Ánh mắt Hắc y nhân hiện lên tàn khốc, cước bộ vừa xê dịch, cả người liền giống như viên đạn pháo, hướng về phía Tống Thanh Thư vọt tới.
-Khinh công tốt như vậy?
Tống Thanh Thư ánh mắt chút ngưng trọng, liền đẩy Hồ phu nhân qua một bên, phòng ngừa nàng bị kình phong của hai người gây chấn thương.
Khinh công hắc y nhân không phải phiêu dật nhẹ nhàng, mà thuộc dạng lao thẳng về phía trước, xem ra phải nói là tốc độ cực nhanh.
Tống Thanh Thư mới vừa đẩy ra Hồ phu nhân, thì Hắc y nhân đã đánh chưởng tới trước mặt, vừa rồi cùng Tiêu Phong tỷ thí khiến Tống Thanh Thư đã lĩnh ngộ nguyên lý của Hàng Long Thập Bát Chưởng, vì thế hắn liền giơ chưởng nghênh tiếp, cũng không có xuất ra Mộc kiếm.
Ánh chớp chưởng chạm lóe sáng liên tiếp, hai người đã giao thủ hơn 10 chiêu, Tống Thanh Thư càng đánh càng kinh hãi, đối phương có ý định giấu diếm võ công của mình, tất cả chiêu thức đều là võ công thường thấy trên giang hồ, nhưng cứ như vậy chống lại Hàng Long Thập Bát Chưởng của hắn mà cũng không có rơi xuống thế hạ phong.
Hắc y nhân cũng kinh dị, trước đây thì có thể trong nháy mắt gϊếŧ chết đối thủ, hôm nay hắn lại có thể có thể cùng mình cân sức ngang tài?
Hai người khinh công đều phi thường trác tuyệt, thân ảnh ở giữa không trung lúc ẩn lúc hiện, một khi tiếp chưởng cùng nhau, giờ thì cũng không kinh thiên động địa, chỉ bình đạm lặng yên không một tiếng động.
Tống Thanh Thư lúc này đã hiểu, chiêu thức đối phương tuy rằng bình thường, nhưng lại dùng một loại chi thuật giảm lực của hắn một cách cực kỳ cao minh, chưởng lực của mình đánh tới phần lớn bị đối phương hóa giải như đành vào chỗ trống, vì thế rất khó thương tổn được đối phương.
Hắc y nhân cũng âm thầm kinh hãi, chưởng lực trên tay Tống Thanh Thư chợt nuốt chợt nhả, chợt mạnh chợt yếu, hắn dich chuyển chưởng lực của Tống Thanh Thư cũng rất khó chịu, nếu không luyện được thần công đến mức lô hỏa thuần thanh, nếu sơ ý thì sẽ bị đối phương chuyển biến kình lực đánh cho trọng thương.
Tống Thanh Thư đột nhiên nhớ tới một môn võ công, kinh hô lên:
-Càn Khôn Đại Na Di, là ngươi….!
Hắc y nhân thầm than, hiểu rõ Tống Thanh Thư bây giờ võ công đã không thua kém chi mình, muốn lấy tính mệnh của Tống Thanh Thư sợ rằng rất khó thực hiện, hắn cũng không muốn bị hao tổn nội lực ở chỗ này, hừ một tiếng, thân hình lóe lên liền hướng Hồ phu nhân công tới.
Hồ phu nhân đang ngưng thần xem cuộc chiến, thấy Hắc y nhân hướng mình công tới, tâm niệm vừa động, liền hoa lên cây Trường Tiên nhắn ngay huyệt đạo Hắc y nhân đánh tới.
Hắc y nhân nhẹ nhàng phất tay một cái, thoáng cái chiêu thức của Hồ phu nhân đều đánh vào chỗ trống, trong nháy mắt liền bị thương nhẹ, nhưng lúc này Tống Thanh Thư đã bay tới xuất chưởng.
Thế nhưng Hắc y nhân công Hồ phu nhân là giả, mà là nhân cơ hội thoát ly khỏi cuộc chiến mới là thật, hắn mượn lực phản chấn lúc cùng Tống Thanh Thư đối chưởng, bay ngược lại, lúc ngang qua Miêu Nhân Phượng liền dùng một chưởng đánh trúng trên ngực, làm cho Miêu Nhân Phượng máu tươi phún trào đầy miệng.
Tống Thanh Thư giận dữ, thấy Hắc y nhân thuận thế muốn bắt đi Miêu Nhược Lan, liền xuất Mộc Kiếm phóng đi.
Cảm nhận được phía sau kiếm khí bén nhọn, Hắc y nhân biết nếu như tiếp tục bắt giữ Miêu Nhược Lan, thì sợ mình cũng sẽ bị trọng thương tại chỗ, liền xoay người lại chống đỡ, một chưởng đánh chặn Mộc kiếm của Tống Thanh Thư.
-Hả..?"
Nhìn ngón tay rỉ máu chảy xuống, Hắc y nhân thất thần, thân hình khẽ động, rất nhanh liền biến mất ở phía xa trong rừng cây.
Tống Thanh Thư thần sắc nghiêm trọng không có đuổi theo, mới vừa giao đấu khiến hắn cũng biết được võ công của đối phương, thấy mình cũng không có nắm chặt thắng được đối phương, hôm nay hai người xuất chiêu là do bất ngờ chạm mặt, chứ không phải là một trận quyết đấu sinh tử.
Huống chi lúc này Miêu Nhân Phượng đang hấp hối, hắn cũng không thể bỏ qua tình trạng phụ tử của họ.
-Phụ thân!
Thoát được khống chế, Miêu Nhược Lan liền chạy tới nơi Miêu Nhân Phượng ngã nằm trong vũng máu.
-Lan nhi…