Thầy Trả Nổi Không

Chương 14

Tiêu Chiến vừa chuẩn bị xong hành lý để ngày mai về nhà của anh, lười biếng nằm ườn trên giường nhắn tin:

- Hôm nay đối tượng ba giới thiệu cho anh lại đến nhà anh ăn cơm.

- Cơm nhà anh hôm nay có gì đấy?

- Có thịt vịt quay, có cá rán, có thịt bò hầm khoai tây, toàn thịt là thịt.

- "......."

Tiêu Chiến cười ngặt nghẽo, cậu Vương của anh lại ghen tị rồi đây.

- Đối tượng đó của anh có đẹp trai không?

- Không nhìn qua, không có cảm nhận gì.

Vương Nhất Bác tủm tỉm cười: "Tính cách thì sao?"

- Là kiểu không hiểu lòng người cho lắm, tam quan còn hơi có vấn đề. - Tiêu Chiến nhíu mày suy nghĩ một chút, tam quan người kia có vấn đề chỗ nào anh không chỉ ra được, hoặc chỉ là anh thấy suy nghĩ của người này với anh không hợp thôi. Tiêu Chiến chẹp một tiếng, ném vấn đề không quan trọng này ra khỏi đầu. -" Vừa em định kể gì?"

- Lúc chiều có một đàn anh của em gọi em đi tới phòng thí nghiệm mới xây của anh ấy xông nhà, bảo là tuổi của em năm nay rất hợp đi xông nhà đó. Về rồi em mới nhớ ra là qua giao thừa em là người ngoài đầu tiên vào nhà anh, chúc tết anh rồi, còn được nhận lì xì thì em xông nhà cho nhà anh rồi còn đâu, làm gì còn lộc xông chỗ khác nữa.

- Ngốc, còn phải xem tuổi của em có hợp với chủ nhà nữa không chứ!

Vương Nhất Bác hào hứng: "Vậy anh mau xem xem em có hợp với ba anh hay không?"

- Em hợp với ba anh làm gì? - Tiêu Chiến híp mắt lại, dùng lực nhắn tin trả lời.

Vương Nhất Bác: ".....???" - Đây là đang nghi ngờ cậu có ý đồ với ba anh hay sao?

- Ý em là hợp tuổi xông nhà!

Vương Nhất Bác tắm xong rồi Tiêu Chiến mới trả lời cậu: "Thôi xong rồi, không hợp."

Vương Nhất Bác cười cười: "Cũng phải, nếu hợp ba anh đã không ghét em đến mức ấy rồi."

Tiêu Chiến bĩu môi, quản ba anh ghét em hay không: "Tuổi em với tuổi anh thì hợp đấy, tài lộc đầy nhà."

- Ồ, thảo nào em thích anh nhiều thế.

Tiêu Chiến nằm nghiêng trên gối đầu cười ngọt ngào: "Ừ, hợp tuổi quá mà. Phòng thí nghiệm đó thế nào? Thích không."

Vương Nhất Bác đã lau khô tóc trèo lên giường rồi, bắt đầu gọi điện thoại sang, Tiêu Chiến liền nhận.

- Cái phòng thí nghiệm ở trung tâm thành phố luôn, đàn anh của em chịu đầu tư lắm.

- Cậu Vương có muốn xây một cái không?

- Không, em còn để dành tiền nuôi bạn trai.

Tiêu Chiến lại cười, tự nhiên anh lại cảm thấy tên đàn ông gần đầu ba như anh gần đây giống trẻ con cấp ba thật, lén lút giấu con trai trong nhà, rồi lại còn vui vẻ ngốc nghếch như thế này nữa chứ.

- Ngoan. Anh đàn anh của em đó thế nào?

Vương Nhất Bác ở bên kia màn hình nhếch mép cười rất là gợi đòn: " Lớn hơn em bốn tuổi, tính cách nhoi nhoi ở chung cũng tạm ổn, mỗi tội hơn thấp, anh ấy không ngẩng đầu lên thì em không thấy mặt ảnh, nên là không nhớ rõ trông anh ấy có đẹp trai không."

Vương Nhất Bác nói xong còn đắc ý nhìn Tiêu Chiến, ý muốn hỏi, sao? Anh có hài lòng với câu trả lời của em không?

Đàn anh Quân Nhất biết được sẽ khóc rất to đấy.

Tiêu Chiến phì cười: "Em ngoan một chút đi, không được nói đàn anh như thế."


- Được được. Không nói anh ấy nữa.

Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác nói chuyện trên trời dưới biển vòng quanh trái đất cả một buổi tối, vì ngày mai Tiêu Chiến lên lại thành phố nên anh phải đi ngủ sớm, Vương Nhất Bác lôi kéo chúc ngủ ngon mấy lần mới thực sự tắt máy đi ngủ thật.

Sáng mùng năm tết, cả nhà Tiêu Chiến đều dậy sớm cùng nhau ăn sáng. Tiêu Vũ biết anh hai lại đi mất liền khóc nháo đứng ở cửa không cho anh đi. Tiêu Chiến dỗ dành rất lâu, còn mang tất cả đồ ăn vặt hôm qua anh mua mang ra cho em gái và em trai hết, dặn là ăn từ từ thôi. Tiêu Vũ sụt sịt đứng trước cửa chào tạm biệt anh, Tiêu Doanh thì ngoan hơn, không khóc nháo chỉ nói anh thường xuyên về nhà.

Đầu giờ chiều, Tiêu Chiến xuống bến xe gọi taxi đi về nhà, lúc anh vừa xuống xe đã thấy Vương Nhất Bác một thân quần áo màu đen đang ngồi ở bồn hoa trước chung cư của anh làm người qua đường cứ nhìn mãi.

Vương Nhất Bác ngoan lắm, cậu muốn đi đón anh ở bến xe, vì motor chở vali rất bất tiện nên anh không cho, thế là cậu Vương đến trước cửa nhà anh ngồi thế này đây.

Thầy Tiêu cũng quá chiều cậu Vương rồi, vừa xuống xe liền gọi. Vương Nhất Bác vẻ mặt bình tĩnh đứng lên, nhưng bước chân sải rất rộng, nhanh chóng đến sát bên Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác giúp anh kéo vali ra, đợi anh thanh toán xong rồi cùng lên nhà anh.

Vương Nhất Bác vào nhà Tiêu Chiến tự nhiên ngồi xuống bàn ăn nhỏ của anh, đặt cái túi đen lớn xuống bên cạnh đợi Tiêu Chiến vào nhà tắm thay quần áo đi ra. Tiêu Chiến nhìn cái túi đen đầy khó hiểu:

- Cái gì vậy?

Vương Nhất Bác đứng lên xách túi vào bếp, bày đồ ra bàn:

- Em đi siêu thị mua đó. Em lên mạng tra xem thịt vịt quay, cá rán, thịt bò hầm khoai tây cần nguyên liệu gì mua hết về.

Tiêu Chiến kinh ngạc một chút, giở giọng làm nũng: "Thật đấy hả cậu Vương, sao càng ngày càng ghi thù thế? Bắt anh làm thật đấy hả? Anh mệt lắm, trưa còn chưa được ăn cơm đây này!"

Vương Nhất Bác băn khoăn một lúc, không chắc chắn lắm: "Anh chỉ em, em làm cho?"

Tiêu Chiến với Vương Nhất Bác đọ mắt rất lâu, cuối cùng vẫn là Tiêu Chiến nhân nhượng, không thể nói ra câu "gọi đồ ăn ngoài đi". Anh phải sắn tay áo lên nấu một mâm toàn thịt cho Vương Nhất Bác ăn.

Cậu Vương được lợi nên rất ngoan, giúp thầy Tiêu vo gạo, để thầy Tiêu chế nước rồi cắm điện nấu cơm.

Tiêu Chiến đang tập trung làm thức ăn thì một múi quýt nhỏ lại được đưa đến bên miệng, anh bình tĩnh ngậm lấy, nuốt rồi mới nói:

- Ngọt.

Vương Nhất Bác đút cho anh một múi nữa: " Em mua một ít, mua cả cam nữa."

- Ừ.

- Ừ?

- Ngoan lắm.

Vương Nhất Bác cười cười đưa tay bóp bóp bắp tay của Tiêu Chiến, làn da mịn màng mang lại cảm xúc rất tốt làm cho tâm trạng của cậu càng vui vẻ. Vương Nhất Bác cuối cùng ăn được bữa cơm toàn thịt là thịt chính tay Tiêu Chiến làm, bắp tay thầy Tiêu cũng sờ được rồi. Vậy là ba giờ chiều ăn cơm trưa xong, Vương Nhất Bác lại làm tài xế chở thầy Tiêu đi đón bé mèo Hạt Dẻ về.

Hạt Dẻ lại mập hơn một chút, nhìn thấy ba ba liền vui vẻ kêu meo meo. Tiêu Chiến ôm Hạt Dẻ ngửa cổ để Vương Nhất Bác giúp anh đội mũ bảo hiểm. Vương Nhất Bác vừa cài quai vừa nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng nhạt của Tiêu Chiến, cài xong rồi rất tự nhiên chọc chọc vào môi anh.

Tiêu Chiến ngượng nhưng không nói gì, lúc ngồi lên xe chỉ nhẹ nhàng ôm bám vào eo Vương Nhất Bác khẽ bấm một cái, ăn đậu hũ lại. Hạt Dẻ không cảm nhận được sóng ngầm cuồn cuộn giữa ba ba mình và cái người lạ này, ngoan ngoãn nằm trong lòng ba ba hưởng thụ ôm ấp.

Vương Nhất Bác nhận ôm Hạt Dẻ để Tiêu Chiến mở cửa. Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác ôm mèo kêu meo meo trèo lên giường của anh, anh cười dịu dàng đóng cửa lại.

Bình thường Vương Nhất Bác ở cùng anh sẽ hay bi bô nói hết chuyện này đến chuyện khác, nên nhân lúc cậu chơi với Hạt Dẻ không để ý đến anh, thì anh tranh thủ đi làm việc của anh.

Tiêu Chiến vừa mở được giáo án ra soạn được hai dòng thì nghe thấy tiếng mèo tiếng người cùng hợp âm trên giường. Tiêu Chiến bực mình quay lại thấy Vương Nhất Bác ôm mèo nhìn anh, miệng còn không ngừng kêu meo meo. Tiêu Chiến bất lực cười:

- Hai đứa nói chuyện nhỏ tiếng thôi có được không?

Vương Nhất Bác: "Meo mèo mèo méo."

- Kêu cái gì mà kêu? Nói tiếng người!

- Anh làm gì đấy?

- Soạn giáo án chứ còn làm gì nữa. Trật tự.


Vương Nhất Bác và Hạt Dẻ không kêu nữa thật. Vương Nhất Bác ôm mèo trong lòng, nhẹ nhàng vuốt lông, lặng yên ngắm bóng lưng Tiêu Chiến thẳng tắp bất động.

Tiêu Chiến ngồi một lúc thấy mỏi lưng, đứng dậy đi lấy nước uống, uống nước xong rồi đi ngang qua giường, lại gần Vương Nhất Bác đang nhìn anh chăm chú.

- Không nói chuyện với nhau nữa à?

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng cúi xuống, nhỏ giọng nói, âm thanh phát ra từ lồng ngực rất trầm:

- Ngủ rồi.

Tiêu Chiến dường như bị mê hoặc, chậm chậm ghé lại gần, như là muốn xem xem Hạt Dẻ ngủ thật hay không? Như lại muốn thử xem, lồng ngực kia có rung lên như tưởng tượng hay không?

Vì Tiêu Chiến ghé rất gần, tóc của anh còn quét qua mặt cậu, Vương Nhất Bác cảm nhận được hơi thở nóng bỏng ngay gần lập tức tim đập gia tốc, cả người căng cứng cả lên, cậu gọi một tiếng:

- Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nghe thấy run lên, ngẩng đầu đối mắt với Vương Nhất Bác, anh không cảm nhận được lồng ngực của cậu có rung hay không, chỉ biết tất cả các dây thần kinh của anh đang rung lên chỉ vì hai tiếng "Tiêu Chiến" kia.

Cô nàng Hạt Dẻ ngốc ngếch giật mình tỉnh dậy, ngơ ngác phát hiện mình đã ở trong lòng ba ba rồi, anh người lạ đẹp trai kia đang chân tay luống cuống lấy áo khoác, chạy ra ngoài cửa:

- Em về đây, hẹn gặp anh sau.

Tiêu Chiến thả Hạt Dẻ xuống giường, sờ môi cúi đầu tìm điện thoại, có phải chưa từng hôn đâu? Đây chỉ thơm có một một cái, chạy cái gì mà chạy, coi anh là yêu tinh ăn thịt người chắc. Tiếng chuông đổ hai hồi, Vương Nhất Bác bắt máy nghe thấy giọng thầy Tiêu tức giận:

- Em chạy cái gì!!!?

Người qua đường đang thấy một anh đẹp trai thân cao mét tám ngồi chồm hỗm ở vỉa hè, một tay ôm đầu, trông vô cùng đáng yêu. Anh đẹp trai này đang hết sức cố gắng giải thích:

- Em sợ em không kiềm chế được.

Cho dù có ngủ cùng một giường, nắm tay nhau ngủ thì vẫn ở trong giới hạn cho phép, cả hai bên cùng tôn trọng lẫn nhau, yêu thương ở trong lòng vậy thôi. Nhưng mà hôm nay sự cân bằng trước đó bị phá vỡ, hai người không hề say, không giả vờ ngủ, không hề bị kích động, hoàn toàn tỉnh táo, bình tĩnh mà chạm môi.

Vương Nhất Bác nhớ lại cảm giác mềm mại, hơi thở vờn quanh, hai lỗ tai giống như bị thiêu đốt vậy. Cậu Vương lại thỏ thẻ vào điện thoại:

- Anh ơi, chúng mình sắp hẹn hò rồi! Chỉ ba lần thôi.

Tiêu Chiến nghe thấy "ba lần" liền có cảm giác tự vác đá đập chân mình, tức muốn nổ phổi, mắng ra một tiếng đồ ngốc rồi cúp máy.

Luật ba lần hẹn hò là Tiêu Chiến đặt ra, anh còn không có ý thức là phải nghiêm túc thực hiện, nhưng mà hình như Vương Nhất Bác lại coi như là một nghi thức trang trọng vậy. Lần trước nghiêm túc thi hành một lần, ba năm sau lại phải làm một lần nữa hả? Đúng là đồ ngốc.

Nhớ năm ấy, buổi hẹn đầu tiên, cũng là Vương Nhất Bác chọn chỗ, rồi đạp xe chở Tiêu Chiến đi. Ban đêm trời trong, trăng treo lưng lửng bầu trời, Tiêu Chiến ngồi sau Vương Nhất Bác, ôm eo cậu, ngửa đầu cảm nhận gió thổi lộng trên mái tóc. Vương Nhất Bác đưa anh đến tiệm bánh ngọt cách trường học rất xa vì sợ gặp người quen. Hai người con trai dắt tay nhau đi vào tiệm bánh ngọt cũng bị khá nhiều người nhòm ngó.

Ai bảo thầy Tiêu thích đồ ngọt lắm cơ. Cậu Vương thì cưng thầy Tiêu lắm, mặc kệ người ta cho nhòm, đứng trước tủ kính cùng thầy Tiêu chọn bánh, lúc sau cẩn thận bê bánh mang đến đặt trước mặt thầy Tiêu.

Hai người chọn một góc kín đáo trong tiệm ngồi xuống. Đợi đến khi nhân viên trong tiệm mang khuôn mặt hóng chuyện đưa đủ nước uống lên rồi đi, Vương Nhất Bác nhìn ngang ngó dọc một hồi chắc chắn là chỗ khuất của hai người không có mấy người để ý, mới từ phía đối diện chuyển sang ngồi sát cạnh anh.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác ngồi sang lên đây rồi, miệng vẫn còn đang ngậm thìa mà cười tít mắt lại, cũng ngồi sát lại cậu thêm một tý. Hai người đã dính vào nhau rồi. Tiêu Chiến tập trung ăn bánh ngọt, Vương Nhất Bác không thích ăn bánh, chỉ ngồi uống trà đào.

Trong lúc Tiêu Chiến vui vẻ ăn đến tỏa ra không khí hạnh phúc, Vương Nhất Bác ngắm mãi trong lòng liền ngứa ngáy, nhân lúc không ai để ý, nhanh chóng hôn vào má anh một cái. Anh đỏ mặt liếc cậu, nhưng mà vì đỏ mặt nên không có khí thế gì hết, chỉ thấy đáng yêu thôi.

- Nhất Bác, em..

- Làm sao??

Tiêu Chiến nghẹn họng, đành nói sang chuyện khác: "Em có ăn hay không?"

Vương Nhất Bác gật đầu, anh liền cẩn thật xúc một thìa nhỏ, đỡ phía dưới đút cho cậu, cậu Vương lại ngoan, yên tĩnh ngồi đợi thầy Tiêu bón cho ăn.


- Anh thấy bánh có ngon không?

Thầy Tiêu đỏ mặt gật đầu, Vương Nhất Bác lại không xương ngồi dựa ra ghế, hai tay chộp được tay trái của anh đã mang đến trước ngực mân mê rồi. Tiêu Chiến cũng thích được cầm tay, nên là không rút ra. Cậu Vương sờ nắn vẫn chưa thấy đủ, bắt đầu kéo lên miệng hôn hôn, hôn từ lòng bàn tay, hôn tới từng ngón tay của anh.

- Này, em kiềm chế chút đi. - Anh cảm thấy em sắp muốn nuốt luôn tay của anh rồi đấy nhá!

- Tiêu Chiến, anh đáng yêu quá, dễ thương quá đi.

- Nịnh nọt không có tác dụng gì đâu.

- À, em kể cái này. Hôm qua em có nằm mơ, ba anh đến mắng em, đánh em.

Tiêu Chiến nhìn qua đầy khó hiểu: "Vì sao?"

- Vì em đến cướp đi con trai của ông ấy nuôi bao nhiêu năm, tự dưng em thấy có lỗi với ông ấy lắm ấy!

Tiêu Chiến phì cười: "Em bị dở hơi à?"

Vương Nhất Bác lại nhổm người lên, hôn vào trán anh: "Nên là em nhất định sẽ đối xử tốt với anh."

Tiêu Chiến trợn mắt: "Đang ở ngoài đấy, em đừng có hôn loạn có được không hả!!!!!"

- Em có hôn loạn đâu? Đều có ý nghĩa cả mà! Hôn vào má có nghĩa là "Tiêu Chiến, anh dễ thương lắm!", hôn tay là em muốn nói "em chân trọng anh!", hôn trán chính là "em thương anh, bảo hộ anh!".

Tiêu Chiến nhìn ngó xung quanh xong mới ghé sát lại, cười dịu dàng: "Em học cách tán tỉnh ở đâu đấy? Nói rõ ràng ra mau!"

- Lúc mà em hôn anh là em đang nghĩ như thế đấy đồ ngốc!

- Chết rồi, cậu Vương biết cách tán tỉnh thế này có phải là từng có bạn gái không??? Có bao nhiêu cô rồi??

Vương Nhất Bác tức giận bóp má anh: "Em mới có bao nhiêu tuổi chứ? Em còn đang tuổi ngây thơ. Là thầy giáo thể dục chuyển trường câu dẫn em, nếu không bây giờ em vẫn còn đang ở nhà chơi game. Hôm nay em bỏ đồng đội đưa anh đi hẹn hò đấy, anh có lương tâm hay không? Nụ hôn đầu của em cũng là trao cho anh!"

Tiêu Chiến phì cười, đập cái tay cậu ra: "Dám bóp mặt thầy? Là ai câu dẫn ai? Em tiếp cận anh là vì có âm mưu ôm ấp con gái của anh, giờ đổ cho anh câu dẫn em, oan tôi quá trời ạ!"

- Anh còn kêu oan, là anh dùng con gái của anh thu hút sự chú ý của em, chính là anh khen em đẹp trai, mỗi ngày bắt nạt em, còn quan tâm em, mua đồ uống cho em, bôi thuốc cho em còn muốn thổi thổi, đưa em vào phòng y tế còn xoa đầu em, thấy em chơi đùa cùng với người khác thì dỗi không nói chuyện với em mấy ngày để giày vò em, còn..còn dùng ánh mắt dụ dỗ em, ngay bây giờ đây này!

Tiêu Chiến dịu dàng nhìn cậu, ánh mắt ngập tràn cưng chiều: "Em nhớ rõ "tội" của anh kinh nhỉ? Thế tội của em có nhớ không hả? Rốt cục là ai cả ngày chạy quanh anh, hôm nào có giờ học thì thôi không nói, sao mỗi buổi sáng đều mua đồ ăn sáng cho anh? Gió lạnh đưa áo, trời nóng mang kem, đạp xe đèo anh nhường mũ cho anh đội. Em đối với ai cũng tốt như vậy chắc chắn anh không nghĩ nhiều, nhưng mà em lạnh lùng với người khác, với anh lại ngoan ơi là ngoan. Vậy là có tán tỉnh anh hay không?"

- Em là đối tốt với người mình thích! Anh dụ dỗ em trước nên em mới thích anh!

- Thôi được rồi! Em lại bắt đầu cãi cho cố đấy.

- Chứ không phải là anh thích em nên anh mới dụ dỗ em hả?

- Sao lại cứ dùng từ dụ dỗ thế hả nhóc con hư đốn này, có cần anh bổ túc lại môn văn cho em không?

Vương Nhất Bác bóp tay anh:

- Anh đừng đánh trống lảng!!

- Anh cũng là thích em nên đối xử tốt với em, còn nói dụ dỗ nữa là anh cắn chết em!

Vương Nhất Bác cười rướn người thơm môi anh, trước khi anh nổi bão nhanh chóng nói: "Vậy là chúng ta lưỡng tình tương duyệt rồi, có thể hôn môi."

- Em dở hơi à! Đang ở nơi công cộng mà!

"Có ai nhìn thấy đâu? Moa moa." Vương Nhất Bác chu mỏ hôn gió Tiêu Chiến thêm mấy cái, anh phì cười cưng chiều xoa má cậu, để mặc cậu nghịch ngợm.

Tiêu Chiến đang nhớ đế chuyện xưa thì bị tiếng điện thoại lôi về thực tại, Vương Nhất Bác nhắn tin cho anh:

- Em xuống lầu thấy cửa hàng bánh ngọt bên kia đường nên mua cho anh một phần, anh ăn tối xong mới ăn bánh nhá!

"????" Tiêu Chiến nhanh chóng nhắn lại

- Em mang lên treo ngoài cửa rồi đấy anh.

Anh vội vàng chạy ra vì có mong muốn túm được người đánh cho một trận. Nhưng mà bên ngoài chỉ có một cái hộp nhỏ xinh xinh thôi, cậu Vương nhanh chân hơn thỏ đi mất từ lâu rồi. Tiêu Chiến cầm hộp bánh vào nhà, càng tức giận:

- Em lại chạy!?


Tiêu Chiến nhìn hộp bánh, thở dài. Chết rồi, càng ngày càng cảm thấy, nếu không thể cùng Nhất Bác yêu đương thì không cần yêu đương nữa.

Có lẽ là Vương Nhất Bác đang lái xe về nhà nên không trả lời anh, Tiêu Chiến liền đi nấu cơm. Anh chụp ảnh bánh ngọt đặt cạnh cơm tối, đăng lên weibo: "Cảm ơn, người vận chuyển ngọt ngào."

Anh em bạn bè của Tiêu Chiến vẫn đang nghỉ tết nên rảnh rỗi vô cùng, vừa thấy bài đăng mới liền lao vào oanh tạc:

Tôi là Mỹ nữ: Mẹ của con ơi, mùa xuân của Chiến Chiến lại đến rồi!

Mai Chu Chu: Tài xế xe ôm hôm nọ à?

Bập Bênh: @Mai Chu Chu: mày ngu à mà còn hỏi nữa?????

Hoa Hoa: Thầy Tiêu sao lại đăng bài mập mờ thế này??

X Tiểu Câu XiXi: Người vận chuyển ngọt ngào là người ngọt hay gì??

Group chat của mấy cô giáo trẻ trong trường trung học Thành Đô cũng ầm ĩ:

- Nam thần của chúng ta hình như yêu rồi.

- Ai đó thật có phước, thầy Tiêu vừa dịu dàng lại nấu ăn ngon, tôi ghen tị chết mất!

- Sao sao sao? Có chuyện gì vậy?

- Thầy Tiêu Chiến không vướng bụi trần của chúng ta hình như có người yêu rồi!!!

- Không thể nào! * Biểu tượng cảm xúc chết lặng*

- Còn gọi người ta là người vận chuyển ngọt ngào, trời ơi. Cái sự dịu dàng này, tôi khóc.

Tiêu Chiến vừa ăn cơm vừa đọc bình luận nhưng không trả lời ai, cứ để cho bọn họ gào đi, anh cứ mập mờ thế đấy.

Vương Nhất Bác hơn mười một giờ đêm mới vào like bài đăng mới nhất của anh, sau đó lập tức nhắn tin:

- Tiêu Chiến ơi, anh ơi.

"Gọi cái gì mà gọi? Cả tối em đi đâu đấy hử?" Tiêu Chiến đã lên giường đắp chăn chuẩn bị đi ngủ rồi.

- Em đi chúc tết thầy giáo trong trường, xong rồi gặp đàn em rủ đi ăn tối. Bánh ngon không anh??

- Ngon.

Tiêu Chiến nghĩ mấy giây, lại nhắn: "Cậu Vương quan hệ tốt với mọi người nhỉ? Có đàn anh gọi đi xông nhà, giờ lại gặp đàn em đưa đi ăn tối nữa."

Nhắn xong lại thấy không ổn, anh bị làm sao thế, còn không muốn Vương Nhất Bác có quan hệ tốt với mọi người. Bị hâm rồi à?

"Anh giận à?"Vương Nhất Bác cẩn thận nhắn sang.

Tiêu Chiến nhíu mày nhìn điện thoại, anh mặc kệ đấy, dù sao cũng sắp hẹn hò rồi, anh có quyền giận một chút chứ: "Ừ! một chút thôi, biến mất cả buổi tối cũng không nhắn lấy một câu."

- Em sai rồi. Anh đừng giận nữa. Sau này em đi đâu sẽ nhắn cho anh.

- Ừm.

- Thế cuối tuần sau mình hẹn hò nhớ?

- Ừm!!

- Thế hôm nào rảnh anh đến trường em xem một chút, rồi em giới thiệu anh với bạn bè của em nha!

Tiêu Chiến cười cười: "Giới thiệu như nào? Nếu mà đến khi chưa hẹn đủ ba lần hẹn hò thì em định giới thiệu anh với thân phận gì?"

- Thì bảo là người em đang theo đuổi, được không?

- Được rồi, đồ ngốc!

Vương Nhất Bác vui vẻ gửi tin nhắn thoại sang: "Người vận chuyển ngọt ngào mang ngọt ngào đến nữa này thầy Tiêu, bảo bối, thích anh lắm lắm, ngủ ngon. ️"

Tiêu Chiến nghe xong cười đến mức hai mắt híp lại thành một đường thẳng, cũng gửi tin nhắn thoại sang: "Người vận chuyển ngọt ngào nhớ đánh răng đi nhé, anh cũng thích em~ ngủ ngon."

Tiêu Chiến gửi đi nghe lại giọng mình, ngượng ngùng vùi đầu vào gối, bị chính mình làm cho sến súa không nghe nổi nữa rồi.

Bình Luận (0)
Comment