Thay Đổi: Try To Forget...

Chương 17

- Ngài Lambert, xin hãy để ý hành động và lời nói của mình. - Yui dốc hết sức bình tâm, đôi mày chau chặt lại cùng giọng nói gắt gao nhưng không giấu nổi vẻ hoảng sợ.

Wiatt cười nhẹ, ánh mắt dán chặt vào đôi môi mọng nước, chiếc xương quai xanh đẹp gợi cảm. Cơ thể nhỏ bé này đang run rẩy dưới sự khống chế của hắn.

Cô tuy làm ra vẻ kiên cường âm ngoan, nhưng dưới bá khí của người đàn ông này lại chẳng thể nào bình tĩnh được. Yui rất sợ hắn.

- Tôi giống đang đùa sao? - Hắn cười, giọng khàn đặc. - Làm người phụ nữ của tôi, cô sẽ là người phụ nữ quyền lực nhất thế giới, muốn gì cũng có. Satake Yui, cô ham quyền lực và vinh quang lắm mà. Muốn cứu lấy tập đoàn Hanagato của người cô yêu, tôi chỉ cần búng tay thôi gạo sẽ thành cơm.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo, càng lúc càng khiến cô run sợ.

- Ngoài kia có bao nhiêu đàn bà tốt đẹp hơn tôi muốn dâng cho ngài, cớ sao ngài lại để ý tôi thôi chứ?

- Vì cô không chán ngắt như họ. Cô có thể khiến tôi vui vẻ hơn.

Đồng tử mắt Yui mở to. Chẳng hiểu sao lúc này bao nhiêu sự sợ hãi lại biến mất, thay vào đó là vẻ mặt ngoan cường phủ bọc.

Hắn bị mùi hương quyến rũ của cô làm mờ mắt, liền gục mặt xuống cổ cô, thở đều. Hắn tham lam đùa giỡn nơi cổ và xương quai xanh của cô. Bàn tay không biết nhẫn nại liền theo bản năng tìm đến nơi mềm mại trước ngực.

Yui giật mình, cô nhấc cao chân dùng lực thật mạnh đạp vào hạ bộ của hắn. Bàn tay bị khống chế cố gắng vùng ra rồi tấn công mạnh vào ngực hắn.

Wiatt giật mình đau điếng, liền bật dậy lùi ra sau, vẻ mặt không giấu nổi cơn đau truyền đến và sự tức giận sắp bùng phát.

- Vẫn biết cô giỏi võ, tôi có đề phòng nhưng vẫn không đủ.

Yui ngồi dậy, thở hổn hển. Nếu là người bình thường hẳn sẽ ngất đi, nhưng người đàn ông này thực to cao và khỏe mạnh, chỉ đủ để làm hắn nhức nhối như kiến cắn mà thôi.

Hắn lăn lộn ở hắc đạo bao nhiêu năm, nếu dễ dàng bị hạ gục thì không phải Wiatt Lambert rồi.

Nghe xảy ra va chạm, mười mấy tên vệ sĩ đứng túc trực ở bên ngoài liền xông vào. Bắt gặp cảnh này, không khó để bọn chúng đoán ra ông chủ của bọn chúng bị con mèo cái này tấn công.

Yui ngay lập tức bị hơn mười tên vệ sĩ tướng tá đô con bao vây.

- Chủ tịch, chúng tôi sẽ trói cô ta lại cho ngài.

Yui nuốt khan, cả người lui về thế thủ. Nếu là cô của tám năm trước thì có thể đủ sức trốn chạy. Nhưng bây giờ, sau bằng ấy năm không dùng tới cô cũng đã quên thế võ, bộ váy rườm rà này không thể thắng được những tên vệ sĩ giang hồ thế này.

Wiatt hất cằm.

- Các ngươi lui ra, không có lệnh của ta không được vào.

Bọn họ cúi đầu vâng dạ rồi ngay lập tức trả lại sự yên bình vốn có của căn phòng.

Wiatt Lambert ngồi xuống ghế sofa, ngả người ra, điều chỉnh lại tâm trạng.

- Thưa ngài. - Yui bước tới, thận trọng đặt vấn đề. - Chắc là hợp đồng của chúng ta sẽ hủy. Tôi sẽ liên hệ với luật sư bên tôi làm việc với ngài. Tạm biệt.

- Đứng lại.

Yui toan rời đi thì bị giọng nói âm trầm lãnh huyết của hắn làm cho giật thót tim. Cô vẫn có phản ứng sợ hãi với người đàn ông này.

- Tôi có thể giúp cô cứu cả tập đoàn Hanagato, nhưng cũng có thể một tay che trời đạp đổ không chỉ tập đoàn đó mà cả tập đoàn Satake hay Oga nữa. Cô nên biết đường mà cư xử.

Yui giật mình run lẩy bẩy. Mọi người cảnh báo cô không sai. Dám dây dưa với Wiatt Lambert, kết cục chắc chắn chẳng tốt lành gì.

Cô quay người lại, lấy hết sức bình tâm bước lại chỗ hắn, đối diện hắn.

- Nhưng ép buộc đàn bà cũng không phải sở thích của tôi. Tôi muốn cô tự mình tìm đến tôi, cầu xin tôi đoạt lấy cô.

Biến thái! Vô liêm sỉ! Tên súc sinh không biết trời đất! Yui hận mình không thể dùng hết sức cha sinh mẹ đẻ tát chết người đàn ông này.

- Ngài đang đe dọa tôi sao? - Yui cảnh giác hỏi lại. - Hoặc ở bên ngài tận hưởng phú quý, hoặc chỉ vì tôi mà tất cả những người liên quan bị liên lụy? Nếu như vậy thì có thể tôi sẽ bằng lòng về bên ngài thật. Khuôn miệng này vì những người tôi yêu thương cũng có thể thốt ra những lời lẽ vô sỉ đó. Chỉ là ngài không bao giờ chiếm được trái tim tôi đâu.

Hắn sâu trong lòng bật cười.

- Cô bằng lòng về bên tôi sao?

- Nếu ngài có lời đe dọa, Satake Yui này cũng đành bằng mặt mà không bằng lòng thôi.

- Tôi tưởng cô yêu Hanagato Shukasa?

- Vì tôi yêu người đó, nên ngoài người đó ra, lấy ai mà chẳng được. Chỉ có là tấm lòng này cũng chẳng ai lấy được thôi.

Wiatt Lambert sững người lại, tròn mắt nhìn cô. Vẻ sợ hãi biến mất từ lúc nào, thay vào đó là sự bình thản vô tâm đến lạnh lẽo.

Ngay cả kẻ như hắn, cũng ít nhiều lúng túng trước vẻ mặt của cô.

- Tôi không nhỏ nhen tới mức vì mấy chuyện này mà hủy hợp đồng với cô đâu. Rồi tôi sẽ có cách khiến cô tự mình tìm đến tôi. Sắp tới tôi sẽ ở Nhật Bản dài ngày. Satake Yui, cô đi được rồi.

Yui cúi gằm mặt cảnh giác, rồi chẳng nói lời nào, cúi đầu một cái rồi rời ra ngoài.

Vệ sĩ thấy cô liền chặn lại, ngó vào trong thấy ông chủ bọn họ gật đầu nên mới để cô đi.

Ngay từ đầu cô biết là nguy hiểm, nhưng để cứu được tập đoàn Hanagato, cái thân này cô trao cho người khác cũng không thành vấn đề. Đằng nào anh cũng không cần đến cô, cô không là của anh, thì của ai cũng được.

Ngoài Hanagato Shukasa ra, Satake Yui cô sẽ chẳng bao giờ yêu ai được.

Còn sáu tiếng nữa là hết thời hạn hoàn thành số nợ với tập đoàn Ella. Nhưng tình hình của tập đoàn Hanagato chỉ có tồi tệ chứ không hề có tốt hơn.

Toàn bộ cổ đông và các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn đang ngồi họp trên tầng cao nhất của trụ sở suốt năm tiếng, nhưng không có dấu hiệu tan họp. Chẳng có điều gì khả quan, chỉ có một bầu không khí u tịch bao trùm, cùng vài tiếng xì xào qua lại giữa mỗi người.

Ngồi ở ghế chủ trì hôm nay là Hanagato Shukasa, bên cạnh có thư kí Miller và phu nhân Hanagato Yuko. Chủ tịch Hanagato Junkasa sau vụ tấn công ở bữa tiệc giới thiệu sản phẩm thì sức khỏe đi xuống hẳn, tuy được xuất viện điều trị tại nhà nhưng không chịu nổi cú sốc lớn, hôm nay phải điều trị trong bệnh viện.

Vẻ mặt điển trai của Shukasa không che giấu nổi sự xuống sắc tiều tụy. Anh đang rất căng thẳng, như một trái bom nổ chậm. Chỉ cần một liều kích thích nhỏ thì anh sẵn sàng nổ tung kẻ động đến anh.

- Giám đốc... - Thư kí Miller dùng máy tính laptop liền ấp úng lên tiếng.

- Nói đi. - Hanagato Yuko lạnh lẽo yêu cầu. Cả phòng họp đang xì xào liền ngay lập tức im bặt.

- Giá cổ phiếu đã thấp tới mức kỉ lục, thấp hơn bất kì công ti doanh nghiệp nhỏ nào khác.

Gương mặt Shukasa đã tối giờ lại càng xa xẩm hơn.

- Thế đấy, hết cách rồi! - Một cổ đông tức giận bật dậy. - Vì tin tưởng giám đốc Hanagato nên tôi còn đang cố gắng bám trụ bên các người, nhưng bây giờ thì sao? Mọi thứ càng thêm tồi tệ.

Ông ta gọi cho thư kí, trước mặt bao nhiêu người lớn tiếng yêu cầu bán tháo hết mọi cổ phần của tập đoàn rồi tức giận bỏ về.

Gương mặt Shukasa đen kịt.

Các cổ đông khác xì xào nhau, rất đồng tình với vị cổ đông vừa rồi. Một số người đứng dậy, chép miệng một cái rồi chuẩn bị rời đi.

- Các vị khoan đi đã, còn thời gian để giải quyết mà. - Thư kí Miller đứng bật dậy, hốt hoảng.

- Còn thời gian? - Một vị cười khẩy. - Thời gian để tiền của chúng tôi hóa giấy vụn thì có.

Họ lần lượt rời khỏi căn phòng họp ngột ngạt đó.

Yuko thẫn thờ, vẻ mặt mệt mỏi buông xuôi.

Căn phòng ảm đạm và não nề.

Thư kí Miller ngồi xuống. Thật không muốn nhìn vào màn hình một chút nào. Thị trường chứng khoán này chỉ càng khiến mọi thứ trở nên thật tồi tệ.

Thế nhưng mà...

Đôi mắt thư kí Miller mở to. Cô dụi mắt mấy lần, rồi không cầm nổi mình mà hét lên.

- Giá cổ phiếu... Giá cổ phiếu đang tăng trở lại!!

Mọi người giật mình nhìn về phía cô.

Đôi mày Shukasa đang chau chặt lại càng chặt hơn. Anh ngẩng đầu bật dậy nhìn về bàn thư kí. Thư kí Miller thao tác liên tục trên bàn phím, rồi giây sau chết trân.

- Giám đốc... Là tập đoàn tài phiệt Satake... Tập đoàn Satake đang thu mua liên tục cổ phiếu của Hanagato.

Mọi người nhíu chặt chân mày.

- Là con bé đó... - Hanagato Yuko gằn nhẹ giọng. - Nó nhân lúc cổ phiếu tập đoàn Hanagato đang rớt giá để thu mua tập đoàn ta. Thật đúng là con cáo nham hiểm.

Shukasa vẫn không nói lời nào, đi lại chỗ của thư kí, nhìn như thôi miên vào thị trường chứng khoán.

Giá cổ phiếu đang tăng lên liên tục, không có dấu hiệu ngừng lại.

Sau một lúc, 58% cổ phần của tập đoàn Hanagato đã đứng tên tập đoàn Satake. Nói cách khác, tập đoàn Hanagato gần như là của tập đoàn Satake.

Shukasa thở hắt ra, chẳng biết phải nói gì.

- Chủ tịch, đã thu mua thành công 58% tập đoàn Hanagato. - Thư kí Yumida Ena lên tiếng nhỏ nhẹ.

Yui ngả người, uống một ngụm hồng trà thật sâu, hít thở đều.

- Thay đổi chủ cổ phiếu sang giám đốc điều hành Hanagato Shukasa. - Yui bình thản lên tiếng.

- Sao cơ ạ? - Yumida Ena giật mình giãy nảy. - Chủ tịch, chúng ta đã chi ra gần 2 tỷ USD cho số cổ phần này. Không phải cô muốn thu mua tập đoàn Hanagato sao? Sao lại đổi chủ?

Yui cúi mặt trầm ngâm, lát sau khó khăn thốt ra từng từ.

- Tôi muốn trả cho anh ấy những gì tôi nợ. Là tôi có lỗi với anh.

Ena đứng hình, đôi mắt xoáy sâu vào bóng dáng mỏng manh của cô gái trẻ nhưng phải gánh trên vai trách nhiệm nặng nề kia. Con người trẻ trung ấy giờ đây đã quá già dặn.

- Nhưng 2 tỷ USD, cô định lấy đâu ra, chủ tịch?

Yui đặt cốc hồng trà xuống, bình thản trả lời.

- Tôi sẽ trả, hãy mau đổi chủ số cổ phần đó đi.

Ánh mắt Yui hờ hừng vô hồn, những tưởng giờ đây bất cứ điều gì cô cũng có thể làm được, vì người con trai cô rất yêu ấy.

Cô rút điện thoại ra, tìm đến dòng số lưu trong danh bạ, soạn một cái mail: "Ngài Lambert, hy vọng ngài có thể cho tôi một cái hẹn."

Thao tác soạn tin, rồi gửi, rất nhẹ nhàng, không chút áp lực, không chút gánh nặng, như thể chẳng còn điều gì để luyến tiếc, như thể giờ đây, mọi thứ đều là vô nghĩa.

Máy điện thoại rung, Sewashi gọi đến. Cô nghẹn ngào nhấc máy, nhưng tai cô đã ù đi chẳng nghe được những lời người chồng trên danh nghĩa của cô nói nữa.

Cô chỉ biết là Sewashi đang rất tức giận. Ừ, đúng rồi, anh tức giận cũng đúng thôi, cô đã bỏ ra một khoản tiền lớn để cứu lấy tập đoàn Hanagato, là cô phản bội anh mà. Sewashi mắng cô trong điện thoại, giọng nói của anh rất gay gắt.

- Sewashi, em nói này... - Đáp lại sự bực bội đến điên lên của anh, cô nhẹ nhàng nói, giọng nói nghẹn ngào. - Mình... ly hôn được không?

Đầu bên kia không đáp, cúp máy cái rụp.

"Xin lỗi... Xin lỗi anh, Sewashi... Là em có lỗi với anh, kiếp này em nợ anh. Nếu có kiếp sau, em xin trả cho anh tuổi trẻ của anh vướng bận nơi em..."

Lát sau, cô nhận được hồi âm từ Wiatt. Địa chỉ là biệt thự của hắn ở ngoại ô, chín giờ tối nay. Yui ngả người ra sau, nhắm mắt lại.

Một hạt nước mắt chảy ra...

Hạt nước mắt sau bao nhiêu năm cô không thể khóc, hạt nước mắt buông bỏ mọi hy vọng. Sau khi giúp được anh, cô đành buông tay, cô đành rời xa người đàn ông mà cô rất yêu đó.

"Tạm biệt người em rất thương, Hanagato Shukasa..."

Yumida Ena đã chuyển tên chủ cổ phần xong, ngẩng đầu dậy định báo cho Yui, nhưng lại không mở miệng được. Bóng đêm căn phòng bao trùm lấy tấm thân mỏng manh đang run lên từng đợt, bất giác cô lại cứng họng không biết nói gì.

Shukasa thẫn thờ khi biết tập đoàn đã được cứu trong gang tấc. 58% cổ phiếu vừa được tập đoàn Satake thu mua bây giờ lại được chuyển sang đứng tên anh.

- Cô ta đúng là yêu con đến mê muội rồi. - Hanagato Yuko cười khẩy. - Số tiền lớn như thế cũng xoay cho ra để cứu con, ta thật không hiểu nổi cô ta nữa, rõ là trước đây chính cô ta luôn mong muốn đạp đổ được gia tộc ta mà. Hay là lại đang có âm mưu gì đây...

Anh không đáp. Thư kí Miller e dè hỏi.

- Chủ tịch, tính sao đây ạ?

- Thanh toán nợ cho tập đoàn Ella, rồi liên lạc với tập đoàn Satake, đặt cho tôi lịch hẹn ngay ngày hôm nay với chủ tịch Satake Yui.

___o0o0o___

Hết chương 17.
Bình Luận (0)
Comment