Thái Hữu Dương quay về trường, cầm tờ kiểm điểm đi gặp thầy Ngô. Thầy Ngô còn chưa viết xong, cơ mà nhìn dáng vẻ cũng không vội vàng lắm. Thái Hữu Dương thấy xung quanh không có ai, bèn hỏi, cậu học sinh mà phó Hiệu trưởng bắt được kia làm thế nào bây giờ.
Thầy Ngô thong thả lắc đầu, nói không sao rồi.
“Phụ huynh học sinh cũng đã làm dạy dỗ lại, sách là sách dạy giáo dục giới tính.” Thầy Ngô nói, “Không phải là sai lầm gì lớn. Trên lớp đọc sách để giải trí, phê bình giáo dục một trận là xong việc.”
Thái Hữu Dương nghe được câu nói đầu tiên đã biết là mình uổng công quan tâm: “Dạy dỗ lại?” Y lẩm bẩm một câu, phẫn nộ bước đi. Y vốn đang ăn thiệt thòi, nhìn thấy cấp trên lại sợ.
Thầy Ngô lại từ chối gợi ý, một lòng suy nghĩ cho vấn đề giáo dục giới tính của học sinh, Phó Hiệu trưởng kiên quyết không đồng ý, đồng thời trong cuộc họp tam lệnh ngũ thân*, cường điệu việc chấp hành nội quy nhà trường, nghiêm cấm truyền bá sách báo dâm – uế – sắc – tình.
Thầy Ngô cũng không tranh luận với ông, dù sao thì người ta cũng là lãnh đạo. Nhưng lúc lên lớp, với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, thầy Ngô vẫn năng nổ muốn làm thí nghiệm.
*Tam lệnh ngũ thân: Hiểu đại khái là mệnh lệnh bắt buộc phải tuân theo. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử ký – Tôn Tử Ngô Khởi liệt truyện”Chủ nhiệm lớp bên qua đây xem xét một chút, kéo tay thầy Ngô nói, Tiểu Ngô à, cậu đây là muốn đối nghịch với phó Hiệu trưởng rồi.
Thầy Ngô vẫn rất có niềm tin, anh đã nói thông với phụ huynh học sinh rồi.
Phó Hiệu trưởng biết chuyện này rất nhanh, nghe tin xong đi tới. Dự xong một buổi học, lúc đi mặt mũi méo xệch. “Truyền ra xã hội sẽ có ảnh hưởng không tốt.” Lúc ông phê bình thầy Ngô, âm điệu đã cao lên quãng tám.
Đúng dịp Thái Hữu Dương chạy tới, nghe xong lòng nói đây đúng là chuyện tốt, mau mau lại đây cổ vũ cho thầy Ngô. Có điều y nói khá là uyển chuyển, ý là lãnh đạo ngành giáo dục đều đã phổ cập việc giáo dục giới tính cho con em rồi, trường bọn họ cũng nên đuổi kịp bước chân của thời đại.
“Nghe nói sắp cải cách rồi ạ.” Thái Hữu Dương thề son sắt.
Phó Hiệu trưởng rất nghi ngờ, ông còn chưa nghe tin gì đâu!
Giáo dục giới tính đã nhắc đến nhiều năm như vậy, nhưng vẫn chưa đầy đủ được, trong đó không biết có bao nhiêu thành kiến thâm căn cố đế gây rối nữa, Phó Hiệu trưởng thương lượng một hồi với mấy vị lãnh đạo, còn chưa dám mở đầu. Thế nhưng hiệu trưởng nói, đúng là sở giáo dục có ý muốn cải cách, chỉ là phương án cụ thể vẫn chưa xác định.
Ngược lại, lớp của thầy Ngô có phụ huynh học sinh là lãnh đạo sở giáo dục, Phó Hiệu trưởng cũng đành mắt nhắm mắt mở mặc kệ với hành động của thầy Ngô trên lớp.
Sau khi Thái Hữu Dương về nhà có cảm khái, kỳ thực phó Hiệu trưởng cũng không xấu cũng không cứng nhắc, chỉ là cản trở hơi nhiều, phong cách bảo thủ.
Lục Phong nói: “Chủ nhiệm bọn em gan lớn thật. Có phụ huynh bảo bọc con quá, sợ con mình tiếp xúc với “thế giới người lớn”, đối với hết thảy những thứ “Không thuần khiết” né tránh thật xa. Bọn em số vẫn may nên không gặp phải. Có một lần có việc bên ngoài, là trường học báo án. Phụ huynh giăng biểu ngữ trước cửa trường, muốn bắt thầy giáo, nói họ sư đức bại hoại. Bọn anh đi qua hỏi thăm tình huống, hoá ra là giảng chuyện “Sinh sản người” cho lũ trẻ. Trường học bảo vệ thầy giáo, không chịu đổi chương trình học. Phụ huynh không nhịn nổi nên muốn làm lớn chuyện.”
Thái Hữu Dương nói: “Sau đó thì sao?”
“Truyền thông tham gia vào, phụ huynh khiếu nại, chuyện càng lúc càng to ra. Trường học bị gọi là “Truyền bá đồi truỵ”, thầy giáo bị tịch thu tiêu huỷ giấy chứng nhận giáo viên.”
Thái Hữu Dương lặng lẽ không nói gì.
Lục Phong: “Do đó mà anh không ủng hộ em làm những chuyện thừa. Em dạy những sách này cho học sinh là đủ rồi.”
Thái Hữu Dương cười khổ: “Anh không nói chuyện này em còn muốn làm người khôn giữ mình; nhưng biết rồi em lại muốn làm một vài chuyện.” Y xoa xoa cái bụng, nơi đó có một vết thương, là lúc y bảo vệ học sinh ở ngôi trường tiểu học gần cầu ở thôn kia để lại.
Lục Phong xoa xoa mái tóc mềm của Thái Hữu Dương, vẻ mặt ôn hoà như nước, trong mắt vừa có tán thưởng vừa có cổ vũ: “Vậy thì cứ làm chuyện em muốn làm đi.” Giọng nói của anh vững vàng, nhưng cũng tự có một loại sức mạnh bình tĩnh.
Thái Hữu Dương nói: “Không phải anh không ủng hộ em sao?”
“Đứng dưới góc độ người nhà, anh không ủng hộ.”
Thái Hữu Dương nói: “Em hiểu ý anh rồi. Anh là một cảnh sát, do đó có thể hiểu được em. Làm thầy giáo, vốn là phải nhận một phần trách nhiệm của xã hội. Sức mạnh của cá nhân tuy nhỏ bé, không thay đổi được chế độ xã hội, nhưng ít ra cũng có thế lan ra phần nào.”
Lục Phong nói: “Em định làm thế nào?”
Thái Hữu Dương nói: “Em muốn giúp thầy Ngô mở rộng phạm vi.”
Lục Phong: “Được.”
Lá gan Thái Hữu Dương không lớn, không có hùng tâm tráng chí “Tuy nghìn vạn người nhưng ta vẫn đi mà đối địch vậy.*” Thế nhưng đã có người mở đầu rồi, y cũng có thể theo sau người ta làm chút chuyện. Y là thầy giáo dạy văn, muốn trổ chút công phu đúng chuyên ngành. Y chuẩn bị một đề viết văn cho học sinh, tiêu đề gọi là “Bí mật của việc ra đời.”
*Nguyên văn: Tuy thiên vạn nhân ngô vãng hỉ, là một câu nói của Mạnh Tử, ý là nếu như xét thấy mình đúng thì cho dù đối mặt với cả ngàn vạn người cũng không lùi bước, ý chỉ những người can đảm.Đối mặt với hơn năm mươi cặp mắt vừa mơ hồ vừa tò mò, Thái Hữu Dương nói thế này: “Sau khi về nhà, các em hãy quan sát thế giới động vật, chọn con vật mà các em yêu thích, có thể là con voi, con hổ, con thỏ, có thể là thiên nga, chim sẻ, chim ruồi, cũng có thể là cá voi, cá heo, chim cánh cụt, thậm chí là con ong, con bọ ngựa, con kiến. Nói chung là loài sinh vật nào cũng được, chỉ cần các em thích là được. Ghi chép lại quá trình sinh sản của chúng, không yêu cầu số chữ, nhưng tốt nhất là không được ít hơn 500 chữ nhé.”
Học sinh tiểu học lớp sáu đã có tri thức cơ sở về giới tính, lúc này chúng lặng im, có đỏ mặt, có mờ mịt không hiểu.
Học sinh lớn gan nhất giơ tay đặt câu hỏi: “Thầy ơi, con người cũng là động vật, em có thể viết về người không ạ?”
Thái Hữu Dương bị kẹt, không biết đáp lại thế nào. Y tự cho đề bài này rất hay, có thể quan sát động vật, nói cho lũ trẻ biết tình dục không hề thần bí, sinh ra đời sau là do thụ tinh, không có ai là nhặt được trong thùng rác.
Y nghĩ rất hay, nhưng mà học sinh chính là một cú đấm thẳng, nhất thời đánh cho y tới bời hoa lá, quân lính tan rã hết rồi.
Mà bên dưới bục giảng, hơn năm mươi con mắt vẫn đang theo dõi y, có hiếu kỳ, cúng có chút giảo hoạt.
Phụ huynh cũng như thầy cô đều cho là lũ nhỏ không hiểu cái gì cả, kỳ thực chúng hiểu được rất nhiều.
Tuần trước, Vương Hiểu Hiểu và Lưu Uy không cẩn thận hôn môi một cái, Vương Hiểu Hiểu nghĩ mình sắp có bầu rồi, khóc lóc thảm thiết. Tất cả lũ nhỏ đều rất sợ, không biết an ủi Vương Hiểu Hiểu thế nào. Nhưng rồi người uyên bác nhất lớp – Phòng Tân nói, chỉ hôn môi thôi thì không có bầu được đâu. Vì để cho Vương Hiểu Hiểu an tâm, Phòng Tân đem sách trong nhà đến cho bạn xem. Lũ nhỏ truyền tay đọc cuốn sách kia, đọc xong là hiểu rồi. Đáng tiếc sách vừa mới trả lại cho Phòng Tân đã bị Phó Hiệu trưởng tịch thu.
Hiện giờ, tất cả lũ nhỏ đều tâm ý tương thông, dùng vẻ mặt rất muốn tìm hiểu mà nhìn Thái Hữu Dương, Thái Hữu Dương thì vẫn chưa nghĩ làm thế nào để trả lời vấn đề này của học sinh.
Phòng Tân nhìn dáng vẻ khổ sở của Thái Hữu Dương, vẫn duy trì tư thế ngồi đoan chính ngay ngắn, hay tay giao nhau đặt trên bàn, lưng thẳng khép hai chân lại. Cậu vẫn là học sinh ngoan, do đó Thái Hữu Dương cũng không ngờ tới, trong lòng cậu đang nghĩ, kiến thức mà thầy Ngô và thầy Thái muốn dạy cho mọi người đều đã được cậu dạy xong rồi, cậu thật là lợi hại.