Hôm nay là ngày 12 tháng 3...
Ngày kia sẽ là lễ đính hôn của Yui nên mọi sự chuẩn bị đang bước vào giai đoạn cuối.
Lần này, để tránh sự quấy nhiễu của những thế lực muốn cản trở cuộc hôn nhân này, bữa tiệc sẽ được tổ chức ở tòa lâu đài kiểu Đức ở ngoại ô thủ đô của gia đình Satake.
Bà Kaemi và bà Akiko đã di chuyển đến đó để hoàn thành những công đoạn cuối. Vì ở ngoại ô và phải di chuyển khá xa nên họ sẽ ngủ lại đó.
Shukasa và Sewashi đang theo chân Hanagato Junkasa và Oga Kouji tham dự bữa tiệc thương giới lớn ở trung tâm hội nghị. Chủ tịch Satake Ikishige thì cũng bận bịu với công việc ở tập đoàn. Yui theo chân cha để làm việc và học hỏi.
Cô nàng vốn bị đình chỉ học từ sau vụ ẩu đả với cao trung Daiho vẫn chưa hết thời hạn nên chưa đến trường, vết thương sau lưng lành từ lâu nhưng Sewashi không có cho cô cùng anh đi chuẩn bị bữa tiệc. Bởi vậy, Yui cứ thong thả nghỉ ngơi còn mọi thứ đã có phụ huynh lo, đến ngày chỉ việc bận váy áo trở thành hôn thê của người ta là được.
Nhưng chiều nay tập đoàn lại có buổi họp vô cùng quan trọng về dự án đầu tư mới của bộ phận bất động sản. Bởi vậy Ikishige đành để mọi thứ lại cho vợ còn ông trở về trung tâm tham dự buổi họp. Yui ở nhà mãi đâm chán nên đòi đi theo.
Buổi họp vừa xong, Ikishige lên xe trở về tòa lâu đài để chuẩn bị cho lễ đính hôn của hai cô con gái. Ngày mai cả ba sẽ trở về, bởi vậy, đêm nay trong tư dinh Satake chỉ có Yui và Mai.
Ba giờ chiều...
Trường cao trung Stars I kết thúc một ngày học đầy bận rộn. Các học sinh dần tản ra tại tòa nhà F, là nơi diễn ra các hoạt động sinh hoạt của hơn 20 câu lạc bộ.
Hôm nay CLB Karatedo được nghỉ sinh hoạt vì phòng tập mượn của trường đang trong giai đoạn tu sửa, thầy giáo phụ trách lại bận việc nên chưa mượn được nhà trường phòng tập mới.
Hòa lẫn trong dòng học sinh, có ba cô gái thong dong rảo bước, miệng liến thoắng tám đủ thứ chuyện.
- Yuri! Cậu chia tay Misao rồi á? - Asai nghệt mặt ra.
- Phiền phức. Gã đó nghĩ gì mà đòi ngủ cùng tớ chứ. Nhà hắn chẳng bằng một con kiến so với tập đoàn Hanagato. - Yuri nhún vai.
- Cậu còn chưa cua được Hanagato Shukasa mà phán như đúng rồi. - Ida nhếch môi. Rồi như chợt nhận ra điều gì, nó hét ầm lên. - Yuri, bây giờ tớ mới nhận ra thằng vệ sĩ của cậu, Shina Kazuto ấy, có cả đống em theo cơ. Chiều qua ở bên CLB bóng chuyền của tớ có mấy em gái năm sau là vào trường xin gia nhập, bảo là muốn làm thân chủ tướng CLB Karatedo.
- Ơ, tớ cũng vậy này. - Asai lên tiếng cười cợt. - CLB Báo chí của tớ có nàng học sinh năm nhất bị "cuồng" Shina Kazuto. Dù sao tên đó cũng ưa nhìn, học hành giỏi giang, đã vậy lúc đánh võ thì ngầu khỏi nói.
- Yuri, hắn đâu? Mấy ngày nay không thấy, kêu hắn ra đây tiêu khiển chút đi. - Ida huých khuỷu tay Yuri, cười cợt.
Yuri im lặng không nói gì, ánh mắt có một chút căng thẳng nhìn xuống dưới đất. Asai và Ida phải gọi thêm mấy hồi, nó mới giật mình, ra vẻ thản nhiên mà trả lời.
- Shina Kazuto? Hôm kia nộp đơn xin cha tớ nghỉ làm rồi.
- Hả? - Không ai bảo ai hai người đồng loạt la lên. - Tại sao?
- Ai biết? Cậu ta xin cha tớ cho trả nợ từ từ, thế thôi.
- "Thế thôi" á? Tỉnh quá vậy, cậu ta đi bọn mình sẽ buồn lắm đó. - Asai thất vọng thở dài.
- Buồn gì? Tên đó nhạt nhẽo vô cùng. Đi cũng thoải mái.
Nói vậy nhưng lòng Yuri bỗng cảm thấy trống rỗng...
Nó chợt nhớ về lúc Kazuto đẩy nó vào tường và bảo anh thích nó. Chẳng hiểu sao, tim nó trong thoáng chốc rung lên.
Không sao, không sao cả. Nó tự nhủ bản thân rằng Kazuto chẳng là gì trong mắt nó cả.
- Eto Yuri! Đợi một chút. - Từ cổng trường, một cô gái đứng chặn bước đi của ba người lại, hét lên, rồi vội vã bước vào trong.
Yui mặc một chiếc đầm ôm, phần trên màu trắng hơi thụng, phần dưới là váy bó sát màu đen tôn dáng cô vô cùng. Mái tóc màu đen buộc lỏng một bên, hai lọn tóc xoăn nhẹ hai bên tai thả tự do. Cô mang giày cao gót, đeo chiếc kính đen khiến cô trở nên già dặn.
- Satake... Trò gì đây? - Yuri nhướn mày nhìn bộ dạng có chút lạ kì của cô.
- Ah... - Yui giật mình nhìn xuống bản thân. Mặc như vậy mà đến trường, quả là tự biến bản thân thành trò cười. Mọi người ai nấy đều tập trung nhìn vào cô, xôn xao bàn tán. Yui ái ngại giải thích. - Tôi vừa họp xong, nghe chuyện nên bồn chồn quá mà chạy đến đây.
- Họp? À, đang tập tành trở thành người thừa kế hả? - Yuri nhếch môi cười khẩy, đứng khoanh tay và ngạo mạn chiếu tia nhìn xét nét khắp Yui.
Cô nàng dĩ nhiên là không bằng lòng với thái độ này nên vô thức nhíu mày.
- Nói gì tùy cậu, nhưng cậu nên đến phòng hiệu trưởng ngay đi! - Yui giật lấy ống tay áo Yuri, toan chạy vào.
- Phòng hiệu trưởng? Làm gì vậy? - Yuri đứng giật lại, nhíu mày nhìn cô khó hiểu. Chuyện quái gì đang diễn ra vậy chứ?
- Assh, cậu có nhanh không? Shina Kazuto đang làm thủ tục để chuyển trường đấy.
- Chuyển trường? Chuyển đi đâu?
- Hokkaido! Cậu ta và mẹ sẽ dọn nhà đi nên cậu ta hiện đang làm thủ tục đấy! - Yui tức mình gào lên, sao nó lại phiền phức đến thế cơ chứ? Kêu đi thì cứ đi đi, còn hỏi này hỏi nọ, muộn một tí Kazuto mà kí vào văn bản rồi thì e không cứu nổi đâu.
Yuri mặt mày trắng bệch. Là thế sao? Anh nộp đơn xin nghỉ việc chỗ cha nó là vì thế sao? Sau hôm anh tỏ tình với nó, anh và nó không còn gặp nhau nữa. Đi học cũng không đi, gọi điện cũng chẳng bắt máy, anh luôn tránh mặt nó. Và giờ, anh không còn định nhìn mặt nó nữa hay sao?
Mắt Yuri mờ đục đi thấy rõ, sắc mặt thâm trầm. Nó giật phắt cổ tay đang bị Yui nắm chặt, bước chân sải dài, nó chạy thật nhanh về phía tòa nhà F, là khu giám hiệu. Đến Yui cũng phải đơ ra vì thái độ thay đổi đột ngột của nó, nhưng rồi kịp định hình lại mà phóng như bay.
___o0o0o___- Tôi không hiểu sao em lại nhất quyết chuyển đi. - Thầy hiệu trường lắc đầu chán nản. - Shina, một học sinh ưu tú luôn nằm trong tốp đầu, tại sao lại từ chối cao trung Stars để chuyển về một ngôi trường làng ở Hokkaido cơ chứ. Dù là về điều kiện gia đình, ban khuyến học nhà trường có thể giúp đỡ em. Chỉ cần em tiếp tục học, các thầy cô có thể giúp em dành học bổng ở các trường đại học lớn, nếu không có việc làm ưng ý sau này trường sẽ tuyển dụng em. Cao trung Stars có thể đảm bảo tương lai em, tôi không tài nào hiểu nổi em lại từ chối.
Kazuto im lặng, mặc cho thầy hiểu trưởng cố gắng khuyên can. Nhưng văn bản chuyển trường đã kí, không thể thay đổi được.
- Em đã quyết rồi, thưa thầy. Bác Eto đã giúp mẹ em có một công việc ở nông trại, sau khi em tốt nghiệp sẽ cố gắng đi làm để trả nợ cho gia đình bác ấy. Lâu nay em cảm ơn sự quan tâm của thầy cô, sau này nếu có dịp em sẽ về thăm trường. - Kazuto từ tốn trả lời, ánh mắt đượm chiều sâu.
Thầy hiệu trưởng đành thở dài, bàn giao lại cho anh toàn bộ số giấy tờ và học bạ, giọng thầy dịu dàng nhưng cũng đượm phần tiếc nuối.
- Chúc hai mẹ con em có thể ổn định lại cuộc sống ở Hokkaido. Đừng quên, cao trung Stars luôn chào đón một học sinh ưu tú như em.
- Cảm ơn thầy. Em sẽ cố gắng. - Anh nhận số giấy tờ mà lòng bâng quơ, không thật sự cam tâm.
- Bao giờ em đi?
- Ngày mai thưa thầy. Đồ đạc mẹ và em đã gói gém xong xuôi, sáng mai xe sẽ đến mang đi.
- Ai cho đi mà bảo đi dễ dàng vậy? - Cánh cửa phòng hiệu trưởng bị đạp mở một cách phũ phàng. Yuri hồng hộc lao vào, mặt mày đỏ bừng lên.
- Eto!! Ai cho em làm loạn ở chỗ này? - Thầy hiệu trưởng giận dữ đứng phắt dậy. - Ngữ học sinh phá phách như em thật khiến tôi sôi máu!!
Yui vội vã chạy theo sau, lúng túng đi đến chỗ thầy hiệu trưởng, đỡ thầy.
- Thầy, thầy có thể mặc Eto được không ạ? Cậu ấy sẽ giúp thầy giữ Shina Kazuto ở lại trường đấy. Với lại... - Yui rút trong ví ra một tấm thiệp đút vào tay hiệu trưởng. - Mời thầy đến dự lễ đính hôn của em và Oga Sewashi ạ.
Thầy hiệu trưởng run run nhận tấm thiệp, theo bước chân bị Yui kéo ra ngoài.
Dù sao Yui cũng đã xuống nước, thầy đâu dám làm to. Gia đình Oga là cấp trên của thầy, gia đình cô lại là nhà tài trợ lớn cho trường. Yui lại hứa hẹn giúp thầy thuyết phục Kazuto ở lại, thôi đành mắt nhắm mắt mở cho qua vậy.
- Tôi đã xin nghỉ việc ở chỗ cha cậu. Cha cậu cũng đã đồng ý, cậu còn ý kiến gì? - Kazuto thản nhiên nhìn nó, ánh mắt chẳng lấy gì làm vui vẻ.
Yuri chẳng nói chẳng rằng, rút điện thoại ra quay số. Chuông kêu vài hồi, đầu bên kia vừa bắt máy, nó đã la lên:
- Cha!! Shina Kazuto là vệ sĩ của con, sao cha lại cho nghỉ việc? Gia đình anh ta còn nợ chúng ta, cha đừng yếu lòng vậy chứ? Muốn cho anh ta nghỉ, chỉ mình con mới được quyết định. Nếu không có anh ta làm vệ sĩ, sau này con có mệnh hệ gì thì đó là lỗi của cha. Con không biết đâu, cha mau hủy hợp đồng việc làm và nhà ở của anh ta ở Hokkaido đi! Shina Kazuto sẽ ở bên cạnh con, không đi đâu hết!!
Cô nói thưa thêm vài hồi, rồi cúp máy, đắc ý nói với Kazuto, giọng điệu mang phần gấp gáp.
- Hợp đồng đã bị hủy, bây giờ cậu còn đòi đến Hokkaido, định sống ra làm sao?
Kazuto im lặng, cầm tờ văn bản vừa kí đưa lên, cười khổ.
- Yuri mất công như vậy thì được gì, văn bản đã kí, tôi không còn là học sinh của cao trung Stars nữa rồi.
Nhanh như cắt, Yuri sải đến giật mạnh tờ giấy trong tay anh. Tiếng xẹt vang lên vài hồi, từng mẩu giấy trắng lả tả rơi xuống đất như tuyết.
- Sao nào? Có tờ văn bản nào à? Hay cậu còn định dán nó lại? Nếu vậy, tôi sẽ đốt chúng. - Yuri vươn tay nắm lấy chiếc bật lửa nằm trên bàn hiệu trường, cúi xuống định đốt chỗ vụn giấy. Nhưng chưa kịp làm gì, Kazuto đã bắt lấy tay cô, giằng co.
- Tôi thật không thể hiểu nổi cậu, Eto Yuri!! Cậu từ chối tình cảm của tôi, bây giờ còn giở đủ cách ép buộc tôi về cạnh cậu. Rốt cuộc cậu còn định đâm nát trái tim tôi đến bao giờ?
- Nhìn lại cậu xem, cậu có gì đáng để tôi yêu? - Yuri vùng ra, mặt mày đỏ bừng lên. - Cậu không có tiền, cũng không hề có ý định trở thành kẻ nhiều tiền!! Điều tôi ghét nhất ở cậu, là không có chí tiến thủ! Cậu nhu nhược như vậy, có xứng đáng để tôi dựa dẫm? Cậu bảo cậu yêu tôi, nhưng cậu đã làm gì để tôi yêu cậu chưa?
Kazuto sững lại trong giây lát, cứng mình. Nó giật tay ra khỏi cậu, giọng nói càng bội phần gay gắt.
- Tôi nói rồi đó, cậu chỉ có hai con đường. Nhu nhược, thì ở lại làm vệ sĩ của tôi mãi mãi. Bản lĩnh, thì hãy tận dụng cơ hội để tiến xa hơn đi!!
Nói rồi Yuri vùng vằng bỏ ra ngoài, mặc cho Kazuto đứng im như trời trồng giữa bốn bức tường lạnh lẽo.
Lát sau, Yui bước vào, nhìn mớ hỗn độn Yuri để lại trong phòng hiệu trưởng. Cô thở dài thu dọn qua loa, rồi nhìn anh im lặng.
- Satake, con gái đều khó hiểu vậy à? - Kazuto ôm mặt cười khổ. - Cậu ấy không yêu tôi, đúng không?
Yui nhếch môi cười, gật đầu.
Kazuto càng thêm phần thất vọng hụt hẫng. Sau tất cả những gì Yuri làm, anh đã có một chút hy vọng về tình cảm nó dành cho anh. Nhưng cái chút đó, đã bị Yui dập tắt.
- Nhưng mà, Eto cần cậu. - Yui thản nhiên cười. - Cậu là người mà cậu ta tuyệt đối không muốn đánh mất.
___o0o0o___END Chapter 89.