Thấy Sắc Nổi Lòng Tham - Nguyệt Thị Lam Đích

Chương 4

Edit: Na

11.

Ngày đó An Điềm đánh người xong ánh mắt Dịch Diễn liền tối sầm lại, lúc đó cô cảm thấy rất có lỗi nhưng giây tiếp theo cô đã bị người kia bế lên đè trên giường hôn một hồi lâu, sự hối hận trong lòng cô đều biến mất ngay tức khắc.

Lần đầu tiên hôn môi cô không biết phải làm sao, còn lần thứ hai An Điềm đã học được cách chống trả.

Cô cắn vào lưỡi của Dịch Diễn làm cho nó chảy máu, nhưng đổi lại anh càng hôn cô mãnh liệt hơn. Đầu lưỡi bị liếm mút đến phát đau, lưỡi đều bị tê hết cả lên, hàm răng trên và hàm răng dưới đều bị liếm qua một lần, khi tách ra giữa hai người có sợi chỉ bạc.

Trong bầu không khí này chỉ toàn mùi ái muội.

Sau khi Dịch Diễn ép cô ăn cháo và uống thuốc, An Điềm liền chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng hôm sau chuyện đầu tiên cô làm đó chính là đổi mật khẩu cửa nhà, cô cũng bắt đầu tìm kiếm thuê nhà mới. Việc kiếm nhà ở thành phố W tuy dễ nhưng muốn tìm một căn nhà giá rẻ, giao thông đi lại thuận lợi thì phải tốn một chút thời gian.

Đến trường học gặp mặt Trương Hâm, An Điềm có thể nhìn ra được cô ấy đang cố ý ghép đôi cô với Louis, cô im lặng và vô thức nắm chặt khăn quàng cổ.

“Tôi không hiểu rõ về thầy Louis, tôi cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy.” An Điềm khéo léo từ chối, nhưng trong tai Trương Hâm thì ý của cô chính là họ phải gặp nhau vài lần.

Trương Hâm là người hành động có tác phong 100%, tìm được một nơi có trò trốn thoát khỏi mật thất mới mọc lên ở thành phố W cô ấy không nói hai lời lập tức gửi tin nhắn rủ An Điềm, còn kéo thêm cô giáo âm nhạc Ukulele cùng đi năn nỉ An Điềm.

An Điềm khéo léo từ chối mấy lần, cuối cùng vẫn không thắng nổi sự mặt dày của hai vị giáo viên này nên cô đành phải gật đầu đồng ý.

Thời gian được chọn vào 8 giờ tối ngày thứ bảy, người tham gia gồm có Trương Hâm và chồng cô ấy, cô giáo âm nhạc và bạn bạn trai cô ấy và có cả Louis nữa.

Người có nhiệm vụ đón An Điềm đương nhiên là Louis.

Cô thở dài quyết định sau lần này cô sẽ tìm thời gian nói rõ ràng với Trương Hâm, kêu cô ấy đừng ghép đôi bọn họ nữa, nếu không về sau gặp nhau họ sẽ rất xấu hổ.

Đang chuẩn bị xuống lầu chờ Louis không ngờ An Điềm mới mở cửa thì đã thấy tên biến thái nửa tháng không gặp kia đang dựa lưng vào tường, anh đứng đối diện cửa nhà cô. Anh mặc mộ bộ âu phục, áo sơmi trắng bị dáng người anh siết đến thẳng băng, hai cúc áo trên cùng đã được cởi bỏ làm lộ ra xương quai xanh.

Giữa ngón trỏ và ngón giữa tay phải có một điếu thuốc đã cháy hết một nửa, khắp hành lang đều toàn là mùi thuốc.

Thấy cô mở cửa, người đàn ông lười biếng nâng mắt lên, ánh mắt lạnh lùng, môi mỏng khẽ mở: “Đi đâu đó?”

Giọng nói vẫn như xưa, cộng với việc  hút thuốc xong nên giọng anh có hơi khàn và rất gợi cảm.

An Điềm không hiểu tại sao trong đầu cô bỗng nhiên xuất hiện một từ, từ này đủ để hình dung cái người đàn ông trước mặt này.

Rất “dục*”.

*Dục vọng, ham muốn.

Cô cúi đầu cố gắng xua đi mấy cái suy nghĩ miên man của mình và tìm lý do ứng phó với anh, rồi cô lại nghe thấy Dịch Diễn hỏi tiếp, ngữ khí rất giống với lần trước bắt nạt cô: “Không muốn bị ‘chơi’ thì nói sự thật.”

Miệng lúc nào cũng chỉ biết nói mấy lời thô tục.

An Điềm đỏ tai, giọng nói nhỏ nhẹ: “Đi, đi chơi trốn thoát khỏi mật thất.”

“Với ai?”

“Với vợ chồng cô Trương, cô giáo âm nhạc và bạn trai cô ấy, còn có thầy Louis nữa.”

“Louis?” Dịch Diễn nheo mắt, tâm tình rất kém: “Người đưa em về lần trước đó à?”

Nghe anh nhắc đến chuyện này, An Điềm chợt nhớ lại cảm giác bất lực khi bị anh đè ngày đó, trong lòng cô nảy ra ý định muốn rời khỏi đây, cô cố gắng điều chỉnh giọng của mình: “Tôi đi trước……”

Còn chưa dứt lời Dịch Diễn đã kéo tay cô lại, mạnh mẽ nắm tay cô đi tới cửa thang máy.

“Đi chung.”

“……”

Trong thang máy, hai người vẫn duy trì sự im lặng.

An Điềm nhìn chằm chằm đèn báo xuống lầu với tâm trạng rất hoảng loạn, tay cô dùng sức đến mức túi vải đều bị nhăn.

Đột nhiên, Dịch Diễn không cảm xúc hỏi: “Ngày đó, trước khi đi tôi đã nói gì với em?”

Nói cái gì?

Cô mím môi, cố gắng hết sức nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó.

Ngày đó uống thuốc xong cô nằm lên giường và bị hôn đến không thở được,  trên cổ cô có vài vết dâu tây mà từ trước đến nay cô chưa từng có, cẳng chân và bụng đều có vết răng. Cô chỉ nhớ khi ấy cô đã khóc hết nước mắt, trước khi anh rời đi hình như có nói cái gì đó.

Hình như anh nói là anh phải đến nước M xử lý chút chuyện, cô phải bỏ chặn WeChat anh, và nhớ phải cách xa thầy Louis một chút……

Hai việc này đều được cô ném đi, cô hoàn toàn quên mất nó.

“Tôi quên rồi.” An Điềm bất an trả lời.

Dịch Diễn cúi đầu, ánh mắt dán chặt vào sườn mặt An Điềm: “Vậy làm sao bây giờ?”

“……” An Điềm cắn môi dưới, hai mắt hiện lên tia quật cường.

Không, làm, sao, hết.

Cô muốn trả lời như thế nhưng cô không dám.

Người đàn ông bên cạnh hơi cong lưng, nói tiếp: “Em hôn tôi một cái tôi sẽ tha thứ cho em, bằng không lát nữa tôi sẽ biểu diễn nụ hôn nồng nhiệt kiểu Pháp ở trước mặt mọi người, thế nào?”

“Anh thật quá đáng.” An Điềm nhìn anh với vẻ không thể nào tin được, nhưng cặp mắt sâu thẳm kia lại không hề có ý cười, giống như thể anh nói được là làm được.

Đôi mắt to lanh lanh chứa đầy sự tức giận, hàng mi run rẩy, gương mặt trái xoan đỏ bừng to bằng một bàn tay, đôi môi có một lớp son bóng lấp lánh mê người.

Chỉ nghĩ đến chuyện cô cố ý son nó vì người người đàn ông khác, Dịch Diễn cảm thấy rất tức giận.

“Nhanh lên, chỉ còn ba tầng nữa thôi.” Anh thúc giục.

An Điềm nhìn đèn báo biến thành số 2, cô hạ quyết tâm nhắm mắt lại rồi hôn lên khóe môi anh. Cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, An Điềm chạy ra ngoài như một con thỏ đang bị con báo đuổi theo.

Cô xuống lầu sớm hơn 15 phút nhưng xe Louis đã chờ sẵn ở bên ngoài.

Lên xe thắt dây an toàn lại, xác nhận Dịch Diễn không đuổi kịp An Điềm l mới thở phào nhẹ nhõm.

Louis thấy buồn cười, trêu chọc cô: “Ở phía sau có con hổ đuổi theo cô sao?”

An Điềm đỏ mặt, ấp úng nói: “Không phải.” Đó là một tên còn đáng sợ hơn cả hổ nữa.

12.

Gần đây ở các thành phố hạng nhất và hạng hai của cả nước đều bắt đầu nổi lên phong trào chơi trốn thoát khỏi mật thất, thành phố W đã mở một chỗ chơi trốn thoát khỏi mật thất với quy mô lớn và chủ đề là căn nhà ma, ai muốn chơi thì phải đặt trước một tuần.

Trên mạng ai cũng khen và đánh giá năm sao, họ nói bầu không khí ở đây rất kinh dị, có cấp độ khó, kịch bản, trình độ nhập vai của NPC,… so với mật thất khác thì ở đây rất chân thật.

An Điềm là người nhát gan, lúc mới vào cô luôn đi theo Trương Hâm nhưng chồng người ta cũng ở đây cô  không thể quấy rầy bọn họ được, cô chỉ có thể đi cuối đội ngũ và cố gắng không để mình kéo chân họ lại.

Cô cứ tưởng nó chỉ là trò chơi bình thường cho nên cũng không để ý trong phần giới thiệu cốt truyện có nhắc sáu người bọn họ là đào phạm. Vừa mới bắt đầu không lâu thì xuất hiện tình huống khẩn cấp, nhóm người NPC đeo mặt nạ cầm gậy đột nhiên xuất hiện đuổi theo họ ở phía sau và liên tục gọi tên bọn họ.

“An Điềm! Cô lại đây!” Một người NPC nam hô to, hắn cầm gậy gõ lên vách tường gõ phát ra anh thanh rất đáng sợ.

Cảnh tượng này khá quen thuộc.

Suy nghĩ của cô bị chặt đứt, đầu óc trống rỗng, cô chọn một căn phòng rộng đang mở cửa trốn vào trong đó rồi khoá cửa lại. NPC bên ngoài vì phải làm theo cốt truyện là phải đem nhóm người chơi đuổi vào cùng một căn phòng, hắn chỉ có thể đá vào cánh cửa để doạ An Điềm đi ra.

Đèn nhà ma đều lờ mờ, không có ai phát hiện ra sự bất thường của cô. Cô ôm chân ngồi xổm trên mặt đất với toàn thân run rẩy, gương mặt nhỏ bị chôn ở giữa đầu gối sợ tới mức tái nhợt đi, bây giờ cô rất sợ hãi.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, động ở bên ngoài đã biến mất và có người đang dùng chìa khóa mở cửa.

“Đừng tới đây! Tránh ra!” An Điềm nhớ lại cảnh khi nãy, cô tưởng người kia lại tới đây nên không khỏi kinh hãi hét lớn.

Có một bóng người đi ngược chiều ánh sáng, mang theo một mùi hương của linh sam và cây thuốc lá. Anh quỳ một gối xuống trước mặt An Điềm, đôi mắt đen láy bình tĩnh đối diện với cô.

“Là tôi.”

Thấy có người đi vào cả người An Điềm đều run lên, tất cả âm thanh đều bị kẹt lại ở ngay cổ họng khiến cô không thể nói được lời nào.

Lại là cái người hay bắt nạt cô.

Ngay sau đó cô được ôm vào trong lồng ngực ấm áp, cánh tay ở sau lưng cô rất mạng mẽ, bàn tay thì dịu dàng xoa cổ cô như muốn trấn an cô bình tĩnh lại. Cằm An Điềm gác lên trên vai anh, nước mắt thì chảy xuống áo sơ mi anh.

Cô được anh ôm rất chặt khẩn.

Hơn nữa cô cũng không có bị đánh.

An Điềm do dự rồi cẩn thận nâng  cánh tay lên ôm cổ anh. Cô nghe Dịch Diễn cười hai tiếng, anh hôn lên tai cô hai cái, bàn tay thì nhẹ nhàng vuốt ve eo cô khiến cho cơ thể cứng đờ của cô không tự giác được thả lỏng ra.

Đây là cảm giác an toàn xưa nay chưa từng có với cô.

Dịch Diễn nâng mông cô lên, anh cố định để cho hai chân cô kẹp eo anh. Cô gái nhỏ trong lòng rất nhẹ và nhỏ nhắn, vừa lúc có thể đem lấp đầy vị trí ở ngực anh.

“Thầy Dịch?” Giọng nói Trương Hâm từ cửa truyền đến, thấy bọn họ đang ôm nhau giọng nói càng thêm kinh ngạc hơn: “Hai người?”

Đằng sau Trương Hâm có mấy người đang đứng, có những cái tên NPC kia nữa, có vẻ trò chơi đã đột ngột dừng lại vì gặp sự cố. Quản lý lúc này đi đến ôn hoà nhìn họ nhưng mọi người đều không phát hiện ra.

“Người chơi này còn có thể tiếp tục chơi nữa không?”

Nước mắt vẫn còn ở trên mặt An Điềm, gương mặt đã bị ướt hết, nhìn mấy người Trương Hâm cô xấu hổ đến đỏ mặt. Một mặt là da mặt cô mỏng để người ta thấy bộ dạng cô bị ôm như vậy cô thật sự rất xấu hổ, mặt khác cô cảm thấy mình đã làm mọi người mất hứng.

Vừa nãy vì cô chưa chuẩn bị tâm lý nên mới bị dọa như thế, bây giờ tiếp tục chơi chắc là không thành vấn đề.

“Có thể.” Cô vội vàng gật đầu, đang muốn xuống khỏi người Dịch Diễn nhưng người đàn ông này lại không chịu, vất vả lắm cô gái nhỏ mới gỡ bỏ gai trên người sao anh buông tay ngay được chứ.

Dịch Diễn nhíu mày, trực tiếp từ chối: “Mọi người chơi tiếp đi, tôi đưa Điềm Điềm về trước.”

Trương Hâm khiếp sợ mà lặp lại lời nói của anh: “Điềm Điềm?” Đã gọi thân mật đến vậy rồi à?

Chồng Trương Hâm thấy dáng vẻ của vợ mình thì biết cô ấy đang muốn nối dây tơ hồng cho người ta, vì thế giúp mọi người ra quyết định: “Muốn mua vé để chơi trốn thoát khỏi mật thất khó lắm, chúng ta tiếp tục chơi đi. Dù cô An có muốn chơi tiếp hay không thì cũng mong thầy Dịch chăm sóc cô ấy với.”

Dịch Diễn cong môi, ánh mắt anh dừng lại ở trên người đàn ông tên Louis kia: “Đương nhiên.”

Trên đường trở về, An Điềm xuất thần dựa lưng vào ghế phụ.

Trong  xe vang lên giọng nói đè thấp của Dịch Diễn: “Em không muốn chơi sao không từ chối họ?”

An Điềm rũ mắt, hàng mi run hai cái, ngữ khí mềm mại mang theo sự ủy khuất: “Từ chối rồi.”

“Tôi nói là vừa rồi kìa.” Dịch Diễn dùng khoé mắt nhìn cô, nhìn dáng vẻ cô đáng thương thì không khỏi nói: “Sợ đến mức thành như vậy rồi mà vẫn muốn tiếp tục, muốn ngất xỉu ở trong đó luôn à?”

An Điềm im lặng không lên tiếng, cúi đầu thấp hơn nữa khiến cho mái tóc mềm mại xoã ở bên tai.

“Sợ làm đồng nghiệp không vui?” Anh dùng một tay điều khiển vô lăng, một tay nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau dái tai, xoa xoa vành tai cô.

Cô nghiêng đầu không cho người đàn ông chạm vào tai mình, buồn phiền trả lời một câu: “Không cần anh quản.”

“Chậc.” Giây tiếp theo có một ngón tay thô lỗ đụng vào gương mặt cô, dùng sức bóp một cái.

An Điềm gạt tay ra tức giận nhìn anh, người đó rút tay về đặt lên vô lăng, mặt đồng hồ phản chiếu lại ánh sáng đèn ở bên ngoài đường phố, thoạt nhìn lạnh lùng đến tận xương tuỷ.

“Chán ghét tôi như vậy sao?”

Cô hít một hơi sâu: “Đúng vậy.” nói xong cô nhìn anh và thấy hơi bất an.

Đây là lần đầu tiên cô trực tiếp bày tỏ sự không hài lòng với một người.

“Được thôi.” Cô nghe Dịch Diễn nói với ngữ điệu bình thường: “Em từ chối tôi, chặn tôi, lúc ra tay đánh tôi sao không sợ tôi không vui?”
Bình Luận (0)
Comment