Thầy Bói Thiên Tài: Trùng Sinh Tiểu Phú Bà Hàng Tỷ

Chương 12

Ngô Song cầm tượng đất nhất thời kinh ngạc.

Từ Văn Tĩnh thấy cô nhìn chằm chằm tượng đất thì cho rằng cô thích cái này liền hào phóng nói: “Hựu Hựu ngươi thích tượng đất nhỏ phải không? Vậy tượng nhỏ này ta cho ngươi.”

“A? … Không, ta không cần, ta chỉ là muốn nhìn kỹ một chút thôi.” Ngô Song hồi phục lại trạng thái ban đầu, vội vàng để tượng nhỏ xuống.

Đối với đoàn bạch khí kia cô mơ hồ đã biết đó là gì nhưng cô chỉ muốn chứng nhận một chút.

Cô để tượng nhỏ xuống rồi quan sát ba cái tượng nhỏ nguyên vẹn còn lại, quả nhiên ba tượng nhỏ kia cũng có một đoàn bạch khí lưu động xung quanh.

Ngô Song suy nghĩ một chút lại nhìn về phía Từ Văn Tĩnh hỏi: “Chị Tiểu Tĩnh, Từ bá bá thật sự nói mấy tượng đất nhỏ này có giá rất cao? Chúng nó vốn dĩ chỉ là bùn niết thôi, vì sao lại được cất giữ cẩn thận như vậy?”

“Ngươi vấn đề này ta cũng hỏi quá ba ba lạp, ba ba nói chúng nó có thể là đồ cổ.”

Từ Văn Tĩnh nghe thấy cô hỏi như vậy thì cười hì hì đáp: “Ba ta nói mấy tượng đất nhỏ này là do họ Trương cất giữ, chỉ tiếc người bán không biết nên làm hỏng rồi nên nó mới không đắt nữa. Cho nên ba ta mới mua cho ta chơi.”

Tượng đất nhỏ này quả nhiên là đồ cổ nhà Thanh! Giống như suy đoán của cô nhưng đáng tiếc lại bị hỏng rồi.

Dù như vậy nhưng cô có thể biết được đoàn bạch khí kia là gì, đó chính là một loại linh khí.

Cổ ngữ có câu: Vạn vật đều có linh..

Trải qua ngàn năm lắng đọng cùng tích lũy, lịch sử dài như vậy những thứ còn lưu lại nhất định sẽ có một chút thiên địa linh khí.

Đối với loại thuyết pháp này Ngô Song tấc nhiên biết, trước kia khi cô học đại học có một người bạn cùng phòng có nhà mở tiệm đồ cổ, thường hay nói về đồ cổ cho các cô nghe cho nên lâu dần cũng thấm, Ngô Song cũng biết một chút về giám cổ.

Nhưng linh khí thì cô chỉ nghe nói chưa nhìn thấy bao giờ, không nghĩ sau khi cô trùng sinh lại có cơ hội nhìn thấy cái thứ huyền diệu khó giải thích này.

Ngay từ đầu khi nhìn thấy tượng dất thì Ngô Song cũng không nghĩ nó là đồ cổ, cô không nghĩ một đứa bé như Văn Tĩnh lại có thể mua được cái loại cổ vật này.

Bây giờ cô nhìn được linh khí màu trắng với nghe nói tượng đất này được nhà họ Trương bán, Ngô Song lập tức xác định, đây thật sự là đồ cổ!

Vuốt ve tượng đất nhỏ, Ngô Song đột nhiên nghĩ tới một kế làm giàu haha.

Nếu mắt cô có thể nhìn thấy được linh khí của đồ cổ như vậy cô đi mua đồ nhất định là chọn cái nào chuẩn cái đó.

Lúc này là đầu thế kỉ XIX, ở các thành phố lớn mọi người cũng không coi trọng đồ cổ như trước, đừng nói chi là bọn họ ở thị trấn nhỏ.

Nếu cô có thể kiếm được nhiều bảo bối, vậy chờ thêm vài năm đồ cổ lên ngôi cô không phải giàu to a?

Ngô Song càng nghĩ càng thấy kế hoạch khả thi, có thể làm.

Hơn nữa cô không nhớ rõ, hình như năm 2000, các chuyên viên khảo cổ tìm ra được Cổ Thành ngàn năm ở gần đây.

Từ đó về sau chỗ này liền trở thành địa điểm du lịch, sau đó các tiệm đồ cổ phát triển nhanh chóng, đặc biệt là tranh chữ, trân bảo, Phỉ Thuý Ngọc thạch càng ngày càng phát triển rất mạnh.

Đến lúc cô đi học đại học thì chỗ cô đã thành thành phố nổi tiếng toàn quốc về nơi giao dịch đồ cổ ngọc thạch. Có rất nhiều người dựa vào chuyện này liền phát tài nhưng một số người phất lên nhanh cũng sụp nhanh.

Năm đó Ngô Song chỉ là cô bé mồ côi có hoàn cảnh khó khăn nên chỉ có thể xem tin tức qua báo. Hiện tại cô có dị năng, sao không vì chính bản thân mà gây dựng một tiền đồ sáng lạn cơ chứ?

Ngô Song càng nghĩ càng vui vẻ, nhịn không được kéo tay Từ Văn Tĩnh hỏi: “Chị Tiểu Tĩnh, chị mua mấy tượng đất này mất bao nhiêu tiền? Trong công viên có bán nhiều đồ như thế này hay không?”

“ Ta mua mất có 2 đồng tiền.”

Nghe thấy cô hỏi, Từ Văn Tĩnh đắc ý nói: “Hựu Hựu, ngươi có phải cũng muốn đi công viên mua đồ phải không? Lần sau ta dẫn ngươi đi, chỗ đó mới cũ đều bán, có rất nhiều trò chơi vui. Nhưng có rất nhiều người chào giá đắt lắm, phải mặc cả mới mua được. Mấy tượng nhỏ này giá 20 đồng, cuối cùng ta mặc cả mua 2 đồng. haha!”

“Chị Tiểu Tĩnh, ngươi thật lợi hại.” Ngô Song không chút do dự liền giơ ngón tay cái lên.

Mới 8 tuổi có thể dùng 2 đồng tiền mua về bốn tượng đời Thanh làm bằng đất, quả thật rất lợi hại.

Nhưng khi hỏi giá tiền, Ngô Song lại phát hiện ra một vấn đề khác.

Bây giờ cô còn rất nhỏ, tiền mùng tuổi năm nay cô mới được hơn 30 đồng tiền.

Nếu ở công viên cô thấy được thứ tốt, 30 đồng không đủ thì làm thế nào a?

Ngô Song có chút hối hận, sớm biết mắt có thể nhìn thấy linh khí thì hôm đó cô nhất định sẽ nhận hồng bao nhà thôn trưởng. Đáng tiếc chuyện gì cũng đã qua nên cô hối hận cũng đã muộn.

Văn Tĩnh giới thiệu rất nhiều trò chơi trong công viên thấy cô không nói chuyện liền quay đầu hỏi: “Hựu Hựu, ngươi đang suy nghĩ gì đấy? Có phải muốn đi ngay không? Không bằng hai ngày nữa ngươi cùng ta lên huyện đi? Ngươi có thể ở trong nhà ta, ta dẫn ngươi đi chơi.”

“Vâng… ta phải hỏi mẹ đã.”

Ngô Song cảm ơn ý tốt của Từ Văn Tĩnh, hai người nói chuyện một lúc lâu, người lớn trong Từ gia đều đã trở về, Ngô Song liền chào hỏi rồi đi về.

Trên đường về nhà cô vẫn đang suy nghĩ: Nên làm như thế nào thì mới có thể kiếm tiền nhanh? Đào bảo thì nhất định phải có tiền trước.

Lúc ăn cơm chiều, Ngô Song lặng yên nghĩ: chuyện này quả thật rắc rối, chẳng lẽ cô lại năn nỉ mẹ cho cô tiền tiêu vặt?

Cô đang cân nhắc đây, thình lình nghe thấy Lưu thái thái nói chuyện Lưu Hướng Tuyết: “Tam nha, ngươi nghỉ còn có mấy ngày? Mang Hựu Hựu đi lên trấn chơi đi, mua cho bé con vài bộ quần áo. Đừng để nó phải mặc quần áo cũ của Chiêu Đệ và Đến Đệ.”

“Vâng con cũng muốn mua Hựu Hựu một chút đồ. Năm trước khi con mua đồ không có Hựu Hựu nên con sợ không hợp nên không mua trước.”

Lưu Hướng Tuyết đáp ứng một tiếng, nàng tấc nhiên muốn con gái nhỏ ăn mặc gọn gàn xinh đẹp rồi.

g

Tiền nàng kiếm được cũng chỉ đủ nuôi sống ba người họ nên bình thường con gái nhỏ cũng không có quần áo mới, khó tránh bé con phải chịu ủy khuất.

Ngô Song vừa nghe các nàng đối thoại, nhất thời trước mắt sáng ngời, vội vàng buông đũa nói: “Bà ngoại, mẹ, quần áo của con vẫn đủ dùng, không cần mua quần áo mới, có thể mua cái khác cho con không?”

“A? Con muốn mua gì nào? Nói đi, chỉ cần không quá đắt mẹ sẽ mua cho con.” Lưu Hướng Tuyết có chút kinh ngạc, con gái nhỏ của nàng trước giờ rất ngoan chưa đòi mua gì bao giờ, nhưng hôm nay sao lại đưa ra yêu cầu này a?

Đối với yêu cầu của con gái nhỏ, nàng đương nhiên muốn thỏa mãn con bé cho nên Lưu Hướng Tuyết hỏi rất vui vẻ.

Ngô Song chớp chớp mắt, kéo ra Từ Văn Tĩnh làm ngụy trang: “Mẹ, hôm nay con qua nhà Tiểu Tĩnh con nhìn thấy mấy tượng đất nhỏ rất đẹp, chị ý nói là mua ở công viên trong thị trấn. Chị ấy còn nói ở đó có rất nhiều trò chơi rất vui, còn có cả đồ cổ nữa, con cũng mua một cái gì đó để chơi.”

Lưu Hướng Tuyết vừa nghe là đi công viên, lập tức đáp ứng : “Đi, vậy ngày mai mẹ dẫn con đi công viên chơi. Ngoài trừ việc mua đồ mẹ sẽ cho con chơi thoải mái ở công viên.”

“Vâng, cảm ơn mẹ.” Ngô Song hoan hô một tiếng, để lại trên má Lưu Hướng Tuyết một nụ hôn.

Lưu lão thái thái nhìn các nàng không khỏi cười : “Nha đầu kia, xem ra đã sớm muốn đi ra ngoài chơi a!”

Ngô Song trong lòng cười thầm, cô không ham chơi đâu, cô muốn kiếm tiền vì gia đình thôi.

Nghĩ đến ngày mai, nghĩ tới tương lai tốt đẹp sau này, Ngô Song hưng phấn đến nửa đêm mới ngủ được.

Cô cho rằng ngày mai đào bảo nhất định sẽ thuận lợi, ai biết, ông trời lại luôn cho cô nhiều “kinh hỉ” như vậy.
Bình Luận (0)
Comment