Thầy Trả Nổi Không

Chương 27

Vương Nhất Bác không biết mình về phòng trọ bằng cách nào. Mấy ngày sau đó Vương Nhất Bác không đi học, chán nản nằm ở nhà. Vương Đạt theo lệnh của mẹ Vương tìm đến, thấy em trai đần mặt ngồi trên giường, liếc mắt nhìn anh rồi không thèm nhúc nhích.

Vương Đạt cũng không biết em trai mình bị làm sao, do dự hỏi:

- Mấy hôm trước còn vui vẻ mà. Lại làm sao rồi?

Vương Nhất Bác đờ đẫn nói: "Kết thúc rồi, lần này là kết thúc thật rồi."

Vương Đạt vốn không nghĩ Vương Nhất Bác sẽ trả lời, thấy sự việc thật sự nghiêm trọng rồi, ngồi xuống cạnh cậu ân cần hỏi: "Chia tay à? Sao mà chia tay?"

- Ba anh ấy vẫn không chấp nhận em.

- Xong rồi cậu ta nói vậy với em, bỏ em rồi?

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Là em nói trước, em cảm thấy em nên như vậy, có lẽ anh ấy không chịu được nữa rồi, em buông tha cho anh ấy thôi. Mỗi ngày đều bị đánh, bị mắng. Với anh ấy, ba anh ấy là trời, là vua, anh ấy không chống được mãi, sau cùng vẫn sẽ làm ba anh ấy hài lòng mà thôi."

Vương Nhất Bác dừng một chút, nói: "Anh tắt điện đi."

Tắt điện rồi, trong phòng tối om, Vương Đạt mò mẫm ngồi lại giường. Vương Nhất Bác lại nói: "Nếu kết quả đã không thay đổi, em không muốn tiếp tục giày vò anh ấy nữa."

Vương Đạt nhận ra, em trai anh khóc rồi.

- Ba năm trước, anh ấy vất bỏ em một lần, lần này đến lượt em buông tay anh ấy thôi. Em ngu ngốc vậy đủ rồi, cái gì mà cố gắng nỗ lực chứ, cho dù em có cố gắng đến thế nào cũng không thay đổi được dòng máu chảy trong người, không thay đổi được em là do ba sinh ra. Em là con trai Vương Tiến.

Vương Đạt thở dài nằm vật ra giường: "Thế là vẫn còn yêu mà phải chia tay à? Lý do vớ vẩn."

Vẫn còn yêu, nhưng không thể bên nhau nữa.

Mấy ngày qua, không biết bao nhiêu lần suy nghĩ điên cuồng, không biết bao nhiêu lần Vương Nhất Bác muốn đi đến gặp Tiêu Chiến, nói cậu xin lỗi, cậu sai rồi, cậu sẽ tiếp tục đợi anh, bao lâu cũng được.

Nói ra một câu kết thúc, mỗi ngày sau đều hối hận.

Hối hận thì sao? Lại tự nhắc mình "Thôi bỏ đi!". Cậu không thể chịu được nữa. Không chịu nổi cảm giác chính mình ở một nơi, không thể lại gần anh, bảo vệ anh, chỉ có thể để anh một mình chịu đựng dằn vặt, chịu đựng đay nghiến cùng đau đớn.

Làm đau anh như thế, thà không có được.

Vương Nhất Bác cũng nằm xuống: "Vớ vẩn gì chứ. Em có muốn đưa anh ấy đi trốn, chỉ sợ anh ấy không muốn đi cùng đâu. Nếu vậy, kết thúc sớm bớt đau khổ."

- Sao mày biết người ta không muốn đi chứ!?

Vương Nhất Bác cười, trong bóng tối bao trùm, Vương Đạt nghe tiếng em trai anh thở thôi cũng cảm thấy đau khổ tột cùng. Vương Đạt vắt tay lên trán, mãi sau mới nói:

- Mày thật giống anh. Lụy tình đến chết thôi. Hồi cấp ba anh mày chia tay mối tình đầu, khóc lóc như điên. Ở trường vì tránh gặp mặt người ta mà cố tình đợi cả trường về hết rồi mới đi lấy xe. Bọn bạn anh sợ anh nghĩ quẩn nên lúc nào cũng canh anh mày như canh trộm. Đến tận lúc tốt nghiệp đại học rồi vẫn không quên được người ta.

- Anh ấy tốt lắm, ngoan nữa, em nói gì cũng nghe, sợ em giận ấy, em cũng sợ anh ấy giận nữa. Nhưng mà anh ấy ngoan quá cũng không tốt, ba anh ấy không thích em anh ấy cũng bỏ em luôn, hồi ba năm trước đã vậy.

Vương Đạt tức lộn ruột, anh đây đi an ủi nó mà nó cứ khoe người kia tốt thế này thế nọ: "Thì thôi chứ sao, mới chia tay thì đứa nào chả đau khổ, như bị thần kinh, nhưng rồi sẽ ổn hết. Nhìn anh mày đi, bây giờ gặp được chị dâu mày, chuẩn bị có em bé rồi."

- Bao giờ mới hết đau cơ chứ?

- Ai mà biết, anh mày mất 8 năm. Có người lại chỉ mất có vài tháng vài ngày. Nhưng cho dù là còn yêu hay không còn yêu, chia tay nó là một cái gì đó nó khốn nạn lắm, nó vẫn cứ day dứt, ai cũng tổn thương. Đau như bị xé đi mất một nửa linh hồn. Người ta đi mất, chính là đem đi cùng cả bầu trời của em. Nhưng mà mọi chuyện sẽ ổn, lành sẹo chẳng còn đau. Nghĩ thoáng ra thì không sao cả!


Vương Nhất Bác buồn cười: "Tên thô kệch anh sao nay văn vẻ dữ vậy?"

Vương Đạt tức nổ phổi: "Anh mày cũng sâu sắc lắm chứ. Đừng có trông mặt bắt hình dong, anh đã từng vô tâm vô phế, nhưng chia tay rồi lúc nào cũng tự giằn vặt, nghĩ nhiều lắm. Nghĩ sao tình mình lại tan, nghĩ sao người ta lại không cần mình nữa, tự trách mình vô tâm. Rồi có ý định trả thù, sau lại thôi. Sau này, mỗi lần gặp khó khăn tuyệt vọng, lại nghĩ đến mối tình tan vỡ hồi trẻ, lúc ấy mình cũng muốn chết lắm nhưng rồi cái gì cũng sẽ qua thôi. Đau khổ nào cũng sẽ qua, nên là cứ tiếp tục sống, ngày mai mặt trời vẫn mọc. Đừng để ý quá, đừng phóng đại nỗi đau lên quá. Cái gì muốn làm thì tiếp tục làm, không muốn làm thì ném đi, đi du lịch gặp bạn bè, đọc sách, kiếm tiền hưởng thụ."

Vương Đạt nói xong rồi im lặng đợi Vương Nhất Bác nói gì đó, nói hết ra giải tỏa nỗi lòng. Vương Nhất Bác từ lâu đã khép chặt lòng mình, không muốn gần gũi ba mẹ và anh trai, tới tận hôm nay anh mới có cơ hội cùng em trai nói chuyện, tâm sự những điều trăn trở. Chỉ cần Vương Nhất Bác chịu nói thôi, ít ra anh có thể biết được em ấy thích người ta đến mức nào.

Thời gian trôi qua thật lâu, Vương Nhất Bác mở điện thoại xem, ánh sáng ánh lên đôi mắt sưng đỏ mà vẫn có nét dịu dàng làm Vương Đạt giật mình, cậu đột nhiên nói:

- Muốn học giỏi vì anh ấy, muốn kiếm thật nhiều tiền đưa hết cho anh ấy, mua đồ ăn, mua quần áo, mua nhà cho anh ấy. Muốn nhìn thấy anh ấy mỗi ngày đều cười thật đẹp, đôi mắt cong cong này, cười tươi sẽ lộ ra hai cái răng cửa hệt thỏ con. Nhưng cái gì em muốn làm đều không làm được nữa rồi. Thế em phải làm sao?

Vương Đạt hoảng sợ: "Thì kiếm việc khác mà làm, tìm sách mà đọc, đi xem phim, đi chơi với bạn bè."

Vương Nhất Bác nhìn anh như thể anh là đứa ngốc, cười cười.

Vương Đạt đã từng trải qua thời kì kinh khủng như thế, nhưng lúc đó anh có bạn bè và anh cũng hướng ngoại hơn. Vương Nhất Bác thì không như thế, không có nhiều bạn, mấy năm nay chỉ sống vì một người, hôm nay mất đi, anh thực sự sợ Nhất Bác sẽ làm điều gì đó ngu ngốc, vội vàng nói:

- Anh cũng từng trải qua rồi, tưởng chừng muốn từ bỏ tất cả. Nhưng thời gian qua đi thì cái gì cũng qua hết, cuộc sống không chỉ có mỗi tình yêu. Chỉ có những thằng ngu mới chăm chăm vào tình yêu. Mày còn ba mẹ, còn anh em, còn công việc học hành, còn lý tưởng. Đàn ông sống vì lý tưởng chứ đừng có chết vì nữ nhi tình trường.

Vương Nhất Bác nghe không lọt tai, nhìn điện thoại cười cười, lúc sau như cảm thấy hôm nay nhìn Vương Đạt vừa mắt, nghiêng điện thoại cho anh nhìn, giọng nói ngọt ngào: "Cho anh xem ảnh anh ấy này, đáng yêu lắm."

Vương Đạt nhích đầu lại gần, nhìn điện thoại, lại không nhận ra người, hỏi: "Là người nào? Người áo xanh hay người áo trắng."

- Áo trắng!! Anh bị ngốc à? Áo xanh là người qua đường mà!

- Cao thế?

- Ừm. 1m83. Lúc này còn có tí thịt này, má phính phính, về nhà mấy ngày bị ba anh ấy đánh mắng, cơm không ăn được người lại như cái que rồi.

Vương Đạt nhìn người trong ảnh đang cười, phải công nhận ra lần đầu tiên nhìn thấy đã có cảm tình. Đường nét khuôn mặt tinh tế mà nhẹ nhàng có vẻ ấm áp dịu dàng, cũng có thông minh tinh nghịch. Vương Đạt thở dài, nghĩ thầm, nếu là con gái thì cô em dâu như thế này anh ưng cực kì. Khổ cái lại là nam.

Vương Nhất Bác lướt lướt, những tấm ảnh sau đều chụp gần hơn, như là cùng ngồi trên bàn ăn mà chụp, đi bên cạnh chụp, ở trong bếp chụp, lúc anh ấy ôm mèo, lúc anh ấy tưới hoa, đọc sách, làm việc, rồi có cả những tấm ảnh anh nằm trong lòng cậu bị cậu chụp trộm, tựa trên vai cậu ngủ quên, hay là buổi sáng ngủ dậy mặt còn lằn vết gối đầu. Có rất nhiều, làm người ta thấy thật hạnh phúc, nhưng cũng làm người ta đau.

Vương Nhất Bác thở dài tháo sim điện thoại ra, nói: "Điện thoại này toàn là ảnh của anh ấy. Mai em đi mua cái điện thoại khác dùng thôi."

- Tội gì phải thế, xóa đi là xong.

- Sao phải xóa, đẹp mà.

Vương Đạt không nói nữa. Những đứa mới thất tình thì đứa nào cũng điên, qua vài ngày là ổn thôi.

Tiêu Chiến lại không có điên như vậy. Buổi sáng hôm sau trở ngồi dậy, hai mắt cay xè nhìn ánh sáng yếu ớt ngoài cửa ban công đêm qua chưa đóng, bình tĩnh đứng dậy bám vào tủ để đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, cố làm cái đầu nặng trịch của anh tỉnh táo lại.

Vương Nhất Bác nói là kết thúc rồi.

Tiêu Chiến nhìn người tàn tạ trong gương, đôi mắt hõm sâu, da thì nhợt nhạt, tự mình thấy chướng mắt, đi xuống bếp nấu đồ ăn sáng. Nấu xong rồi, nhìn bát mì tự dưng nhớ đến có một người thích ăn mì anh nấu, Tiêu Chiến chầm chậm ăn, nước mắt cứ vô tình nhỏ xuống bát mì, cũng không sao cả, khóc được rồi thật dễ chịu hơn rất nhiều.

Mẹ Tiêu đi từ ngoài vào, thấy con trai trong bếp liền vào ngồi xuống nói chuyện: "Sao lại ăn mì, cơm mẹ phần để trong tủ lạnh đấy."

Tiêu Chiến khó hiểu.

- Sinh hoạt chẳng ra làm sao, chắc đêm qua lại không ngủ xong sáng ngủ li bì, trưa gọi ăn cơm cũng không thèm dậy.


Tiêu Chiến giật mình nhìn ra đồng hồ treo tường thấy đang là ba giờ, tự diễu một chút, cười nói: "Trời tối mù mù, con còn tưởng trời chưa sáng hẳn."

- Ừ, sắp mưa rồi.

Tiêu Chiến ăn xong thì trời mưa, ngồi trong phòng, anh nhìn ra cửa sổ nhìn thấy bầu trời xám xịt, thấy nước mưa trắng trắng, dù sao cũng đẹp. Tiếng mưa lạo xạo nghe thật yên bình, thật êm tai.

Trời tối dần, mưa vẫn không dứt. Cứ lạo xạo từ tối mờ đến sáng. Tiêu Chiến từ chối ăn cơm tối vì buổi chiều vừa ăn không đói.

Mấy ngày này, Tiêu Chiến không nghĩ nhiều về Vương Nhất Bác nữa.

Ngày đầu tiên sau đêm cậu từ bỏ anh, Tiêu Chiến ngủ đến chiều, buổi tối ngắm mưa cả một đêm.

Ngày thứ hai, mưa vẫn chưa ngừng, Tiêu Chiến lại không muốn ngắm nữa, đeo tai nghe đi ngủ.

Ngày thứ ba vẫn mưa, hình như gió còn lớn, cây cối bên ngoài nghiên ngả đung đưa, trời hơi lạnh. Tiêu Chiến đúng giờ ăn cơm cùng bố mẹ, đúng giờ đi ngủ. Hai giờ sáng tỉnh giấc nhìn điện thoại, Vương Nhất Bác nhắn tin cho anh, nói rằng nhà anh cậu dọn dẹp sạch rồi, chìa khóa trả lại anh nhét vào qua khe cửa. Tiêu Chiến tâm bình khí hòa ừm một tiếng.

Ngày thứ tư, mưa càng lớn, có bão rồi, Tiêu Chiến mơ màng hỏi Vương Nhất Bác chỗ cậu có mưa không? Vương Nhất Bác chỉ bảo, Hạt Dẻ cậu nuôi giúp anh được nửa tháng nữa thôi, nửa tháng nữa cậu đi thực tập ở chỗ khác, gửi love pet nuôi. Tiêu Chiến lại nhắn, kết thúc rồi cũng đừng ngược đãi Hạt Dẻ nhé, nó không có tội. Vương Nhất Bác không trả lời nữa.

Ngày thứ năm, mưa ngừng rồi, chỉ có gió vẫn rất to, Tiêu Chiến nghe tiếng gió trong lòng hơi sợ. Anh ôm đống sách đã từng đọc qua trải trên giường, quyển nào cũng đọc qua một lượt. Anh sợ đi ngủ lắm.

Điện thoại có nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ nhưng không có cuộc gọi hay tin nhắn nào của Vương Nhất Bác cả. Tiêu Chiến nhìn người trong gương, đột nhiên thấy thật lạ lẫm, ai đây nhỉ, là Tiêu Chiến à? Tiêu Chiến trông như thế này à? Cũng dễ nhìn.

Buổi chiều ngày thứ năm, bão cuối cùng cũng ngừng rồi, mẹ Tiêu gõ cửa đi vào phòng con trai lớn, thấy giường la liệt toàn sách là sách, Tiêu Chiến từ trong nhà vệ sinh đi ra, sắc mặt hồng hào. Bà nói: "Dọn dẹp đi, sao để phòng bừa bộn thế hả? Tối muốn ăn gì?"

Tiêu Chiến hơi ngơ ngác, thất thần nhìn mặt mẹ hồi lâu, đột nhiên ngồi xuống giường, ngẩng đầu nhìn mẹ nói: "Mẹ, kết thúc rồi, con và cậu ấy không còn liên quan nữa rồi."

Mẹ Tiêu mừng thầm trong lòng, ngồi xuống cạnh con hỏi: "Chia tay thật rồi, tới tận hôm nay mới chia tay?"

Tiêu Chiến cười ngốc, anh thật sự muốn giải thích là lần này hai người còn chưa thật sự trở thành người yêu, lại thấy lòng mình đau quá: "Thật, con quá mệt mỏi rồi."

Mẹ Tiêu vui trong lòng, lại bĩu môi: "Mệt cái gì? Ai làm cái gì mà mệt, trách ba mẹ không cho yêu đương với nó chứ gì? Là muốn tốt cho con thôi! Thế là tốt rồi, sau này đừng qua lại với nó nữa tìm người tốt hơn là được."

Tiêu Chiến thấy mẹ vui vẻ, cười cười, mẹ anh đi ra rồi, nước mắt không kiểm soát được cứ thế rơi, Vương Nhất Bác nói đúng nhỉ, mẹ anh cười anh liền nghĩ kết thúc cũng thật tốt. Mẹ anh vui vẻ thế kia cơ mà, bà sống nghèo khổ nửa đời, có mấy ngày vô tư vui vẻ đâu, thế mà lại vì anh mà nhiều hơn mấy ngày buồn khổ.

Tiêu Chiến quả thật là một đứa con ngoan, có điều không thể tốt với người anh muốn đối xử tốt nhất trên đời này.

Buổi tối hôm ấy, ba Tiêu rất vui vẻ, vừa ăn cơm vừa nói chuyện, không khí gia đình rất nhẹ nhõm. Tiêu Chiến ăn xong rồi, bước lên cầu thang, nghe giọng ba vui mừng nói chuyện với Tiêu Doanh, lại nghĩ, kết thúc rồi cũng tốt quá nhỉ, ba cũng vui quá kìa. Tiêu Chiến run rẩy đi vào phòng tìm điện thoại. Trong điện thoại của anh không có nhiều hình lắm, cả album chỉ có vài trăm tấm, ngoài tài liệu rồi ảnh đồ ăn, hình của Vương Nhất Bác chỉ có một nửa. Xem một chút đã hết rồi. Đột nhiên hối hận sao không chụp nhiều hơn một chút.

Tại sao không nhân lúc có thể chụp, chụp nhiều một tí, chụp lại tất cả. Chỉ có chút ít thế này, tháng ngày còn lại làm sao mà sống tiếp đây!?

Đêm ngày thứ năm, Tiêu Chiến đúng giờ đi ngủ. Cả đêm anh thức giấc vài lần, phát hiện không khóc được nữa, trái tim như bị moi đi rồi. Trong lòng trống rỗng như vậy, mấy ngày nay đều trống mất giờ mới phát hiện. Thật muốn đi tìm người kia đòi về, lại chẳng dám đi, bởi vì...ba mẹ anh đã vui lắm.

Mà không biết người ấy còn giữ không, anh đã làm tổn thương người ta như thế, người ta chắc cũng ném đi rồi.

Tiêu Chiến không tiếp tục nhốt mình trong phòng, buổi sáng rảnh rỗi thường xuống nhà xem tivi. Ba Tiêu cũng không gây sức ép nhiều quá, chỉ cần Tiêu Chiến chịu từ bỏ con trai của tên kia, ông cũng không mỗi ngày mời Ninh Dương về nhà làm con trai chướng mắt nữa.

Có điều, Tiêu Chiến lại hay nằm mơ, bị giấc mơ ép tỉnh dậy.

Anh nhớ về rất nhiều chuyện....


Một ngày nắng đẹp, Tiêu Chiến ngồi trên ghế nhìn sổ chấm giờ, lại nhìn lũ nhóc đang được giải lao đùa nghịch ngoài nắng. Thầy Tiêu thấy lớp trưởng lớp thể dục bình thường không có quá thích nói chuyện, nhưng đối với một cô nhóc đặc biệt chú ý hơn một chút. Thầy Tiêu cười trong lòng, bọn nhóc tì này, chỉ một cái quay người anh liền biết bọn chúng có ý với ai ngay. Bạn học Vương Nhất Bác nổi tiếng lạnh lùng này hóa ra cũng biết yêu thích.

Tiêu Chiến quả đoán không sai, Vương Nhất Bác lúc ấy quả thật rất hồn nhiên, công khai theo đuổi nhưng vẫn hay đến chơi với mèo của thầy Tiêu nuôi trộm trong phòng dụng cụ, vì thế mà thầy Tiêu dụ được người ta kể hết đầu đuôi.

Thầy Tiêu không rõ lòng mình thế nào. Có chút ghen tị nhỏ như sợi tóc, coi thường phẩy đi, dù sao cùng chỉ là một nhóc con ưa nhìn một chút. Trai thẳng mà, để ngắm thôi cũng được.

Vương Nhất Bác quả thật rất biết yêu đương, đối xử với cô nhóc kia rất tốt, làm nhiều người ghen tị đỏ mắt, cũng làm người ta cảm động lắm. Cô nàng kia cũng xinh đẹp, nhiều con trai săn đón, trai lớp khác với khóa trên thi thoảng vẫn hỏi số liên lạc của cô nàng, mấy đứa bạn cùng lớp liền rất trượng nghĩa mà nói:

- Bạn lớp tao đang theo đuổi nó rồi.

Có mấy đứa bạn trong lớp cũng thích cô gái ấy lắm, nhưng mà Vương Nhất Bác thẳng thắn theo đuổi như thế, chúng nó cũng tự biết mà tránh đi.

Mấy việc vớ vẩn không liên quan tới mình, Tiêu Chiến không biết làm sao cứ tự dưng biết rõ như vậy.

Rồi đột nhiên cô nhóc kia có người yêu là đàn anh học đại học rồi, còn đăng lên mạng xã hội tú ân ái. Vương Nhất Bác chạy đến cạnh Tiêu Chiến kêu gào:

- Hôm trước còn nhắn tin đến nửa đêm, mỗi ngày đều nói chuyện như vậy, câu tình tứ cũng nói ra rồi, hai đứa cứ như người yêu rồi ấy! Thế mà đùng một cái, em thấy bài đăng trên weibo kia, vậy là xong. Em cũng chịu luôn.

Tiêu Chiến đút cá cho mèo ăn, không phát biểu gì.

Tiêu Chiến mở mắt nhìn trân trân trần nhà, kể mà lúc đấy cậu với cô nàng kia đến được với nhau thì tất cả đau khổ hôm nay đã chẳng có.

Dòng kí ức lại dội về, đã là kí ức thì chẳng có "kể mà".

Vương Nhất Bác hay đến chơi với Tiêu Chiến hơn, anh cũng bắt đầu chơi với đám nhóc con từ đấy. Nhóm chat trên wechat của hội bạn thân ấy đột nhiên có thêm Tiêu Chiến vào. Cũng được, dù sao mấy đứa trẻ đều ngoan, còn ngây thơ nhưng không ngu ngốc, không hỗn láo.

Cuộc sống cứ bình đạm như vậy, cho đến một ngày Vương Nhất Bác đánh nhau với mấy đứa lớp khác vì chúng nó dám nói là thầy Tiêu là loại chẳng ra gì, yêu đương với con trai, dụ dỗ đàn ông nên mất việc mới phải về trường này làm giáo viên dạy thể dục.

Tiêu Chiến nhíu mày xem vết thương cho Vương Nhất Bác, hỏi:

- Nhóc con, khai đi, sao em lại đánh nhau hả?

Vương Nhất Bác lúc ấy ương bướng nhất quyết không nói. Mấy ngày sau mặt mày vẫn hằm hằm như cả thế giới nợ tiền cậu ta vậy.

Thầy Tiêu không hỏi được không cố gắng nữa, vẫn cứ vui vẻ. Một buổi học ngoại khóa, thầy giáo thể dục cùng học sinh chơi trò bắt dê. Tiêu Chiến chơi thật vui. Anh lúc đó đã để ý tới Vương Nhất Bác một chút, nhưng cũng không làm gì quá phận, đối với bạn thân của Vương Nhất Bác thân hơi so với học sinh khác một tí. Chạy đuổi bắt hết mình, còn cười thật vui vẻ. Đến lúc thầy Tiêu làm dê, Vương Nhất Bác lại ra tay không nhẹ, cố tình bắt cho bằng được thầy Tiêu, ép buộc làm thầy va vào tường, còn vô tình làm đau thầy Tiêu lắm.

Thầy Tiêu không biết vì sao cậu Vương hôm ấy hung dữ với anh như vậy. Không hiểu sao lại nghĩ tới cậu Vương đã từng tốt với một cô gái cực kì, sợ cô ấy bị đau nên nắm cổ tay cô ấy mạnh một chút cũng không dám, lúc cùng đứng một chỗ với cô gái ấy thấy xe bên cạnh đổ liền vội giữ lấy xe vì sợ người ta bị thương. Thế mà với thầy Tiêu thì chả thèm để ý gì cả. Thầy Tiêu cúi đầu, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, không ai nhìn thấy cả, nhưng cậu Vương đứng trước mặt thầy thì chết lặng rồi.

Thầy Tiêu không thèm chơi nữa!

Lúc thầy Tiêu nhận ra, Vương Nhất Bác mấy ngày nay đã tránh thầy, không chạy xung quanh anh nữa, nên anh hơi buồn. Thầy Tiêu nhạy cảm cảm nhận được những người xung quanh anh đang thì thầm to nhỏ cái gì, chắc là Vương Nhất Bác cũng nghe thấy rồi.

Thầy Tiêu nghĩ chắc là tên trai thẳng này nghe thấy nên đề phòng anh. Không sao cả, anh quen rồi. Thế nhưng mà thầy Tiêu không biết mấy ngày ấy thầy Tiêu nhìn buồn đi nhiều chút.

Mấy đứa bạn thần kinh thô của Vương Nhất Bác cuối cùng cũng cảm thấy giữa thầy Tiêu và cậu Vương có chuyện gì đó. Ngô Hữu cảm thấy không ổn, nhắn tin riêng cho thầy Tiêu:

- Thầy ơi. Thầy với Nhất Bác cãi nhau ạ?

Tiêu Chiến lòng trầm xuống, căng thẳng nhắn lại: "Không có cãi nhau mà, tôi có làm gì em ấy đâu!"

Thầy Tiêu tưởng rằng Vương Nhất Bác cũng chỉ như những học sinh khác thôi, nhưng hình như lúc đấy anh có đau, từ lồng ngực đau lan tới từng ngón tay. Ngô Hữu lại nhắn:

- Thầy có thấy không? Bọn em đang nhắn tin vui vẻ, thầy đột nhiên online trả lời, Nhất Bác liền im lặng, nên em nghĩ là hai người cãi nhau.

Tiêu Chiến cười cười: "Ò, là tôi làm các em mất vui. Cách biệt thế hệ mà, chắc em ấy thấy không thoải mái."

Không để Ngô Hữu thấy khó xử nữa, càng không ở đấy chường mặt ra cho người ra ghét, thầy Tiêu thoát nhóm.

Ngô Hữu cố gắng giải thích rằng không ai có ý muốn thầy thoát nhóm cả, cố tình cho thầy Tiêu vào nhóm mấy lần nhưng thầy không đồng ý. Vương Nhất Bác không có động tĩnh gì. Thầy Tiêu cũng không để ý nữa.


Nhưng mà mấy ngày sau đó, thầy Tiêu không chịu được Vương Nhất Bác đi đâu cũng nhìn anh chằm chằm, liền gọi cậu đến trước mặt mắng cho một trận:

- Bị điên hả?

- Không có!

- Tôi thật sự không hiểu nổi em, tôi chọc gì em hả? Đối xử lạnh nhạt với tôi cũng được, tôi đã thoát nhóm rồi em còn như âm hồn bất tán bám theo tôi làm gì?

Vương Nhất Bác cũng không biết chính mình bị làm sao, chỉ biết cúi đầu cam chịu nghe mắng.

Tiêu Chiến bất lực hỏi: "Được rồi, em nói đi, em bất mãn cái gì? Tôi đã làm gì khiến em khó chịu?"

Vương Nhất Bác ngây thơ nói: "Không có, thầy tự cảm thấy thế đấy chứ? Em vẫn bình thường mà?"

Thầy Tiêu cực tức mà cười, tốt lắm, giờ đổ cho tôi là tự ảo tưởng bị hại chứ gì?

Ở một nơi thầy Tiêu không biết, Ngô Hữu bị cậu Vương dỗi mấy ngày vì tội nói với thầy Tiêu mấy câu ấy làm thầy Tiêu giận mà thoát nhóm.

Mấy ngày sau đó, Vương Nhất Bác rất ngoan, cả ngày rảnh rỗi là lại chạy quanh thầy Tiêu. Chả biết thế nào mà biết cả loại bánh ngọt thầy Tiêu thích ăn, hai tay dâng tới trước mặt thầy Tiêu. Chỉ có điều, thầy Tiêu nhất quyết không vào lại nhóm chat trên wechat nữa.

Sau này mối quan hệ của hai người ngày càng tốt, ngày càng mờ ám, lúc ấy cậu Vương mới chịu khai ra.

- Vì sao lúc đó em lại không để ý tôi? Cố tình lạnh nhạt tôi?

- Lúc đó hả, lúc đó em cũng chưa biết là em thích anh đâu, chỉ biết là thấy anh chơi với bọn Ngô Hữu mà không để ý em thế là em thấy khó chịu lắm. Xong lúc em chơi với anh á, chỉ đùa thôi mà anh lại khóc. Em dỗi luôn, em không muốn để ý anh nữa. Chơi với người ta thì vui vẻ, còn đụng đụng chạm chạm, chơi với em lại khóc. Thấy ghét ghê ấy.

Thầy Tiêu tức muốn điên: "Đùa? Làm tay người ta tím mấy ngày đấy! Nước mắt sinh lí thôi, tôi không có khóc!!!!!!"

- Thì lúc đó em không biết mà, giờ thì em biết là em ghen. Ai cho anh chơi với chúng nó chứ!

Biết được cậu Vương từ lúc đó đã thích anh làm thầy Tiêu vui vẻ lắm, không giận nữa.

Vì có người yêu là thầy giáo nên Vương Nhất Bác rất hay lén lút đi vào phòng giáo viên lúc chỉ có một mình thầy Tiêu ở trong phòng. Phòng giáo viên mát vừa có đồ ăn vặt, cậu Vương rất hưởng thụ, ngồi vắt chân trên bệ cửa sổ ăn táo.

Ném hạt táo đi, Học sinh hư họ Vương nhảy xuống, ngả ngớn nhìn thầy Tiêu đẹp trai đang ngồi đọc sách, mở miệng trêu chọc: "Thầy đúng là nhân cách không đạt chuẩn nhaaaa. Dám cùng học sinh yêu đương!"

Thầy Tiêu liếc mắt khiêu khích: "Tôi có gì mà không dám?"

- "Thật không nhìn ra, rõ ràng trông giống một lão cứng nhắc. Làm người ta bất ngờ quá. Thầy có dám ngồi yên không?" - Khuôn mặt trẻ con sát lại, hơi thở ấm áp phả lên cánh môi hồng tươi.

Tiêu Chiến một thân mồ hôi ngồi thất thần trên giường, một lúc sau ôm đầu gối nỉ non: "Anh dám ngồi yên, em quay lại đi được không?"



~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mọi người có thể bỏ qua không cần đọc đoạn lảm nhảm này của tui đâu. Tui thành thật xin lỗi.

Đầu tiên tui rất cảm ơn mọi người đã đọc, rồi bình luận cho truyện của tui, tui rất biết ơn. Bình luận nào tui cũng đọc qua cả, cảm ơn mọi người lắm.

Thứ hai tui muốn xin lỗi bạn nào đọc phần giới thiệu thấy tui bảo là chỉ có ngọt mà giờ lại có ngược. Tui rất xin lỗi vì những cảm xúc tiêu cực các bạn phải trải qua.  Nhưng xin giải thích một chút, theo tổng thể thì tui thấy tui viết truyện vẫn là truyện ngọt á, chỉ vì trong bối cảnh đặc biệt nên không thể mãi yên bình, chứ Bác Chiến vẫn luôn yêu nhau mà. Với tui ngược nhất là hai người họ không yêu nhau nữa mà thui T.T. Với cả tui viết truyện ngọt chứ tui không viết tản văn nên phải có cao trào, cũng không viết thanh thủy văn nên sẽ có H. Thật ra lúc viết ngược này là lúc tui mệt nhất, sợ viết lố quá rồi không quay đầu được, rồi sợ cảm xúc không liền mạch mà có lúc ngồi xuyên cả đêm, rồi tui viết tui cũng vừa viết vừa khóc.  Đoạn này còn một chương nữa là hết rồi. (Tui đã bỏ nhiều công sức cho đoạn cao trào này lắm á, mà mọi người không thích nên có chút nản.) 

Thứ ba, vì mọi người hỏi bao giờ hết ngược, có thể nói là đến chương 29 là anh Chiến đi tìm em Bác rồi. Tuy em Bác chưa hết dỗi ngay đâu, nhưng mà tạm chấp nhận được rồi chứ?

Thứ tư, tui viết truyện theo hướng hiện đại hiện thực, tui không viết truyện tương lai hiện thực, nên mọi người đừng cảm thấy ngạc nhiên khi thấy nhiều người vẫn còn tẩy chay giới tính thứ ba được không?  Mọi người cũng đừng ngạc nhiên khi thấy ba mẹ Tiêu vẫn còn có tư tưởng cổ hủ, vì đơn giản tui viết là bối cảnh thế kỉ 21 ấy. Có thể các bạn chưa từng gặp, đọc truyện của tui thấy không tin được vẫn còn người như thế trên đời thì tui xin khẳng định là còn rất nhiều ấy ạ. Tui chơi với một bạn les tên là A đi, tính tui hơi ngáo chút nên tui đã cắt tóc như con trai hồi cấp ba, cô giáo dạy thêm của tui đã gọi tui nói chuyện riêng thế này: "Sao em lại cắt tóc thế này? Nếu em cũng như cái A, thì em đừng đi học lớp của cô nữa, cô không chấp nhận một đứa học sinh như thế." Dù sao thì cô cũng thẳng thắn, nhưng có vài đứa bạn của tui vì tui chơi với A mà âm thầm nghỉ chơi với tui và nói sau lưng tui á. Thế mới nói, mọi người đừng đọc mấy truyện đã chấp nhận hôn nhấn đồng giới rồi áp đặt vào hiện thực, cũng đừng nghĩ mọi người đều có hiểu biết về giới tính thứ ba, kể cả ba mẹ tui nè, tui dám cá là đưa tui đi bệnh viện ngay nếu tui bảo tui thích đồng giới á. Hiện tại, người thuộc giới tính thứ ba vẫn chịu nhiều bài xích lắm, xã hội chưa khoan dung với họ đâu, tui chỉ chơi với một bạn les thui mà đã có nhiều áp lực như thế, ba mẹ còn phải chịu áp lực hơn nhiều lắm. Nên là mọi người hãy hiểu và thông cảm cho ba mẹ nói chung, ba mẹ Tiêu nói riêng trong truyện của tui, cũng hiểu cho Tiêu Chiến hiếu thảo, anh ấy không nhu nhược anh ấy đứng giữa tình yêu và máu mủ mà chỉ được chọn một, nên anh ấy đang cần một biến cố, để làm ba mẹ anh ấy hiểu được và thông cảm cho  anh ấy. 

Cuối cùng tui cảm ơn mọi người đọc truyện tui viết, có nhiều khiếm khuyết làm mọi người khó chịu nên tôi xin lỗi. Nhưng cũng mọi người kiên nhẫn một tí, đợi sau này mọi chuyện sẽ sáng tỏ hết thôi. (Hứa là có thịt cho mấy cô ham thịt nhớ :v :)))

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Bình Luận (0)
Comment