"Bảo sao cậu dậy sớm thế, sáng sớm đã ra ngoài, cả ngày không về phòng, hóa ra là vậy!"
"Trông cậu không được khỏe, có phải bị ảnh hưởng không? Muốn đổi phòng không?"
"Cậu gầy thế, làm sao đấu lại Thịnh Tiểu Mãn? Cô ta có bắt nạt cậu không? Đừng sợ, phải báo với giáo viên đấy!"
Thẩm Huệ Huệ nghe mà hoang mang: "Mọi người nói gì thế? Mình dậy sớm tập thể dục vì sức khỏe, không phải trốn tránh ai. Tiểu Mãn cũng không bắt nạt mình."
Mọi người nhìn nhau, rõ ràng không tin.
"Huệ Huệ từ nông thôn lên, chưa biết lòng người phức tạp, không hiểu đâu."
"Chắc bị bắt nạt mà không biết."
"Ôi, học thì giỏi thật, nhưng về phòng lại ngốc thế. Thịnh Tiểu Mãn như vậy mà không bắt nạt cậu sao được?!"
Mọi người bàn tán xôn xao, có người hỏi thẳng: "Lúc cậu vào phòng, phòng cô ta có bừa bộn không? Đồ đạc chất đầy giường, bàn, cả khu vực chung, thậm chí giường cậu cũng bị chiếm?"
Thẩm Huệ Huệ gật đầu: "Đúng vậy... Nhưng trước khi mình đến, cô ấy ở một mình, giường mình trống nên cô ấy để đồ lên, cũng bình thường."
Bạn học lắc đầu: "Cậu ngây thơ quá. Vậy mình hỏi, từ khi cậu đến, tình hình có cải thiện không? Cô ta có nhường chỗ cho cậu không?"
Thẩm Huệ Huệ suy nghĩ.
Ngày nhập học, cô giúp Thịnh Tiểu Mãn dọn phòng, sáng hôm sau đi học luôn.
Tối về, phòng lại bừa bộn như cũ.
Đồ đạc chất đống, dù không để lên giường cô nhưng khu vực chung bị chiếm dụng.
Vì hôm trước cô dọn nên biết đồ của Thịnh Tiểu Mãn để đâu, liền giúp cô ấy sắp xếp.
Xong xuôi, Thịnh Tiểu Mãn từ phòng tắm ra, thấy đồ đạc gọn gàng, cảm ơn rối rít.
Thẩm Huệ Huệ không để ý, mệt mỏi sau một ngày học, cô đi ngủ ngay.
Những ngày sau cũng vậy.
Phòng vừa dọn xong lại bừa bộn, nhưng may là chỉ là đồ lặt vặt, cô dọn nhanh là xong.
Nghe xong, ánh mắt mọi người nhìn Thẩm Huệ Huệ như nhìn kẻ ngốc, vừa thương vừa giận.
"Ôi trời, Huệ Huệ ơi, tay cậu để viết chữ, không phải làm osin đâu, sao phải dọn cho cô ta?!"
"Thịnh Tiểu Mãn cũng mặt dày thật, đồ của mình không tự dọn được à?!"
"Cô ta cố tình làm khó cậu đó!"
"May cậu hiền quá, bị bắt nạt nửa tháng mà không hay. Trời ơi, tức chết đi được!"
"Ác độc quá! Làm sao bắt nạt Huệ Huệ được!"
"Ghê tởm, sao không chết đi."
Thẩm Huệ Huệ thấy mọi người nói càng lúc càng quá, vội nói: "Mỗi lần mình dọn xong, cô ấy đều rất áy náy, cảm ơn mình. Cô ấy cũng hay chăm sóc mình, mang đồ ăn cho mình. Mình thấy cô ấy không cố ý, mà giống như không kiểm soát được..."
"Không, cô ta cố ý đấy!"
"Cậu mới chuyển trường, không biết chuyện cũ."
"Thịnh Tiểu Mãn họ Thịnh, gia tộc Thịnh ở kinh đô, nghe qua chứ?"
Thẩm Huệ Huệ thành thật lắc đầu.
"Huệ Huệ từ nông thôn lên, làm sao biết gia tộc giàu có."
"Thôi được rồi, nói chung là nhà Thịnh Tiểu Mãn rất giàu, thế lực cực lớn."
"Lúc mới vào trường S, Thịnh Tiểu Mãn có bạn cùng phòng, cô ta dùng cách này để đuổi bạn ra."
"Không chỉ chiếm phòng, vài tháng sau, người bạn đó còn nhảy lầu tự tử..."
Nhảy lầu, tự sát??
Thẩm Huệ Huệ không ngờ rằng mình lại nghe thấy hai từ này trong hoàn cảnh như vậy, lại còn liên quan đến Thịnh Tiểu Mãn.
Cô gần như ngay lập tức nhớ đến tin đồn về trường S trước khi xuyên sách.
Từ khi có một học sinh nhảy lầu, những người khác dường như bị lây nhiễm, lần lượt lao theo.
Trường S mới thành lập vài năm đã phải đóng cửa vì hàng loạt cái chết thương tâm, trở thành "trường ma" trong lời đồn của các học sinh...
Lẽ nào sự kiện nhảy lầu đang xảy ra ngay lúc này?!
Thẩm Huệ Huệ vội hỏi: "Có phải là nhảy lầu trong trường không?"
"Tất nhiên là không rồi." Một bạn học lắc đầu, "Nếu xảy ra trong trường, Thịnh Tiểu Mãn đã bị đuổi học ngay lập tức."
"Nạn nhân nhảy lầu tại nhà riêng."
"Cảnh sát nói là trượt chân, nhưng chúng tôi đều nghĩ, chắc chắn liên quan đến Thịnh Tiểu Mãn."
"Nếu cô ta không bắt nạt người khác quá đáng, làm sao có chuyện nhảy lầu?"
"Cô ta mang trên mình một mạng người, chỉ vì nhà họ Thịnh giàu có nên mọi chuyện bị chìm xuồng."
"Vì vậy, cậu phải cẩn thận, tránh xa cô ta ra!"