?
Đông Phương Bất Bại vừa phủi tay chỉnh đốn lại y phục, vừa hỏi.
-Tại hạ là Hoa Sơn phái Lệnh Hồ Xung, hôm nay vì Phong thái sư thúc báo thù.
Lệnh Hồ Xung vẫn chưa hết kinh hồn, biết rằng hôm nay gặp phải cường địch mà trước giờ mình chưa từng gặp qua, chỉ cần cho đối phương có thời gian triển khai chiêu thức, thì chính mình lập tức khó bảo toàn được tính mạng, nên liền đâm liên tiếp ra bốn chiêu kiếm, đều là nhắm ngay nơi yếu hại của đối phương.
-Phong Thanh Dương còn không phải là đối thủ bản tọa, ngươi chỉ là hạng đồ tôn của Phong Thanh Dương thì Độc Cô Cửu Kiếm làm nên tác dụng gì.
Đông Phương Bất Bại hừ lên một tiếng, vùng tay lên trên, dưới, trái, phải, hóa giải hết bốn chiêu kiếm Lệnh Hồ Xung, hắn ngưng thần nhìn nàng ra tay, Tú hoa châm chặn lại tứ phương tám hướng, quanh thân của nàng lại không có nửa phần kẽ hở, hắn quyết định không cho nàng rãnh tay tấn công mình, liền hét lớn, thanh trường kiếm phủ đầu chém xuống, Đông Phương Bất Bại dùng ngón tay cái và ngón trỏ kẹp lấy Tú hoa châm giơ lên, ngăn cản thanh kiếm…
Hổ khẩu bản tay Lệnh Hồ Xung tê dại, huyết ảnh lóe lên, dường như có ám khí đâm đến mắt trái, lúc này hắn đã không còn kịp chặn lại hay né tránh, nghĩ thầm “ mạng ta xong rồi….”
Nhậm Ngã Hành cùng Hướng Vấn Thiên thấy tình thế không ổn, kẽ vung trường kiếm, người phóng nhuyễn tiên, cùng lúc hai hướng tiến lên giáp công, Đông Phương Bất Bại nhướng mày, đành phải thu chiêu về để phòng ngự.
Ba đại cao thủ liên thủ xuất chiến, thế công cỡ nào lợi hại, nhưng Đông Phương Bất Bại hai ngón tay kẹp lấy Tú hoa châm, đan xen xuyên thẳng tới lui giữa ba người nhanh như tia chớp, không hề có nửa phần dấu hiệu yếu thế, những thế tiến công ác liệt, hướng về các đại huyệt của Đông Phương Bất Bại đâm tới, nhưng thân hình của nàng như quỷ mỵ phập phù, tựa như làn khói chợt đến chợt lui…
Bỗng Hướng Vấn Thiên "A" kêu lên, Lệnh Hồ Xung cũng "Um.." lên một tiếng, trên người của bọn họ đã trúng Tú hoa châm, Nhậm Ngã Hành với "Hấp tinh đại pháp" công lực tuy thâm sâu, nhưng thân pháp Đông Phương Bất Bại cực nhanh, khó mà chạm nhau, đồng thời vũ khí của nàng là cây Tú hoa châm, mà nội lực không cách nào hấp thụ từ được từ trên cây kim... Lại đấu trong chốc lát, Nhậm Ngã Hành cũng "A.." một tiếng, trên ngực và yết hầu đều có vết Tú hoa châm đâm trúng, chỉ tiếc là Đông Phương Bất Bại trước đó đã bị Tiên Thiên kiếm khí của Phong Thanh Dương gây nên thương tích, nội công vẫn chưa bình phục, nếu không thì chắc chắn kình lực đã đẩy vào trong cơ thể đối phương sau khi đánh trúng bằng Tú hoa châm, bởi vậy nên nhóm người Nhậm Ngã Hành đều trúng kim châm, nhưng không bị thương nặng.
Nhậm Doanh Doanh đứng vòng ngoài thấy rất rõ ràng, trong lòng nàng biết nếu giằng co kéo dài, ba người bọn họ nội lực suy kiệt, tất nhiên sẽ chết vào Tú hoa châm của Đông Phương Bất Bại, trong lòng nàng lo lắng, nhưng cũng hiểu được nếu mình xông vào chỉ làm cho bọn họ vướng chân vướng tay, chẳng có tác dụng gì cả.
Thoáng nhìn qua, thấy Tống Thanh Thư đang đứng cách đó không xa ngưng thần chu ý vào trận đấu, Nhậm Doanh Doanh suy nghĩ thoáng qua, chậm rãi dời bước.
Tống Thanh Thư thấy Đông Phương Bất Bại bị ba đại cao thủ vây công, tuy rằng tình thế có nguy cấp, nhưng trong khoãng thời gian ngắn cũng bất bại, nên hắn không vội ra tay, cứ đứng một bên quan sát chiêu số võ công của bọn họ .
Nhận ra Nhậm Doanh Doanh đang lén lút ân thầm đi về phía của mình, Tống Thanh Thư kinh ngạc, do dự một chút, rồi cũng không có bất luận động tác gì.
Khi đến gần Tống Thanh Thư, Nhậm Doanh Doanh đột nhiên nhanh chóng dùng đoản kiếm kê lên trên cổ Tống Thanh Thư trên cổ, nhỏ giọng nói:
-Mau kêu Đông Phương Bất Bại dừng tay…
Tống Thanh Thư giơ hai tay lên đầu hàng, giả vờ khuất phục:
-Được..được rồi..