Thầy Trả Nổi Không

Chương 18

Hơn mười một giờ đêm, Vương Nhất Bác mới đưa Tiêu Chiến về đến nhà. Cậu lấy tất cả đồ treo ở xe xuống, cùng anh đi lên. Tiêu Chiến không ngờ rằng Ninh Dương vẫn chưa đi, còn đang đứng dựa vào cửa nhà anh. Tiêu Chiến liền chắn trước mặt Vương Nhất Bác, nhỏ giọng:

- Em đứng yên một lát, nghe lời.

Vương Nhất Bác đã nhìn thấy người kia. Là một người đàn ông trông có vẻ đã ngoài ba mươi, ngoại hình cao lớn vạm vỡ. Vương Nhất Bác không sợ, không hiểu tại sao Tiêu Chiến lại bắt cậu đứng yên, sợ cậu không đánh lại tên to xác kia sao? Mơ tưởng cục cưng của cậu thì thế nào cũng đánh, còn lâu cậu Vương mới chịu thua.

Cục cưng của Vương Nhất Bác vốn không phải rất tốt tính, so với cậu còn nóng tính hơn, duy chỉ đối với Vương Nhất Bác chiều chuộng. Những kẻ khác chỉ cần khiến anh không vừa ý một chút, anh liền có cách khiến cho kẻ đó không vừa ý gấp mười lần.

- Sao anh lại ở đây?

- Lo lắng cho em, anh đã xong việc mới quay lại xem em về chưa. Anh gọi cho em không được nên mới đứng đợi một chút.

Tiêu Chiến cười cười: "Đã là người lớn rồi, không cần anh lo cho tôi. Cảm ơn đã mang đồ đến. Anh về đi, đã muộn rồi."

Nếu là người khác Tiêu Chiến có thể sẽ khách sáo nói lần sau mời cơm cảm ơn, nhưng với người Vương Nhất Bác có địch ý sâu đậm như vậy, anh vẫn là bớt chọc giận cậu cho cuộc đời yên ổn.

Ninh Dương để ý cậu trai trẻ xách đồ lỉnh kỉnh đứng phía sau Tiêu Chiến từ lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được nhíu mày hỏi:

- Ai vậy? Bạn em sao?

Tiêu Chiến bật cười: "Ngoài ba mẹ tôi ra, chỉ có một mình cậu ấy có tư cách hỏi tôi một câu "Ai vậy?", nói như thế anh đã hiểu rồi chứ?"

Ninh Dương quả thật không hiểu. Tiêu Chiến thở dài chán nản. Anh mệt rồi, không muốn nói chuyện, liền mở chìa khóa vào nhà, ra hiệu cho Vương Nhất Bác đi vào rồi nói với Ninh Dương:

- Tôi không có nghĩa vụ khai báo với anh người bên cạnh tôi là ai, vậy nên anh đi về đi. Lần sau không làm phiền anh tốn công. Tạm biệt.

Tiêu Chiến nói xong liền đóng sầm cửa lại, mặc xác Ninh Dương đi hay ở. Tiêu Chiến bực dọc lấy điện thoại nhắn tin cho mẹ Tiêu:

- Mẫu thân đại nhân, lần sau làm ơn gửi đồ cho con theo cách bình thường. Nếu không người không cần gửi, làm ơn.

Mẹ Tiêu chưa ngủ, đang nằm trên giường xem mấy video hài hước trên mạng, nhận được tin nhắn đậm mùi oán hận của con trai, bà liền nhắn lại:

- Làm sao? Sao con cứ khó chịu với Ninh Dương thế? Tiện đường nên nó tốt bụng nhận mang lên cho con, cũng đỡ mất tiền gửi đồ chứ làm sao?

Tiêu Chiến ngắn gọn nhắn lại ba chữ: "Con không thích." Nghĩ rồi lại nhắn thêm : "Tiền phí vận chuyển con trả."

Mẹ Tiêu lười nhắn tin liền gọi điện sang muốn cằn nhằn Tiêu Chiến, mắng anh tính cách càng ngày càng khó chiều. Nhưng mà Tiêu Chiến bắt máy, chỉ "Alo" một tiếng, ý định của mẹ Tiêu liền vụt tắt, mềm giọng dỗ dành con trai:

- Được rồi, không thích thì thôi, không nhờ nó nữa.

Tiêu Chiến vẫn chưa hết giận: "Ba mẹ đừng cho địa chỉ nhà con linh tinh có được không? Con thấy phiền lắm ấy, con xin ba mẹ."

- Ơ cái thằng, sao cứ làm quá lên thế hả?

- Con không làm quá lên chắc ba mẹ đưa luôn chìa khóa vào nhà con cho người ta luôn.

- Tiêu Chiến, đừng có gắt lên với mẹ!

- Thôi, con không nói nữa, mẹ đi ngủ sớm đi ạ. Ngủ ngon.

Mẹ Tiêu tức giận cúp máy luôn, Tiêu Chiến thở dài ném điện thoại lên giường. Vương Nhất Bác ngồi ở bàn ăn nhìn anh tức giận, liền giang hai tay về phía anh. Tiêu Chiến liền ngồi xuống cạnh cậu, để cún con của anh nhanh chóng ôm lấy anh.

- Anh nói chuyện với mẹ như vậy quá đáng ghê ấy.


- Mọi người không bao giờ chịu hiểu, nói bao nhiêu lần vẫn thế, anh nhịn nhiều lắm rồi.

Vốn Tiêu Chiến không có giận đến mức ấy, nhưng mà đang vui vẻ về nhà thấy có người đứng trước cửa nhà mình liền cảm thấy khó chịu đến cực điểm, cảm giác như bị bám đuôi vậy. Vương Nhất Bác vuốt tóc anh, dỗ dành:

- Lần đầu tiên em thấy anh nói chuyện mà miệng đầy thuốc súng, em sợ run chân rồi nè. Sau này em làm sai, anh có phải cũng sẽ nói chuyện với em như thế không?

Tiêu Chiến lườm cậu một cái: "Cũng chẳng biết, chưa bao giờ có cảm giác tức giận theo kiểu đó với em, nên không biết là có mắng em hay không."

- Anh tức giận với em theo kiểu gì??

- Tức giận với em theo kiểu muốn trói em lại, nhốt vào phòng, oánh mông!

- Á. Sao anh bạo lực vậy?

- Tức giận với người khác chính là gắt gỏng lên như thế đấy, em thích cái nào?

Vương Nhất Bác đắn đo một lúc: "Thôi, em vẫn chọn bị oánh mông."

Tiêu Chiến phì cười: "Ngoan."

- Vừa anh nói cái gì mà "chỉ có một mình cậu ấy có tư cách hỏi tôi một câu "Ai vậy?"", ý anh là gì á?

- Em có thích giả ngu không?

Tiêu Chiến nói vậy chính là không còn câu nào chính xác hơn. Đối với anh, người có quyền biết tất cả những mối quan hệ xung quanh anh chỉ có Vương Nhất Bác. Một kẻ lạ mặt lại hỏi tâm can của anh là "Ai vậy?". Tên đó lấy tư cách gì để hỏi anh chứ!? Để Vương Nhất Bác bị người ta nhìn lâu thêm một ánh mắt anh đã cảm thấy khó chịu trong người rồi, còn dám hỏi động đến cậu? Người đâu mà chỉ khiến người khác khó chịu!

Vương Nhất Bác hôn lên tóc anh: "Ôi ôi, đại nhân bớt giận. Hại sức khỏe lắm."

- Ừ, mới không thèm giận, không thèm quan tâm người không liên quan đó.

Tiêu Chiến ngồi nhìn đống thức ăn vặt Vương Nhất Bác mua cho anh, buồn cười:

- Thế này chắc anh bị tiểu đường mất. Ôi, quên mất, chết rồi.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến vội vã chạy vào nhà tắm tưởng có chuyện gì nên cũng vào theo, thấy anh lật tìm quần áo vừa thay ra, lấy ra một cái hộp.

- Gì vậy?

- Quà cho em, ngày hẹn hò đầu tiên chắc chắn là phải có quà rồi.

Tiêu Chiến lấy ra một cái đồng hồ màu trắng sữa, với cái anh đang đeo chính là một cặp. Đôi mắt Vương Nhất Bác lập tức long lanh. Tiêu Chiến đeo lên cho cậu, nhỏ giọng cằn nhằn:

- Em phải giữ gìn đó, có chống nước, nhưng mà em đừng có nghịch ngợm quá, bị xước không đẹp nữa. Không phải rất đắt nhưng mà anh đã chọn lâu lắm, là đồng hồ đôi, thấy không?

Tiêu Chiến vừa nói vừa giơ cổ tay lên lắc lắc. Vương Nhất Bác vui vẻ đến tận trời rồi. Tiêu Chiến nói không đắt chính là không đắt sao? Cậu biết anh có thể dùng đồ mấy chục tệ mua ở cửa hàng giảm giá, nhưng đồ mua cho cậu trước giờ lại chưa từng tiếc rẻ, mua đồ đắt sẽ không nói là đắt chỉ nhắc đi nhắc lại phải giữ gìn. Dựa vào số câu anh nhắc cậu cẩn thận là có thể biết nó đắt đến mức nào rồi.

Chỉ cần là anh cho, anh nói phải giữ gìn, cho dù là một cái vỏ kẹo cậu cũng có thể mang đi ép platic được ấy chứ.


Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác cười ngu liền đuổi cậu ra ngoài nói rằng anh muốn đi tắm. Lúc anh ra ngoài, thấy Vương Nhất Bác vừa ôm Hạt Dẻ vừa chốc một lại nhìn đồng hồ một cái, cười đến ngu ngốc chết đi được. Tiêu Chiến ôm mặt thở dài, sao bạn trai tương lai lại có thể ngốc đến mức này, đáng yêu quá đi.

Vương Nhất Bác vui vẻ quên trời, nhưng rốt cục vẫn nhớ bài tập và deadline nghiên cứu của cậu chưa làm xong. Cậu nhìn thấy anh đi ra liền thả Hạt Dẻ xuống, chạy lại ôm anh, hôn chụt một cái:


- Em về nhà làm bài tập đây, hẹn gặp anh sau nhé!

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đi giày, đấu tranh tư tưởng rất lâu mới nói:

- Gần mười hai giờ rồi, nhà em xa như vậy hay là đừng về nữa.

- Nhưng mà em có nhiều bài tập lắm, không làm là không ổn.

- Về đến nơi cũng muộn lắm rồi, muộn thế rồi không đi ngủ còn làm bài tập cái gì cơ?

Vương Nhất Bác đi giày xong, đứng lên nhìn anh. Tiêu Chiến mặc đồ ngủ, vì vừa tắm xong mà da mặt ửng hồng nhìn thích ơi là thích. Nhiều bài tập không thể trở thành lý do Vương Nhất Bác không hôn cái má hồng hồng của anh thêm cái nữa, kiên nhẫn giải thích:

- Người có lối sống khoa học như anh lúc học đại học không thức khuya, nhưng sinh viên đại học bọn em bây giờ toàn sống về đêm thôi. Lúc ôn thi em còn thức đến sáng, đi thi xong về mới ngủ đó.

Tiêu Chiến nắm tay cậu nhìn đến thất thần, Vương Nhất Bác còn đang cố tìm mấy lời dỗ dành anh để anh cho cậu đi về thì nghe thấy anh bảo:

- Để anh thoa thuốc cho em xong sẽ thả em đi.

Vương Nhất Bác cười cười, lại cởi giày ra đi vào nhà, ngồi lên giường:

- Nào, em sẵn sàng rồi!

Tiêu Chiến trước thái độ ngả ngớn của cậu cho một cái liếc mắt, lấy thuốc sát trùng, thuốc mỡ trong tủ nhẹ nhàng giúp cậu thoa lên tay, vừa thoa vừa thổi nhẹ. Trước kia tay Vương Nhất Bác chưa lớn thế này, những cũng đã to, dài hơn tay anh rất nhiều rồi. Lúc chơi bóng rổ, cậu còn cậy tay mình lớn cố tình giữ bóng thật lâu, dùng một tay cũng có thể giữ được bóng tránh đối thủ, một tay ném bóng vào rổ từ khoảng cách rất xa. Lúc đó, Vương Nhất Bác rất hiếu động, chơi thể thao hết mình nên bị thương cũng nhiều hơn người khác. Chuyện thầy Tiêu giúp học sinh thoa thuốc không hề thường xuyên, trùng hợp đều là thường xuyên giúp cậu Vương này mà thôi. Vết thương của các học sinh khác là công việc của nhân viên y tế ở trường.

Lần đầu thoa thoa thổi thổi là do nhân viên y tế đi đâu đó, nên thầy Tiêu làm thay. Các lần sau đều là cố tình cùng học sinh Vương có đụng chạm. Sau này càng thân hơn thì càng khỏi phải nói, một màn giúp thoa thuốc được coi là hẹn hò vụng trộm thân mật của hai người.

Lúc ấy Vương Nhất Bác của anh là một tiểu thiếu gia, tay rất trắng, chai tay mỏng chỉ là do chơi thể thao, tập luyện cơ bắp mà thành. Bây giờ, trên tay có vết sẹo không biết xuất hiện từ bao giờ vẫn chưa mờ hẳn, chai tay rất dày, đánh dấu một khoảng thời gian vất vả. Mắt Tiêu Chiến lại đỏ lên, anh cúi đầu xuống không muốn để cậu thấy cảm xúc bi thương trong mắt anh.

Đã lâu như vậy rồi, Vương Nhất Bác mới được cảm nhận lần nữa Tiêu Chiến chậm thật chậm, để cậu không bị đau, thoa thuốc sát trùng rồi lau nhẹ, sau đó dùng bàn tay mềm mềm của anh lấy thuốc mỡ, dịu dàng thoa lên mu bàn tay cậu. Bầu không khí trở nên rất im lặng, Vương Nhất Bác cảm giác được trạng thái của Tiêu Chiến không ổn lắm, lúc anh xong việc muốn quay đi, cậu liền kéo anh lại. Tiêu Chiến bị kéo, ngồi lên đùi Vương Nhất Bác, hai người đối mặt với nhau.

Ánh mắt của Vương Nhất Bác dịu dàng quá, làm anh nhìn đến ngơ ngẩn, chầm chậm đưa tay lên xoa má cậu, nhỏ giọng nói:

- Đừng để bị thương nữa, cái tay xấu ơi là xấu rồi.

Vương Nhất Bác trong lòng mềm nhũn, dùng bàn tay lớn với những vết chai dày của cậu xoa lưng anh, an ủi những cảm xúc bi thương của anh cuồn cuộn tràn ra ngoài.

- Lưng anh đau chỗ này à, lúc chiều ngã đau chỗ này phải không? Em xoa thế này anh thấy dễ chịu hơn không?

- Đã không đau nữa lâu rồi. – Tiêu Chiến ôm lấy cổ cậu, gối đầu lên vai cậu nhắm mắt hưởng thụ bàn tay lớn kia phục vụ sau lưng anh.

- Anh tưởng em không biết là cơ thể anh dễ bị để lại vết tím hả, va nhẹ cũng tím đau mấy ngày rồi. Hôm nay còn trực tiếp ngã xuống từ trên cao như thế chứ.

Tiêu Chiến vùi đầu bên cổ cậu, bị vạch trần không phản bác được, im lặng một lúc. Đến tận lúc Vương Nhất Bác tưởng là bảo bối của mình ngủ quên mất rồi thì Tiêu Chiến mới nói chuyện:

- Biết là anh đau thế mà em còn đòi về.

Vương Nhất Bác: "..."

- Anh làm nũng đó hả?


Tiêu Chiến đứng dậy đẩy Vương Nhất Bác, tự mình nằm lên giường, chùm chăn lên:

- Em về đi, anh mệt muốn đi ngủ rồi.

Vương Nhất Bác chắc rằng hôm nay bảo bối của cậu hình như cảm xúc không ổn lắm thật, chắc là tại chuyện cậu kể anh nghe hồi tối, bình thường anh có khó hiểu như thế đâu. Cậu nhào lên giường, kéo chăn của anh ra, đầy cưng chiều hỏi anh:

- Anh không muốn em về à?

Tiêu Chiến trong lòng mắng, đồ ngốc nhà em, anh không muốn em về rõ ràng như thế mà em còn không nhận ra hay sao mà phải hỏi? Anh nhìn lại cậu bằng đôi mắt trong suốt thật lâu, làm cậu có ý nghĩ là mình hiểu lầm ý anh rồi. Vậy mà ngay sau đó người mang đôi mắt trong suốt ấy lại nói với cậu, không thẹn với lòng, đem mong muốn chân thành nhất, không chút tạp niệm, đơn thuần như tuyết nói ra:

- Ừ. Không muốn em đi. Muốn em ở đây. Ở nhà anh, ở đây với anh, ở gần anh! Được chưa!?

Vương Nhất Bác bị đáng yêu đánh cho choáng váng. Anh đã nói thế rồi, thì làm gì có lý do để về? Thầy Tiêu luôn là ưu tiên số một của cậu Vương mà. Cậu hôn lên má anh, cọ cọ chóp mũi của mình vào vành tai của anh:

- Vậy em không đi nữa. Anh lấy quần áo ngủ của anh cho em mượn đi.

Ánh mắt anh lấp lánh như sao, tuy không cười, vẫn biết là anh rất thích, rất vui vẻ. Nghe cậu muốn quần áo ngủ liền tung chăn ngồi dậy lấy đưa cho cậu. Vương Nhất Bác thay quần áo, đánh răng xong chui vào chăn ôm lấy anh, đùa hỏi:

- Hôm nay anh lại tự dưng thành thật thế, bình thường muốn gì cũng không nói ra.

- Bình thường là muốn bình thường, hôm nay là đặc biệt, đặc biệt muốn em ở đây, không muốn cho em đi. 

Vương Nhất Bác nghe anh nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại, trong lòng sung sướng muốn điên luôn, cọ chóp mũi vào má anh:

- Thế em xoa lưng cho anh ngủ nhé, xoa rồi sáng mai dậy sẽ không bị đau.

- Ừm.

Tiêu Chiến xoay người, vùi đầu vào lồng ngực Vương Nhất Bác, vòng tay ôm lấy lưng cậu, để cậu cũng dễ dàng ôm lấy lưng anh, dịu dàng xoa nhẹ, vỗ về như ru ngủ. Mí mắt anh nặng trĩu rồi, chỉ có thể nghe thấy mơ hồ giọng nói của người trong lòng ở ngay trên đỉnh đầu, hình như là hát ru, mà lại giống như là thì thầm lời tâm tình gì đấy.

Vương Nhất Bác có thói quen ngủ muộn, bình thường sau khi chúc ngủ ngon Tiêu Chiến xong cậu mới bắt đầu tập trung làm bài, làm đề án gì đó. Hôm nay ngủ cùng anh, không say rượu, cũng không ốm sốt làm trong lòng cậu cứ có gì đó rạo rực khó chịu không thể tả được.

Nhờ ánh sáng mờ mờ của cái đèn đọc sách ở đầu giường của Tiêu Chiến - cái đèn mà anh luôn để sáng nhẹ khi cậu ở đây, vì biết là cậu có thói quen ngủ để đèn – Vương Nhất Bác nhìn được khuôn mặt anh lúc đã ngủ say. Khóe mắt anh hơi rũ xuống có vẻ mệt mỏi, lại trông vô cùng dịu dàng, như là trăng non đầu tháng. Lông mi thật dài, phù một cái bóng mờ xuống gò má cao cao của anh. Vương Nhất Bác ghé xuống hôn một cái lên khóe mắt, thì thầm:

- Thầy Tiêu gầy quá, em đau lòng lắm thầy có biết không?

Không biết là Tiêu Chiến có nghe thấy hay không, anh ôm chặt cậu thêm một chút, vùi mặt sâu hơn vào lồng ngực cậu, như ngượng ngùng mà trốn đi. Cậu lại vỗ vỗ anh một lúc, y hệt như dỗ trẻ con ngủ vậy.

Đợi Tiêu Chiến không có dấu hiệu tỉnh giấc nữa, Vương Nhất Bác lại muốn ngắm anh. Nhìn khóe miệng cong cong hình như vừa mơ thấy đồ ngọt rồi, nốt ruồi duyên dáng dưới khóe môi anh lại như mời gọi. Vương Nhất Bác như bị hút mất hồn, trượt xuống, ở tư thế thuận tiện nhất hôn lên dấu chấm nhỏ nhỏ dưới môi anh, nhẹ nhàng ngậm lấy, liếm ướt cánh môi không chút phòng bị. Mút nhẹ lại nhả ra, thật muốn ăn mà không dám. Lý trí và mong muốn không ngừng giành quyền chủ đạo.

Vì người thầy Tiêu thật ấm, cũng thật thơm, cậu Vương áp sát người cậu vào người thầy Tiêu, môi đã tìm đến vành tai đầy đặn kia, khàn giọng gọi:

- Thầy Tiêu ơi, bảo bối.

Ham muốn nguyên thủy nhất, là vì yêu mới bị quyến rũ, là vì yêu đến mức đánh mất cả lý trí. Vương Nhất Bác một đường từ tai, hôn đến sau tai của thầy Tiêu, hôn xuống cổ, bàn tay luồn vào trong áo ngủ của anh, nhẹ nhàng vuốt ve, muốn anh tỉnh, lại không muốn anh tỉnh. Anh tỉnh rồi, em không phải một mình chịu đựng cảm giác này nữa, muốn anh cũng phải cảm nhận, muốn anh cùng trầm mê.

Nụ hôn dừng trên xương quai xanh của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác kinh hoàng nhận đấy bụng dưới căng thẳng, toàn thân nóng như lửa đốt. Cậu bị phản ứng của chính mình dọa cho sợ chết khiếp, vội vàng rút tay khỏi áo ngủ của anh, cũng trốn khỏi việc chung một chăn với Tiêu Chiến. Cuối cùng lựa chọn việc cách một lớp chăn bông lớn ôm lấy anh, dùng không khí lạnh làm nguội bớt ngọn lửa đốt người xuống. Trong đầu không ngừng niệm, Vương Nhất Bác, mi không phải là lưu manh, không phải lưu manh.

Không phải lưu manh.

...Phải lưu manh.

....Lưu manh.

.......Vương Nhất Bác là cái đồ lưu manh.

Vương Nhất Bác vì nhịn đến mệt mỏi mà ngủ quên mất nhưng buổi sáng vẫn vì nỗi ám ảnh bài tập và deadline mà tự mình tỉnh giấc. Mới hơn năm giờ sáng, Tiêu Chiến vẫn còn đang ngủ, chẳng hiểu vì sao mà chăn giữa hai người bị trượt xuống. Vương Nhất Bác tỉnh dậy trong tình trạng có mỹ nhân nằm trong lồng ngực lập tức ngọt lửa đêm qua lại bùng lên. Cậu liền nhanh chóng ngồi dậy, kéo chăn đắp lên cho anh rồi xuống giường.

Tiêu Chiến thấy động liền mở mắt, nhìn bóng Vương Nhất Bác đi vào nhà vệ sinh thì xoay người ngủ tiếp. Lúc Vương Nhất Bác quay lại Tiêu Chiến vẫn chưa tỉnh, nhìn thời khóa biểu của anh thì phải tận 9h sáng thầy Tiêu mới có tiết, nên cậu không đánh thức anh dậy, đi vòng qua giường nhẹ nhàng hôn má anh một cái. Tiêu Chiến hí mắt nhìn cậu, không động đậy.

Vương Nhất Bác đi xuống dưới chung cư mua một phần ăn sáng xách lên đặt lên bàn ăn, quay lại ngồi lên giường xoa lưng anh, nhỏ giọng nói chuyện:


- Anh dậy ăn sáng đi nhá, em về chuẩn bị đi học.

Tiêu Chiến mở mắt, lười biếng hỏi cậu:

- Em ăn chưa?

- Em ăn rồi. Anh muốn ngủ nữa thì dậy khóa cửa rồi ngủ tiếp. Em đi bây giờ, không khóa cửa nguy hiểm, em lo lắng.

Tiêu Chiến lườm cậu:

- Lừa người!! Miệng chỉ có mùi kem đánh răng. Em ăn sáng bằng kem đánh răng à?

Vương Nhất Bác vẻ đầy cam chịu, xoa má anh:

- Em nói chuyện khóa cửa, anh có nghe không đấy?

Tiêu Chiến ngồi dậy, hất hàm với cái bọc trên bàn ăn:

- Ăn đi. Chút anh đi làm tự mua cũng được.

- Ư ư, em mua cho anh mà. Em không có thói quen ăn sáng.

- Cắn chết em bây giờ đấy. Không có thói quen thì bắt đầu từ hôm nay có thói quen. Em ăn một nửa đi, để lại cho anh một nửa.

Cuối cùng, dưới sự uy nghiêm của bạn trai tương lai, cậu Vương phải ăn hết một nửa chỗ đồ ăn sáng mới được đi học. Tiêu Chiến đánh răng xong, ngồi xuống bàn ăn nhìn cậu Vương hai má phồng phồng nhai bánh bao, vừa thích lại vừa giận vì cậu vừa nói dối, đưa tay véo má Vương Nhất Bác một cái:

- Lần sau còn chưa ăn mà nói ăn rồi nữa là véo chết em, nghe chưa?

Vương Nhất Bác không sợ:

- Véo rồi người đau lòng lại là anh!

- Tự tin quá nha cậu Vương.

- Là em suy bụng ta ra bụng người đó, nếu anh mà bị đau em sẽ đau lòng lắm, nên em sẽ không làm anh đau đâu! Nên em nghĩ anh cũng sẽ thế.

Tiêu Chiến lườm sang: 

-  Em đừng có dẻo mồm mà trốn tội, mau ăn nhanh đi rồi đi học.

Vương Nhất Bác cười nghịch ngợm, miệng còn nhai thức ăn vẫn hôn miệng anh một cái xong đứng dậy hấp tấp đi giày rồi chạy đi. Tiêu Chiến phải gọi với theo:

- Vừa ăn xong đừng có chạy!!!!!

- Em muộn rồi, chào Chiến Chiến bảo bối nhaaaaa.

Tiêu Chiến mặt đỏ chót ngồi trong nhà, cái tên nhóc thối kia gào to như thế, hàng xóm nghe thấy hết rồi! Vì một câu Chiến Chiến bảo bối gọi ra, mấy ngày sau, mỗi lần chạm mặt hàng xóm, Tiêu Chiến đều bị trêu chọc ngượng muốn đào lỗ chui xuống:

- Chiến Chiến bảo bối đi làm về đấy à?

- Chiến Chiến bảo bối, có chuyển phát nhanh tôi lấy giúp hộ cậu nè.

- Chiến Chiến bảo bối, hóa đơn tiền điện tháng này tổ trưởng khu dân cư nhắc nộp rồi đó nha.

Mấy người....mấy người có thôi đi không hả!!????



~~~~~~~~~~~~~

Thả đường nốt chương này nà :3 hơ hơ hơ

Bình Luận (0)
Comment