CHƯƠNG 218: NẾU CÓ SỰ LỰA CHỌN?
Đối mặt với phu nhân yêu dâʍ như vậy, dục hỏa Tống Thanh Thư đã tràn lên não, hắn rút ra côn ŧɦịŧ khỏi miệng nàng, hai tay ôm lấy bờ eo Lạc Băng, đem nàng xoay Lạc Băng hai đầu gối quỳ xuống, hai tay vịn tại bên cạnh trên thành giường, rồi mới nhô lên côn ŧɦịŧ, ra sức thọc vào u cốc Lạc Băng .
………………………………………………………………………………..
Một chốc sau thì cặp mông lớn của Lạc Băng đã vễnh cao lên đón hùa động tác côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư ra vào, vách thành thịt non u cốc của nàng mềm nhuyễn cực kỳ, theo cây côn ŧɦịŧ tiến vào, khoang thịt tầng tầng lớp lớp bao lấy cây côn ŧɦịŧ to, cùng lúc bài tiết ra đại lượng dịch nhờn.
Tống Thanh Thư hít vào một hơi, côn ŧɦịŧ tiến quân thần tốc, trùng trùng điệp điệp qui đầu côn ŧɦịŧ liên tiếp đính trụ trên hoa tâm nàng, cái cổ mềm của nàng lộ ra một tầng đỏ ửng, hai bên tai cũng đỏ lên, nữ nhân này thật sự là trời sinh mị cốt, thân thể của nàng cực kỳ mẫn cảm, nàng nhô lên bờ mông tuyết trắng trơn trượt uốn éo, chủ động nghênh hợp với côn ŧɦịŧ, hậu môn nàng thỉnh thoảng nhíu lại, mỗi lần co rút, từ sâu trong u cốc truyền đến một hấp lực khiến cho người phải muốn xuất tinh.
Tống Thanh Thư dục niệm bừng bừng phấn chấn, hai tay bắt lấy hai bên mông thịt Lạc Băng, vạch ra cái mông đẹp mập tròn, bờ mông của nàng càng thêm vặn vẹo, lại làm cho Tống Thanh Thư cơ hồ không cách nào đình chỉ động tác đây vào côn ŧɦịŧ, tốc độ càng lúc càng nhanh, hắn chìm thấm tại trong kɦoáı ƈảʍ không cách nào tự kềm chế, bỗng nhiên tinh quan chấn động, qυყ đầυ mạnh mẽ ngóc lên, Tống Thanh Thư kêu to không ổn, thân thể Lạc Băng quá mức mê người, chính mình vậy mà tựa như mới lần đầu giao cấu với nàng vậy, không chút nào biết rõ để mà khắc chế, ngắn ngủn thời gian đã muốn xuất tinh ra, cái này giống như là bị chơi khăm rồi, hắn liền trấn định vận công..
……………………………………………………………………………………….
Lúc sau thì bỗng nhiên cổ miệng hoa tâm Lạc Băng xiết chặt, như một vòng thịt non bao lấy qυყ đầυ hắn, bờ mông nhô lên dính sát tại trên hạ thể Tống Thanh Thư, hoa tâm có nhịp co rúm lật ngược đè ép, cái mông lớn của nàng như buộc chặc, run rẩy theo từ ở trong chỗ sâu u cốc, trào ra một cỗ đậm đặc trắng sữa âm tinh, hoa tâm kiệt lực khuấy động qui đầu côn ŧɦịŧ, má ngọc ửng hồng, từ cửa miệng u cốc dịch nhờn ào ạt chảy ra.
Trong thoáng chốc, Lạc Băng trong cơn cao trào hòa cùng dung nhan diễm phụ một thể, gương mặt thành thục, thân thể óng ánh trở vũ mị, đồng dạng tươi đẹp triển lộ ra một dâʍ phụ, Tống Thanh Thư gầm nhẹ một tiếng, tϊиɦ ɖϊƈh͙ phá quan phún ra sau một lúc đè ép, khiến cho kɦoáı ƈảʍ xuất tinh càng thêm mãnh liệt, cơ bụng của hắn kéo căng, hai tay nắm chặt vòng eo Lạc Băng, qυყ đầυ nhanh đỉnh lấy cổ miệng hoa tâm của nàng, ra sức phun ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ súc tích tưới sâu vào trong, hoa tâm Lạc Băng đột nhiên bị tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng phun vào một hồi run rẩy không ngừng co rúm tiếp tục rỉ ra âm tinh, nàng cùng Tống Thanh Thư tiếp nối đạt tới cực khoái cao trào.
-Um… rất tốt!
Một trận giao cấu nồng nhiệt qua đi, Tống Thanh Thư hài lòng kêu lên..
………………………………………………………………………………………….
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Lý Nguyên Chỉ đã tỉnh ngủ, nàng quay đầu nhìn thấy Tống Thanh Thư vẫn đang còn ngủ ở trên sàn nhà, thở phào một cái, quay đầu lại nhìn xem Lạc Băng, cảm thấy Lạc Băng tựa hồ so với ngày hôm qua còn diễm lệ hơn mấy phần..
Duỗi ra một chút hai chân, khuôn mặt nàng chợt ửng đỏ, cảm giác được phía dưới âm hộ mình dinh dính ẩm ướt, hồi tưởng lại đêm qua dường như nàng có một giấc mộng một phi thường đẹp đẽ, nàng mơ tới chính mình đi đến một cái sân trống trải, đột nhiên cách đó không xa trong một căn phòng truyền đến tiếng rêи ɾỉ của nữ nhân. Lý Nguyên Chỉ tò mò chạy đến trước cửa sổ nhìn vào, thì phát hiện một đôi nam nữ chính đang làm cái loại chuyện ngượng ngùng kia, Lý Nguyên Chỉ vội lấy tay che ở trước mắt, nhưng nghe đến tiếng rên liên tục cửa nữ nhân, tiếng rên mà nàng chưa từng nghe qua kiều mỵ như vậy, không tránh khỏi tò mò mở ra khe hở vụиɠ ŧяộʍ nhìn vào đôi nam nữ đang giao cấu, một cái mông trắng ngần đang vễnh lên với cây côn ŧɦịŧ rất to dính đầy dịch nhờn sáng loáng ra ra vào vào bên trong cái u cốc, theo bản năng nàng muốn rời đi, nhưng bên trong nữ nhân kia đột nhiên nghiêng đầu lại, tóc mây tán loạn lộ ra khuôn mặt diễm lệ lại là Lạc Băng, Lý Nguyên Chỉ giật nảy cả mình, ngẩng đầu muốn nhìn người nam nhân đang ở trên người của Lạc Băng là ai, đáng tiếc không biết là do bởi vì nằm mơ hay là cái gì, khuôn mặt của người nam nhân dường như hãm ở trong lớp sương mù, trước sau nhìn thấy không rõ ràng, Lý Nguyên Chỉ nhìn thấy thân thể của Lạc Băng thuận theo phối hợp với người nam nhân, thì cho rằng đó là Văn Thái Lai, nhưng trong cõi u minh lại có một giọng nói cho nàng biết là không phải, nàng lại lo lắng đối phương là Dư Ngư Đồng, nhưng nhìn qua dáng vẻ cũng không phải, đi hay ở gì cũng không xong, cuối cùng Lý Nguyên Chỉ đem toàn bộ quá trình giao hoan bên trong nhìn thấy tất cả từ đầu đến cuối.
Lý Nguyên Chỉ còn là một cô nương trong sạch, làm sao chịu được loại xung kích thị giác mãnh liệt như thế này, một lớp dục tính theo bản năng sinh lý bắt đầu nổi lên, nàng có chút hoảng hốt, cảm thấy thân thể của mình kỳ quái rất nhiều, một lúc nàng có cảm giác bên dưới hạ thể bị đè nén vô cùng, có chút muốn đi tiểu, nhưng lại không tiểu được, liền nhanh lên một chút đầu ngón tay, đảo khuấy trên âm hạch, cửa miệng u cốc liền tiết ra một chút nước nhờn, ngón tay lúc nhanh lúc chậm, sâu bên trong u cốc cứ như bị treo ngược ở giữa không trung, bủn rủn không phân rõ phương hướng, bất tri bất giác cả người nàng xụi lơ, toàn thân dường như ngâm ở trong nước vậy, cuối cùng bất tri bất giác nằm xuống ngủ say.
"Ta làm sao lại có giấc mộng ngượng ngùng như vậy? “
Lý Nguyên Chỉ vỗ vỗ lấy hai gò má của mình nghi hoặc, lại quay đầu lại nhìn Lạc Băng …
Lý Nguyên Chỉ gây nên động tĩnh cũng làm cho Lạc Băng giật mình tỉnh lại, nàng mở hai con mắt nhìn Lý Nguyên Chỉ, thế nhưng cả người mềm yếu làm cho nàng không muốn động nửa cái ngón tay. Đêm qua bởi vì có Lý Nguyên Chỉ nằm ở một bên, không biết vì sao lại làm cho Lạc Băng thân thể trở nên càng thêm mẫn cảm, cảm giác tiêu hồn thực cốt kia thậm chí làm cho nàng mới biết vị tủy ngon, muốn ngừng mà không được: "Hi vọng hắn có thể tuân thủ chính mình lời hứa đi..."
Lạc Băng đôi con mắt nửa khép nửa mở, trong đầu thoáng qua ý nghĩ, nàng lại mỏi mệt rơi tiếp vào mộng đẹp.
Nhìn thấy đôi mắt Lạc Băng nhắm lại, Lý Nguyên Chỉ đành quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời vẫn chưa sáng hẳn, biết thời gian còn sớm, liền một lần nữa nằm xuống, đắp kín chăn, nhúc nhích một chút hai chân, duỗi tay xuống khe thịt âm hộ của mình thấy vẫn còn ẩm ướt, đưa tay lên mũi ngửi lấy thấy dịch nhờn trong u cốc đã chuyển qua có hơi hôi chua rồi, nàng đỏ mặt nghĩ thầm:” Chờ Tống đại ca đai ra ngoài, mình phải đi tắm rửa một phen, chứ cái mùi quá khó tiếp thu rồi...”
Khi tia ánh sáng mặt trời đầu tiên từ ngoài cửa sổ dọi vào, Tống Thanh Thư thức tỉnh ngồi dậy, ngồi tọa thiền vận công , từ từ đem chân khí khắp tứ chi bách hài quy nạp đến vào trong đan điền, cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái, quãng thời gian này Hoan Hỉ chân khí được âm khí tẩm bổ rất nhiều, hắn đã khôi phục lại được tầm sáu thành công lực, tuy rằng nội lực vẫn không sánh kịp trước đây, thế nhưng cũng đã để hắn tận phục thực lực của mình.
"Hoan Hỉ Thiện Pháp thực sự là loại võ công tốt, âm dương kết hợp cùng nữ nhân liền có thể tăng trưởng công lực, chỉ là bên trong dung lượng đan điền dù sao cũng có hạn, cuối cùng có thể hay không đến mức độ nào nhất định, sẽ không còn cách nào tăng trưởng?..’’
Tống Thanh Thư trong lòng nghi hoặc.
-Tống đại ca, hai mắt tỏa ra thần quang, tựa như công lực nâng cao một bước, đại ca đến tột cùng luyện loại võ công gì a, qua một đêm lại tăng lên thấy rõ ràng?
Lúc này Lý Nguyên Chỉ ngồi ở bên giường, Lạc Băng chênh chếch ngồi ở sau lưng nàng, giúp nàng thắt bím tóc.
-Cái này thì phải cảm tạ Lạc tỷ tỷ của ngươi a, nếu không có nàng, công lực của ta sẽ không tăng trưởng được nhanh như vậy,
Tống Thanh Thư nhìn Lạc Băng một chút, cười nói,
-Sau này nếu có cơ hội, ta sẽ cùng muội luận bàn về môn võ công này.
-Lạc tỷ tỷ …tỷ tỷ giúp Tống đại luyện công như thế nào vậy... Ai da, đau….
Lý Nguyên Chỉ vừa mở miệng hỏi, thì cảm thấy bím tóc của mình giống như là bị Lạc Băng giật mạnh làm cho đứt đoạn.
- Nguyên Chỉ muội, đừng nghe hắn nói mò, chính hắn tự luyện công, mắc mớ gì đến ta.
Lạc Băng đỏ mặt, vội vàng giải thích.
-Tống đại nhân, Tống đại nhân…
Chính vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Trương Khang .