Thấy Chồng Của Tôi Đâu Không

Chương 46



Vốn định giặt quần áo của mình rồi treo chúng lên cho khô, cuối cùng thành sự không đủ bại sự có thừa, không chỉ không giặt xong quần áo mà còn ném cả xô lấy nước xuống giếng.Sơ Điều che mặt, xấu hổ đến nỗi không biết phải làm thế nào mới ổn.Quần áo chưa giặt xong vẫn còn dính bọt, giếng lại hơi sâu, cô không có cách nào kéo được xô nước lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn.A Dã còn đang ngủ, với lại ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu khi thấy cô vừa đến đã gây ra chuyện rắc rối.Cô quyết định tự tìm cách khắc phục.Đồ đạc trong sân nhìn thoáng qua là thấy rõ hết, không có đồ vật gì mà cô có thể sử dụng được cả.

Cô nhớ hình như trong nhà tắm có một chiếc sào tre dùng để phơi quần áo tạm thời.


Đó là thứ dùng để phơi quần áo khi trời mưa, cây sào tre cũng đủ dài, có lẽ cô có thể sử dụng nó.Cô đi đến phòng tắm, lấy cây sào tre xuống rồi khiêng đến bên cạnh giếng.

Nhưng cây sào tre thẳng tắp, không có chỗ nào gấp khúc thế nên nó cũng không thể móc cái dây buộc trên xô nước lên.Cô lại đau đầu suy nghĩ một lát rồi buông cây sào tre xuống, chạy đi lục tung mấy phòng ngủ trống ở gần đó với hy vọng có thể tìm được một cái móc hoặc vật thay thế khác để có thể buộc vào sào tre.Những phòng ngủ bỏ trống này đã quá lâu không có người sử dụng nên đều bị che kín bởi tro bụi và mạng nhện, Sơ Điều lúc đi vào thì sạch sẽ trắng trẻo, khi đi ra thì mặt mày dính đầy tro bụi, không những thế cô còn chẳng thu hoạch được gì.Bận việc một lúc lâu, trên người cô cũng đổ đầy mồ hôi.Cô nâng tay cọ cọ hai gò má ngứa ngáy, cuối cùng lại làm dính đầy tro bụi lên mặt, nhìn qua trông cô chẳng khác gì một nhóc ăn xin nhỏ bé bẩn thỉu nhưng cô lại chẳng hề nhận ra điều đó.Cuối cùng, Sơ Điều quyết định đi lên tầng ở nơi có phòng ngủ của họ để xem thử xem có gì có thể sử dụng được không.Vì đã làm ra chuyện sai trái nên lúc cô vào nhà có chút rón rén lén lút, sợ nhỡ chẳng may đánh thức Lạc Dã.

Cô lặng lẽ lẻn lên tầng hai - nơi không có ai để ý kia.Tuy nhiên cô vẫn phải chịu sự thất vọng vì trên tầng hai thật ra là một sự kết hợp giữa phòng làm việc và phòng trà, không gian không rộng bằng ở tầng dưới nhưng thoạt nhìn thì khung cảnh rất thơ mộng và yên tĩnh.Phòng này lấy ánh sáng cũng khá là tốt, nếu quét dọn sạch sẽ thì chắc hẳn đây sẽ là một căn phòng để nghỉ ngơi vô cùng ổn.Tuy nhiên do đã lâu không được dùng đến nên nơi đây đã tích tụ một ít bụi bẩn, nhưng nó vẫn đỡ hơn mấy gian phòng ngủ giăng đầy mạng nhện ở tầng dưới.

Nơi này chắc hẳn là vẫn được quét tước qua, chẳng qua là nó đã bị người chủ mới bỏ quên và để trống.Nơi đây cũng không có công cụ, Sơ Điều thất vọng chuẩn bị bước xuống nhưng khuỷu tay lại không cẩn thận đụng phải giá sách bằng gỗ ở bên cạnh khiến một quyển sách bị rơi xuống.


Sơ Điều quay người nhặt lên, sau khi vội vàng liếc qua trang sách đang mở, cô đã bị cốt truyện thú vị bên trong cuốn hút.Cô không khỏi đọc thêm vài trang nữa, vô tình có chút mê mẩn, cô tạm thời quên mất cô đang ở đây để làm gì.

Cô ôm sách đi đến chỗ giường nhỏ* phía sau bàn, ngồi xuống rồi đọc nó một cách thích thú.*nhuyễn tháp là cái giường mà người xưa thường ngồi để uống trà đàm đạo.

nó bằng gỗ, có hình chữ nhật và có độ dài đủ cho 1 người nằm; có thể gọi nó là cái ghế dài hoặc giường nhỏ.Câu chuyện trong sách thật là thú vị.


Hồi Sơ Điều còn đến trường rất ít khi có thời gian xem mấy loại sách báo tiểu thuyết như thế này, sau khi đọc thì cô không thể ngừng lại được.

Cô cứ đọc mãi cho đến khi dựa vào giường nhỏ rồi ngủ từ khi nào không biết.Cô thức dậy từ sáng sớm nên việc đọc sách đã khiến cô chìm vào giấc ngủ luôn.Mãi cho đến buổi trưa, Thôi Ngu lại lần nữa tới thăm.Bữa sáng đã không ăn thì cơm trưa nhất định phải ăn, nếu không cả hai người họ sẽ chết đói.Thôi Ngu gõ cửa nhưng lần này lại chẳng có động tĩnh gì cả.

Cô ấy đợi một lát, thấy không có ai đến mở cửa thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cũng chẳng quan tâm đến việc có thể đánh thức Lạc Dã hay không, cô tiếp tục dùng sức gõ thêm vài cái lên cửa.Nhưng nếu được thì mong anh đừng tỉnh ngủ, bạn gái nhỏ không thấy nên có chút không quen..


Bình Luận (0)
Comment