Thấu Xương - Delphic

Chương 11

Rất xinh đẹp.

Dáng vẻ em ấy thống khổ trông rất xinh đẹp.

Dương Hi lập tức bật khóc, nước mắt tuôn ra như lũ vỡ đê. Chắc chắn Hòa Ngưng xem cậu như người hắn thích ở cấp ba, nên mới hành hạ cậu.

Về phần người đó là ai và đã đi đâu, Dương Hi không dám tưởng tượng.

Có lẽ… Có lẽ chết bệnh, hoặc là bị hắn chơi đùa đến chết rồi.

“Lại khóc nữa.”

Hòa Ngưng rút miếng khăn giấy, nhẹ nhàng lau khóe mắt và lông mi Dương Hi, giả vờ giận dữ dọa cậu như đối xử với một đứa trẻ, “Còn khóc nữa là không dẫn em ra ngoài đâu.”

Không được!

Dương Hi hoảng sợ, cậu không muốn bị một tên tâm thần khoác lớp da đẹp trai chơi đùa đến chết. Cậu rũ mắt làm ra vẻ khúm núm, “Xin lỗi anh…”

Hòa Ngưng cắn môi cậu, vừa hôn vừa thò tay vào vạt áo rộng của Dương Hi, nhéo eo rồi sờ thẳng lên trên, lại trượt từ tấm lưng gầy gò xuống đến bờ mông cậu, lột sạch cả đồ lót lẫn quần ngoài một lượt.

Dương Hi quay lưng về phía Hòa Ngưng, bị đè trước bồn rửa tay rên rỉ khó nhọc, đầu ti bị ngón tay móc vào khuyên kéo qua kéo lại. Bộ phận sinh dục của cậu kề sát vào đá cẩm thạch lạnh lẽo, đầu đỉnh hơi ướt. Cậu cúi đầu, cổ họng bị giữ chặt, Hòa Ngưng hôn lên làn da mịn màng sau gáy cậu, cảm giác đó giống như nét vẽ ẩn ý đưa tình của nhà thơ khi miêu tả mùa xuân.

Lỗ nhỏ mềm mại dễ dàng được mở rộng, “Tôi vào nhé.”

Một lời nhắc nhở không tính là nhắc nhở, Hòa Ngưng giữ eo và kéo khóa quần Dương Hi, chú khủng long thô to ngẩng cao đầu vừa nhẹ nhàng vừa nặng nề đâm vào người cậu.

“A a… Ưm, ha…” Khoái cảm nóng bỏng khi lối vào từ từ được lấp đầy quét qua bụng dưới, cơn bão làm tình hoành hành trong ngõ nhỏ mềm mại, bẻ cành quật cây. Khuôn mặt cậu vương đầy nước mắt, khóc lóc ghé vào trước gương bị một người đàn ông khác làm nhục đến mức bắn tứ tung, dòng nước màu trắng chảy dọc uốn lượn theo bắp đùi, cậu xấu hổ siết chặt hai chân, nhưng hai chân lại bị nâng cao lên, “Ưm hức… Đừng… Đừng làm vậy…” Khe mông như ruột trái lê tươi mọng nước bị tách ra hết cỡ, lỗ nhỏ trơn bóng lộ ra hoàn toàn đang nuốt chửng một thứ có kích thước không hề tầm thường.

“Đừng làm gì? Hửm?”

Hòa Ngưng nâng cầm cậu lên khiến cậu phải ngẩng đầu, cắn nhẹ lên vành tai quyến rũ: “Không phải em thích lắm sao?”

Dương Hi trong gương đỏ hết từ mặt đến chóp mũi đến bờ môi, hai chân mở rộng đón nhận từng cú thúc của người sau lưng, cậu bị cảnh tượng hung khí đáng sợ của người kia liên tục ra vào cơ thể mình dọa sợ. Nước mắt không kìm được nhỏ lên tay Hòa Ngưng, vẻ mặt dâm đãng và thấp hèn khi bị xâm hại như ngôi sao khiêu dâm hạng ba trong một bộ phim tục tĩu.

“Hức hức… Đừng mà…”



“Đừng trốn, nhìn kỹ xem nào. Không phải em vẫn luôn muốn như vậy sao?”

“A! Đau quá! Không muốn… A…”

Hòa Ngưng cầm họa mi đã nguội nhưng vẫn cứng ngắc của cậu cọ mạnh lên đá cẩm thạch, đau đến mức kêu rên thảm thiết bắn liên tục, chất dịch màu trắng nhỏ xuống tí tách, toàn thân chú chim cũng không biết bị cọ xát nên đỏ hay bị bóp nên đỏ, vừa sưng vừa đau.

“Ư hư…” Cậu mơ màng ghé vào bồn rửa mặt liên tục bị xâm hại, rên rỉ cầu xin tha thứ. Chú em đau nhức không thể nào cứng nổi nữa, cuối cùng Hòa Ngưng chạy tăng tốc vài nhịp mới rút ra khỏi cơ thể cậu, một lượng lớn tinh d*ch ào ra giữa chân cậu.

Dương Hi xụi lơ trong ngực Hòa ngưng như con rối đứt dây. Cậu bị ném lên giường, một vật thể ướt át trượt vào giữa hai chân yếu ớt đang mở rộng, đó là Hòa Ngưng đang dùng khăn giấy ướt lau sạch bên dưới cho cậu.

“Ư… Đau…”

Họa mi đỏ bừng co rút đau đớn khi khăn ướt lau vào, thằng cha thần kinh này đúng là không phải người, có lẽ mấy ngày tới cậu đi tè sẽ khó chịu lắm cho coi.

“Có đau lắm không?”

“A… Đừng!”

Hòa Ngưng lại cố ý cạ mạnh, Dương Hi đau đớn che chim sẻ, nghiêng đầu nhìn hắn muốn khóc mà không khóc nổi.

“Được rồi,” Hòa Ngưng kéo chăn che cơ thể cậu, cười hôn mặt cậu, “Em có thể nghỉ ngơi.”

Sau khi Hòa Ngưng ra khỏi phòng, Dương Hi nằm trên giường ngủ mê mệt, giữa chừng lại bị đánh thức cho ăn chút thực thẩm bổ sung dinh dưỡng rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Cậu nhất định phải nhân cơ hội này nhờ người khác giúp đỡ, gọi cảnh sát đưa tên biến thái bạo dâm này ra trước công lý…

Bên cạnh có rất nhiều người vây quanh.

Bọn họ là ai?

Dương Hi còn chưa thấy rõ mặt bọn họ, cả người cậu đã bị đẩy từ người này sang người kia như một món đồ chơi, chưa kịp đứng vững lại bị đám người đang cười đùa tiếp tục xô đẩy.

Dừng lại!

Cậu cố sức vùng vẫy, một người trong đó chợt sững người, hung hăng đẩy cậu ngã ra đất, giơ nắm đấm định đánh cậu.

Không!

Chiếc xe xóc nảy, Dương Hi giật mình tỉnh giấc.



“Tỉnh rồi à?”

Dương Hi nhìn về phía cửa sổ xe trước ghế phó lái, chín giờ tối rồi. Cậu ngồi trên xe Hòa Ngưng, quần áo trên người chỉnh tề.

“Ừm…”

Cậu cau mày dụi mắt, bên dưới vẫn hơi đau. Cơn ác mộng quen thuộc đang liên tục phát lại trong đầu cậu, nhìn cảnh đường phố ngược chiều ngoài cửa sổ, cố gắng chuyển hướng chú ý, “Đang… Đi đâu vậy?”

“Chờ chút nữa em sẽ biết.”

Dương Hi khoanh tay bó gối ngồi trong xe, trong lòng nghĩ xem làm thế nào để nói với người khác về hoàn cảnh của mình và cầu cứu họ mà không bị Hòa Ngưng để mắt tới.

Mười mấy phút sau, xe dừng trước một tòa nhà tối màu trông như lâu đài cổ, xuyên qua những khoảng trống ở hàng rào bên ngoài, có thể nhìn thấy nam nữ thanh niên đang chuyện trò ôm ấp trong cảnh đèn màu rực rỡ… Đó là một ngôi nhà kinh doanh quán bar.

“Đi thôi.”

Hòa Ngưng xuống xe, tự nhiên ôm vai cậu đẩy hàng rào gỗ, đi qua khu vườn nhỏ tối tăm phía trước quán bar, vừa bước vào cửa, tiếng nhạc đinh tai nhức óc và tiếng nói chuyện ồn ào đập thẳng vào màng nhĩ như sóng điện.

Những nụ hôn gián tiếp của người cùng giới lẫn khác giới, say rượu, cảnh thác loạn hỗn độn khiến Dương Hi rất khó chịu, mùi rượu và mùi khói tràn ngập trong không khí khiến cậu choáng đầu hoa mắt. Từ sau cấp ba cậu rất ít ra ngoài, chứ khỏi nói tới những chỗ ồn ào thế này. Cậu như một người bệnh tái phát bệnh cũ, cảm giác sợ hãi như núi đè biển dâng khống chế hơi thở của cậu, cả tay và chân đều đang phát run.

Dương Hi quay sang nhìn Hòa Ngưng cầu xin, “Hòa Ngưng… Em…”

“Hử? Sao cơ?”

Hòa Ngưng ôm cậu, còn chưa kịp nghe kỹ thì có người ở ghế dài cách đó không xa vẫy tay với hắn, hắn cũng vẫy tay đáp lại.

“Còn nhớ bọn họ không?”

Hòa Ngưng kề sát tai cậu nói, Dương Hi nhẫn nhịn khó chịu quay đầu nhìn theo tầm mắt hắn, tay chân toàn thân lập tức phát lạnh như bị đóng băng, gượng gạo đứng đờ ra đó.

Là bọn họ!

Những kẻ luôn treo nụ cười nhiệt tình trên mặt… Sao cậu không nhớ cho được!

Bọn họ đều là hung thủ đã giết chết thời học sinh cấp ba của cậu!Hết chương thứ mười một
Bình Luận (0)
Comment