Thầy Giáo Thực Tập Đẹp Trai

Chương 11

Hoài Trông trong đầu còn đang đặt ra hàng loạt câu hỏi. Thầy ấy còn bị học sinh vây quanh không? Bọn kia sao lại bu quanh thầy như thế? Thầy ấy có để ý biết mình đã đi rồi không? Lúc này, Phương Nam từ đằng sau đi tới bên cạnh Hoài Trông. Hai người lại đi song song nhau như lúc nãy.

Hoài Trông vừa đi vừa nhìn lại phía sau, không thấy ai bám theo, có chút không giải thích được, nhưng mà vẫn là trưng ra một nụ cười nhàn nhạt: “Thầy được chào đón nồng nhiệt như vậy, thích ghê nhỉ? Hì.”

Phương Nam nghiêng đầu nhìn Hoài Trông: “Nhóc sao vậy? Đang chọc anh à?”

“Chuyện này có gì đâu để chọc chứ…”

“Không thích sao?”

“Gì mà không thích, cũng đâu liên quan gì đến em.”

“Vậy sao lại bỏ đi?”

Nghĩ một chút, cậu đưa ra một lí do mà mình cho là khá hợp lí: “Ở lại chỉ thấy phiền phức. Một đám người bu lại nháo nhào như vậy.”

“Nhóc nói đúng nhỉ? Đúng là anh phải che đi gương mặt đẹp trai này rồi.”

Hoài Trông bật cười: “Thầy cũng không nên tự tin như vậy chứ.”

“Đây không phải là đề xuất lần trước của nhóc sao?”

Hoài Trông lè lưỡi ra, lêu lêu: “Cũng chỉ là kêu anh che lại, cũng đâu có nói là thầy đẹp trai.” Đánh chết cậu cũng không thèm khen đối phương ra mặt, chỉ khen trong lòng thôi là được rồi. Cậu hỏi: “Sao bọn chúng không bám theo thầy nữa?”

“Anh đánh chết hết rồi.”

Phương Nam thế mà lại nói một cách bình tĩnh, thản nhiên như thế: “Vậy ngày thầy vào tù cũng sắp đến rồi.”

“Nhóc từng thấy tù nhân nào đẹp trai giống như anh không?”

Hoài Trông bật cười miễn bình luận, nói chuyện khác: “Hôm qua tới giờ thầy hot ghê lắm nha, thầy lên diễn đàn của trường xem chưa?”

“Anh cũng không quan tâm lắm.” Giọng nói của anh có chút không vui: “Đi uống nước cũng không xong, xem ra sau này chỉ có thể hẹn nhóc ở ngoài trường thôi.”

“Em thấy ở đâu cũng vậy thôi, có thầy thì dù là một nơi tĩnh lặng cũng trở nên nháo nhào.”

“Tại sao?”

Lại nữa, buộc mình phải nói ra hai từ đẹp trai mới chịu sao?!

Tiếng chuông báo vào học vang lên. Không hiểu sao Hoài Trông luôn cảm thấy chuông vào học luôn lớn và kéo dài hơn chuông hết tiết hay ra về. Cậu nói: “Em vào học rồi.”

Phương Nam lấy từ trong túi quần ra vài viên kẹo sô cô la, đưa ra cho Hoài Trông: “Ừ, nhóc học ngoan. Tối mai gặp lại.”

Hoài Trông nhận lấy kẹo: “Cho em sao? Ở đâu ra vậy thầy?”

“Của mấy em học sinh khi nãy tặng.”

Hoài Trông không chần chừ xé một viên ra cho vào miệng, híp mắt: “Đồ chùa đúng ngon luôn. Sao này quà cáp gì thầy được tặng nhưng không cần thì cứ cho em đi, nếu không thầy bỏ thì lãng phí quá.”

Hoài Trông cũng chỉ là nói đùa thôi không ngờ lại nhận được cái gật đầu và cái xoa đằng sau ót của Phương Nam. Cảm giác rất kì lạ, rất khác biệt. Trước giờ hành động như vậy chỉ có ba mẹ và một người… một người… Hoài Trông lại cảm thấy đau đầu, không cách nào nhớ ra người đó là ai, rõ ràng là có ấn tượng nhưng lại không cách nào gọi tên.

“Nhóc sao thế?”

Hoài Trông lắc đầu, đem viên kẹo trong miệng cắn nát. Cậu có thói quen này, khi ăn kẹo không cách nào để cho viên kẹo từ từ tan được, luôn là cắn và nhai.

Đêm hôm đó, khi đang ngồi học cậu nhận được tin nhắn của thầy Phương Nam.

[Mai nhóc tan học lúc mấy giờ?]

[Dạ 5h chiều.]

[Muộn thế… Nhóc học thêm sao?]

[Dạ. Em học thêm Anh văn.]

[Ừ, nhóc học ở đâu, cho anh địa chỉ, mai anh đến rước đi đến thăm bà luôn.]

[Dạ, trung tâm bên cạnh trường. Nhưng em chưa xin ba mẹ nữa.]

[Có cần anh xin giúp không? Ha ha.]

Hoài Trông mỉm cười, hồi âm: [Thầy lấy tư cách gì mà xin ba mẹ em?]

Vài phút sau.

[Lấy tư cách là thầy của em.]

Hoài Trông mỉm cười lần hai, lắc lắc đầu, trách mình suy nghĩ quá nhiều rồi. [Hi hi. Em giỡn thôi. Để em xin rồi có gì mai cho anh biết.]

[Ok em. Em đang làm gì? Gọi điện thoại với anh một chút được không?]

Hỏi là hỏi thế nhưng không đợi Hoài Trông đồng ý thì đã gọi đến. Hoài Trông hít thở lấy tâm lý sẵn sàng, giống như thiếu nữ e thẹn nói chuyện với người yêu.

“Em đây. Thầy đang rảnh hay sao mà gọi em?”

“Ừ, anh đang rảnh. Em không rảnh à?”

“Thực ra thì em đang giải bài tập một chút.”

“Vậy anh phiền nhóc rồi hả?”

Hoài Trông vội vàng phủ nhận: “Không, không có. Vẫn làm được mà, chỉ là tốc độ chậm chút thôi.”

Lúc này tiếng gõ cửa thanh thúy vang lên, kế tiếp mẹ Hoài Trông bước vào, đặt ly sữa trên bàn, thấy con trai đang nghe điện thoại liền hỏi: “Con đang nói chuyện điện thoại với ai thế?”

Hoài Trông để điện thoại xuống: “Dạ con đang nói chuyện với thầy giáo thực tập.”

Diễm Lệ tinh ý nhớ ra chuyện mà con mình đã kể: “Là người mà con nói lần trước đó hả? Ừ, vậy mẹ không phiền con nữa. Con nói chuyện xong, làm bài tập, uống sữa rồi hãy đi ngủ đó biết chưa?” Bà dặn dò.

Hoài Trông lễ phép: “Dạ, con nhớ rồi. À, mẹ ơi, mai con với thầy đi tới thăm bà được không ạ? Nghe thầy nói lần trước bà bị cao huyết áp phải nhập viện.”

Diễm Lệ là người nhân ái nên cũng không giấu được xúc động: “Tội bà thế, không có người thân gì hay sao? Ừ, con đi đi, sẵn tìm hiểu hoàn cảnh gia đình của bà luôn, để ba với mẹ khi nào rảnh thì sẽ đến giúp đỡ bà. Mai mẹ đưa tiền cho con mua đồ đi thăm bà.”

Nói xong bà đi ra ngoài. Đợi sau khi xác định mẹ đã về phòng rồi Hoài Trông mới nhấc điện thoại lên: “Alô, thầy còn ở đó không?”

“Anh ở đây. Mẹ nhóc mới vào sao? Bác tốt bụng thế.”

Hoài Trông nghe nói vậy cũng lấy làm tự hào: “Hi, mẹ em tốt bụng thật. À, mẹ mới đồng ý cho em đi rồi.”

“Vậy thì tốt.” Phương Nam im lặng một hồi, mới nói tiếp: “Anh còn tưởng nhóc sẽ nói là đang nói chuyện với bạn. Mà mẹ nhóc biết anh sao?”

Hoài Trông mỉm cười: “Em có kể mẹ về chuyện em gặp thầy. Mẹ cũng khen thầy không hết lời. Mà cái gì mà nói chuyện với bạn chứ? Em không nói dối ba mẹ được, hơn nữa là em với thầy cũng đâu phải là mối quan hệ bí mật mà giấu chứ.”

Bên kia Phương Nam giống như đang giận dỗi: “Ừ, cũng đâu phải quan hệ gì đặc biệt.” Bí mật với đặc biệt?

Hoài Trông không hiểu mình đã nói gì sai, lắp bắp hỏi: “Thầy, sao thế, em nói trật gì hả?”

“Không phải. À, anh mới tìm thấy một mẩu truyện này dễ thương lắm nè, anh kể nhóc nghe nha.”

Hoài Trông vô cùng hứng thú: “Dạ được.” Cậu đi lại trên giường, nằm xuống. Cậu thực sự tò mò muốn biết người hoàn hảo là có thực sự tồn tại trên đời hay không. Phương Nam, thầy ấy đẹp trai như vậy, kể chuyện sẽ như thế nào?

Vẫn là giọng nói ấm áp, êm tai đó, không phụ mong đợi, khi kể chuyện lại truyền cảm và dễ nghe, khiến người nghe như chìm đắm vào từng câu từng chữ. Đúng là trên đời này có người hoàn hảo đến độ xuất sắc như vậy. Trong đầu cậu mơ hồ xuất hiện hình ảnh của Phương Nam đang mặc trang phục của hoàng tử, khôi ngô như thế, đang mỉm cười nhìn về cậu, trong thế giới cổ tích đẹp đẽ lại càng đẹp đẽ hơn. Hoài Trông ôm suy nghĩ như vậy, cùng ảo ảnh mà tiến vào trong giấc ngủ.

Kỳ lạ, cả khi ngủ nhịp tim vẫn rối bời!

Căn phòng sáng đối lập với màn đêm đen vô tận ở ngoài kia. Ly sữa đã nguội còn nguyên, quyển vở đang mở, chiếc bút nằm nghiêng, bài tập còn dang dở… Ngọn gió mát lành giống như một tên trộm, lẻn qua khung cửa sổ chưa đóng chui vào bên trong, nhẹ hôn lên má Hoài Trông một cái.

Ngủ ngon nhé!

Mà trong khi đó, ở bên kia, Phương Nam kể xong câu chuyện, xác định bên kia đã ngủ rồi, anh mới tắt máy. Anh khẽ mỉm cười, vẽ ra cảnh tượng em ấy đang ngủ. Đột nhiên tiếng nói của một người đàn ông trung niên đầy thuần thục đưa cậu trở về thực tại: “Là người yêu sao? Chưa từng thấy con vui vẻ theo cách như vậy.”

Phương Nam cau mày, trách ba mình: “Ba, sao lại vào phòng mà không gõ cửa thế?”

Ba anh cũng cau mày: “Đây là nhà của ba, ba muốn vào thì vào còn phải xin phép con?”

“Ở công ty ba cũng như vậy?”

“Đương nhiên là không rồi.”

Phương Nam dẹp tâm tư qua một bên, bước xuống giường, tiến lại dìu ba anh ngồi xuống ghế, hai tay còn xoa xoa bóp bóp vai cho ba: “Ba, có chuyện gì tìm con sao?”

“Con còn hỏi?” Ông đột nhiên lắc đầu. Phương Nam không giải thích được hỏi: “Có chuyện gì vậy ba?”

Ông không vào trọng điểm liền mà vòng vo tam quốc: “Cũng chỉ trách con được hưởng gen di truyền đẹp trai từ ba.”

“Con không biết là chuyện gì, nhưng mà chuyện này thì không đúng. Nét đẹp của con là do trời phú.”

“Con nói nhảm gì đó?! Con đẹp trai rất giống bố hồi trẻ. Tất cả đều là nhờ ba.” Hai cha con đều giống nhau ở chỗ quá tự tin.

“Được được, xin ông chủ hãy đi vào trọng tâm.”

“Hôm nay thầy hiệu phó gọi đến cho ba. Con đó, mới vào thực tập chưa được ba ngày đã khiến cho trường học náo loạn như vậy.”

“Cũng không thể trách con, ai bảo con đẹp trai giống ba quá làm chi.”

Mặc dù nghiêm nghị nhưng nghe câu này ông vẫn là không kiềm chế được thích thú: “Con chịu thừa nhận rồi sao? Nhưng mà ba nói con biết, con mà phạm một sai lầm…” Ông còn chưa nói hết câu đã bị Phương Nam cắt ngang: “Được rồi, được rồi, con mà phạm sai lầm thì ba sẽ bắt con về làm cho công ty của ba. Câu này ba nói riết con thuộc luôn rồi.”

“Còn nữa, con bớt mua đồ hiệu lại đi…”

“Dạ rồi, dạ rồi, ba ngủ ngon nha.” Anh vừa nói vừa đẩy ông ra khỏi phòng.
Bình Luận (0)
Comment