Thay Lời Vong Linh

Chương 66

Nghênh Dương cổ trấn không hổ là thắng cảnh nổi danh cả nước, mặc dù hôm nay là ngày giữa tuần ít khách nhất cũng vẫn không thiếu người qua lại, nhưng so với mấy bức ảnh chen vai thích cánh cô thấy trên mạng cũng tốt hơn nhiều rồi.

Cổ trấn không lớn lắm, một con phố chính vài cái hẻm nhỏ, hai ba lầu gỗ cao màu đỏ, mỗi viên gạch mỗi tấm ngói đều lộ ra cảm giác tang thương. Chẳng qua... Khắp Nghênh Dương cổ trấn toàn là cửa hàng hiện đại, phá hủy mất cảm giác cổ xưa, đi dạo một vòng có cảm giác chẳng khác gì mấy con phố buôn bán trong thành phố bình thường cả, nếu phải nói có gì khác, chắc là đồ vật ở đây bán đắt gấp mấy lần thôi.

Cũng không có biện pháp nào, dù sao người ở đây cũng không phải người cổ đại thật, cửa hàng không thể bán son phấn tơ lụa gì đó, nhưng cảm giác không phù hợp này không khỏi khiến người ta hơi thất vọng.

Đang lúc Thích An thấy thất vọng thì Tùy Uyên đột nhiên mở miệng nói: "Nơi này... Bản tướng quân đã từng tới."

Thích An ngẩn người, quay đầu nhìn anh: "Một ngàn năm trước?"

Tùy Uyên hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt xa xăm, không biết đang nghĩ gì mà một lúc lâu sau mới nói: "Nơi này đã thay đổi rất lớn so với trước kia rồi, ta nhất thời không thể nhận ra."

Có lẽ vì đi tới một nơi đậm hơi thở cổ đại nên cách nói chuyện của anh cũng trở lại như trước.

Thích An quay đầu nhìn tòa lầu nhỏ ngói đen, trong lòng âm thầm nhớ lại lai lịch Nghênh Dương cổ trấn. Nghe nói cổ trấn được xây dựng từ hơn một ngàn năm trước vào thời kì Du quốc, lúc ấy một vị công chúa nước láng giềng hòa thân dừng chân ở nơi này, vì phong hào của công chúa có một chữ Dương nên trấn này đổi tên thành Nghênh Dương. Trong guồng quay lịch sử, trấn Nghênh Dương đã đổi tên vài lần, sau khi chính phủ hiện nay cầm quyền mới đổi lại nguyên danh, cũng xây dựng thành điểm du lịch nổi tiếng cả nước.

Nếu tính như vậy thì ở thời Hề quốc trấn này đã tồn tại rồi, mà đội ngũ hòa thân của công chúa phải đi qua đây thì chắc quân đội của Hề quốc lúc đánh giặc cũng sẽ qua.

Cô đang nghĩ ngợi, chợt nghe Tùy Uyên cười khẽ một tiếng, quay đầu nhìn lại thì thấy anh chỉ chỉ một tòa lầu ba tầng: "Năm ấy bản tướng quân và Thích Thiệu còn cùng nhau uống rượu trong đó, chiêu bài quán hình như là... Nhất Túy Lâu."

Khi anh nói lời này, Thích An cũng cảm nhận được một chút cảm giác không khí của ngàn năm trước.

"Có biết chủ quán tên là gì không?" Tùy Uyên nhìn Thích An, hơi hơi chọn mi, vẻ mặt sung sướng trước nay Thích An chưa từng thấy.

Cô nghĩ nghĩ, nói: "Phương Hưu? Nhất Túy Phương Hưu sao?"

Tùy Uyên cười đến mức lộ cả răng, duỗi tay vò đầu cô: "Sai rồi, là Trương Tam."

Thích An:???

Anh nhún vai: "Không phải bây giờ vẫn hay lấy mấy cái tên kiểu Trương Tam Lý Tứ làm ví dụ sao? Ta chỉ là đột nhiên nghĩ tới nên hỏi mà thôi."

"..." Người này...

Thích An nhịn, hất cằm chỉ tòa lầu nhỏ: "Có muốn vào ngồi một chút không?"

Tùy Uyên có chút ngoài ý muốn: "Đồ ở đây bán đắt như vậy, cô thật sự chịu bỏ tiền ra?"

"... Không đi thì thôi."

"Còn không nhanh chân lên." Tùy Uyên nói xong xoay người đi hướng bên đó.

Thích An tăng tốc đuổi theo, anh lại bỗng nhiên đi chậm lại, vừa đi vừa nói: "Nơi này đã rất khác so với hồi đó rồi, nhưng có lẽ cũng cố gắng hết sức bảo tồn những gì vốn có, có vài nơi ta vẫn thấy hơi quen thuộc."

Thích An hỏi: "Vì sao trước đây anh đến nơi này?"

Anh cúi mắt cười nói: "Bình loạn. Lúc ấy triều đình nhận được tin ở đây cất giấu một cô nhi tiền triều, đang âm thầm xây dựng binh mã muốn tạo phản." Anh dừng một chút, nói tiếp: "Kì thật là do cẩu hoàng đế thấy thế lực bản tướng quân lớn, sợ lưu lại hoàng thành xảy ra biến cố mới giao chút việc linh tinh vặt vãnh cho ta. Ở đâu ra cô nhi tiền triều chứ, chỉ là một đám sơn phỉ mà thôi, nhưng nếu đã tới đây rồi cũng chẳng vội về làm gì, chúng ta lưu lại hơn một tháng."

"Đúng rồi, Thích Thiệu có một lần còn mượn rượu làm càn, cầm thương đơn thương độc mã xông vào trại cướp. Lúc bản tướng quân chạy đến tên cầm đầu mặt mũi bầm dập quỳ trước mặt cậu ta gọi ông nội liên tục."

Nói tới đây anh nhịn không được cười lên sang sảng, dưới ánh mắt kinh ngạc của du khách xung quanh vội vàng im lặng. Nghiêng mặt vừa thấy Thích An, ý cười biến đâu mất hết, lại còn thở dài thườn thượt: "Đáng tiếc, tổ tiên oai hùng như thế mà cô có mấy tên côn đồ cũng sợ."

Thích An: "... Tôi đâu có được học võ."

Đại khái vì lúc bố đi cô mới 3 4 tuổi nên mới vậy. Rốt cuộc nhà họ Thích đã làm việc này hơn ngàn năm, bậc cha ông bảo vệ Tỏa Hồn Thạch khẳng định sẽ bồi dưỡng người kế nghiệp từ nhỏ mới có thể truyền thừa liên tục không đứt đoạn. Nhưng đến đời cô vì bố bỗng dưng bỏ đi mất, không còn ai nói cho cô chuyện về Tỏa Hồn Thạch, càng không ai dạy cô võ thuật linh tinh. Thật ra Thích An còn hoài nghi, có lẽ mẹ cũng biết gì đó, bố có không đáng tin đến mức nào cũng sẽ không lừa một người sinh con cho mình, khả năng lớn trước khi kết hôn đã nói hết cho mẹ. Nhưng việc này cô không nên hỏi, nếu mẹ biết còn tốt, lỡ không biết thì sao? Cô vừa hỏi vậy không phải tự khai mình làm mấy chuyện nguy hiểm, khiến mẹ ăn ngủ không ngon à?

Có lẽ mẹ con tâm linh tương thông, Thích An vừa nghĩ đến mẹ đã gọi điện cho cô, do dự một chút cô mới nghe máy. Quả nhiên điện thoại vừa thông, chưa nói hai câu mẹ đã nhận ra cô không ở trường vì tiếng mời chào và tiếng du khách xung quanh to quá, Thích An đành bịa chuyện: "Hôm nay trường con nghỉ, con với ba đứa bạn cùng phòng đi chơi, trước khi trời tối con chắc chắn sẽ về mà."

Mẹ Thích nghe nói là đi với bạn cùng phòng cũng yên tâm, dặn dò một phen rồi hỏi: "Mấy đứa đi đâu chơi vậy? Nghe có vẻ rất náo nhiệt."

Thích An khai thật, mẹ cô lại trầm mặc. Qua điện thoại, cô nghe tiếng mẹ thở dài, tầm hơn một phút sau tiếng mẹ Thích mới vang lên: "Lần duy nhất con đến đó là bố con mang đi, chắc con không nhớ được đâu, lúc đấy con mới hơn 3 tuổi."

Thích An lập tức ngơ ngẩn: "Con đã từng tới đây sao?"

Đúng là chuyện lúc 3 tuổi thì cô không nhớ được gì cả, ít nhất lần này tới đây cô không hề có tí cảm giác quen thuộc nào... Từ từ, có chút kì lạ, Thích An vội vàng hỏi: "Mẹ, ý mẹ là bố con đưa một mình con đến? Mẹ không đi sao?"

"Không, hôm đấy mẹ đi chợ như bình thường, ông ấy chẳng nói tiếng nào đã mang con đi, đến tối về mẹ mắng cho một trận..."

Thích An co rút khóe miệng, tạm thời áp xuống những mối nghi ngờ trong lòng, nói chuyện linh tinh với mẹ. Chờ vừa cúp máy, cô thấp giọng nói với Tùy Uyên: "Anh cũng nghe rồi đấy, có phải rất kì quái hay không? Nếu đi chơi thì sao bố tôi lại mang một đứa trẻ 3 tuổi đến? Lại còn giống như đột nhiên nhảy ra ý định ấy vậy, chưa nói một câu đã mang tôi đi rồi."

"Đúng thật là kì quái." Tùy Uyên nói: "Có hai khả năng. Một là tư duy của bố cô khác hẳn người bình thường, vừa nghĩ đến là phải đi ngay. Hai là ngày ấy xảy ra việc khẩn cấp, sợ mẹ cô lo lắng nên không nói gì mà đi luôn."

"Chắc chắn..." Thích An vừa muốn nói là khả năng thứ hai, lại đột nhiên nhớ đến ngày sinh nhật mình ông biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, không dám khẳng định trăm phần trăm nữa.

"Xác suất khả năng thứ hai cao hơn."

Khi nói chuyện hai người đã đến dưới chân tòa lầu, tửu lầu ngàn năm trước nay đã thành quán trà, trang hoàng đương nhiên khác biệt như trời với đất, nhưng mà dù sao cũng là quán trà ở cổ trấn, nội thất vẫn cố gắng làm kiểu cổ phong. Bình phong ngăn cách các bàn, thoạt nhìn rất riêng tư thoải mái, nhưng giá tiền thật sự khiến cô thịt đau.

Thích An và Tùy Uyên chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, vừa thấy bảng giá lập tức có cảm giác muốn nhấc người đi ra. Cô cắn môi, gọi hai ly trà rẻ nhất và một đĩa hạt dưa, quay đầu lại thấy Tùy Uyên nhìn mình lắc đầu bất đắc dĩ, chắc trong lòng đang nói cô keo kiệt đây mà.

Cô trừng mắt liếc anh, chờ nhân viên phục vụ đi xa mới hạ giọng: "Còn phải ở đây một đêm nữa đấy, anh nghĩ khách sạn chỗ này rẻ lắm sao?" Đây là nơi tấc đất tấc vàng đó!

Tùy Uyên xòe tay: "Tôi chưa nói gì mà."

"..." Thích An: "Thôi, nói chuyện chính đi. Anh cảm thấy bố tôi mang tôi đi làm gì? Liệu có liên quan đến tổ chức thần bí kia không?"

Tùy Uyên nghĩ nghĩ, hỏi: "Nhà cô có từng chuyển nhà chưa?"

Thích An sửng sốt, nỗ lực ngẫm nghĩ một lát mới nói: "Có chuyển một lần, lúc sau khi bố tôi biến mất chưa lâu... Cụ thể thì phải hỏi mẹ tôi mới biết được. Trước kia mẹ nói thiếu mất bố đi kiếm tiền, trong nhà khó khăn, phải bán nhà lớn mua nhà nhỏ ở, sau đó thì không chuyển nhà lần nào nữa."

Trước kia cô không nghĩ quá nhiều, nhưng liên tưởng đến chuyện hôm nay thì lại có vẻ quá mức kì lạ. Bố cô bỗng nhiên phải ra ngoài một chuyến rồi đột ngột biến mất, xong mẹ cô chuyển nhà... Tất cả đều là chuyện phát sinh trong vòng hai năm, rất có khả năng có liên hệ gì đó. Chỉ là hiện tại muốn điều tra rõ là không có khả năng, trừ khi bố cô xuất hiện nói tất cả cho cô.

Trà và hạt dưa đưa lên, Tùy Uyên mở nắp chén ngửi một chút, nhíu mày: "Đây cũng gọi là trà?"

Thích An nghe thế cúi đầu nhấp một ngụm, hối hận nói: "Nếm chẳng ra vị gì cả, dù sao một hộp trà xanh cũng chỉ có mấy tệ à, biết vậy để tiền mua quần áo mới còn hơn. Mà nói tiếp, tôi cảm thấy trước kia bố tôi có tiếp xúc với tổ chức này, nói không chừng việc ông mất tích cũng là do bọn chúng."
Bình Luận (0)
Comment