Thay Lời Vong Linh

Chương 73

Thứ bảy, hai người rời khỏi trường học đi bộ dọc theo tuyến đường đã lên kế hoạch sẵn. Tuy cô không cảm giác được có người theo dõi nhưng có thể khẳng định có người vẫn đang đi theo. Không thể không nói tên đó đúng là có bản lĩnh, ít nhất là ở trên phương diện bám đuôi thế này, trong thời gian dài đi theo không một tiếng động, hoàn toàn không bị người ta phát hiện.

Nhưng lợi hại thế nào cũng sẽ có lúc thất sách.

Thích An và Tùy Uyên đi trên đường khoảng nửa giờ, có dừng lại ở cửa hàng quần áo phụ kiện, cô còn mua một bộ đồ mới xách trên tay, Tùy Uyên cũng xách một túi to đồ ăn vặt. Nhìn có vẻ như họ đang tùy tiện đi dạo, nhưng vì trước đó đã từng bị lừa đổi người một lần nên tên theo dõi sinh ra liên tưởng: Mua quần áo mới, chẳng lẽ cô lại nghĩ cách cắt đuôi gã lần nữa?

Lúc gã đang khẩn trương nhất, Thích An và Tùy Uyên dừng trước một cửa hàng kem chọn lựa. Hai người vừa nói chuyện vừa chọn, tên theo dõi ở xa không nghe được nội dung. Thích An giả vờ chỉ chỉ quầy kem, thấp giọng nói: "Có lẽ được rồi đấy, tôi đếm đến ba, chúng ta cùng chạy. Một... Hai... Ba!"

Cô vừa dứt lời, hai người đang đứng trước quầy bỗng xoay người chạy! Cách đó không xa là một khúc ngoặt, đầu kia là phố đi bộ náo nhiệt, lúc tên theo dõi phản ứng lại hai người đã vòng qua chạy mất khỏi tầm mắt. Từng có kinh nghiệm bị bỏ rơi, tự dưng giờ thấy hai người chạy như điên, hiển nhiên là muốn nhờ vào đường phố đông người yểm hộ cắt đuôi lần nữa. Lần này tuyệt đối không thể để họ chạy mất!

Ngay lúc này gã không kịp nghĩ nhiều, chỉ bằng bản năng đuổi theo. Vòng qua khúc ngoặt, ánh mắt đang dõi ra xa tìm kiếm thì một bàn tay đột ngột đập lên vai. Gã cứng đờ cả người, vừa khiếp sợ vừa ảo não quay đầu lại, quả nhiên thấy hai người Thích An và Tùy Uyên. Do gã quá mất bình tĩnh, nếu là ngày bình thường gã tuyệt đối không bao giờ phạm phải sai lầm sơ cấp như vậy!

Tay Tùy Uyên đặt trên vai gã nhìn như nhẹ nhàng nhưng kì thật rất nặng, anh nhướng mày nói: "Tìm một chỗ nói chuyện chứ?"

Gã muốn tránh thoát, nhưng tay vừa nâng lên đã bị Tùy Uyên ghì xuống, cảm giác đau đớn xuyên tim đánh úp lại khiến gã nhịn không được rên lên một tiếng. Tay người này làm bằng sắt hay sao? Chỉ bị bóp một chút mà có cảm giác như xương cũng bị bóp nát vậy!

Thích An thấp giọng nói: "Tôi khuyên anh đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không quỷ giết người không phạm pháp đâu."

Gã không cam lòng, ngậm chặt miệng không chịu nói. Tùy Uyên giữ vai gã đẩy nhẹ một chút, trầm giọng: "Đi."

Ba người xuyên qua phố xá đông đúc, lên xe bus, đi qua hai trạm xuống một công viên cạnh đó. Bây giờ là 10 giờ sáng, tuy công viên vẫn có người nhưng rất ít, bọn họ dễ dàng tìm được một chỗ không người.

Gã đàn ông bị Tùy Uyên ấn xuống ghế đá, hai người một trái một phải ngồi hai bên, Thích An lấy quần áo mới mua hôm nay phủ lên người gã giữ chặt hai tay làm hắn không có cơ hội chạy trốn. Gã ngồi trên ghế như ngồi trên bàn chông, nhấp nhổm bất an.

Hai người không lập tức hỏi chuyện, mà trầm mặc nhìn chằm chằm gã một lát, đến khi biểu cảm trên mặt gã ngày càng khó coi, Tùy Uyên mới mở miệng: "Nói đi, sau lưng anh là ai? Chủ nhân tổ chức là kẻ nào, đang ở đâu?"

Gã hừ một tiếng: "Có giỏi thì giết tao đi."

Thích An không nói, cúi đầu móc trong túi xách ra một con dao gấp đưa cho Tùy Uyên. Tùy Uyên nhận dao, ấn nút bật lưỡi dao ra, thân thể gã đàn ông hơi run. Lưỡi dao không lớn, chỉ dài hơn ngón tay một chút, nhưng để giết người hay cắt thịt cũng đủ rồi.

Tùy Uyên cầm chặt tay gã đàn ông, nghiêng dao muốn cắt, còn nói với Thích An: "Bịt miệng hắn lại."

Lưỡi dao lạnh băng chạm xuống da truyền ra đau đớn, gã mới luống cuống dùng hết sức lực muốn giật lại tay mình, vừa giật vừa hét lớn: "Đừng đừng đừng! Dừng tay! Cứu..."

Thích An túm quần áo nhét vào miệng gã, khiến cho tiếng kêu biến mất. Động tác trong tay Tùy Uyên cũng dừng, nhưng vẫn dán lưỡi dao trên cánh tay gã đàn ông, tay anh như kìm sắt gắt gao giữ chặt khiến gã không thoát được. Tên đó giãy dụa chốc lát, quay đầu nhìn tay mình thấy miệng vết thương không sâu lắm mới hơi bình tĩnh lại. Gã nhận mệnh dựa lưng vào ghế, suy sụp nói: "Tôi thật sự không biết gì hết, hai người ép tôi cũng chỉ phí công thôi."

"Tôi thấy anh vẫn không chịu nói thật phải không?" Thích An nhướng mày: "Không biết gì hết? Ai bảo anh theo dõi chúng tôi cũng không biết? Tùy Uyên cũng không phải người, chỉ cần anh ấy muốn thì người bình thường không ai có thể nhìn thấy được. Nếu đã phái anh tới, hiển nhiên anh có năng lực nhìn thấy quỷ hồn. Có năng lực kì lạ này, anh đừng bảo tôi anh chỉ là một thám tử bình thường đấy nhé."

Gã khịt mũi, mặt hiện vẻ do dự. Thích An đợi một chút, nói thêm: "Kì thật chúng tôi cũng đã biết một ít về tổ chức... Trường sinh bất lão, đúng không?"

Gã ngẩn người, kinh ngạc nhìn cô: "Sao cô biết?"

"Chúng tôi còn biết nhiều thứ nữa," Thích An hừ nhẹ, trầm mặt: "Sao? Còn muốn bọn tôi nói tiếp sao? Vừa nãy dùng dao chỉ là dọa, nhưng nếu anh vẫn không nói gì thì hôm nay đừng mong sống nữa."

Thật ra ngoài 4 chữ trường sinh bất lão cô cũng không biết gì hơn, nhưng giả vờ kiểu đấy xác suất rất lớn sẽ moi được tin từ miệng tên theo dõi.

Gã im lặng, có vẻ vô cùng rối rắm bất an, qua một lúc lâu mới than nhẹ: "Được rồi, tôi nói. Nhưng mà... Tôi thật sự là biết không nhiều lắm."

Gã hít sâu, nói: "Tổ chức phân theo cấp bậc, gồm bốn cấp, tôi là cấp 4 thấp nhất."

Ngày thường gã ta nghe theo sự điều khiển của thành viên cấp 3, mà bọn họ cũng chưa bao giờ gặp mặt, chỉ liên lạc qua điện thoại nên gã thật sự không biết người kia là ai. Nhưng lời nói kế tiếp lại khiến hai người Thích An vô cùng khiếp sợ.

Gã nói người đứng đầu tổ chức là Thần.

"Thần" nói là hắn hạ phàm tìm đồ vật bị mất từ một ngàn năm trước, nhưng hắn không thể dùng pháp lực với loài người được, chỉ có thể dùng duy nhất thuật trường sinh bất lão, cho nên hắn ban cho các thuộc hạ ơn huệ này, nhưng trước đó bọn họ phải tìm thứ kia cho hắn đã. Khỏi cần phải nói, đồ vật đó chính là Tỏa Hồn Thạch của Thích An.

Ánh mắt gã dừng ở sợi dây đỏ trên cổ Thích An lộ ra ánh sáng chờ mong, gã nói tiếp: "Thần nói, không lâu nữa là có thể lấy nó về rồi, đến lúc đó... tất cả chúng ta đều có thể trường sinh bất lão! Tôi khuyên cô đừng đối nghịch với Thần, chờ thời cơ tới hãy ngoan ngoãn giao thứ đó ra, ông ấy nhất định cũng có thể khiến cô trường sinh bất lão! Cô nghĩ đi, là trường sinh bất lão đấy! Chẳng lẽ cô không muốn nhìn xem thế giới trong tương lai trông như thế nào sao?"

Thích An nghĩ nghĩ, hỏi: "Cái "Thần" đó ở chỗ nào?"

"Sao tôi biết được?" Gã đàn ông cảnh giác hẳn: "Cô tìm ông ấy làm gì?"

"Cho nên cơ bản là anh chưa thấy hắn ta?" Thích An buồn cười: "Một người chưa gặp qua bao giờ, hắn bảo hắn là thần thì mấy người cam tâm tình nguyện giúp đỡ hắn bán mạng à? Vậy tôi nói tôi là Nữ Oa anh tin không? Chỉ cần cho tôi mười vạn tôi cho anh niết bàn luôn?"

"..." Gã co rút khóe miệng, một hồi lâu sau mới nói: "Tôi đã thấy, mỗi một người trong tổ chức cũng đều thấy ông ấy rồi. Chính bởi vì được gặp nên mới có thể gia nhập tổ chức!"

Gã nói tiếp: "Ông ấy biến mất ngay trước mắt tôi, không phải là ảo thuật! Đấy là nhà tôi, tôi có thể khẳng định không ai giở trò trong đó được! Hơn nữa chúng tôi có tiền lương cố định hàng tháng, làm tốt còn được thêm phần trăm. Mỗi tháng tôi thu vào được một vạn tệ, tiền thật sự chuyển vào tài khoản của tôi! Cô thấy có kẻ lừa đảo nào còn cho người ta tiền không? Còn nữa còn nữa, tôi đồng ý gia nhập rồi thì ông ấy cho tôi một ly nước, tôi uống xong có thể nhìn thấy quỷ hồn! Cô nói xem, ngoại trừ thần thánh thì con người có thể có bản lĩnh này sao?!"

Thích An đối với việc "Trường sinh bất lão" không có ý kiến, vì Vạn Kim đã nói qua rồi. Chỉ là cô tuyệt đối không tin kẻ đó là "Thần", cũng không cho rằng Tỏa Hồn Thạch là thứ hắn làm mất, lại càng không tin hắn sẽ giúp những người trong tổ chức này trường sinh bất lão. Nếu cô đoán không sai tất cả chỉ là trò lừa gạt tín nhiệm, khiến cho họ cam tâm tình nguyện bán mạng, đến khi Tỏa Hồn Thạch về tay, bằng vào năng lực của hắn, không thực hiện hứa hẹn thì họ có thể làm gì?

Mà nước hắn cho bọn họ uống là gì, vì sao lại có năng lực lợi hại như vậy? Một kẻ nắm trong tay quyền năng lớn, trường sinh bất tử, vô cùng giàu có, hẳn là không thiếu bất cứ thứ gì, vì sao còn phí công sức lớn tìm Tỏa Hồn Thạch?

Đáp án có lẽ chỉ một mình hắn trả lời được, dù cô có tìm được những kẻ cấp 2 cũng không hỏi được gì.

Hai người ép hỏi thêm một lát, thấy không còn tin gì hữu ích nữa, kể cả về những cái mộc bài và mai rùa khắc hoa văn, đồng hồ và nhẫn thao túng lệ quỷ, gã hoàn toàn không biết gì hết. Cuối cùng lại vòng về vấn đề đầu tiên: Người sai gã theo dõi Thích An là ai.

Gã đó nói bọn họ chưa từng gặp mặt, gọi điện cũng chỉ thông qua sim rác, nhưng phòng khi có việc đột xuất xảy ra để kịp thời thông báo thì hai người không quy định thời gian liên lạc với nhau.

Thích An rút di động của gã đưa qua bảo gọi, gã cự tuyệt ngay lập tức, nói một khi người đó biết nguyên nhân gã gọi điện, gã sẽ phải rời khỏi tổ chức, đừng nói trường sinh bất lão mà có khi tiền lương cũng mất luôn! Huống hồ gã mạo hiểm tính mạng làm những chuyện này là vì đạt được sự trường sinh, nếu bây giờ bị đá ra thì bao nhiêu hi vọng sẽ tan biến hết. Một người không có hi vọng, khác gì người đã chết?

Nói xong gã nâng cằm, thấy chết không sờn nói: "Hai người cứ giết tôi đi."

Thích An nghĩ nghĩ, nói: "Chúng tôi không lên tiếng, anh chỉ cần nói cho cấp trên chúng tôi lại cắt đuôi anh nữa, người đó sẽ không nghi ngờ gì. Anh chỉ cần gọi xong là có thể đi."

Gã đàn ông do dự một lát, xác nhận lại: "Hai người thật sự sẽ không lên tiếng?"

Thích An bảo đảm: "Tuyệt đối không. Hại anh chúng tôi cũng không được cái gì."

Phân vân thật lâu, cuối cùng gã mới cắn răng đồng ý. Gã nhận di động, quen tay bấm một dãy số, dưới ánh mắt của Thích An không tình nguyện bấm loa ngoài.

Sau 4 lần đổ chuông, có người nhận máy. Một tiếng "A lô" truyền đến, tạm dừng trong chốc lát mới nói tiếp: "Sao vậy? Lại mất dấu?"

Gã đàn ông liếc Thích An, cẩn thận bịa chuyện, mà giây phút thanh âm bên kia điện thoại vang lên Thích An đã không thể nào tập trung chú ý gã nói cái gì. Việc cô hi vọng không xảy ra, trong nháy mắt đã được xác định.

Là Triệu Nhất... Chắc chắn không sai được. Cô luôn nghi ngờ chú Lý, nhưng tại sao lại là anh ta?

Trong lúc Thích An sững sờ, Tùy Uyên kéo túi xách trên đùi cô, lấy di động tìm số Triệu Nhất gọi đi. Tiếng nhạc chờ vang lên, âm thanh nói chuyện qua di động với gã đàn ông trở nên không kiên nhẫn: "Thật vô dụng. Được rồi, tôi có chút việc, cúp máy trước đây."

Nghe được bên kia còn có tiếng chuông khác đang reo. Đầu này vừa ngắt, điện thoại của Tùy Uyên lại có người nghe. Tiếng nói quen thuộc không hề có chút nóng nảy nào như lúc nãy, mà ôn hòa trước sau như một: "Tiểu An, sao lại gọi điện vào lúc này thế? Để tôi đoán... Có phải muốn qua đây bây giờ không?"

Tùy Uyên đưa di động cho Thích An, cô thu hồi suy nghĩ, áp xuống khó chịu mãnh liệt trong lòng, nói: "Không phải, tôi gặp chút phiền toái, chính là người lần trước theo dõi tôi... Vừa nãy chúng tôi lại cắt đuôi lần nữa, nhưng không thể cứ mãi thế được, nên muốn nhờ anh giúp xem có cách nào nhất lao vĩnh dật không?"

"Như vậy à," Triệu Nhất cười: "Cũng thật trùng hợp, tôi còn đang nghĩ đến chuyện này, đáng tiếc không có manh mối gì cả. Buổi chiều tôi muốn thử thương lượng với Bạch Thự, nếu có cách sẽ lập tức liên lạc lại với cô nhé."

"Vậy làm phiền các anh rồi, chờ xong việc tôi mời các anh ăn cơm." Thích An nỗ lực dùng ngữ khí nhẹ nhàng nhất nói chuyện, trong lòng lại buồn bực khó chịu vô cùng.

Tiếng cười của Triệu Nhất rất êm tai: "Được, đến lúc đó cô chủ trì, cho Bạch Thự chủ chi."

Thích An cũng cười: "Vậy cứ thế nhé, không quấy rầy anh nữa..."

"Từ từ," Triệu Nhất vội vàng đánh gãy lời cô, ngữ khí vô cùng quan tâm: "Tiều An, tuy rằng bên cạnh cô có Tùy tướng quân nhưng vẫn nên cẩn thận chút. Tôi cảm thấy trước khi chúng ta tìm ra biện pháp nhất lao vĩnh dật, cô đừng mạo hiểm làm chuyện cắt đuôi người theo dõi nữa. Dù sao cắt được một lần hai lần chứ không thể cắt mãi, làm vậy chỉ khiến rút dây động rừng, mang đến thêm nguy hiểm. Rõ chưa?"

Thích An nhấp môi, ừ một tiếng: "Tôi biết rồi, tôi sẽ để người đó đi theo. Quả nhiên vẫn là anh có kinh nghiệm phong phú, làm việc ổn trọng hơn, tôi không nghĩ nhiều như vậy."

"Ha ha, cũng bình thường thôi mà, dù sao tôi bằng này tuổi không phải chỉ có ngây thơ lớn lên đâu." Triệu Nhất nói đùa với cô thêm vài câu mới cúp máy.

Thích An buông di động, hít thật sâu một hơi, cảm giác thở ra đều là vẩn đục ưu tư. Còn may đến giờ tổ chức kia vẫn cần cô cung cấp năng lượng cho Tỏa Hồn Thạch, mặc kệ là người khác cũng tốt, Triệu Nhất cũng tốt, chưa có ai làm chuyện tổn thương cô. Dù sao... Bị người mình coi là người thân thiết hại cũng chẳng phải trải nghiệm tốt đẹp gì.

"Vừa rồi... Vừa rồi người mà cô gọi điện..." Gã đàn ông ngơ ngác nhìn chằm chằm di động của Thích An: "Là người đó? Hai người biết anh ta?"

Thích An không trả lời, đứng dậy nói với Tùy Uyên: "Đi thôi, vì chúc mừng thành quả hôm nay, tôi mời anh ăn một bữa ngon, tùy anh muốn ăn gì cũng được."

Hiếm có lúc Tùy Uyên nghe ăn mà không bật dậy ngay, anh còn ngồi đó, ngẩng đầu xem xét Thích An, hồi lâu sau mới đứng dậy nói: "Vừa rồi chỗ bến xe tôi thấy có quán mới mở trông cũng không tồi."

"Thế sao, tôi không chú ý lắm. Quán tên gì?"

"Hình như là... Thiên thượng nhân gian đinh cái gì..."

Thích An khựng lại, quay đầu nhìn anh nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "... Đinh cái quỷ, đó là KTV!"

"Khai đá hơi?"

"..." Thích An nín vài giây, không nhịn được cười phụt ra: "Anh đúng là đồ ngốc. Chữ giản thể đều nhận ra nhưng lại không biết tiếng Anh?"

Tùy Uyên chọn mi, khóe miệng nâng lên một độ cong nhàn nhạt, chậm rãi bước lên, vừa đi vừa nói: "Cười gì mà cười, nhanh đi đi, gia thấy chỗ cá nướng đối diện KTV cũng không tệ lắm."
Bình Luận (0)
Comment