" Không! " Kagome giật mình gầm nhẹ rồi choàng tỉnh, cô không cẩn thận mà ngủ luôn ở trong lớp. Mệt mỏi ngồi dậy, Kagome đưa các ngón tay thon dài day day huyệt thái dương đang đau nhứt của mình. Cô khẽ thở dài, đôi mắt đỏ doạ người đó cùng những kí ức đau thương lại ám ảnh cô trong những cơn ác mộng nữa rồi. Chợt Kagome nghe thấy đám nữ sinh bên cạnh đang nói chuyện, một trong số họ vừa được hoàng tử ma cà rồng hút máu và cảm thấy điều đó thật tuyệt, các nữ sinh còn lại tuy lòng rất ghen tị nhưng vẫn hưởng ứng rất tích cực. Mặc dù không muốn nghe nhưng những lời nói ngu xuẩn đó cứ nhắm thẳng đôi tai của Kagome mà bay tới. Cô không chịu nổi nên lập tức đứng dậy rời khỏi đó, lòng cô không ngừng phỉ nhổ bọn người không não kia, từng câu từng chữ họ thốt ra đều biến thành sự sỉ nhục đối với con người. Ra tới cửa, Kagome đưa tay nắm lấy tay nắm nhưng chưa kịp mở thì bị một giọng nữ ngăn lại: " A, bạn nữ kia! " Cô quay lại nhìn với vẻ mặt ngạc nhiên thì nữ nhân kia lại mỉm cười ngọt ngào nói tiếp: " Giúp tôi mang tập tài liệu bài học này đến phòng âm nhạc được không? " Thì ra là có chuyện muốn nhờ cô giúp, Kagome liếc mắt xuống tập giấy dày trục ở trên tay cô gái kia, cô cảm thấy thật phiền phức nhưng lại không thể từ chối được nên đành đưa tay đón lấy cái của nợ nặng trịch đó.
----------------------------------
" Tại sao lại là tôi? Tại sao lại nhờ tôi làm gì? Nếu tất cả mọi người đều coi tôi như không khí thì có phải tốt hơn không? " Lẳng lặng bước từng bước trên hành lang vắng tanh, chỉ nghe được mỗi tiếng giày của cô đập cồm cộp xuống mặt sàn, Kagome không ngừng suy nghĩ lung tung. Khi đã đứng trước phòng âm nhạc, Kagome thở dài rồi đẩy cửa bước vào. Cô sững người, trước mắt cô bây giờ là một khung cảnh rất lộn xộn. Dưới sàn nhà lạnh ngắt, rất nhiều nữ sinh đang nằm la liệt, còn phía kia, trước khung cửa sổ to lớn, một người con trai đang ngồi thong thả trên mặt của cây đàn piano, ánh nắng rực rỡ từ khung cửa sổ chiếu vào làm người đó như đang toả sáng. Hai cái tai nhọn của cậu ta bất chợt cựa quậy khi nghe động liền quay đầu lại, đập vào mắt cô bây giờ là một gương mặt cực kì điển trai, làn da trắng toát, đôi lông mày rậm nam tính cùng đôi mắt hổ phách thật đẹp cứ thoắt ẩn thoắt hiện sau những sợi tóc mái màu bạch kim đang rủ xuống. Cái mũi thon gọn cao vút, đôi môi mỏng có màu đo đỏ như son, khuôn mặt thật thanh tú. Thật sự mà nói, trông anh như một tác phẩm hoàn hảo do thượng đế tạo ra, một tác phẩm cao cấp không dành cho nơi này. Nói hắn sở hữu vẻ đẹp không giống con người cũng đúng, vì hắn chính là con ma cà rồng được mọi người sùng bái nhất, hậu duệ của Huyết Tộc, hoàng tử InuYasha!
" Này! Cô gái! " InuYasha lên tiếng làm Kagome từ sợ hãi đi đến cực kì sợ hãi, thân phận của hắn cô đương nhiên biết rõ. Cô run rẩy từ từ lùi lại, đến đống giấy trên tay còn cầm không vững khiến nó suýt nữa thì bị rơi xuống đất. Không để hắn ta kịp nói gì thêm, Kagome nhanh chóng đưa tay lên đóng rầm cửa lại rồi bỏ chạy thục mạng: "
Tại sao...tại sao mình lại phải trông thấy hình ảnh dơ bẩn không chịu nổi này..." Kagome vừa chạy vừa thầm nghĩ, trán của cô đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi, thần sắc lo sợ cùng chút kinh tởm bao trùm lấy khuôn mặt xinh xắn của cô. Bỗng Kagome cảm thấy cổ áo sau gáy mình bị giật mạnh, vì bị bất ngờ, cô mất thăng bằng mà ngã ngược ra sàn, tập giấy trên tay cô cũng vì thế mà văng tung toé khắp hành lang. Đang loay hoay tính đứng dậy, cô liền bị một thân thể cường tráng đè xuống, là InuYasha, hắn ta tóm được cô rồi, Kagome kinh hãi nhìn hắn mà mặt cắt không ra giọt máu, hắn ta nhếch mép, nhìn cô gái dưới thân mình như muốn ăn tươi nuốt sống: " Thật là to gan, chưa từng có ai dám coi thường ta như vậy! " Kagome vùng vẫy: " Mau buông tôi ra! " Vẻ mặt cô hoảng loạn, đổ cả mồ hôi hột nhưng trong lòng lại không ngừng nguyền rủa hắn. Cô khinh bỉ lũ ma cà rồng, hắn dám dùng bàn tay đó để chạm vào người cô, thật là một điều sỉ nhục. InuYasha đưa đôi mắt màu hổ phách nhìn cô, càng nhìn hắn càng để lộ ra sự coi thường, hắn nghĩ cô đang giả vờ thanh cao, phải chăng cô đang dùng cách này để tiếp cận hắn? Khoé môi hắn khẽ cong lên, phải chơi đùa với nữ nhân này một chút: " Hút máu mãi chán lắm, thỉnh thoảng ăn chút "thịt" chẳng phải thú vị hơn sao? " Hắn một tay kiềm chặt hai tay Kagome trên đỉnh đầu, tay kia xoa xoa bắp đùi trắng nõn của cô rồi từ từ lần mò vào sâu trong váy.
" Đừng mà! " Kagome hét lên, cố gắng vùng vẫy thật mạnh mong có chút hi vọng sẽ thoát khỏi vòng tay kìm hãm của hắn. Cô rút được tay trái ra, nhưng nhanh chóng lại bị InuYasha túm chặt lấy. Đôi mắt hổ phách của hắn bỗng xuất hiện tia gian tà, hắn há miệng, thè lưỡi ra liếm một đường trên cổ tay trắng muốt của Kagome: " Mùi vị có vẻ rất cuốn hút..." Kagome trợn tròn đôi mắt, mặt cô đỏ ửng hết lên, đỏ vì xấu hổ? Hay đỏ vì tức giận? Cả hai!
" Làm ơn đừng mà! "
" Nhìn cô xem, đã nhạy cảm đến như vậy còn kêu than cái gì? Cô nên cảm tạ, được bổn thiếu gia đây hút máu chính là vận tốt của cô đó! " Nói rồi hắn chỉ cười mỉa mai, hai con ngươi màu vàng của hắn bỗng chốc trở thành màu đỏ rực đáng sợ. Kagome khẽ rùng mình một cái, đôi mắt này, tại sao nó thật giống với đôi mắt đã ám ảnh cô suốt mười một năm qua. Sự vô hồn trong đôi mắt đó, ánh nhìn có thể bóp chết cô ngay lúc này, cực kì giống với đôi mắt hận thù trong trí nhớ của cô. Bỗng không kìm được cảm xúc của mình, cô đưa tay tát mạnh vào gương mặt siêu cấp đẹp trai kia, cô hét lên trong nước mắt: " Thật kinh tởm! Đừng có chạm vào ta! " InuYasha bất ngờ hai giây nhưng nhanh chóng thu lại vẻ mặt lạnh lùng vốn có. Hắn đưa bàn tay thô ráp lên sờ vào vùng bị đau do cô gây ra, móng tay của Kagome xượt qua làm mặt hắn bị chảy máu rồi. Mặt InuYasha đanh lại hết cỡ, màu đỏ rực trong đôi mắt kia không hiểu sao như rực đỏ hơn, hắn nhoẻn miệng cười để rộ ra hai cái răng nanh nhọn hoắt, một nụ cười của ác ma: " Sao đây? Làm ta tức giận rồi đó! " Hắn vươn tay bắt lấy bàn tay Kagome, kéo mạnh thân hình đang run rẩy sau câu đe doạ của hắn. InuYasha thô bạo lôi cô ra ban công của trường, tới nơi, hắn lạnh lùng hất tay cô ra, lãnh đạm lên tiếng thông báo với các học sinh đang ở dưới sân trường: " Tất cả nghe cho rõ đây! " InuYasha đã gây được sự chú ý của toàn trường, mọi ánh mắt đều hướng tới hai thân ảnh đang ở trên cao: " Bắt đầu từ hôm nay, các người được phép tự do chà đạp cô gái này! " Hắn vừa nói vừa đẩy mạnh người Kagome lên phía trước. Cô hoang mang tột độ, thần sắc cũng trở nên xanh lè sau thông báo hách dịch được phun ra từ miệng hắn. Trong cơn hoảng loạn, cô có thể nghe thấy được mọi người đang bàn luận về việc này. Hầu hết tất cả đều lấy đau khổ của cô ra để tạo thành những trò vui sắp tới. Tại sao lại như vậy, không phải tất cả bọn họ đều là con người như cô sao? Kagome ngã khuỵu xuống đất, chuỗi ngày đen tối phía trước, cô phải sống thế nào đây? "Kẻ mạnh là kẻ thắng", đây chính là "Luật Rừng" do ma cà rồng đặt ra từ khi chúng chiếm được tinh cầu này.