Thầy Bói Thiên Tài: Trùng Sinh Tiểu Phú Bà Hàng Tỷ

Chương 33

Ngày hôm sau, khi Ngô Song đến trường còn không biết nên khuyên nhủ Trương lão sư như thế nào thì đột nhiên Lương Mạt vươn cổ đến nói chuyện với cô.

Chỉ nghe Lương Mạt nhỏ giọng nói: “Ngô Song, ngày hôm qua ngươi gây họa rồi! Chồng của Trương lão sư là lãnh đạo Bộ giáo dục, thế mà ngươi cũng dám nói mộ tổ nhà nàng có vấn đề, ngươi không sợ hắn khai trừ ngươi à?”

“Làm sao ngươi biết chuyện này?” Ngô Song sửng sốt.

Lương mạt cười hắc hắc nói: “Ba ta cũng làm ở Bộ giáo dục, hai nhà chúng ta cùng ở một chỗ, hôm qua nghe thấy bọn họ nói như vậy. Ngươi cẩn thận một chút, Vương thúc nhà nàng rất bạo lực, hôm nay nhất định nàng sẽ giáo huấn ngươi!”

Hai người đang nói thầm thì Trương lão sư tới.

Nhìn thấy Ngô Song đang nói nhỏ cùng một cô bé, Trương lão sư lập tức trách mắng: “Ngô Song, chăm đọc sách vào, đứng đấy nói nhảm cái gì? Còn không mau đi đi!”

Lương mạt đồng tình liếc mắt nhìn Ngô Song, vội vàng ngồi thẳng người.

Ngô Song biết Trương lão sư đang giận chó đánh mèo, nhưng cô cũng không so đo, cô bị hiểu lầm nhiều rồi! Mỗi lần cô nhắc nhở người khác đều bị ghét như vậy mà!

Cô còn muốn nhắc nhở Trương lão sư nhưng nhìn thái độ này của Trương lão sư, cô biết nhắc nhở của mình lại vô ích rồi! Xem ra lần này họa không thể cứu rồi!

Buổi chiều hôm đó, vào lúc sắp tan học Trương lão sư đột nhiên nhận được một điện thoại, nói chồng nàng bị thương trên đường từ mộ tổ về.

Lúc ấy, Trương lão sư có chút bối rối, đầu tiên nàng không nghĩ đến tình huống của chồng mà là sợ hãi: chẳng lẽ những điều đứa bé nói là thật?

Nàng vội chạy đến bệnh viện, nhìn thấy chồng bị băng bó như xác ướp thì nàng không nhịn được khóc rống: “Lão Vương, sao thế này? Sao ngươi lại bị lật xe?”

Chú nhỏ Vương Cờ nói: “Chị dâu, con đường kia rất rộng cũng không biết anh cả lái xe như thế nào nữa, lúc đó em đi phía sau gọi anh ấy liên tục cũng không thấy anh ấy trả lời, sau đó giống như bị trúng tà cứ thế lao xuống mương, chị nói có kỳ lạ không?”

Trương lão sư nghe lời này, càng khóc lại càng khó chịu.

Nàng được giáo dục từ nhỏ, không bao giờ tin vào mấy chuyện tính mệnhbóiquẻ, nhưng hiện tại…

Nàng vừa khóc vừa nói với chú nhỏ chuyện kia: “Chú hai, chú có biết huyện ta cóTiểulinh nữ không? Ngày hôm qua nó trở thành họcsinhcủa chị…”

Vương Cờ vừa nghe nàng nói xong nhất thời oán giận: “Chị dâu, sao chị không nói chuyện này với em? Loại chuyện này chị không tin thì cũng cần phải kiêng dè một chút chứ! Chị mau nói cho em biết, nhà họcsinhkia ở đâu? Em đến hỏi một chút xem cô bé có thể phá sát không? Nhỡ đâu về sau lại xảy chuyện thì làm thế nào?”

Trương lão sư vừa nói ra địa chỉ thì Vương Cờ lập tức đi ra khỏi bệnh viện.

Tuy Ngô Song đã thấy mệnh Vương gia thảm thông qua mệnh của Trương lão sư nhưng cô cũng chưa tận mắt thấy phần mộ đó cho nên cô cũng không biết đây là sát gì?

Vương Cờ tìm đến nhà cô thì vừa thấy cô lắc đầu đã khẩn cầu: “Tiểuthàn tiên, cầu ngài đi cùng ta đến đó đi! Kỳ thật năm nay không động thổ chỉ là hôm nay là ngày giỗ của ông nội tôi, tôi với anh trai đi đến đó thắp một nén hương, thuận tiện nhổ cỏ luôn, năm nào cũng như vậy, không biết vì sao tự nhiên hôm nay lại bị như vậy. Cầu ngài chỉ điểm một chút!”

Ngô Song thấy thái độ thành khẩn của Vương Cờ, lại nhớ đến Trương lão sư nên đã đáp ứng đi cùng.

Tuy nửa năm trước cô đã học xong tướng thuật nhưng chưa bao giờ xem phong thủy cho người khác, đây cũng là lần đầu tiên cô xem.

Đến nơi đó, Ngô Song không khỏi có chút nghi hoặc.

Nơi này hội tụ nhiều linh khí, là một nơi huyệt vị cực kỳ tốt, làm sao có thể mang đến huyết quang tai ương cho người Vương gia chứ?

Ngô Song nhìn kỹ một chút đột nhiên bừng tỉnh hỏi: “Hôm nay, các ngươi có phải đã động đến phần mộ không? Phần mộ này có phải bị các ngươi chuyển từ hình vuông thành hình tròn phải không?”

“Ách, đúng như vậy.”Vương Cờ thấy cô hỏi lập tức đáp: “Hôm nay anh tôi cảm thấy phần mộ có chút trọc nên đã nhổ đi chỉnh thành như vậy, chẳng lẽ đấy là lí do phạm sát sao?”

“Không sai, chú mau chỉnh nó lại hình tròn đi!” Ngô Song thở dài giải thích: “Hình vuông thì cũng không có gì nhưng phong thủy chỗ này xung khắc với hình vuông, liền biến thành tứ diệp sát. Mỗi một diệp tử sẽ rớt đến một người thân trong nhà, nhất định người đó sẽ bị thương. Nếu chú không chỉnh lại thì nhất định sẽ có ba người nữa bị thương.”

Vương Cờ nghe xong bị dọa sợ vội vàng chỉnh lại như ban đầu.

Ở bên này chỉnh xong thì ở bên trong bệnh viện, Vương Thúc đang hôn mê đã tỉnh lại nhưng vết thương của Vương Thúc lại không thể tốt ngay lập tức, tay chân đều bị gãy, ít nhất cũng phải dưỡng bệnh mấy tháng!

Lúc Trương lão sư đi gặp Ngô Song thì không khỏi có chút xấu hổ.

Nàng mắt đỏ hoe nói cảm tạ với Ngô Song: “Ngô Song, lúc trước là ta không hiểu những chuyện kia, chuyện hôm nay ta thay mặt Vương gia cảm ơn em đã giúp nhà phá sát. Trong khoảng thời gian này ta sẽ xin phép nghỉ để chăm sóc lão Vương, nếu trong trường có ai nói gì em thì cứ trực tiếp nói với hiệu trưởng, ta sẽ nói chuyện với hiệu trưởng, đừng sợ.”

“Vâng, Trương lão sư yên tâm, con không sợ những người đó.”

Ngô Song nhìn Trương lão sư nước mắt dưng dưng, đột nhiên nhớ đến Tục Cân Tán của sư môn.

Tục Cân Tán dùng để chuyên trị gân cốt bị thương, hiệu quả tuyệt đối mạnh hơn thuốc tây rất nhiều. Nếu cô giúp chồng Trương lão sư trị bệnh này thì không chỉ có được ân tình của Trương lão sư mà còn có thể thay đổi hình tượng “TiểuThần Côn” một chút.

Cô biết hiện tại Trương lão sư sẽ không nói cô “mê tín dị đoan” nhưng trong lòng lại khác. Rất nhiều người đều như vậy, sẽ không kết bạn cùng với những người coibói…

Ngô Song cũng không muốn sẽ mãi bị mọi người bài xích, hiểu lầm.

Nghĩ đến đây cô mới thử hỏi: “Trương lão sư, con thấy bệnh này rất nghiêm trọng, sư môn của con có một loại thuốc trị bệnh gãy xương rất hiệu quả, không biết ngươi có muốn thử không?”

Trương lão sư vốn còn một chút do dự nhưng Vương Cờ bên cạnh đã lên tiếng trước: “TiểuThần tiên, có linh dược gì? Ngươi mau đem tới cho chúng tôi xem một chút có được không? Chúng tôi tuyệt đối tin tưởng người.”

Có những lời này của Vương Cờ, Ngô Song mới lấy Tục Cân Tán từ chỗ Cát Trường Phong cho bọn họ và nói cho họ cách sử dụng.

Lúc đầu, Trương lão sư không dám dùng nhưng sau khi Vương Cờ nghe được thông tin năm ngoáiTiểuthiếu gia Trần gia bị thương nặng sắp mất mạng thì được sư phụ Ngô Song lượm về từ quỷ môn quan…

Có VD của Trần Hồng Vũ nên hai người mới dám dùng Tục Cân Tán, quả nhiên sau mấy ngày chồng Trương lão sư đã phục hồi nhanh chóng. Tuy vẫn chưa thể xuống giường nhưng lại hồi phục nhanh hơn so với những người bị gãy xương như vậy.

Lần này, Trương lão sư mới thật sự cảm ơn Ngô Song đến nỗi rơi nước mắt.

Sau khi nhận được tạ lễ của Vương Cờ thì Ngô Song đột nhiên nghĩ tới, cái danh “Thần côn” luôn khó nghe của mình, ngay cả sư phụ ở trên giang hồ cũng chỉ được xưng là thần y, cũng rất ít lộ ra thủ đoạn của Huyền Môn. Một khi đã như vậy thì tại sao cô lại không dùng cách này để thay đổi hình tượng chứ?

Vì thế cuối tuần này, Ngô Song lại tới tìm Cát Trường Phong nói ra chuyện này: “Sư phụ, con muốn mở tiệm bán thuốc, bán ra một số thuốc của sư môn chúng ra. Như vậy vừa cóthể tích đức, vừa có thể giúp đỡ mọi người, lại có thể tạo danh tiếng tốt cho sư môn chúng ta, người cảm thấy thế nào?”

Kỳ thật Ngô Song muốn mở tiệm thuốc có hai cái nguyên nhân, đầu tiên đương nhiên là vì kiếm tiền, hiện tại cô không thể đi đào bảo được a, cô cũng không thể sống bằng tiền dành dụm mãi được…

Thứ hai, cô vẫn muốn giúp sư phụ phục hồi lại y đạo của sư môn. Nhưng cô cũng không thể nói cho sư phụ biết chuyện cô có bí giấu, cũng không thể nói cô mơ thấy a? Nếu cô mở tiệm thuốc như vậy cô có thể lấy cớ ngày suy nghĩ nhiều nên đêm nằm mơ thấy…

Cát Trường Phong nghe xong cũng không phản đối, chỉ là ông không có kiên nhẫn kinh doanh tiệm thuộc lại càng không có kiên nhẫn chế thuốc a.

Vì vậy Cát Trường Phong cười nói: “Song nhi, ý tưởng của con rất tốt nhưng vi sư cũng sẽ không giúp con chế thuốc. Hơn nữa vi sư cũng sẽ không giúp con khám bệnh cho người ta nên con đừng có vọng tưởng vi sư sẽ đến nhà khám bệnh như lần trước.”

“Hắc hắc, chút chuyện nhỏ này, con nào dám nhờ người chứ.” Ngô Song thấy sư phụ không phản đối lập tức giảo hoạt cười: “Sư phụ, người không rảnh thì Đào Nhiên có thể giúp con nha! Dù sao hắn bình thường nhàn rỗi không có gì làm, cho hắn kinh doanh đi. Con bỏ tiền, hắn bỏ sức.”

Đào Nhiên ngồi bên cạnh bọn họ nghe thấy Ngô Song nói vậy liền nhìn về phía cô nói: “Tiểusư thúc, nếu sư tổ không phản đối,ta cũng không ngại chơi với ngươi. Chúng ta trước tiên nên nói đến chuyện này, cái này bỏ tiền xuất lực thì chia tiền kiểu gì?”

Đối với chuyện này, Ngô Song cũng đã sớm nghĩ tới lập tức đáp: “Mặt tiền cửahàngta tìm, tacái này Ngô Song sớm có ý tưởng, lập tức đáp: “Cửahàngta tự tìm tự bỏ tiền thuyê, dược phẩm ngươi cung cấp, chia 50:50 thế nào?”

“Được.” Đạo Nhiên lập tức đáp ứng.

Chuyện này đối với hắn mà nói rất có lời, dù sao tiền cũng là do Ngô Song chi, hắn chỉ cần luyện dược là được rồi.

Hai người vừa nói xong liền bắt đầu nói về chuyện tên tiệm thuốc.

Đào Nhiên nói các trung y khác đều đặt tên hiệu giống nhau như Tế Nhân Đường, Cứu Gia Đường,..nhưng tất cả đều bị Ngô Song bác bỏ. Bàn tay nhỏ nhắn của Ngô Song vung lên: “Tại sao chúng ta phải học người khác chứ? Hiệu của chúng ta liền đặt ‘Vọng Tiên đường’ hoặc ‘Song Nhiên Đường’ không được sao? Đây là hiệu của chúng ta, tấc nhiên phải liên quan đến tên của chúng ta chứ.”

Cát Trường Phong vừa nghe xong không khỏi lắc đầu bật cười: “Không được, không được đặt tên của sư môn! Hai cáitiểubất điểm nhà các ngươi còn không biết sẽ nháo thành cái gì nữa, không cho các ngươi làm bẩn thanh danh sư môn được.”

Ngô Song bị phê bình không khỏi làm nũng “Sư phụ, nói không chừng tương lai của tiệm thuốc chúng ta còn có thể vang danhthiênhạ cũng nên, làm sao mà làm bẩn thanh danh của sư môn được chứ? Nếu người không ‘Vọng Tiên Đường’, vậy chúng ta đặt là ‘Song Nhiên Đường’ đi, ta nhất định sẽ làm vang danh cái tên này, sư phụ người chờ coi đi!”

Cát Trường Phong chỉ cười cũng không nói gì, cho bọn họ quậy chán thì thôi.

Ông cứ tưởng rằng Ngô Song chỉ là một đứa trẻ, Đào Nhiên lại chưa hiểu thế sự, hai người mở tiệm chỉ sợ gặp nhiều khó khăn, ai biết Ngô Song lại trực tiếp đi tìm Trần Viễn Kiều hỗn trợ nên chuyện này lập tức náo nhiệt hẳn…

Trần Viễn Kiều trực tiếp đưa Ngô Song một cái tiệm lớn, kiên quyết không nhận tiền thuê nhà của cô, bảo là muốn góp cổ phần, ông muốn hợp tác cùng Ngô Song. Không chỉ như thế, không biết làm thế nào Diệp Tử Hy cũng biết vì thế ổng cũng chạy tới, nói nhất định phải gia nhập tiệm này…

Diệp Tử Hy nói, ông có thể cung cấp dược phẩm, thậm chí ông cũng có thể cung cấp nguyên liệu dược phẩm trung y, cũng như Trần lão muốn góp cổ phần.

Khi thấy Diệp Tử Hy liệt kê ra danh sách thuốc kia thì Ngô Song mới biết thi ra Diệp Tử Hy chính là hậu nhân của Danh y DiệpThiên, khó trách ông ta từng tự xưng là Cô Tô Diệp Thị!

Tuy Ngô Song không muốn cho bọn họ góp nhưng vì hai người này yêu cầu quá nhiều, hơn nữa hai người bọn họ cũng hơn cô rất nhiều tuổi, Ngô Song không tiện cự tuyệt nên đành phải đồng ý cho bọn họ nhập cổ phần. Vì thế cổ phần Song Nhiên Đường liền biến thành Ngô Song, Đào Nhiên 40%, Diệp Tử Hy 10%, Trần Viễn Kiều 10%.

Ban đầu,Ngô Song mở cái tiệm này là muốn tự mình chậm rãi đánh bóng danh khí. Nhưng hiện tại có Trần Viễn Kiều cùng với Diệp Tử Hy gia nhập liên minh nên tên tuổi thì không cần phải nói…

Ngày khai trương hôm đó, vì có hai người Trần-Diệp đến nên dù là chính giới, thương giới hay y giới trong huyện Phượng Vĩ đều đến rất nhiều người. Thậm chí còn có vài người đến từ tỉnh thành, mọi người đều tò mò nguyên nhân khiến Trần Viễn Kiều với Diệp Tử Hy gia nhập Song Nhiên Đường, rốt cuộc thì Song Nhiên Đường là do vị thần thánh phương nào mở a?

Bình Luận (0)
Comment