"Cốc cốc cốc!!" - Tiếng gõ cửa phòng y tế nơi Haru đang nằm nghỉ vang lên. Cô khẽ giơ tay chùi nước mắt, nhưng không được, nước mắt vẫn lưu dấu vết trên má cô. Haru thoáng thấy khó chịu, vội vã dụi mặt mạnh vào mền. Chất muối trắng trắng tinh đọng ở má cô từ sau những làn nước đã khô cũng theo đó mà mất dấu.
Tất nhiên... không phải là tất cả...
- Cửa không khoá đâu... - Haru cố lấy giọng, dẫu cho cổ họng cô vẫn đang nghẹn cứng, nói như chẳng có gì.
Cánh cửa bật mở. Tạp âm ken két của nó và tiếng bước chân nhẹ nhàng của ai kia khiến cô cảm thấy ngại ngùng. Haru lén lau nước mắt thêm một lần nữa, rồi cố nhoẻn miệng nở một nụ cười giả tạo, cô quay lại tươi tỉnh nói:
- Cô Hayashi! Em đã... - Thế nhưng, khi những âm điệu vui vẻ vang lên ở miệng cô, thì cái con người đang đứng e dè ở cửa đã làm cho cô im bặt.
Ở đó, không phải người mà Haru tưởng - cô y tá Hayashi, mà lại là người mà lúc này cô không muốn gặp nhất. Chính là con người đã làm cô thất thểu, mệt nhọc trong cơn say nắng, chính là con người đã làm giọng cô nghẹn cứng, đôi mắt sưng húp lên vì nước mắt.
- Haruka... Em khóc sao...? - Giọng Kuro ngập ngừng. Những giọt mồ hôi túa ra nơi thái dương, chảy xuống hai bên khoé mắt, khuôn mặt như đang hối hận vì một điều gì đó.
- Em... khóc hay không... thì có liên quan gì đến anh chứ? - Haru quay mặt. Cô lấy tay che kín, cố gắng tìm cách che giấu sự yếu đuối.
- Liên quan mà... - Kuro cúi gằm mặt. - Em mà khóc... thì anh sẽ đau lắm đấy...
Ánh mắt anh lim dim lại, có chút buồn bã, u sầu; có chút đau lòng, quằn thắt; có chút hối hần, áy này; và cũng có chút cay nghiến, tức giận.
Thế nhưng, trái ngược với khuôn mặt đa cảm đó của anh, những xúc cảm trên mặt Haru lại giản dị, hay đơn thuần chỉ là sự khinh bỉ, coi thường:
- Anh làm em cảm thấy mắc ói đó Kuro! Khi em khóc anh cảm thấy đau ư? Vậy thì ba năm trước, lúc em vì anh mà bị hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần, anh có chút động lòng nào không? Chắc chắn là không rồi! Anh còn làm em đau thêm nữa kia mà! - Haru phát cáu. Cô nghiến từng câu từng chữ như đã ôm một nỗi đắng cay trong lòng từ lâu lắm rồi. Giọng cô gay gắt, câu văn dồn dập:.
Kuro gục mặt, cúi gằm, giọng nói lí nhí:
- Anh... anh cảm thấy mình thật nông cạn... mỗi lần nghĩ về chuyện đó. Anh thực sự hối hận vì đã làm em đau...
- Em không cần anh hối hận hay lo nghĩ gì cả! Bây giờ anh như vậy thì cũng có thay đổi được gì đâu! Tim em vẫn đau, lòng em vẫn bị tổn thương, đầu em vẫn bị vẩy lên một màu mực đen tối. Anh có hiểu không?
Nước mắt lại rưng rưng ngập tràn ở khoé mắt Haru. Cô cũng nhận thấy, sự nhoè nhoẹt chan hoà khắp đôi mắt cô, nhưng rồi chúng nặng trĩu và nhanh chóng lan xuống dưới, thấm ướt cả mi mắt. Ẩn trong vài gam nước mắt đó là cả tấn đắng cay mặn chát đang chảy trong người cô. Chẳng ai hiểu được, cô đã đau, đã bị hành hạ đến suy nhược tinh thần trong suốt ba năm qua như thế nào. Chẳng ai cả...
- Anh đã suy nghĩ, Haruka... - Giọng Kuro ấm áp.
- Anh suy nghĩ gì? Cái gì hả? Rốt cuộc cái gì đang xoay mòng mòng trong đầu anh? - Haru gấp gáp, nói nhanh như cắt, dẫu cho tâm trí cô còn chẳng buồn bận tâm đến nó.
- Anh biết em không phải là một người có thể làm những chuyện như vậy. Em là một cô gái yếu đuối như thuỷ tinh, rất dễ vỡ; một con người bị dày vò bởi tình cảm sẽ chẳng thể nào ngang nhiên đùa giỡn với nó cả. Ba năm vùn vụt trôi đã cho anh những suy nghĩ chín chắn hơn về việc đó. Anh sai rồi... anh sai rồi, Haruka... Anh thực sự sai rồi! Hành động bồng bột đã khiến anh mất em, đã khiến em đau khổ... Haruka, xin em hãy cho anh một cơ hội...
Kuro nghẹn ngào. Anh vội vã quỳ xuống dưới đất, dưới chân giường. Haru ngồi đó, khuôn mặt ngỡ ngàng ngạc nhiên. Tim cô đập mạnh liên hồi, có một chút nghẹt thở, một chút cay cay nơi sống mũi, có cảm giác sâu thẳm trong trái tim lạnh giá lại được thắp lên một đốm lửa ấm áp.
Nhưng Haru... cô không thể tha thứ... dù thế nào đi chăng nữa... Cô vẫn chưa đủ tự tin để tha thứ cho kẻ đã từng cầm dao rạch nát trái tim cô.
- Tại sao anh biết em chưa từng quan hệ với nhiều người? Anh có thể hiểu hết con người em hay sao? - Haru cười cười, mặt đùa cợt, có chút khinh thường.
Nhưng Kuro lại im lặng. Anh không trả lời, chit ngước đầu giương con mắt kiên định nhìn Haru.
Haru men lại mép giường, đầu khẽ khàng xoay nhẹ. Con ngươi trong mắt cô dán chặt lấy anh, mắt dần dần dí sát lại đầu anh, mang tính khiêu khích:
- Nếu như em nói những gì trong bức ảnh đó là thật, tức em đã đùa giỡn và qua lại với rất nhiều người đàn ông... anh có tin không? - Môi cô nhếch lên cười, nhưng lông mày lại nhướn cao, mắt hơi nheo. - Anh phải tin chứ... Mấy bức ảnh đó được chụp bằng máy cơ, không có dấu hiệu chỉnh sửa, là hình thật một trăm phần trăm kia mà...
- Anh... sẽ không tin nữa... - Kuro chậm rãi, giọng không thể thoát ra khỏi cổ họng.
Mắt Haru mở to ngạc nhiên và sửng sốt...
- Anh đã từng tin... Nhưng bây giờ... anh sẽ không bao giờ tin nữa!- Kuro hét lên. Anh nhíu nhẹ mày chắc chắn.
Tim Haru lại đập lên rộn ràng. Từng hồi đập khiến lồng ngực cô nghẹt lại, rất khó thở.
- Cho em... lý do? - Giọng trầm hẳn xuống, Haru cúi gằm mặt.
Ngắt vài nhịp thở, anh trả lời:
- Bởi... anh là người hiểu rõ em nhất! Anh biết rõ em là con người như thế nào. Anh biết em không thể làm những chuyện như vậy.
- Vì sao... vì sao anh tự tin là toàn bộ con người em anh đểu hiểu hết? Chỉ dựa vào vài tháng hẹn hò thôi sao? - Haru trỏ tay vào lồng ngực, mày nhíu lại, khoé miệng rộng ra, cô ngân giọng hấp tấp, vội vàng.
-Vì anh yêu em. - Kuro bình tĩnh đáp lại. Nét mặt anh nghiêm túc như thể đó là điều hiển nhiên. Câu nói đó cắm sâu vào trái tim Haru, nhen lên trong cô những cảm xúc khôn nguôi. Lồng ngực cô như muốn nổ tung ra, như đang chịu áp lực rất lớn tác dụng vào. Tim đập nhanh, rộn ràng, trung bình hồi đập trên từng phút của tim cô đã vượt quá bình thường, phải chăng do trạng thái cảm xúc của cô hiện tại đang ở mức thăng hoa? Thế nhưng, khi cô chưa kịp biểu thị bất kì cảm xúc nào ngoài ngạc nhiên không ngờ thì Kuro đã tiếp lời. - Vì yêu em, anh không cần đến vài tháng, chỉ vài ngày, vài giờ, vài phút, thậm chí chỉ một khắc đối diện với em, anh cũng đã hiểu hết con người em rồi!
Haru im lặng. Môi cô hé nhỏ, hơi khô, mấp máy trách móc:
- Nếu anh bảo chỉ cần một quãng thời gian rất nhỏ là có thể hiểu hết con người em, vậy thì tại sao... năm xưa anh lại tin người khác hơn em?
- Lúc đó, anh chưa thể thấu hiểu hết tấm lòng anh dành cho em. Anh chỉ là một thằng khờ coi trọng bằng chứng hơn là trực giác. Nhưng giờ thì anh đã biết, linh tính, cảm xúc của anh đã cho anh một niềm tin về thứ bằng chứng còn mãnh liệt hơn cả những tấm hình... đó là tình yêu của anh đối với em. - Kuro khẽ khàng trả lời, anh vẫn quỳ ngay dưới chân giường không nhúc nhích.
Bất giác, một giọt nước mắt trong veo tinh khiết chảy xuống má cô, rồi nối đuôi nhau lăn dài xuống cằm và cổ. Cổ họng cô cố cất lên từng lời, xen vào những tiếng nấc:
- Giá mà... anh hiểu hết con người em... Giá mà... anh tin em như bây giờ... Giá mà... anh của ngày trước cũng giống ngày nay... thì em đã... không phải đau như thế này rồi...
Haru gục mặt xuống. Cô giơ tay lên lau nước mắt, rồi cứ để yên vầy mà khóc, chẳng hề nín nhịn. Kuro cũng đưa con mắt tội lỗi dõi theo cô mà lòng đau quằn thắt.
___
- Dù sao thì... em cũng không thể quay lại với anh được... - Haru đã tĩnh tâm lại. Cô giơ chiếc khăn mặt ướt lên thoa đều. Cô nghiêm túc nhìn anh. - Bát nước đã hất đi thì sẽ chẳng thể nào vớt lại được đâu.
Kuro cũng chẳng thể nói gì hơn, chỉ tiếp tục im lặng mà thôi.
Cùng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại trong túi áo Haru vang lên, phá vỡ bầu không khí yên lặng ngột ngạt này. Cô thò tay vào trong túi, trượt màn hình rồi đưa lên tai nghe:
- Mẹ ạ, con nghe! - Giọng cô thoang thoáng.
"..." - Đầu bên kia đáp lại.
- Thế ạ? Con được nhiêu vậy mẹ? - Có chút ngạc nhiên, hồi hộp xen lẫn lo lắng, Haru lễ phép hỏi lại.
"..." - Lời thuật còn dài hơn cả khi nãy, gương mặt Haru mỗi lúc một thất vọng, nhợt nhạt.
- Dạ! Con xin lỗi mẹ ạ! Con hứa kỳ tới sẽ nỗ lực cố gắng ạ! Con chào mẹ ạ! - Haru kính cẩn thưa lại với mẹ cô, rất lễ phép và biết trên dưới.
Cô thở dài thất thểu, thả phịch cả cánh tay xuống giường rồi buồn bã đút lại vào trong túi áo.
- Mẹ em vừa thông báo điểm thi à? - Kuro cười dịu dàng hỏi chuyện.
- Sao anh biết? - Haru hoảng hốt, mặt đỏ bừng, ngạc nhiên hỏi lại. - Theo lịch thì sau chuyến dã ngoại mình mới có điểm thi mà! Cô giáo em là bạn mẹ em nên mới gọi điện trước cho em biết.
- Điểm thấp đúng không? - Kuro vẫn cười cợt.
- Em hỏi tại sao anh biết cơ mà! - Mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn, Haru nhướn mày.
- Em vẫn thế còn gì? - Kuro thở dài. Anh bắt đầu tràng chuyện để giải thích cho cô. - Ba cấp liền học ở trường chuyên, nhưng em chẳng bao giờ ngóc đầu dậy để tránh khỏi tốp kém nhất cả!
Bây giờ mặt cô không thể đỏ hơn được nữa. Cô nổi quạu hòng để lấp liếm câu chuyện hiện tại:
- Gì chứ? Em mà học trường công thì cá với anh là thế nào em cũng thuộc tốp đầu. Xét về phần cơ bản em hơi bị ngon luôn đấy! Mỗi tội học nâng cao thì chẳng thẫm vào đâu, mà học trường chuyên lại toàn học, toàn thi nâng cao! Cứ làm bài thi mà trường ra xem, phần cơ bản chỉ chiếm hai mươi điểm trên tổng số một trăm, mà bao giờ em chẳng ăn trọn phần đấy! Chỉ có cái là phần nâng cao em chỉ ăn được trên dưới mười điểm thôi!
Haru phụng phịu. Cô nói cả tràng dài không nguôi khiến cho anh chẳng thể chêm thêm câu nào. Cô cố tìm cách gỡ rối để đỡ thẹn thùng với người con trai mà cô yêu nhất.
Kuro cũng phì cười. Anh tò mò hỏi:
- Em không đi học thêm đâu à? - Kuro ân cần hỏi.
- Các trung tâm luyện thi không có mấy lớp dạy phù hợp với trình độ trường ta cả. Hơn nữa, ông ngoại em rất nghiêm khắc và không muốn cho em về khuya muộn. - Haru khó chịu trả lời.
- Còn việc mướn gia sư về nhà dạy? - Kuro vẫn gợi ý.
- Các gia sư ngoài trường chẳng ai có kinh nghiệm, trong trường thì không ai nhận dạy. Thế là em vẫn cứ học cuộc đời tự túc. - Cô quay mặt đi chỗ khác, mắt khẽ đưa về phía anh, môi mím lại mang chút dỗi hờn.
Anh lại im lặng một chút, cố gắng để suy nghĩ một điều gì đó. Và, một ý nghĩ đã loé lên trong đầu anh.
Kuro mỉm cười. Anh tiến đến bên giường bằng đầu gối, nhích từng chút từng chút một, rồi ghé mặt lại gần cô hơn, gợi ý:
- Em có muốn mướn anh làm gia sư không?
Haru giật mình quay lại nhìn, mặt thoáng xấu hổ nhưng vẫn ngạc nhiên.
- Anh là người thống trị vị trí số một của Bảng xếp hạng điểm thi ở trường Stars 1 đó. Không cớ hứng thú sao? - Kuro cười cười, tự tin "quảng cáo" về nhãn hiệu "Gia sư Kuro" của mình, có chút "nham hiểm".
- Cái gì? - Haru la toáng lên. - Anh á?
- Ừ! - Kuro gật đầu như không có gì.
- Được không đó? - Nhưng cái "không có gì" của Kuro lại "rất chi là có gì" đối với Haru. Cô ngờ vực.
- Sao không? - Anh vẫn tự tin.
- Anh sẽ đến nhà em kèm cặp em vào mỗi buổi tối? - Cô nghi nghi hỏi lại.
- Ừ! - Mặt anh giờ ngây thơ như chú cún con.
- Tất cả các môn?
- Dĩ nhiên.
Im lặng ngẫm nghĩ một lát, rồi Haru gật đầu, ra dấu OK bằng tay:
- Ok! Mỗi buổi tối tất cả các ngày trong tuần lúc bảy giờ tại nhà em nhé! - Haru nói tỉnh bơ, rồi cô rút chiếc Smartphone ra check in Facebook.
Kuro vẫn ngước đầu nhìn cô chằm chằm, như đang đợi chờ một điều gì đó. Nhưng thấy cô vẫn mải miết cắm cúi vào chiếc điện thoại, mãi chẳng nói điều anh muốn, Kuro gợi ý:
- Hình như em quên điều gì đó đúng không? - Giọng anh mang nét ngây thơ.
- Hử? Em không nghĩ thế? - Haru quay lại nhìn, khó hiểu mang chút ngơ ngác.
Kuro nhíu mày nản chí. Anh bèn nói thẳng:
- Thì phí mướn anh ấy! - Giọng anh rõ to.
- Hả? Không phải là miễn phí sao? - Haru nhướn cao mày thất vọng.
- Miễn phí thì anh húp cháo à? - Kuro la lên. - Em có biết làm gia sư cho em anh đã phải thiệt một khoản thời gian tự học như thế nào không?
Haru vẫn chau mày khó chịu:
- Nhưng cũng không đến mức phải vòi tiền của em chứ?
- Không biết. Nếu em không có trả phí thì anh không làm đâu! Em tự lo đi! - Anh phồng má, hai tay khoanh lại vào nhau, mặt xoay đi nhìn chỗ khác.
Haru đành trả lời miễn cưỡng:
- Được rồi. Em sẽ trả tiền. - Cô thở dài. - Nhưng một công tử như anh thì cần nhiêu một buổi chứ? Năm ngàn? Mười ngàn?
- Như em nói đấy. - Kuro cười vui vẻ trở lại. Anh lại vươn người tới, mặt ngây thơ và dễ thương như chú cún con. - Nhà anh khá giả, anh cũng chẳng thiếu thốn gì tiền, nên cũng không thiết phải lấy tiền của em.
- Vậy thì anh muốn gì? - Haru tò mò hỏi lại.
- Nếu như kì thi cuối kỳ này... anh có thể giúp em vượt qua... à ừm... xin em... hãy... - Kuro ậm ừ, anh đảo mắt xung quanh. Nhưng rồi anh cũng biết đây là cơ hội dành cho mình, bèn giơ hai tay ra, nắm chặt lấy bàn tay của Haru, nghiêm tục đề nghị. - Xin em... hãy cho anh... được ở bên cạnh em một lần nữa...
Haru ngạc nhiên giương ánh mắt nhìn anh, không khí trở nên tĩnh lặng...
Bất giác, cô nhíu mày, trừng ánh mắt nhìn anh. Bầu cảm xúc từ vui vẻ tự nhiên bỗng chốc trở thành căng thẳng, ủ dột. Cô cáu giận hất tay anh ra khỏi mình, lườm:
- Hoá ra anh giúp em cũng chỉ vì lợi ích của riêng anh, Kuro ạ. Anh đừng tưởng em là con ngốc mà anh có thể lừa hết lần này sang lần khác. - Nói rồi, Haru xoay mặt đi, nhưng đồng tử mắt vẫn không dao động. - Em sẽ không trả cho anh bất cứ một đồng nào. Tất nhiên, kỳ thi tới cũng không cần anh gia sư gì hết. Em sẽ tự lo. Vậy nên, đừng xuất hiện trước mắt em thêm một lần nào nữa.
Kuro giương mắt nhìn cô, không nói nên lời...
Bất chợt, một giọt nước mắt chảy xuống từ khoé mắt trái của anh.
Haru nhận thấy nó. Cô ngạc nhiên sửng sốt.
- Em ghét anh, anh biết. Em hận anh, anh biết. Em không muốn quay lại với anh, anh cũng biết. - Kuro giơ tay lên quệt nước mắt, nhưng nó vẫn cứ tuôn ra. Anh nức nở. - Nhưng dù cho em có ghét anh, có hận anh, có không muốn quay lại với anh, anh cũng chấp nhận. Chỉ xin em... đừng bắt anh phải rời xa em... đừng bắt anh không được xuất hiện trước mắt em... anh... anh không chịu được...
Kuro khóc... khóc như một đứa con nít. Bình thường, anh điềm đạm là thế, anh lạnh lùng là thế, nhưng sao anh có thể kìm nén được cảm xúc khi người con gái anh yêu đòi rời xa anh?
Những giọt nước mắt của anh... không thể không làm Haru động lòng.
Cô ngập ngừng tiến lại gần anh bằng đầu gối, ngập ngừng giang rộng cánh tay ra, ngập ngừng ôm anh vào lòng, ngập ngừng dỗ dành, vỗ về anh:
- Nín đi nào, nín đi! - Haru thổ nhẹ vào đầu. - Nghe em, anh đừng khóc nữa...
Nhưng Kuro vẫn khóc, không ngừng được.
- Nín đi mà anh... Anh như thế này làm em khổ tâm lắm. Ừ được rồi... không bắt anh tránh xa em nữa... Nín đi nhé! - Haru giọng vẫn dịu dàng. Nhưng Kuro, anh không hề ngưng khóc, cứ dúi sâu vào lòng cô nức nở. Tuy nhiên, cô trở nên mất kiên nhẫn, đấm thụp vào đầu anh, quát. - Nín!!!
- Ui da! Đau quá, Haruka! - Kuro ôm đầu, nhắm tịt mắt rên.
- Anh tưởng em không biết là anh đang vờ khóc để được em ôm hả? - Haru chau mày, lườm anh, hai tay khoanh lại vào nhau.
- Hì hì! Ai bảo vòng tay em ấm áp quá! Anh không muốn rời! - Kuro gãi đầu, cười khúc khích. Câu nói đó cũng đã kích thích vào trong trí não Haru. Tim cô cứ đập, đập mạnh lắm!
- Anh thực sự yêu em à? - Cô tò mò hỏi.
- Ừ! - Mặt anh cười cười.
- Anh thực sự muốn quay lại với em sao? - Mặt cô đỏ hồng lên.
- Ôi! Anh sắp đến giới hạn của mình rồi! Anh không thể nào nhẫn nhịn thêm được nữa đâu, Haruka à! Cứ nhìn em mà chẳng thể với tới em, tim anh sắp nổ tung rồi này! - Kuro vươn tay và làm những động tác thái quá, biểu cảm cũng rất đỗi sâu sắc, khiến cho Haru phải bật cười. Anh đưa ánh nhìn van nài cầu mong nhìn cô, giọng uốn éo. - Này Haruka, em vẫn còn yêu anh chứ?
Cô thở dài, cười nhè nhẹ nhìn anh mà rằng:
- Phải, em yêu anh và tình yêu đó chưa hề nhạt phai.
- Thế em có nhớ anh không? - Kuro cười hạnh phúc. Anh lại hỏi tiếp.
- Nhớ anh là việc em làm từng phút từng giây. - Cô khẽ chớp mắt chậm, gật nhẹ đầu trả lời.
- Đó, em thấy không? - Kuro đứng bật dậy, giọng điệu như vừa vỡ lẽ. - Anh yêu em, em cũng yêu anh. Anh nhớ em, em cũng nhớ anh. Vậy thì tại sao chúng ta không thể trở lại như xưa? Điều gì đã ngăn cản ta làm điều mình muốn?
- Đó là niềm tin đấy, Kuro ạ. - Haru trả lời ngay như thể đó là điều hiển nhiên. Trên khuôn mặt cô đã không còn sự dịu dàng thùy mị như mấy mươi giây trước, mà thay vào đó lại là một sự nghiêm túc. - Chẳng phải em đã nói rồi sao? Bát nước đã hất đi thì sẽ không thể vớt lại được mà!
- Nhưng bát nước chưa bị đổ đi hết đúng không? - Kuro ngại ngùng hỏi lại, và cũng chính câu hỏi đó đã khiến cho Haru phải mở to mắt. Cô ngạc nhiên, sửng sốt. Kuro vẫn tiếp tục, anh cúi gằm mặt. - Nếu như đã không thể vớt hết nước đã đổ, thì anh sẽ... làm đầy nó lên... bằng tình yêu của anh...
Haru sững sờ. Cô không thể tin được khi anh có thể nói một câu như thế. Và, cô cũng phải nhận, dù rằng không thích, rằng ngay lúc này đây, cô muốn ôm chầm lấy anh và nối lại tình xưa. Nhưng lòng tự trọng của cô không cho phép.
Haru đành dịu giọng:
-uro... Em sẽ cho anh cơ hội...
Nghe vậy, anh cảm thấy mừng rỡ khôn xiết. Kuro cười tươi mừng rỡ:
- Em nói vậy nghĩa là... anh... anh có thể nối lại tình xưa?
- Phải. Nhưng... trên đời này không có gì là miễn phí. Em muốn anh phải trả giá cho những hành động làm tổn thương em ba năm trước. - Haru nghiêm khắc..
- Em nói đi. Để được trở về bên em, việc gì anh cũng có thể làm! - Kuro mạnh dạn tuyên bố.
Haru chợt nở một nụ cười nhè nhẹ, dịu dàng như làn gió:
- Anh đã nói... anh đặt niềm tin tuyệt đối vào em, rằng em chưa từng qua lại với nhiều người đàn ông?
- Phải. - Giọng anh cứng rắn.
- Vậy... anh hãy chứng minh đi. Chứng minh là những bức ảnh ba năm trước là bịa đặt. - Haru trỏ ngón tay vào người anh, ra lệnh. - Nếu anh làm được, em sẽ không chấp những chuyện trước đây. Em sẽ quên nó đi và trở về bên anh. Anh làm được chứ?
Kuro im lặng ngẫm nghĩ. Thực sự rất khó để làm, bởi những tấm hình đó tuyệt đối không thể là hình chỉnh sửa, gán ghép. Đó là hình thật.
Nhưng anh tin, tình yêu sẽ cho anh sức mạnh, sẽ cho anh niềm tin để giành chiến thắng trong ván bài đặt cược này. Anh tin Haruka, người con gái anh yêu.
- Được! Anh chấp nhận. - Kuro cứng cỏi đáp.
- Tốt! Em rất vui. - Haru cười.
Cô khẽ ngước đầu lên trần nhà, mỉm cười ngắm nhìn một điểm vô hình trong không trung.
Okawa Haruka... cô sẽ chờ đợi ngày trở về bên anh...
_____
"Haruka này! Chẳng lẽ anh phải chờ mãi đến ngày hoàn thành nhiệm vụ mới được về bên em ư?""Dĩ nhiên là không rồi. Sắp tới, mỗi buổi tối anh phải đến nhà em kèm cặp mà!""Vâng thưa quý khách. Cảm ơn quý khách đã sử dụng dịch vụ "Gia sư Kuro của chúng tôi. Hân hạnh được phục vụ quý khách!""Được rồi! Kuro à, anh lấy cho em cốc nước ngọt đi!""Tuân lệnh!"Hết phần 1 - ngoại truyện 3.