Lý Quốc Kiệt thấy hai người diễn kịch, cảm thấy buồn nôn, cười lạnh: "Khán đài chật, bác sĩ không kịp cứu, người cứu con tôi không phải bác sĩ nhà Bạch, mà là hai nữ khách lạ. Tôi Lý Quốc Kiệt ân oán phân minh, sẽ trả ơn hai vị ân nhân, còn nhà Bạch suýt giết con tôi, phải trả giá."
Bạch Kỳ và Bạch Thư không ngờ Lý Quốc Kiệt biết cả chi tiết này, nhìn nhau, Bạch Kỳ nhanh trí nói to: "Hai nữ khách đó... là người nhà họ Bạch!"
"Đúng vậy! Hai người đó là người nhà họ Bạch!" Bạch Thư cũng hiểu ra, vội đứng dậy hỏi: "Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ đâu?!"
Tô Chí Vũ chỉ vào góc: "Ở kia."
Mọi người quay lại, nhìn về phía Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ đang đứng trong góc.
Từ góc phòng hẻo lánh, Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ bỗng chốc trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Lý Quốc Kiệt không ngờ Bạch gia lại có màn kịch này, quay sang liếc nhìn đàn em bên cạnh. Tên đàn em lập tức gật đầu khẽ xác nhận: Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ chính là ân nhân cứu mạng Lý Thiệu Lâm.
Lý Quốc Kiệt nghiêm mặt, chắp tay hướng về hai người họ: "Đa tạ hai vị đã ra tay tương trợ, Lý Quốc Kiệt này cả đời không dám quên ơn." Vừa dứt lời, hắn cúi người hành lễ. Thấy đại ca cúi đầu, đám đàn em đâu dám đứng thẳng, đồng loạt nghiêng mình về phía Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ.
Cảnh tượng ấy khiến Bạch gia choáng váng, ngay cả Tú Phân cũng giật mình: "Chúng tôi chỉ làm việc nên làm, không cần khách sáo như vậy."
"Hai vị cứu được con trai tôi, tức là cứu mạng Lý Quốc Kiệt này. Từ nay về sau, hễ còn hơi thở này, hai vị mãi là thượng khách của Lý gia. Tuy thất học nhưng tôi hiểu đạo lý, lễ nghi tôn trọng là điều đương nhiên." Lý Quốc Kiệt nói. Gương mặt hắn tuy dữ tợn với con mắt độc nhưng khi chân thành, lại tỏa ra vẻ đôn hậu khó tả.
Qua cách xử sự cùng phản ứng của Bạch gia, có thể thấy địa vị xã hội của hắn ở kinh thành ít nhất cũng ngang hàng Bạch Khải Trí. Đối mặt với Bạch gia, hắn kiêu ngạo thô lỗ, suốt buổi thọ yến không ngừng chửi bới "lão bất tử treo cổ tự sát", chỉ thiếu chút nữa là chỉ thẳng mặt Bạch Khải Trí nguyền rủa. Thế nhưng khi nói chuyện với Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ, thái độ lại chân thành không chút cao ngạo.
Thẩm Huệ Huệ nhìn Lý Quốc Kiệt, trong lòng chợt hiểu vì sao độc giả nguyên tác lại bàn tán về Lý Thiệu Lâm. Một cậu bé bảy tám tuổi, chỉ vì dự yến thọ mà mất mạng, lại có người cha yêu thương đến thế. Cuộc đời vốn rực rỡ nhưng chưa kịp bắt đầu đã kết thúc trong tai nạn do tham lam của Bạch Kỳ và Bạch Thư. May thay, giờ đây mọi chuyện đã khác, Lý Thiệu Lâm sống sót, không ai phải chết.
Thái độ trái ngược của Lý Quốc Kiệt khiến Bạch gia chấn động. Chỉ là hai người phụ nữ bình thường, vậy mà "vua tây thành" lại công khai cúi đầu trước mặt thiên hạ. Hắn hạ mình đến thế, đủ thấy yêu con đến nhường nào. Lúc này hắn càng tôn trọng ân nhân bao nhiêu, sau này sẽ tàn nhẫn với kẻ hại con bấy nhiêu. Cách hành xử khó lường này quả đúng như tin đồn: yêu ghét rõ ràng, cực kỳ khó đối phó.
Thấy Lý Quốc Kiệt đối đãi trọng thị với Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ, Bạch Kỳ và Bạch Thư nảy sinh ý đồ. Hôm nay Lý Quốc Kiệt đến đòi Bạch gia giao nộp hai người để chịu trách nhiệm. Tình thế nguy cấp, chỉ có cách biến Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ thành người nhà, dùng ân tình hóa giải thù hận, mới mong thoát nạn!
Dù không muốn thừa nhận thân phận hai người, nhưng vì an toàn bản thân, Bạch Kỳ liều mạng hét to trước đám đông: "Tú Phân! Chị là đại tiểu thư thật sự của Bạch gia, chị em ruột thịt với chúng tôi! May nhờ chị ra tay cứu tiểu công tử nhà họ Lý!"
Bạch Thư không ngờ Bạch Kỳ thẳng thừng đến thế, vội vàng tiếp lời: "Đứa bé kia là con gái Tú Phân, cháu ngoại ruột của chúng tôi - Thẩm Huệ Huệ! Huệ Huệ tuy nhỏ nhưng y thuật cao siêu, đã được Tôn tiên sinh công nhận!"