Thâu Hương ( Dịch Full)

Chương 72 - Chương 621: Sơ Suất Của Dạ Tinh Trầm

Chương 621: Sơ suất của Dạ Tinh Trầm

Đêm tối như mực, nhưng hai mắt của Đơn Phi lại sáng như sao.

Điêu Thiền cầm áo giáp tơ tằm phòng thân trên tay, lẩm bẩm: - Vì sao không dám dũng cảm sống tiếp, làm ra thay đổi? Nàng vốn đã mệt mỏi, không ai hiểu nỗi lòng chua xót của nàng, khi nghe chỉ chết mới cứu được Lã Bố, nàng không hề hoảng sợ, ngược lại có sự thoải mái khi buông tay. Nếu Đơn Phi khuyên giải “hiểu rõ đại nghĩa” hay dùng cách gượng ép, e là nàng đã phản cảm rồi.

Người năm đó đi giết Đổng Trác chỉ có Lã Bố và nàng thôi.

Có ai nguyện ra tay giúp họ?

Không có!

Mọi người chỉ soi mói thờ ơ lạnh nhạt! Yếu đuối sợ hãi cường quyền, "dũng cảm" chỉ trỏ, nếu vậy thì vì sao nàng lại phải suy nghĩ cho người khác?

Nhưng lời của Đơn Phi lần nữa đốt cháy hy vọng của Điêu Thiền, Lã Bố vì cái chết của nàng thống khổ, máu của nàng có thể thay đổi Lã Bố, không phải chỉ có con đường chết. Nếu chỉ có một cơ hội, nàng sẽ nhường cho Lã Bố, nhưng nếu có cơ hội giúp hai người tỉnh táo, gặp lại nhau…

Trong lòng dâng lên sức nóng, Điêu Thiền chấn hưng dũng khí, cảm khái nói: - Đơn Phi, ngươi luôn kiên cường như vậy sao? Nàng cảm tạ thiếu niên trước mắt này. Nàng đã cảm nhận sự lạnh nhạt của thế đời quá lâu, không ngờ trên đời này lại gặp được một thiếu niên lạc quan như vậy.

Đơn Phi lắc đầu: - Cũng không hẳn, ta cũng có lúc mất mát suy sụp tinh thần, nhưng có người từng nói với ta, đau khổ chỉ khiến ta không còn nhu nhược nữa, để ta hiểu rõ cái mình cần rốt cuộc là gì!

Khóe miệng cười, Đơn Phi hồi ức lại lời nhắc nhở của Thần Vũ, dịu dàng nói: - Ta vẫn luôn nhớ một câu nói. Điêu Thiền, Lã Bố chết đi sống lại, cô rất rõ cái hắn thật sự muốn là gì, cũng chỉ có cô cho được. Nay chỉ còn kém một bước thôi, cô tuyệt đối không được dễ dàng bỏ cuộc!

Điêu Thiền nhìn thiếu niên thành khẩn trước mắt, hạ giọng nói: - Ta sẽ nhớ lời của ngươi, ngươi sẽ có được kết quả mà ngươi mong đợi.

Đơn Phi tinh thần phấn chấn, hắn biết, câu trả lời của Điêu Thiền vừa là lời chúc phúc, cũng là lời đảm bảo không chết cho xong chuyện nữa, nàng đang nỗ lực thay đổi.

Như thế là đủ.

- Đa tạ.

Đơn Phi mỉm cười hiểu ý, ánh sáng lấp lánh, Điêu Thiền đã biến mất rồi. Đơn Phi quay sang thời không khác, mình đã dùng sức xoay chuyển, biến hóa tiếp theo khó mà dự liệu, nhưng hắn kiên định thay đổi này là đúng đắn.

Cố gắng giúp một người đốt cháy lại niềm hy vọng của mình không bao giờ là sai cả!

Có mùi thơm âm thầm truyền đến.

Đơn Phi bỗng xoay người lại, chỉ thấy Tôn Thượng Hương đứng sau hắn không xa. Sau khi cực lực khuyên giải Điêu Thiền, Đơn Phi liền lo lắng cho hiểm nguy của Tôn Thượng Hương, không biết nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Bỗng chốc thấy nàng quay lại, lòng Đơn Phi không kìm được kích động, hắn không dò hỏi Tôn Thượng Hương đã đi đâu, chỉ tiến lên ôm chặt lấy người kia, thấp giọng nói: - Muội không sao thì tốt rồi.

Khóe mắt Đơn Phi cay cay.

Sau khi rời xa Thần Vũ, hắn vô cùng mất mát suy sụp, nhưng Thần Vũ kiên cường hơn hắn, cổ vũ khích lệ hắn, mong hắn phấn chấn.

Hắn không hề phụ lòng Thần Vũ.

Kiên cường đối mặt tất cả, đợi có ngày mỉm cười đến bên Thần Vũ nói với nàng, hắn Đơn Phi và Thần Vũ sẽ luôn cùng nhau đối mặt tất cả.

Lời nhắc nhở của Thi Ngôn để hắn biết một mấu chốt cần phá giải và hắn sẽ thành công phá giải nó!

Hắn không thích hứa hẹn, nhưng chuyện hắn đã quyết thì hắn không bao giờ chùn bước. Hắn nghĩ Thần Vũ sẽ quên hắn, nhưng sự thật xảy ra hắn không hề tự oán than, ngược lại hắn cảm kích, vì Thần Vũ không hề đi xa, dù Tôn Thượng Hương bây giờ không còn nhớ gì nữa, nhưng hắn vẫn không oán giận, cũng không ép Tôn Thượng Hương nhớ lại chuyện xưa.

Chỉ cần người kia bình an.

Ý niệm đó mãnh liệt bức thiết, khi hắn nhìn thấy Tôn Thượng Hương vẫn bình an, khoảnh khắc đó hắn không hề che giấu được cảm tình của mình.

Hắn sợ Tôn Thượng Hương phản cảm nhưng vẫn cầu mong một khoảnh khắc thân mật này.

Tôn Thượng Hương kinh ngạc, chưa bao giờ ý thức được phản ứng mãnh liệt của Đơn Phi khi gặp nàng, cả ngươi cứng ngắc không biết phản ứng thế nào, nhưng nghe giọng nói nghẹn ngào của Đơn Phi, hai mắt người kia ướt át, chậm rãi đưa hai tay ôm lấy Đơn Phi.

Thời gian ngắn ngủi.

Nỗi nhớ về xa.

Khoảnh khắc bên nhau ngắn ngủi luôn rạng rỡ khi ngày sau nhớ lại.

Ôm chặt lấy Đơn Phi, trong đầu Tôn Thượng Hương hiện lên một màn, Tôn Thượng Hương, ngươi thua rồi. Thần sắc lạnh lùng tự phụ của Bạch Liên Hoa khiến nàng bất an.

Có tiếng kêu thê thảm từ xa truyền đến, Đơn Phi nhíu mày, thấp giọng nói: - Là nơi của quân Kinh Châu, chuyện gì đã xảy ra?

Tôn Thượng Hương chậm rãi buông hai tay ra, hơi lui một bước nói: - Chúng ta có cần đến đó xem thử không? Ban nãy…có…

Đơn Phi hiểu nàng muốn hỏi gì, thấp giọng nói: - Huynh đã tiến hành thay đổi, nhưng thay đổi ấy sẽ ra sao huynh cũng không biết nữa.

Không đợi hắn nói hết lời thì phía xa tiếp tục truyền đến âm thanh kêu thảm thiết, hai người nhìn nhau một cái, phi thân lao về hướng quân lính Kinh Châu.

Trên mặt đất đều là thi thể, máu tươi đầm đìa.

Lã Bố vừa thấy Đơn Phi tiến đến, nhanh chân vọt tới, hỏi gấp: - Điêu Thiền đâu?

Đơn Phi thấp giọng giải thích nói: - Ta chỉ là thay đổi, cụ thể như thế nào ta không rõ.

Hắn có trải nghiệm với sự phức tạp của Vô Gian, nhưng cụ thể biến hóa của sự tình thì hắn vẫn còn mờ mịt.

Hắn nhớ Thi Ngôn sau khi trả Thần Vũ lại, Thần Vũ lại bị Tôn Chung dắt đi trong đêm trăng non, sau đó nàng liền mất tích. Sự thay đổi của mười mấy năm trước bỗng chốc hiện lên, sự thay đổi của di ngôn của Tào Quan cũng ảnh hưởng đến phản ứng trong không gian của hắn.

Nhưng...

Sắc mặt thay đổi, Đơn Phi bỗng dưng thấy có điều không ổn, những thay đổi này đều phải có căn nguyên mang tính mấu chốt mới ảnh hưởng đến nơi này trong chớp mắt, nhưng sự mất kỳ ức trên diện rộng ở Nghiệp Thành lại chứng minh rằng, đôi khi Vô Gian thay đổi rất chậm.

Vì sao Vô Gian lại lúc nhanh lúc chậm, Đơn Phi tự hỏi.

Lã Bố nhìn chằm chằm vẻ mặt của Đơn Phi, lãnh đạm nói: - Ngươi đừng hòng gạt ta! Y khách khí với Đơn Phi là vì Điêu Thiền, nếu Điêu Thiền không thể quay lại, y sẽ không do dự ra tay với Đơn Phi.

Đơn Phi bình tĩnh nói: - Ngươi phải tin Điêu Thiền, cũng phải tin ta, ban nãy ta đích thật gặp qua Điêu Thiền. Lúc này nàng vẫn chưa quên là ngươi cứu nàng ra khỏi đại lao, lặng lẽ đắp chăn cho nàng.

Lã Bố khẽ run, Đơn Phi thật sự gặp qua Điêu Thiền, kích động nói: - Nàng còn nói gì?

Đơn Phi nhìn ra sự hoài nghi của Lã Bố, dùng chuyện xưa xác nhận mình từng gặp Điêu Thiền thật. Thấy cảm xúc Lã Bố bình tĩnh, Đơn Phi bình tĩnh nói: - Nàng nói phải dũng cảm sống tiếp để thay đổi, nhưng cần thời gian, ngươi không thể cho nàng thời gian sao? Chẳng lẽ ngươi đợi không được?

- Không!

Thân hình Lã Bố run rẩy nói: - Ta sẽ đợi…

- Đây là chuyện gì? Nhìn xác chết trên đường, Đơn Phi phát hiện họ đều mặc trang phục của binh Kinh Châu, không biết lý do vì sao họ lại bị giết hết.

Quách Gia cư nhiên không hề rời khỏi, thấy thế thấp giọng nói: - Những người này đột nhiên trở nên điên cuồng, thấy người liền giết. Tuy nhiên... không phải do Lã Bố ra lệnh, cũng không là Lã Bố cắn họ. Là Hoàng Tổ, Lưu Biểu cho người chém chết họ.

Đơn Phi cầm lấy cây đuốc đến gần một cái xác, dùng nhánh cây trở xác, cau mày nói: - Trúng độc.

Hắn y thuật cao minh, vừa nhìn qua đã biết họ chết dưới dao của binh lính, nhưng thi thể có khói xanh bốc ra, hiển nhiên là đã trúng độc.

Quách Gia thấp giọng bảo: - Lại là “chuyện tốt” của Triệu Tư Ích!

Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động, biết Quách Gia nói không sai, ban nãy Sở Uy ra lệnh Triệu Tư Ích tấn công, lúc đó trùng độc vọt tới, đích thực cắn trúng không ít binh Kinh Châu.

Triệu Tư Ích tâm địa độc ác, độc trùng gã nuôi không những có thể giết người, còn có thể khiến người ta hóa điên? Bỗng tiếng kêu thảm lại vang lên, bọn người hô hào quái đản vọt đến hai người Lưu Biểu, Hoàng Tổ, chưa đến gần thì đã có binh vệ thiết giáp dùng dao chém thẳng xuống, chết ngay tại chỗ!

Hàng mày của Quách Gia cau chặt: - Ban nãy cũng là thế… Lời y chưa dứt thì tiếng kêu thét lần nữa vang dội, hàn phong thổi qua, mùi tanh bốc lên cả khu rừng, những con trùng độc mai phục không biết từ khi nào lại xông ra.

Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động, thầm nghĩ, Sở Uy cư nhiên không thể bắt được Triệu Tư Ích sao? Nếu không sao đàn sói và trùng độc cùng nhau tiến công?

Gió lạnh gào thét, tiếng sói tru xa.

Quỷ Phong đứng trên đỉnh cây, khẽ thở dài: - Tông chủ, nếu Đơn Phi không giết Lã Bố thì hắn đã ra sức đến cứu Điêu Thiền rồi. Điêu Thiền có thể ảnh hưởng Lã Bố, nếu Lã Bố không tham dự vào chuyện này thì kế hoạch của Tông chủ sẽ thất bại.

- Ngươi sai rồi.

Dạ Tinh Trầm lắc đầu nói: - Ta không tính sai đâu!

Quỷ Phong hỏi ngược lại: - Ta thật sự không biết Tông chủ có dự tính như thế nào! Với sự thông minh của Đơn Phi, nếu muốn đi cứu Điêu Thiền thì hẳn đã nghĩ ra cách tuyệt diệu rồi.

- Dù Đơn Phi thuyết phục được Điêu Thiền thì sao? Dạ Tinh Trầm lạnh nhạt cười: - Dù hắn là người của Đơn gia, nhưng vẫn còn nông cạn không hiểu nhiều về Vô Gian, chỉ cần Điêu Thiền không làm ra thay đổi mang tính thực tế thì không ảnh hưởng đến kế hoạch. Như sợ Quỷ Phong không hiểu, Dạ Tinh Trầm nói từng chữ một: - Đây chính là sự khác biệt giữa việc ngươi muốn làm và thật sự động tay làm, đó không phải là sự khác biệt nhỏ. Muốn thì không thay đổi được gì, chỉ có làm mới có thể thay đổi!

Quỷ Phong ánh mắt chớp sáng, - Đúng thế, Đơn Phi sẽ không ép Điêu Thiền, mà Điêu Thiền lại là nữ nhân, nàng sẽ lặp lại suy tư tự hỏi làm thế nào…nhưng tình hình trước mắt, hình như Đơn Phi và Lã Bố không thể đợi đến khi Điêu Thiền thật sự hành động nữa! Tông chủ quả nhiên thấu đáo!

Dạ Tinh Trầm nhịn không được cười, nhưng đột nhiên nụ cười đó ngưng đọng, vì lão nghe người bảo: - Đáng tiếc, Dạ Tinh Trầm ngươi sơ suất một việc rồi.

Giọng nói khinh nhạt, Dạ Tinh Trầm và Quỷ Phong nghe như sét đánh ngang tai. Dù họ đứng trên đỉnh cây, nhưng thính giác nhạy bén, tình hình trong mười trượng đều trong tầm tay của họ. Cư nhiên lại có ngươi xuất hiện ngay bên cạnh mà họ vẫn không hề phát hiện, mãi đến khi người đó lên tiếng họ mới phát giác.

Hai người lóe người lên, nhanh chóng bao vây người đó ở giữa.

Khi nhìn thấy người đó, Lôi Đình sau lưng Quỷ Phong vang lên ông ông, xiêm y của Dạ Tinh Trầm bay cao, hiển nhiên là do sát khí vận động xung quanh.

Nhưng người đó vẫn bình thản, chỉ là cái hộp trong tay lấp lánh bảy màu, trong đêm tối lóe lên hào quang không tầm thường.

Mã Vị Lai!

Người đến lại là Mã Vị Lai!

Nhìn địch ý trong mắt Dạ Tinh Trầm và Quỷ Phong, Mã Vị Lai khẽ thở dài: - Dạ Tinh Trầm, không thể không nói kế sách của ngươi đúng là tuyệt đỉnh, vài chiêu thêm dầu vào lửa liền khiến tất cả mọi người ở Vân Mộng Trạch sống không bằng chết, thiên hạ đại loạn, nhưng e là ngươi tính sót một việc rồi.

- Ta tính sót việc gì? Thần sắc của Dạ Tinh Trầm nghiêm túc, ánh mắt dán chặt vào tay của Mã Vị Lai.

Cái rương hơi sáng lên, trong đêm tối, phát ra ánh sáng của sự hy vọng chờ mong.

- Ngươi tính sót Lưu Niên. Mã Vị Lai mỉm cười nói.
Chương 622: Đột biến.
Chương 622: Đột biến

Lưu Niên chớp sáng, mang ánh sáng của niềm hy vọng; sói tru âm trầm, đầy là lời kêu gọi của tử vong.

- Lửa! Đốt lửa! Quách Gia hô quát.

Y không hỏi Đơn Phi đã làm ra thay đổi gì vì y tin tưởng thủ đoạn của Đơn Phi. Ảnh hưởng thế nào y không quan tâm, y chỉ biết bây giờ cần kiên trì.

Kiên trì đến lúc hy vọng tới lần nữa!

Đơn Phi không thể rút lui, Quách Gia y sẽ giúp đỡ, nhưng ở Vân Mộng Trạch quỷ dị khó lường này, đàn sói hung tàn và độc trùng vô tận, lợi hại hơn cả quân Thanh Cân và binh Xạ Dũng.

Lửa!

Mọi người đại loạn, Quách Gia chỉ huy bình tĩnh, dù y thuộc quân Tào, nhưng ngôn ngữ tự tin, gây dựng được lòng tin cho mọi người.

Hoàng Tổ, Lưu Biểu nghe vậy cũng thấy được hy vọng, bất chấp xung đột nội bộ, quát to: - Đốt lửa!

Đại hỏa dấy lên, lan tràn mở rộng, đánh lui sự tấn công của trùng độc, sói sợ lửa, mắt thấy ngọn lửa tăng vọt, tiếng gào thét cũng yếu ớt hẳn.

Binh Kinh Châu không cần dặn dò, trong lúc sinh tử đều chủ động tập trung lại, bành trướng vòng lửa, chặt bụi cây, thu nhặt cỏ khô chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Lã Bố mặc kệ tất cả, sự gấp gáp của mọi người trong mắt y chẳng là gì cả, y chỉ quan tâm sống chết của Điêu Thiền thôi.

- Đơn Phi, cuối cùng là khi nào Điêu Thiền quay lại? Y muốn đợi Điêu Thiền, nhưng y vô cùng chờ mong câu trả lời chính xác từ phía Đơn Phi.

Đơn Phi chưa kịp đáp lời thì Hoàng Đường lạnh lùng nói: - Lã Bố, ngươi chinh chiến sa trường nhiều năm sao vẫn ngây thơ vậy, người chết sao có sống lại?

Ông ta biết, Đơn Phi thay đổi một bước thì Hoàng Đường ông ta càng chết sớm một phút, vì thế không nhịn được mà khiêu khích, ông ta chỉ mong Lã Bố nóng nảy giết chết Đơn Phi. Nhưng ông ta vừa dứt lời thì thần sắc kinh hãi, nhịn đau lăn ra ngoài.

Phịch!

Lã Bố một quyền đánh vào ngực Hoàng Đường, chộp lấy cổ họng ông ta ở giữa không, đè ông ta lên cành cây!

Mọi người kinh hãi.

Bọn họ biết võ công của Hoàng Đường, trong lòng thật sự kinh dị, không ngờ Hoàng Đường vốn thương tích đầy mình cũng đấu không lại một chiêu của Lã Bố.

Thân hình Lã Bố như ảo, trong mắt là lửa giận đỏ xích: - Ngươi nói thêm một tiếng thì ta sẽ giết ngươi! Trong lòng y phẫn nộ điên cuồng khi nghe “người chết sao có thể sống lại”.

Điêu Thiền còn có thể sống lại!

Y có thể chết đi sống lại nên y tin Điêu Thiền cũng thế. Lúc này mà Hoàng Đường còn tạt gáo nước lạnh sao y không cuồng giận? May thay, y còn nhớ lời lão già dặn nhờ Đơn Phi giúp đỡ, phải kiềm chế ý giết người, nếu không bây giờ y đã giết chết Hoàng Đường rồi.

Hoàng Đường nhìn đôi mắt phóng hỏa của Lã Bố, vốn câm nín, nhưng khi thấy cánh tay đang bị dây đen quấn chặt, đột nhiên lớn tiếng nói: - Lã Bố, từ xưa lời thật khó nghe, ta chỉ nói sự thật thôi. Ngươi có thể giết ta, nhưng khi chân tướng phơi bày thì ngươi sẽ biết, ta không hề gạt ngươi.

Năm ngón tay của Lã Bố siết chặt.

Mắt thấy mặt của Hoàng Đường tái tím, Đơn Phi đột nhiên bảo: - Lã Bố, thả ông ta ra.

Mọi người đều ngơ ngẩn.

Bất cứ lúc nào, bất kỳ ai cũng mong Lã Bố giết Hoàng Đường đi, miễn cho ông ta làm chuyện châm ngòi ly gián khiến mọi người phẫn nộ, mọi người không ngờ Đơn Phi lại mở miệng bảo thế.

Dù là mệnh lệnh của ai thì Lã Bố cũng có thể mặc kệ, nhưng nếu là Đơn Phi nói vậy, y chậm rãi buông lỏng ngón tay, quay sang nhìn Đơn Phi, đôi mắt đỏ xích nổi ý nghi ngờ.

- Lã Bố.

Con ngươi của Đơn Phi sáng lóe, hạ giọng nói: - Ngươi luôn hỏi ta khi nào Điêu Thiền mới quay lại, bây giờ ta sẽ cho ngươi đáp án chính xác.

Mọi người ngơ ngẩn.

Quách Gia, Tôn Thượng Hương dù không biết về Vô Gian, nhưng thật sự không hiểu tự tin đâu mà Đơn Phi nói thế.

Lã Bố bỏ Hoàng Đường ra, phi thân đến trước Đơn Phi dò hỏi: - Khi nào?

- Hứa với ta một chuyện. Đơn Phi nhìn Lã Bố nói.

Trong lòng Lã Bố nghi ngờ, nhưng nóng lòng muốn biết tin tức của Điêu Thiền, rốt cục nói: - Ta nói được sẽ làm được! Lần này, y kiên quyết vô cùng.

Đơn Phi mỉm cười nói: - Ngươi phải giống như Điêu Thiền, dũng cảm sống tiếp, sống một cách thật tốt.

Lã Bố ngây người, sau một lúc lâu mới nói: - Đây là điều kiện mà ngươi nói sao?

Ánh mắt Đơn Phi ấm áp nói: - Đúng vậy.

Tôn Thượng Hương nhìn thiếu niên thành khẩn thật thà ấy, nước mắt đọng lại; Quách Gia nghe Đơn Phi nói thế, nhẹ nhàng thở dài, chắp hai tay sau lưng nhìn về phía bóng đêm thâm trầm.

Lã Bố kinh ngạc khôn kể, chưa từng có ai bảo y hứa như thế, vì sao thiếu niên này lại giống với lão già đó, họ rốt cuộc muốn gì?

Trong lòng hoang mang khó hiểu, Lã Bố vẫn thấp giọng nói:

- Ta hứa với ngươi. Điêu Thiền…

- Cho ta thời gian một khắc. Đơn Phi tự tin nói: - Chỉ cần một khắc ngươi sẽ có đáp án mình muốn!

Vừa nói xong, mọi người trầm mặc, mà lại kính nể nhìn Đơn Phi, không biết hắn sẽ làm cách nào trong một khắc hoàn thành thay đổi nghịch thiên này?

Đơn Phi đứng ở đó, trong mắt lại mang theo sự sáng chói vui sướng, bởi vì trước khi hắn trả lời Lã Bố thì nghe âm thanh của một lão giả truyền đến tai hắn.

Đơn Phi, chờ ta một khắc, ngươi sẽ thấy đáp án!

Là Mã Vị Lai tới rồi!

Lão đầu tử này cư nhiên đến Vân Mộng Trạch rồi sao?

Đơn Phi không biết Mã Vị Lai ở nơi nào, nhưng vừa nghe hắn liền nhận ra tiếng nói của lão, Đơn Phi mừng không kể siết. Hắn biết lão đầu này có thể có chút không ra sao, nhưng công phu lợi hại thật sự, dù hắn không biết Mã Vị Lai làm sao đưa đáp án cho hắn, nhưng Mã Vị Lai chưa từng gạt hắn!

Đôi mắt Dạ Tinh Trầm tràn đầy ý lạnh, chậm rãi nói: - Lưu Niên sao? Ta tính sót Lưu Niên sao? Dù ông ta từng nghe về Lưu Niên, cũng biết bây giờ cái rương trên tay Mã Vị Lai cầm chính là Lưu Niên, nhưng ông ta thật sự không biết Lưu Niên có tác dụng gì.

Lưu Niên có thể thay đổi cục diện hôm nay sao?

Quỷ Phong thấy Dạ Tinh Trầm nhìn sang, đôi mắt sau mặt nạ tràn đầy trầm tư, chậm rãi nói: - Thiên Nhai Lưu Niên Thệ Thủy thương, Thệ Thủy vừa xuất người bị thương, ta nghe nói truyền nhân Thần Nữ có ba tuyệt học Thiên Nhai, Lưu Niên và Thệ Thủy, không ai địch lại…

Y cũng như Dạ Tinh Trầm, hiểu biết hạn hẹp về truyền nhân Thiên Nữ. Lúc trước, ở miếu Thành Hoàng thành Hứa Đô, y từng nói lời tương tự dò thám Mã Vị Lai, nhưng Mã Vị Lai không hề hồi đáp.

- Quỷ Phong, ngươi sai rồi. Mã Vị Lai hạ giọng nói.

Quỷ Phong không giận ngược lại vui mừng, lập tức nói: - Ta sai ở đâu? Dù y lạnh nhạt với người đời, nhưng đối với nhân vật như Mã Vị Lai, y vô cùng coi trọng, không hề có ý phản bác lão.

Mã Vị Lai trả lời: - Thiên Nhai, Lưu Niên, Thệ Thủy không phải tuyệt học không ai cản nổi, mà chẳng qua là ba loại thủ đoạn của Cửu Thiên Huyền Nữ mà thôi.

Dạ Tinh Trầm và Quỷ Phong nhìn nhau một mặt, đồng thanh hỏi: - Ba loại thủ đoạn?

- Đúng thế.

Mã Vị Lai không nhanh không chậm giải thích nói: - “Thiên Nhai Lưu Niên Thệ Thủy thương, Thệ Thủy vừa xuất người bị thương”, câu nói này bắt nguồn từ Cửu Thiên Huyền Nữ, ý chỉ phương pháp giải quyết vấn đề giữa người với người có rất nhiều, điều đáng tiếc là, nhiều người chỉ dùng cách đơn giản nhất nhưng lại không mang lại bất cứ thay đổi nào cả. Đao nhanh tuy có thể chặt đứt dây rối, nhưng đao nhanh lại không thể chặt đứt tình cảm giữa người với người. Giết chóc không giải quyết được vấn đề, chết chóc cũng không.

Dạ Tinh Trầm cười lạnh nói: - Nếu muốn thông qua giáo điều để thuyết phục ta thì đó là sai lầm cực lớn.

Mã Vị Lai vẫn bình tĩnh nói: - Khi Cửu Thiên Huyền Nữ để lại câu nói đó, vốn mong người đời hãy suy nghĩ phương pháp, đột phá cục hạn giải quyết vấn đề, đừng đợi khi thương đã ra, vì đợi khi Thệ Thủy thương xuất ra, có lẽ đã quá trễ, có lẽ nhiều người sớm đã thương tích đầy mình…Vì thế sau khi Cửu Thiên Huyền Nữ tạo ra Thệ Thủy thương, còn truyền lại Lưu Niên.

Ánh mắt trong suốt, Mã Vị Lai hạ giọng nói: - Thệ thủy vô nại, lưu niên đa tình, Lưu Niên chính là cơ hội dành cho những người thay đổi vì tình yêu.

Sắc mặt Dạ Tinh Trầm thay đổi, Mã Vị Lai lại nói tiếp: - Dạ Tinh Trầm, dù ngươi tính kế tỉ mỉ, cũng nghĩ đến Đơn Phi không chống lại được thay đổi song song của ngọn nguồn ba ngày trước, nhưng chỉ e ngươi cũng không ngờ, Lưu Niên còn có thể rút ngắn thời gian.

Ánh mắt Quỷ Phong sắc bén:

- Ý của ngươi là nói thay đổi sẽ nhanh chóng xảy ra? Thấy Mã Vị Lai gật đầu, Dạ Tinh Trầm ngưng thanh hỏi: - Sẽ có thay đổi nhanh như thế nào?

- Một khắc!

Thanh âm của Mã Vị Lai chưa dứt, người lão đã xông thẳng lên trời cao, dừng lại trên đỉnh cây, vì Dạ Tinh Trầm đã ra tay!

Trong lòng của Dạ Tinh Trầm thật sự rất sợ hãi, nếu là người khác nói những lời này, ông ta chỉ xem đó là rắm thối, nhưng đó là Mã Vị Lai, nếu lão đã nói thế cũng có nghĩa là lão quyết tâm làm ra thay đổi này rồi!

Ông ta chỉ còn một cách duy nhất ngăn cản lão, chính là giết chết lão!

Ý niệm trong đầu vừa bùng dậy thì ông ta hiển nhiên ra tay, không ngờ Mã Vị Lai đồng thời tránh được một kích chí mạng của ông ta. Dù biết lão thần thông quảng đại, nhưng khi nhìn thấy lão không hề tốn sức, vai không co, chân không cong mà phi thẳng người lên, trong lòng Dạ Tinh Trầm càng thêm nghiêm nghị.

- Quỷ Phong, ra tay!

Dạ Tinh Trầm hô hào, cùng một lúc, thân người như bóng phi thẳng đến đỉnh cây của Mã Vị Lai, ông ta tuyệt đối không cho phép lão phá hoại kế hoạch của ông ta.

Lão đầu này khinh công lợi hại, xem ra chỉ có liên thủ với Quỷ Phong mới giết được lão!

Dù Dạ Tinh Trầm to gan lớn mật dám tuyên chiến bí địa Vân Mộng, nhưng ông ta không xem nhẹ kẻ thù của mình. Liếc thấy Quỷ Phong gần như không hề kém cạnh, phi thẳng lên đỉnh cây như ông ta, Dạ Tinh Trầm càng thêm trầm ngâm.

Cái ông ta kinh hãi không phải võ công lợi hại của Quỷ Phong, cũng không phải sự bằng mặt không bằng lòng với ông ta, mà là ông ta đã đánh giá thấp Mã Vị Lai.

Khi lão vừa đáp đỉnh cây liền không ngơi nghỉ mà vung tay, thân người càng nhanh, cứ như muốn nhảy vào bóng đêm thâm trầm vậy.

Dạ Tinh Trầm tự phụ thân thủ của mình, nhưng không ngờ trong thiên hạ lại có người có khinh công đẹp ngang chim bay.

Mã Vị Lai muốn đi đâu?

Dạ Tinh Trầm ông ta không thể theo kịp!

Trong lòng chìm lạnh, bỗng ông ta dừng lại, ông ta không đánh trận chiến không nắm chắc. Quỷ Phong cũng dừng bước, hô: - Nhìn lên bầu trời!

Không cần Quỷ Phong nhiều lời, Dạ Tinh Trầm đã nhìn ra hành động của Mã Vị Lai, chỉ thấy Mã Vị Lai trên không vỗ lên cái rương, sắc mặt Dạ Tinh Trầm liền thay đổi.

Lưu Niên sáng lên!

Lúc xông thẳng lên trời cao, Mã Vị Lai liền dùng đến Lưu Niên, có quầng sáng bảy màu bỗng dưng khuếch tán ra từ cái rương.

Không trung chợt sáng.

Một khắc ấy, bầu trời như có mặt trời bảy sắc chói chang, ánh sáng bao phủ cả Vân Mộng Trạch, khoảnh khắc ấy đánh tan tất cả hắc ám lạnh lùng của thế gian.

Tiếng sói tru không còn, chim bất tử tiêu tan, dưới quầng sáng bảy sắc, ánh lửa vốn xông thiên ở phía xa cũng không còn!

Vân Mộng Trạch thoạt nhìn vẫn là Vân Mộng Trạch quỷ dị khó dò, nhưng Vân Mộng Trạch trong khoảnh khắc đã thay đổi long trời lở đất dưới sự tác động của Lưu Ni
Chương 623: Xoay chuyển kinh người.
Chương 623: Xoay chuyển kinh người

Một khắc chớp mắt trôi qua!

Sau khi Đơn Phi hứa hẹn với Lã Bố, tuy là tự tin Mã Vị Lai không lừa hắn, nhưng rốt cuộc vẫn khó lòng suy đoán chuyện xảy ra tiếp theo?

Sói tru yếu, ánh lửa sáng, mọi người nín thở chờ đợi. Tuy là tất cả mọi người đều không biết tiếp theo xảy ra chuyện gì, nhưng rất nhiều người từng thấy quái hỏa của Hoàng Đường, sự bất tử của Lã Bố, thêm vào việc phá tan thời không của Đơn Phi, đối với chuyện sắp xảy ra sau đó bất giác đầy lo âu. Bọn họ lo âu nhưng vẫn mong đợi, bởi vì họ biết thiếu niên hứa hẹn kia đang giúp tất cả mọi người.

Lã Bố chỉ nhìn Đơn Phi, thầm đếm thời gian trôi qua.

-Trên trời là cái gì? Quách Gia đột nhiên nói. Y vẫn chắp hai tay sau lưng nhìn bầu trời đêm, phát hiện dị thường nơi xa sớm hơn mọi người một bước.

Mọi người đều ngẩng đầu, thần sắc kinh ngạc.

Một luồng quang hoa xông lên trời, giống hệt như sao băng vậy. Điểm khác biệt với sao băng chính là, sao băng thì rớt xuống, còn luồng sáng này lại dâng lên sáng ngời.

Sau đó có vòng sáng bảy màu mở rộng trên không trung!

Quầng sáng nhìn thì chậm nhưng lại nhanh, chớp mắt đã bao phủ toàn bộ Vân Mộng Trạch, quầng sáng tưởng nhanh lại chậm, bởi vì tất cả mọi người đều có thể cảm nhận vòng sáng bảy màu đó đã rơi lên người mình như sự vuốt ve của người thân vậy.

Đơn Phi và Tôn Thượng Hương thần sắc rung động.

Hai người đều là người có cảm giác nhạy bén, trong khoảnh khắc vòng sáng mở rộng này đều nhìn thấy chuyện kỳ lạ nhất trên đời, binh Kinh Châu nơi xa khi tiếp xúc với quầng sáng, đột nhiên tan rã!

Cảm giác này cực kỳ rung động kỳ lạ, Tôn Thượng Hương liếc mắt trông thấy, gần như lập tức nắm lấy bàn tay Đơn Phi.

Sao lại thế này?

Trong trời đất sao lại có sức mạnh thần kỳ như thế, có thể chớp mắt hủy diệt mấy vạn người? Lẽ nào Tử Quang mà Xi Vưu dùng để hủy diệt mấy vạn người kia lại tái hiện ở nhân gian?

Khi người kia liếc nhìn những người đó thì trong lòng kinh hãi, sau đó ý thức được mình và Đơn Phi cũng không tránh khỏi vòng sáng đó được. Trên đời này có ai có thể tránh được sự bao phủ của vòng sáng chứ?

Nàng và Đơn Phi cũng tan biến khỏi thế gian này giống như binh Kinh Châu kia sao?

Vừa nghĩ đến đây, Tôn Thượng Hương không còn chút do dự nào nữa. Nàng đột nhiên chắn trước người Đơn Phi, ôm chầm lấy Đơn Phi, mặc cho vòng sáng bảy màu kia rơi trên lưng nàng trước tiên.

Vĩnh hằng quá xa xôi, chỉ cần sự bày tỏ tâm ý trong một khoảnh khắc; tổn thương trong lòng, chỉ hận sao lại biểu lộ quá muộn màng?

Nàng nhìn thấy Đơn Phi nghiêm túc, nhìn thấy Đơn Phi kinh ngạc, sau đó cũng cảm thấy Đơn Phi ôm chặt lấy thân thể nàng, mặc kệ sự biến ảo của thế sự, cũng không sợ sự thay đổi của thế sự.

Ngân hà trên trời xa xôi.

Số mệnh nhân gian xoay chuyển.

Hóa ra những người yêu nhau có cách nhau xa hơn nữa, cũng nhất định sẽ gặp lại nhau!

Khi người kia cảm thấy vòng sáng kia tiếp xúc với cơ thể, trong lòng không sợ hãi cái chết, lại có vô số ánh sáng xoay chuyển trong đầu. Những ký ức xa xôi đó trong khoảnh khắc rõ ràng vô cùng, sự xa lạ ngăn cách đột nhiên trở nên thân mật khăng khít.

Trên bầu trời Hoàng Hà, trên chiếc thuyền cô độc, thiếu niên đứng trước mặt thiếu nữ có một tình yêu say đắm.

Có lẽ trong lòng sư phụ cô, người yêu nhau có xa nhau hơn nữa, cũng nhất định sẽ gặp lại nhau.

Không sai, sư phụ ta tin, bằng không người cũng sẽ không tiếp tục đợi. Nhưng…huynh thì sao? Huynh có tin điều này hay không?

Ta cũng tin.

Thiếu niên tin tưởng. Hắn không phải nói cho có. Do vậy, hắn quyết định mở một gian hàng bánh bao trước rừng hoa đào. Do vậy hắn cầm lấy vô số hoa tươi ghép lại thành bó hoa, kiên quyết nói với nàng, “Thần Vũ, huynh đã nói, bất luận xảy ra chuyện gì, đối mặt với cái gì, huynh đều sẽ cùng muội nắm tay sóng vai. Tâm ý của huynh, đời này không đổi!”

Dưới gốc cây đu bên bờ Chương Thủy, thiếu niên rơi lệ không phải vì yếu đuối, mà là thương cảm. Khi thiếu niên cầm lấy lời nhắn của Thần Vũ nở nụ cười khẽ, hóa ra sớm đã có quyết tâm bước qua dải Ngân hà. Có lẽ hắn không nói nhiều, nhưng hắn vẫn tiếp tục đi từng bước một, cho đến khi mỉm cười đi đến trước mặt nàng.

Bởi vì yêu, cũng bởi vì sự mong đợi của nàng.

Đơn Phi, Thần Vũ thích nhìn thấy Đơn Phi mỉm cười, cũng đợi một ngày huynh mỉm cười đi đến trước mặt muội!

Nàng thật sự là Thần Vũ? Đây là tất cả những gì Tôn Thượng Hương nàng thật sự trải qua?

Trong đầu người kia phút chốc xông lên từng cảnh tượng khó quên, sớm đã lệ rơi đầy mặt. Cho nàng thêm một lát, chỉ cần một lát thôi, nàng muốn hỏi Đơn Phi thêm một câu, liếc nhìn Đơn Phi lần nữa.

Ánh sáng chiếu qua, người kia tiêu tan!

Đơn Phi hoảng sợ.

Một khắc đã đến, sự thay đổi mà Mã Vị Lai hứa cho hắn rốt cuộc đã xuất hiện.

Trên không trung là Lưu Niên, chỉ có Lưu Niên mới mang đến cho người ta sắc màu và sự mong đợi mỹ lệ đến như vậy.

Đơn Phi nhận ra ánh sáng trên trời chính là Lưu Niên, thì biết Mã Vị Lai cuối cùng đã ra tay. Cảnh vật chung quanh nháy mắt thay đổi, binh Kinh Châu biến mất không thấy, tiếng sói tru không nghe được nữa, thậm chí bụi cây bị phạt cũng nhanh chóng tái sinh, cây khô bị đốt cũng trở lại như khi chưa bị đốt.

Tất cả sự thay đổi chẳng qua chỉ trong chớp mắt, vào trong mắt Đơn Phi, thực sự rõ rành rành như chớp lóe.

Nơi mà vòng sáng kia xẹt qua, vạn vật thế gian đều nghịch chuyển rung động như kỳ tích. Đơn Phi không hiểu trên đời này sao lại có hào quang xoay chuyển thần kỳ như thế, lại theo bản năng ôm lấy Tôn Thượng Hương.

Khi nhìn thấy người kia lệ rơi đầy mặt, trong lòng Đơn Phi rung động. Hắn có sự lo lắng trong một lúc, hắn muốn nói cho Tôn Thượng Hương biết, đây tuyệt đối không phải là hủy diệt, mà là hy vọng.

Cảnh sắc chợt chuyển.

Có trường kiếm phá không bay ra, đâm thủng một gốc cây lớn cỡ chén ăn cơm cách người kia không xa, sau đó người kia mỉm cười, hôn lên bờ môi hắn, xuyên qua thân thể hắn, ngay lúc Lưu Niên tựa như trăng tròn, đột nhiên tan biến!

Trường kiếm cũng tan!

Mồ hôi trên trán Đơn Phi nhỏ xuống, bỗng nhiên nhìn sang cây đại thụ bị trường kiếm xuyên qua kia. Vết kiếm mai một, cây cũng không còn, loạn thạch xung quanh đá lởm chởm, cảnh sắc toàn bộ thay đổi!

Mí mắt không tự chủ được giật giật, Đơn Phi cảm thấy kinh ngạc. Hắn chẳng những kinh ngạc khi Lưu Niên bao trùm, Tôn Thượng Hương đồng thời đột nhiên biến thành Thần Vũ hôn hắn, còn giật mình Tôn Thượng Hương đã đi đâu.

Vội vàng nhìn quanh, Đơn Phi tỉnh táo lại từ trong sự chấn kinh, thất thanh nói: -Đây là… Hắn nhận ra hoàn cảnh hắn đang đứng chính là loạn thạch nơi Lã Bố ẩn thân.

-Đơn Thống lĩnh, thời gian không còn nhiều nữa. Một người bất ngờ nói.

Đơn Phi quay đầu nhìn lại, thấy người nói chuyện chính là Triệu Đạt, khi trong lòng run rẩy, hắn còn có thể hỏi: -Thời gian gì không còn nhiều?

Thần sắc Triệu Đạt trở nên cực kỳ kỳ quái, thoạt nhìn giống như cảm thấy Đơn Phi giống như bị mất trí nhớ vậy: -Bây giờ chúng ta bị Hoàng Tổ dẫn binh bao vây trùng trùng, ngươi nhất định phải giết Lã Bố trước khi họ công phá nơi này, lẽ nào không phải sao?

Đơn Phi kinh ngạc.

Bất kể là ai ở vào thời điểm này như hắn đều khó tránh kinh ngạc khôn kể.

Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?

Đơn Phi dù đã nghĩ đến rất nhiều thay đổi, nhưng thật sự không ngờ hắn lại trở về điểm xuất phát. Hắn sao còn phải đi giết Lã Bố? Hắn thay đổi cái gì? Mã Vị Lai thay đổi cái gì?

Trông thấy Tôn Sách ở bên cạnh không xa, Đơn Phi cất bước qua giữ chặt Tôn Sách: -Tôn huynh, huynh quen biết ta?

Bộ dạng Tôn Sách giống bị hoảng sợ, một lát sau mới nói: -Đơn huynh đệ, làm sao vậy? Ta sao lại không quen biết ngươi?

-Thượng Hương đâu? Nàng đi đâu rồi? Đơn Phi vội vàng hỏi.

Tôn Sách có chút khó hiểu nói: -Không phải đệ nói muội ấy ở bí địa Vân Mộng rất an toàn sao?

Đơn Phi khóe miệng co giật, bỗng nhiên trông thấy Trương Liêu cũng ở đây, gấp gáp hỏi: -Trương huynh, huynh có biết chuyện này là sao không?

Trương Liêu thoạt nhìn rất là kinh ngạc: -Chuyện này là sao cái gì?

Đơn Phi nếu không phải là người bình tĩnh, nói không chừng lúc này đã phát điên: -Huynh không phải dẫn Hoàng Xạ đi gặp đệ… Trông thấy Trương Liêu hoang mang, thoáng nhìn vết sẹo trên mặt Triệu Đạt vặn vẹo, Đơn Phi hơi hít sâu một hơi nói: -Triệu đại nhân, ngài bắt được Hoàng Xạ? Hoàng Xạ còn chưa chết?

Triệu Đạt khó nén kinh hãi nói: -Sao ngươi biết điều đó? Ngừng một lát, Triệu Đạt cười khan nói: -Đơn Thống Lĩnh quả nhiên có sự thần thông quỷ thần khó dò, lại biết ta bắt được Hoàng Xạ. Y dĩ nhiên chưa chết, y là lợi thế để chúng ta rời khỏi nơi này.

Đơn Phi cố sức khiến mình tỉnh táo lại, nhìn Trương Liêu nói: -Trương huynh, ta có chút hồ đồ, cục diện bây giờ thế nào vậy?

Mọi người ở đây thần sắc đều kinh ngạc nhìn Đơn Phi, giống như khó hiểu tại sao hắn lại hỏi câu kỳ lạ thế này. Trương Liêu vẫn kiên nhẫn giải thích nói:

-Lã Bố bắt được ta, bảo ta truyền lời với đệ, y sẽ không quên đệ! Ta tìm được đệ ở đây, sau đó Triệu đại nhân đến, Hoàng Tổ mang binh vây công chúng ta, vẫn đánh đến hiện giờ.

Triệu Đạt thần sắc âm trầm, lạnh lùng nói: -Đơn Thống Lĩnh, Lã Bố là tiểu nhân âm hiểm, có thù tất báo. Ngươi bất luận là vì mình, hay là vì tất cả mọi người ở đây, đều phải giết y!

Thân hình Đơn Phi hơi chấn động. Hắn không phải chấn động vì lời Triệu Đạt nói, mà là trong đầu đột nhiên hiện ra chút ký ức khi Triệu Tư Ích khởi động cơ quan, Điêu Thiền hét lên nhào đến Triệu Tư Ích, có hai mũi tên trước sau bắn đến, một nhắm vào Sở Thiên Lý, một bắn trúng lồng ngực Điêu Thiền.

Mũi tên chưa thể xuyên qua lồng ngực!

Điêu Thiền rơi xuống chỗ ẩn thân của Lã Bố, máu tươi trong miệng rơi lên người Lã Bố, thậm chí là rót vào miệng y!

Có thay đổi!

Đơn Phi nhớ rõ mũi tên kia vốn bắn xuyên qua Điêu Thiền, tạo thành tổn thương trí mạng với Điêu Thiền, nhưng đến bây giờ, bởi vì hắn cho Điêu Thiền một bộ giáp tơ phòng thân, Điêu Thiền cuối cùng đã nghe lời khuyên của hắn mặc giáp tơ vào?!

Trí nhớ chớp mắt liên tục, Đơn Phi lại nhớ Điêu Thiền tuy trọng thương chưa chết, nhưng Lã Bố lại bị chọc giận biến thành cương thi…Bí địa Vân Mộng mở không gian muốn dụ Lã Bố vào, lại bị Lã Bố giãy thoát rời đi.

Đây thực sự là một cảm giác kỳ quái.

Đơn Phi rõ ràng cảm nhận được có hai sự thật tồn tại. Hắn đích thực đã thay đổi một chuyện, đó chính là hắn thay đổi vận mệnh của Điêu Thiền. Lã Bố có nhớ không? Lã Bố mượn miệng Trương Liêu nói sẽ không quên Đơn Phi hắn, là không quên Đơn Phi hắn đã cứu Điêu Thiền?

Nhưng những người còn lại đâu, sao cái gì cũng không nhớ! Trương Liêu từng cùng hắn đối mặt với Hoàng Tổ, sao Trương Liêu lại không có ký ức này?

Chuyện mất ký ức trên diện rộng ở Nghiệp Thành chứng minh Vô Gian thay đổi sẽ dẫn đến ký ức của con người hỗn loạn. Lúc trước có người nhớ Thần Vũ, có người đã bắt đầu quên.

Nhưng đó là ảnh hưởng rất lâu sau mới có. Tại sao lần này Trương Liêu lại quên mau như thế? Mà trong phút chốc lại xảy ra quá nhiều sự thay đổi không thể tin nổi.

Đơn Phi rất khó hiểu, nhưng hiện tại nói chuyện với nhau thì rất nhanh đã rõ ràng. Đơn Phi hắn tồn tại hai phần ký ức, nhưng đám người Trương Liêu lại quên mất, tình huống giống như là ở Nghiệp Thành. Sự thật bây giờ là hắn cứu Điêu Thiền, vậy hắn có tính là đã cứu Lã Bố không?

-Trương huynh, khi huynh gặp Lã Bố, y có mang teo Điêu Thiền không? Đơn Phi hỏi.

-Y ôm một nữ tử trọng thương, ta không rõ có phải Điêu Thiền không. Trương Liêu chần chờ nói.

Đơn Phi hơi thở phào, sau đó lập tức nghĩ đến vấn đề trí mạng, Tôn Thượng Hương đâu. Trước mắt đang ở đâu? Trong đầu hắn vừa xoay chuyển suy nghĩ, một bóng người từ trên cây rơi xuống, thấp giọng nói:

-Đơn huynh đệ.

Trong lòng hơi vui mừng, Đơn Phi nhìn thấy người nọ chính là Quách Gia, lập tức nói: -Quách huynh…huynh…nhớ… Hắn căng thẳng nhìn Quách Gia, thầm nghĩ Trương Liêu quên nhanh như vậy, tên Smart này khác với mọi người, nói không chừng sẽ nhớ gì đó.

Quách Gia thần sắc kỳ lạ, vẫn nói: -Ta đều nhớ cả!

-Tôn Thượng Hương đâu? Đơn Phi càng quan tâm chuyện này.

Khi nói chuyện cánh mũi khẽ động, Đơn Phi chợt quay đầu, thì thấy người kia hai mắt đẫm lệ đi qua, khẽ ôm lấy hắn có chút bất ngờ.

Bình minh sáng, Ngân hà mờ nhạt.

Người kia nhẹ nhàng rúc vào đầu vai Đơn Phi, mặc cho nước mắt tuôn đầy gương mặt, nức nở nói: -Đơn Phi…muội đã trở về.
Chương 625: Đồng đảng.
Chương 625: Đồng đảng

Tiếng sói tru mãnh liệt, hồi âm tiếng gào thét chợt vang lên nơi phương xa, thực sự kinh tâm động phách. Sở Uy vừa nghe tiếng thét vọng lại kia, gần như không chút do dự tung người về phía tiếng thét vang lên, trước khi biến mất còn quát: -Thiên Lý, ở lại đây!

Bóng người khuất hẳn, chúng binh Kinh Châu ngơ ngác nhìn nhau, kinh ngạc khôn kể, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra. Bọn họ vốn chiếm ưu thế, không ngờ chủ tướng nháy mắt bị bắt, khiến mọi người cảm thấy chân tay luống cuống.

Một người sải bước đi ra, lớn tiếng quát: -Đơn Phi, Lưu Kinh Châu đối với ngươi không tệ, sau khi ngươi đến Kinh Châu dùng lễ đối đãi, sao ngươi có thể vong ân phụ nghĩa, lại hợp tác với người ngoài tính kế chúng ta, hiện giờ còn bắt Hoàng Tổ Tướng Quân?

Người tới chính là Hoàng Đường.

Đơn Phi thấy Hoàng Đường nói hiên ngang lẫm liệt, đường đường chính chính, thật sự cảm thấy rất vớ vẩn, mỉm cười hỏi ngược lại: -Hoàng Đường, ngươi đều quên cả rồi sao?

Hoàng Đường hơi giật mình, đảo mắt: -Quên cái gì? Thấy Đơn Phi chỉ cười không nói, trong lòng Hoàng Đường có chút bất an. Ông ta là kẻ cáo già, dĩ nhiên biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nhìn thấy ánh mắt của Đơn Phi, trong lòng ông ta có cảm giác Đơn Phi đã nắm đại cục trong tay.

Cảm giác của ông ta rất ít khi sai!

Đơn Phi sao lại tự tin như thế, chỉ bởi vì bắt được Hoàng Tổ sao? Hình như lại không giống.

Hoàng Đường vô cùng bất an, nhưng vẫn có thể quát: -Cam Ninh đâu? Mắt thấy Cam Ninh bước ra, Hoàng Đường ra lệnh: -Ngươi đi bắt Đơn Phi, cứu Hoàng Tổ Tướng Quân về? Ông ta dĩ nhiên biết Cam Ninh không thể làm gì được Đơn Phi, nhưng ông ta lại biết Cam Ninh và Đơn Phi có chút giao tình.

Loại người cả đời chơi trò tâm cơ như ông ta sẽ không chân thành kết giao với bất cứ ai, trước nay cho rằng giao tình chẳng qua là lợi thế mà thôi, chỉ muốn lợi dụng lúc Đơn Phi khó xử mượn thời cơ xoay chuyển cục diện.

Cam Ninh thần sắc khó xử.

Đơn Phi vừa thấy thì biết Quách Gia đoán không sai, Cam Ninh hoàn toàn không hề nhớ chuyện đã từng xảy ra. Khi thầm than thế sự kỳ diệu, Đơn Phi mỉm cười nói: -Hoàng Đường, không cần đâu. Ta sẽ không hại Hoàng Tổ Tướng Quân.

Hoàng Tổ hơi giật mình, ông ta bị Sở Uy bắt rồi giao lại cho Đơn Phi, trong lòng thực sự sợ hãi. Ông ta biết Đơn Phi có giao tình sâu đậm với Giang Đông, đột nhiên rơi vào tay Đơn Phi, chỉ cho rằng mạng già đã xong rồi, nào ngờ Đơn Phi lại nói như thế, bất giác run giọng nói: -Đơn Phi, ngươi phải giữ lời đó.

Hoàng Đường nghe vậy rất hoang mang, ánh mắt nhìn về nơi xa hơi có ý mừng: -Đơn Phi, ngươi cho rằng người khác đều là kẻ ngốc sao? Ngươi mở miệng là nói sẽ không hại Hoàng Tổ Tướng Quân, nhưng người của Tôn gia sao lại tha cho Hoàng Tướng Quân?

Đơn Phi quay đầu nhìn lại, thấy Tôn Sách, Tôn Thượng Hương đều tiến lên theo.

Hoàng Tổ bị bắt, binh Kinh Châu rối loạn như rắn mất đầu, không không còn sự phòng thủ hiệu quả nào nữa, lại khiến huynh muội Tôn gia cũng dễ dàng đi theo.

-Tôn Sách, trước trời xanh sáng suốt, ngươi nói cho chúng ta biết, ngươi có bỏ qua cho Hoàng Tổ Tướng Quân không? Hoàng Đường rất nghiêm túc nói hươu nói vượn, nhưng căn bản không nhìn xem bình minh tuy đã lên, Vân Mộng Trạch vẫn âm u vô cùng.

Sắc mặt Hoàng Tổ như đất. Ông ta cũng có nghe chuyện Tôn Sách chết đi sống lại, nhưng khi thực sự gặp Tôn Sách, thì vẫn không kiềm nổi chấn động.

Tôn Sách sớm nhìn thấy Hoàng Tổ rơi vào tay Đơn Phi, dù bình tĩnh, nhưng bất giác cũng siết chặt hai tay.

Thù cha vốn không đội trời chung. Từ khi Tôn Kiên chết trong tay Hoàng Tổ, Tôn Sách y mười sáu tuổi bắt đầu gánh vác trọng trách Tôn gia, khi chinh phạt Giang Đông cũng chưa từng quên báo thù, chỉ là mặc dù y có thể liên tiếp đánh bại đại quân Hoàng Tổ, nhưng trước sau cũng khó mà bắt được Hoàng Tổ giảo hoạt. Hoàng Tổ xưa nay thà bỏ ngàn quân, cũng không muốn bỏ mạng, luôn có thể trốn thoát vào lúc mấu chốt. Tôn Sách không ngờ hôm nay kẻ thù lại rơi vào tay Đơn Phi, bị Hoàng Đường bức hỏi, chuyện cũ ào ào tuôn ra trong đầu. Tôn Sách cắn chặt răng, hồi lâu không nói.

-Tôn gia lần này sẽ không giết Hoàng Tổ. Tôn Thượng Hương đột nhiên nói: -Nếu vi phạm, trời tru đất diệt.

Người kia từ khi thấy Hoàng Tổ, cũng bất giác siết chặt đao Tân Nguyệt, hận không thể một đao chặt đầu Hoàng Tổ. Nỗi khổ nhiều năm của Tôn gia vốn do Hoàng Tổ một tay tạo nên, nhưng nàng dù sao cũng lý trí, cũng biết nếu muốn phá tan kế hoạch của Dạ Tinh Trầm thì không thể tiến hành chém giết ở đây nữa. Đơn Phi nhiều lần vất vả xoay chuyển, nàng sao có thể làm Đơn Phi khó xử nữa chứ?

Tôn Sách hiểu tâm ý muội muội, khẽ thở dài: -Được, Tôn gia lần này sẽ không giết Hoàng Tổ, nếu vi phạm, trời tru đất diệt.

Hoàng Đường ngơ ngẩn.

Ông ta một lòng chỉ muốn làm nhiễu kế hoạch của Đơn Phi, mắt thấy Tôn Sách, Tôn Thượng Hương tiến đến, tin chắc rằng huynh muội này bất luận thế nào cũng sẽ không bỏ qua cho Hoàng Tổ. Nào ngờ đôi huynh muội này lại cho ông ta đáp án như thế, dù ông ta là cáo già xảo quyệt, nhất thời cũng không biết phải châm ngòi thế nào.

Huynh muội này sao lại không ra tay theo lối cũ chứ?

Con mắt đảo quanh, Hoàng Đường lặng lẽ cười lạnh nói: -Mặt trời hôm nay thật sự mọc lên từ hướng tây, các ngươi cho rằng ta sẽ tin các ngươi.

Đơn Phi lạnh nhạt nói: -Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, nhưng ngươi nghe theo lời dặn của Dạ Tinh Trầm, xem ra cứ phải kích động phân tranh nơi này sao?

-Ngươi nói cái gì? Hoàng Đường suýt chút nhảy dựng lên, mí mắt không tự chủ co giật, ông ta nằm mơ cũng không ngờ Đơn Phi lại biết việc này.

Thần sắc Cam Ninh cũng khác thường, y hiển nhiên cũng biết chuyện giữa Hoàng Đường và Dạ Tinh Trầm.

Đơn Phi thấy thế, trong lòng cũng có cảm giác buồn cười: -Hoàng Đường, đường tơ đen trên tay ngươi đâu rồi, có phải đã qua khuỷu tay rồi không?

Hoàng Đường nhịn không được rụt tay vào trong tay áo, đột nhiên quay đầu nhìn lại.

Sở Uy đã quay lại, trên tay lại còn mang theo cả Triệu Tư Ích.

Đơn Phi thầm nghĩ kế hoạch của Dạ Tinh Trầm mắt xích đan xen, nhưng mấu chốt lại chỉ ở trên mấy người. Bây giờ Lã Bố bỏ chạy, âm mưu của Hoàng Đường bị vạch trần, chỉ còn chuyện của Triệu Tư Ích, cái chết của Sở Thiên Tứ vẫn giống như bom hẹn giờ, nếu giải quyết không tốt, sợ là sẽ nổi lên phong ba nữa.

Bịch một tiếng.

Sở Uy ném Triệu Tư Ích xuống đất, lạnh lùng nói: -Triệu Tư Ích, hiện giờ đến lúc ngươi nói chuyện rồi.

Triệu Tư Ích vốn vô cùng bình tĩnh, giờ phút này rốt cuộc cũng có vẻ bối rối, khàn giọng nói:

-Sở trưởng lão, ông muốn ta nói cái gì? Ông không phân trắng đen bắt ta lại, rốt cuộc là vì sao?

Sở Uy hiện vẻ ác nghiệt: -Ngươi không nói, vậy tốt lắm.

Triệu Tư Ích sắc mặt xanh mét, biết Sở Uy nói thế là đã chặt đứt tất cả đường lui của y, cứng rắn nói: -Triệu Tư Ích không biết rốt cuộc sao lại thế này! Bí địa Vân Mộng trước nay đều là nơi công bằng, Sở trưởng lão hoành hành như thế, không biết đã được Tông chủ đồng ý chưa?

-Đơn Phi, ngươi nói. Sở Uy lãnh đạm nói. Ông ta tuy biết Triệu Tư Ích tuyệt đối có vấn đề, bằng không Triệu Tư Ích lúc trước sẽ không bỏ trốn, nhưng muốn ông ta nói ra âm mưu của Triệu Tư Ích thì cũng có chút không thể.

Đơn Phi hơi giật mình. Thấy Triệu Tư Ích oán độc nhìn sang, Đơn Phi vẫn nói: -Triệu Tư Ích, ngươi thật sự muốn ta nói ra toàn bộ?

Triệu Tư Ích cười lạnh nói: -Ngươi lừa ta như thế, chỉ sợ còn non lắm. Ta chưa từng làm gì cả, ngươi bảo ta nói cái gì? Y tự tin tất cả âm mưu tuyệt đối sẽ không có người thứ ba biết, cũng không sợ Đơn Phi nói ra kế hoạch.

Đơn Phi khẽ thở dài: -Đúng vậy, ta còn non lắm, nhưng ngươi cũng không thông minh lắm. Ngươi làm như thế, chẳng qua chỉ là một con cờ của Dạ Tinh Trầm thôi, ngươi và Hoàng Đường còn cho rằng Dạ Tinh Trầm sẽ bảo vệ các ngươi?

Trong mắt Hoàng Đường, Triệu Tư Ích lóe lên vẻ kinh hãi, không ngờ Đơn Phi một hơi nói ra quan hệ giữa họ và Dạ Tinh Trầm

Đơn Phi lắc đầu nói: -Các ngươi nếu thật nghĩ như vậy, thật sự là sai càng thêm sai. Dạ Tinh Trầm thủy chung không hiện thân, bởi vì lão ta không nắm chắc phần thắng. Lão ta không nắm chắc phần thắng, nên mới lợi dụng các ngươi làm việc. Bây giờ kế hoạch của lão gần như thất bại, càng sẽ không xuất hiện. Các ngươi muốn sống, thì không thể dựa vào Dạ Tinh Trầm, mà phải dựa vào cố gắng của bản thân.

Triệu Tư Ích xanh mét mặt mày, Hoàng Đường kinh ngạc bất định, nhưng vẫn quát: -Đơn Phi, ngươi đừng ra vẻ huyền bí!

-Ngươi cảm thấy ta nói chưa rõ ràng sao?

Đơn Phi lạnh nhạt nói: -Được, vậy ta nói rõ hơn. Dạ Tinh Trầm là hạng người cực kỳ thông minh. Âm mưu này, lão chẳng qua là mượn lực đẩy lực để khơi lên nhiều sóng gió như thế. Lão biết Kinh Châu thèm nhỏ dãi Trường Sinh Hương, vạch kế nhiều năm về chuyện này, thực là tình thế bắt buộc nên mới dùng lực lượng này làm căn cơ, dụ Lưu Biểu, Hoàng Tổ điểm binh tiến vào Vân Mộng Trạch.

Nhìn sang những binh sĩ hoang mang kia, Đơn Phi thương tiếc nói: -Những người này đều là nhân thủ mà các ngươi dùng cho lòng tham của mình. Nếu theo kế hoạch của Dạ Tinh Trầm, chỉ e đều phải chết ở chỗ này, nhưng các ngươi sẽ không suy xét sự sống chết của bọn họ, có phải không?

Lúc hắn nói, ánh mắt xẹt qua trên mặt Triệu Tư Ích, Hoàng Đường, hai người đều cười lạnh không nói.

Đơn Phi lại nói: -Sau khi các phương lần lượt kéo vào Vân Mộng Trạch, ai cũng cho rằng Sở Thiên Tứ là miếng…thịt béo, lại không ngờ là Dạ Tinh Trầm sau khi giết Sở Thiên Tứ rồi thì uy hiếp bức Hoàng Đường, bảo ông ta tạo áp lực kích động thế lực ba bên tàn sát lẫn nhau để tự vệ, lại mượn chuyện Lã Bố biến thành cương thi bất tử để làm giá. Dạ Tinh Trầm đã thành công khiến các phe xuất hiện rạn nứt. Chuyện phải làm còn lại thì rất đơn giản, chính là không ngừng gây áp lực, đợi cho tất cả mọi người không chịu nổi sụp đổ diệt vong. Hoàng Đường, ngươi là một con cờ tạo áp lực của Dạ Tinh Trầm.

Không để ý đến thần sắc Hoàng Đường âm trầm, Đơn Phi nhìn sang Triệu Tư Ích nói: -Triệu Tư Ích ngươi là một con cờ tạo áp lực cho loạn cục khác của Dạ Tinh Trầm. Nếu không phải ngươi, Sở Thiên Lý cũng không thể phát hiện Lã Bố, chọc giận Lã Bố không được; nếu không phải ngươi, Dạ Tinh Trầm cũng không thể thuận lợi phá hoại sự giám sát của bí địa Vân Mộng, khiến bí địa Vân Mộng mất đi chủ động; nếu không phải ngươi, rất nhiều nhân vật trước kia vào Vân Mộng Trạch đều chết cả, nhưng lần này rất nhiều nhân vật vào Vân Mộng Trạch rồi còn có thể bảo tồn tính mạng đấu tranh; nếu không phải ngươi, Sở Thiên Tứ không thể rời khỏi Vân Mộng Trạch; nếu không phải ngươi, Dạ Tinh Trầm càng không thể biết thân phận của cha con Sở Thiên Tứ. Ngươi tuy ít lên tiếng, nhưng lại không ngừng dùng đàn sói, độc trùng, chim bất tử tạo thành sợ hãi căng thẳng, bởi vì ngươi biết rất nhiều người trong tình huống này căn bản không thể phân rõ chân tướng, chỉ sẽ tự loạn trận cước.

Nhìn sắc mặt Triệu Tư Ích xanh mét, Đơn Phi ngưng trọng nói: -Kế hoạch này nhất định trù tính đã lâu, bằng không, Dạ Tinh Trầm không thể nhanh chóng không gặp trở ngại dùng Sở Thiên Tứ phát động kế hoạch.

Khẽ thở dài, ánh mắt Đơn Phi như châm nói: -Bởi vì người mê hoặc Sở Thiên Tứ rời khỏi Vân Mộng Trạch cũng là ngươi, đúng hay không? Ngươi khi dụ dỗ Sở Thiên Tứ rời khỏi Vân Mộng Trạch thì đã tính kế y, có phải không?

Hắn vốn bình tĩnh thuật lại tất cả, nhưng khi nói đến đây cuối cùng lại khó nén phẫn nộ. Hắn từng gặp cha con Sở Thiên Tứ, thật sự khó tin rằng có người lại nhẫn tâm tính kế loại người như thế!

Thân hình Triệu Tư Ích khẽ run, không ngờ thiếu nhiên này lại thuật lại rõ ràng mọi hành động của y. Đây vốn là chuyện ngoài y và Dạ Tinh Trầm ra thì không có người thứ ba nào có thể biết.

-Tất cả đều do ngươi phỏng đoán. Triệu Tư Ích gian nan nuốt nước miếng, nhưng trái tim sớm đã run rẩy như lá rơi trong gió.

Đơn Phi hơi nhíu mày, thật sự là hắn đang đoán. Sau khi rơi vào loạn cục này, hắn không lúc nào ngừng phân tích cục diện hiện tại. Hắn biết suy đoán của mình sẽ không sai, bởi vì Vân Mộng nhất định có người cấu kết với Dạ Tinh Trầm, bằng không dù là Dạ Tinh Trầm có khả năng lên trời cũng không thể đối chiến với Vân Mộng.

Vật tất mục trước, trùng mới sinh sôi sau, sự diệt vong của bất cứ thế lực, quốc gia nào trước nay đều là nội bộ mục nát.

Người phù hợp điều kiện trước mắt chỉ có Triệu Tư Ích, nhưng Đơn Phi hắn đích thực không có chứng cứ.

-Nếu ngươi không thừa nhận cũng được. Sở Uy rốt cuộc mở miệng nói: -Vân Mộng có cách khiến ngươi thừa nhận! Ngươi đừng quên Huyết Đỉnh!

Ông ta nói thì bình thản, nhưng Triệu Tư Ích nghe xong thì mặt vặn vẹo, giống như nghe thấy chuyện cực kỳ đáng sợ vậy, nhưng trong sự kinh hãi, Triệu Tư Ích đột nhiên lớn tiếng bật cười: -Đơn Phi, ngươi quả nhiên rất có bản lĩnh, chúng ta luôn coi thường ngươi. Ngươi nói không sai, tất cả đều do lão tử làm!

Nhìn vẻ mặt Triệu Tư Ích đắc ý, trong lòng Đơn Phi hơi trầm xuống.

-Nhưng chỉ e ngươi không nghĩ đến một điểm, ta còn có đồng đảng. Triệu Tư Ích nói từng chữ một, ánh mắt rơi trên người một người.
Chương 626: Chân tướng của Sở Thiên Tứ.
Chương 626: Chân tướng của Sở Thiên Tứ

Sau khi Đơn Phi vạch trần kế hoạch của Triệu Tư Ích, cũng không hề đắc ý, hắn chỉ thấy bất đắc dĩ. Mấy ngàn năm qua, chuyện lục đục tranh đấu nhau chưa từng ngừng lại, Dạ Tinh Trầm không cần ra tay, chỉ dựa vào việc kích động mặt đáng ghê tởm kia của con người thì có thể tạo mây tạo mưa, mà ví dụ này trong lịch sử cũng không hề ít ỏi.

Hắn không cuốn vào, nhưng không có nghĩa là không hiểu rõ. Hắn không cuốn vào, ngược lại là vì hiểu quá rõ.

Nhìn thấy Triệu Tư Ích trước kinh sợ sau mang theo vẻ đắc ý, Đơn Phi hiểu rõ một điểm Triệu Tư Ích còn có lợi thế phản kích. Rất ít người khi khai ra đồng đảng lại đắc ý như thế…

Đơn Phi theo ánh mắt Triệu Tư Ích nhìn sang, trong lòng lạnh giá.

Triệu Tư Ích nhìn Sở Thiên Lý!

Sở Thiên Lý vẫn đứng đó giống như trường thương dựng thẳng vậy, nhưng lúc này lại cứng nhắc giống như hòn đá.

Sở Uy theo ánh mắt Triệu Tư Ích nhìn qua, gương mặt vốn giống như tấm sắt có chút rung động.

Hồi lâu sau, Sở Uy không nói, Sở Thiên Lý cũng trầm mặc, Triệu Tư Ích lại cười càn rỡ: -Sở Uy, ông không phải rất công bằng sao, tại sao không hỏi xem đồng đảng của ta là ai? Đơn Phi, không phải ngươi rất thông minh sao, bây giờ có biết đồng đảng của ta ở đâu không?

Trong tiếng rống giận, Sở Uy nhào đến trước người Triệu Tư Ích, giơ tay muốn đánh chết Triệu Tư Ích…

Thần sắc Triệu Tư Ích kinh hãi, nhưng vẫn cắn răng nói: -Ông muốn giết người diệt khẩu? Đây chính là công bằng của Sở Uy ông? Thanh âm y bén nhọn, lại giống như một cái đinh đâm vào ngực Sở Uy.

Bàn tay Sở Uy dừng giữa không trung, thần sắc ác nghiệt đáng sợ, cũng đau khổ đáng sợ. Giờ phút này ông ta thoạt nhìn không phải là người chấp pháp thiết huyết vô tình của Vân Mộng nữa, mà càng giống như một lão giả suy nhược. Ông ta chỉ có hai nhi tử, trước mắt một đứa đã chết. Theo lời Triệu Tư Ích, ông ta chớp mắt hiểu ra gì đó, lúc này ông ta đích thực nổi lên sát tâm, chỉ muốn giết chết Triệu Tư Ích. Ông ta hận mình khi nãy sao không trực tiếp giết Triệu Tư Ích…Ông ta động thủ vốn là để bảo vệ một người…

Nhưng ông ta cuối cùng không động thủ.

Ông ta có lẽ là người ác nghiệt vô tình, nhưng dù sao ông ta cũng là người tuân thủ nghiêm ngặt thế giới công bằng của mình. Ông ta không thể phá hoại công bằng của thế giới mình, ngoài sáng trong tối đều không thể! Nếu là thế, ông ta không khác gì là tự sát.

Đối với quy tắc, có người căn bản đáng thương không coi ra gì, có người lại tỉnh táo một cách đau khổ.

Ánh mắt Đơn Phi cũng lạnh đi, nhưng cuối cùng vẫn hỏi:

-Đồng đảng của ngươi rốt cuộc là ai?

Mọi người đều ngẩn ra.

Có lẽ rất nhiều người không biết nội tình, nhưng bất kể là ai cũng nhìn ra, đồng đảng mà Triệu Tư Ích nói chính là Sở Thiên Lý, hơn nữa thần sắc Sở Thiên Lý thay đổi đã chứng minh điểm đó.

Mọi người không nói, ngay cả Hoàng Đường cũng không nói, sợ lửa giận của Sở Uy sẽ trút lên người mình.

Ai cũng không ngờ là Đơn Phi lại hỏi.

Đơn Phi lại biết mình nhất định phải hỏi. Hắn không thể trốn tránh vấn đề này. Trốn tránh rồi, thì tất cả cố gắng lúc trước đều sẽ không có ý nghĩa gì.

Triệu Tư Ích cũng sững sờ, nhưng sau đó cười dắc ý: -Ngươi là người thông minh như thế, sao lại nhìn không ra? Tuy ta là người giám sát kẻ thù bên ngoài của Vân Mộng Trạch, nhưng Sở Thiên Lý mấy năm nay đã bắt đầu ra ngoài Vân Mộng Trạch rồi, y chính là trợ thủ của ta, Sở Uy sao lại không biết?

Sở Uy khóe miệng co giật, cũng không phản bác.

Đơn Phi bừng tỉnh đại ngộ, hắn rốt cuộc hiểu được Vân Mộng vì sao phải phái Triệu Tư Ích và Sở Thiên Lý theo hắn ra ngoài.

Vẫn luôn là hai người Triệu Tư Ích và Sở Thiên Lý giám thị tất cả mọi thứ trong Vân Mộng Trạch, cũng chỉ có hai người này có thể thả Sở Thiên Tứ chạy. Cơ Quy, Sở Uy tuy già, nhưng không hồ đồ, tin rằng sớm đã tính toán nhiều phen, biết rõ điểm ấy. Cơ Quy và Sở Uy bảo hắn tra ra nội ứng, mà nội ứng không nghi ngờ gì là một trong hai người này.

Nhưng không ai ngờ được là cả hai!

-Là Triệu Tư Ích ngươi thấy Thiên Lý không hiểu chuyện, lừa gạt Sở Thiên Lý giúp Sở Thiên Tứ bỏ trốn, có đúng không? Sở Uy lớn tiếng quát, trong lòng ông ta vẫn còn tia hy vọng cuối cùng.

Triệu Tư Ích lại cười ha ha: -Sở Uy, hóa ra ông công bằng như vậy, vì để nhi tử thoát tội cũng không tiếc bẻ cong sự thật? Sở Thiên Lý!

Y quát lên: -Ngươi nói một câu đúng lương tâm, có phải ngươi đau khổ cầu xin ra thả Sở Thiên Tứ và Sở Chiêu không?

Sở Thiên Lý không nói gì.

Y có lẽ có chút nóng nảy, nhưng y đích thực sẽ không nói dối, cũng không lừa gạt, người cao ngạo thật sự sao lại dùng lời nói dối che giấu chân tướng chứ?

Bịch!

Sau một tiếng vang, Sở Thiên Lý đã bị Sở Uy một chưởng đánh bay, đụng mạnh lên cây. Khi Sở Thiên Lý phun ra máu tươi, Sở Uy đã vọt đến trước người nhi tử, giơ chưởng muốn đánh xuống, nhưng bất giác lại do dự.

-Dừng tay!

Đơn Phi ngay lúc đó lắc mình chắn trước Sở Uy, lớn tiếng quát.

Tôn Thượng Hương khẩn trương, gần như đồng thời đi theo bên cạnh của Đơn Phi, cầm chặt đao Tân Nguyệt. Đơn Phi tuyệt đối không phải đối thủ của Sở Uy, thêm vào Tôn Thượng Hương nàng cũng không thể sánh bằng, nhưng nàng không chút do dự muốn sánh vai tác chiến với Đơn Phi.

-Đơn Phi, ngươi cút ngay!

Sở Uy mắt có tia máu, giận dữ chỉ Đơn Phi nói: -Ngươi đừng tưởng làm chút chuyện cho Vân Mộng thì đã có thể khoa tay múa chân trước mặt ta, là có thể quyết định chuyện của Vân Mộng!

Đơn Phi đối diện với Sở Uy sát khí ngập tràn, ngang nhiên nói: -Sở Uy, ông sai rồi, ta chưa từng muốn quyết định cái gì, ta cũng không ngờ ông chẳng qua là một kẻ nhu nhược mà thôi!

Một lời rơi xuống, mọi người tĩnh lặng.

Vân Mộng Trạch giống như đã chết.

Hoàng Đường thần sắc vui sướng, đám người Quách Gia, Tôn Sách, Cam Ninh lại rít vào một hơi. Khẽ lắc mình, Quách Gia, Tôn Sách đã không hẹn mà cùng đứng bên Đơn Phi.

Quách Gia, Tôn Sách là nhân vật cỡ nào, sớm đã nhìn ra Sở Uy là người dễ nổi giận, cũng là cao thủ thế gian không có. Nếu Sở Uy ra tay, Đơn Phi tuyệt đối không thể ngăn cản.

Lần này còn hiểm ác gấp trăm lần do với khi Đơn Phi là gia nô mà lại quát Thế Tử.

Thêm vào Quách Gia, Tôn Sách, chỉ sợ cũng khó ngăn Sở Uy như cũ, nhưng hai người này lại không tự chủ được mà đứng cạnh Đơn Phi, bởi vì bọn họ tin lựa chọn của Đơn Phi, bọn họ cũng ủng hộ lựa chọn của Đơn Phi.

Sở Uy có chút sững sờ, mấy năm nay, ông ta luôn cao cao tại thượng, chưa bao giờ ngờ rằng sẽ bị người ta nói là người nhu nhược.

-Ngươi gan!

Sở Uy lạnh nhạt nói từng chữ: -Ngươi gan thì lặp lại lần nữa!

Đơn Phi chưa mở miệng, Tôn Thượng Hương đã giành nói: -Đúng vậy, ông chính là kẻ nhu nhược. Lẽ nào ông thà là giết người thân của mình để duy trì sự tự tôn và công bằng đáng thương của mình, nhưng lại không có dũng khí thăm dò rõ ràng chân tướng trong đó?

Mọi người lại ngơ ngẩn.

Tôn Sách không kìm nổi lại gần muội muội một chút.

Đơn Phi nhìn Tôn Thượng Hương phản kháng vì hắn, kéo nàng ra sau một chút, trầm giọng nói:

-Lời Thượng Hương chính là lời ta muốn nói. Sở Uy…

Thần sắc khẩn thiết, Đơn Phi chân thành nói: -Các ngươi từng nói, chỉ cần ta tra ra nội ứng, các ngươi sẽ đồng ý một điều kiện với ta, chuyện này…ta không nói sai chứ?

Không ít người đều mặt đỏ tim đập, bọn họ lúc này đều nghĩ đến ưu đãi trong đó.

Sở Uy lạnh lùng nghiêm nghị nhìn Đơn Phi

Mọi người thấy vẻ mặt đầy sát khí của Sở Uy, giống như bị tạt gáo nước lạnh vậy, lại cảm thấy có chỗ tốt chưa chắc có mạng hưởng.

Đơn Phi hồi lâu sau cuối cùng nói:

-Để Sở Thiên Lý nói vài lời.

-Cái gì? Sở Uy có chút khó hiểu.

Đơn Phi trầm ngâm nói: -Ta muốn để Sở Thiên Lý nói vài lời, đó là điều kiện của ta.

Mọi người ngạc nhiên, không ngờ Đơn Phi lại dễ dàng dùng điều kiện của mình như thế. Trong mắt Tôn Thượng Hương lại hiện lên hào quang kích động.

Nàng vừa rồi chỉ sợ Sở Uy ra tay với Đơn Phi trước, không khỏi giành nói trước, hy vọng dù cho Sở Uy ra tay thì nàng cũng có thể giúp ngăn cản, nàng chưa từng tin nhầm thiếu niên này.

Sắc mặt Sở Uy cuối cùng có vẻ biến đổi, hồi lâu mới lãnh đạm nói: -Ngươi muốn nó nói cái gì?

Đơn Phi xoay người nhìn Sở Thiên Lý, nhẹ giọng nói: -Sở Thiên Lý, bây giờ là lúc ngươi biện giải cho mình.

-Ta không còn lời nào để nói. Sở Thiên Lý khàn giọng nói: -Người là ta thả, cha, cha giết con là được rồi.

Sở Uy gầm gừ chưởng qua, nhưng thấy Đơn Phi, Tôn Thượng Hương chắn trước người Sở Uy, cuối cùng không đánh xuống.

Đơn Phi hơi nhíu mày, vẫn hạ giọng nói:

-Sở Thiên Lý, ta đã gặp Sở Thiên Tứ và Sở Chiêu. Ta chưa bao giờ cho rằng giúp họ là sai. Ta không cho rằng ngươi làm sai gì cả, nhưng ngươi có can đảm chịu chết, vì sao không có can đảm nói ra chân tướng?

Sở Thiên Lý ngẩn người, y chưa từng ngờ thiếu niên bị y coi thường lại suy nghĩ cho y.

-Ngươi không cho rằng ta đã làm sai cái gì? Sở Thiên Lý khàn giọng nói.

-Đơn Phi hắn không thể đại diện cho Vân Mộng. Sở Uy lạnh lùng nói: -Sở Thiên Lý, ta sớm nói ngươi không nên thân, nhưng ta không ngờ ngươi lại không nên thân đến mức này…ngươi…

Chưa đợi ông ta nói xong, Sở Thiên Lý gào lên: -Phải, con không nên thân! Cha, con không nên thân, cha giết con là được rồi!

Sở Uy ngơ ngẩn, sau một lúc lâu mới nói: -Ngươi cho rằng ta không dám?

-Cha dám, có gì mà cha không dám?!

Hán tử lặng lẽ kia cũng không kiềm nén được kích động trong lòng nữa, khàn giọng nói: -Đại ca nên thân, huynh ấy vẫn luôn nghe lời cha, nhưng huynh ấy đã biến thành thế nào?

Sở Uy thần sắc nổi giận:

-Nó cũng không phải là nhi tử nên thân!

-Phải, huynh ấy không nên thân, nhưng huynh ấy cống hiến tất cả cho Vân Mộng, huynh ấy không nợ Vân Mộng cái gì cả.

Hán tử vốn ít nói lệ nóng tuôn trào, khàn khàn nói: -Tổ tiên Vân Mộng vĩ đại, lập chí thực hiện luân hồi mà Hoàng Đế cũng không thể phá giải. Vĩ đại đến mức vì khống chế những hành vi đáng khinh này mà không tiếc canh giữ nơi này ngàn năm như một ngày, chịu đựng sự cô tịch.

Hoàng Đường cười lạnh không nói.

Sở Thiên Lý lại khàn giọng nói: -Nhưng đại ca không vĩ đại sao? Huynh ấy vì cha, vì Vân Mộng, dốc hết sức cố gắng. Huynh ấy vốn là thiên tài, nhưng huynh ấy cuối cùng bị Trường Sinh Hương hủy diệt, ngược lại biến thành đáng thương như thế, huynh ấy đã nói gì với cha? Huynh ấy không nói gì cả! Bởi vì huynh ấy cho dù là như thế, nhưng cũng vẫn áy náy với cha, áy náy vì không thực hiện được kỳ vọng của cha, huynh ấy đau lòng vì cha thất vọng!

Sở Uy nổi giận vốn chuẩn bị ra tay, nhưng khi thấy nhi tử chưa từng khóc lại rơi lệ, thân hình Sở Uy không kiềm nổi run rẩy.

Sở Thiên Lý không giấu diếm nữa, rơi lệ nói: -Tất cả mọi người của bí địa Vân Mộng đều đeo gông xiềng nặng nề. Đại ca đeo nhiều nhất, huynh ấy vì hi vọng “nên thân” của cha, hủy hoại cả đời mình, lại chưa từng dám có hi vọng của bản thân. Vĩ đại có gì sai? Người vĩ đại vì sao phải chịu sự đau khổ mà người khác không có? Người vĩ đại lẽ nào không thể có hi vọng của mình sao?! Cha, cha biết đại ca có hy vọng gì sao?

Nhìn Sở Uy run rẩy, Sở Thiên Lý cười thảm nói: -Cha, con biết là cha không biết. Cha chỉ biết thực hiện kỳ vọng của mình, nhưng chúng ta cũng là người, dù sao cũng có kỳ vọng khác. Hôm đó đại ca quỳ trước người con, rơi lệ nói với con “Đệ đệ, đại ca vô năng không thể thực hiện hi vọng của cha, nhưng thật sự không muốn Chiêu nhi giống như huynh vậy. Đại ca không dám cầu xin cha”. Đại ca không nói gì nữa, huynh ấy biết Vân Mộng quy tắc như sắt. Sống là người của Vân Mộng, chết là ma của Vân Mộng, nhưng con cho dù là người không nên thân, làm sao lại không biết đại ca đang cầu xin cái gì? Cha bảo con làm sao đây? Con cũng không dám cầu xin cha, bởi vì con biết cầu xin cũng sẽ không có kết quả! Cha là người chấp pháp của Vân Mộng, sao lại chịu được người thân phạm sai chứ?

Mặc cho nước mắt tuôn rơi, Sở Thiên Lý cuối cùng bình tĩnh nói: -Thả đại ca và Sở Chiêu đi, con đã nghĩ đến chuyện này sẽ có ngày bại lộ. Đúng cũng được, sai cũng được, con không muốn biện giải nữa, cũng không thể biện giải. Cha, chuyện là do con làm, cha muốn giết con, con không còn gì để nói, động thủ đi!
Chương 627: Chính nghĩa được ủng hộ.
Chương 627: Chính nghĩa được ủng hộ

Thanh âm trong không trung kích động, hồi lâu không dứt. Gió thổi qua, cuốn theo tiếng xào xạc của lá khô.

Nước mắt trên mặt Sở Thiên Lý chậm rãi rơi xuống, cũng không lau đi. Đối với người sắp chết mà nói, có lau nước mắt hay không thì có gì khác biệt chứ?

Thân hình Sở Uy khi đó như lá khô run rẩy trong gió, nhưng vẫn nhấc tay lên, run giọng nói: -Được, ta nghĩ đến con…con…

Nhìn nhi tử rơi lệ, nếu là Sở Uy lúc trước thì sớm đã quát lớn, nhưng không biết tại sao, trái tim vốn cứng như thép kia cuối cùng đã có chút run rẩy.

Ba chữ “không nên thân” cũng không nói ra được nữa, thứ đó giống như một thanh kiếm sắc, đâm nhi tử bị thương thì cũng làm tổn thương chính mình.

Áp lực ngàn năm khiến người ở Vân Mộng giống như đeo gông xiềng nặng nề sao? Luân hồi vô tận, khiến cho dù là những nhân vật như Sở Uy, Cơ Quy cũng không chịu nổi gánh nặng này?

Bọn họ biết rõ vấn đề tồn tại, nhưng suy nghĩ ngàn năm, chung quy vẫn khó có thu hoạch.

Sở Uy thân là người chấp pháp ở Vân Mộng, nghiêm khắc với người, nhưng lại càng nghiêm khắc với bản thân. Tuy là đau xót trong lòng, nhưng nghĩ đến nhi tử của mình nếu phạm sai mà không truy cứu tiếp, vậy ông ta làm sao tiếp tục duy trì quy tắc ngàn năm qua của Vân Mộng?

Quy tắc vừa phá, hy vọng lại càng mờ ảo.

Trong lòng cực kỳ chua xót, Sở Uy vẫn quát lên: -Nếu đã thế, ta… Khi bàn tay ông ta sắp vỗ xuống Sở Thiên Lý, Đơn Phi ngưng thần chờ đợi, tuyệt đối không định bỏ qua.

Tôn Thượng Hương không nhịn được, lớn tiếng nói: -Sở Uy, ông điên rồi sao?

Mọi người đồng cảm sâu sắc, nhưng lại chỉ có Đơn Phi dám chống đỡ, chỉ có Tôn Thượng Hương dám quát to như thế.

Sở Uy không lập tức ra tay, cuối cùng lộ ra vẻ đau khổ nói:

-Ngươi không hiểu…

-Phải, ta không hiểu.

Mũi Tôn Thương Hương hơi chua xót nói: -Khi ta còn chưa biết chuyện gì, cha đã qua đời. Mấy năm trước mẫu thân lại qua đời. Ta thiếu sự dạy bảo của cha mẹ, rất nhiều chuyện đều không hiểu. Nhưng nếu người thân gặp nạn, ta bất luận thế nào cũng sẽ nghĩ cách cứu người thân, mà không phải nghĩ cách giết chết họ!

Người kia đĩnh đạc, trong mắt có nước mắt, Đơn Phi thấy thế lại nhớ đến chuyện Minh Sổ, nhịn không được nhìn sang Tôn Sách, vừa hay thấy Tôn Sách quay đầu nhìn lại mình. Tuy không nhìn thấy nét mặt Tôn Sách, Đơn Phi vẫn đáp lại bằng nụ cười.

Tôn Sách khẽ gật đầu ra hiệu, trong lòng thầm nhớ lại, năm đó vẫn là Thượng Hương còn nhỏ đã vô cùng hiểu chuyện. Ta vì tâm nguyện của phụ thân mà chinh phạt mười năm, lại ít chăm sóc cho muội muội này, ngược lại khiến muội muội này đi đến Minh Sổ cứu ta. Bây giờ Vân Mộng Trạch hiểm ác, Tôn Sách ta bất luận thế nào cũng đều phải bảo vệ an toàn của muội muội.

Tôn Thượng Hương kiên trì nói: -Ta không hiểu quy tắc của Vân Mộng, ta cũng không hiểu quan hệ trong đó, nhưng Sở Thiên Tứ để nhi tử Sở Chiêu tự do một chút thì có gì sai? Sở Thiên Lý giúp đại ca thực hiện tâm nguyện cuối cùng trước khi chết thì có gì sai? Nếu như vậy mà cũng là sai, vậy trên đời này có cái gì đúng chứ?

Nhìn Sở Uy giống như sắt, Tôn Thượng Hương lớn tiếng nói: -Vân Mộng vẫn luôn tự xưng là một nơi công bằng, có quy tắc không thể thay đổi, nhưng nếu quy tắc không thể bảo vệ sự lương thiện, vậy cần nguyên tắc để làm gì chứ, có khác gì sự thống trị máu lạnh của quân vương chứ? Nếu quy tắc khiến con người trở nên đáng ghê tởm, vậy quy tắc nhất định là có vấn đề?

Bỗng giơ tay chỉ sang Triệu Tư Ích, Tôn Thượng Hương nghiêm mặt nói: -Lương thiện, kẻ lợi dụng trái tim lương thiện để thu lợi lại dương dương đắc ý mới là kẻ tội ác tày trời thật sự!

Triệu Tư Ích hơi run, trong mắt lóe lên vẻ oán độc.

Tôn Thượng Hương lại hoàn toàn không sợ, lớn tiếng nói: -Nếu ta không nghe nhầm, đích thực là Sở Thiên Lý thả Sở Thiên Tứ, vấn đề này chúng ta tạm thời đặt sang bên, nhưng tuyệt đối không phải là Sở Thiên Lý nói chuyện của đại ca mình cho Dạ Tinh Trầm, có phải không? Đầu sỏ gây tội thật sự chính là Triệu Tư Ích. Vân Mộng các ngươi không đồng lòng đối địch trước, ngược lại tự tàn sát lẫn nhau là đạo lý gì chứ?

Đơn Phi, Quách Gia đều lộ ra vẻ mặt tán thưởng, thầm nghĩ Tôn Thượng Hương quả thật là nữ tử thông minh, hiểu được đạo lý di dời mâu thuẫn ngay lúc này.

Nhưng hai người nhìn còn sâu sắc hơn, biết tình huống bây giờ cũng giống như quy tắc “Kẻ vây thành rồi mới hàng giết không tha” của quân Tào vậy, thậm chí còn dữ dội hơn.

Xưa nay đều có quá nhiều quy tắc không có tình người lại được rất nhiều người cung phụng như là chuẩn mực vậy.

Tôn Thượng Hương nói thế, nhưng gông cùm xiềng xích sản sinh ra dưới quy tắc ngàn năm nay của Vân Mộng tuyệt không phải một câu đôi ba lời của nàng là có thể hóa giải. Có điều Đơn Phi, Quách Gia đều là người cực kỳ có nghị lực, vẫn kiên nhẫn đợi cơ hội xoay chuyển sẽ xuất hiện.

Nếu không phải thế, Quách Gia cũng sẽ không dùng cách nước chảy đá mòn để ảnh hưởng đến Tào Tháo, Đơn Phi cũng sẽ không dứt khoát đối chọi với Vu Cấm tại Nghiệp Thành sau cuộc thảo luận quân quy bên nồi lẩu ở Hứa Đô, hòng xoay chuyển thay đổi quân quy máu lạnh này.

Quy tắc tê dại rất đáng sợ, nhưng đáng sợ hơn là quy tắc tê dại biến thành người tê dại.

Đơn Phi, Quách Gia một lạnh lùng bình tĩnh, một không chịu ai khống chế, nhưng đều là người biết thay đổi, lúc này đều nghĩ sau khi giải quyết Triệu Tư Ích, làm sao cứu Sở Thiên Lý mới là vấn đề mấu chốt.

-Cha, trước khi chết con hi vọng cha có thể đồng ý với một yêu cầu của con. Trong đôi mắt đẫm lệ của Sở Thiên Lý có hàn quang lóe lên, sau khi y nói xong thì chậm rãi nhìn sang Triệu Tư Ích.

Triệu Tư Ích thấy cha con Sở Uy, Sở Thiên Lý lạnh lùng nhìn sang, trong lòng rét run, vẫn có thể cười to nói: -Sở Thiên Lý, ngươi muốn trước khi chết giết ta sao?

Sở Thiên Lý không nói, nhưng ai cũng nhìn ra quyết tâm của y.

-Nhưng ngươi tuyệt đối không giết được ta. Triệu Tư Ích giễu cợt nói.

Mọi người hơi lấy làm lạ, thầm nghĩ Triệu Tư Ích sai khiến chim thú rất tuyệt vời, nhưng nếu thật sự luận võ công, chỉ sợ không bằng Sở Thiên Lý, Triệu Tư Ích sao lại tự tin đến vậy?

Sở Uy không nói.

Trái tim Tôn Thượng Hương lạnh giá, nàng ý thức được sự thừa nhận của Sở Uy, nhưng Sở Thiên Lý sau khi giết Triệu Tư Ích, thì cũng là lúc Sở Thiên Lý táng mạng.

-Ngươi có biết tại sao không giết được ta không? Triệu Tư Ích đắc ý nói: -Bởi vì có người sẽ không để cho kẻ khác giết ta!

Mọi người nhịn không được nhìn sang Hoàng Đường, thấy y lặng lẽ lùi ra sau thì biết Triệu Tư Ích không phải là nói người này, thuận theo ánh mắt Triệu Tư Ích nhìn sang, Tôn Thượng Hương cũng có chút kinh ngạc.

Triệu Tư Ích lại nhìn Đơn Phi.

Đơn Phi hơi nhướn mày, chính hắn cũng cảm thấy không hiểu ra sao cả, nhưng biết Triệu Tư Ích không bị điên, nói vậy nhất định là có lý do.

-Ngươi cảm thấy ta sẽ cứu ngươi? Vậy ta quả thật là Bồ Tát rồi. Đơn Phi thở dài nói: -Đáng tiếc ta không phải.

Triệu Tư Ích nghe ra sự căm hận trong lời nói của Đơn Phi, lại cười điên cuồng nói: -Ngươi không phải là Bồ Tát, nhưng ngươi là anh hùng, đúng không?

Lại chiêu này?

Đơn Phi nhịn không được nhìn sang Hoàng Đường, thầm nghĩ đám người các ngươi có thể vô sỉ một cách mới mẻ một chút hay không. Anh hùng đắc tội các ngươi à, tại sao khi anh hùng đối địch thì trước tiên phải tự đâm một đao chứ?

Lần này không có vấn đề của Trương Liêu, Cam Ninh, Đơn Phi tự nhiên sẽ không tự trói tay chân, lại mỉm cười nói: -Các hạ nói sai rồi, ta chưa từng muốn làm anh hùng gì cả.

Triệu Tư Ích cười lạnh nói:

-Nhưng ngươi là Đơn Phi đúng hay không?

Đơn Phi lại không phủ nhận chuyện này, trong lòng giờ phút này đột nhiên có chút nghiêm túc.

Triệu Tư Ích chậm rãi nói: -Các ngươi e là cũng không biết, Vân Mộng có một quy tắc. Vân Mộng tuy không cho người của mình ra khỏi Vân Mộng Trạch, nhưng cho phép người thân của một số người có công lui tới trên Vân Mộng Trạch.

Đơn Phi hơi hít khí lạnh, cảm thấy sự khắc nghiệt vô tình của mùa đông giá lạnh.

-Tên súc sinh ngươi! Sở Thiên Lý cuối cùng không kiềm nén được, một bước đến trước mặt Triệu Tư ích, vung quyền muốn đánh Triệu Tư Ích, nhưng quyền còn ở trên không, Sở Thiên Lý lại cứng rắn ngừng lại, hai má vặn vẹo nói: -Tại sao ngươi nhất định phải giúp người ngoài đối địch với Vân Mộng?

Triệu Tư Ích lạnh nhạt nói: -Ngươi cũng nói rồi, ta không phải là người, ở chung với cầm thú đã lâu, nhiễm chút tập tính của cầm thú thì có gì lạ?

Mọi người không nói, thầm nghĩ ngươi đã nói như vậy rồi, chúng ta thật sự không còn gì để nói.

-Nhưng các ngươi còn tính người, có phải không? Các ngươi vẫn tự nhận lương thiện, có phải không?

Triệu Tư Ích ác độc nhìn Tôn Thượng Hương, sớm ghi hận những lời Tôn Thượng Hương nói khi nãy ở trong lòng: -Nếu các ngươi không có nhân tính, Sở Uy cũng sẽ không đến bây giờ còn chưa xuống tay với ta, bởi vì nếu ông ta giết ta, thì nhất định cũng phải giết Sở Thiên Lý. Sở Thiên Lý cũng sẽ không cầu xin ta thả Sở Thiên Tứ. Tôn Thượng Hương ngươi cũng sẽ không ngang ngược chỉ trích ta, mà Đơn Phi ngươi…

Đơn Phi thấy Triệu Tư Ích nhìn sang, cau mày nói: -Triệu Tư Ích, ngươi thật sự là người cẩn thận. Người khác có lẽ không hiểu Triệu Tư Ích đang nghĩ cái gì, hắn đã đoán được Triệu Tư ích đang ỷ vào cái gì.

Triệu Tư Ích cười ha ha nói: -Không sai, tính mạng của đám người Tuân Du, Biên Phong, ngươi sẽ không không cứu, con dâu, hai cháu gái Huyền Khúc, Huyền Ca của Cơ Quy, ngươi cũng sẽ không không cứu, có phải không?

Thần sắc oán độc, Triệu Tư Ích gằn từng chữ: -Người ở đây bất kể là ai giết ta, Cát phu nhân, Huyền Ca, Huyền Khúc đều phải chết theo!

Đồng tử Đơn Phi hơi co lại.

Hắn biết Triệu Tư Ích không phải đe dọa suông, bị Lã Bố náo loạn như thế, Trương Liêu dẫn theo mọi người rời đi, lại bị Lã Bố bức đi truyền lời, nhưng nơi này vốn nằm dưới sự khống chế của binh Kinh Châu và Triệu Tư Ích, đám người Tuân Du, Cát phu nhân còn lại nếu không rơi vào tay binh Kinh Châu, thì rất có thể đã bị Triệu Tư Ích bắt giữ.

Triệu Tư Ích tuy chỉ có một người, nhưng gã có thể khống chế bầy sói, đàn rắn, chim bất tử, đám người Tuân Du, Cát phu nhân sao có là đối thủ của gã?

Sở Thiên Lý nắm tay run rẩy, cuối cùng cũng không hạ thủ.

Trong lòng y đau đớn, nhưng giờ phút này cũng biết hậu quả của một chưởng này. Y bên ngoài ác nghiệt, nhưng trong lòng thực sự yếu đuối, bằng không cũng sẽ không đau lòng khi thấy Điêu Thiền trúng tiễn, cũng sẽ không thà là gánh tội cũng phải thả đại ca và cháu trai.

Triệu Tư Ích tuy rất ác độc với người Vân Mộng, nhưng Sở Thiên Lý lại không thể mặc kệ những người của Vân Mộng, những người y vốn đối đãi như người thân.

Chậm rãi đẩy nắm tay Sở Thiên Lý ra, Triệu Tư Ích chậm rãi đứng lên, cẩn thận nhìn Sở Uy, lại nói với Đơn Phi: -Đơn Phi, chỉ cần ta sống sót rời khỏi Vân Mộng Trạch, ta bảo đảm đám người Cát phu nhân, Tuân Du sẽ bình yên quay về.

-Ngươi dựa vào cái gì khiến chúng ta tin ngươi? Đơn Phi vội nghĩ đối sách. Có điều hắn biết Triệu Tư Ích nếu bàn về đa mưu túc trí có lẽ không bằng Dạ Tinh Trầm, nhưng nếu luận về xảo quyệt gian trá, thì thực sự không thua kém bao nhiêu. Không nắm chắc có thể chạy trốn, Triệu Tư Ích tuyệt đối sẽ không dễ dàng giao ra đám người Cát phu nhân.

-Nhưng ngươi nhất định phải tin ta, có phải không? Triệu Tư Ích thở dài nói: -Đơn Phi, hiện giờ ngươi không có lựa chọn khác, giúp ta thuyết phục Sở Uy, ta tin ngươi có thể làm được điểm này.

Y từ từ muốn lui ra ngoài, mắt thấy Sở Uy, Sở Thiên Lý mặc dù không động đậy, nhưng cũng không dám khinh suất chút nào.

Một người đột người nói: -Triệu Tư ích, ngươi nhầm rồi, Đơn Phi cơ bản không cần lựa chọn gì cả.

Mọi người thấy người nói chuyện là Tôn Sách, bất giác ngạc nhiên.

Tôn Thượng Hương nghe ra sự tự tin trong giọng nói của đại ca, gấp gáp nói: -Đại ca, huynh có cách?

Tôn Sách phất tay, ngăn lại câu dưới của Tôn Thượng Hương, nghiêm túc nói: -Triệu Tư Ích ngươi ngàn tính vạn tính lại tính sót một điểm. Ngươi cam chịu làm bạn với cầm thú, nhưng chúng ta vẫn còn huynh đệ.

-Ngươi muốn nói gì? Triệu Tư Ích kinh ngạc bật cười.

-Nếu ngươi không hiểu, sao không quay đầu lại nhìn chứ? Tôn Sách lạnh nhạt nói.

Triệu Tư Ích quay phắt đầu lại, gã không sợ mọi người thừa cơ ra tay, bởi vì mọi người muốn ra tay cũng sẽ không đợi đến bây giờ, chỉ cần gã còn nắm chắc con bài trong tay, gã căn bản không cần động thủ.

Gã vốn tràn đầy tự tin, nhưng khi quay đầu lại nhìn, sắc mặt đột nhiên xanh mét.

Đám người bất giác tránh ra, có mấy người đi ra từ trong đám người, người đi đầu rõ ràng là Cát phu nhân, bên cạnh bà là hai đứa con gái, chính là Huyền Khúc và Huyền Ca!
Chương 628: Khúc ngộ Chu lang.
Chương 628: Khúc ngộ Chu lang

-Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!

Khi Triệu Tư Ích nhìn thấy Cát phu nhân mang theo hai đứa con gái đi qua, thì giống như nhìn thấy quỷ vậy. Lần này gã không đe dọa suông, mà là thực sự đã bắt đám người Cát phu nhân.

Tuy gã làm bạn với cầm thú, nhưng làm sao giả dối với con người thì rất hiểu. Đơn Phi nói không sai, đối với kế hoạch này, gã sớm mưu tính đã lâu. Gã là người cẩn thận, nếu đã biết hậu quả phản bội Vân Mộng, làm sao lại không chừa lại con đường lui cho mình chứ?

Cơ Quy yêu thương nhất là Huyền Thanh, cũng tức là Thi Ngôn, nhưng đối với Huyền Khúc và Huyền Ca, mọi người ở Vân Mộng cũng cực kỳ yêu thương.

Chuyện Cát phu nhân dẫn theo hai con gái sống trên Vân Mộng Trạch, Triệu Tư Ích sớm đã biết rõ ràng rành mạch, nhìn thấy trong mắt, tính toán trong lòng. Sau khi bắt đám người Cát phu nhân, Tuân Du, Triệu Tư Ích nhốt đám người này ở một chỗ rất ổn, làm sao ngờ được Cát phu nhân cùng Huyền Khúc, Huyền Ca lại chạy trốn được chứ?

Cảm thấy rung động, Triệu Tư Ích trong tiếng hét điên cuồng thân hình run rẩy, nhưng một lát sau, chợt thả người bay lên, hung ác như kên kên ập về phía Cát phu nhân!

Gã biết hậu quả khi sự tình bại lộ cực kỳ nguy hiểm, bất luận là Sở Uy, Sở Thiên Lý đều sẽ không tha cho gã, bây giờ hi vọng sống sót duy nhất chính là đám người Cát phu nhân.

Bắt lấy Cát phu nhân!

Ý nghĩ kia không chút do dự lóe lên trong đầu, khiến gã lập tức mạnh mẽ thực thi kế hoạch khi đang giả vờ kinh hãi.

Đơn Phi gần như đồng thời muốn lao ra. Hắn biết rất nhiều người thua một quân cờ không phải là vì không có năng lực, mà là không đủ tàn nhẫn, không tính được giới hạn khi có kẻ phát điên. Mắt thấy Cát phu nhân xuất hiện, suy nghĩ đầu tiên của hắn là Triệu Tư Ích tuyệt đối sẽ giống như cá chết lưới rách mà gây bất lợi với Cát phu nhân.

Nhưng khi hắn còn chưa nhảy ra, đột nhiên bị Tôn Sách kéo tay áo lại.

Tôn Sách lắc đầu.

Đơn Phi cảm thấy hoang mang, lại biết trước mắt Tôn Sách nhìn như ôn hòa, nhưng thủ đoạn mười năm thống nhất Giang Đông tuyệt đối sẽ không quên. Nếu Tôn Sách đã có thể im hơi lặng tiếng sai người cứu Cát Phu nhân, vậy là Tôn Sách còn hậu chiêu?

Triệu Tư Ích đã luồn đến trước mặt Cát phu nhân, chuyện này đối với gã mà nói là chuyện sống còn, sao lại không toàn lực ứng phó? Nhưng gần như luồn đến đồng thời với gã còn có một người, cùng gã trước sau đến trước mặt Cát phu nhân.

Là Hoàng Đường!

Hoàng Đường trong lòng thực kinh hoảng, không biết chuyện mình và Dạ Tinh Trầm sao lại bị Đơn Phi biết, càng không hiểu tại sao kế hoạch còn chưa phát động thì đã gần như thất bại, nhưng ông ta trúng độc của Dạ Tinh Trầm chưa giải, thì không thể bỏ qua. Ông ta và Triệu Tư Ích nghĩ giống nhau, biết Cát phu nhân này vốn là mấu chốt xoay chuyển cục diện.

Bắt lấy Cát phu nhân, ông ta và Triệu Tư Ích nếu đồng tâm hiệp lực thì còn có thể xoay chuyển bại cục.

Vật hợp theo loài, hai người này đều là người tâm cơ, bằng không cũng sẽ không được Dạ Tinh Trầm chọn làm con cờ. Triệu Tư Ích bắt Cát phu nhân, Hoàng Đường đi bắt Huyền Khúc.

Hoàng Đường không bắt Huyền Ca, cũng không phải là thương cô bé còn nhỏ, mà là cảm thấy cô bé còn quá nhỏ, có thể không có phân lượng gì trong Vân Mộng Trạch.

Hai người này ra tay nhanh như chớp, nếu không đụng phải những nhân vật như Dạ Tinh Trầm, Sở Uy, khắp thiên hạ người có thể ngăn bọn họ ra tay thực sự không nhiều, càng đừng nói là Cát phu nhân và Huyền Khúc.

Cát phu nhân chỉ tới kịp ôm lấy Huyền Ca lui ra phía sau một bước.

Có người lắc mình đến trước Cát phu nhân, Huyền Khúc!

Mọi người cùng giật mình.

Người nọ mặc trang phục binh Kinh Châu, nhưng bất luận là ai cũng đều có thể nhìn ra, người đó tuyệt đối không phải binh Kinh Châu!

Không có bất cứ binh Kinh Châu nào có thân pháp dũng khí, tùy ý thoải mái như người kia. Đối diện với Hoàng Đường, Triệu Tư Ích cùng nhau ra tay, người kia không chỉ cản trước người Cát phu nhân và Huyền Khúc, còn có thể xuất đao.

Đao gảy nhẹ, vang lên tiếng leng keng; đao vung lên, nhẹ nhàng như ca; đợi một đao như hét như ca kia đến trước mặt Hoàng Đường thì đã hiện rõ bản sắc anh hùng tư thế hào hùng, tiếu ngạo thiên hạ.

Hoàng Đường kinh hãi!

Ông ta thân là hậu nhân Hỏa thần, võ công thực sự cao minh, trước khi ra tay đã sớm đoán được tình huống của mọi người ở đây. Ngoài trừ mấy người Sở Uy, Tôn Sách, Sở Thiên Lý ra, người có thể cản ông ta sẽ không còn ai nữa!

Nhưng ông ta lại không ngờ nơi này lại còn che giấu một cao thủ như thế, vừa xuất đao thì đã khiến ông ta ảm đạm thất sắc.

Người nọ đi con đường hiểm hóc, nhưng lại xuất ra một đao đường đường chính chính thật sự!

Hoàng Đường hú lên một cách quái dị, trong lúc vội vàng không kịp toàn lực tiếp chiêu, cũng cảm thấy ngực lạnh lẽo. Khi đó ông ta cũng bất chấp tất cả, người lộn nhào ra ngoài, sau khi tuôn ra một hàng máu tươi thì chuồn ra thật xa.

Triệu Tư Ích tay phải hóa thành móc câu, khi sắp bắt được đầu vai Cát phu nhân, chợt nhìn thấy người xuất đao đối phó với Hoàng Đường kia tay trái chém ngang, đột nhiên chém sang cổ họng của gã.

Không ngờ rằng người kia khi đối chiến với Hoàng Đường mà còn có thể ra tay với gã, Triệu Tư Ích lại có cảm thấy chưởng phong đâm tới, biết đâm trúng cổ họng thì sẽ mất mạng, Triệu Tư Ích trong tiếng rống giận, thu cánh tay trở tay, cùng người kia đối chưởng.

Một tiếng bịch vang lên.

Thân hình hai người cùng run rẩy, Triệu Tư Ích đột nhiên rút hạc thứ tùy thân ra, không đợi đâm tới thì đã thấy người kia lại mượn lực chấn động khi đối chưởng, một đao quanh co chém về phía gã.

Tự đạn sanh khúc ca trần tán, hồng tụ mộng vũ dĩ thập niên.

Tiếng đao như hát, thế đao như múa, không có sảng khoái của giang hồ đẫm máu, ngược lại có sự trống vắng khi tiệc tàn người tan.

Tôn Thượng Hương sau khi nhìn thấy người kia xuất đao, lập tức nhỏ giọng nói: -Đại ca, là huynh ấy!

Tôn Sách khiến người ta không nhìn thấy thần sắc, nhưng thanh âm cảm khái nói: -Là đệ ấy! Y tự nhiên nhận ra người kia, y chinh chiến Giang Đông mười năm, người kia ở cạnh y mười năm.

Hai người đối đáp chẳng qua chỉ mấy chữ, người xuất đao kia và Triệu Tư Ích lại trao đổi được ba chiêu rồi.

Hạc thứ của Triệu Tư Ích đâm như chớp, lại thủy chung không đánh xuyên qua đao mỏng như tụ vũ sênh ca của người kia, trên không trung tiếng vang lạnh thấu xương, xen lẫn với tiếng đao leng keng, lại dễ nghe êm tai như tiếng đàn.

Cát phu nhân gặp nguy hiểm, bất giác ôm nữ nhi Huyền Ca lùi mấy bước. Huyền Khúc lại thủy chung đứng yên ở đó bất động, nhìn người ra đao kia, thần sắc Huyền Khúc hơi động, hoàn toàn không coi nguy hiểm trước mắt ra gì.

Qua ba chiêu.

Khi Triệu Tư Ích nhìn thấy khóe miệng người nọ lơ đãng mỉm cười, trong lòng chìm xuống, bỗng quát một tiếng, khom lưng tỏ vẻ muốn xông lên, lại chuẩn bị bắt đầu chạy trốn.

Gã biết trong mười mấy chiêu mình tuyệt đối không bức lui được người trước mắt, nhưng gã tuyệt đối không còn nhiều thời gian nữa, tiếng hét của gã vừa đuối thì đã theo tiếng bỏ chạy.

Không ngờ người nọ không chỉ đao pháp cao minh, nhãn lực lại cực tốt, nhìn thấu dụng ý của Triệu Tư Ích. Người kia quát khẽ một tiếng, đao như quyển tụ mạn vũ, chớp mắt bao trùm Triệu Tư Ích trong đó.

Trong tiếng thét gào, không trung vang lên tiếng leng keng, hạc thứ của Triệu Tư Ích toàn lực bay ngược, cố gắng ngăn hơn mười đao người kia bổ đến, nhưng trong mắt gã hoàn toàn không có ý mừng, ngược lại có vẻ kinh hãi muốn chết.

Lốc xoáy đến.

Có nắm tay như búa khai sơn đánh lên người Triệu Tư Ích.

Sở Thiên Lý ra tay!

Y chậm hơn Triệu Tư Ích một khắc, võ công y cao cường, nhưng nếu luận về tính kế thì còn thua xa Triệu Tư Ích. Khi Triệu Tư Ích nhảy đến chỗ Cát phu nhân, y mới hiểu người này lại còn to gan lớn mật như thế.

Vân Mộng lúc trước nội bộ hòa thuận, đối ngoại thì cao cao tại thượng, làm gì có ai dám không tuân theo mệnh lệnh của Tông chủ, Trưởng lão chấp pháp chứ? Nhưng Triệu Tư Ích bây giờ lại còn muốn liều chết phản kích?!

Võ công không có nghĩa là đầu óc.

Sở Thiên Lý ít trải chuyện tính kế, khó hiểu biến hóa này, lúc này mới chậm một bước, nhưng cuối cùng y vẫn xông lên. Y không biết phụ thân vì sao không ra tay, nhưng y lại lửa giận bừng bừng, nhắm chính xác Triệu Tư Ích toàn lực ngăn cản rồi thì lộ ra sơ hở, một chưởng đánh lên ngực Triệu Tư Ích.

Tiếng ngực gãy răng rắc răng rắc chói tai truyền đến.

Triệu Tư Ích phun ra một ngụm máu tươi, khi ngã xuống đất thì phun ra hai ngụm máu tươi. Dù gã võ công cao cường, nhưng một chưởng của Sở Thiên Lý thật sự sắc bén, gần như đánh gãy toàn bộ xương ngực của gã, cho dù là ai cũng không sống được bao lâu, càng đừng nói là ra tay.

Người xuất đao biết rõ điểm đó, thấy thế không truy kích nữa, sau khi thu đao hồi thần thì sải bước đến trước người Tôn Sách, vươn tay nắm lấy.

Tôn Sách hơi do dự, nhưng vẫn vươn tay ra. Hai tay y đeo bao tay dệt từ vải đen, khiến xương cốt trên tay thoạt nhìn không chói mắt đến thế.

Người nọ cũng không do dự một phen bắt lấy tay Tôn Sách, kích động nói: -Đại ca!

Tôn Sách nhìn người kia tuấn lãng hăng hái, hồi lâu mới nói: -Công Cẩn, đã lâu không gặp.

Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động.

Hắn đã biết người đến là người nào.

Chu Du Chu Công Cẩn!

Hóa ra đây chính là Chu lang trong “Khúc hữu ngộ, Chu lang cố”. Hóa ra đây chính là Chu Du một tay chống trời, trong trận Xích Bích quyết phát động phản công Tào Tháo.

Chỉ có Chu Du mới gọi Tôn Sách là đại ca, bởi vì Chu Du, Tôn Sách vốn là huynh đệ kết bái, bên nhau từ hồi để chỏm. Chỉ có Chu Du mới có thân thủ khiến người ta kinh ngạc, đao pháp như hát như thế. Sử chép Chu Du khí độ rộng rãi lại tinh thông âm luật, nói y cho dù là say rồi, người khác đánh đàn có sai thì y vẫn có thể không nhịn được quay lại liếc nhìn. Xem ra người này không chỉ tinh thông âm luật, vẫn có thể vận dụng âm luật vào trong đao pháp.

Đơn Phi biết “Ba lần chọc giận Chu Du” trong Diễn nghĩa chỉ là bịa đặt, mà cảm giác Diễn nghĩa cho người ta là Gia Cát Lượng thành thục, Chu Du còn phải nhỏ hơn Gia Cát Lượng nhiều lắm. Trên thực tế là Gia Cát Lượng khi còn vừa cày ruộng vừa tự kể chí lớn, thì Chu Du đã cùng Tôn Sách chinh chiến Giang Đông mười năm. Tôn Sách có thể lấy Giang Đông, Chu Du thực sự chiếm một nửa công lao.

Mười năm như một cái chớp mắt.

Chu lang khí phách không giảm.

Cảm giác Đơn Phi nhìn sang, người nọ buông hai tay Tôn Sách ra, sau đó cầm lấy tay Đơn Phi, nhìn thẳng vào mắt Đơn Phi, người nọ cười ấm áp nói: -Chu Du sớm nghe đại danh của Đơn công tử, biết ân tình của Đơn công tử đối với Giang Đông, bây giờ được thấy, thật sự là tam sinh hữu hạnh.

Mọi người cùng kinh sợ.

Khi nghe người nọ gọi Tôn Sách là đại ca, ở đây lại có không ít người đoán được người đến là ai, nhưng khi nghe Chu Du tôn sùng Đơn Phi như thế, thì vẫn khiến không ít người cảm thấy khác lạ trong lòng.

Đơn Phi cũng không đoán được Chu Du lại nhiệt tình như thế, mỉm cười nói: -Ta sớm nghe nói đến đại danh của Chu Tướng Quân, bây giờ được thấy, cũng rất bất ngờ.

Trong khi hắn nói thì bất giác nhìn sang Triệu Tư Ích.

Phụ tử Sở Uy đã đứng trước người Triệu Tư Ích.

Đơn Phi tuy rất muốn biết Chu Du làm sao cứu được đám người Cát phu nhân, nhưng càng biết quan hệ ân oán trong nội bộ Vân Mộng càng quan trọng hơn. Nếu Triệu Tư Ích chết, Sở Thiên Lý lập tức phải chết theo gã, vậy Sở Uy sẽ có phản ứng thế nào, không ai có thể đoán được.

Triệu Tư Ích không ngừng nôn máu, nhìn phụ tử Sở thị đứng trước mặt, vẫn có thể cất tiếng cười nói: -Sở Uy, vì sao không động thủ? Có phải sợ giết ta rồi, thì nhi tử ngươi cũng khó chạy thoát không? Ngươi nhìn thì công bằng, nhưng ý niệm tính toán trong lòng, sao ta lại không hiểu? Ngươi luôn không ra tay, là nghĩ chỉ cần ta không chết, nhi tử ngươi tạm thời cũng không cần chết, nhưng nhi tử ngươi lại không biết tâm ý của ngươi, một chưởng này lại chặt đứt đường sống của y.

Sở Thiên Lý nổi giận.

Gió lạnh thấu xương, thổi lá khô trên mặt đất xoay chuyển gần lão giả như sắt kia, tiêu điều rơi xuống, giống như lão giả đau khổ đứng đó bất lực, yếu ớt.
Chương 629: Ác có ác báo, vậy thiện thì sao?.
Chương 629: Ác có ác báo, vậy thiện thì sao?

Sở Uy đứng đó, chớp mắt như già đi rất nhiều.

Ông ta vốn tính tình dữ tợn, không chịu được bất cứ sai sót gì. Nếu không phải như thế, ông ta cũng sẽ không quyết ý muốn bắt Sở Thiên Tứ về, cũng ra tay vô tình với Sở Thiên Lý.

Ông ta tự nhận là hóa thân của công chính, tự nhiên sẽ không khiến người ta nhìn thấy ông ta có chút thiên vị nào với người nhân, nhưng vào lúc này, ông ta lại rất hoang mang.

Thiên Tứ chết rồi, Thiên Lý sắp nối gót theo…

-Vì sao?

Thanh âm Sở Uy cuối cùng có chút run rẩy. Ông ta không phải sợ hãi, mà là bi thương bất đắc dĩ. Sở Uy ông ta cả đời công chính duy trì quy tắc của Vân Mộng, bây giờ sao lại có kết quả thế này?

-Vì sao?

Triệu Tư Ích lại cho rằng Sở Uy đang hỏi tại sao gã lại phản bội Vân Mộng, cười lớn nói: -Tại sao ngươi không đi hỏi Sở Thiên Tứ, tại sao ngươi lại hỏi ta?

Mắt thấy Sở Thiên Lý tiến lên một bước, Triệu Tư Ích cắn răng nói: -Được, ta nói cho ngươi biết tại sao! Nhìn Sở Thiên Lý dừng bước lại, Triệu Tư Ích gào lên nói: -Ta đã chịu đủ rồi, ta cũng muốn biết tại sao?

Mọi người ngẩn ra, không ngờ Triệu Tư Ích lại gào lên hợp tình hợp lý như thế.

Triệu Tư Ích lại không ngừng gào lên: -Hơn ngàn năm qua, người Vân Mộng tre già măng mọc rốt cuộc là làm cái gì? Thay đổi cái gì? Cái gì cũng đều không có! Chúng ta vốn có năng lực thông thiên, lại cả ngày canh giữ ở dưới đất buồn tẻ vô vị. Chúng ta vốn có thể hô mưa gọi gió trên đời này, nhưng ta lại chỉ có thể xua thú đuổi chim, làm bạn với chim thú. Đại Vũ dùng thủ đoạn ti tiện cướp lấy thiên hạ từ tay tổ tiên Bá Ích của chúng ta, tại sao ta lại không thể dùng chút thủ đoạn làm cái gì đó, tại sao ta phải thay đổi vòng luân hồi này? Người khác đều có thể tham gia vào luân hồi, tại sao ta không thể?

-Bởi vậy người quyết định bắt tay với Dạ Tinh Trầm? Ngươi thấy Sở Thiên Lý cầu xin ngươi, vừa hay tương kế tựu kế lợi dụng Sở Thiên Tứ chạy trốn để đảo loạn Vân Mộng.

Đơn Phi hỏi.

Triệu Tư Ích cười lạnh nói: -Nếu ta không dùng chút thủ đoạn, làm sao có thể rời khỏi Vân Mộng?

-Ngươi vì mình, không tiếc hi sinh người thân sớm tối bên ngươi? Sở Thiên Lý đau khổ nói.

Triệu Tư Ích không chút để ý, cười lạnh nói: -Sở Thiên Lý, ngươi ở Vân Mộng thật sự bị ngốc rồi sao? Ngươi quay đầu lại nhìn coi… Gã không thấy Sở Thiên Lý quay đầu, ánh mắt lại lướt qua mọi người, châm biếm nói: -Muốn thành đại sự, sao lại lề mà lề mề như thế chứ? Ngươi nhìn những người có mặt ở đây xem, ai ai cũng đức cao vọng trọng uy chấn một phương, tuyên dương mình suy nghĩ cho dân, nhưng trên tay ai mà không nhiễm chút máu tươi của tham lam danh lợi chứ? Ai không có? Đứng ra!

Không ai lên tiếng trả lời.

Triệu Tư Ích định nói thêm gì nữa, Đơn Phi đột nhiên nói: -Người khác ăn cứt cũng là lý do ngươi ăn cứt sao? Người khác phạm sai cũng là cái cớ để ngươi sai theo sao?

-Ngươi không cần giảng những đạo lý giả nhân giả nghĩa đó với ta. Triệu Tư Ích hung tợn nhìn Đơn Phi, nói: -Đơn Phi, tiểu tử ngươi cũng chưa chắc trong sạch như thế, chỉ là ngươi ngụy trang tốt hơn thôi. Trước nay thắng làm vua thua làm giặc, nếu ta đã thua rồi, phản bác nữa cũng vô dụng thôi, nhưng ta còn có thể sống tiếp.

Trong mắt lóe lên hào quang gian trá, Triệu Tư Ích nhìn Sở Thiên Lý nói: -Ta không chết, Sở Thiên Lý ngươi mới có thể sống tiếp. Chuyện của Sở Thiên Tứ là hai chúng ta làm, muốn sai cũng đã sai rồi. Cha ngươi bây giờ không ra tay được, lẽ nào ngươi thật sự không rõ dụng ý của ông ta sao.

-Ta hiểu.

Sở Thiên Lý lúc này ánh mắt rét lạnh, nói từng chữ một: -Có điều Triệu Tư Ích ngươi đã tính sai một điểm.

-Cái gì? Triệu Tư Ích ngạc nhiên.

Sở Thiên Lý lại đánh một chưởng qua!

Triệu Tư Ích thân mang trọng thương, nhưng gã vốn là kẻ tiếc mạng, bằng không lúc này cũng sẽ không cực lực biện giải. Mắt thấy Sở Thiên Lý lộ sát khí, trong lòng Triệu Tư Ích run rẩy, giây phút đó vẫn còn có thể cuốn hạc thứ trong tay đâm về phía Sở Thiên Lý.

Có điều thương thế y quá nặng, biết chắc căn bản không phải đối thủ của Sở Thiên Lý, Triệu Tư Ích khi ra tay còn thét lớn lên: -Ngươi giết ta chính là giết chết bản thân ngươi!

Vút!

Hạc thứ bị Sở Thiên Lý vươn tay đoạt lấy, vừa hay đâm lên ngực Triệu Tư Ích, sau đó xuyên qua sau lưng, chui sâu vào gốc cây mà Triệu Tư Ích tựa vào, ghim chặt gã lên cây nhất thời không ngã xuống.

-Có lẽ rất nhiều người đê tiện giống ngươi, nhưng không phải tất cả mọi người đều sợ chết như ngươi. Sở Thiên Lý nắm chặt hạc thứ trong tay, lộ ra gân xanh, nói từng chữ một.

Trong mắt đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là sợ hãi, và còn sự ác độc vô biên. Triệu Tư Ích gian nan quay sang nhìn Sở Uy, cố sức nói: -Sở Uy, ta chết rồi, nhi tử ngươi cũng nhất định phải chết, bằng không thì công bằng gì chứ? Ngươi nói…

Ba chữ “có phải không” gã còn chưa nói xong, thì đã ngoẹo đầu chết đi.

Có lá khô tung bay, không che được đôi mắt chưa nhắm của gã, trong đôi mắt chết không nhắm mắt kia còn mang theo sự ác độc và nguyền rủa cuối cùng.

Mọi người trầm mặc, không khỏi nhìn lão giả bi ai kia và Sở Thiên Lý đờ đẫn.

Cổ tay xoay chuyển, Sở Thiên Lý đã rút đao ra, quét đến cổ họng của mình!

-Dừng tay! Đơn Phi sớm đã nghĩ đến sẽ như vậy, khi đầu vai Sở Thiên Lý khẽ nhúc nhích thì đã thả người nhảy tới, nhưng người nhanh hơn hắn một bước lại là Sở Uy.

Sở Uy vươn tay bắt lấy cổ tay nhi tử, phía sau có quầng sáng màu lam mở ra.

Trong lúc Đơn Phi giật mình, Sở Uy đã ném Sở Thiên Lý vào quầng sáng, sau đó duỗi cánh tay, ném cả Cát phu nhân, Huyền Khúc, Huyền Ca vào trong quầng sáng, nhìn Đơn Phi nói: -Ngươi bảo tất cả mọi người cút khỏi đây, bằng không thì tất cả đều chết ở đây.

Lời của Sở Uy từ xa xa truyền đến, người lại mất hút trong quầng sáng.

Quầng sáng đóng kín lại.

Mọi người nhìn thấy kỳ cảnh trước mặt này, nghe thấy mệnh lệnh tràn ngập sát ý của Sở Thiên Lý, đều không rét mà run. Bọn họ đều biết Sở Uy không phải chỉ đe dọa cho có, mà là thật sự có bản lĩnh này.

Tôn Thượng Hương thấp giọng nói: -Đơn Phi, Sở Uy muốn giết nhi tử, không cần vào trong Vân Mộng mới động tay.

Đơn Phi cũng nghĩ như thế.

Quách Gia trầm ngâm nói: -Nhưng với tính cách của Sở Uy, nhất định phải giải quyết dứt khoát. Đơn huynh đệ, tính cách Sở Uy táo bạo, Cơ Quy lại thay đổi linh hoạt. Nếu đệ có thể đi vào bí địa lần nữa, nói không chừng còn có thể xoay vần một chút.

Đơn Phi khẽ gật đầu, trong lòng lại nghĩ nếu cửa Vân Mộng không mở ra, ta có đập bể đầu cũng không vào được. Xoay sang nhìn Hoàng Tổ đang run rẩy, Đơn Phi cau mày nói: -Hoàng Tổ Tướng Quân, ta nghĩ với sự anh minh của ông, bây giờ cũng biết tất cả mọi người chẳng qua chỉ bị lợi dụng mà thôi, mà chuyện trường sinh chẳng qua là vô căn cứ, bằng không Sở Thiên Tứ cũng sẽ không bị Trường Sinh Hương hại thành như thế.

Hắn không biết quan hệ giữa Sở Thiên Tứ và Trường Sinh Hương, nhưng nghĩ người này dùng Trường Sinh Hương rồi lại trở nên già nua mà không hóa thành xương trắng, cũng là một chuyện kỳ quái.

Có điều từ đầu đến cuối hắn chỉ biết Dị Hình Hương có thể khiến tính tình con người thay đổi, ai mà biết còn có thể biến thành cương thi bất tử? Vô Gian vốn là xuyên qua thời không, nhưng hắn lại chưa từng ngờ là thay đổi trong nháy mắt lại rung động như thế. Xem ra bí mật của Tam hương tuy dần dần được đào lên, nhưng năng lực thực sự của Tam hương, người đời chẳng qua cũng chỉ như ếch ngồi đáy giếng mà thôi.

Hoàng Tổ run giọng nói: -Đơn đại nhân nói rất đúng, lão hủ nhất thời ngu ngốc bị Hoàng Đường mê hoặc mới đối địch với Đơn đại nhân, bây giờ sớm đã biết sai rồi. Thánh hiền có nói biết sai chịu sửa còn gì tốt hơn, vẫn mong Đơn công tử cho lão phu một cơ hội sửa đổi.

Tuy ông ta già rồi, nhưng không hề hồ đồ, trong lúc nói chuyện không dám nhìn đám người Tôn Sách, thật ra biết cơ hội sống sót trước mắt nằm trong tay Đơn Phi.

Đơn Phi không khỏi nhìn sang huynh muội Tôn thị. Tôn Thượng Hương khẽ cúi đầu, vẫn kiên trì nói: -Đơn Phi, nếu chúng ta đã hứa hẹn, thì sẽ không thay đổi.

Trong lòng hơi kinh ngạc, Đơn Phi luôn cảm thấy lời người kia gần đây luôn có hai nghĩa. Hắn thoáng suy nghĩ, vẫn chú ý đến tình thế hiện tại:

-Vậy mời Hoàng Tổ Tướng Quân rút binh khỏi Vân Mộng Trạch, đừng quấy rầy nơi này nữa, không biết ý Hoàng Tướng Quân thế nào?

Hoàng Tổ rất kinh ngạc, vội vàng nói: -Lão hủ đang có tính toán này, hiếm khi Đơn đại nhân và lão hủ không mưu mà hợp. Đơn đại nhân nghĩa khí, lão hủ ghi nhớ trong lòng, ngày nào đó nhất định sẽ đáp tạ.

Ông ta thử đi ra mấy bước, thấy mọi người lại không hề đưa tay ngăn cản, lập tức quay lại trong trận quân thiết giáp, truyền mệnh lệnh, để binh Kinh Châu rút khỏi Vân Mộng Trạch.

Cho dù không có Đơn Phi dặn dò, Hoàng Tổ một khắc cũng không muốn ở lại Vân Mộng Trạch. Ông ta nghe lời nói của Sở Uy, lại biết hai nhi tử của Sở Uy đều phải chết, chỉ e người này sẽ trút lửa giận lên người ông ta. Sự thật đã chứng minh, bất luận Hoàng Tổ ông ta có bao nhiêu thuẫn binh thiết giáp, vẫn không cản được Sở Uy ra tay. Nếu đã như thế, lúc này không đi, còn đợi lúc nào?

May mà đầu óc đám người Tôn gia bị hỏng rồi, lại nể mặt Đơn Phi mà không giết mình, Tôn Sách chết đi sống lại, Hoàng Tổ ông ta cần có đối sách khác.

Về phần Vân Mộng Trạch, Hoàng Tổ ông ta có chết cũng sẽ không đến nữa đâu. Ông ta vội vàng rời đi, lại căn bản không biết là nhi tử của Sở Uy sắp chết, nhi tử của ông ta Hoàng Xạ cũng không an toàn, có điều cho dù biết, ông ta cũng rời khỏi nơi này trước rồi hẵng nói.

Tiếng bước chân soạt soạt, chúng binh Kinh Châu im lặng rời đi, trong lòng rất nhiều người đều cảm thấy may mắn không thôi, thầm nghĩ may mà Đơn Phi ra tay giúp đỡ, nên mới có thể thoát khỏi nơi quỷ quái này, lại trông mong người này cũng có thể bình an vô sự.

Lúc này trời đã sáng, nhưng sắc trời vẫn âm trầm, trong Vân Mộng Trạch lại càng nặng nề u ám.

Đơn Phi liếc nhìn Quách Gia, Quách Gia không cần đợi Đơn Phi nói thêm gì, gật đầu nói: -Ta đi khuyên Triệu Đạt, ai cũng không có mặt, bọn họ ở lại đây làm cái gì?

Hơi thở phào nhẹ nhõm, Đơn Phi lập tức cảm thấy mệt mỏi muốn chết, nhưng nghĩ đến kế hoạch của Dạ Tinh Trầm đã không thể thành công, trước mắt chỉ cần xử lý thêm chuyện nội bộ của Vân Mộng Trạch nữa, nếu còn có thể cứu Sở Thiên Lý, tạm thời có thể nói là mọi sự đại cát.

Liếc nhìn Tôn Thượng Hương, khóe miệng Đơn Phi mỉm cười, thầm nghĩ kế tiếp chỉ cần chậm rãi đợi Tôn Thượng Hương khôi phục ký ức, cho dù không khôi phục được, hắn cũng không miễn cưỡng.

Không đợi nói thêm gì cả, Đơn Phi chỉ cảm thấy phía sau có khác thường, quầng sáng màu lam mở ra, Huyền Khúc lại từ trong đó nhảy ra.

Mọi người đều kinh ngạc.

Chu Du không khỏi nói: -Huyền Khúc cô nương, chuyện của Sở Thiên Lý thế nào?

Huyền Khúc hơi đỏ mặt, chậm rãi lắc đầu nói: -Ta không biết, Tông chủ bảo ta ra tìm Đơn Phi vào trong, e là thương lượng những việc này.

Sau khi nàng ra ngoài, ánh mắt như có như không rơi trên người Chu Du, có điều cuối cùng cũng không quên mục đích mình đến, nhẹ giọng nói: -Đơn công tử, mời.

Huyền Khúc nói thế, dưới chân lại không hề động đậy.

Đơn Phi lại không để ý sự khác thường của Huyền Khúc, thầm nghĩ bây giờ lửa đốt đến mông, sớm chu toàn một chút còn có thể xoay chuyển. Nếu đã như thế, có cơ hội thì tuyệt đối không thể bỏ qua, hắn quay đầu lại tỏ ý với Tôn Thượng Hương: -Huynh đi một lát sẽ về, muội chờ huynh.

Hắn thả người nhảy vào quầng sáng màu lam, bởi vì đã có kinh nghiệm, lần này Đơn Phi lại rơi xuống rất tự nhiên, nhưng sau khi đứng vững thì Đơn Phi bất giác ngây người, bởi vì người đứng trước mặt không phải là Cơ Quy, mà là một người trung niên thần sắc vàng võ.

Người nọ râu dài, có vẻ tự tin như từng dùng Rejoice, thấy Đơn Phi rơi xuống, người kia nói một câu khiến Đơn Phi suýt chút nhảy dựng lên, người kia tự giới thiệu: -Đơn Phi, ta là Từ Quá Khách, hôm nay cuối cùng đã gặp được ngươi rồi.
Chương 630: Kế hoạch của Nữ Tu.
Chương 630: Kế hoạch của Nữ Tu

Từ Quá Khách? Khi Đơn Phi nghe được lời này thì có chút giật mình, hắn tự nhiên biết người đó là ai. Đơn Phi hắn từ Nghiệp Thành nam hạ đến Đan Dương, vốn có một mục đích, chính là giao y thư mà Mã Vị Lai đưa hắn cho Từ Quá Khách.

Chuyện sau đó lại quanh co khúc chiết, bởi vì chuyện Từ Tể Đường mà hắn gặp được Ngụy Bá Dương, sau đó lại từ trong miệng Ngụy Bá Dương biết Từ Quá Khách nghe lời ông ta dặn mà đến Vân Mộng Trạch.

Sau đó Đơn Phi không đặt Từ Quá Khách ở trong lòng nữa, cũng không rảnh để ở trong lòng. Hắn tìm Thần Vũ, tìm hiểu bí mật Tam hương, thuận tiện cứu vớt thế giới mà đi ra ngoài biển, chuyển đến Vân Mộng, sao lại ngờ được lại gặp Từ Quá Khách trong tình huống này chứ.

Cung phản xạ để hắn và Từ Quá Khách gặp nhau cũng quá dài rồi đi.

Bỗng dưng nghĩ đến một chuyện, Đơn Phi dò hỏi: -Ngụy Bá Dương nói ngươi đã sớm đến Vân Mộng Trạch, ngươi sớm ở trong Vân Mộng Trạch rồi? Thấy Từ Quá Khách gật đầu, Đơn Phi suýt chút đá một cước qua: -Ngươi cũng sớm biết ta?

Từ Quá Khách lại nhìn ra sự bất mãn của Đơn Phi, giải thích nói: -Ta đích thực đã sớm biết chuyện của ngươi, ngươi chớ quên Vân Mộng có thể nhìn thấy tình huống của thế giới bên ngoài. Chuyện của Từ Tể Đường, ta vẫn phải cảm tạ ngươi ra tay giúp đỡ, có điều ta vì chút nguyên nhân, do vậy tuy biết ngươi ở đây, lại thủy chung không ra gặp ngươi.

Vậy bây giờ ngươi ra làm gì? Đều đã tàn cuộc rồi, ngươi lại đây để thu vé vào cửa sao?

Đơn Phi trầm mặc không nói.

Từ Quá Khách mỉm cười nói: -Là Ngụy Bá Dương bảo ta nói với ngươi… Gãi đầu, Từ Quá Khách có chút đỏ mặt nói: -Ông ta nói sau khi chuyện của Vân Mộng được giải quyết, ngươi phải lập tức đến Lâu Lan.

Đơn Phi bật cười, rất vui vẻ: -Ngươi gọi ông ta đến gặp ta.

Từ Quá Khách lại uyển chuyển cự tuyệt: -Ông ta có chút việc, tạm thời không thể gặp ngươi.

-Ngươi gọi ông ta qua gặp ta! Đơn Phi túm lấy cổ áo Từ Quá Khách, gần như là xách Từ Quá Khách lên, gầm lên: -Ngươi đến Vân Mộng là để thông báo ta đi Lâu Lan, có phải không?

Vớ vẩn!

Nếu trong tay Đơn Phi có lựu đạn, tuyệt đối sẽ ném cho Ngụy Bá vài trái. Hắn trước nay chưa từng gặp đối tác nào thái quá như vậy – Rõ ràng là Ngụy Bá Dương thuyết phục hắn đến Vân Mộng, cũng thương lượng với hắn, bảo Đơn Phi hắn chờ ở Kinh Châu.

Kết quả, Đơn Phi hắn đợi đến mốc meo, suýt chút đợi đến lúc đồng quy vu tận với mọi người, Ngụy Bá Dương cũng không thèm đi ra.

Sự tin tưởng đâu?

Đợi khi sự việc gần giải quyết, Ngụy Bá Dương lại bảo Từ Quá Khách nhảy ra bảo Đơn Phi hắn đi Lâu Lan, Tuy Đơn Phi hắn đích thực phải đi Lâu Lan, nhưng sao nghe thấy lại cảm thấy rất thái quá.

Từ Quá Khách có thể cũng cảm thấy hổ thẹn, hoàn toàn không tranh cãi, chỉ nói: -Đơn Phi, ngươi là truyền nhân Thiên Nữ.

-Truyền nhân Thiên Nữ thì làm sao? Không thể giận dữ đánh người à? Đơn Phi hỏi ngược lại, nhưng biết cho dù là đánh Từ Quá Khách một trận, thì lão cáo già Ngụy Bá Dương nhất định cũng sẽ không đi ra. Nén giận, Đơn Phi vẫn tha cho Từ Quá Khách.

-Vậy cũng không phải.

Từ Quá Khách tính cách lại khá tốt: -Ta đến đây không chỉ thông báo cho ngươi đến Lâu Lan. Thấy sắc mặt Đơn Phi không tốt lành gì, Từ Quá Khách nói tránh đi: -Bởi vì Ngụy tiên sinh phát hiện ra một bí mật cực lớn.

Y đưa tay vẽ ra hình một cái bánh thật lớn, tỏ ý là bí mật rất lớn. Thấy Đơn Phi thờ ơ hờ hững, Từ Quá Khách rất lúng túng nói: -Ngươi e là không biết, ta vốn là Tòng Sự Thanh Châu, nhưng cảm thấy thế gian ngu độn, nên mới từ quan đi theo Ngụy tiên sinh học đạo, đổi tên thành Từ Quá Khách, nhắc nhở bản thân chẳng qua chỉ là khách qua đường trong thế gian mênh mông này. Nếu đã như thế, chúng ta phải luôn làm chút chuyện có ý nghĩa.

Đơn Phi không có hứng thú với chuyện cũ của Từ Quá Khách, thầm nghĩ ngươi là khách qua đường cũng được, Tòng Sự cũng được, suy cho cùng cũng là kẻ lừa gạt mà Ngụy Bá Dương tìm được thôi.

Nhìn thấy dáng vẻ Đơn Phi lạnh nhạt, Từ Quá Khách lại rất có tinh thần chuyện nghiệp của kẻ lừa đảo, bám riết không tha: -Mã Vị Lai tiên sinh và Ngụy tiên sinh thật ra rất quen thuộc nhau.

Đơn Phi hơi động tâm, biết Từ Quá Khách không gạt hắn chuyện này.

Hắn đã biết dụng ý thật sự của Mã Vị Lai là muốn giao y thư cho Ngụy Bá Dương, thậm chí để Đơn Phi hắn tiếp xúc với Ngụy Bá Dương. Nói vậy, Mã Vị Lai và Ngụy Bá Dương sớm đã có giao tế rồi.

Đây lẽ nào là cái hố mà Mã Vị Lai, Ngụy Bá Dương liên thủ đào ra?

Đơn Phi ngẫm lại mà thấy sợ hãi trong lòng.

Hắn bị Tào Quan mang đến thế giới này, Mã Vị Lai thì lập tức xuất hiện sau khi hắn giết Doãn lão đại, sự tình thoạt nhìn rất trùng hợp, thật ra thì Mã Vị Lai sớm đã gặp Tào Quan, biết được kế hoạch của Tào Quan, nên mới đến gặp hắn!

Ngọc phù Thần Nữ là vật trân quý cỡ nào, Mã Vị Lai không phải là tiện tay cho hắn, mà sớm đã có ý nghĩ này. Mã Vị Lai vừa mở miệng là kể chuyện bốn huynh muội cho hắn nghe, hóa ra là sớm nói cho hắn biết một số chuyện…

Tào Quan đào hố to, Mã Vị Lai lại đào một cái hố trời, còn Ngụy Bá Dương càng không ngừng đào…

Đơn Phi nghĩ đến mặt cũng tái xanh, Từ Quá Khách hình như nhìn ra tâm ý hắn, phân bua nói: -Mã tiên sinh mặt lạnh tim nóng, Ngụy tiên sinh thì…lòng ông ta vẫn rất tốt.

-Vậy ông ta không tốt chỗ nào? Đơn Phi hỏi ngược lại.

Từ Quá Khách mỉm cười nói: -Ông ta quan tâm nhất vẫn là chuyện trường sinh, nhưng ông ta không hề sợ chết, mà là thật sự muốn phá giải đạo trường sinh. Còn chuyện khác, ngươi cũng biết, ông ta không muốn để ý quá nhiều. Tinh lực của mỗi người có hạn, Ngụy Bá Dương vốn là một kỳ tài ngàn năm khó gặp…

Đơn Phi cười nói: -Kỳ tài như ông ta thì nên bảo vệ cho tốt, còn loại như ta thì không ngại cứ xung phong lên đầu sao?

Từ Quá Khách vội nói: -Tuyệt đối không phải như vậy, là vì các hạ cực kỳ quan trọng, rất nhiều chuyện phải đích thân ngươi giải quyết mới được.

Đơn Phi biết các chính khách cổ động các thanh niên phẫn nộ đi chịu chết là dùng loại kỹ xảo này, mỉm cười nói: -Ta lại không có cảm giác này.

Từ Quá Khách khẽ thở dài nói: -Nhưng bất luận thế nào, ngươi cũng phải đi Lâu Lan.

-Vì sao? Ta đã bán thân cho các ngươi rồi à? Đơn Phi hỏi ngược lại.

Từ Quá Khách nhìn Đơn Phi hồi lâu, cuối cùng nói: -Mặc dù ta ở trong Vân Mộng, nhưng khoảng thời gian này không chỉ biết chuyện Từ Tể Đường, còn từng liên hệ với Ngụy tiên sinh.

Đơn Phi lại không bất ngờ về chuyện này, trên thực tế Vân Mộng là thiên nhãn trên đời, vậy rất có thể có phương thức liên hệ càng thần bí hơn với bên ngoài.

Thời đại kia của hắn còn có điện thoại video, Vân Mộng trò chuyện với bên ngoài cũng không hiếm lạ gì. Hắn lấy làm lạ là Vân Mộng sao lại để Từ Quá Khách đi vào, lại làm sao bảo Từ Quá Khách liên hệ với Ngụy Bá Dương.

Từ Quá Khách nhìn ra nghi hoặc của Đơn Phi: -Đơn Phi, ngươi là người thông minh, ta rất muốn hỏi ngươi một vấn đề. Người trong Vân Mộng rất mạnh mẽ, có điều rất nhiều người trong bọn họ suy cho cùng cũng là người tốt, cũng có thể nói là kẻ ngây thơ. Nhưng trên đời này, người tốt hoặc người ngây thơ cũng dễ dàng bị lợi dụng và tổn thương. Từ Tể Đường chính là một ví dụ, Vân Mộng bây giờ cũng như thế, không liên quan đến mạnh yếu, kẻ ngây thơ thì luôn biến thành con mồi.

Đơn Phi hơi giật mình, cũng không ngờ Từ Quá Khách lại thảo luận vấn đề này với hắn.

-Tại sao lại thế? Từ Quá Khách chậm rãi hỏi.

Đơn Phi sau một lúc lâu nói: -Bởi vì đây không phải là thế giới ngây thơ. Người ngây thơ không biết tính kế người khác, nhưng khi người khác tính kế, thì người ngây thơ có mạnh hơn nữa cũng khó tránh bị thương tổn. Khi hắn nói ra đáp án, thần sắc ít nhiều có chút than thở.

Chốn đào nguyên dù sao cũng chỉ tồn tại trong sách, trên thực tế, nơi nào có người thì có giang hồ, đó mới là đạo lý bất biến.

Từ Quá Khách lại cười nói: -Ngươi nói quá chính xác. Rất nhiều người vốn nghĩ đến đạo lý này, người ngây thơ không phá giải được nan đề này, chỉ có người không ngây thơ nhưng tâm địa thiện lương như các hạ mới có thể thật sự giải quyết vấn đề.

Đơn Phi lẩm bẩm nói: -Quá khen.

-Ngụy tiên sinh và Mã tiên sinh đều giống như ngươi. Từ Quá Khách chậm rãi nói: -Các ngươi không ngây thơ, nhưng cũng không phải tà ác, cũng không tham lam, chính bởi vì các ngươi không tính kế, người như Cơ Quy mới tôn kính Ngụy tiên sinh và Mã tiên sinh, và bây giờ là ngươi. Người như các ngươi, tuy ở nơi hiểm ác, nhưng luôn có thể biến nguy thành an.

Đơn Phi thản nhiên nói:

-Cho dù ngươi có nói ta thành thánh nhân, thì cũng đừng hòng gạt ta đi Lâu Lan.

Từ Quá Khách nhìn Đơn Phi hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: -Ngươi phải đi Lâu Lan. Tuy ngươi có thể vờ như bình thản, nhưng ngươi làm sao lại không biết Lâu Lan lúc này mới là mấu chốt giải quyết vấn đề.

Trong lòng Đơn Phi khẽ động.

Hắn lại không thể phủ nhận điểm này. Trên thực tế, bất luận là Nữ Tu, Thi Ngôn đều bảo hắn đi Lâu Lan, hắn cũng biết nơi đó sẽ có đáp án cuối cùng. Hắn đã đi đến bước này, sao lại không muốn giải đến cùng chứ? Càng huống chi hắn biết kế hoạch của Dạ Tinh Trầm tuy bị hắn phá hoại, nhưng với cách làm người của Dạ Tinh Trầm, tuyệt đối sẽ không thu tay.

Đại kế diệt thế không phải là kết thúc, mà là mở màn mới mà thôi!

-Huống chi… Từ Quá Khách chần chừ nói: -Ngụy tiên sinh nói, Tôn Thượng Hương nhất định phải đi Lâu Lan, lúc này e là cũng phải nhanh chóng đi Lâu Lan.

-Ngươi nói cái gì? Đơn Phi đột nhiên tiến lên một bước, hai mắt gần như phun máu, quát khẽ: -Nàng ấy đi Lâu Lan làm gì? Các ngươi thật quá đáng, tại sao phải tính kế nàng ấy chứ?

Từ Quá Khách nhìn xung quanh, cười khổ nói: -Người tính kế nàng ta tuyệt đối không phải chúng ta…

Yên lặng một lúc, Từ Quá Khách hạ giọng nói: -Ngụy tiên sinh bảo ta nói với ngươi, nếu ông ta đoán không sai, Tôn Thượng Hương nhất định phải đi Lâu Lan, bởi vì Nữ Tu muốn để nàng ấy đi!

-Cái gì? Trong lòng Đơn Phi nghiêm nghị.

Từ Quá Khách hạ giọng nói: -Ngươi biết câu đoạt xá của Đạo gia không?

Đơn Phi từng gặp nhiều chuyện quỷ dị, sao lại không biết chuyện này, nói một cách đơn giản – đoạt xá chín là một người thông qua việc cướp đoạt thân thể của người khác để sống lại lần nữa.

Hắn sớm biết đây là bí truyền của Đạo gia, nhưng nghĩ đến Nữ Tu từng sống lại trên người Tôn Thượng Hương, mí mắt bất giác co giật: -Truyền nhân của Nữ Tu không chỉ kế thừa năng lực, còn bị Nữ Tu cướp đoạt thân thể?

Giờ phút này hắn gần như lạnh thấu cả xương cốt.

Từ Quá Khách hồi lâu mới nói: -Ngụy tiên sinh biết nếu ngươi hiểu điểm này, những chuyện còn lại ngươi cũng sẽ nghĩ đến.

-Ta không nghĩ ra, ngươi nói! Đơn Phi không phải không nghĩ ra, mà là nghĩ mà thấy run rẩy, căn bản không dám nghĩ sâu thêm.

Từ Quá Khách cẩn trọng, hạ giọng nói: -Ngụy tiên sinh vô cùng hiểu con người Dạ Tinh Trầm, biết tận trong xương tủy lão ta che giấu dã tâm cực kỳ điên cuồng, do vậy từ sớm đã bảo ta thông báo cho Nữ Tu phòng bị. Nhưng đáng tiếc, Cơ Quy tuy cẩn thận, bọn Sở Uy vẫn rơi vào kế của Dạ Tinh Trầm. Tuy kế hoạch của Dạ Tinh Trầm gặp trở ngại, nhưng lão tuyệt đối không bỏ qua. Bốn bí địa lớn trên đời này ngoài trừ Côn Lôn ra, chỉ có bí địa Bạch Lang là không bị cuốn vào trong đó, Dạ Tinh Trầm nhất định sẽ nghĩ cách để họ tham gia vào. Chỉ cần người của ba bí địa lớn xao động, thì cái gọi là chư hầu Trung Nguyên toàn bộ chỉ là con rối thôi, đến lúc đó sẽ khó có ai ngăn được kế hoạch diệt thế của Dạ Tinh Trầm nữa.

-Nhưng Nữ Tu sẽ. Đơn Phi lạnh giọng nói, lúc này hắn hoàn toàn tỉnh ngộ.

Từ Quá Khách thận trọng gật đầu nói: -Đúng vậy, Nữ Tu sẽ! Hơn nữa Ngụy tiên sinh nói, với thủ đoạn của Nữ Tu, nhất định sẽ thừa cơ triệt để diệt trừ bí địa Bạch Lang. Nàng không thể khôi phục lại ở dưới đất, nên mới dùng cách đoạt xá để thông qua Tôn Thượng Hương thực hiện kế hoạch này!
Bình Luận (0)
Comment