Kỳ lân bị vồ hẫng, đúng lúc đó một luồng sét đánh xuống.
Tiếp đó là luồng sét thứ hai, thứ ba, thứ tư...
Huyền vũ trận được bày càng nhiều thì sự va chạm vào long mạch càng lớn, mạch khí chấn động, phong vân biến sắc, nhất định sét sẽ đánh tóe lửa, thế nên hai huyền vũ trận cuối cùng nhất định sẽ rất nguy hiểm.
Tôi dùng chúng tôi làm con mồi, lợi dụng thiên lôi để làm nó suy yếu.
Chẳng mấy chốc, kỳ lân kêu lên đau đớn từng hồi, nó bị sét đánh bốc khói đặc cuồn cuộn, bò lê bò càng trên đất không dậy nổi.
Chúng tôi lúc này đã đến được vị trí chín giờ, cũng là vị trí cuối cùng.
Chiếc xe ORV vẫn còn đó!
Chúng tôi nhanh chóng lấy quả cầu pha lê ra, mang đến nơi rộng rãi và bắt đầu bày trận.
Khả Nhi rất lo lắng, vừa dùng khí ngũ lôi bảo vệ tôi, vừa cảnh giác nhìn ở phía xa.
Thực ra không chỉ cô ấy lo lắng mà ngay cả tôi cũng lo lắng, đã làm được năm cái huyền vũ trận rồi, mặc dù kỳ lân không ngừng bị thương nhưng sức mạnh của nó cũng không ngừng tăng lên. Thủy khí có thể áp chế nó, nhưng sét không thể đánh cho nó tiêu tan. Cho dù nó bị thương nặng hơn nữa thì một khi để nó khôi phục lại, nó sẽ trở thành nó với phiên bản hoàn toàn mới.
Tôi và Khả Nhi thì khác, mặc dù có khinh thân phù tiếp thêm sức mạnh nhưng chúng tôi dù gì cũng là người trần mắt thịt. Trong thời gian ngắn liên tục bày trận và chiến đấu với cường độ cao, thế nên nội khí của tôi bị tiêu hao cực lớn, đã có chút đuối sức. Thế nên chúng tôi bắt buộc phải dùng tốc độ nhanh nhất có thể để bày xong trận, để còn kịp đối mặt với con kỳ lân với phiên bản mạnh nhất.
Sau khi bày xong quả cầu pha lê, tôi tập trung tinh thần bấm chỉ quyết bắt đầu làm bùa.
Quả cầu pha lê đầu tiên phát sáng.
Quả thứ hai phát sáng.
Quả thứ ba...
Bỗng trước mắt tôi tối sầm lại, rầm một tiếng ngã nhoài xuống đất.
“Thiếu gia!” Khả Nhi kinh hãi vội đỡ tôi dậy: “Cậu sao vậy?”
“Không...không sao...” Tôi lắc đầu thật mạnh rồi vịn cô ấy đứng dậy, hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục làm tụ linh phù, thủ quyết chỉ một cái đánh vào quả cầu pha lê thứ hai.
Quả cầu pha lê lập tức sáng lên.
Tụ linh trận thứ nhất đã được kích hoạt.
Tôi làm một mạch, khiến cho hai tụ linh trận còn lại lần lượt được kích hoạt.
Ba tụ linh trận đã nhanh chóng dung hợp thành cửu tinh tụ linh trận. Linh khí trường mạnh mẽ nổi lên rồi lập tức hình thành vòng xoáy linh khí cao mấy chục mét.
Lúc này, một đám ánh sáng màu đỏ sà xuống, con kỳ lân đã được hồi phục lại, nó lao qua đây.
“Thiếu gia, cậu đừng phân tâm!” Khả Nhi vừa dứt lời liền rút con dao ra xông lên.
Tôi thực sự không thể phân tâm, mà chỉ có thể nhìn Khả Nhi.
Tôi nhắm mắt lại rồi tập trung tinh thần, tiếp đó điều kim quang đến tay trái, tay phải bấm chỉ quyết, bày thái cực trận, làm huyền vũ phù, rồi bắn vào bên trong, dung hòa trận pháp và nắm chặt.
Một luồng sát khí mạnh mẽ ở phía sau lưng ùa đến, Khả Nhi lao đến một tay ôm chặt lấy tôi, dùng thân mình bảo vệ cho tôi.
Tôi một tay ôm chạy lấy Khả Nhi rồi lăn trên đất, tay trái vẫn nắm chặt, vô thức niệm chú tàng hình: mạnh cực chân quân, ẩn tung tàng hình, cấp cấp như luật lệnh!
Kỳ lân lại một lần nữa mất mục tiêu, nhưng lần này nó nhớ được bài học lần trước, nó không phun lửa cũng không cử động.
Chúng tôi không trốn được lâu.
Sau khi Tưởng Nhu nhìn thấy năm cơn lốc xoáy, có lẽ cô ấy đã đi mất rồi.
Tôi nắm chặt trận pháp niệm bùa chú, đây là nhất tâm nhị dụng, một chút lơ là, không tập trung thì bùa chú đứt đoạn, hoặc trận pháp bị loạn.
Thế nên cứ giằng co thế này cũng không phải là cách, tôi bắt buộc phải nghĩ cách phá giải tình thế này.
Tôi cúi đầu nhìn Khả Nhi trong lòng, mặt cô ấy hơi xanh xao, rõ ràng đã mệt lắm rồi. Lúc này không thể để cô ấy đối phó với kỳ lân nữa, tôi phải tự mình nghĩ cách thôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, dừng việc niệm chú lại rồi vung tay, kim quang lập tức bay vào cửu tinh tụ linh trận. Vòng xoáy linh khí mạnh mẽ lập tức cuồn cuộn nổi lên, nhanh chóng biến thành lốc xoáy màu đen, cuồn cuộn xoay chuyển đâm lên trên trời.
Kỳ lân đã phát hiện ra chúng tôi, nó gầm thét giận dữ lao đến.
Tôi bế Khả Nhi lên, quay mình chạy, các luồng sét lập tức đánh xuống, sau lưng chúng tôi bụi bay tứ tung, mù mịt.
Kỳ lân đã nhận được bài học nhưng không hề nhớ.
Nó cuồng nộ xông lên, hận không thể xé toạc chúng tôi ra, nó điên cuồng chạy và bị sét đánh liên tục.
Chỉ là nó lúc này đã chạm đến gần chân lý, một lúc mười mấy luồng sét đánh xuống, nhưng tốc độ vẫn không hề chậm lại, nó vừa đuổi chúng tôi, vừa phun lửa, sát khí mạnh mẽ giống như cơn mưa kiếm lao về phía chúng tôi.
Tôi chạy mấy chữ Chi, Khả Nhi hồi phục lại, ngay lập tức cô ấy kéo tôi chạy tiếp.