Có chuyện gì sao?
Bạch Ninh Kiều tò mò hỏi han, trong hoàn cảnh này anh cũng không thể làm gì khác.
Với tư cách là một giáo viên, giúp đỡ đồng nghiệp là điều nên làm.
- Anh phải đến một nơi, anh sẽ về ngay thôi.
Em với Tiểu Nam ở nhà, tự nấu ăn nhé, có người lạ thì đừng mở cửa phải gọi anh về ngay biết chưa.
- Nhưng mà, anh đi đâu.
Khương Triết đứng dậy, cô liền nắm nhẹ lấy vạt áo anh nhưng có lẽ anh không cảm nhận được.
- Thầy có chút việc.
Thầy xoa đầu cô rồi quay lưng bỏ đi, cái quay lưng này đối với cô thật lạnh lẽo.
Điều Khương Triết không ngờ tới là Hồ Ý gửi địa chỉ lại là một quán bar, không những thế, Khương Thịnh em trai của anh cũng ăn chơi ở đây.
Lúc Khương Triết gọi Khương Thịnh không nghe máy cũng vì âm thanh quá lớn.
Hồ Ý ở bên trong đi tới đi lui đứng ngồi không yên, trông mong Khương Triết đến thật nhanh để có thể gặp anh.
Vài phút sau Khương Triết có mặt, Khương Thịnh cũng phát hiện ra anh nhưng có lẽ anh trai không đến tìm mình.
- Kìa, anh ấy đi đâu vậy? Sao lại qua bàn bên kia...
Khương Thịnh vẫn im lặng quan sát, thấy anh trai mình đi tới bên cạnh một cô gái khác, ăn mặc lại rất mong manh.
- Anh Triết...!em say rồi, phải anh Triết không? Không phải thì em không về với anh đâu.
- Là tôi đây, địa chỉ nhà cô đâu, đưa đây để tôi chở cô về.
Ở nhà, sau khi Khương Triết đi được 5 phút, mẹ của Tiểu Nam cũng tan làm đi tới nhà anh đón con.
Khi trong nhà trống vắng chỉ còn một mình cô, Bạch Ninh Kiều nhận được tin nhắn từ Khương Thịnh, đối phương gửi bức ảnh của chồng chưa cưới và cô Hồ Ý cho cô.
Thuận tiện còn gửi luôn địa chỉ cho cô.
- Ôm ấp thế này mà nói có việc à, đi chơi thì đúng hơn.
Bạch Ninh Kiều không gấp, cô nhớ Khương Thịnh kéo dài thời gian cho mình, chỉ cần 7 phút cô sẽ hoàn hảo đến đó.
- ...!Biết người ta có bạn gái rồi mà còn dám bám như sam, đúng là mặt dày mà.
Cô mặc một chiếc váy hai dây, là đồ hàng hiệu đắt tiền nhất mà cô sở hữu.
Cổ áo được cắt xẻ táo bạo tôn lên vòng một, váy ôm cơ thể tôn lên vòng 2 và 3 của cô.
...
Khương Thịnh đi đến bàn của Hồ Ý, lịch sự mà chào hỏi.
- Anh Triết, anh làm gì ở đây, vợ anh đâu.
"Vợ..."
Hồ Ý ngã vào lòng anh, mắt nhắm nhưng tai nghe, cô ta vẫn còn ý thức, cô đâu có say, chỉ là giả vờ say.
- Sao mày lại ở đây, mau đưa cô ấy về nhà đi, cô ấy say rồi.
- Ai vậy? Em chưa từng nghe anh nhắc đến.
- Là đồng nghiệp.
- Đồng nghiệp? Chắc biết anh có vợ rồi nhỉ? Sao còn gọi anh tới đón làm gì?
Người tinh tế như Khương Triết biết rõ Hồ Ý có ý với mình nhưng trong hoàn cảnh này anh thực sự không thể từ chối.
- Anh cũng bất đắc dĩ thôi, nhanh đưa cô ấy về.
Anh vừa đẩy cô ta ra khỏi người, Hồ Ý đã mềm nhũn ra ngã vào lòng anh, ôm anh chặt lấy.
Đây là cố ý không buông...
- Không đi...!không đi đâu.
Em muốn anh đưa em về cơ...!anh Triết.
- Này cô, người ta có gia đình rồi, sao vẫn mặt dày thế.
Anh hai, cứ để em..
Khương Thịnh nắm lấy cánh tay Hồ Ý kéo cô ta ra nhưng cô ta cứ ôm chặt lấy Khương Triết, em trai của anh cũng hết cách.
Cô ta chỉ đang lợi dụng mình say để làm những điều mà mình chưa từng làm với người mình thích.
Đúng lúc ấy, ánh mắt mọi người trong quán bar đều đổ dồn ra cửa, là một mỹ nhân...!à không, là một đại mỹ nhân đẹp động lòng người.
Lần đầu tiên Khương Triết thấy Bạch Ninh Kiều ăn mặc như vậy, tuy sexy nhưng anh không hề thích, đáng lẽ phải để mình mình ngắm thôi chứ, hàng chục ánh mắt nhòm ngó như muốn ăn tươi nuốt sống luôn cô gái trẻ.
- Trời má ơi...!chị dâu sexy quá, vợ anh có khác nhỉ.
Hồ Ý mở mắt ra nhìn, người sốc nhất không ai khác chính là cô ta.
"Cái gì? Bạch Ninh Kiều...!Bạch Ninh Kiều là học sinh của Khương Triết mà.
Sao lại là vợ của anh ấy rồi, thằng nhóc này đang nói gì vậy?"
Nhân lúc Hồ Ý thả lỏng tay, Khương Triết bỏ cô ta ra khỏi người một mạch đi đến phía cô, anh cởi áo khoác, đôi lông mày nhăn nhó lại, thấp thoáng một chút ánh sáng, có thể thấy anh đang rất tức giận.
????.