Phòng họp nằm ở tầng hai của tòa nhà trụ sở. Có tổng cộng năm phòng họp, phòng lớn nhất thường được dùng vào các buổi họp cổ đông.
Buổi họp bắt đầu từ lúc ba giờ chiều, nhưng chỉ mới hai giờ rưỡi, gần như tất cả các vị cổ đông đều đã tụ họp đầy đủ. Tất cả xôn xao lên không ngoài một chuyện - người thừa kế.
Đúng ba giờ, một người đàn ông vóc dáng cao to bước vào. Ở phía sau là hai thư kí, cùng các nhân viên cấp cao của tập đoàn.
Căn phòng vốn ồn ào chợt lắng xuống, mọi người lần lượt ngồi vào vị trí, câu chuyện vốn đang là chủ đề tranh cãi cũng không có ai dám ho he.
- Mọi người. - Ông Ikishige hắng giọng, rồi nghiêm nghị phát biểu. - Nhân ngày đầu năm mới, cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian đến đây tham dự buổi họp. Tôi cũng xin chúc tất cả các vị đại cổ đông, các nhân viên của chúng tôi có một năm mới an khang, thịnh vượng, làm ăn phát đạt, sức khỏe dồi dào, gia đình sung túc.
Một tràng pháo tay không mấy náo nhiệt vang lên, mọi người ảm đạm thấy rõ.
Chủ tịch Satake liền thở dài.
- Tôi biết chắc mọi người đều đã nghe chuyện. Bởi vậy, cuộc họp ngày hôm nay không điều gì khác ngoài chuyện đó.
- Chủ tịch Satake. - Một vị cổ đông không mấy thoải mái đứng dậy. - Chúng tôi rất tin tưởng ông. Tập đoàn Satake trước giờ không mấy vững mạnh, nhưng từ khi ông trở thành người điều hành, tập đoàn đã phát triển gần như toàn diện. Không phủ nhận việc chúng tôi luôn tôn trọng quyết định của ông, nhưng chọn người thừa kế là cả một chuyện lớn. Ông không thể tự mình quyết định mà không hề hỏi ý kiến chúng tôi.
Cả hội trường thấy có người dám đặt vấn đề, liền xôn xao hẳn lên. Mỗi người một câu đều ủng hộ ý kiến của vị cổ đông.
- Nếu vậy, tại sao mọi người lại có ý phản đối? Có ai không hài lòng với con gái tôi ư? - Ông Satake cười lạnh, khiến cả hội trường im ắng hẳn. Ai nấy đều tỏ ra rất căng thẳng.
- Dĩ nhiên là không hài lòng rồi. - Một vị cổ đông khác không nề hà gì liền đứng dậy phản bác, khiến Ikishige trong giây lát sa sẩm mặt mày. - Để một đứa con gái mới mười bảy tuổi trở thành người thừa kế, có khác nào hại công ti? Nhị tiểu thư nên gả vào một nhà giàu có nào đó, còn người thừa kế hãy bổ nhiệm cho một chàng trai nào đó có khả năng.
Vị cổ đông kia cười khẩy khiến Ikishige giận tím mặt. Những người khác tuy không thể hiện ra nhưng tất cả đều tán đồng ý kiến.
- Yui, con vào đây. - Ikishige lạnh giọng yêu cầu.
Mọi người đều tập trung ánh mắt vào cửa phòng họp.
Yui trầm lặng bước vào, kiêu sa mà uy lực. Mái tóc đen búi gọn lên trên, tóc mái hớt phồng. Gương mặt trái xoan trắng trẻo được make up nhẹ, tô một màu son bắt mắt. Cô mang kính cận, càng điểm tô sự uyên bác tri thức. Chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc váy công sở màu đen, mang thêm đôi giày cao gót đen càng khiến cô chững chạc hơn bất cứ ai.
- Tôi là Satake Yui, mười bảy tuổi. Tôi là người thừa kế tập đoàn Satake, xin chiếu cố.
Yui đứng cạnh ông, bình thản giới thiệu, mặc kệ những ánh nhìn dò xét không mấy thoải mái kia.
- Nhị tiểu thư, cô có đủ tự tin gánh vác cả tập đoàn Satake? - Một vị cổ đông cười nhạt mà hỏi.
- Sao không? - Yui bình thản đáp, không hề trốn tránh.
- Dựa vào đâu cô tự tin đến vậy?
Yui khẽ nhếch môi, lấy một hơi rồi tự tin trả lời.
- Dựa vào khả năng. - Đôi môi khẽ nhếch lên cười, nụ cười cùng ánh mắt lạnh như băng nhưng tràn đầy sự kiêu ngạo ngông cuồng giống hệt Ikishige khiến tất thảy mọi người giật mình kinh ngạc. Không để ai hỏi gì thêm, Yui nói tiếp. - Tập đoàn Satake chỉ có quy mô trong nước là chủ yếu, ngoài ra có một số bộ phận ở các nước Trung Quốc, Hàn Quốc và Mỹ. Tập đoàn kinh doanh trong mười bốn lĩnh vực, phân bố khắp cả nước. Hiện tập đoàn đang sử dụng mười chín nghìn lao động trong nước, ba nghìn lao động ở các nước khác. Tôi chỉ mới kịp tìm hiểu sơ qua về tập đoàn, các vị cứ hỏi.
Câu nói của cô rõ ràng lành mạch đến mức khiến mấy chục người trong phòng họp phải choáng váng.
- Tổng doanh thu đem về cho tập đoàn vào năm ngoái là bao nhiêu? - Một người phụ nữ nâng kính, xuống giọng hỏi.
- 44.50 tỷ USD.
- Các mặt hàng tập đoàn đã xuất khẩu vào tháng trước?
- May mặc, vật liệu xây dựng và thủy hải sản.
- Dự án bộ phận bất động sản đấu thầu thành công vào tháng mười năm ngoái?
- Tòa tháp đôi tại Osaka.
Các cổ đông lần lượt đặt câu hỏi cho Yui, và dĩ nhiên, cô đáp lại không chút ấp úng.
Từ khi cha cô nói với cô về việc trở thành người thừa kế, hằng ngày cô dành hai tiếng nhốt mình trong thư phòng đọc tài liệu của tập đoàn. Gì chứ khả năng ghi nhớ của cô cao vô cùng, đọc một lần cũng có thể nhớ lâu dài.
Mọi người gần như choáng với Yui, không ai dám ngờ cô đã tìm hiểu về tập đoàn sâu đến thế.
Yui hắng giọng một tiếng, từ tốn trả lời.
- Tôi không kiêu căng tự phụ về khả năng của tôi, nhưng tôi tự tin về bản thân tôi không thua kém bất cứ ai. Con gái thì sao chứ? Chẳng lẽ cứ là con gái thì phải lặp đi lặp lại cuộc sống lấy chồng, sinh con, nội trợ một cách nhàm chán ấy hay sao? Tôi sẽ làm thay đổi suy nghĩ của các vị.
Mọi người tuy chưa thực sự cam tâm nhưng không một ai dám phản đối. Sự thực là cô rất giỏi, nhưng còn việc mạo hiểm đem lợi nhuận của họ giao vào tay một cô gái, họ không tin tưởng.
- Toyama, cô đã sắp xếp theo lời tôi dặn chưa? - Ikishige quay lại phía Manami, nghiêm nghị hỏi.
- Thưa chủ tịch, phòng làm việc của nhị tiểu thư được đặt ở tầng ba, để thuận tiện cho quá trình học hỏi của cô, tôi đã chuẩn bị xong cả rồi ạ. - Manami cúi đầu trả lời lễ phép.
- Vậy được. Từ ngày mai, Satake Yui vẫn tiếp tục công việc ở trường vào buổi sáng, nhưng nó sẽ nghỉ học buổi chiều. Yui sẽ bắt đầu làm những công việc nhỏ nhất để làm quen với kinh doanh. Mọi người cứ thẳng tay giao việc cho nó, chỉ bảo nó. Lúc nào tôi, và mọi người, thấy nó thực sự chín chắn và dạn dĩ, chiếc ghế chủ tịch này sẽ nhường lại cho nó.
Các cổ đông tuy chưa thực sự tin tưởng, nhưng thôi, như thế cũng đủ khiến họ an tâm phần nào. Nhị tiểu thư đã có năng lực sẵn, cộng thêm thời gian rèn luyện tương lai có thể trở thành nhân tài.
- Vậy được, chúng ta bắt đầu buổi họp. - Ikishige gật đầu, mọi người bắt đầu giở sổ sách, còn Yui ngồi vào chiếc ghế bên tay phải ông.
Hai tiếng họp cứ thế trôi qua, Yui cư nhiên rất căng thẳng. Đủ thứ thuật ngữ cô không thể hiểu nổi. Các số liệu, dự án, tên từng nhân viên, các bộ phận liên tiếp được phát biểu khiến đầu cô ong hết cả lên. Chẳng mấy chốc, gương mặt xinh đẹp kia tái đi, xuống sắc.
Sáu giờ tối, buổi họp mới kết thúc. Yui cầm một số tài liệu thư kí phát cho, đứng dậy ra về.
- Chào cô, tôi là giám đốc bộ phận xuất nhập khẩu. Hân hạnh. - Một người phụ nữ đến trước mặt Yui, cúi đầu chào, giơ bàn tay phải ra. - Tôi là con lai Nhật - Mĩ, tên Keth Torada.
- Chào cô Torada. - Yui mỉm cười thiện chí bắt tay.
Nãy giờ cô để ý, trong số mười bốn giám đốc các bộ phận, có hai người là nữ. Keth là một trong hai người đó.
Những nữ nhân tài, cư nhiên Yui rất kính trọng.
- Cô không cần phải hành lễ với tôi, vì tôi đơn thuần là một người mới học việc. Cô là cấp trên của tôi. - Yui lặng lẽ cúi đầu. - Còn phải nhờ cô giúp đỡ.
- Nhị tiểu thư đừng khách khí. - Keth cười dịu dàng.
- Cứ gọi tôi Satake.
- Vậy cô Satake, cô có phiền không nếu tôi mời cô bữa tối? - Keth thiện ý ngỏ lời mời.
Yui nhìn xuống đồng hồ đeo tay, cũng đã sáu giờ tối.
- Thật ngại quá, tối nay tôi có hẹn. Vinh dự này, xin được hẹn lúc khác. - Yui bình thản từ chối.
- Vậy lúc khác tôi sẽ mời cô. Hẹn cô ngày mai.
Keth vẫy tay chào rồi rảo bước rời khỏi phòng họp.
Không còn sớm nữa, Yui vội vã lao xuống đường bắt xe.
Cô... có hẹn với Shukasa...
- Yui. Con tự về nhé. Tối nay ta có hẹn dùng cơm với chủ tịch Kanami. - Ikishige gọi con gái, nghiêm nghị nói.
- Dạ, con biết rồi. Con sẽ gọi taxi. - Yui cúi đầu kính cẩn.
- Ừm, như vậy cũng bất tiện. Từ ngày mai ta sẽ chuẩn bị riêng một tài xế và một chiếc xe đưa đón con. - Ikishige trỏ cằm băn khoăn.
Lâu giờ, Yui thường đi bộ đi học, dù sao nhà cô cũng khá gần trường. Những lúc cần di chuyển xa, cô mới bắt taxi. Lâu giờ ông không để ý tới sự bất tiện này.
- Vậy phiền cha rồi. - Yui mỉm cười cúi đầu hành lễ, rồi khoan thai bước vào thang máy.
...
Trời đã tối. Bóng đêm xua đi ánh hoàng hôn rực đỏ, dần phủ lấy cả bầu trời. Đêm nay mây mù, dày đặc, che khuất cả mặt trăng.
Hôm nay trời không còn lạnh cắt da cắt thịt, đã có chút hửng nắng vào ban ngày. Tiết trời hôm nay dễ chịu như mùa xuân, vừa ấm áp vừa có chút mát mẻ. Cũng bởi gió.
Hôm nay gió thổi khá mạnh, Yui vừa bước ra khỏi sảnh chính đã loạng choạng vài bước. Cũng phải, bình thường cô có mang giày cao gót bao giờ, huống hồ chi đôi này cao nhưng bảy phân, gót nhọn.
Gió thổi tung bay những lọn tóc buộc hờ trên đỉnh, Yui vén vài lọn qua mang tai, tháo kính găm vào một bên túi.
Cô vẫy tay gọi một chiếc taxi đỗ gần đó, rồi khoan thai bước lên xe.
- Trường cao trung Stars I. - Yui đáp gọn với tài xế.
Chiếc xe lao vun vút trên mặt đường nhựa, hướng đến ngôi trường của cô.
___o0o0o___Trời tối, trường lại đang trong thời gian nghỉ tết nên tối đèn. Chỉ còn phòng thư viện vẫn thường mở khuya cho các học sinh và kí túc xá của trường là còn sáng. Và hôm nay, đặc biệt hơn, sân vận động trong nhà vẫn lóa ánh đèn qua cửa kính.
Yui bình thản bước vào, thẫn thờ đến vô hồn. Ở bên trong, một chàng trai mặc bộ đồ bóng rổ, mặc sức đập quả bóng. Thoáng, anh co lại lấy đà, thực hiện một cú nhảy cao và ném bóng vào rổ.
Mồ hôi tứa ra, nhưng trông anh vẫn đẹp đến lạ...
Cơ bắp trên tay nổi rõ, làn da rám nắng đầy khỏe mạnh như bóng loáng. Và ở anh, vẫn có một mùi hương đã quá thân thuộc với cô.
Mùi hương như mùi sữa cam ấy đã không biết bao nhiêu lần quấn lấy cô. Những tưởng nó thuộc về cô, hóa ra cũng chỉ là do cô ảo tưởng.
Thân hình cường tráng, tuy cao gầy và khá mỏng nhưng vẫn vô cùng khỏe mạnh. Cả cô và anh đều rất siêng tập thể thao và võ thuật, nên đều sở hữu cơ thể khiến người ta phải ghen tị. Cánh tay ấy thường ôm lấy cô, bao bọc che chở, giờ mới hay nó thuộc về người khác.
Con người mà cô rất rất rất yêu, chưa bao giờ thuộc về cô...
- Em đến rồi. - Chợt nhận thấy tiếng động, Shukasa quay người lại, bắt gặp một cô gái trong trang phục công sở đứng nhìn anh từ đằng xa, dịu dàng cười.
Ánh mắt mà cô dành cho anh, vừa là ánh mắt yêu thương nhung nhớ, nhưng cũng vừa chất chứa vết thương quặn đau và nỗi hận không thể nào nguôi ngoai được...
Cô vẫn đẹp, luôn luôn đẹp như thế, nét đẹp hút hồn anh từ lần đầu tiên gặp mặt. Nhưng trước mắt anh, sao chẳng còn giống một Satake Yui mạnh mẽ cá tính anh từng yêu thương.
Phải chăng khoảng cách giữa hai người giờ đây đã xa quá đỗi?
Yui không nói không rằng, cúi xuống tháo đôi giày cao gót ra, ném sang một bên. Rồi nắm lấy gấu váy, dùng lực xé rách một đường đến tận hông. Cô cởi chiếc áo vest khoác ngoài, ném sang một bên. Nới lỏng cà vạt, tháo xơ vin, rồi đưa tay lên đầu mở búi tóc.
- Em có phải là Satake Yui? - Shukasa nhìn cô đang dần trở nên hoang dã, cười nhạt mà thê lương.
- Đã không còn nữa rồi, kể từ lúc anh phản bội tôi. - Yui cười lạnh, loạng choạng bước tới như một người say.
- Anh yêu em, Yui.
- Đã không còn nghĩa lí gì nữa rồi.
Yui bình thản cười mà đối diện anh, không chút né tránh.
Nhìn cô như vậy, anh quả thật rất tổn thương. Tổn thương đến nát lòng, tổn thương đến mức hận mình không thể tiến tới ôm lấy cô.
Đêm giao thừa cạnh Mai, anh mới chợt nhận ra. Suốt mười bốn năm qua, anh yêu Mai thật đấy. Nhưng tình cảm dành cho chị hóa ra cũng chỉ là tình chị em.
Anh coi Mai như người chị ruột của mình. Vậy mà, anh trót ngộ nhận nó thành tình yêu.
Đối diện với của Yui, anh mới nhận ra, cảm xúc anh dành cho cô mới là tình yêu. Thực lòng, anh muốn bên cô một lần nữa.
- Hãy cho anh cơ hội bấm nút reset lại tất cả. Những gì anh làm cuối cùng cũng chỉ vì mong muốn thật lòng của anh. Bên nhau một lần nữa, cô gái của anh. - Shukasa cười nhẹ, rồi ném quả bóng rổ đi, lui người về thế thủ.
Lấy đà, anh lao đến chỗ cô, co người dùng lực...
___o0o0o___END Chapter 76.