Giữa những chuỗi ngày bình yên đến lạ, một con người đã bước vào cuộc đời của cô, và xáo trộn hết mọi thứ...
...
- Lại gặp cô rồi, Cứng Đầu. - Tsukasa ngồi chiễm chệ trên bàn, trên mép vẫn còn dính vụn bánh, cười cười. Nhận thấy bóng dáng cô nữ sinh cấp hai đã từng gặp mặt, anh bỏ nĩa xuống, vẫy vẫy.
Câu gọi ấy, Mika có nghe. Mỗi tội cô không nhận ra câu nói ấy là dành cho mình.
Bản thân cô cứ thêm ung dung tiến đến hàng người đang xếp, bắt đầu chờ chực.
- Này, tôi gọi cô đấy, Cứng Đầu! - Tưởng cô bơ mình, mày anh thoáng nhíu lại.
Một vài người quay lại về phía anh, nhưng rồi cũng nhanh chóng ngoảnh đi. Duy chỉ có mình Mika vẫn gõ chân xuống sàn, huýt sáo.
Tsukasa chép miệng. Anh đứng dậy, đi về phía cô. Bộp một tiếng, đôi bàn tay to lớn của anh giữ lên vai cô, toan kéo cô về phía mình.
Nhưng anh còn chưa kịp làm gì, hai tay Mika nắm lấy cổ tay anh, gắt gao dùng lực giữ chặt. Cơ bắp hiện lên, gân guốc lằn rõ từng đường, cả cơ thể cao to của Tsukasa vắt qua đôi vai nhỏ bé của cô gái. Trong nháy mắt, anh nằm chật vật dưới sàn nhà.
Bao nhiêu ánh nhìn dồn dập đổ về phía hai người. Mika đứng chống nạnh, đắc thắng:
- Đồ biến thái, yêu râu xanh! Dám giở trò nơi công cộng! Cho mi chết! - Giọng nói của cô cười ha hả vang lên, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.
- Không phải, mọi người nhầm lẫn rồi! Trời ạ! - Tsukasa bối rối, khua tay giải thích. Thoáng, anh quay lại nhìn cô, nhướn mày. - Tôi đây mà, quên tôi rồi sao?
Mika im lặng, hóa đá.
...
- Cô bạo lực như vậy đó hả? - Tsukasa chống cằm, ném cái lườm về phía cô, mặt xị ra y hệt một đứa trẻ. - Cứng Đầu à, lần sau cô làm ơn nhìn cho kỹ rồi hẵng ra tay đi với. Báo hại tôi ra nông nỗi này!
Mika dựa người vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, lừ mắt nhìn anh. Nghe anh lải nhải một hồi, không chịu được cô mới lên tiếng:
- Ai bảo chú đụng chạm vào người tôi làm gì? Gọi không được sao?
- Tôi đã gọi cô rất nhiều lần rồi nhé. Cô không nghe, giờ tôi phải lại kêu cô chứ sao? Cứng Đầu à, không lẽ cô bị điếc? - Tsukasa nhếch môi.
- Chú phải gọi cho đàng hoàng chứ? "Cứng Đầu"? Ai là "Cứng Đầu"? Tôi cũng có tên đàng hoàng. - Mika tức giận, đứng dậy, hai tay đập mạnh xuống bàn, trừng mắt nhìn anh. - Gọi "Cứng Đầu" có ma nó mới nghe.
- Cô cũng đâu có gọi tôi đàng hoàng đâu. Đừng gọi tôi là chú nữa! Tôi mới hai tư tuổi thôi!
Mika bĩu môi, ném ánh nhìn kì thị mỉa mai vào người đàn ông trước mặt.
- Mika, ai vậy? - Đột ngột, một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai cô. Cô ngước đầu quay lại nhìn, Yui đang vác một bộ đồ kiếm đạo trên vai, tròn mắt hỏi.
"Chết! Quên béng mất!" Mika giật thót nghĩ. Hôm nay câu lạc bộ Karatedo của cô nghỉ tập vì chủ tướng có việc bận đột xuất, Yui vốn ghét sinh hoạt câu lạc bộ nhưng thỉnh thoảng vẫn đến chỗ tập của các câu lạc bộ thể thao và võ thuật tập luyện. Hôm nay lại nổi hứng đi tập Kendo, lại càng nổi hứng đi ăn Takoyaki.
Mika mặc cho Yui tập luyện, còn mình thì đến chỗ hẹn trước, ngồi đấu võ mồm với một "ông chú" xa lạ.
- À không, một ông chú vô duyên ấy mà! - Mika đứng dậy, cười cười. - Sang Lotteria ăn đi, tớ hơi ngán Takoyaki.
- Không phải chứ? - Yui nhăn mặt rên, cả cơ thể mặc sức để cho Mika đẩy ra khỏi quán.
- "Ông chú vô duyên" gì chứ? - Tsukasa nhướn mày đứng dậy, nhưng chưa kịp nói gì thì hai người đã đi mất rồi.
Lắc đầu khó chịu ngồi xuống, một vật đặt lên bàn đập vào mắt anh.
___o0o0o___- A a a... Bắt máy đi mà! - Mika đi đi lại lại, đứng ngồi không yên. Cô dí sát chiếc smartphone của Yui vào tai, ca cẩm.
Chốc chốc, máy ngưng kết nối, cô lại bấm gọi lại, và vẫn tiếp tục bài ca cầu xin một tiếng gọi.
Cái số cô sao mà đen đủi đủ đường. Nài xin cha mãi cha mới chịu mua smartphone cho, vậy mà lại đánh rơi mất.
- Bình tĩnh, nghĩ lại xem cậu có thể đánh rơi ở đâu. - Yui bình thản giơ chiếc Hamburger lên, cắn một miếng rõ to, vừa nhai nhồm nhoàm vừa điệp khúc câu nói muôn thuở cô lặp đi lặp lại nãy giờ.
- Tớ nghĩ kĩ rồi, chắc chắn là lúc tớ vật ngã ông chú ấy. - Mặt Mika tái mét, tím ngắt kêu lên.
Đang lải nhải với Yui, hồi chuông tút tút nhàm chán nãy giờ vụt tắt. Một giọng nói trầm thấp vang lên rơi vào tai cô. "Moshi moshi?"
Cơ mặt cô đơ lại trong thoáng chốc.
"Cứng Đầu à, sao cô phiền quá vậy? Không thấy tôi đang chơi Pokemon sao? Cô cày thế nào mà level cũng cao đấy?"
- A... Chú... Ai cho chú sử dụng điện thoại của tôi? Tôi có thể kiện chú tội xâm phạm đời tư người khác! - Mika cứng giọng trong giây lát. Cô thật sự muốn đâm đầu vào tường khi biết có người sử dụng điện thoại của cô, càng muốn tự giết chết bản thân khi trót để điện thoại rơi vào tay anh.
- Được thôi. - Có ai ngờ Tsukasa buông ra một câu hờ hững bất cần. - Tôi không dám động vô điện thoại của cô nữa đâu. Tôi để nó ở đây nhé.
Mặt Mika run lên vì giận dữ, gân guốc nổi đầy mặt. Hai tay cô bóp chặt chiếc smartphone của Yui đến mức gần vỡ tung ra. Cô nàng đang thoải mái gặm Hamburger cũng bất giác lạnh sống lưng.
- Ở đâu? - Cô nàng cất giọng thâm trầm đầy nguy hiểm. - Tôi có thể lấy chiếc Smartphone của tôi ở đâu?
Mika gào lên, inh ỏi đến mức tất cả các vị khách trong quán Lotte đều giật mình nhìn cô kỳ thị. À, quên không nói đến lỗ tai Tsukasa. Anh chàng chắc mẩm kì này phải đi khám màng nhĩ rồi.
- Sáng mai, cô lại chi nhánh Công ti bất động sản của tập đoàn Hanagato tìm tôi. Khoảng mười hai giờ trưa.
Sau câu nói đó, điện thoại cúp cái rụp. Tiếp đến là những hồi chuông miên man bất tận rơi vào lỗ tai cô.
Yui đau lòng nhìn điện thoại mình sắp trở thành một đống sắt vụn trong tay Mika...
___o0o0o___
Hôm nay, lần đầu tiên trong lịch sử, một nữ sinh gương mẫu trốn ra khỏi trường trong giờ nghỉ trưa.
Cô bắt xe buýt tiến đến chỗ hẹn.
Quả nhiên hoành tráng!
Chỉ là một chi nhánh, của một bộ phận của tập đoàn tài chính Hanagato mà cũng có thể hoành tráng đến vậy.
Tòa nhà cao cũng phải hơn hai mươi tầng. Kiến trúc sang trọng, quy mô lớn. Choáng ngập thật sự, không hổ danh là tập đoàn đứng đầu Nhật Bản.
Ngập ngừng vòng vo mãi, Mika ngập ngừng bước vào bên trong.
Cô e dè tiến đến bàn tiếp tân, ngập ngừng:
- Chị ơi. Cho em hỏi phòng làm việc của... À... Ừm... - Mika định hỏi, nhưng bỗng nhiên ngập ngừng, hay đúng hơn là không biết nói sao.
- Ai? - Cô nhân viên nhìn lướt qua Mika, giọng nói và điệu bộ lộ rõ vẻ khinh thường.
Thôi chết rồi, cô có biết tên họ anh ta đâu!
- Em không biết họ, nhưng anh ta tên là Tsukasa. Dáng cao ráo, gầy, gương mặt ưa nhìn.
Mika cố gắng hồi tưởng và miêu tả cho cô nhân viên, bất giác muốn tự vả vào mặt khi phải thốt ra hai tiếng "ưa nhìn".
Cô nhân viên chau mày. Nhân sự làm việc ở chi nhánh này cũng phải mấy trăm người. Làm sao cô biết được.
Đúng lúc cả hai cùng đang phân vân thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Là điện thoại nội bộ.
- Alo. - Cô nhân viên cất giọng dịu dàng. Đây chính là ông sếp lớn vừa từ trụ sở về chi nhánh này làm việc trong thời gian tới.
- Nếu lát nữa có một cô nữ sinh cấp hai đến thì dẫn cô ta lên phòng tôi. - Giọng nói trầm trầm vang lên khiến cô nhân viên đanh mặt lại.
- Vâng, thưa giám đốc. Tôi sẽ đưa cô ấy lên đây. - Chị ta lấy hết sức bình tĩnh thưa lại. Kết nối ngắt.
Cô ta đứng dậy, bước ra khỏi quầy tiếp tân.
- Cô đi theo tôi. - Trông cô ta hậm hực nện đôi giày cao gót cả tấc xuống sàn.
Mở cửa thang máy, bấm tầng 25, cô ta ra hiệu mời Mika bước vào.
- Chị không đi với em sao? - Mika tròn mắt.
- Tôi sao được danh giá như cô. - Nhân viên quèn như tôi đâu được quyền đặt chân lên tầng làm việc của giám đốc bộ phận bất động sản chứ. - Tưởng Mika có ý xỏ xiên, cô ta trợn mắt hạnh họe, rồi quay lưng vùng vằng bỏ đi.
Mika tròn mắt nhìn cánh cửa thang máy đóng lại.
- Giám đốc bộ phận bất động sản? - Mika nghiêng đầu lặp lại.
Cả một tầng rộng lớn, chỉ có duy nhất một cánh cửa.
Mika tiến lại, ngập ngừng.
Cô hé cánh cửa chậm chạp, mắt liếc vào bên trong căn phòng, quả nhiên trợn mắt sửng sốt.
Căn phòng rộng vô cùng, cửa kính trải dài cả bức tường đối diện. Sàn nhà trải thảm nhung, nguyên một bộ bàn ghế sofa cùng bộ ấm tách. Trong căn phòng còn có một kệ gỗ đựng đầy tài liệu. Chiếc bàn to rộng cùng chiếc ghế bành hoành tráng, vừa nhìn là biết ngay phòng của kẻ có quyền.
Trên chiếc ghế bành đó, một thanh niên trẻ tuổi với bộ complet đen sang trọng vẫn cắm cúi vào đống tài liệu. Thỉnh thoảng lại ngó sang chiếc laptop, gõ gõ các thứ. Anh ta làm việc không ngừng nghỉ, thần thái toát ra vô cùng uy lực.
- Vào đi, tôi không thích bị soi mói.
Vâng, và cô chưa kịp lên tiếng thì bị một giọng nói vừa quen vừa không quen làm cho giật thót. Mika lừ mắt, đẩy cánh cửa bước vào.
- Smartphone của tôi... - Cô không muốn dây dưa, vừa bước vào đã đề cập đến vấn đề chính. Bộ dạng cô vẫn ngập ngừng e dè, mãi chẳng quen.
Một chút, động tác của Tsukasa ngừng lại một chút, không đáng kể.
- Ngồi xuống sofa đợi đi, tôi cố làm luôn việc chiều nay. - Mặt vẫn không hề ngẩng lên, anh ra lệnh.
Chẳng hiểu sao Mika lại răm rắp làm theo, vâng lệnh Tsukasa chẳng khác gì một con robot.
- Nè, chú đưa smartphone cho tôi rồi làm tiếp việc của chú, mắc mớ gì phải kêu tôi chờ. Giờ nghỉ trưa của trường tôi có hạn đấy. - Chợt nhận ra điểm bất bình thường của bản thân, Mika hậm hực nhìn đồng hồ, vùng vằng vặc lại.
Tsukasa ngẩng mặt dậy, ném ánh nhìn nửa vời cho cô. Anh khẽ nghiêng đầu:
- Đây là thái độ cô dành cho người giúp cô sao? Cứng Đầu à, cô không hiểu chuyện lắm thì phải.
Nụ cười toát ra từ môi anh khiến Mika lạnh sống lưng dù chỉ trong giây lát.
Những khoảnh khắc tiếp theo, Mika đã dành cho Tsukasa một bầu không khí yên tĩnh như anh muốn.
Nhưng cô không thể ngồi im. Cô đi đi lại lại quanh căn phòng, bắt đầu nhìn ngó các thứ. Cô bắt đầu vọc vào những quyển tài liệu đồ sộ. Toàn các thứ thuật ngữ và con số cô không thể hiểu. Còn có cả những quyển tài liệu ngoại ngữ.
Vọc vạch chán chê một hồi, Mika bước vào căn phòng khép kín trong phòng làm việc của anh.
Tsukasa không nói gì, cứ để yên cho cô tùy hứng.
Chỉ là phòng nghỉ ở công ti nhưng cũng hoành tráng. Một cái giường to khủng, vài cái kệ cùng một chiếc ti vi treo trên tường. Cô mệt mỏi ngồi xuống giường, cũng đã một giờ rồi còn gì.
Bỗng ánh mắt cô vô tình lướt qua chiếc khung ảnh trên kệ cạnh giường.
Một cô gái, xinh đẹp vô cùng. Mái tóc màu nâu nhẹ bay trong gió, chiếc váy trắng bồng bềnh thanh khiết. Và nụ cười của cô ấy, đẹp đến lạ.
Cô ấy là ai? Người yêu của anh ta?
Mika thả phịch người xuống giường, bắt đầu nghĩ ngợi lung tung...
Anh ta... cũng có người thương sao? Trông hai người thật xứng đôi vừa lứa...
Mải nghĩ, đầu óc cô cũng dần trở nên mông lung, mơ hồ...
___o0o0o___END Part 1.