Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 100 - Chương 100. Đó Là Thứ Gì

Chương 100. Đó Là Thứ Gì Chương 100. Đó Là Thứ Gì

“Vậy loại còn lại thì sao?” Cô hỏi.

“Loại khác đó là yêu ma khá lợi hại.” Tôi nói: “Sức mạnh của những yêu ma này rất lớn, thậm chí có thể nói là không thua kém gì thần phật. Có rất nhiều nguyên nhân mà chúng sống ở nhân gian, nếu lộ rõ nguyên hình thì khó có thể sống được thế nên chúng mượn danh nghĩa của các loại hộ pháp thần, được nạp vào hệ thống Phật Đạo của nhân gian. Đương nhiên, nơi này xuất hiện những loại yêu ma như vậy là điều hoàn toàn không thể, thế nên cậu đừng hỏi nhiều nữa.”

Cô ngậm ngùi: “Đi cùng thiếu gia đúng là được mở rộng tầm mắt. Nếu như thiếu gia không nói cho tôi biết thì tôi không biết đi đâu để nghe được những kiến thức này? Vốn cho rằng, Ngọc cô nương như vậy đã rất lợi hại, nghe xong những lời này mới hiểu ra, linh giới lại rộng lớn như thế, ngoài linh có linh, ngoài thiên có thiên...”

“Đối với người bình thường mà nói, biết được càng ít thì cuộc sống càng đơn giản.” Tôi nhìn ra bên ngoài, mỉm cười dịu dàng: “Cậu đi theo tôi thế này, cuộc sống về sau sẽ không hề đơn giản.”

Khả Nhi cười: “Tôi thích!”

Tôi nhìn cô, mỉm cười gật đầu.

“Vậy bây giờ làm thế nào?” Cô hỏi tôi: “Vẫn đợi giống ngày hôm qua à?”

“Chỉ có thể chờ đợi.” Tôi nhìn đồng hồ: “Có điều tôi cảm thấy hôm nay chúng ta sẽ không mất công đợi, nhất định sẽ gặt hái được gì đó.”

“Ừ!” Cô nhìn xung quanh: “Cậu nói nhất định sẽ gặt hái được, vậy chúng ta kiên nhẫn chờ đợi thôi.”

Chúng tôi vừa nói chuyện vừa chờ đợi, không biết từ lúc nào đã đến giờ Tý.

Khả Nhi lại nghe thấy tiếng chiêng trống.

“Thiếu gia, lại có rồi.” Cô nhìn tôi: “Âm thanh lần này còn to hơn nhiều so với hôm qua.”

Tôi hạ cửa sổ xe xuống, chú ý lắng nghe, không nghe thấy tiếng gì cả.

Nhưng lần này tôi không cảm thấy kỳ lạ, cô nghe được là được.

“Âm thanh ở đâu?” Tôi hỏi cô.

Cô nghe kỹ: “Rất xa, một lúc nữa mới có có thể tới đây.”

“Vậy thì không vội.” Tôi nói: “Đợi khi nào nó tới gần thì bảo tôi.”

“Được!” Cô gật gật đầu.

Hai chúng tôi không ai nói lời nào hơn nửa tiếng đồng hồ.

Khả Nhi nhắm mắt lại, tập trung nghe hướng di chuyển của âm thanh, đến khi tiếng chiêng trống đó tiến đến khu sản xuất, cô mở mắt: “Đến rồi, tiến vào khu sản xuất rồi!”

Tôi mở cửa xuống xe: “Đi thôi!”

“Vâng!”

Cô theo tôi xuống xe, chúng tôi cùng nhau đi về hướng lầu chính.

Từ khu sản xuất đến cửa lớn của lầu chính, có một con đường chính rộng rãi chia khu sản xuất thành hai phần Nam Bắc, chúng tôi nấp ở trong một ngõ hẻm bên cạnh lầu chính, chăm chú nhìn hướng có âm thanh phát ra, hy vọng có hể phát hiện được chút gì.

Âm thanh đó ngày càng gần, gần đến mức tiếng trống đó khiến người ta đinh tai nhức óc.

Nhưng giống như hôm qua, không có thứ gì hết ngoài âm thanh đó ra.

“Thiếu gia, liệu có phải là ảo giác không?” Khả Nhi hồ nghi.

“Không thể.” Tôi khẳng định: “ Âm thanh này chính là do bọn quỷ quái khua chiêng gõ trống, cậu nghe kỹ mà xem, tiếng trống đó không giống tiếng trống của nhân gian.”

Khả Nhi chăm chú nghe một hồi, nghi hoặc: “Không thấy khác gì cả.”

“Tiếng trống của nhân gian có thể khuấy động dương khí, có ý nghĩa phấn chấn.” Tôi nói nhỏ: “Cậu nghe kỹ tiếng này đi, mặc dù rất hùng hồn nhưng âm cuối lại ngắn, có tiếng của kim thạch.”

Cô lại nghe kỹ lần nữa, rồi gật gật đầu: “Không sai, đúng là như vậy! Vậy có nghĩa là sao?”

“Vừa nãy tôi đã nói, có nghĩa tiếng trống này là do quỷ quái đánh, thế nên không thể là ảo giác.” Tôi nói.

“Vậy bây giờ chúng ta làm thế nào?” Cô hỏi.

Tôi nghe kỹ, rồi hỏi cô: “Cậu chăm chú nghe xem bọn chúng sử dụng nhạc cụ gì?”

“Trống, chiêng nhỏ, chũm chọe, còn có...” Cô nhíu mày: “Đây là tiếng gì?”

“Cái gì?” Tôi vội hỏi.

“Để tôi nghe xem đã...” Cô nín thở tập trung tinh thần, nhắm mắt lại.

Lắng nghe một lúc thì cô lắc đầu: “Chịu thôi, âm thanh đó bị lẫn vào trong tiếng chiêng trống, nghe không rõ.”

Tôi nghĩ ngợi, nhìn về hướng âm thanh: “Vậy chúng ta đến gần một chút.”

“Liệu có nguy hiểm không?” Cô hỏi.

Tôi kéo tay cô: “không sao.”

Cô gật gật đầu: “Ừ.”

Hai chúng tôi ra khỏi ngõ hẻm nhỏ, đi về hướng có âm thanh.

Rất nhanh, tiếng chiêng trống đó rất to, ngày càng rõ, dường như đội chiêng trống quỷ quái này đang ở bên cạnh chúng tôi.

Chỉ thấy tiếng mà không thấy người, ngay cả âm khí của âm linh cũng không có một chút nào.

Nhưng sau khi đến gần hơn một chút thì cô không nhũng nghe được còn tôi cũng nghe được ra.

“Là chuông đồng!” Hai chúng tôi nhìn nhau đồng thanh nói.

Gần như cùng một lúc, một tiếng hú của gió âm thổi đến,

Tôi đưa tay kéo cô sang một bên, trận gió âm này hình như nhằm vào chúng tôi, nó kiên định thổi mạnh đến, tiếp đó tiếng chiêng trống, tiếng chuông đồng gần gần biến đi xa.

Nhưng trận gió âm không những yếu đi mà còn thổi mạnh hơn nữa.

Khả Nhi bỗng ý thức được: “Thiếu gia, đây không phải là đội nhạc mà đó là một đội ngũ!”

“Tôi cũng nhận ra rồi.” Tôi nói nhỏ: “Đừng động đậy, cũng đừng nói gì cả, đợi bọn họ đi đã.”

Khả Nhi căng thẳng nuốt nước bọt cái ực, lặng lẽ gật đầu.

Hơn mười phút sau, tiếng chiêng trống đã khuất xa, gió âm cũng không còn.

Tôi kéo cô đi từ con đường bên cạnh lượn đến trước lầu chính, lúc này mới cảm nhận được rõ ràng, một luồng âm khí đang từ từ lượn quanh lầu chính. Còn đội chiêng trống đó giống như để mở đường, luồng âm khí chậm rãi nhưng chắc chắn quay quanh lầu chính. Lúc này, âm khí ở xung quanh được tập trung lại đây, cả tòa lầu chính bị một khí đen lờ mờ bao phủ.

Tôi bỗng ngộ ra: “Thảo nào hôm qua nhìn âm khí ở vị Cấn lại ít như vậy, thì ra đều bị tập trung vào đây hết rồi...”

“Đúng vậy, đáng nhẽ hôm qua chúng nên đến bên này quan sát.” Khả Nhi cũng bất ngờ.

“Xuỵt...” Tôi ra hiệu cô đừng lên tiếng, đồng thời nắm chặt tay cô, còn tay trái bấm lôi quyết.

Bọn quỷ quái này hình như không hề phát giác được sự tồn tại của chúng tôi, hoặc chúng hoàn toàn không để ý đến chúng tôi, bọn chúng cứ tiếp tục khua chiêng gõ trống, chúng cứ thế từ từ xoay quanh lầu chính.

Sau khi xoay được vài vòng thì ở phía trên không lầu chính xuất hiện một đám mây đen, tiếp đó một luồng âm khí thoát ra từ trong đám mây rồi bổ nhào xuống mặt đất.

Tôi chỉ cảm thấy trên người nhói nhói đau, vô thức ôm Khả Nhi vào lòng, dùng lưng để bảo vệ cô.

Khả Nhi căng thẳng nhìn tôi, ánh mắt đầy sự cảm kích.

Tôi nhìn cô cười, tỏ vẻ không sao, tiếp đó buông cô ra.

Khả Nhi cười, vô tình nhìn ở phía sau tôi, đột nhiên giật mình, mặt biến sắc, cô ấy chỉ vào phía sau tôi: “Thiếu gia! Đó là thứ gì?”

Tôi quay đầu lại nhìn, lập tức sững lại.

Bình Luận (0)
Comment