CHƯƠNG 471: TIÊU ĐIỂM CUỘC CHIẾN.
Trên lôi đài Dương Diệu Chân cũng cau mày, nàng tung Hoa Lê Thương bay như mưa xối xả công kích tới, nhìn qua thì thấy Thạch Phá Thiên không còn có bao nhiêu sức lực chống đỡ lại, chỉ có điều mũi thương của nàng mỗi lần đâm tới trên người đối phương, thì trong cơ thể đối phương xuất hiện một luồng chân khí hộ thể, đầu thương của nàng liền bị đánh văng ra…
Loại đấu pháp này kéo dài thì sớm muộn gì cũng làm mình mất sức mà chết. . .
Dương Diệu Chân trong đầu ý niệm này chợt lóe lên, nàng cũng quyết định thật nhanh, rất nhanh sẽ từ bỏ tiếp tục đánh thương bay đầy trời như vậy, liền thu thương lùi tới một góc lôi đài, lẳng lặng nhìn xa xa Thạch Phá Thiên.
Dương Diệu Chân vốn dáng người khá cao, lúc này đứng thẳng tắp trên cây cột bên lôi đài, cái áo choàng đỏ tươi bị gió thổi tung bay phần phật, hiển lộ ra bộ trang phục bên trong ôm sát người, phác hoạ ra đường cong lồi lõm trên thân thể mềm mại, trước ngực đôi bầu vú săn chắc vễnh cao lên động lòng người hiện ra mị lực bất tận, theo hơi thở của nàng mà nhẹ nhàng phập phồng lên xuống, vóc người khỏe đẹp, vóc đáng cân đối, cái mông nẩy nở nhưng lại tròn vo, cả người tràn ngập sức sống, mỗi một bộ phận trên người đều tản ra khi tức hấp dẫn, mỗi một động tác đều tràn ngập mê hoặc, làm người nuốt nước bọt, một đám giang hồ hào khách phải nuốt nước miếng: "Tứ Nương Tử vóc người cao ráo này thực sự là đầy đủ vị, người nam nhân nào nếu có thể cưỡi lên trên người nàng, còn không tận tinh kiệt lực mà chết?"
Thạch Phá Thiên vừa rồi chỉ là theo bản năng múa đao bảo vệ quanh thân, cho nên khi Dương Diệu Chân thối lui, hắn vẫn vung đao một lát mới ngừng lại.
Dương Diệu Chân thoáng suy nghĩ một chút, liền cầm cây thương trong tay bỏ ra đầu nhọn mũi thương, đang là cây thương liền trong nhất thời đã biến thành cây côn.
Động tác này vừa xuất ra, mọi người đều không hiểu nhìn nàng, có người còn giơ ngón tay cái lên khâm phục nàng có đại khí, không muốn dùng binh khí để chiếm tiện nghi với Thạch Phá Thiên; nhưng cũng có người nhưng âm thầm cau mày, có đầu mũi thương nàng còn không công phá được lúc Thạch Phá Thiên phòng ngự, giờ gỡ xuống đầu mũi thương nhọn chẳng phải là càng không có hi vọng?
-Ta ra chiêu, Thạch thiếu hiệp xin cẩn thận.
Dương Diệu Chân nói xong, cả người mềm mại vô cùng nhảy đến trước người Thạch Phá Thiên, Thạch Phá Thiên cũng vội vàng nâng đao đón lấy, nào ngờ Dương Diệu Chân cũng không có hướng về thân thể hắn công tới như vừa rồi, mà là đầu côn đâm thẳng đến cổ tay cầm đao của Thạch Phá Thiên.
Tuy rằng binh khí trong tay càng đã hóa thành côn, nhưng Dương Diệu Chân vẫn dùng chính là thương pháp Lê Hoa, thương pháp của nàng thì đã cỡ nào tinh diệu, Thạch Phá Thiên còn không kịp phản ứng lại, thì cảm thấy bàn tay tê rần, đoản đao trong tay suýt chút nữa không cầm chặt, có điều hắn có chân khí hộ thể tự động phản kích, lập tức đem đầu côn của Dương Diệu Chân đánh văng ra.
Tất cả đều nằm trong dự liệu của Dương Diệu Chân, nàng lúc này liền biến chiêu, thân thương uyển như du long thay đổi phương hướng hướng về đôi mắt của hắn đâm tới.
Thạch Phá Thiên kinh hãi, hắn chân khí hộ thể dù có lợi hại đến đâu, cũng không cách nào bảo vệ được đôi mắt, liền vội vã thu đao bảo vệ hai mắt, nhưng đây cũng là hư chiêu của Dương Diệu Chân, thân thương lại biến hóa phương hướng, “ bộp..” một tiếng, bàn tay của Thạch Phá Thiên lại thấy tê rần, cổ tay vừa rồi trúng chiêu, lại một lần thứ hai bị đánh trúng.
Thạch Phá Thiên đúng là trời sinh võ học kỳ tài, bản năng chiến đấu khiến hắn cắn răng nhịn đau nắm chặt đoản đao, nhân cơ hội trượt dài dọc theo thân cây thương, nếu Dương Diệu Chân không buông tay cây thương đang nắm, mười ngón tay sợ là không gánh nổi.